Chương 531: [Ngoại truyện] Sống chết ly hợp (V)
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Thiên Nguyệt muốn duỗi tay sờ sờ đầu Diêm Tố, lại thấy trên tay mình toàn là máu tươi, chỉ phải từ bỏ: "Hôm qua ta mới phát hiện."
Diêm Tố rơi vài giọt nước mắt, cố gắng nhớ lại.
Xác thật bắt đầu từ ngày hôm qua, Thiên Nguyệt mới không cho mình thoa thuốc cho hắn.
Diêm Tố hít hít mũi: "Nếu không phải hôm nay ta phát hiện, có phải ngươi cũng không định nói cho ta biết đúng không?"
"Ngươi không phải sợ sâu sao? Ta sợ dọa đến ngươi." Giọng của Thiên Nguyệt rất thấp, nhưng bốn phía rất an tĩnh, Diêm Tố vẫn nghe rất rõ ràng.
Diêm Tố bỗng nhiên khóc càng lợi hại hơn.
Thiên Nguyệt nhất thời luống cuống tay chân, trước kia lúc Diêm Tố khóc, hắn còn có thể không hề có áp lực tâm lý mà rống Diêm Tố, hiện tại chỉ nói Diêm Tố một câu thôi mà hắn đều cảm thấy không đành lòng.
"Đừng khóc, khóc cũng vô dụng không phải à?" Thiên Nguyệt rửa tay sạch sẽ, sau khi xác định không có mùi máu tươi nữa, mới đưa đôi tay nâng khuôn mặt Diêm Tố lên: "Ta không sao, ta cũng không nói cho cô cô được không?"
"Thật sự?" Diêm Tố nức nở.
Thiên Nguyệt bất đắc dĩ, hắn quả nhiên là sợ cô cô.
"Thật sự." Thiên Nguyệt gật đầu.
Diêm Tố lại nức nở một hồi lâu, tuy không có ngừng, nhưng khá hơn nhiều so với trước, hắn lấy dao nhỏ, đứt quãng nói: "Ta... giúp ngươi..."
Thiên Nguyệt không muốn để Diêm Tố động thủ, vốn dĩ là thứ hắn sợ nhất lại còn tràn đầy máu tươi.
Nhưng Diêm Tố kiên trì, Thiên Nguyệt cũng không có cách nào khác, đành phải cho hắn giúp đỡ.
Có lẽ lúc trước có kinh nghiệm rồi, tuy Diêm Tố còn đang khóc, nhưng động tác lại rất nhanh, cơ hồ nhanh chóng dọn sạch sẽ trứng sâu ở xung quanh miệng vết thương.
Chờ đến khi đến hạ thân, tiếng khóc của Diêm Tố bỗng nhiên lớn lên.
Thiên Nguyệt đang muốn hỏi hắn làm sao vậy, đã thấy hắn túm tiểu gia hỏa, tiếng nói đứt quãng truyền đến: "Thiên... Thiên Nguyệt, sau này... sau này nếu ngươi không được... thì phải làm sao bây giờ?"
Thiên Nguyệt: "..."
Vết thương kia cũng không phải ở vị trí mấu chốt, tại sao sẽ không được!
Diêm Tố đang khóc lóc, bỗng nhiên cảm thấy thứ trong tay biến lớn không ít, hắn ngẩn người, quay đầu nhìn Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt xấu hổ dời tầm mắt đi.
Diêm Tố lại là vẻ mặt vui sướng sờ sờ: "Còn được, còn được, không hư."
Thiên Nguyệt: "..."
Sau khi Diêm Tố xác định không có để sót, bây giờ mới dùng nước giúp Thiên Nguyệt chà lau vết máu trên người hắn sạch sẽ.
Lúc chà lau đến nơi nào đó, Thiên Nguyệt có chút khó chịu hừ một tiếng, so với sự đau đớn lúc trước, hắn cảm thấy đây mới là sự dày vò khổ nhất.
Cố tình Diêm Tố còn tỉ mỉ chà lau nơi nào đó thật kỹ thêm vài lần.
"Thiên Nguyệt... có phải ngươi rất khó chịu hay không, có muốn ta giúp ngươi không?" Diêm Tố thấy khuôn mặt Thiên Nguyệt hơi ửng hồng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn.
"Được thôi." Thiên Nguyệt cắn răng, hắn thật sự muốn nhìn tiểu tử thúi này gan lớn bao nhiêu.
Diêm Tố thật sự nghiêm túc gật đầu, lột y phục của Thiên Nguyệt ra, ôm Thiên Nguyệt lại.
Thiên Nguyệt không nghĩ tới Diêm Tố thật sự sẽ giúp hắn, khi tay Diêm Tố sờ đến nơi nào đó, Thiên Nguyệt đè Diêm Tố lại: "Diêm Tố, ngươi..."
"Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác đâu, đều là nam nhân cả, ta hiểu mà." Diêm Tố chớp chớp mắt với Thiên Nguyệt, vẻ mặt đơn thuần vô tội.
Thiên Nguyệt thất thần, chợt lại có chút mất mát, hắn phất tay Diêm Tố ra, nghiêng người đưa lưng về phía Diêm Tố.
Diêm Tố nhìn nhìn tay mình, lại nhìn nhìn Thiên Nguyệt, hắn lại chọc trúng Thiên Nguyệt ở đâu rồi?
Sao lại khó hầu hạ như vậy!
Bởi vì nguyên nhân thân thể của Thiên Nguyệt, hai người ở đây nghỉ ngơi một ngày.
Cả ngày Thiên Nguyệt cũng không thèm để ý đến Diêm Tố, Diêm Tố chuyển động ở bên người hắn, giống như chú chó con làm sai chuyện, không biết làm sao.
