[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 337: Tiểu kiều hoa vs Ma tôn (1)



[tích tích tích, vị diện thế giới trước đã kết thúc, hiện chuẩn bị mở ra một vị diện mới. Đinh, hệ thống bắt đầu quá trình sửa chữa.]

Thời điểm Nam Nhiễm tỉnh lại, phát hiện bản thân không thể hoạt động.

Cô cúi đầu, hả?

Cô là cái gì vậy?

Sao khắp nơi đều dính bùn thế này?

Xuyên qua đầm lầy ướt đẫm, có vài vũng nước ở phía xa phản lại ảnh ngược của Nam Nhiễm.

Một bông hoa nhỏ có bảy cánh, nhìn qua trông rất mảnh mai.

Chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cô bay mất.

Thanh âm của hệ thống vang lên: [đinh đinh, ký chủ, lần này cô xuyên thành một bông hoa.]

Nó vừa nói xong.

Nam Nhiễm liền nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía cô.

Đây là một địa phận nhỏ của rừng rậm Sương mù, quanh năm luôn bị sương mù giăng kín.

Tuy tầm nhìn rất thấp.

Nhưng Nam Nhiễm vẫn có thể nhìn rõ dáng người của người tới khi ngươi đó cách cô khoảng chừng mười mét.

Người tới là một nữ tử.

Trên người mặc y phục màu xanh của đệ tử ngoại môn.

Nàng ta không hề sợ hãi mà hiên ngang xông vào, trong tay cầm một cây sáo trúc, hai tay để trước ngực, cẩn thận quan sát khung cảnh hai bên.

Cho đến khi chỉ còn cách Nam Nhiễm hai ba bước chân.

Nàng ta bỗng nhiên dừng lại.

Trên mặt lộ ra tia không kiên nhẫn.

"Không phải đã nói ở chỗ này sao? Sao lại không có? Không phải ngươi được gọi là hệ thống mạnh nhất sao? Thật con mẹ nó vô dụng."

Nữ tử kia nói xong, còn chưa từ bỏ ý định đưa mắt nhìn xung quanh một vòng.

Diện mạo của nàng ta vô cùng hoàn mĩ, lông mày hình lá liễu, làn da tinh tế, trắng nõn như thạch anh, đôi môi đỏ mọng tựa anh đào, ánh mắt sống động như có ánh sáng chuyển động.

Vừa nhìn đã cảm thấy thập phần câu nhân.

Không chỉ vậy, cho dù nàng ta chỉ ăn mặc trang phục bình thường nhưng vẫn không thể che lấp được dáng người yêu kiều của nàng ta.

Nữ tử này đứng một chỗ nhìn xung quanh một vòng.

Rồi đột nhiên cười lớn, lộ ra ánh mắt đầy thâm ý.

Hai tay nàng ta di chuyển một cái, một cổ pháo màu đen to lớn cứ thế xuất hiện trên mặt đất.

Nam Nhiễm nhìn cổ pháo kia.

Lại nghe hệ thống nãi thanh nãi khí nói một câu: [ký chủ, đó là cỗ pháo K880 tiên tiến nhất hiện nay, có kích thước nòng là 660mm(*).]

(*) đối với cỗ pháo này mình đã tra qua nhưng không tìm thấy tư liệu nên mình sẽ để nguyên như vậy, nếu có ai biết được hoặc tìm thấy thì nhắn cho mình để mình sửa lại nhé! 

Nó vừa dứt lời.

Liền nghe một âm thanh vang dội vang lên.

[Rầm!]

Mặt đất bị chấn động mạnh.

Một quả đại pháo được bắn ra ngoài.

[Oanh!]

Một phần của ngọn núi nổ tung.

Bộ dáng của nữ tử rất kia ngạo, nàng ta dựa người vào thân cây pháo, chậm rãi mở miệng.

"Yêu Vương đại nhân, ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn thấy tất cả con dân của ngươi đều chết trong tay của ta đi? Lần này đến đây ta chỉ hi vọng Yêu Vương đại nhân giúp ta một việc. Chỉ cần Yêu Vương đại nhân giúp ta giải độc cho một người. Ta sẽ không tiếp tục làm khó người của Yêu tộc nữa. Người nọ đang bị nhốt trong sơn động của ngọn núi này."

Dứt lời, nữ tử kia lập tức thu hồi lại đại pháo, hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt khinh thường nhìn xung quanh.

"Ta sẽ cho Yêu Vương đại nhân một tháng. Một tháng sau, nếu ta phát hiện độc trong người người nọ còn chưa được giải thì đừng trách ta san bằng tòa Thánh Sơn này của ngươi."

Nữ tử kia nói xong liền quay đầu, cao ngạo rời đi.

Giống như đối với nàng ta, vô luận là gϊếŧ Yêu Vương hay san bằng cả ngọn núi này chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến Nam Nhiễm trầm mặc hết nửa ngày mới có phản ứng.

"Đó là ai?"

Hiếm khi có việc khiến cô quan tâm trừ bỏ dạ minh châu.

Vì thế hệ thống vội vàng đáp: [Hàm Linh Phi, từ mạt thế xuyên đến đây.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện