(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 1131: - 1132: Vương phi bị đổi ký ức (7-8)



Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt





Chương 7 (1131):

"Tại sao mùi vị không giống mọi khi?" Hắn quay lại nhìn quản gia, "Đầu bếp trong phủ xin nghỉ à?"

Quản gia thấy buồn cười. Ông lén nhìn Đường Quả rồi nói, "Bẩm Vương gia, không có đầu bếp nào xin nghỉ ạ."

"Thế sao mùi vị lại khác thế?" Thượng Quan Cảnh vô cùng nghi ngờ, "Bản vương nhớ bữa trưa hôm nay vẫn bình thường."

Những món hắn ăn vừa nãy còn không bằng một nửa so với những món hắn ăn trong nửa năm qua.

Quản gia ngập ngừng, "Bẩm Vương gia, chuyện này... chuyện này..."

Thấy quản gia khó nói, Thượng Quan Cảnh có phần không vui, "Nói đi, sao lại thế này?"

"Vương gia, chàng đừng trách quản gia. Chiều nay thϊếp chưa kịp xuống bếp, đành phải để đầu bếp làm mấy món Vương gia thích, là thϊếp không đúng."


Đường Quả đứng lên, nhẹ cười, "Vương gia chờ một chút, thϊếp đi làm mấy món cho chàng ngay đây." Không đợi Thượng Quan Cảnh lên tiếng, cô đã quay lưng đi cùng nha hoàn vào trong bếp.

Thượng Quan Cảnh sửng sốt, mãi không hoàn hồn lại được. Đến khi Đường Quả đi khuất rồi hắn mới lạnh giọng gọi quản gia, biểu cảm nghiêm trọng, "Sao lại thế này? Sao không nói với bản vương?"

Quản gia khổ trong lòng, đành phải kể hết mọi chuyện rằng Vương phi mới vào cửa hôm trước thì hôm sau đã xuống bếp nấu ăn cho Thượng Quan Cảnh hắn.

Đương nhiên, ông cũng nói Vương phi không mong cầu được sủng ái, chỉ là mẹ Vương phi đã dạy, xuất giá tòng phu, chuẩn bị bữa cơm cho chồng là phải phép.

"Nếu Vương phi muốn cầu sủng thì sẽ không chờ nửa năm. Hôm nay chỉ là chơi cờ cùng Vương gia nên Vương phi mới không chuẩn bị được thôi ạ."


"Xin Vương gia đừng trách Vương phi. Nửa năm qua, Vương phi đều giữ khuôn phép, chưa từng vượt quá giới hạn."

Thượng Quan Cảnh cau mày, "Bản vương biết rồi." Hắn đâu phải đồ ngu. Nếu Vương phi muốn dụ dỗ hắn thì đã sớm xuống tay, nhất là hôm nay nàng ta có vô số cơ hội.

Nhưng nàng ta không làm thế, nói vẽ là vẽ, nói chơi cờ là nghiêm túc chơi cờ, ngay cả mắt cũng không nhìn loạn lung tung.

Đại tiểu thư phủ thượng thư quả thực là tiểu thư khuê các, không sai vào đâu được.

Quản gia thở phào nhẹ nhõm. Vậy là tốt. Vương phi mà bị hiểu lầm thì oan cho người quá.

Thượng Quan Cảnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hỏi thêm, "Ngươi còn gì gạt bản vương nữa không?"

Quản gia không dám giấu, vội nói, "Ngoại trừ đồ ăn ra, giày vớ, quần áo, túi thơm của Vương gia đều do Vương phi làm." Đoạn, ông nhìn Thượng Quan Cảnh đầy trông chờ, "Cả điểm tâm mỗi ngày của Vương gia nữa ạ."


"Trà mới trong phủ cũng do Vương phi tự chọn."

"Còn gì nữa không?"

Thượng Quan Cảnh day trán. Vương phi này đảm việc nhà thật, trước kia hắn cũng đã từng nghe nói rất nhiều chủ mẫu nhìn trúng nàng ta rồi.

"Còn giấy và bút mực của Vương gia nữa ạ. Tóm lại là những gì Vương gia hay mua hay dùng đều là Vương phi tự chuẩn bị hết."

Thượng Quan Cảnh ngồi đó, sờ cổ tay áo. Bảo sao hắn cứ thấy quần áo hắn mặc trong nửa năm qua, dù là áo trong hay áo ngoài đều vô cùng thoải mái. Hơn nữa, họa tiết thêu thùa trên quần áo cũng rất độc đáo.

Hắn sờ túi thơm bên hông, có hơi thất thần, "Lúc nàng ta chuẩn bị đồ thì có nói gì không?"

"Vương phi chẳng nói gì ạ." Quản gia trả lời.

"Vậy đưa bản vương vào bếp xem thế nào."