Buổi tối Thiên Nguyệt vẫn không để ý đến Diêm Tố, Diêm Tố đành phải một mình rút ở một góc, mắt trông mong nhìn Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt đen mặt: "Lại đây đi."
Diêm Tố lập tức tung ta tung tăng dịch qua: "Ngươi không tức giận? Ngươi không thích ta chạm vào ngươi, sau này ta không chạm vào ngươi là được."
Thiên Nguyệt: "..." Sao lời này cứ không đúng chỗ nào đó thế nhỉ?
Thiên Nguyệt bá đạo kéo Diêm Tố vào trong lòng, Diêm Tố không dám quá mức giãy giụa: "Thương thế của ngươi... nếu không ta ôm ngươi ngủ nhé?"
Thiên Nguyệt đè đầu Diêm Tố lại: "Đừng lộn xộn, ngủ."
Diêm Tố ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không ngủ.
"Làm sao vậy?"
Diêm Tố hồi lâu không trả lời Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt đang muốn nhìn hắn đang làm gì, thì nghe thấy giọng nói yếu ớt vang lên: "Thiên Nguyệt... chúng ta còn có thể đi ra ngoài không?"
Bọn họ còn có thể đi ra ngoài không? Vấn đề này, hắn cũng không biết.
Hắn không biết đây là đâu, càng không biết thân thể của mình có thể chuyển biến tốt đẹp lên hay không.
Cảm nhận được người trong lòng bất an, Thiên Nguyệt cũng chỉ có thể ép xuống những điều nghi hoặc đó: "Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ đi ra ngoài."
"Ta... ta cũng không có gì phải lo lắng, chỉ là... ngươi..." Diêm Tố nói đứt quãng, hắn thật sự có chút sợ hãi Thiên Nguyệt ra không được.
Thiên phú của Thiên Nguyệt lợi hại như vậy, không nên bị nhốt ở đây.
Trong bóng đêm yên tĩnh, cũng không có âm thanh nào vang lên, chỉ còn tiếng thở đều đan chéo của hai người ở bên nhau.
Hôm sau Diêm Tố thức trước, hắn đợi một lát, thấy Thiên Nguyệt chưa thức, thì đi ra ngoài rửa mặt trước một phen.
Chờ hắn trở về, Thiên Nguyệt lại không tỉnh dậy như cũ, Diêm Tố lập tức luống cuống.
"Thiên Nguyệt?" Diêm Tố duỗi tay vỗ nhẹ khuôn mặt Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt, tỉnh tỉnh."
"Thiên Nguyệt... ngươi đừng ngủ nữa, ta... ngươi mà ngủ ta làm sao bây giờ... Thiên Nguyệt..." Diêm Tố khóc sướt mướt kêu hồi lâu, Thiên Nguyệt cũng không tỉnh lại.
Diêm Tố vừa sờ soạng mạch đập của Thiên Nguyệt, vừa cởi bỏ y phục của hắn nhìn những vết thương đó.
Vốn dĩ trứng sâu đã sạch sẽ rồi, vậy mà lại xuất hiện, hơn nữa còn lớn hơn so với trước.
Hô hấp Diêm Tố cứng lại, một hồi lâu mới phản ứng lại được.
Diêm Tố run run rẩy rẩy lại lần nữa rửa sạch một lần, cõng Thiên Nguyệt đi về phía trước.
Lần này vừa đi là vài ngày, Thiên Nguyệt trong lúc đó tỉnh được vài lần, nhưng rất nhanh sẽ lâm vào hôn mê.
"Hự..." Diêm Tố lau mồ hôi lạnh, nhìn khu rừng chướng khí mù mịt nơi xa, mày nhíu chặt: "Làm sao đi qua bây giờ..."
Diêm Tố không dám tùy tiện buông Thiên Nguyệt ra, đành phải ôm hắn đi qua đi lại ở ngoài khu rừng chướng khí mù mịt kia, không biết dưới chân hắn vướng tới cái gì, cả người lảo đảo một cái, cùng Thiên Nguyệt ngã ở trên mặt đất.
"Thiên Nguyệt..." Diêm Tố luống cuống tay chân nâng Thiên Nguyệt dậy.
Thấy Thiên Nguyệt không có gì đáng ngại, mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn ôm hắn lên, dư quang thoáng nhìn một vật bên cạnh.
"Nhiếp Hồn Sáo..." Tổ tông cho hắn Nhiếp Hồn Sáo.
Nhiếp Hồn Sáo dùng để khống chế linh hồn...
Đôi mắt Diêm hơi nặng nề, nhặt Nhiếp Hồn Sáo lên, chần chờ một lát mới ký kết khế ước với Nhiếp Hồn Sáo.
Có lẽ là Vu Hoan đã từng dặn dò Nhiếp Hồn Sáo cái gì đó, nó cũng không có phản kháng, rất dễ dàng cho Diêm Tố khế ước.
"Chủ nhân." Âm thanh của Nhiếp Hồn Sáo là một đứa bé nam, nhẹ nhàng giòn tan, rất là dễ nghe.
Diêm Tố kinh hỉ nhìn Nhiếp Hồn Sáo: "Nhiếp Hồn Sáo, ở đây có linh thú, ngươi giúp ta bắt một con lại đây."
Linh thú ở đây có lẽ biết cách đi ra ngoài như thế nào.
"Rõ."
Nhiếp Hồn Sáo hóa thành một đường lục quang biến mất trước mặt Diêm Tố, không bao lâu sau đã mang theo một con linh thú trở về, đôi mắt của linh thú không có tiêu cự, rõ ràng đã không có ý thức tự chủ.
Bình luận truyện