Chương 985: - 989: Nữ sinh xinh đẹp (31 - 35)
985.31
"Nhưng mà, anh có bao giờ nghĩ rằng, một chút tổn thương một khi đã tạo thành, đền tội cũng vô dụng." Đường Quả ngưng cười, "Kẻ phạm sai lầm là bọn họ, không phải anh, anh đền tội cũng chẳng có tác dụng gì."
Thường Trạm không nói được gì. Anh nhìn Đường Quả, ánh mắt phức tạp, "Em muốn chuyển trường không? Rời khỏi đây, tôi có thể giúp em chọn một trường khác tốt hơn ở thành phố này. Với thành tích của em hiện tại, đảm bảo có thể đậu được một đại học tốt."
Đường Quả lại cười, "Thế em tính là gì?"
"Sao cơ?"
Đường Quả nhìn xuống dưới, khóe môi cong lên, "Em không có sai, cũng không làm những chuyện trong lời đồn. Người ta công kích em, em phải đi ư? Người ta không quen gì em, em cũng không sai, vì sao em lại là người phải chạy trốn? Một ngày nào đó khi người ta nhắc đến tên em, người ta vẫn sẽ nghĩ em là Đường Quả ra ngoài bán thân, bị bao nuôi, bị hai đứa con nhà giàu cùng bao nuôi và khi lên lớp 12 thì không chịu được, phải chuyển trường."
"Có lẽ bọn họ sẽ nói, cấp ba bị bao nuôi, lên đại học chắc cũng thế, thậm chí đến khi đi làm cũng chỉ dựa vào quy tắc ngầm mà thăng chức. Tóm lại, trong miệng bọn họ, Đường Quả cả đời dơ bẩn và trốn tránh những lời đồn."
"Cái này còn không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ là khi Đường Quả chuyển sang trường khác như mong muốn của anh, bắt đầu lại lần nữa, đỗ đại học, có công việc ổn định lương cao nhưng những người ở trường cũ nhận ra cô ấy, làm việc cùng công ty cô ấy và nhắc lại những lời đồn không có thật đó ."
Nói đến đây, Đường Quả ngẩng đầu lên nói với Thường Trạm, "Anh nghĩ xem, người trong công ty có thể tin bạn cùng trường lúc trước của Đường Quả không? Anh nghĩ xem, đồng nghiệp sẽ cảm thấy thế nào về cô ấy?"
"Và không ai tin tưởng em. Người ta sẽ nói, không có lửa sao có khói, nếu em không có vấn đề thì sao lại có đồn đãi."
"Người đồn là bạn cùng trường của em, người ta sẽ không nghĩ rằng bạn cùng trường sẽ nói dối. Một bạn cùng trường cũng thôi, nhưng mà ở đây em có vô số bạn cùng trường bàn tán về em mỗi ngày, em đếm không xuể, thậm chí còn không quen biết."
"Bọn họ đâu có biết gì về em, vậy mà cứ đồn đãi hủy cuộc đời em xong rồi ngoảnh mặt đi."
"Tại sao em phải trốn tránh chứ?"
"Tại sao em phải rời đi?"
"Em không sai."
Thường Trạm không thể phản bác. Anh tưởng tượng theo những gì cô nói, những chuyện xảy ra bây giờ cũng không khác gì miêu tả của cô.
"Vậy em có cần tôi giúp gì không?" Thường Trạm nhìn đôi mắt sáng trong của đàn em, "Tôi có thể giúp em."
986.32
"Em muốn bọn họ xin lỗi." Đường Quả thấp giọng cười, "Muốn chứng minh bản thân trong sạch. Muốn mọi người nhìn em như nhìn một cô bạn cùng trường mà không bị khinh thường hay bị bàn tán về những chuyện không có thật."
"Em muốn có môi trường học tập bình thường."
"Tôi có thể chứng minh cho em." Thường Trạm nói.