Thượng Quan Cảnh cảm thấy nàng ta quá kỳ quái, làm gì có người nào tốt thế chứ. Rõ ràng hắn không thân cận với nàng ta, cả hai chưa từng ở bên nhau giây phút nào, ấy vậy mà nàng ta vẫn tự nguyện đi lo những chuyện đó. Đầu óc nàng ta có vấn đề à?
=====

Chương 8 (1132):

Vào trong bếp, hắn thấy được một hình bóng không hề giống với nàng ta lúc đánh cờ cùng hắn.

Nhìn những món ăn quen thuộc tỏa mùi hương thơm ngát trong mâm, hắn quên khuấy mất mình định hỏi gì.

"Vương gia, sao chàng lại vào đây?"

"Bản vương đến xem thôi. Không ngờ tài nấu nướng của Vương phi tốt vậy."

"Thϊếp học từ nhỏ rồi. Mẫu thân nói, nữ tử cần phải học."

Thượng Quan Cảnh không thể không hỏi, "Thế nên ngươi học luôn?"

"Đúng vậy." Đường Quả nở nụ cười. Nụ cười này vẫn giống như trước, hoàn hảo, không kiêu căng, không tùy ý, chỉ nhàn nhạt như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.

Các món ăn đã chuẩn bị xong được người hầu mang ra ngoài.

Đường Quả đi bên cạnh Thượng Quan Cảnh, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, "Vương phi, bản vương rất tò mò. Vương phi làm những việc này để làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng làm vậy là bản vương có thể thích ngươi một chút sao?"
Thật lạnh nhạt, cũng thật bạc tình.

Hệ thống: Đương nhiên là để chơi chết ngươi chứ để làm gì?

"Vì Vương gia là phu quân của thϊếp." Đường Quả hơi cúi đầu xuống, "Làm Vương phi của Vương gia, thϊếp đương nhiên phải chuẩn bị mọi thứ cho Vương gia thật tốt."

"Chỉ thế thôi?" Thượng Quan Cảnh không tin, "Không có mục đích khác? Chẳng lẽ ngươi không muốn được bản vương sủng ái?"

"Thϊếp chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn Vương gia thấy thế nào, không ai ép Vương gia được."

Thượng Quan Cảnh không thể thấy được cái gì khác trong đôi mắt kia, vậy tức là nàng ta nói thật.

Hắn xoay người, tiếp tục bước đến nhà ăn, cười một tiếng, "Đúng là tiểu thư khuê các, rất xứng với danh hiền lương thục đức."

"Có điều, bản vương cũng không thích."

"Nếu ngươi thích thế thì cứ làm đi. Bản vương thích tài nấu nướng của ngươi. Ngươi muốn địa vị, muốn giàu sang thế nào bản vương cũng cho, nhưng những cái khác thì đừng có nghĩ đến."
Trong lòng hắn chỉ có Giảo Nhi, không ai có thể thay thế.

Nàng tiểu thư này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đưa đi thôi.

Nghe tiếng bước chân đằng sau hơi khựng lại, trong lòng Thượng Quan Cảnh sướng điên lên được.

Tiểu thư khuê các cũng là người, cũng biết đau khổ.

Bước vào trong nhà ăn, hắn quay đầu lại nhìn. Sắc mặt Đường Quả trắng bệch, nàng ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Chậc, hắn nói chuyện với loại người đầu óc trên mây như này làm gì.

Nàng ta đau khổ thì đã sao? Cũng chẳng phạm gì đến hắn.

Sợ là nàng ta chỉ biết coi chồng là trời thôi. Nữ tử như thế chẳng có gì thú vị, hắn thích sao nổi?

"Dùng bữa đi."

Bữa tối kết thúc, Thượng Quan Cảnh nhìn Đường Quả, đứng lên, "Bản vương đi trước."

Dừng một chút, hắn nói thêm, "Ngươi cứ ngoan ngoãn, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi. Có điều, đừng nghĩ đến chuyện khác."
Chuyện khác là gì thì hắn không nói. Hắn sẽ tiễn nàng ta đi, chỉ hy vọng lúc này nàng ta nghe lời một chút, chớ chọc giận hắn.

"Vâng, thϊếp biết rồi."

Nhìn vẻ an phận thành thật kia kìa, chẳng có chút linh hoạt nào, không thú vị gì cả.

Giảo Nhi của hắn vẫn là nhất, mỗi tiếng nói, mỗi nụ cười của nàng đều lay động tâm trí hắn.

Giảo Nhi à, một ngày nào đó hắn sẽ đưa Giảo Nhi về Vương phủ.

Lúc Thượng Quan Cảnh muốn nghỉ ngơi, hắn đột nhiên nhận ra chăn mềm và ấm hơn trước rất nhiều, không thể không dò hỏi, "Cái gì thế?"

"Bẩm Vương gia, đây là chăn tơ tằm Vương phi làm cho Vương gia ạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện