Quyến Luyến - Ôn Sưởng
Chương 16: Bức thư đầu tiên
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Hai người ở thành phố Y ba bốn ngày, trước khi về Tống Nhất Viện đi thăm Đỗ Trọng một lần nữa.
Lần này có Vũ Nghị đi với cô. Tống Nhất Viện và Đỗ Trọng nói chuyện, toàn bộ quá trình Vũ Nghị rất yên lặng. Đến lúc Tống Nhất Viện đi nói chuyện với vợ của Đỗ Trọng thì hai người mới nói đôi lời.
Đỗ Trọng: “Không tệ lắm, hồi đại học tham gia dự thính nhiều tiết của tôi như vậy, thì ra là vì theo đuổi người đẹp.”
Vũ Nghị cười: “Chưa theo đuổi ạ, chỉ nhìn thôi.”
“Chỉ nhìn mà thành vợ chồng hả?” Đỗ Trọng cười, “Thú vị lắm.” Sau đó ông nói, “Người trẻ tuổi, tôi coi trọng cậu.”
“Cảm ơn thầy.”
“Bánh ngọt hiệu F, chân giò hun khói của Kim Hương Lộ, rượu nếp Xuân Phong Lưu… Anh biết em không có thời gian đi mua nên anh đã mua cho em, cầm lấy đi.”
Tống Nhất Viện nhìn anh ta. Thẩm Phong Bách nhìn Vũ Nghị: “Nhớ kỹ chưa?” Rồi quay sang nói với cô, “Em có thể có chồng, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đối xử tốt với em. Có bản lĩnh thì em bảo anh ta làm tốt hơn đi.”
Tống Nhất Viện nhíu mày.
Vũ Nghị nhận đồ: “Cảm ơn.”
Tống Nhất Viện nhướng mày.
“Anh ta nói rất đúng.”
Em không thuộc về anh, em thuộc về tình yêu.
Bức thư đầu tiên của Tống Nhất Viện:
Vũ Nghị:
Xin chào.
Sau khi trưởng thành lại viết thư, em cảm thấy rất xẩu hổ. Nhưng nghĩ đến chúng ta, em lại cảm thấy không phải không thể được. Em là người có thói quen nghĩ gì viết nấy, cố khắc phục là được.
Điều đầu tiên em muốn nói về Thẩm Phong Bách. Bọn em chưa từng ở bên nhau, cũng không hôn môi hay có hành vi vượt rào nào khác. Có yêu, yêu một thời gian rất lâu. Vì sao không thể ở bên nhau thì em không biết. Bởi vì chưa ở bên nhau nên sau khi đã từng yêu, bây giờ hình như còn có thể làm bạn bè. Đương nhiên, nếu anh để ý, sau này có thể không liên lạc nữa.
Em nghĩ điều mà anh để ý cũng không phải là hiện tại, mà là quá khứ.
Sở dĩ em trở thành em của giờ phút này, về mặt tình cảm là do anh ấy đã gọt giũa em. Chúng ta đều không thể không thừa nhận sự thật này.
Nếu chúng ta thật sự muốn làm một đôi vợ chồng thẳng thắn thành thật để thấu hiểu lẫn nhau, em hy vọng giữa chúng ta có thể thẳng thắn đến mức chấp nhận những dấu ấn mà người khác để lại ở đối phương.
Sẽ rất khó, em biết, đặc biệt là khi những dấu ấn này cụ thể hóa trong khoảng thời gian nào đấy. Nhưng dường như là chuyện không có cách nào khác, chúng ta đã hai bảy, hai tám tuổi, về cơ bản tính cách đã hình thành. Khi chúng ta gặp nhau cũng đã là như vậy.
Em không biết lúc anh đọc thì như thế nào, còn em viết rất khó khăn. Rõ ràng đó là tình cảm trước khi quen biết anh, nhưng lúc thẳng thắn để đối tượng kết hôn đọc, sao vẫn có cảm giác như đang ngoại tình nhỉ?
Bây giờ có lẽ em có thể hiểu được vì sao trong mối quan hệ hiện tại, “người cũ” là một từ mẫn cảm.
Nhưng nếu đã muốn bắt đầu hiểu nhau, vậy chúng ta có thể làm bạn bè trước không?
Làm một người bạn trước, bao dung lẫn nhau rồi sẽ làm người yêu, giữ chặt lấy nhau. Anh cảm thấy thế nào?
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Lúc nấu ăn, trông em rất đẹp, tay trắng, ngón tay nhỏ nhắn, anh muốn trở thành cà chua trong tay em, được em đáng yêu lén lút ăn trộm.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Bữa cơm hôm nay rất ngon, cảm ơn vì có em.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Vì sao em lại thích xem phim Hàn Quốc?
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Không ngờ chúng ta sẽ trở thành vợ chồng.
Anh yêu em.
Còn hai ngày nữa là đến thời gian trao đổi thư mà hai người đã hẹn nhưng Vũ Nghị vẫn chưa viết xong.
Tống Nhất Viện ngồi xếp bằng trên thảm, phía sau là Vũ Nghị.
“Anh muốn viết cái gì?”
“Những lời anh muốn nói với em, chuyện anh muốn để em biết nhưng bình thường lại không nói được, hoặc là thành thật nói về bản thân anh.”
Vậy là Vũ Nghị viết.
Qua hai tiếng, Tống Nhất Viện hỏi: “Anh viết xong chưa?”
Vũ Nghị gật đầu.
Hai ngày sau hai người trao đổi thư cho nhau.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Anh là Vũ Nghị, ngày 13 tháng 11, hai mươi tám năm trước sinh ra ở bệnh viện Nhân Ái thành phố C, lúc sinh nặng 4 cân 4 lạng, lúc đầu phát âm là “yiyi”, thế nên tên mụ là “yiyi”, vì vậy đặt tên là “Vũ Nghị”. (1)
(1) Phiên âm của tên Vũ Nghị là yǔ yì.
Cấp một học ở trường tiểu học thực nghiệm quận X của thành phố C, làm lớp trưởng 6 năm, anh rất quan tâm bạn bè, nhiệt tình hiếu động.
Cấp hai chuyển thẳng lên trường trung học thực nghiệm quận X, không biết vì nguyên nhân gì (có lẽ vì dậy thì), lớp 8 cân nặng đạt tới mức cao nhất: 103 cân, biến thành một người béo phì.
Cấp ba anh học trường trung học mười chín thành phố C, ở nội trú, thi đại học đạt 698 điểm, thành công ghi tên vào khoa kinh tế đại học N.
Trong lúc học tập ở đại học N, thời gian ngoài giờ học, anh thành lập câu lạc bộ “Câu lạc bộ những người yêu thích người máy” đầu tiên ở đại học N, đồng thời liên kết với các câu lạc bộ khác, thành lập mạng lưới chia sẻ tài nguyên nội bộ chung để tối đa hóa việc sử dụng tài nguyên và thương mại hóa nó. Sang năm hai, anh nhận được khoản tiền đầu tiên trong đời. Năm ba liên doanh đăng ký công ty nghiên cứu phát triển người máy với thầy hướng dẫn, cũng thuận lợi kết bạn với nhóm người cùng chung chí hướng, tạo thành tập thể nòng cốt, cùng nhau cố gắng làm đến bây giờ. Năm bốn, công ty góp vốn thành công lần thứ nhất, quy mô mở rộng gấp hai, sản xuất và lợi nhuận tăng.
Bây giờ công ty đã được đưa ra thị trường, anh đảm nhiệm vị trí người có quyền quyết định chiến lược cao nhất công ty và người nắm giữ cổ phần lớn nhất.
Ngày 2 tháng 5 năm 2017, anh kết hôn, cô dâu là em.
Sở trường của anh là kiếm tiền, sở thích của anh là kiếm tiền, leo núi, tập thể hình, người máy.
Anh tự đánh giá mình rằng: có trách nhiệm, có gan gánh vác, năng lực đối đầu mạnh mẽ, cần cù chịu khó.
Giới thiệu xong.
Đọc xong, Tống Nhất Viện trợn mắt há hốc mồm.
Em bảo anh viết thư chứ có bảo anh viết lời giới thiệu đâu?
Tống Nhất Viện ngây người một lúc lâu rồi đọc lại một lần nữa.
Ừ… cũng không phải không thể.
Lượng thông tin khá lớn.
Lúc Tống Nhất Viện đọc lại lần nữa để tìm kiếm thông tin…
Ừ, có rất nhiều chỗ đáng để nói.
Đi ra từ hai phòng sách, hai người gặp nhau ở hành lang, trong lúc nhất thời có chút không được tự nhiên.
Tống Nhất Viện hỏi một cách nhạt nhẽo: “Anh đọc xong rồi à?”
Vũ Nghị lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Bầu không khí chìm vào yên lặng.
Tống Nhất Viện: “Cách như vậy anh cảm thấy có thể chứ?”
Vũ Nghị: “Có thể.”
Tống Nhất Viện: “Nhưng em có thể đưa ra một đề nghị không?”
“Hửm?”
“Ngôn ngữ bình dị gần gũi hơn nhé anh?”
Vũ Nghị: “…”
“Báo cáo xong gì đấy…” Tống Nhất Viện buồn cười, “Em sẽ cảm thấy mình đang nghe bài giới thiệu lúc nhậm chức.”
Tai Vũ Nghị đỏ lên: “Được.”
Hai người đi xuống nhà, Tống Nhất Viện nghĩ đến chuyện mà Vũ Nghị viết, cô tò mò hỏi: “Lúc cấp hai thật sự béo như vậy hả?”
Vũ Nghị dừng lại, nhìn Tống Nhất Viện: “Anh có ảnh lúc đấy, em muốn xem không?”
“Xem chứ xem chứ!”
Vì thế hai người mới đi xuống lại đi lên. Vào phòng sách của Vũ Nghị, anh rút ra một cuốn album, “Đây là lúc cấp hai.”
Tống Nhất Viện thấy còn mấy cuốn album trên kệ sách thì hỏi: “Những cái này là ảnh từ nhỏ đến lớn của anh à?”
“Ừ.”
“Em có thể xem hết không?”
Vũ Nghị gật đầu.
Tống Nhất Viện vẫn tò mò Vũ Nghị lúc 103 cân nhất, mở quyển album cấp hai ra…
“Khi đó anh đã cao như thế rồi!”
“Khoảng 1m85.”
“Xem ra cũng được, không béo như em nghĩ.” Cô cười nói, “Rất đáng yêu.”
Vũ Nghị mím môi, không tiếp lời.
Tống Nhất Viện lật ảnh hồi sơ sinh của anh. Vũ Nghị mặc quần thủng đáy, chú chim nhỏ thả tự do, đôi mắt to tròn, anh nhíu mày, cái miệng nhỏ hơi mím, từ nhỏ đã có dáng vẻ lạnh lùng rồi. Tống Nhất Viện thấy đáng yêu không chịu được, cầm di động chụp một bức ảnh, “Đặt làm màn hình cuộc gọi đến của anh.”
Vũ Nghị cũng không ngăn cản cô, ánh mắt dừng trên người cô, nhìn khóe miệng Tống Nhất Viện khẽ cong lên.
Qua cấp hai, khuôn mặt Vũ Nghị càng ngày càng phát triển, ngũ quan càng ngày càng mạnh mẽ, lúc vào đại học, nghiễm nhiên đã cực kỳ đẹp trai.
Nhưng anh không ăn diện, ăn mặc cực kỳ tùy ý, không phải nhãn hiệu quần áo cao cấp, đập vào mặt là một hơi thở đàn ông ngay thẳng, ảnh chụp ra cũng rất bình thường.
Nhìn thấy cổng trường đại học N quen thuộc, Tống Nhất Viện nói: “Thì ra anh học ở trường bên cạnh.” Cô hỏi anh, “Anh có từng sang đại học Y không?”
“Có sang.”
“Em cũng từng sang đại học N, còn rất thường xuyên nữa.” Tống Nhất Viện đáp, “Đi thi biện luận.”
Đương nhiên Vũ Nghị biết, màn hùng biện xuất sắc nhất của cô là “Có nên uống thuốc hối hận không?”
Hai người ở trong phòng sách xem ảnh cũ hồi lâu, mãi đến khi dì Triệu đi lên gọi hai người xuống ăn cơm tối.
Vũ Nghị bảo: “Đi xuống đi.”
“Vâng, anh xuống trước đi.” Tống Nhất Viện đáp: “Em để album lại đã.”
Vũ Nghị đi theo dì Triệu xuống tầng. Tống Nhất Viện đặt album lại chỗ cũ, lúc định đi thì nhìn thấy có vài tờ giấy bị rơi ra bên cạnh thùng rác, cô không nghĩ nhiều, đi qua nhặt lên định bỏ vào thùng rác.
Lật giấy ra, trên đó có chữ viết.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Lúc nấu ăn, trông em rất đẹp, tay trắng, ngón tay nhỏ nhắn, anh muốn trở thành cà chua trong tay em, được em đáng yêu lén lút ăn trộm.
Tống Nhất Viện giật mình.
Đây là thư Vũ Nghị viết à?
Nhặt mấy tờ giấy khác lên, nội dung không hề giống nhau.
Tống Nhất Viện được mở rộng tầm mắt…
Ai nói anh không biết nói chuyện? Không phải viết rất khá à?
Nghĩ đến việc anh viết nhiều như vậy mà cũng không cho cô đọc bức nào, nếu không phải trùng hợp, chỉ sợ không biết khi nào cô mới có thể nhìn thấy một mặt thành thật đáng yêu của anh.
Tống Nhất Viện nhặt tất cả bản nháp lên, lại nhìn thấy một bức thư.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Nên viết thư như thế nào?
Đặt bút xuống chỉ muốn viết thư tình.
Tống Nhất Viện chậc một tiếng, đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Thì ra kỹ năng nói mấy lời ngon ngọt đều ở dưới ngòi bút.”
Vốn dĩ đã nhặt hết lên, Tống Nhất Viện như nghĩ đến điều gì, lại vứt loạn ra như cũ, khụ khụ, giả vờ bình tĩnh đi xuống nhà.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, Vũ Nghị làm việc, Tống Nhất Viện lướt Weibo.
“Anh muốn ăn cà chua không?” Tống Nhất Viện bất ngờ lên tiếng, “Em rửa cho anh nhé.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Vũ Nghị không biết vì sao cô đột nhiên lại muốn ăn cà chua, anh trả lời theo cô: “Ừ.”
Cuối cùng Tống Nhất Viện cầm quả cà chua bi lên.
Vũ Nghị: “?”
Tống Nhất Viện: “Cà chua trong nhà dùng hết rồi, chỉ còn lại quả này.”
Vậy là Vũ Nghị ăn hai quả.
Tống Nhất Viện hỏi: “Ngon không?”
“Giống vị cà chua.”
“Vậy hả?” Tống Nhất Viện nhìn anh. “Em nếm thử.” Nói xong lại không động đậy.
Vũ Nghị tự nhiên đút cho cô.
Tống Nhất Viện ngậm ngón tay anh, nhẹ nhàng cắn một cái, nước cà chua bắn ra.
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện cụp mắt liếm nước quả cà chua bi trên tay anh. Yết hầu Vũ Nghị chuyển động.
Tống Nhất Viên ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi vẫn ngậm ngón tay anh.
Ánh mắt Vũ Nghị sáng ngời, con ngươi nặng nề.
Tống Nhất Viện nhả ngón tay anh ra, lập tức ngồi trên người Vũ Nghị, hôn lên môi anh, nhỏ giọng thì thầm: “Cà chua bi thành tinh đây.”
Bốn cánh môi dán vào nhau, yêu tinh đánh nhau, lại là một buổi tối kịch liệt.
Beta: Mạc Y Phi
Hai người ở thành phố Y ba bốn ngày, trước khi về Tống Nhất Viện đi thăm Đỗ Trọng một lần nữa.
Lần này có Vũ Nghị đi với cô. Tống Nhất Viện và Đỗ Trọng nói chuyện, toàn bộ quá trình Vũ Nghị rất yên lặng. Đến lúc Tống Nhất Viện đi nói chuyện với vợ của Đỗ Trọng thì hai người mới nói đôi lời.
Đỗ Trọng: “Không tệ lắm, hồi đại học tham gia dự thính nhiều tiết của tôi như vậy, thì ra là vì theo đuổi người đẹp.”
Vũ Nghị cười: “Chưa theo đuổi ạ, chỉ nhìn thôi.”
“Chỉ nhìn mà thành vợ chồng hả?” Đỗ Trọng cười, “Thú vị lắm.” Sau đó ông nói, “Người trẻ tuổi, tôi coi trọng cậu.”
“Cảm ơn thầy.”
“Bánh ngọt hiệu F, chân giò hun khói của Kim Hương Lộ, rượu nếp Xuân Phong Lưu… Anh biết em không có thời gian đi mua nên anh đã mua cho em, cầm lấy đi.”
Tống Nhất Viện nhìn anh ta. Thẩm Phong Bách nhìn Vũ Nghị: “Nhớ kỹ chưa?” Rồi quay sang nói với cô, “Em có thể có chồng, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đối xử tốt với em. Có bản lĩnh thì em bảo anh ta làm tốt hơn đi.”
Tống Nhất Viện nhíu mày.
Vũ Nghị nhận đồ: “Cảm ơn.”
Tống Nhất Viện nhướng mày.
“Anh ta nói rất đúng.”
Em không thuộc về anh, em thuộc về tình yêu.
Bức thư đầu tiên của Tống Nhất Viện:
Vũ Nghị:
Xin chào.
Sau khi trưởng thành lại viết thư, em cảm thấy rất xẩu hổ. Nhưng nghĩ đến chúng ta, em lại cảm thấy không phải không thể được. Em là người có thói quen nghĩ gì viết nấy, cố khắc phục là được.
Điều đầu tiên em muốn nói về Thẩm Phong Bách. Bọn em chưa từng ở bên nhau, cũng không hôn môi hay có hành vi vượt rào nào khác. Có yêu, yêu một thời gian rất lâu. Vì sao không thể ở bên nhau thì em không biết. Bởi vì chưa ở bên nhau nên sau khi đã từng yêu, bây giờ hình như còn có thể làm bạn bè. Đương nhiên, nếu anh để ý, sau này có thể không liên lạc nữa.
Em nghĩ điều mà anh để ý cũng không phải là hiện tại, mà là quá khứ.
Sở dĩ em trở thành em của giờ phút này, về mặt tình cảm là do anh ấy đã gọt giũa em. Chúng ta đều không thể không thừa nhận sự thật này.
Nếu chúng ta thật sự muốn làm một đôi vợ chồng thẳng thắn thành thật để thấu hiểu lẫn nhau, em hy vọng giữa chúng ta có thể thẳng thắn đến mức chấp nhận những dấu ấn mà người khác để lại ở đối phương.
Sẽ rất khó, em biết, đặc biệt là khi những dấu ấn này cụ thể hóa trong khoảng thời gian nào đấy. Nhưng dường như là chuyện không có cách nào khác, chúng ta đã hai bảy, hai tám tuổi, về cơ bản tính cách đã hình thành. Khi chúng ta gặp nhau cũng đã là như vậy.
Em không biết lúc anh đọc thì như thế nào, còn em viết rất khó khăn. Rõ ràng đó là tình cảm trước khi quen biết anh, nhưng lúc thẳng thắn để đối tượng kết hôn đọc, sao vẫn có cảm giác như đang ngoại tình nhỉ?
Bây giờ có lẽ em có thể hiểu được vì sao trong mối quan hệ hiện tại, “người cũ” là một từ mẫn cảm.
Nhưng nếu đã muốn bắt đầu hiểu nhau, vậy chúng ta có thể làm bạn bè trước không?
Làm một người bạn trước, bao dung lẫn nhau rồi sẽ làm người yêu, giữ chặt lấy nhau. Anh cảm thấy thế nào?
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Lúc nấu ăn, trông em rất đẹp, tay trắng, ngón tay nhỏ nhắn, anh muốn trở thành cà chua trong tay em, được em đáng yêu lén lút ăn trộm.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Bữa cơm hôm nay rất ngon, cảm ơn vì có em.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Vì sao em lại thích xem phim Hàn Quốc?
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Không ngờ chúng ta sẽ trở thành vợ chồng.
Anh yêu em.
Còn hai ngày nữa là đến thời gian trao đổi thư mà hai người đã hẹn nhưng Vũ Nghị vẫn chưa viết xong.
Tống Nhất Viện ngồi xếp bằng trên thảm, phía sau là Vũ Nghị.
“Anh muốn viết cái gì?”
“Những lời anh muốn nói với em, chuyện anh muốn để em biết nhưng bình thường lại không nói được, hoặc là thành thật nói về bản thân anh.”
Vậy là Vũ Nghị viết.
Qua hai tiếng, Tống Nhất Viện hỏi: “Anh viết xong chưa?”
Vũ Nghị gật đầu.
Hai ngày sau hai người trao đổi thư cho nhau.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Anh là Vũ Nghị, ngày 13 tháng 11, hai mươi tám năm trước sinh ra ở bệnh viện Nhân Ái thành phố C, lúc sinh nặng 4 cân 4 lạng, lúc đầu phát âm là “yiyi”, thế nên tên mụ là “yiyi”, vì vậy đặt tên là “Vũ Nghị”. (1)
(1) Phiên âm của tên Vũ Nghị là yǔ yì.
Cấp một học ở trường tiểu học thực nghiệm quận X của thành phố C, làm lớp trưởng 6 năm, anh rất quan tâm bạn bè, nhiệt tình hiếu động.
Cấp hai chuyển thẳng lên trường trung học thực nghiệm quận X, không biết vì nguyên nhân gì (có lẽ vì dậy thì), lớp 8 cân nặng đạt tới mức cao nhất: 103 cân, biến thành một người béo phì.
Cấp ba anh học trường trung học mười chín thành phố C, ở nội trú, thi đại học đạt 698 điểm, thành công ghi tên vào khoa kinh tế đại học N.
Trong lúc học tập ở đại học N, thời gian ngoài giờ học, anh thành lập câu lạc bộ “Câu lạc bộ những người yêu thích người máy” đầu tiên ở đại học N, đồng thời liên kết với các câu lạc bộ khác, thành lập mạng lưới chia sẻ tài nguyên nội bộ chung để tối đa hóa việc sử dụng tài nguyên và thương mại hóa nó. Sang năm hai, anh nhận được khoản tiền đầu tiên trong đời. Năm ba liên doanh đăng ký công ty nghiên cứu phát triển người máy với thầy hướng dẫn, cũng thuận lợi kết bạn với nhóm người cùng chung chí hướng, tạo thành tập thể nòng cốt, cùng nhau cố gắng làm đến bây giờ. Năm bốn, công ty góp vốn thành công lần thứ nhất, quy mô mở rộng gấp hai, sản xuất và lợi nhuận tăng.
Bây giờ công ty đã được đưa ra thị trường, anh đảm nhiệm vị trí người có quyền quyết định chiến lược cao nhất công ty và người nắm giữ cổ phần lớn nhất.
Ngày 2 tháng 5 năm 2017, anh kết hôn, cô dâu là em.
Sở trường của anh là kiếm tiền, sở thích của anh là kiếm tiền, leo núi, tập thể hình, người máy.
Anh tự đánh giá mình rằng: có trách nhiệm, có gan gánh vác, năng lực đối đầu mạnh mẽ, cần cù chịu khó.
Giới thiệu xong.
Đọc xong, Tống Nhất Viện trợn mắt há hốc mồm.
Em bảo anh viết thư chứ có bảo anh viết lời giới thiệu đâu?
Tống Nhất Viện ngây người một lúc lâu rồi đọc lại một lần nữa.
Ừ… cũng không phải không thể.
Lượng thông tin khá lớn.
Lúc Tống Nhất Viện đọc lại lần nữa để tìm kiếm thông tin…
Ừ, có rất nhiều chỗ đáng để nói.
Đi ra từ hai phòng sách, hai người gặp nhau ở hành lang, trong lúc nhất thời có chút không được tự nhiên.
Tống Nhất Viện hỏi một cách nhạt nhẽo: “Anh đọc xong rồi à?”
Vũ Nghị lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Bầu không khí chìm vào yên lặng.
Tống Nhất Viện: “Cách như vậy anh cảm thấy có thể chứ?”
Vũ Nghị: “Có thể.”
Tống Nhất Viện: “Nhưng em có thể đưa ra một đề nghị không?”
“Hửm?”
“Ngôn ngữ bình dị gần gũi hơn nhé anh?”
Vũ Nghị: “…”
“Báo cáo xong gì đấy…” Tống Nhất Viện buồn cười, “Em sẽ cảm thấy mình đang nghe bài giới thiệu lúc nhậm chức.”
Tai Vũ Nghị đỏ lên: “Được.”
Hai người đi xuống nhà, Tống Nhất Viện nghĩ đến chuyện mà Vũ Nghị viết, cô tò mò hỏi: “Lúc cấp hai thật sự béo như vậy hả?”
Vũ Nghị dừng lại, nhìn Tống Nhất Viện: “Anh có ảnh lúc đấy, em muốn xem không?”
“Xem chứ xem chứ!”
Vì thế hai người mới đi xuống lại đi lên. Vào phòng sách của Vũ Nghị, anh rút ra một cuốn album, “Đây là lúc cấp hai.”
Tống Nhất Viện thấy còn mấy cuốn album trên kệ sách thì hỏi: “Những cái này là ảnh từ nhỏ đến lớn của anh à?”
“Ừ.”
“Em có thể xem hết không?”
Vũ Nghị gật đầu.
Tống Nhất Viện vẫn tò mò Vũ Nghị lúc 103 cân nhất, mở quyển album cấp hai ra…
“Khi đó anh đã cao như thế rồi!”
“Khoảng 1m85.”
“Xem ra cũng được, không béo như em nghĩ.” Cô cười nói, “Rất đáng yêu.”
Vũ Nghị mím môi, không tiếp lời.
Tống Nhất Viện lật ảnh hồi sơ sinh của anh. Vũ Nghị mặc quần thủng đáy, chú chim nhỏ thả tự do, đôi mắt to tròn, anh nhíu mày, cái miệng nhỏ hơi mím, từ nhỏ đã có dáng vẻ lạnh lùng rồi. Tống Nhất Viện thấy đáng yêu không chịu được, cầm di động chụp một bức ảnh, “Đặt làm màn hình cuộc gọi đến của anh.”
Vũ Nghị cũng không ngăn cản cô, ánh mắt dừng trên người cô, nhìn khóe miệng Tống Nhất Viện khẽ cong lên.
Qua cấp hai, khuôn mặt Vũ Nghị càng ngày càng phát triển, ngũ quan càng ngày càng mạnh mẽ, lúc vào đại học, nghiễm nhiên đã cực kỳ đẹp trai.
Nhưng anh không ăn diện, ăn mặc cực kỳ tùy ý, không phải nhãn hiệu quần áo cao cấp, đập vào mặt là một hơi thở đàn ông ngay thẳng, ảnh chụp ra cũng rất bình thường.
Nhìn thấy cổng trường đại học N quen thuộc, Tống Nhất Viện nói: “Thì ra anh học ở trường bên cạnh.” Cô hỏi anh, “Anh có từng sang đại học Y không?”
“Có sang.”
“Em cũng từng sang đại học N, còn rất thường xuyên nữa.” Tống Nhất Viện đáp, “Đi thi biện luận.”
Đương nhiên Vũ Nghị biết, màn hùng biện xuất sắc nhất của cô là “Có nên uống thuốc hối hận không?”
Hai người ở trong phòng sách xem ảnh cũ hồi lâu, mãi đến khi dì Triệu đi lên gọi hai người xuống ăn cơm tối.
Vũ Nghị bảo: “Đi xuống đi.”
“Vâng, anh xuống trước đi.” Tống Nhất Viện đáp: “Em để album lại đã.”
Vũ Nghị đi theo dì Triệu xuống tầng. Tống Nhất Viện đặt album lại chỗ cũ, lúc định đi thì nhìn thấy có vài tờ giấy bị rơi ra bên cạnh thùng rác, cô không nghĩ nhiều, đi qua nhặt lên định bỏ vào thùng rác.
Lật giấy ra, trên đó có chữ viết.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Lúc nấu ăn, trông em rất đẹp, tay trắng, ngón tay nhỏ nhắn, anh muốn trở thành cà chua trong tay em, được em đáng yêu lén lút ăn trộm.
Tống Nhất Viện giật mình.
Đây là thư Vũ Nghị viết à?
Nhặt mấy tờ giấy khác lên, nội dung không hề giống nhau.
Tống Nhất Viện được mở rộng tầm mắt…
Ai nói anh không biết nói chuyện? Không phải viết rất khá à?
Nghĩ đến việc anh viết nhiều như vậy mà cũng không cho cô đọc bức nào, nếu không phải trùng hợp, chỉ sợ không biết khi nào cô mới có thể nhìn thấy một mặt thành thật đáng yêu của anh.
Tống Nhất Viện nhặt tất cả bản nháp lên, lại nhìn thấy một bức thư.
Bức thư đầu tiên của Vũ Nghị:
Y:
Nên viết thư như thế nào?
Đặt bút xuống chỉ muốn viết thư tình.
Tống Nhất Viện chậc một tiếng, đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Thì ra kỹ năng nói mấy lời ngon ngọt đều ở dưới ngòi bút.”
Vốn dĩ đã nhặt hết lên, Tống Nhất Viện như nghĩ đến điều gì, lại vứt loạn ra như cũ, khụ khụ, giả vờ bình tĩnh đi xuống nhà.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, Vũ Nghị làm việc, Tống Nhất Viện lướt Weibo.
“Anh muốn ăn cà chua không?” Tống Nhất Viện bất ngờ lên tiếng, “Em rửa cho anh nhé.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Vũ Nghị không biết vì sao cô đột nhiên lại muốn ăn cà chua, anh trả lời theo cô: “Ừ.”
Cuối cùng Tống Nhất Viện cầm quả cà chua bi lên.
Vũ Nghị: “?”
Tống Nhất Viện: “Cà chua trong nhà dùng hết rồi, chỉ còn lại quả này.”
Vậy là Vũ Nghị ăn hai quả.
Tống Nhất Viện hỏi: “Ngon không?”
“Giống vị cà chua.”
“Vậy hả?” Tống Nhất Viện nhìn anh. “Em nếm thử.” Nói xong lại không động đậy.
Vũ Nghị tự nhiên đút cho cô.
Tống Nhất Viện ngậm ngón tay anh, nhẹ nhàng cắn một cái, nước cà chua bắn ra.
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện cụp mắt liếm nước quả cà chua bi trên tay anh. Yết hầu Vũ Nghị chuyển động.
Tống Nhất Viên ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi vẫn ngậm ngón tay anh.
Ánh mắt Vũ Nghị sáng ngời, con ngươi nặng nề.
Tống Nhất Viện nhả ngón tay anh ra, lập tức ngồi trên người Vũ Nghị, hôn lên môi anh, nhỏ giọng thì thầm: “Cà chua bi thành tinh đây.”
Bốn cánh môi dán vào nhau, yêu tinh đánh nhau, lại là một buổi tối kịch liệt.
Bình luận truyện