[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 330: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (71)



Thịnh Long quốc, năm thứ 52.

Nhiếp Chính Vương và Vương phi thành hôn đã được 6 năm.

Trong quãng thời gian này, có rất nhiều người muốn nhét người vào trong phủ của Nhiếp Chính Vương.

Hi vọng có thể giúp Vương gia tìm được tri kỉ giải ưu phiền.

Thành hôn 6 năm, có rất nhiều lời đồn đại xung quanh bọn họ.

Đủ loại tin đồn nhảm nhí.

Nghe đồn, thời niên thiếu, Nhiếp Chính Vương bị người ám hại đẩy vào hồ băng, thân thể vốn đã yếu ớt, trải qua lần cửu tử nhất sinh này lại khiến bệnh trong người trở nên nặng hơn.

Nhưng Vương phi lúc ở trên giường lại như mãnh hổ, dục cầu bất mãn nên trong viện dưỡng rất nhiều nam thiếp.

Lại nghe đồn, Vương phi và Vương gia nhìn thì hòa hợp nhưng thật ra không hề yêu thương nhau, từ trước đến nay Vương phi chưa từng cho Vương gia sắc mặt tốt, thậm chí còn âm thầm đánh tiểu nhân(*) nguyền rủa Vương gia chết sớm, siêu sinh sớm.

Cũng nghe đồn, Vương phi có quan hệ ái muội với nghĩa tử mình nhận nuôi, ở sau lưng Vương gia làm ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường.

Blah blah.

Các loại tin đồn lớn nhỏ bay đầy trời.

Hôm nay là một ngày cuối thu, thời tiết mát mẻ, bầu trời trong vắt không gợn mây.

Trong một căn phòng nhỏ ở sòng bạc.

Nam Nhiễm ngồi trên lầu hai, một tay chống cằm, một tay lật xem sổ sách ở trên bàn.

Tốc độ lật sổ sách của cô rất nhanh.

Nam Nhiễm rũ mắt, môi đỏ hơi mím, tư thế lười nhác.

Qua nửa ngày sau.

Mới ngẩng đầu, nhìn người ngồi đối diện.

"Kêu ta tới đây là để ta xem cái này?"

Theo tầm mắt của Nam Nhiễm nhìn qua.

Chỉ thấy đối diện cô là một nam tử, môi hồng răng trắng, lớn lên rất tuấn tú.

Chỉ là trong mắt của nam tử này lại mang theo tia trầm ổn và tàn nhẫn không hợp với tuổi của hắn.

Vừa nhìn qua đã biết không phải người dễ đối phó.

Nam tử nắm chặt chung trà.

Một lúc lâu sau mới mở miệng, nói.

"Mẫu thân, năm nay hài nhi đã hai mươi tuổi, đã đến tuổi cập quan(*)."

Nam Nhiễm nghe nam tử này gọi cô là mẫu thân cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Chỉ đẩy sổ sách trên bàn qua lại.

Chờ hắn nói câu tiếp theo.

Nam tử đó không ai khác chính là Tử Thời.

Năm đó, Diệp Tử Đào một vừa hai phải muốn nhận hắn làm đệ đệ.

Nhưng cuối cùng không biết thế nào, dạo qua một vòng lại trở thành nghĩa tử của Nam Nhiễm.

Mang họ Phượng.

Phượng Tử Thời.

Trong năm 5 này, Phượng Tử Thời không nhờ vào quang hoàng của Vương phủ gia nhập con đường làm quan.

Ngược lại còn tiếp nhận sòng bạc năm đó.

Vì Nam Nhiễm thu tiền.

Không ít người biết chuyện này đều âm thầm tiếc hận.

Không biết thiếu niên tên Tử Thời này lấy thiên đại vận khí ở đâu ra mà có thể móc nối quan hệ với Tam công chúa.

Phải biết, Nam Nhiễm hiện tại không chỉ có thân phận Tam công chúa của hoàng thất.

Mà phu quân của nàng còn là đương kim Nhiếp Chính Vương, quyền khuynh triều đình.

Nếu được đi theo Nhiếp Chính Vương, làm việc dưới trướng của Nhiếp Chính Vương.

Thì cho dù có là bùn nát cũng có thể nặn thành hình người.

Hơn nữa còn có khả năng trở thành kẻ chỉ dưới một người trên cả vạn người.

Nhưng cái thằng nhãi này cứ thích chạy theo vị Vương phi không đàng hoàng kia đi khắp nơi.

Đi theo Nam Nhiễm 6 năm, vẫn chỉ là lão bản của sòng bạc.

Là một quân cờ không nên nổi mặt bàn.

Tử Thời mở miệng: "Hài nhi đã tới tuổi thành hôn. Có phải mẫu thân nên giúp hài nhi tìm một cửa hôn sự không?"

Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, gần đây không biết tại sao mỗi lần nghe Phượng Tử Thời nói chuyện cô lại có cảm giác hắn rất giống Phượng Cửu Tô.

Nửa ngày sau, môi đỏ khẽ cong, cười một cái.

"Loại chuyện này còn muốn ta giúp ngươi? Có phải quá vô dụng không?"

Cưới lão bà còn phải tìm nương giúp đỡ?

Thế thì người làm nương như cô cũng thật vất vả.

Hệ thống nghe hai người trò chuyện, một lúc lâu sau vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: [cô nhận một đứa con nuôi, chuyện gì cũng không cần cô phải nhọc lòng, còn không ngừng giúp cô kiếm bạc. Hơn nửa số cửa hàng trong kinh thành đều thuộc quyền sở hữu của cô, cô giúp người ta tìm một tức phụ, còn cảm thấy vất vả...]

Phượng Tử Thời không biết nghĩ tới cái gì mà trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên xuất hiện ý cười ôn nhu.

"Mẫu thân, Tử Thời có thể tự tìm vợ cho mình. Nhưng những việc như đưa sính lễ vẫn cần mẫu thân giúp một tay."

...

(*) đánh tiểu nhân: Là một trong những tập tục truyền thống lâu đời của người Hoa, "đánh kẻ tiểu nhân" được lưu truyền đến nay với ý nghĩa cầu may mắn, bình an đồng thời xua đuổi những điều xui xẻo, những "kẻ tiểu nhân" đi theo quấy rối mình. Tập tục diễn ra từ tháng Giêng kéo dài cho đến đầu tháng 2 âm lịch. Trong đó, lễ chính là vào ngày vía thần Bạch Hổ. Bởi theo quan niệm dân gian của người Hoa, thần Bạch Hổ cũng là khắc tinh của "tiểu nhân". để thực hiện tập tục này, người hành lễ sẽ dùng giày, dép đập liên tiếp vào những hình nhân, tượng trưng cho những "kẻ tiểu nhân" đang theo quấy rối, cho đến khi tan tát. Theo đó, "kẻ tiểu nhân" bị đánh, sau này không nói năng bừa bãi, không thể hại người. Quá trình đánh tiểu nhân được chia làm 8 khâu gồm bái thần, bẩm cáo, đánh tiểu nhân, tế bạch hổ, hóa giải, cầu phúc, tiến bảo và bốc quẻ cầu may. Nhưng cũng có rất nhiều người lợi dụng tập tục này để biến nó thành một lời nguyền rủa, mưu hại người khác.

(*) tuổi cập quan: Con trai thời xưa đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ. Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan nên hay gọi là cập quan).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện