Chương 277: Thủ ngữ khó như vậy, tôi lười khoa tay múa chân.
Edit: Thu Hương
"Lăng Hiểu, em còn nhớ tôi không?"
Hoắc Hoài An dừng lại bên cạnh Lăng Hiểu, mỉm cười hỏi cô.
Lăng Hiểu ngẩn người.
Hoắc Hoài An này cứ như là rất quen thuộc ý, nhưng mà hắn không thấy cô đang xem phim sao?
Còn đang là lúc quan trọng đó.
Lăng Hiểu tùy ý gật đầu một cái.
Thật ra thì cô biết hắn khi còn học mẫu giáo.
Trí nhớ của cô khá tốt, mấy người xem, lúc năm tuổi còn nhớ đâu!
Hoắc Hoài An thấy Lăng Hiểu gật đầu, khẽ mỉm cười, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy toàn bộ tâm trí cô đều dồn vào TV.
Trên màn hình là bộ phim đề tài gia đình luân lý đang hot hiện nay
Cái tên này, hắn muốn châm biếm một chút, nhưng không biết nên châm biếm từ đâu.
Hắn không có sở thích xem mấy bộ điện ảnh đề tài luân lý gia đình, hơn nữa nhìn cái tên là đã biết dở tệ rồi.
Không lẽ... cô ở nhà bị chịu quá nhiều ủy khuất, cho nên nhìn cái loại kịch bản này, sẽ có cảm giác đồng cảm sao?
Bất tri bất giác, suy nghĩ của Hoắc Hoài An bay xa.
Lăng Duyệt thay đồ xong đi xuống lầu, liền nhìn thấy Hoắc Hoài An ngồi bên cạnh Lăng Hiểu, hai người im lặng cùng xem TV.
Ừ.
Chính là cái kịch bản gia đình cẩu huyết kia!
Bình thường có thời gian Chu Nhụy cũng sẽ xem một chút. Chỉ là...
Cái kịch bản này hai thanh niên xem?
Lăng Duyệt có chút cạn lời.
Cô đột nhiên phát hiện, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa bao giờ chân chính hiểu người chị gái cùng cha khác mẹ này,
"Dì Vương, chuẩn bị chút trái cây."
Lăng Duyệt không để ý hai người, cô vào phòng bếp, phân phó người làm chuẩn bị chút trái cây bưng lên.
Lăng Duyệt nhìn Hoắc Hoài An.
Biểu hiện của hắn vẫn dịu dàng như cũ, giống như Lăng Hiểu làm gì cũng đúng.
Quả nhiên là... người tình trong mắt hóa Tây Thi đi?
Lăng Duyệt nhún vai, cảm thấy mình có phải hay không nên lên lầu.
Ở chỗ này, cô thật sự rất dư thừa.
Ai biết Lăng Duyệt vừa mới xoay người, vạt áo lại bị người kéo lại, cặp mắt sáng ngời trong suốt.
"Chị, có chuyện gì?"
Trước kia Lăng Duyệt chưa bao giờ gọi "chị", hôm nay...
Gọi gọi giống như rất thuận miệng?
Lăng Hiểu lấy điện thoại ra, gõ gõ: "Chị xem phim xong rồi, muốn lên phòng ngủ trưa, hai người trò chuyện đi."
12 giờ trưa hết phim.
Lăng Hiểu cảm thấy mình không nên làm bóng đèn lớn nữa, cô phải trả lại sàn cho Lăng Duyệt và Hoắc Hoài An.
"Lăng Hiểu, em đi đâu?"
Hoắc Hoài An nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, thấy cô đứng dậy, theo bản năng nói.
Lăng Hiểu lần nữa cầm điện thoại, chuẩn bị đánh chữ ra, ai biết Hoắc Hoài An lại cắt đứt, nhẹ giọng nói: "Không cần đánh chữ, quá phiền toái, em dùng thủ ngữ nói với tôi là được, tôi hiểu."
Hoắc Hoài An vừa nói, vừa ra dấu, dùng thủ ngữ tiêu chuẩn thể hiện.
Người này...
Hắn một người bại liệt, cũng không phải câm điếc, học thủ ngữ làm cái gì?
Lăng Hiểu có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn theo thói quen lấy điện thoại ra gõ chữ...
Thủ ngữ của tôi không tốt, cho nên vẫn dùng điện thoại đánh chữ đi!
Hoắc Hoài An: WHAT????
Lăng Hiểu: Thủ ngữ khó như vậy, tôi thật sự lười học, cũng lười khoa tay múa chân!
Hoắc Hoài An: ...
Bình luận truyện