Chương 346: ( 34 )
" Thế... chú, sẽ giặt quần áo, sao?"
Sẽ là sẽ, nhưng với trình độ kia của Thiệu Trạch Hiên, cho dù mặc nhiều lắm cũng chỉ có hai kiện quần áo mà thôi, tùy tiện xoa nhún mà thôi.
"Sẽ không."
Phồn Tinh lập tức có chút ghét bỏ liếc hắn một cái, " Chú, vậy người thực rác rưởi nga. Liền chỉ giặt quần áo, đều không biết."
Thiệu Trạch Hiên lúc ấy chỉ nghĩ, lão tử đều đã nói mẹ nó sẽ không, ngươi chẳng lẽ còn muốn để ta hỗ trợ giặc giũ sao.
Kết quả Phồn Tinh chỉ buông ra lời nói thấm thía khiến hắn buộc miệng mà nói, "Sẽ không, một học bá như ta. Thông minh nha, có thể học được."
Ta sát???
" Thế học không được thì sao?" Phồn Tinh lại lần nữa hỏi.
Thiệu Trạch Hiên lúc ấy trong đầu nghĩ tất cả đều là sẽ, sẽ không, sẽ, sẽ không... suy nghĩ đang không ngừng đan xen.
Kia không phải hắn là không thông minh sao?
Sau khi việc giặt quần áo tới trên đầu hắn, ngay sau đó chính là rửa chén quét rác, nấu cơm nấu ăn, gấp chăn quay tiểu cá khô, từ từ... đây còn không phải hắn đang làm hết mọi chuyện trong nhà sao nha!
Nấu cơm nấu ăn, bởi vì tay nghề nấu nướng của Phồn Tinh quá rác rưởi, hắn ăn không quen.
Rửa chén quét rác, là bởi vì hắn mẹ nó nghe được kia một câu lại một câu chú chú đó của nàng, thật sự quá đau trứng đi. Cho nên cùng Phồn Tinh thương lượng một chút, để nàng đổi cái xưng hô...
"Thiệu Trạch Hiên, quần áo không cần vò vò như thế nha." Phồn Tinh cầm lên chiếc áo lông, có chút không vui mà nhíu nhíu mày.
Tiểu Hoa Hoa mua, hư rồi.
Thiệu Trạch Hiên:...
* TMD= con mẹ nó
Quả nhiên, vài phút sau, hắn bắt đầu đối mặt với kim chỉ ——
Sau khi vá lại áo lông xong, Thiệu Trạch Hiên hơi có chút ngả ngớn mà đem áo lông đặt dưới cánh mũi, hít vào một hơi, phảng phất có thể ngửi được hương thơm mát từ trên người thiếu nữ toát ra.
Hắn thật là... đối với tiểu gia hỏa này vẫn cứ hứng thú không giảm.
Cùng với tình yêu nam nữ không quan hệ, hắn chính là đối với tính tình của nàng cảm thấy hứng thú.
Hắn khi trước sống qua hai mươi mấy năm, quả thật quá nhàm chán.
Nhàm chán đến nỗi rõ ràng toàn bộ Thiệu gia đều đi trên con đường chính đạo, mà hắn cố tình ngầm kiếm nét bút nghiêng, âm thầm cấu kết thế lực trong thế giới ngầm.
Không có nguyên nhân khác, chính là muốn làm như thế, muốn tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho bản thân mình.
Có chút những người, trong nhân sinh của họ vốn đã được định sẵn sẽ thật sự cô độc.
Cho dù có nhiều vật chất đi chăng nữa, cũng không thể bổ khuyết lấp đầy khoảng hư không trong lòng họ.
Cho nên, chỉ có thể gửi hy vọng vào trong việc tìm kiếm đồng loại.
Thiệu Trạch Hiên cảm thấy Phồn Tinh cùng hắn là đồng loại, qua thời gian dài, Sưu Thần Hào cũng cảm thấy... mẹ nó, nhãi con cùng cái tên biếи ŧɦái này, quả thực quá giống nhau nga!
Nàng cùng hắn có mạch não giống nhau nè.
Nàng cùng hắn, đều không phải cái người lương thiện gì cả.
Nàng cùng hắn, giống như còn rất ăn ý.
Nói như thế nào đâu, cho dù có là Chiến Thần đại nhân thích tiểu gấu con, nhưng trên thực tế, hắn và nàng cũng không phải cùng một loại người.
Rất nhiều thời điểm, Chiến Thần đại nhân căn bản vô pháp cùng tần số với mạch não của gấu con nha.
Đặc biệt là theo thời gian chỉ số thông minh của Phồn Tinh càng ngày càng cao, bản tính cũng càng ngày càng gian tà.
Nàng cùng Chiến Thần đại nhân, có thể nói là hai kiểu người hoàn toàn tương phản không dính dáng nhau chút nào.
Sưu Thần Hào đều không tự chủ được lâm vào trầm tư.
Nếu một ngày kia, bên người nhãi con xuất hiện một người càng giống nàng, càng có thể ủng hộ nàng, lý giải nàng, cùng mạch não với nàng...
Thế khi đó, nàng, sẽ chọn ai?
Nhìn xem Thiệu Trạch Hiên người ta còn biết làm nhiều việc như thế, xong nhìn nhìn lại Tần Ngạn.
Nhiều năm như vậy qua đi, cần cù chăm chỉ, cẩn trọng... chết ở bên ngoài kia.
Tiểu gấu con danh xứng với thực vô cùng hùng, nàng thích nhân gia bồi nàng chơi, bồi nàng làm chuyện xấu, thích người thông minh.
Mà Chiến Thần đại nhân của nó, sở thích so với nàng, cách xa quá xa.
Khi nàng về sau gặp được đồng loại càng ngày càng nhiều, khả năng di tình biệt luyến tính tính cũng càng lúc càng lớn...
A, cảm tình, thật sự quá phức tạp nga!
Sưu Thần Hào cảm thấy chính mình nghĩ đến đầu đều muốn trọc.
Nhưng mà trong khoảnh khắc Phồn Tinh không rên một tiếng ném xuống Thiệu Trạch Hiên, vui vui vẻ vẻ chạy tới thành phố cùng Tần Ngạn ăn sinh nhật, Sưu Thần Hào lại cảm thấy...
Emmm, Thiệu Trạch Hiên, haizzz cũng quá thảm đi nha.
Liền tính ngươi lại có thể giặt quần áo, lại nấu cơm, thì có thể thế nào đâu?
Ở trong lòng đại lão, nhiều nhất cũng chỉ là cái công cụ mà thôi.
Tiểu gấu con thật sự tra đến rõ ràng!
Liền câu nói cũng chưa lưu lại, đã cõng cặp sách nhỏ đi tìm Tần Ngạn.
Thiệu Trạch Hiên buổi sáng bò dậy làm bữa sáng, mới phát hiện người nọ căn bản không ở nhà.
Ở trong sân dạo qua một vòng, Thiệu Trạch Hiên phát hiện thiếu hai bao tiểu cá khô, hai con vịt ướt khô, một khối thịt khô, còn có ba con rắn hong gió...
Vì thế nhịn không được khóe môi hơi câu, thấy thế nào cũng rất tà khí.
Đây là... đi thân thăm bạn chăng?
Thật đúng là không có lương tâm, nói đi là đi, nói chút cho hắn biết trước cũng không có!
Thế cho nên hắn mạc danh có loại ảo giác, cảm thấy chính mình cứ như một thanh niên đang ở trong khách sạn? Hắn kỳ thật chính là khách trọ mà thôi.
Giỏi lắm! Thật là giỏi lắm!
Bất quá cùng lúc đó, Thiệu Trạch Hiên đối với việc Phồn Tinh muốn đi thăm người, sinh ra hứng thú cực kỳ nồng đậm ——
Một đoạn thời gian qua luôn ở chung bên cạnh, hắn chính là biết, ăn đối với Phồn Tinh mà nói, đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng!
Ngươi muốn từ miệng nàng moi ra đồ ăn sao...
Hoặc là, do nàng tâm tình đặc biệt tốt.
Hoặc là, ngươi có thể lấy ra càng nhiều đồ ăn để cùng nàng trao đổi.
Đặc biệt là mấy cái tiểu cá khô, thịt vịt khô,rắn hong gió...
Nếu không, vậy thật đúng là do ngươi muốn chết!
Hiện tại, thật làm hắn cảm thấy khó xử đâu ——
Hắn muốn biết người khiến cô bé không có lương tâm này phải tức tốc đi xem đến tột cùng là ai, nhưng nếu muốn vận dụng thân phận đi tra mà nói, vậy xác định vững chắc sẽ bại lộ nơi ở hiện tại của chính mình, đến lúc đó vị cha già trong nhà cùng anh cả không cần tốn nhiều sức cũng có thể tóm được hắn!
Chính là nếu không đi điều tra rõ ràng, hắn lại tim gan cồn cào trong lòng, hắn muốn biết.
Rốt cuộc chính mình có lòng hiếu kỳ thật sự quá nặng.
Sách... thật sự có điểm rối rắm đâu!
*
Phồn Tinh cõng cặp sách nhỏ một đường ngồi xe đến thành phố.
Thời điểm Tần Ngạn nhận được điện thoại, hắn còn đang bồi cô gái khác đi dạo phố, không sai chính là đang bồi cô gái KHÁC đi dạo phố!
Quả thực... không hề có du͙ƈ vọиɠ muốn sống nha!
Hắn trước mắt đã 22, lăn lộn nhiều năm như vậy, xem như có được cái địa vị nhất định trong giang hồ.
Thuộc hạ bên người vẫn luôn xúi giục hắn tìm một người chị dâu cho bọn họ, rốt cuộc nhân gia đều kêu hắn một tiếng ' Tần ca ', nhưng hắn liền một nữ nhân bên người đều không có.
Thủ hạ cứ nói nói, Tần Ngạn còn không muốn đây này.
Hắn bên người không cần bất kì nữ nhân quản lí nào cả!
Nhưng, cẩn thận tưởng tượng, hắn xác thật cần tìm một người bạn gái, điều này cũng là tất yếu.
Phồn Tinh lớn lên, mọi việc đều nên vì nàng mà suy nghĩ.
Vô luận là khi Phồn Tinh gả chồng, hay vẫn chờ thêm hai năm đem Phồn Tinh tiếp nhận tới cùng nhau ở chung đi nữa.
Trong nhà đều yêu cầu một nữ nhân chiếu cố nàng.
Hiện tại tìm cái bạn gái, ở chung một hai năm, bên này cục trưởng vừa vặn có thể thu võng, đến lúc đó vừa vặn có thể để huynh muội đoàn tụ.
Sau đó kết hôn, vừa vặn có người chị dâu có thể chiếu cố Phồn Tinh.
Tần Ngạn ý tưởng này quả thực thẳng đến không thể thẳng hơn.
Bởi vậy hai ngày trước, thuộc hạ tiểu đệ dưới trướng nói phải giới thiệu cho hắn một cô gái tốt, Tần Ngạn không cự tuyệt, hôm nay nhân cơ hội thấy mặt một lần, nếu thích hợp mà nói, liền đem quan hệ định ra tới.
Trong chuyện cảm tình này, hắn thật sự rất đạm bạc.
Những nam tử tuổi này, đều đang hướng tới cái gọi là tình yêu.
Nhưng hắn đối với cảm tình hoàn toàn không có khái niệm, vừa không khát khao cũng không hướng tới.
Liền nghĩ, cưới một người vợ trở về, giúp hắn chiếu cố tốt cho Phồn Tinh.
Hắn sẽ ở bên ngoài nỗ lực giao tranh, cung cấp cũng đủ mọi loại vật chất, coi như đang nuôi một bảo mẫu.
Nàng có thể cái gì đều không cần hiểu cũng được, cái gì đều không cần quá am hiểu, yêu cầu duy nhất, chính là giúp hắn chiếu cố tốt cho Phồn Tinh mà thôi!
1754 words.
Bình luận truyện