Chương 229: [TG4] Tiểu Tang Thi Của Vua Tang Thi (12)
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tiểu tang thi trên cổ đeo đến mười mấy chiếc váy, kéo một chiếc xe đẩy siêu thị.
Thời điểm đi ra, bởi vì vướng phải cột sắt, Phồn Tinh còn bạo lực hủy đi hai cây.
Tạ Đình Châu nhìn tòa núi nhỏ di động kia, ban đầu còn không nhận ra.
Cho đến khi cô càng đi đến gần, hắn mới dần phát hiện, kia mẹ nó...
Hình như là Thấp Lè Tè hả?
Tạ Đình Châu hỗ trợ lấy đồ vật bên trong xe đẩy nhỏ đem vào xe dã ngoại, Phồn Tinh trên cổ treo nhiều đồ như vậy, cửa xe lại lớn như vậy, cô không nhìn rõ đường đã ngơ ngác tiến vào.
Thiếu chút nữa đặt mông ngã ngược về sau.
May là Tạ Đình Châu đang ở sau lưng cô, thấy cô nghiêng ngả lảo đảo, liền nhanh chóng kéo cô lại, đưa vào trong xe.
"Cô muốn đi nơi nào?" Tạ Đình Châu hỏi.
Phồn Tinh đưa móng vuốt cứng ngắc đến, cho Tạ Đình Châu một viên kẹo: "... Đế... Đô..." Nhị Cẩu nói, Tiểu Hoa Hoa, đang ở đó.
Sau khi lột ra giấy gói kẹo, còn chưa kịp bỏ vào miệng.
Một móng vuốt nhỏ bẩn bẩn đã chế trụ tay hắn, đem viên kẹo lột vỏ moi ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Ngay sau đó, bỏ vào trong miệng mình.
Tạ Đình Châu: ". . ." Hắn hoài nghi vừa rồi là hắn tự mình đa tình.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Một nam sinh nhìn tương đối trung thực hiền lành phụ trách lái xe, Tạ Đình Châu cùng Tiểu Hoàng Mao còn có Hàn Húc Kiệt đang sửa sang lại vật tư, Tống Ngải Ngải nhìn bánh kẹo Phồn Tinh mang về mà nuốt nước miếng.
Xe thuận lợi ra khỏi trung tâm thành phố.
"Thấp Lè tè, cô mang về nhiều váy như vậy làm gì?" Tiểu Hoàng Mao phá lệ cảm thấy hứng thú.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Phồn Tinh nghe thấy người ta nói cô lùn, ngốc ngốc một lúc lâu, cũng chưa phản ứng lại.
Sau khi phản ứng lại, thì chuyện thứ nhất chính là đem Tiểu Hoàng Mao ghi vào sổ đen.
Còn có, Nhị Cẩu.
Cô mới, không lùn đâu.
Nhưng mà, sự thật là, tiểu tang thi rất lùn.
Trước khi chết chắc cũng chỉ mới 15-16 tuổi, còn chưa được 1 mét 5.
Nhưng Phồn Tinh không thừa nhận, nhất quyết không thừa nhận.
Hàn Húc Kiệt cười lạnh một tiếng: "Đều đã thành tang thi, còn muốn mặc váy, cũng không biết tự soi gương."
Hắn thấy Phồn Tinh phản ứng trì độn, cảm thấy cô không thể nghe hiểu lời mình nói, mà dù nghe hiểu thì cô cũng không làm gì được hắn.
Kỳ thật, Phồn Tinh mất một lúc lâu mới hiểu.
"Vật tư cô ta mang về có phải là nên nhập lại một khối với chúng ta không? Không phải nói là kết minh sao? Một con tang thi như cô ta cũng không cần ăn nhiều như vậy mới đúng." Cho dù có tiếp tục ăn thức ăn con người, thì cô ta cũng không phải con người. Lừa mình dối người làm gì?
Tạ Đình Châu không kiên nhẫn ngẩng đầu: "Vật tư cô ấy mang về, là bằng vào bản lĩnh của cô ấy. Có bản lĩnh thì cậu cùng cô ấy đi thu thập vật tư đi, đến lúc đó liền chia một nửa cho cậu."
"Hàn Húc Kiệt, làm người không thể lòng tham không đáy. Nếu không có cô ấy, cậu cảm thấy tự chúng ta có thể thuận lợi thu thập thức ăn như vậy sao?" Còn muốn lợi dụng cô ấy, có còn biết bản thân là nam nhân không?
Tan rã trong không vui.
Tiểu Hoàng Mao ở bên cạnh Phồn Tinh, ríu rít: "Thấp Lè Tè, cô muốn mặc váy sao?"
Tạ Đình Châu đang giúp Phồn Tinh sửa sang lại váy và thức ăn, một bên sửa sang, một bên rút gân khóe mắt.
Thật là hướng đại lão quỳ một lạy!
Thân thể lùn lùn như vậy, thế nhưng kéo trở về đều là váy dài phết đất!
Trong tay hắn cầm một chiếc váy dài cổ chữ V, chữ V này chắc là khoét tới tận rốn!
Nhìn nhìn váy, lại nhìn nhìn tiểu tang thi Thấp Lè Tè.
Chợt cảm thấy, tiểu tang thi thực tự tin!
Những chiếc váy khác, nếu không phải cao hơn 1m7, sợ là muốn đứng trên mặt đất làm cây lau nhà.
Bên trong thật ra cũng có một chiếc váy ngắn, vấn đề là không quá đứng đắn...
Khom lưng về phía trước, liền không che được phía sau. Hơi ngửa về phía sau, liền không che được phía trước. Đứng thẳng người, trước sau đều không che được.
Phẩm vị của Thấp Lè Tè, thật là... Rộng mở.
Bình luận truyện