Chương 237: [TG9] Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (11)
🧞♂️Chương 237🧞♀️
🌺🌺Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên (11)🌺🌺
Edit by Thuần An
Vẫn còn à nha😆
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Phục Hy tựa hồ cũng phát hiện nàng không thích hợp, thấp giọng ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phục... Phục Hy..." Nàng lại nhàn nhạt phun ra, âm thanh vẫn như lần trước khàn khàn khó nghe như vậy. Nhưng từ nói ra lại rõ ràng hơn rất nhiều.
Phục Hy sững sờ ở một bên, hẳn là nhớ tới sự việc lần kia, không dám kích động như vậy nữa, sợ dọa đến nàng.
Phục Hy xoa xoa đầu nàng, ôn nhu dỗ nói: "Oa Oa, nàng lại gọi một lần nữa được không?"
"Phục... Hy." Vô Dược thập phần nghe lời lại gọi một lần.
Phục Hy rốt cuộc không khắc chế được kích động của bản thân, một tay đem nàng ôm trong lòng ngực, sau đó hôn lên môi nàng.
Qua hồi lâu, hắn mới buông nàng ra. Nàng ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn thở dốc. Trong mắt mang theo tràn đầy khó hiểu và mê mang, nhưng không có chán ghét, thậm chí còn có một chút thích.
Nàng liếm liếm cánh môi, hơi hơi ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Ở cánh môi hắn nhẹ nhàng liếm.
Phục Hy hoàn toàn ngốc, nhưng tay vẫn theo bản năng ôm chặt nàng. Sợ nàng rớt xuống.
Bị nàng hôn hôn, thân thể hắn bỗng nhiên khô nóng. Nhưng nhìn thấy nàng không hề phòng bị, bộ dạng tựa hồ cái gì cũng không biết. Hắn lại đem cảm giác nóng nực kia đè ép xuống.
Phục Hy ôm nàng chậm rãi đi bộ trong biển, nàng tựa hồ liếm đến nghiện rồi. Vẫn luôn ôm cổ hắn, liếm môi hắn.
Thời điểm Long Vương ra tới nhìn thấy, đó là một cảnh tượng như vậy.
"..." Người kia thật sự là Phục Hy đại thần?
Phục Hy xoa xoa đầu nàng, sau đó đem buông nàng xuống. Vô Dược ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và không vui, tựa hồ đang hỏi vì sao lại không cho nàng hôn?
Thấy bộ dạng này của nàng, Phục Hy cười cười, nhẹ giọng nói: "Oa Oa ngoan, ta có việc muốn cùng Long Vương nói chuyện, tí nữa lại cho nàng hôn."
Sau khi Long Vương nghe được xưng hô của hắn, kỳ quái nhìn về phía Vô Dược. Nhưng Vô Dược được Phục Hy hộ rất khá, hắn không hề nhìn thấy bộ dạng của nàng.
Long Vương trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi. Cung kính nói: "Không biết vì sao Phục Hy đại thần lại xuống vực sâu biển lớn phía nam?"
"Minh thủy mất!" Đây không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.
Long Vương thần sắc đổi đổi, cuối cùng gật gật đầu như cũ.
Phục Hy nhàn nhạt hỏi: "Đỡ Nghiêu ở đâu?"
Long Vương lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ trả lời nói: "Tiểu... Tiểu thần không biết. Đỡ Nghiêu sau khi đánh cắp Minh thủy liền biến mất. Tiểu thần từng phái người tìm kiếm nhiều lần, cũng không tìm được."
"Bổn tọa đã biết." Nói xong, hắn phất tay áo một cái, để lại cho Long Vương một cái Thần khí định thuỷ.
Khi Long Vương tiếp nhận Thần khí thần sắc rất phức tạp, nhưng lại không thiếu sùng bái.
Mọi người đều nói rất nhiều năm trước kia, Phục Hy đại thần không bao giờ là người mang lòng thương người khác. Trên thực tế, Phục Hy đại thần ngoại trừ luôn lạnh nhạt, chưa từng khác trước đó.
Phục Hy không mang Vô Dược rời khỏi biển ngay, mà là mang theo nàng tiếp tục dạo ở đáy biển. Để nàng xem những cái san hô và bầy cá đó một chút.
Vô Dược lớn lên lớn như vậy, đã trải qua nhiều thế giới như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên ngắm phong cảnh ở đáy biển. Hơn nữa còn là ở trong biển như vậy. Còn không có bất luận cái ô nhiễm gì, lại còn rất nhiều sinh vật biển hiếm có tồn tại.
Nàng vươn tay chọc con cá đang bơi bên cạnh một chút, con cá kia tựa hồ bị sợ hãi, lập tức liền chạy trốn.
Sau khi Vô Dược thấy bộ dạng ngốc của nó, đột nhiên liền nở nụ cười.
Phục Hy thấy nàng cười, tâm hắn cũng trở nên vui vẻ.
Vô Dược quay đầu, sau khi thấy vẻ mặt của hắn, rất là có chút bất đắc dĩ. Tựa hồ vì khiến nàng vui vẻ, hắn liền để công việc sang một bên. Vô Dược yên lặng nói: Phục Hy... Như vậy không tốt, chàng sẽ mất đi thê tử của chàng.
12/02/2021
Bình luận truyện