(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 610: Vườn muôn thú



Editor: Đào Tử

_________________________________

Sở nghiên cứu Dương gia loạn nháo nhào, khắp nơi đều là tiếng bước chân và tiếng cảnh báo tạp nham, thi thoảng còn có thể nghe được từng dụng cụ thùng chứa bị đánh nát. Nếu như người máy lựa chọn chạy trốn, đàn thú cũng lười để ý tới bọn họ, nếu như dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, từng bước từng bước giẫm bẹp!

Bùi Diệp ngồi ở trên đầu động vật thần bí, mặt lộ vẻ suy tư.

Động vật này cũng cẩn thận, tỉ mỉ khống chế thân thể, không cho Bùi Diệp cảm giác chút xóc nảy.

Nó hơi lắc đầu mở cánh ngũ sắc hai bên, cái đuôi theo một loại giai điệu nào đó đung đưa trái phải. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tư thế di chuyển trên không trung của động vật bí ẩn này đặc biệt oai vệ, chiếm vững vàng vị trí Center, hưởng thụ ánh mắt ghen tị ngấm ngầm hâm mộ.

Quý Chiếu: "..."

Nếu để hắn nghĩ một câu hình dung tràng cảnh lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu -- 【 Cậu ấm nhà giàu nào đó, trái cầm vàng, phải giơ súng, dưới sự hô hào của một đống tùy tùng nịnh hót nghênh ngang rêu rao khắp nơi, trên đường đi, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ, người ở hiu quạnh. 】

Nhìn ánh mắt những hung thú đó xem?

Bọn chúng còn có uy nghiêm ngang ngược bốn phương vừa rồi sao?

Từng bước từng bước hóa thân simp chúa, hận không thể áp đầu vào bàn chân Bùi Diệp, giống chó vẫy đuôi, cầu sờ sờ cầu ôm một cái.

Đương nhiên, đây là bộ dạng đối mặt với Bùi Diệp mới có.

Góc nhìn bên sở nghiên cứu Dương gia thì đám hung thú này lại là Diêm La lấy mạng.

Cụ thể hóa hình tượng một chút, chính là một đám xã hội đen áo đen mắt kính đen xếp thành hàng đến, từng người nện bước lục thân không nhận, gặp người giết người.

Mà Bùi Diệp, chính là thủ lĩnh bọn xã hội đen này.

Mặc dù Bùi Diệp cũng không biết tại sao mình lại thành thủ lĩnh.

Người máy công kích ở trước mặt hung thú không chịu nổi một kích, thậm chí có hung thú há to miệng liền đủ để nuốt toàn bộ pháo đạn một tầng của sở nghiên cứu Dương gia vào miệng, trong miệng nhai kẽo kẹt kẽo kẹt, người tinh mắt đều nhìn thấy có ánh lửa toát ra giữa hàm răng hung thú, nó lại làm như không có gì hết, đầu lưỡi thô to ướt át liếm bên môi, nuốt tất cả mọi thứ nuốt bụng, ợ một cái.

Bật BGM Loạn thế cự tinh, đám hung thú ôm vị trí Center, một đường từ tầng dưới chót đẩy lên.

Khi chúng nó leo ra sở nghiên cứu, nhìn thấy mặt trời đã lâu không gặp, giống như đứa trẻ vui chơi lăn lộn trong đất cát, chỉ có hung thú chở Bùi Diệp thận trọng kiêu ngạo vững vàng đáp đất. Nó không giống những đứa quê mùa chưa từng thấy việc đời, ai mà thèm chơi đùa.

Lúc này, Quý Chiếu bị tất cả hung thú ghét bỏ giống như một ngọn gió xuất hiện bên người Bùi Diệp.

Đối phương cứ như không có phát hiện hắn, lưng thẳng tắp ngồi trên đầu hung thú, hai chân cuộn lại, hai tay khoác lên đầu gối.

Hai mắt chăm chú nhìn phương xa, nhìn qua mặt trời vàng cam sắp ngả về phía tây.

