Chương 208: Lợi Hại, Tiểu Hồ Già Của Ta (71)
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Phồn Tinh xác thực có thể chịu đựng.
Rõ ràng mỗi lần Tạ Trản ôm cô, cô đều đau đến trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không hé răng than một câu nào.
Thời điểm Tạ Trản phát hiện cô bất thường, là trước đêm chung kết "Phi phàm chi lộ"...
Hắn bị cảm mạo nặng, Phồn Tinh dẫn theo hắn ra ngoài mua thuốc, bị người ta nhận ra.
Tức khắc, một đám người đông đúc vây quanh họ.
Tạ Trản và Phồn Tinh đều là lần đầu tiên bị một biển người bao vây như vậy, nhất thời ngơ ngác không kịp phản ứng.
Bốn phía đều là ác ý mãnh liệt.
Tạ Trản nửa ôm Phồn Tinh vào trong ngực, chỉ nghĩ chạy nhanh mang cô rời khỏi đám đông.
Ai mắng hắn cũng không sao, nhưng hắn không muốn Ngọc tiểu thư đối diện sắc mặt ghê tởm của những kẻ này!
"Đi vội vã như vậy làm gì? Có mặt mũi để che lại, chứ không có mặt mũi để gặp người sao?"
". . ."
"Rác rưởi! Tiện nam tra nữ!"
Mắng những lời khác, Tạ Trản cũng không phản ứng, duy độc một câu này, làm Tạ Trản bỗng nhiên ngẩng đầu, hung hăng phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía người vừa nói.
Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tàn nhẫn đá mạnh tới.
Lực đạo cực lớn, đá vào chỗ trọng yếu nhất trên người kẻ đó.
Có thể mắng hắn.
Nhưng mắng Ngọc tiểu thư, là tuyệt đối không được!
Miệng trên mặt không quản được, liền đá phía dưới của ngươi!
Một chân Tạ Trản vừa đá ra, tức khắc toàn bộ cục diện bắt đầu mất khống chết, có người rít lên kêu gào: "Đánh người! Trời ơi Tạ Trản đánh người!"
"Mẹ kiếp! Cái thứ rác rưởi này, lại còn dám đánh người!"
Những người này lúc nãy vây quanh Tạ Trản và Phồn Tinh, giống như xem xiếc khỉ, miệng phun từ ngữ ô uế.
Dù sao thì, pháp không trách chúng*!
*Pháp không trách chúng: pháp luật không thể phạt được quần chúng, vin vào cớ này để hùa theo đám đông làm chuyện sai trái.
Cục diện hỗn loạn như vậy, ai cũng không biết ai là kẻ đầu tiên động thủ đánh người!
Có người đem bình nước khoáng trong tay, nện lên lưng Tạ Trản.
Trong hỗn loạn, mặt Phồn Tinh bị một quả trứng ném trúng, vỏ trứng vỡ ra, dịch trứng bê bết chảy xuống từ trán cô, cả người đại lão đều ngơ ngác.
Không chỉ ngơ ngác, còn có rất đau.
Đau thấu tim.
Da thịt cô đã sớm tách rời khỏi cơ thể, ở giữa lớp da tràn ngập máu loãng, chỉ cần chịu chút lực liền thấy đau. Nếu mà dùng sức, sẽ có máu, từ bên trong lỗ chân lông thẩm thấu ra ngoài.
"Ngọc tiểu thư..." Sau khi Tạ Trản nhìn thấy, giọng nói đều phát run.
Nhanh chóng duỗi tay lau đi máu trên trán cô: "Em bị thương ở chỗ nào? Có phải trán bị thương không?"
Nhưng mà máu kia dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch, Tạ Trản gấp đến sắp khóc.
"... Phồn Tinh, em đang chảy máu, nhưng anh lại không thể lau sạch cho em."
Hắn nỗ lực muốn lau khô dịch trứng và máu trên mặt cô, động tác mềm nhẹ đến mức tận cùng.
Sau khi phát hiện mình làm người ta bị thương, đám đông rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Tuy rằng đều chột dạ, nhưng lại bày ra một bộ dáng không sao cả.
Làm sao?
Cũng không phải bọn họ động tay!
Về phần là ai đánh, ai mà biết được?
Con ngươi trong sáng của Phồn Tinh nhìn lướt qua những người này, cô không rõ, tại sao, con người, có thể hư như vậy, lại còn không cảm thấy mình hư?
"Tạ Trản, là bạn trai tôi, quan hệ của chúng tôi, không phải quan hệ dơ bẩn."
Bọn họ cái gì cũng không biết, chỉ biết nói quan hệ của cô và Tiểu Hoa Hoa là quan hệ dơ bẩn.
"Tôi cũng không có chi tiền, làm hắn xuất đạo."
Phồn Tinh cực kỳ nghiêm túc nói.
"Các người hiểu lầm hắn, mắng hắn, các người phải xin lỗi."
Đã làm sai, thì phải xin lỗi!
Cô không đủ thông minh, còn có thể hiểu. Bọn họ có chỉ số thông minh bình thường, dựa vào cái gì không hiểu?
Nhưng mà, không có ai cảm thấy mình làm sai.
Càng không có người chịu xin lỗi.
Cô nói không phải quan hệ dơ bẩn thì liền không phải sao? Cô nói không bỏ tiền mua vị trí xuất đạo thì liền không bỏ tiền sao?
Quỷ tin cô!
Mãi đến khi Tạ Trản che chở Phồn Tinh rời đi, cũng không thu được bất kỳ một câu xin lỗi nào.
***
"Cô không đủ thông minh, còn có thể hiểu. Bọn họ có chỉ số thông minh bình thường, dựa vào cái gì không hiểu?"
Tiểu Tinh Tinh của ta, về đây ta thương thương nha :((((((
Bình luận truyện