Đường Quả lắc đầu, nụ cười có phần châm chọc, "Em nói này, anh có thể giúp em chứng minh, nhưng bọn họ sẽ không tin. Ngược lại..." Cô không nói tiếp nhưng Thường Trạm cũng hiểu vế sau là gì.
Ngược lại, những kẻ đó sẽ tiếp tục bàn tán, rằng Đường Quả mặt dày, đã ăn bám hai cậu ấm nhà giàu rồi, bị người ta đá thì quay sang dính lấy Thường Trạm, đúng là loại gái bán thân.
Có khả năng còn khó nghe hơn thế.
Thường Trạm cau mày, lần đầu tiên anh thấy phiền não vì năng lực của mình.
Lời nói thật đáng sợ, dù anh có là con nhà giàu có danh tiếng, có năng lực như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể chứng minh cho một cô gái vô tội trước mặt vô số người.
Anh thấy mình thật vô dụng.
Nhưng anh vẫn muốn làm gì đó. Anh ngẩng đầu lên, "Tôi có thể giúp gì được chứ?" Trong mắt anh phức tạp. Anh nhớ đến đám người hút máu kia, dường như anh có làm gì gần gũi với Đường Quả đều sẽ khiến cô càng bị công kích nhiều hơn.
Đường Quả nhìn thấy nỗi khổ của Thường Trạm. Cô đến trước mặt anh, vỗ vai anh, cười lên, "Anh cứ học cho tốt đi, anh không giúp gì được đâu."
"Nhưng cũng phải làm gì đó. Tôi học toán không tệ lắm, có thể giúp." Nghĩ đi nghĩ lại, Thường Trạm quyết định nói câu này.
Hệ thống cười không ra tiếng, học toán không tệ hả? Ký chủ đại đại là nhà toán học vĩ đại kia kìa. Chàng trai, anh nhầm lời thoại rồi.
"Không cần phiền đến anh, điểm toán của em tối đa." Đường Quả cười.
Thường Trạm nhớ đến bảng điểm tối đa chỉ mất một điểm ngữ văn của cô, xấu hổ.
"Vậy tôi đưa em về." Nói xong, anh lắc đầu ngay, "Không được, sẽ thêm phiền toái cho em."
"Được, sau này anh đưa em về nha." Không ngờ Đường Quả lại đồng ý.
Thường Trạm sửng sốt, "Ổn không? Sẽ rắc rối đấy."
Anh không sợ bị bàn tán, chỉ sợ cô bị tổn thương. Nếu anh đưa cô về, không biết trong trường sẽ bàn tán thế nào.
"Giờ em cũng đâu có thiếu rắc rối." Đường Quả mỉm cười, "Thường Trạm này, anh nói rồi đó, về sau phiền anh đưa em về rồi."
"À đúng ha, sáng anh cũng đến đón em luôn đi, đỡ đến khi chiều về phải vác xe đạp lên ô tô."
"Muộn rồi, em về đây."
Thường Trạm đứng chôn chân tại chỗ. Anh nhìn Đường Quả, hoàn toàn không hiểu gì cả. Anh nhớ rõ, Đường Quả chưa bao giờ đồng ý để Tả Nhiên và Ngụy Lượng đưa về nhà, sao lại đồng ý với anh ngay chứ?
Lạ thật.
Nhưng dù thế, sáng hôm sau anh vẫn bảo tài xế đến nhà Đường Quả.
Anh cảm thấy thật may, nếu anh không đến, chỉ sợ cô đã muộn học rồi.
987.33
"Thường Trạm, anh biết giữ chữ tín thật."
Thường Trạm lắc đầu, mở đề toán ra đọc.
Hai người đến trường rồi cùng xuống xe, quả nhiên tiếp đón họ là vô số ánh nhìn.
Đường Quả cảm ơn Thường Trạm, sau đó mặt không cảm xúc về lớp, mặc kệ xung quanh.
Đến trưa, Thường Trạm đến lớp gọi Đường Quả đi ăn. Nếu cô đã không sợ đi về nhà cùng anh, đương nhiên cũng sẽ không sợ đi ăn với anh.
Đường Quả vui vẻ đồng ý. Cô mặc kệ những ánh mắt kỳ quái, mỉm cười đi theo Thường Trạm.
Lên trên tầng cao nhất, đương nhiên sẽ đụng phải Tả Nhiên và Ngụy Lượng. Hai người thấy cô đi cùng Thường Trạm, quay sang nhìn nhau, cũng không tiếp đón Đường Quả. Bọn họ chỉ cho là Thường Trạm vô tình gặp được Đường Quả nên mới gọi cô đi ăn. Nhưng mà, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện với nhau về toán, không ai có thể chen lời vào được. Ngại mặt mũi của Thường Trạm, bọn họ chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói gì cả.
Đến khi Đường Quả rời đi rồi, Tống Châu Thần thấy có gì đó không ổn nên cũng kéo Bạch Phỉ đi luôn, chỉ còn lại hai người nhìn chằm chằm Thường Trạm.
Ngụy Lượng hỏi, "Thường Trạm, chuyện gì thế?
"Sao lại gọi cậu ta đi ăn cơm? Cậu thân với cậu ta lắm à?" Tả Nhiên cũng chất vấn.
Thường Trạm bình tĩnh đáp lại, "Tôi chủ động gọi em ấy đi ăn."
"Để giúp chúng tôi làm lành à?" Tả Nhiên chần chừ một chút rồi dò hỏi. Đây đúng là chuyện Thường Trạm có thể làm, nhưng không hiểu sao vẫn thấy kỳ quái chỗ nào đó.
Thường Trạm trả lời, "Không."
Đến đây, Tả Nhiên và Ngụy Lượng nổi nóng, "Chẳng lẽ cậu có ý gì với cậu ta?"
"Hay là cậu ta chủ động tiếp cận cậu?" Tả Nhiên trầm mặt, "Thường Trạm, chúng tôi đã nói rồi, nếu cậu có hứng thú thì cứ mở miệng ra."
"Cậu nói đi, là cậu ta chủ động hay cậu chủ động?" Ngụy Lượng hỏi nhưng trông như đang muốn ăn thịt người.
Thường Trạm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, "Không phải. Tôi và em ấy là bạn."
"Lừa ai chứ, chắc chắn là cậu ta dụ dỗ cậu." Ngụy Lượng nói, biểu cảm khó coi, "Bảo sao, bảo sao cậu ta không chấp nhận chúng tôi mà lại tiếp cận cậu. Hóa ra cậu ta không phải không yêu đương, chỉ là không chấp nhận hai người chúng tôi."
"Cũng đúng thôi, nhà họ Thường tốt hơn nhà chúng ta nhiều, nữ sinh để ý Thường Trạm nhiều hơn chúng ta, chẳng qua Thường Trạm là đầu gỗ nên mới chấp nhận chúng ta thôi." Tả Nhiên nói theo.
Thường Trạm nhìn cả hai kích động, lắc đầu rồi ôm sách toán bỏ đi. Hai kẻ kia mãi mãi cũng không nhận ra được sai lầm của mình, càng không nhận ra hành vi hiện tại của bọn họ là tranh giành tình cảm.
"Thường Trạm, cậu chẳng thú vị chút nào."
Nghe tiếng kêu to của Ngụy Lượng, Thường Trạm vẫn cứ mặc kệ. Anh đột nhiên nghĩ, đàn em kia chướng mắt hai người bọn họ cũng hết sức bình thường.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng thẹn quá hóa giận, quyết định tiếp tục phá rối, khiến Đường Quả bị hiểu lầm rằng bị bọn họ bao nuôi cả kỳ nghỉ. Tin này nổi đến mức ai cũng biết, hoàn toàn không giống như thả gió bắt bóng. Thậm chí cả ảnh chụp cũng có.
Số ảnh ấy là lúc ba người đi chơi cùng nhau, nhưng do góc chụp nên trông rất thân mật.
Trên diễn đàn đầy hình ảnh "thân mật" của Đường Quả với bọn họ.
