[Quyển 2] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 262: Chứng uất ức



Edit: cầm thú

Lăng Hiểu không để ý đến đứa bé kia, quay đầu, nhìn về một hướng khác.

"Này."

Ai ngờ đứa nhóc kia đột nhiên gọi cô: "Không ai tới đón cậu sao?"

Giọng thằng nhóc rất dễ nghe.

Lăng Hiểu dừng bước: "Mẹ tớ nói sẽ đến."

Dương Mạn Bình... sẽ tới chứ?

Trong lòng Lăng Hiểu, thật ra cũng không dám chắc chắn.

Nghe thấy lời Lăng Hiểu nói, thằng nhóc kia đột nhiên đứng dậy, cực kì lớn tiếng nói: "Mẹ tớ cũng sẽ tới đón tớ, mẹ đã đồng ý với tớ, nhất định sẽ tới!"

Giọng nói của trẻ con, mang theo một chút run rẩy.

Rõ ràng hắn chột dạ với lời nói của mình, nhưng vẫn lớn giọng nói ra.

Lăng Hiểu thậm chí có thể hiểu được, trong lòng thằng nhóc này... hình như cũng không khác gì bản thân mình đâu.

Cô không khỏi quay đầu liếc nhìn đứa trẻ nhiều thêm mấy lần.


Hai đứa trẻ cứ như vậy nhìn nhau.

Lăng Hiểu cảm thấy thật vô nghĩa, cho nên quay đầu đi tới chỗ xích đu, bản thân nhàm chán đung đưa.

Lại trôi qua hơn 10 phút, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Hoắc Hoài An, Hoắc Hoài An, con mau qua đây, mẹ con tới đón con rồi kìa!"

Đứa nhóc tên "Hoắc Hoài An" ánh mắt lập tức sáng lên, mạnh mẽ đứng dậy, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn Lăng Hiểu một cái.

Lăng Hiểu cảm giác được ánh mắt đắc ý của Hoắc Hoài An.

Ha ha.

Mị không để ý chút nào đâu.

Chỉ là...

Cái họ "Hoắc" này, khiến cho cô có một chút ngạc nhiên mà thôi.

Hiện giờ, trong khu vui chơi giải trí, cũng chỉ còn lại một mình Lăng Hiểu, một mình cô ngồi chơi xích đu, mãi đến khi có một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.

"Hiểu Hiểu."

Động tác của Lăng Hiểu dừng lại, hơi quay đầu nhìn, liền thấy bóng dáng của Lăng Vân Sinh.


Nhìn bộ dạng ông ấy có chút chật vật.

"Ba ba?"

Lăng Hiểu từ xích đu nhảy xuống, ánh mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt: "Mẹ đâu ạ?"

Ngày thường đều là Dương Mạn Bình tới đón cô.

"Mẹ của con... bị bệnh rồi."

Lăng Vân Sinh có chút do dự, giọng nói cũng nghẹn ngào.

Trong nháy mắt đó, Lăng Hiểu liền hiểu ra.

Dương Mạn Bình... có lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.

Có lẽ, không hẳn là ngoài ý muốn, mà là tự bà ấy lựa chọn.

Đúng vậy.

Dương Mạn Bình, tự sát.

Mặc dù Lăng Vân Sinh muốn giấu giếm, nhưng sự thật thì sẽ không bao giờ giấu được mãi.

Mấy ngày sau, Lăng Vân Sinh tự mình xử lý tang lễ cho vợ.

Khách tới dự tang lễ cũng không nhiều, dù sao tình cảnh hiện tại của Lăng gia không quá tốt, mà bản thân Dương Mạn Bình cũng không có người thân ở đây.

Lăng Hiểu vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lăng Vân Sinh, trên người mặc đồ tang.


Xoay đầu, cô có thể nhìn thấy di ảnh của Dương Mạn Bình, ảnh chụp bà nở nụ cười cực kì hiền lành sáng lạn.

Đúng là...

Nhân sinh của bà lại giống như đóa hoa sớm nở tối tàn...

Lăng Vân Sinh không giải thích lý do Dương Mạn Bình chết cho Lăng Hiểu nghe, dù sao trong mắt hắn, đứa trẻ năm tuổi vẫn chưa hiểu gì hết, đại khái sinh tử là gì cũng không biết đâu.

Lăng Vân Sinh không nói, Lăng Hiểu cũng sẽ không hỏi.

Cô thật ra đã sớm nghe Lăng Vân Sinh nói chuyện với người khác, ngày ông phát hiện giấy chuẩn đoán bệnh trầm cảm và thuốc trong nhà, liền biết đáp án.

Có những người trời sinh đã cô độc.

Dương Mạn Bình chính là như vậy.

Cô văn nghệ mơ mộng, tâm tư lại nhạy cảm.

Thật ra sau khi sinh Lăng Hiểu, Dương Mạn Bình đã có triệu chứng trầm cảm sau sinh, nhưng không quá nghiêm trọng, mãi đến khi công ty Lăng Vân Sinh gặp phải chuyện không may, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau giận dỗi, khiến cho chứng bệnh của Dương Mạn Bình càng thêm trầm trọng, cuối cùng mới trở thành bi kịch như bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện