[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 331: ( 19 )



Trong phòng cấp cứu của bệnh viện huyện, rất nhiều lần thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh nhân được truyền ra, còn có một ít yêu cầu người nhà ký tên vào văn kiện phẫu thuật.

Tần Ngạn mỗi lần được gọi, liền quỳ xuống dập đầu một cái với bác sĩ chữa trị.

Hắn đem toàn bộ hy vọng đều phó thác trên người những vị bác sĩ này. 

Mấy tiểu tử choai choai của nhà người khác vào đúng tuổi như hắn luôn nghịch ngợm gây sự không ai bằng, nhưng Tần Ngạn cho dù có so với bất cứ người trưởng thành nào đi nữa, hắn đều thành thục không nhường một tấc.

Thẩm cục trưởng ở một bên mặc không lên tiếng quan sát màn này, càng thêm cảm thấy trên người tiểu tử này có một cổ tính khí mà thường nhân thúc ngựa phi theo cũng không thể đuổi kịp.

Rõ ràng toàn thân phát run, sợ hãi không thôi, nhưng vẫn cắn răng chống đỡ.


"Cha mẹ đâu?" Một già một trẻ ngồi ở hành lang bệnh viện, Thẩm cục trưởng hỏi Tần Ngạn.

"Coi như đã chết."

 Nếu nói Tần Ngạn trước kia đối với Lý Tú Lệ còn có chút cảm kích công ơn nuôi dưỡng, như vậy từ sau khi xảy ra chuyện của Phồn Tinh, cũng xem như đã chặt đứt tia cảm kích mong manh cuối cùng của hắn đối với vợ chồng Lý Tú Lệ.

"Coi như đã chết, đó chính là còn chưa có chết. Vì cái gì bọn họ mặc kệ em gái của ngươi?"

Tần Ngạn nói, "Bởi vì nàng là nữ nhi."

"Con gái ở trong mắt bọn họ không đáng giá tiền, biết không? Bởi vì không đáng giá tiền, cho nên bọn họ mặc kệ Tinh Tinh chết hay sống. Cho dù nàng bị phỏng nặng giống hiện tại, cũng không chịu đem nàng đưa đến bệnh viện. Bọn họ nhẫn tâm mặc kệ nàng vẫn luôn đau đau không dứt, đau đến nỗi mở miệng nói chuyện cũng không có tí sức lực nào.


Bọn họ sẽ không đem nàng đưa đến bệnh viện, sẽ không vì nàng tiêu tiền, thậm chí rõ ràng biết nàng có khả năng sẽ chết, cũng không chịu cứu nàng!"

"Bọn họ không cần nàng, ta cần! Bọn họ không cứu nàng, ta cứu!"

Gân xanh trên tráng thiếu niên hằn lên ngày một rõ ràng, nghiến răng nghiến lợi nói ra tình cảnh của hai người, cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực.

Sau đó nói năng lộn xộn mà tự mình an ủi, "Có thể cứu được, nhất định sẽ không có việc gì... không có việc gì..."

Thẩm cục trưởng đứng lên, sau khi bước đến cuối hành lang xa xa mà liếc mắt nhìn Tần Ngạn một cái, sau đó gọi điện thoại ra ngoài ——

Đem những chuyện Tần Ngạn nói thuật lại một lượt, người bên đầu kia điện thoại hỏi, "Ý của ngài là, từ giờ trở đi, bố trí bồi dưỡng người mới sao?"


"Tình huống vùng châu thổ bên kia, cậu cũng biết. Muốn đem bên kia một lưới bắt hết, trong thời gian ngắn, căn bản không thể nào, hoàn toàn không có khả năng. Hiện tại người thâm nhập của chúng ta, đều chỉ là một ít lâu la, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đầu nhập vào đây. Tin tức nhỏ có thể tiết lộ cho chúng ta, tin tức lớn muốn thu thập vào truyền đi hầu như không có khả năng. Khúc Ba, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt..."

Rốt cuộc nếu phái đồng liêu đánh vào bên trong, lâu dài với thói quen nghề nghiệp quá dễ dàng bị người khác phát hiện thân phận.

Nhưng nếu...

Nhóc con từ nhỏ liền lớn lên ở Bạch Mã trấn, gia đình bất hạnh, niên thiếu khinh cuồng, từng bước một bò lên trên thành tên côn đồ thì sao?

Thân phận bối cảnh, ai đều có thể tra được đến rõ ràng, không có bất luận cái sơ hở gì.
Hơn nữa vùng khỉ ho cò gáy xuất ra điêu dân, những lời này không phải không có đạo lý, vốn dĩ người dân nơi này luôn có dân phong bưu hãn. 

Thiếu niên bỏ học gì đó, phần lớn đều ở trộn lẫn trong xã hội.

Ai đủ tàn nhẫn, tất nhiên có thể đứng vững gót chân!

"Tiểu tử đó, sức quan sát cường đại, thông minh, có dũng khí. Quan trọng nhất chính hắn trọng tình."

Người trọng tình, là dễ dàng nhất đi lên đường tà đạo, cũng là người phù hợp nhất đi vào chính đạo!

Sẽ bởi vì người quan trọng trong lòng mình, nghĩa vô phản cố đi lên con đường tà đạo.

Nhưng đồng dạng, sẽ bởi vì trọng tình trọng nghĩa không bị ngoại vật dụ hoặc, vững vàng đi trên chính đạo.

"Khúc Ba, ta kiến nghị cậu tự mình lại đây nhìn xem." Thẩm cục trưởng xúi giục nói, "Đây là hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng hoàn hảo mà nói không nhất định chỉ dùng ở vùng châu thổ kia thôi đâu."
Thẩm cục trưởng không nói ra toàn bộ, nhưng người ở đầu dây điện thoại bên kia cũng hiểu rõ hắn có ý tứ gì.

Thử nghĩ, nếu đứng ở một phương chính nghĩa thế này, có thể bồi dưỡng ra một vị nhân vật trung tâm của thế giới hắc ám, đây có được tính là hoàn toàn đánh vào bên trong địch nhân không a?

Đến lúc đó, muốn biết cái tin tức gì, muốn đả kích thế lực nào...

Sẽ so với hiện tại dễ dàng hơn rất nhiều!

"Được, ta tự mình lại đó xem xem." Khúc Ba suy tư thật lâu, lúc sau, gật đầu đáp ứng.

Thẩm cục trưởng nói, "Không vội không vội, cậu trước tiên nên đưa qua cho tôi mấy vạn đồng tiền đi nha."

"Ân? Đừng nói với tôi, ngươi liền mấy vạn đều lấy không ra."

"Lấy ra làm sao vậy? Ta đã kết hôn, cậu kết rồi sao? Ta lớn như vậy áp lực sinh hoạt vẫn còn trên vai đây này, có thể tỉnh tắc tỉnh, dù sao ngươi cái lão quang côn cũng không cần tiêu tiền, không phải sao."
*

Ở phòng chăm sóc đặc biệt hai ba ngày, Phồn Tinh rốt cuộc được chuyển vào phòng bệnh bình thường.

Thẩm cục trưởng vì hạt giống tốt này, cũng là từ xưa tới nay để bụng chưa từng có.

Mỗi ngày đều sẽ vào thời điểm người không biết, tiến đến bệnh viện dạo một vòng, nhìn Tần Ngạn một cái.

Hắn cũng không phải quan tâm tới tình huống của người em gái nhỏ kia của Tần Ngạn, rốt cuộc ở vào vị trí đặc thù bao năm nay, sinh lão bệnh tử thấy được rất nhiều. 

Muốn thoát khỏi số trời cũng không được, hoàn toàn không có khả năng nghịch thiên cải mệnh nha.

Hắn càng có khuynh hướng quan sát biểu hiện rất nhỏ của Tần Ngạn, từ đó tiến thêm một bước phán đoán tâm tính cùng cách làm người của tiểu tử này.

Càng quan sát, liền càng nhịn không được khen ngợi gật đầu ——
Không tồi, xác thật rất không tồi!

Làm người trọng tình trọng nghĩa, săn sóc tỉ mỉ.

Cho dù có dùng ánh mắt của nhạc phụ xem con rể bắt bẻ hắn đi nữa, từ trên người Tần Ngạn, một người lõi đời như cục trưởng hắn đây đều chọn không ra nửa điểm tật xấu.

Ai, đáng tiếc, hắn chỉ có con trai a.

Lại qua hai ngày, Phồn Tinh mới từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy, nhưng tạm thời không thể mở miệng nói chuyện.

Phía trước thời điểm bị phỏng, kêu thảm thiết dẫn tới dây thanh bị hao tổn, trong thời gian ngắn vẫn chưa khôi phục lại như ban đầu.

Móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng câu lấy ngón tay Tần Ngạn, ngoéo một cái.

Tần Ngạn vốn đang ghé vào giường bệnh liền lập tức từ trong giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh, "Tinh Tinh, làm sao vậy? Có phải muốn uống nước hay không?"

Phồn Tinh ánh mắt trông mong nhìn Tần Ngạn, con ngươi thủy nhuận không chớp mắt nhìn hắn.
Nàng không nghĩ uống nước, nàng chính là muốn đem Tiểu Hoa Hoa nháo tỉnh, nhìn hắn.

Nàng cảm thấy toàn thân đều đau, cho nên muốn xem Tiểu Hoa Hoa, đỡ thèm.

Có phải rất gian xảo hay không?

Tần Ngạn bởi vì không biết Phồn Tinh muốn làm cái gì, vì thế chỉ có thể canh giữ bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt xem xét, tưởng muốn lĩnh ngộ ý tứ của nàng.

Nhưng mấy ngày nay, hắn cơ hồ không như thế nào chợp mắt.

Vì thế nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng mơ màng ghé vào đầu giường bệnh ngủ mất.

【 Cô còn đau không đau nha? 】 Sưu Thần Hào thật cẩn thận hỏi Phồn Tinh.

Mẹ gia, nó trước nay chưa thấy qua cảnh cả người trên dưới cơ hồ bị nóng chín, hơn nữa Phồn Tinh đầu tóc tất cả đều rớt hết. Sưu Thần Hào chỉ cảm thấy... nó giống như có điểm đau lòng.
【 bằng không... tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhá, vui vẻ chút nói không chừng có thể giảm bớt đau đớn đâu? 】 trước kia mỗi cái thế giới, Phồn Tinh đều sẽ đau, nhưng Sưu Thần Hào chưa từng cảm thấy thảm thiết như vậy bao giờ.

Rốt cuộc nó cũng là người có lông dài khắp người, thử nghĩ một chút, nếu như bị nước sôi đem lông trên toàn thân rụng mất từng mảng...

Tê, vậy quả thực là nỗi đau đớn mà sinh mệnh khó có thể thừa nhận a!

【 ngươi biết vì cái gì, buổi chiều mua đồ ăn so buổi sáng mua đồ ăn khó coi không? Bởi vì buổi chiều đồ ăn đều là bị chọn dư lại, cho nên chúng nó thực tức giận, vì thế liền biến xấu. 】 

Sưu Thần Hào tận chức tận trách giảng giải chuyện cười.

Nói xong lúc sau, chính mình thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Nhưng khi xem xét liếc mắt một cái nhìn Phồn Tinh xong mới ngạnh sinh nghẹn lại.
Kỳ thật Sưu Thần Hào chính là muốn Phồn Tinh có thể vui vẻ một tí xíu mà thôi, nó vào lúc trước khi Chiến Thần đại nhân ngã xuống, cũng chỉ là cái hệ thống nho nhỏ, được phù hộ rất khá, không chịu qua cái gì khổ, cũng không đối mặt trước sóng to gió lớn bao giờ.

Bằng không, cũng không đến mức xuẩn đến nỗi trói định sai người như hiện tại.

1847 words.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện