Chương 326: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (67)
Diệp Tử Đào vừa đỡ tường, vừa quan sát kĩ gương mặt của tiểu hài tử kia.
Tiểu hài tửu tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Diệp Tử Đào.
"Ngươi không nhớ ra ta?"
Nó hỏi như vậy càng khiến Diệp Tử Đào cảm thấy mơ hồ hơn.
"Chúng ta biết nhau?"
Tiểu hài tử mím môi, nửa ngày sau, mới mở miệng nói một câu.
"Mấy ngày trước, ta đụng trúng ngươi, ngươi còn cho ta mười lượng bạc."
Được tiểu hài tử nhắc nhở, Diệp Tử Đào lập tức nhớ ra.
Nàng mỉm cười, đánh giá cả người tiểu nam hài một lượt.
"A? Ngươi là đứa trẻ ăn xin đó?"
Nam hài tựa hồ không nguyện ý trả lời vấn đề này nhưng vẫn gật đầu.
"Ừ.'
Có lẽ đã từng gặp qua nên Diệp Tử Đào cũng không còn phòng bị nó như trước nữa, thái độ với nó cũng thân thiện hơn không ít.
Vết thương trên trán của nó đã đóng vảy, gần như là sắp khỏi hẳn.
Lúc trước do nàng không để ý.
Nên mới không phát hiện.
Diệp Tử Đào tò mò, hỏi.
"Ngươi tên gì?"
"Tử Thời."
"Họ gì?"
"Không có họ."
Diệp Tử Đào cảm thấy bộ dáng ít nói kia của nó có chút tương khắc với gương mặt trắng nõn, ôn hòa.
Nhưng cái này cũng không làm giảm độ hảo cảm của Diệp Tử Đào giành cho tiểu đệ đệ trước mắt.
"Hay là ta nhận ngươi làm đệ đệ, để ngươi theo họ của ta."
Tử Thời ngẩng đầu lên, nhìn nàng.
Diệp Tử Đào cười hì hì, vươn tay, nhéo hai cái má như búng ra sữa của nó.
"Ta đã mười sáu tuổi rồi, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."
Tử Thời dời tầm mắt sang chỗ khác,
"Ngươi chỉ lớn hơn ta hai tuổi thôi."
Nói xong câu đó, liền bỏ mặt Diệp Tử Đào, đi thẳng về phía ngõ nhỏ ở cuối đường.
Vừa đi vừa nói.
"Sòng bạc không phải chỗ ngươi nên tới, về sau, đừng đến đây nữa."
Diệp Tử Đào nghe cách nó nói chuyện, cảm thấy Tử Thời giống hệt trưởng bối của nàng.
Dọc theo đường đi.
Diệp Tử Đào đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
A!
Nàng để quên tẩu tẩu ở sòng bạc rồi!
Không biết tẩu tẩu có mang theo đủ tiền không.
Hình như mấy ngày nay ở sòng bạc, tẩu tẩu đã sắp thua hết hơn một ngàn lượng bạc.
Nghĩ tới đây, Diệp Tử Đào lại quay đầu chạy về phía sòng bạc.
Kết quả, khi nàng vừa mới chạy tới cửa sòng bạc, đã thấy có một người ở trong bị đá văng ra ngoài.
[Rầm!]
Ngã lăn quay ra đất.
Trước cửa có rất nhiều người đang tụ tập.
Mấy tay đấm của sòng bạc thì nằm la liệt trên đất.
Mặt mũi người nào người đó đều bầm dập, miệng thì không ngừng kêu lớn.
Sau đó, có rất nhiều tay đấm của sòng bạc thay phiên chạy tới, một đám cầm gậy, một đám cầm đao hung hăng chạy vào sòng bạc.
"Tất cả tránh ra hết cho lão tử!"
Người dẫn đầu hung thần ác sát giơ tay đẩy đám người đang chen chúc ở cửa ra, chui vào sòng bạc.
[Ầm!] một tiếng.
Cửa lớn của sòng bạc bị đóng lại.
Nhìn một màn này, người có mắt đều biết chắc chắn bên trong sòng bạc đã xảy ra chuyện gì đó.
Có người tò mò, hỏi người bên cạnh.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Sau đó, lại nghe được người bên cạnh thở dài.
"Nghe nói bên trong có một tiểu cô nương nữ giả nam trang thắng được mấy ngàn lượng bạc của sòng bạc. Tiểu cô nương kia muốn ôm tiền thắng được rời đi nhưng lại làm kinh động đến lão bản của sòng bạc. Cuối cùng không biết tại sao lại phát triển đến tình huống này."
Diệp Tử Đào nghe người kia nói xong, hai mắt lập tức trừng lớn, không nói một lời đã vội vàng chạy về phía Vương phủ.
Nhất định người bị sòng bạc bắt lại trong miệng bọn họ chính là tẩu tẩu.
Nàng biết tẩu tẩu đánh nhau rất giỏi nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, dù sao đối phương cũng có nhiều người như vậy.
Tốt hơn hết vẫn nên hồi phủ tìm mấy tên thị vệ tới giúp tẩu tẩu.
Vào thời điểm khẩn cấp, Diệp Tử Đào vẫn tương đối có cơ trí.
Ít nhất không ngu ngốc đến mức tự mình chạy vào cứu người.
Bên này, trong sòng bạc.
Cửa lớn đã bị đóng chặt, cửa sổ cũng bị người khác dùng đinh và gỗ chắn lại.
Bên trong sòng bạc là một mảnh rối loạn, bàn ghế bị đập nát.
Không ít tay đấm bị đánh bầm dập nằm la liệt trên sàn nhà.
Bình luận truyện