Cùng ngày, chủ nhiệm lớp gọi Đường Quả lên văn phòng.
"Đường Quả, em có thể giải thích được không?"
988.34
Đường Quả đứng trước mặt chủ nhiệm lớp, nghiêm túc nói, "Thưa cô, những chuyện đó là giả. Em với hai bạn ấy chỉ là bạn, không giống như trong tin đồn."
"Nếu là giả thì sao lại rùm beng đến mức đó chứ?" Chủ nhiệm lớp không tin. Trước kia cũng đã có nhiều lời đồn về Đường Quả nhưng bà vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thành tích của Đường Quả rất tốt, top đầu toàn khối, lời đồn cũng chỉ là học sinh truyền tai nhau, Đường Quả lại còn chơi cùng với hai cậu ấm nhà giàu không đơn giản nữa.
Nhưng mà hiện giờ trên diễn đàn của trường tràn ngập ảnh "thân mật", bà cũng nhận được điện thoại của phụ huynh hỏi thăm chuyện này có phải thật hay không.
Trường này là trường cấp ba tốt nhất thành phố, một khi chuyện như vậy xé ra to, danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng xấu. Đường Quả có làm những chuyện đó hay không, chỉ cần không bị đồn ra ngoài và mang tiếng xấu cho lớp lẫn nhà trường thì bà cũng không nhúng tay vào được.
Bà là chủ nhiệm lớp, cho học sinh môi trường yên ổn để học tập là nghĩa vụ duy nhất. Học sinh trong trường đều có máu mặt, bà không dám làm gì, càng làm càng lộ sai lầm.
Chuyện lời đồn trước kia không đến phiên bà vì Đường Quả vẫn giữ vững phong độ, đợt vừa rồi còn đứng đầu khối. Nếu như chuyện này không nghiêm trọng như bây giờ, hiệu trưởng sẽ không nhắc bà đi tra.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không được mấy ngày nữa, sợ là phụ huynh học sinh và phóng viên tìm đến tận cửa.
Đối diện với chủ nhiệm, Đường Quả đáp lại, "Cô ơi, ngày nào em đi học cũng nghe giảng, tan học làm bài tập về nhà, trước giờ chưa từng gây hấn với ai. Thỉnh thoảng em có làm thêm sau giờ học. Cô hỏi em vì sao chuyện này lại rùm beng như bây giờ, em cũng tò mò không biết vì sao."
"Từ khi em nhập trường đến giờ, bao nhiêu người đã đồn đãi về em. Nhưng em là người ngay thẳng, tưởng rằng chỉ cần không để ý là được, không ngờ lại thành thế này."
Chủ nhiệm lớp nhíu mày lại, "Chuyện này đã ảnh hưởng đến nhà trường rất nhiều, có phụ huynh nghe chuyện đã đòi nhà trường lấy lại công bằng cho họ."
"Vậy cô nghĩ cho họ công bằng thế nào ạ?" Đường Quả nhìn chủ nhiệm, "Cô gọi em đến là muốn giúp em chứng minh trong sạch, loại bỏ lời đồn đúng không? Nếu đúng như vậy, em sẽ phối hợp điều tra với cô. Em tin rằng nếu các thầy cô đồng lòng, nhất định sẽ bắt được kẻ gây chuyện, trả lại trong sạch cho em."
Chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ Đường Quả lại chủ động mở miệng xin điều tra về lời đồn. Nếu lời đồn thật sự không phải là vấn đề của Đường Quả, với lớp bà mà nói, đây là một chuyện tốt. Thành tích của Đường Quả rất xuất sắc, cô cũng không gây rắc rối gì cho bà cả.
"Em nói thật cho cô, đúng là em không làm những chuyện đó chứ?"
Đường Quả lắc đầu, "Sao em phải làm những chuyện đó ạ? Em nói thật với cô, tuy nhà em là gia đình đơn thân nhưng mẹ em là một người phụ nữ vô cùng chăm chỉ."
989.35
"Mẹ cho em một môi trường học tập tốt, em cũng có tài ăn nói và biểu diễn nên ngoài giờ học ra, em có đi làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt."
Chủ nhiệm lớp vốn không phải người ác. Chỉ là trong xã hội bây giờ, người ta thường chỉ lo phần mình. Nếu không phải người thân thiết, họ cũng chẳng lo làm gì.
Số người im lặng chiếm đa số, nhất là trong trường học toàn con cháu nhà giàu này. Giáo viên cũng là bên yếu thế hơn, cũng không thể làm gì.
Đương nhiên, là không làm gì chứ không phải là hùa theo mấy kẻ tạo tin đồn.
Theo cốt truyện, khi chuyện này xảy ra, chủ nhiệm lớp cũng gọi Đường Quả lên văn phòng hỏi thăm. Giống hệt như khi đó, thái độ của bà rất bình thản, ánh mắt nhìn cô cũng không có ý khinh thường.
Nguyên chủ trả lời cũng tương tự như cô. Chủ nhiệm lớp đã tầm năm mươi nhưng mắt nhìn người vẫn có, bà chấp nhận yêu cầu của cô, đi tìm hiệu trưởng phản ánh rằng nguyên chủ không phải học sinh hư. Bà cho rằng, chuyện này phải tra thật kỹ, tốt nhất là yêu cầu đương sự đứng ra làm chứng.
Đối với giáo viên có lai lịch như thế, nhà trường vẫn tôn trọng, đi tìm Tả Nhiên và Ngụy Lượng, có điều cả hai lại không chịu đứng ra giúp Đường Quả. Thấy tình hình càng nghiêm trọng, chủ nhiệm không thể không tìm đến Đường Quả thêm lần nữa. Nhìn cô ngoan ngoãn, bà lại không đành lòng, nên tự đi điều tra xem cô làm gì. Bà xác nhận Đường Quả dành thời gian rảnh để đi làm thêm, không xằng bậy gì cả.
Vốn dĩ dự định của bà là thông báo trước toàn trường rằng Đường Quả là con ngoan trò giỏi, các học sinh khác không được bịa đặt linh tinh. Nhưng bên phía nhà trường lại cho rằng, với tình hình hiện tại, thông báo như thế sẽ khiến phụ huynh hiểu lầm rằng bọn họ muốn giữ lại Đường Quả có tài lắm tật này, từ đó sẽ dẫn đến chuyện phụ huynh bất mãn và cho con chuyển trường.
Nhiều phụ huynh đã tỏ rõ thái độ, hoặc con bọn họ chuyển trường, hoặc là đuổi học Đường Quả.
Chủ nhiệm hết cách, đành nói khéo với Đường Quả, "Hay là em chuyển trường trước đi. Còn một kỳ trước khi lên lớp 12, đổi môi trường khác cũng tốt."
Đường Quả không chấp nhận như thế. Chuyển trường có khác gì thừa nhận rằng cô làm ra những chuyện kia đâu? Cô không thể ra khỏi trường học này.
Tin đồn càng lúc càng nghiêm trọng. Có đôi khi, Đường Quả về nhà thì bị phụ huynh khác chửi bằng đủ lời khó nghe.
Một tuần ngắn ngủi, không ai biết cô ấy phải chịu áp lực như thế nào.
Hứa Mỹ Huệ khi đó đang đi công tác nên không biết con gái mình gặp phải chuyện gì ở trường. Có phụ huynh lên đến tận lớp cô để chửi bới, nếu nhà trường không cản lại, phỏng chừng người ta còn đánh cô.
Người ta chửi cô đê tiện, còn chửi cả mẹ cô nữa.
Đến lúc này cô mới quyết định tìm Tả Nhiên và Ngụy Lượng, xin cả hai ra mặt giúp mình.
Kết quả đương nhiên là cả hai thừa nhận rằng cô bị bọn họ bao nuôi nguyên một kỳ nghỉ.
Bình luận truyện