Một cơn gió thô nóng đi kèm khói lửa thổi qua tóc cô, thổi tóc qua đến nỗi khiến cô nhăn mày.

Cô đang nghi ngờ.

Nghi hoặc cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, nhưng không biết quen thuộc từ đâu mà tới.

Nếu như Bùi Diệp là người bình thường, quá nửa cô sẽ không tiếp tục truy đến cùng.

Bởi vì người bình thường rất dễ xuất hiện loại hiện tượng "Hình như mình đã thấy cái này ở đâu", nói trắng ra chính là đại não xử lý sai lầm, cũng là chứng rối loạn trí nhớ rất thường gặp. Ví như ký ức hư cấu trong tưởng tượng, sẽ lấy giấc mơ trước đó trải qua cho rằng là hiện thực từng trải, hơn nữa chính là vọng tưởng, cũng có thể là ký ức chồng chéo -- nhưng trong đó không bao gồm Bùi Diệp.

Người sở hữu tinh thần lực có một đặc tính chính là "Ký ức siêu cấp", đồng thời bất luận là tinh thần hay là đại não, tỉ lệ phạm sai lầm đều thấp gấp mấy trăm lần thậm chí là ngàn lần so với người bình thường. Cái này mang ý nghĩa người sở hữu tinh thần lực rất khó bị mê hoặc thôi miên, trừ phi gặp phải người ngang trình.

Bùi Diệp vững tin ký ức hơn ba trăm năm của mình không có vấn đề.

Cái cảm giác quen thuộc này đến có chút ý vị sâu xa.

Không chỉ như thế, còn có thời điểm thu hoạch được tín vật Tháp Đen, trong thoáng chốc kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.

Chủ nhân của cặp mắt kia là ai?

Cô quen biết sao?

Quen biết hồi nào?

Hay là phần cảm giác quen thuộc đó là tín vật Tháp Đen ảnh hưởng?

Bùi Diệp không có đáp án.

Lúc này, tọa kỵ lâm thời dường như cảm giác được tâm trạng của Bùi Diệp.

Nó cụp một bên cánh xuống, màn cánh rực rỡ nhất thế gian nhẹ nhàng choàng lên vai Bùi Diệp.

Cánh rất mỏng rất rộng, nhưng sờ tới sờ lui cảm nhận lại mềm nhẵn như tơ lụa, mang theo một chút mùi lá trúc thơm ngát.

"Nhóc đang an ủi chị sao?"

Bùi Diệp cúi đầu hỏi thăm hung thú.

Hung thú không gật đầu, mà là kích động vẫy một bên cánh khác.

Thấy thế, tâm trạng hơi xoắn xuýt của Bùi Diệp lập tức được giải tỏa.

Đưa tay vỗ nhẹ đầu hơi gồ ghề của nó, ấm giọng nói: "Buông chị ra đi, cám ơn nhóc."

Hung thú có chút lưu luyến, nhưng vẫn cúi đầu xuống mặt đất, cuốn râu dài lên biến thành cái cầu thang nhỏ.

Quý Chiếu mở miệng nói: "Cực kỳ có nhân tính lại gồm có lực phá hoại kinh người, vì sao dĩ vãng chưa từng thấy? Chẳng lẽ đều là trong Sơn Hải kinh?"

Bùi Diệp lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết."

Quý Chiếu lại hỏi: "Vì sao bọn chúng thích cô như thế?"

Tất cả hung thú đều tranh chở Bùi Diệp, cũng ăn ý nhất trí cự tuyệt chở Quý Chiếu, làm hại hắn một mực cẩn thận lách qua phế tích, còn phải bảo trì ưu (phong) nhã (thái), vất vả lắm mới giúp áo trắng của mình sạch sẽ như mới. So sánh hai bên, như trên trời dưới đất.

Bùi Diệp nghĩ tới dị năng thế giới phó bản tận thế.

Buồn cười lắc đầu nói: "Có lẽ tôi ở trong mắt chúng là sinh vật đáng yêu nhất thế gian rồi."

Ở phó bản tận thế, cô phóng thích dị năng để tất cả dị thú nháo nhào chen chúc tới chỗ cô, cản cũng không ngăn được.

Chẳng lẽ dị năng phó bản tận thế thành thuộc tính ẩn, cũng cùng theo đến thế giới phó bản này?

Nếu không phải như thế, Bùi Diệp cũng vô pháp giải thích trước mắt lý do đám hung thú này thích cô không chút lý do.

Đám hung thú vui chơi kết thúc lần lượt trở về, trợn mắt to tròn xoe nhìn mặt Bùi Diệp.

Quý Chiếu: "..."

Con mắt trợn tròn đã cao bằng một người, tỏ vẻ moe gì nữa!

"Cần phải đi."

Bùi Diệp gật đầu.

Cô vừa mở rộng bước chân, góc áo bị hung thú cẩn thận từng li từng tí ngậm.

"Chị không thể đem mấy nhóc đi, mấy nhóc quá lớn -- Đương nhiên, chị cũng không thể ở lại."

Đám hung thú rõ ràng nghe hiểu.

Từng con hai mặt nhìn nhau, bầu không khí bi thương khó tả chảy xuôi quanh bọn chúng, đặc biệt là mấy đôi mắt to cute đáng thương Bùi Diệp nhìn mà lòng mềm nhũn. Lúc cô sắp mềm lòng đổi giọng, hung thú cách cô gần nhất hóa thành một tia sáng xanh chui vào thân thể cô.

Bùi Diệp: "???"

Hung thú khác: "???"

Đậu má, chạy trước, hèn hạ vô sỉ!!!

Đám hung thú giống như mới lấy lại tinh thần, nhao nhao hóa thành tia sáng.

Mấy trăm tia sáng vòng quanh Bùi Diệp mấy vòng, lấy hình vòng xoắn ốc xoáy vào thân thể Bùi Diệp.

Bùi Diệp cảm giác được cánh tay phải nóng rực, quả quyết ngay trước mặt Quý Chiếu xé toang tay áo, phát hiện hình xăm trên cánh tay phát sinh biến hóa.

Hình xăm ban đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là từng đầu thú dữ tợn tạo thành ác thú.

Chẳng qua hình xăm ác thú cũng không hoàn chỉnh, nhìn giống như là tẩy hình xăm tẩy đến một nửa không đầy đủ.

Mặc dù như thế cũng khá uy phong lẫm liệt.

Quý Chiếu: "..."

Bên tai hắn lại loáng thoáng nghe được tiếng bật vách quan tài.

Không chỉ hắn khó hiểu, Bùi Diệp là người trong cuộc cũng không hiểu.

Nhưng nghi hoặc của cô nhanh chóng có đáp án.

Điện thoại trong túi áo tít tít vang lên, cô lấy ra xem xét, phát hiện là « Yêu và nuôi trẻ » cập nhật.

Bởi vì người chơi "A Cha" rất cố gắng giá trị may mắn ngút trời, trò chơi đẩy ra một hoạt động du lịch (lừa) vui chơi (nạp) --

« Vườn muôn thú »

Bùi Diệp: "..."

Nói giá trị may mắn của cô ngút trời, có dám nhìn "Khí vận" trên giao diện thuộc tính người chơi lấy tỷ làm đơn vị, còn mẹ nó là âm.

Cái độ may mắn này rõ ràng là ăn phân còn có thể nghẹn chết được đấy!

May mắn chỗ nào???

Sự thật chứng minh, cô tuyệt đối không may mắn!

Cái gọi là « Vườn muôn thú » chính là cách chơi rút thẻ vừa mới cập nhật.

Ấn mở "Vườn muôn thú " ở trong game, tiến vào một cái giao diện, giao diện bày đầy đủ tấm thẻ hung thú khác biệt.

Có chút tấm thẻ là thẻ màu, biểu hiện đã kích hoạt, có chút vẫn là màu xám, biểu hiện "Thăm dò trong phó bản trò chơi, có tỷ lệ nhất định nhận được". Mỗi một tấm thẻ dưới góc phải đều ghi chú "R" màu lục, "SR" màu lam, "SSR" màu tím và "SP" màu vàng.

"R" màu xanh chỉ có bốn sao, có thể thăng cấp nâng sao.

"SR" màu lam có năm sao, có thể thăng cấp nâng sao.

"SSR" màu tím có sáu sao, có thể thăng cấp nâng sao.

"SP" màu vàng khoảng chừng tám sao, có thể thăng cấp nâng sao.

Vật liệu cần thiết để thăng cấp và nâng sao cũng khác nhau, nhiệm vụ hàng ngày hoặc là nạp tiền (trọng điểm) có thể thu hoạch được.

Nhìn thấy những thứ này, Bùi Diệp liền lộ ra biểu lộ sắp chết "Ví tiền của ta".

Nặc mùi lừa nạp làm người ta sắp ngạt thở.

Kế hoạch trò chơi rác rưởi, mi cmn không thể làm người sao!!!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Mặc dù nổi giận, nhưng cô cũng rõ những hung thú đó đi đâu.

Đều bị "Vườn muôn thú" bắt giữ thành tấm thẻ.

Nuôi tấm thẻ đến max cấp, có thể triệu hoán chúng nó đi ra làm thú (tay) cưng (chân).

Bùi Diệp: "..."

Thực lực của cô đâu cần thú (tay) cưng (chân)?

Triệu hoán đi ra sợ phải làm sen hốt phân cho bọn nó _(:з)∠)_

Đang lúc Bùi Diệp túm qua túm lại ân cần thăm hỏi trò chơi trong đầu, Quý Chiếu cũng gọi điện thoại cho Cố Thánh.

Hai người ngắn gọn trao đổi hai câu liền cùng lúc cúp máy.

"Cố gia bên kia hành động sao rồi?"

Quý Chiếu thu hồi điện thoại nói: "Mặc dù tôi không thích Cố Thánh thật, nhưng lão hồ ly đó luôn luôn là tính trước làm sau, chỉ cần cậu ta ra tay, không có chuyện cậu ta đánh lén không xong. Thế lực cốt cán của Dương gia bị xử lý hơn phân nửa, những nhà khác 'Khiển trách' hai hơi cũng bỏ đá xuống giếng."

Dương gia xong đời.

Hết thảy đều trong mưu tính của Cố Thánh.

Nhưng điều Quý Chiếu muốn biết chính là --

Bí mật của sở nghiên cứu Dương gia, bí mật của Bùi Diệp, đến tột cùng Cố Thánh biết bao nhiêu?

Bùi Diệp hỏi: "Cần tôi đưa tín vật Tháp Đen Dương gia cho anh không? Hoặc là cho Cố Thánh?"

Quý Chiếu tùy ý khua tay nói: "Không cần, cô giữ lại chơi đi."

Bùi Diệp: "..."

Cô dường như nghe thấy tiếng khóc (hức hức) bị chà đạp tôn nghiêm của tín vật Tháp Đen.

"Xin lỗi, tôi có một số việc phải đi hỏi Cố Thánh, đi trước một bước."

Hai tay Quý Chiếu chống nạnh, đứng trong phế tích sở nghiên cứu Dương gia, nhìn phương hướng khu nhà giàu Cố gia, vẻ mặt biến hóa khó lường.

Cố Thánh tuyệt đối có chuyện giấu diếm hắn, mà chuyện này rất trọng yếu.

Bùi Diệp khua tay nói: "Không có việc gì, anh đi đi."

Quý Chiếu biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một vòng xoáy tro bụi cuốn lên rồi từ từ rơi xuống.

Bùi Diệp vỗ vỗ tay chuẩn bị trở về nhà, điện thoại trong túi lại lần nữa vang lên.

Lúc này là Hoa Khinh Khinh gọi điện thoại tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện