[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 240: Nỗi hận của hoàng hậu (16)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Huyên quý phi đang vô cùng đau đớn, đợi khi tâm trạng Huyên quý phi ổn định lại, Ninh Thư đang định an ủi Huyên quý phi nhưng lời ra đến miệng lại không biết nói thế nào. Chẳng lẽ bảo sau này sẽ lại có con ư? Chưa bàn đến chuyện cơ thể Huyên quý phi bị tổn thương, rất khó có thai, mà trước mắt là Hoắc Khanh thủ thân như ngọc vì con hồ ly không qua hậu cung nữa, sao có con được chứ.


Huyên quý phi rất yếu, khóc cào xé tim gan một lúc thì rùng mình, túa mồ hôi khắp trán ướt sũng cả đầu.


Huyên quý phi lau nước mắt của mình, hỏi: "Hoàng thượng xử lý con hồ ly thế nào vậy? Con muội mất rồi, muội mới biết nó tồn tại thì nó đã mất luôn rồi."


Đây chính là thí tốt của thế giới đấy, các cô chỉ là bệ đỡ cho cuộc sống của nhân vật chính. Nhưng dù là thế các cô cũng đang sống mà, các cô cũng biết đau đớn và bi thương chứ.


Ninh Thư thở dài, bảo: "Còn người là còn tất cả, người không khỏe thì trả thù kiểu gì."


Huyên quý phi nhìn Ninh Thư sau rồi bật cười, vừa xót xa vừa tự giễu: "Nương nương đang rất vui sướng nhỉ?"


Ninh Thư chau mày hỏi ngạc nhiên: "Tại sao bổn cung lại vui? Xảy ra chuyện này đâu phải là chuyện đáng vui gì?"


Huyên quý phi cười tự giễu: "Giờ thần thiếp không có con nữa, con của hoàng hậu nương nương sẽ không bị uy hiếp đấy thôi. Nương nương ơi, thần thiếp mệt rồi, thần thiếp muốn nghỉ ngơi."


Ninh Thư nói hờ hững: "Chưa bàn đến chuyện con của muội là nam hay nữ, dù có sinh ra được cũng chẳng có uy hiếp gì đến bổn cung hết. Bổn cung là hoàng hậu, con của bổn cung là con trai trưởng. Chỉ cần bổn cung không phạm lỗi, con bổn cung không phạm lỗi, thì con của bổn cung chính là người thừa kế hợp pháp nhất. Đã vậy bổn cung còn có phủ nguyên soái nắm binh quyền quan trọng trong tay chống lưng nữa."


Nhắc đến thì cũng xin thưa rằng, Tiêu Tiêu có những quân bài xuất sắc lại có kết cục như thế cũng tại ghen đến hồ đồ thôi. Nếu như Tiêu Tiêu lý trí hơn, độc ác hơn, vậy sẽ không có kết cục như thế.


Phụ nữ không cứng thì không chức cao cũng không phải nói suông.


Muốn trách thì hãy trách Tiêu Tiêu đi yêu đế vương, trách rằng không phải ai cũng là con hồ ly được đế vương lạnh lùng yêu thương vô bờ bến.


Huyên quý phi bị Ninh Thư nói thẳng cho mà biết thì ngây người, người càng run dữ dội. Cô khóc trong thầm lặng, càng làm người khác xót hơn so với tràng khóc đến cào xe ruột gan kia.


Ninh Thư bảo: "Hoàng thượng sẽ bồi thượng cho muội, sẽ cho phủ thái sư một câu trả lời thỏa đáng."


Huyên quý phi là cháu gái của Tôn thái sư, người đã phụ tá hai đời quân vương. Dù giờ ông ấy đã lui về nhưng vẫn rất có ảnh hưởng trong triều đình.


"Bồi thường? Con muội mất rồi, có trả lại được con cho muội, cho con muội sống lại được không? Muội đã đợi đứa bé này rất nhiều năm rồi, muội còn chưa cảm nhận được sự hiện diện của nó nữa mà." Huyên quý phi vừa khóc vừa chất vấn Ninh Thư.


"Xin hoàng hậu nương nương thứ lỗi, nương nương nhà nô tỳ quá đau lòng chứ không có ý mạo phạm hoàng hậu nương nương ạ." Thị nữ của Huyên quý phi vội vàng giải thích.


Ninh Thư phẩy tay bảo không sao, thị nữ nói với Huyên quý phi: "Nương nương, lúc người chưa tỉnh lại hoàng hậu nương nương đã muốn giết con hồ ly, đòi công bằng cho người với hoàng thượng, nhưng mà hoàng thượng không đồng ý đấy ạ."


Huyên quý phi sửng sốt, sau nói: "Thần thiếp cảm ơn hoàng hậu nương nương."


"Muội và ta đều là đàn bà, ta hiểu được nỗi đau của muội." Ninh Thư dặn, "Muội nghỉ ngơi cho khỏe đi."


Huyên quý phi được thị nữ đỡ nằm xuống.


Bấy giờ ngoài vườn Thượng Uyển có tiếng bước chân đi tới đi lui rất vội vàng, Ninh Thư sai Thanh Trúc: "Ra xem có chuyện gì đi."


"Vâng ạ." Thanh Trúc ra xem một lúc, lúc về thì nhìn Huyên quý phi đang nằm trên giường trước và không dám thưa.


Huyên quý phi khàn giọng, bảo: "Có chuyện gì cứ nói đi, giờ ta cũng chỉ là một kẻ chờ đến cuối đời rồi chết, có cái gì mà không đón nhận được chứ."


"Thưa nương nương." Thanh Trúc thưa với Ninh Thư, "Ở ngoài là Ngự lâm quân ạ."


Ninh Thư chau mày hỏi: "Ngự lâm quân? Muộn thế này còn đi lại trong cung làm gì?"


Thanh Trúc nhìn qua Huyên quý phi rồi nói: "Nô tỳ nghe bảo là hồi chiều con hồ ly biến mất, đến giờ vẫn chưa tìm thấy, hoàng thượng sốt ruột nên cho người đi tìm ạ."


"Hờ..." Ninh Thư bật cười thành tiếng. Huyên quý phi siết chặt chăn hằn khớp xương trắng bệnh, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.


Ninh Thư cảm thấy Hoắc Khanh máu lạnh từ trong trứng như một con súc vật thật luôn ấy. Người phụ nữ của mình sảy thai, thế mà hắn ta vẫn còn lo cho con hồ ly đã phạm lỗi được.


"Huyên quý phi, chăm cơ thể cho khỏe lại đi, sau này còn có kịch hay để xem đấy. Nếu muốn báo thù thì phải chăm cho cơ thể mình khỏe lên đã." Ninh Thư dặn Huyên quý phi, "Dù giờ muội có đau lòng đến chết thì cũng chẳng ai quan tâm cả."


Ninh Thư đứng dậy, vỗ nhẹ vào bàn tay lạnh như băng của Huyên quý phi, "Mau khỏe lại đi, chúng ta cùng phe, muội sẽ được nhìn thấy thứ muội muốn thấy."


"Cung tiễn nương nương, thần thiếp đã khắc ghi lời hoàng hậu nương nương nói hôm nay trong lòng rồi." Ánh mắt Huyên quý phi nhìn Ninh Thư rất quả quyết, cùng với sục sôi lửa giận.


Ninh Thư ra khỏi tẩm cung Huyên quý phi, cô ra Vườn Thượng Uyển đã thấy có Ngự lâm quân đang xách đèn lồng vạch hoa trong núi giả, rõ ràng là đang tìm con hồ ly.


Ninh Thư nhếch mép một cái, yêu đến không bỏ được cơ à, vậy thì sau này sẽ cho hai anh chị được như mong muốn.


"Nương nương, có phải con hồ ly này biết yêu thuật gì đó mới làm hoàng thượng thành ra như thế không ạ?" Thanh Trúc cảm thấy rất quái lạ.


"Yêu thuật? Chắc là có đó." Ninh Thư trả lời mập mờ.


Lúc Ninh Thư về đến tẩm cung, Hoắc Thừa Vọng vẫn đang đợi cô. Ninh Thư bỗng cảm nhận được ngọn lửa ấm áp trong lòng.


Cô không xem thằng bé này là con mình, cô chỉ muốn thằng bé này bớt chơi linh tinh với con hồ ly thôi, thế nhưng thằng bé này lại lại đền ơn cô bằng tình cảm chân thành.


"Thừa Vọng, muộn thế này sao con còn chưa ngủ?" Ninh Thư bảo thằng bé, "Đi ngủ đi."


Thấy mẫu hậu mình đã về, Hoắc Thừa Vọng thở phào và bảo: "Ở ngoài ồn ào, nhi thần không ngủ được ạ."


Đợi người ta mà còn lấy lý do à? Ninh Thư xoa đầu Hoắc Thừa Vọng.


"Mẫu hậu ơi, quý phi nương nương không sao chứ ạ?" Hoắc Thừa Vọng hỏi, "Có phải Thừa Vọng không còn tiểu đệ đệ, tiểu muội muội rồi không?"


Ninh Thư gật đầu, Hoắc Thừa Vọng có hơi thất vọng, lại hỏi Ninh Thư: "Nhi thần cảm thấy phụ hoàng thay đổi rồi, nhanh đến mức nhi thần không kịp nhận ra."


"Tình yêu sẽ thay đổi một con người." Ninh Thư uống một hớp nước, "Muộn rồi, ngủ đi con."


"Tình yêu ạ?!" Hoắc Thừa Vọng thắc mắc với Ninh Thư, "Mẫu hậu người nói gì thế, tình yêu là gì ạ?"


"Hiện giờ phụ hoàng con giống như một chàng trai mới lớn mới biết yêu ấy con." Ninh Thư vừa cười vừa bảo, vì thích một người nên làm những việc khó hiểu.


Hoắc Thừa Vọng hỏi tiếp: "Phụ hoàng yêu ai ạ?"


"Ngủ đi con, mẫu hậu mệt rồi." Ninh Thư không muốn nói chuyện này với Hoắc Thừa Vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện