Chương 213: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (16)
👸🏻Chương 213🤴🏻
🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (16)🌺🌺
Edit by Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Trầm Ngọc trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng: "Cười cái gì mà cười, không cho cười."
Sau khi nghe được hắn nói, giọng Văn Ninh càng cười lớn hơn, sau đó mở miệng nói: "Mỹ nhân nhi chơi vui như vậy, không biết danh xưng là gì?"
Trầm Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, ai muốn nói cho ngươi ta tên Trầm Ngọc."
Văn Ninh nga một tiếng, cười mở miệng: "Thì ra mỹ nhân nhi gọi là Trầm Ngọc, quả nhiên là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn*. Tên và người của mỹ nhân rất xứng đôi."
*Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn: Chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt nhường. Xuất phát từ tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa.
Trầm Ngọc dậm dậm chân, xoay người liền rời đi, không muốn để ý tới nàng.
Văn Ninh đuổi theo, ở thời điểm nàng không phát hiện, khóe môi Trầm Ngọc nhẹ nhàng giơ lên một nụ cười châm chọc.
...
Cùng lúc đó trong phủ tướng quân, Mạch Cẩn Thư đem tất cả đồ vật trên bàn đều quăng xuống đất. Khuôn mặt mỹ lệ mặt tràn đầy khói mù.
Vì sao? Hắn không phải đã thay đổi sao? Vì sao nàng như cũ đi tìm hắn? Hay là nói, thật ra mọi việc nàng làm đều là biểu hiện giả dối, chỉ là vì mê hoặc hắn?
"Ha hả a......" Hắn cúi đầu nở nụ cười, nhưng nước mắt trong suốt nước mắt đang tích lại trên sàn nhà. Bả vai hắn đang run rẩy, mơ hồ tựa hồ đang hưng phấn.
Thời điểm Vô Dược về đến nhà, trực giác nói cho nàng tựa hồ có gì đó không thích hợp. Nhưng nàng lại không thể nói không đúng chỗ nào.
Mạch Cẩn Thư mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn về phía nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Thê quân nàng đã trở lại, hôm nay sao lại muộn như vậy?"
Vô Dược hôn hôn gương mặt hắn, sau đó trả lời nói: "Bởi vì một chút việc cho nên về trễ, dùng bữa chưa?"
Mạch Cẩn Thư gật gật đầu, hắn tiến tới gần nàng. Hương phần mặt trên người nàng rất nhẹ, nhẹ đến cơ hồ không phát hiện được, nhưng hắn vẫn ngửi được như cũ.
Đáy lòng nhịn không được trào phúng một trận. A, thê quân nói có việc là đi Câu lan viện sao? Thật là rất có ý tứ nha...
Có phải mặc kệ hắn làm cái gì, nàng đều sẽ không quay đầu lại hay không? Nếu nói như vậy, vậy thì những việc hắn làm kia còn cái ý nghĩa gì đâu?
Sau khi trở lại phòng, Mạch Cẩn Thư rót cho nàng một ly trà, nhẹ giọng mở miệng: "Thê quân, uống nước miếng trước đi."
Vô Dược không hề phòng bị cầm lấy nước hắn đưa qua, chậm rãi uống vào. Đi đi lại lại, thời điểm phát hiện đầu choáng váng, nàng mới nhận thấy được không đúng, không thể tin được mở miệng: "Thư... Thư Nhi..."
——
Thời điểm Vô Dược mở to mắt, nhìn thấy cảnh vật tối tăm cùng với cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ở mắt cá chân.
"..." Ai có thể nói cho nàng đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao tiểu kiều thê ôn nhu đáng yêu của nàng lại làm ra việc đáng sợ như vậy.
Giọng nói ôn nhu êm tai của Mạch Cẩn Thư từ bên tai nàng vang lên, ngay sau đó trên eo nàng liền xuất hiện một đôi tay xinh đẹp: "Thê quân, ngươi tỉnh."
Đại não Vô Dược thanh tỉnh, nhưng thân thể lại vô lực. Rõ ràng là hắn đã hạ dược nàng.
Hắn ngoan ngoãn cọ phía sau lưng nàng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thê quân... Nàng vì sao không nói lời nào nha? Không muốn để ý đến ta sao?"
Vô Dược vốn định cử động nhưng lại bị hắn giam cầm gắt gao, hoàn toàn không thể động đậy. Nàng mở miệng dỗ dành: "Thư Nhi ngoan, trước tiên buông ta ra được không?"
"Không cần." Mạch Cẩn Thư không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Đôi mắt âm trầm xuống: "Thê quân không muốn cùng Thư Nhi thân mật như vậy sao? Rõ ràng việc càng thân mật hơn chúng ta đều đã làm."
"..." Thỏ con, chàng thay đổi, trước kia chàng không khó dỗ như vậy.
Nói tới đây Mạch Cẩn Thư tựa hồ nghĩ tới cái gì, kéo tay nàng xoa dưới thân mình, nơi nào đó chậm rãi thức tỉnh, sau đó mang theo một chút hưng phấn mở miệng: "Thê quân... Nó lại nhớ nàng."
07/02/2021
Bình luận truyện