(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 513: Vì sao ngươi không bị sét đánh



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Lúc Vu Hoan đến gần Tu Di Thiên, nhìn bóng người đầy trời kia, có chút ngây người.


Đây là tiết tấu tới Tu Di Thiên mở đại hội?


Nàng mới vừa tạm dừng một lát, không trung lập tức có mây đen bắt đầu hội tụ.


Dung Chiêu nhíu mày, kéo Vu Hoan vào trong lòng.


Tư Hoàng liếc trắng mắt Dung Chiêu một cái: "Tiểu Hoan Nhi, vào bên trong Uyên Ương Kính đi."


"Ừ?"


Vu Hoan chần chờ, vẫn nghe theo lời Tư Hoàng nói, lắc mình vào trong Uyên Ương Kính.


Nàng đi vào, bầu trời còn chưa có hội tụ sấm chớp, chợt giống như được gió thổi tan đi mất.


Vu Hoan run rẩy khóe môi, sớm biết Uyên Ương Kinh có công năng này, nàng cũng không cần bị đuổi theo đến vất vả như vậy!


"Tới cũng không ít, Mộ Thanh Dương đúng là có vài phần bản lĩnh." Tư Hoàng giải quyết xong vấn đề an toàn của Vu Hoan, âm dương quái khí nói một câu.


Dung Chiêu nhìn bóng người trong Uyên Ương Kinh, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Nhưng khi quay đầu đối với Tư Hoàng, ngữ khí lập tức lạnh nhạt xuống: "Hắn muốn dùng những người này ngăn cản ngươi."


"Tiểu Kiếm Linh, sao ngươi xác định được hắn tới ngăn cản ta?"


Dung Chiêu: "..." Tư thế này, chẳng lẽ còn có thể là tới cỗ vũ ngươi cố lên nữa à?


Tư Hoàng thấy Dung Chiêu không lên tiếng, lại chuyển ánh mắt xuống Uyên Ương Kính: "Tiểu Hoan Nhi, nàng nói, chúng ta là giết đi qua hay là chém đi qua?"


Vu Hoan giật giật khóe môi, mẹ nó có khác nhau sao? Đổi chữ thì kết quả cuối cùng có thể không giống nhau à?


Tư Hoàng rõ ràng không có ý chờ đáp án của Vu Hoan, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn: "Tiểu Hoan Nhi, lát nữa vào Tu Di Thiên màng phải che chở người ta một chút, nhiều người như vậy người ta rất sợ, lỡ như đả thương đến hoa dung nguyệt mạo này của người ta thì làm sao bây giờ."


"Dung Chiêu, ta muốn chém hắn." Vu Hoan cắn răng.


"Người ta đi trước giúp nàng giết mấy đứa cho hả giận nha."


Dung Chiêu lập tức lắc mình, làm bộ muốn bắt Tư Hoàng, Tư Hoàng hét lên một tiếng, đột nhiên hiện thân nhằm phía đám người bên kia: "Tiểu Hoan Nhi, người ta ở phía trước chờ nàng."


Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, đám người bên kia đã phát ra từng tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng mắng tức giận, ngay sau đó chính là cảnh tượng sủi cảo rơi rớt.


"Thanh Dương đại nhân, đây là?" Vài người vây quanh bên cạnh Mộ Thanh Dương, thấy có người bỗng nhiên vọt vào tới, đều là vẻ mặt mê mang.


Người này ai thế?


"Tư Hoàng, chủ nhân của Thủy Vân Uyên." Mộ Thanh Dương chậm rãi đáp: "Cũng là độc thủ phía sau màn của tất cả mọi chuyện lần này."


Ai?


Trùm cuối* lớn nhất lên sân khấu không có tiếng tăm nào như vậy?


(Nguyên tác để Boss 😌)


Không có phô trương gì đó?


Ngay cả lời nói dạo đầu cũng không có, đi lên đã giết?


Điều này không hề giống với những kịch bản bọn họ từng nghe thấy!


"Dao Tân và Thiên Khuyết Kiếm có lẽ là cũng ở gần đây, mọi người cẩn thận." Mộ Thanh Dương vừa mới nói lời này, đám người còn có chút ngu người lập tức cảnh giác.


Quỷ Đế Dao Tân cũng tham dự vào chuyện này?


Sức chiến đấu của vị kia, bọn họ ngăn cản được sao?


"Những lời ta đã nói với mọi người, mọi người không quên chứ?" Ánh mắt Mộ Thanh Dương quét về những người xung quanh.


Có người chần chờ: "Này... Thật sự có thể ngăn cản sao?"


Có người nghi ngờ: "Thanh Dương đại nhân, ngươi cũng không có nắm chắc hoàn toàn, nếu cách này không được thì làm sao bây giờ?"


Có người sợ hãi: "Đây chính là lấy tính mạng đi đánh cuộc..."


Mộ Thanh Dương đối với những điều đó, chỉ là tái nhợt cười cười: "Các ngươi đồng ý thì đi cùng ta, không muốn cũng có thể ở lại, ta sẽ không ép buộc các ngươi, nhưng vì hậu thế, ta vẫn hy vọng các ngươi lo lắng suy xét nhiều thêm một chút. Thời gian không còn nhiều lắm, Tu Di Thiên còn có một khắc nữa sẽ được mở ra, các ngươi phải ra quyết định ngay tại đây."


Mộ Thanh Dương nói xong câu đó, thì lẳng lặng nhìn Tư Hoàng chém giết, cũng không có ý muốn ngăn cản.


Vu Hoan kỳ quái nhìn phương hướng của Mộ Thanh Dương, chọc chọc Dung Chiêu: "Bọn họ đang làm gì thế? Sao ta cảm giác Mộ Thanh Dương không giống như muốn ngăn cản Tư Hoàng? Ngược lại có chút như là đưa người tụ tập đến đây để cho hắn giết?"


Vu Hoan cảm thấy cái này ý nghĩ thật quỷ dị, nhưng là sự thật...


Giống như đúng là như vậy.


Dung Chiêu cũng cau mày, có chút không hiểu rõ: "Cứ chờ thôi."


Vu Hoan mím môi, ánh mắt từ trên người Mộ Thanh Dương chuyển tới trên người Tư Hoàng.


Tư Hoàng giết người chẳng những chiêu thức hoa lệ, lực sát thương cũng vô cùng lớn, giống như là một vở kịch diễn xuất xa xỉ giết chóc, Tư Hoàng chính là vai chính trong vở kịch giết chóc kia.


Khi lúc Vu Hoan còn cần bảo vệ, đã từng thấy Tư Hoàng động thủ, nhưng mà lúc ấy, hắn cũng gần như là một ánh mắt hoặc một động tác, là có thể làm cho đối phương trở nên chật vật khó khăn không chịu nổi.


Thật sự khi cần động thủ, cũng là chỉ huy linh thú.


Từ sau khi nàng dần dần cường đại lên, Tư Hoàng càng nhiều lúc trực tiếp tránh ở phía sau nàng, cũng không ra tay.


Tính lên, vậy mà đây là lần đầu tiên nàng thấy Tư Hoàng đứng đắn ra tay như thế.


Tư Hoàng giết một lát, thân hình chợt lóe lên biến mất ở giữa đám người, những người đó hỗn loạn một trận, sôi nổi đề phòng nhìn bốn phía, sợ hắn từ nơi nào đó chui ra.


Nhưng mà lúc này Tư Hoàng đã về tới bên người của Vu Hoan, trên người sạch sẽ, không nhiễm chút máu tươi nào.


"Tiểu Hoan Nhi, đẹp không?" Tư Hoàng đưa mặt tiến đến trước mặt Vu Hoan, cười sáng lạn.


"Không giết?" Vu Hoan nhướng mày.


Những người này tốt xấu gì cũng coi như là những người có thực lực trong mấy cái đại lục, con hàng này đi vào chuyển một vòng, đã ra tới?


Tư Hoàng bĩu môi: "Không thú vị."


"Không thú vị vậy vừa rồi ngươi vọt vào làm gì?" Bị điên à!


"Người ta đây không phải muốn cho Tiểu Hoan Nhi xem sân khấu mở màng trước để chuẩn bị tâm lý sao? Lỡ lát nữa quá máu tanh, con chúng ta không chịu đựng được thì làm sao bây giờ?"


Ha hả.


Mở cái đầu quỷ ngươi.


"Bắt đầu rồi." Giọng nói lạnh nhạt của Dung Chiêu vang lên, Tư Hoàng lập tức thu liễm dáng vẻ vui đùa ầm ĩ trên mặt.


Hắn đưa mắt nhìn về phía phương hướng Mộ Thanh Dương, mà lúc này Mộ Thanh Dương được người ta vây quanh ở trung tâm, nơi nhìn lại là phía trước hắn.


Trong hư không, có cầu thang chậm rãi xuất hiện.


"Đưa ra quyết định xong rồi thì đi cùng ta thôi." Mộ Thanh Dương hạ lệnh, hắn đi đến cầu thang kia, rõ ràng là hư không, nhưng hắn lại như giẫm trên đất bằng.


Tới gần cầu thang, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Vu Hoan lập tức nhíu mày, phương hướng hắn nhìn đúng là nơi này của bọn họ.


"A,Mộ Thanh Dương này..." Tư Hoàng nhẹ a một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.


Vu Hoan và Dung Chiêu lại là đều hiểu rõ, Mộ Thanh Dương biết bọn họ ở đây.


Mộ Thanh Dương cũng không nói gì, cứ như vậy không đậm không nhạt nhìn thoáng qua, sau đó đi lên cầu thang kia.


Người phía sau hắn có chút chần chờ, cuối cùng có một người đi theo lên.


Có một thì có hai, rất nhanh đã có rất nhiều người đi theo Mộ Thanh Dương vào Tu Di Thiên.


Vu Hoan cũng không đứng yên được, Linh La còn ở trong Tu Di Thiên.


Ẩn thân theo đại bộ đội người đi vào, cầu thang vẫn xuống phía dưới như cũ, đi vào, Vu Hoan lập tức ra khỏi Uyên Ương Kính, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đảo nhỏ quen thuộc kia.


Nhưng mà, thần tinh trên đảo nhỏ đã hoàn toàn không thấy, thay thế vào đó là tinh thạch màu đỏ, giống như bị ngâm vào trong máu, màu đỏ quỷ dị mà xinh đẹp yêu mị.


"Tư Hoàng..." Vu Hoan túm Tư Hoàng một chút.


Tư Hoàng hơi dừng, nghiêng người để người phía sau đi qua: "Sao vậy?"


"Vì sao thần tinh đó lại là màu đỏ?"


"Ồ, ta bảo Thịnh Thế dùng thần tinh thiết lập trận pháp ở trên ba đại lục, máu của những người đó sẽ bị dẫn tới nơi này, thần tinh hút máu tươi, thì biến thành cái dạng này."


"Vì sao ngươi không bị sét đánh?" Vu Hoan câm nín, chuyện phát điên như vậy, vì sao Thiên Đạo không trừng phạt hắn?


Xốc bàn, không công bằng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện