Quyến Luyến Phù Thành
Chương 77
Tiếng giày da giẫm lên sàn nhà gỗ phát ra động tĩnh, một người đàn ông trẻ nện bước mạnh mẽ đi tới trước cửa văn phòng, sau đó dừng bước, xoay người, hướng vào Bạch Cẩm Tú đang ngồi trong văn phòng.
Đối phương mặc chế phục quan quân cao cấp chính phủ phía Bắc mới tinh tươm, thắt lưng, giày da sáng bóng, tư thế hiên ngang, từ đầu đến chân toát lên phong độ hăng hái khí thế. Ánh mắt anh ta rơi vào Bạch Cẩm Tú đang vùi đầu ở bàn làm việc, nở nụ cười, gật đầu với cô.
– Lâu rồi không gặp, Cẩm Tú!
Bạch Cẩm Tú ra hiệu thư ký đi theo anh lui ra, cúi xuống tiếp tục viết nốt cho xong, cũng không đứng lên, sau đó ngón tay đặt lên nắp bút, buông xuống, ngồi thẳng lên.
– Cứ gọi tôi là Nhiếp phu nhân là được rồi. Anh tới có chuyện gì không?
Cố Cảnh Hồng không để ý tới thái độ lạnh nhạt của cô, chỉ chăm chú nhìn cô một lát mới chậm rãi bước vào, cười nói đùa:
– Em vẫn không khác gì hồi trước, chẳng thay đổi chút nào cả, cách nói chuyện cũng y như thế, khiến cho anh có cảm giác rất thân thiết khi về chốn quê cũ.
Bạch Cẩm Tú nhìn anh ta, không đáp lại.
Cố Cảnh Hồng đưa mắt đánh giá văn phòng của cô một lượt.
– Con mắt thẩm mỹ của em xưa nay vẫn tốt, nếu không phải đi qua nhà máy phía dưới thì anh không tin đây là văn phòng của nhà xưởng đấy.
Bạch Cẩm Tú nói:
– Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi. Tôi rất bận, không có thời gian ôn chuyện với anh đâu.
– Được.
Anh ta lấy trong túi áo ra một danh thiếp mạ vàng, đưa lên.
– Lần này anh đi theo đặc phái viên Ngô xuống phía nam.
Bạch Cẩm Tú nhìn thoáng qua, nhướng mày:
– Cố Công tử, à không phải, giờ phải gọi anh là chuyên viên Cố mới đúng. Nói vậy sự tích lúc trước anh định đánh lén Quảng Châu nã pháo vào Tướng Quân phủ giờ đã trở thành hành động vĩ đại chí sĩ phản Thanh, và đã biến thành giấy thông hành cho anh rồi phải không hở? Thất kính!
Cố Cảnh Hồng như không hề phật lòng về ý châm biếm trong lời nói của cô, hoặc là cũng không để ý, anh ta thần sắc vẫn bình thường, nói:
– Được làm vua thua làm giặc mà thôi. Hiện giờ, người nào người nấy mở miệng dân chủ ngậm miệng cộng hòa, đủ hành động phía sau, ai trong sạch, ai vẩn đục đây? Làm việc lớn, cần gì phải câu nệ tiểu tiết.
Bạch Cẩm Tú lạnh lùng nói:
– Chỗ tôi chỉ là công xưởng nhỏ bé, anh hạ mình đích thân tới đây, có gì chỉ giáo cứ nói, tôi xin rửa tai lắng nghe.
Cố Cảnh Hồng nhìn vào gương mặt lạnh nhạt của cô, thu nụ cười lại, nói:
– Đúng là có việc. Giờ chính lệnh sắp di dời sang phương bắc, Nhiếp phu nhân chắc cũng biết rồi. Đặc phái viên Ngô lần này xuống phía nam đến Quảng Châu ngoài việc công ra thì cũng mang theo trọng trách, là chân thành mời Nhiếp Tư lệnh đại diện cho Quảng Đông lên phía bắc, cùng bàn bạc việc lớn. Đây là việc chung quốc gia mà lòng dân đều hướng về. Nhưng không rõ vì sao, có lẽ là Nhiếp Tư lệnh có cái nhìn khác về việc này mà vẫn chưa chịu trả lời. Tôi biết anh ta có quan hệ sâu xa với chính phủ phía nam, nhưng cá nhân thuộc về cá nhân, mọi việc nên lấy quốc gia làm đầu, trả lời cho sớm để thúc đẩy các sự kiến lớn. Đặc phái viên Ngô đặt kỳ vọng rất cao vào anh ta.
– Tôi thì hôm nay không mời tự đến, đơn thuần chỉ xuất phát từ giao tình cũ, mong em có thể khuyên bảo anh ta. Theo tôi thấy, vì nhiều chuyện trước đây mà giữa tôi với anh ta có chút ngăn trở, nhưng nếu sau này mọi người có thể cùng nhau làm việc cho đất nước, tôi sẽ hoàn toàn bỏ qua chuyện trước kia, chân thành hợp tác với anh ta, hiệu lực cho chính phủ phía bắc.
– Nhiếp phu nhân, em nghĩ sao?
Nói xong, anh ta nhìn cô chăm chú, không chớp mắt.
– Thì ra là vậy, vậy thì tôi lại phải cảm ơn ý tốt của anh rồi. Nhưng tôi chỉ là phụ nữ, bình thường chỉ biết mấy trò giải trí cỏn con, nhàn rỗi đến nhàm chán, cùng lắm là lấy nhà máy nhỏ của gia đình để giải buồn thôi. Chuyện của đàn ông, tôi cũng không hiểu cũng không quan tâm. Mà chuyện quan trọng như vậy, tốt nhất tự anh đến nói với anh ấy đi.
Cô mỉm cười,
– Xin lỗi, đây là nhà xưởng, không có trà để mời anh. Tôi tiễn anh, anh đi thong thả.
Cô cầm bút lên, vặn nắp bút, tiếp tục làm việc.
Cố Cảnh Hồng đứng trước mặt cô, nhìn cô cắm cúi làm việc phớt lờ mình hoàn toàn, sau một lát mới xoay người rời đi.
Tiếng bước chân của anh ta vừa biến mất, Bạch Cẩm Tú dừng bút.
Cô nhớ đến tối muộn hôm qua Nhiếp Tái Trầm không ngủ được còn giấu mình gạt mình, hiển nhiên không muốn ảnh hưởng đến cô thì chợt thấy không yên lòng, cuối cùng thì không còn tâm trạng đâu mà làm việc nữa.
Màn đêm dần dần buông xuống, tới thời gian giao ban, nữ công nhân trong ca trực ban ngày rời khỏi máy, để ca trực ban đêm tiếp nhận.
Thư ký đến gõ cửa, hỏi cô còn việc gì cần mình làm nữa không.
Bạch Cẩm Tú lấy lại tinh thần, bảo thư ký đi về, cô thì ngồi một lát nữa, nhìn thời gian.
Đã hơn 6 giờ tối rồi.
Cô đứng lên, rời văn phòng, tính về nhà.
Cổng lớn nằm ở phía đông nhà xưởng, Nhiếp Tái Trầm ngày ngày đều tới đón cô, hôm nay tài xế đã đổi, là một cấp dưới của anh, biết lái xe, có huấn luyện có tố chất, súng mang theo người, giờ phút này đang chờ ở chỗ bảo vệ, thấy cô ra thì lập tức chạy tới gara lấy xe.
Bạch Cẩm Tú đi ra cổng lớn, đứng bên đường chờ, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thấy rõ người trong ánh chiều tà đang đi tới thì giật mình.
Thật sự là giật mình.
– Cố Cảnh Hồng?
– Sao anh còn chưa đi?
Cố Cảnh Hồng bước ra từ sau cây đại thụ bên hàng rào nhà xưởng, đứng trước mặt cô.
Có lẽ là ánh chiều tà quá dày đặc, phủ lên toàn bộ gương mặt anh ta, làm đôi mắt anh ta ánh lên tia sáng quái dị, sáng quắc.
– Anh muốn làm gì?
Bạch Cẩm Tú khó chịu kiểu ánh mắt của anh ta nhìn mình, nhíu mày chất vấn.
Tài xế đã đánh xe tới, thấy cảnh tượng này thì lập tức xuống xe đi tới:
– Phu nhân, có chuyện gì à?
Cố Cảnh Hồng nói:
– Cẩm Tú em đừng sợ, anh không có ác ý với em, bảo người của Nhiếp Tái Trầm không cần căng thẳng. Anh ở đây chờ em là có chuyện muốn nói với em.
Bạch Cẩm Tú bảo với lái xe không có chuyện gì cả. Lái xe lui về sau một chút, đứng chờ ở bên xe.
– Có gì thì nói mau đi.
– Anh biết em vẫn hận anh từ vụ bắt cóc trước đây. Anh có làm anh thừa nhận, mọi chuyện là có liên quan đến anh. Nhưng khi ấy mục tiêu không phải là em, cũng tuyệt đối không có ý làm tổn thương em. Khi đó anh khao khát có được trái tim em, đến mức bị như ma quỷ ám ảnh mà làm chuyện hơi quá. Anh định mượn cơ hội để cứu người trở về, giành được sự cảm kích của em. Đến khi biết bắt nhầm em thì đã muộn rồi. Sự việc liên tiếp xảy ra về sau cũng không nằm trong phạm vi khống chế của anh…
– Lẽ ra là muốn bắt cháu tôi phải không? Nhưng có gì khác nhau? Anh làm nhiều chuyện đen tối như vậy, đến cuối cùng thì bỏ chạy. Giờ thì đổi thân phận trở về coi như anh gặp may. Tôi không có hứng thú nghe anh nói này nói nọ.
Bạch Cẩm Tú tính bỏ đi thì bị anh ta đưa tay ngăn lại.
Bạch Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ngăn trước mặt mình.
Cố Cảnh Hồng vội vàng thu về.
– Cẩm Tú, em đừng như vậy. Mặc kệ thế nào, ở trong lòng anh, em mãi là người một nhà. Anh thật sự thích em mới nói thật với em. Nhiếp Tái Trầm là kẻ không thức thời, nếu anh ta không quy thuận chính phủ phía Bắc chính là châu chấu đá xe, tuyệt đối không có kết cục tốt, còn liên luỵ đến em và Bạch gia các em. Anh xin thề, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ Bạch gia, chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội.
Cơn giận, giống như cỏ dại bị đốm lửa dấy lên, bùng cháy dữ dội.
– Cẩm Tú?
Anh ta đợi một lát, thử thăm dò gọi cô.
Bạch Cẩm Tú chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt rơi lên mặt gã đàn ông này.
– Cố Cảnh Hồng, từ trước đến nay điều kiện anh cũng không tệ, nhưng anh biết vì sao tôi không ưa anh không?
– Bởi vì anh quá thức thời.
Cô gằn từng chữ một.
– Trên đời quá nhiều kẻ đầu cơ giống như anh vậy mà chẳng sợ lợi nhuận cao bao nhiêu. Bạch gia tôi lại không muốn kinh doanh đầu cơ. Cho nên cái thích của anh không đủ để đánh động chính anh, với tôi thì chẳng đáng một đồng.
– Ở trong lòng tôi, chồng tôi là người tốt nhất trên đời này.
– Nếu có một ngày, tôi và Bạch gia tôi thật sự cần được bảo vệ, thì người bảo vệ chúng tôi cũng chỉ có anh ấy mà không phải là anh, hoặc là bất kỳ người nào khác.
Bạch Cẩm Tú không buồn nhìn đối phương lấy một cái, đi đến bên ô tô.
Tài xế mở cửa xe cho cô. Cô lên xe, nói muốn về nhà.
Ô tô chở cô đi, lướt qua Cố Cảnh Hồng hãy còn đứng bên vệ đường.
Cô trở lại Bạch gia, Nhiếp Tái Trầm còn chưa về, nghe người làm nói lúc nãy anh có gọi điện về nhà, báo rằng tối nay anh bận việc, muộn mới về được, bảo cô đừng chờ anh, cứ đi ngủ trước đi.
Người phía bắc vừa đến, anh rất bận. Bạch Cẩm Tú vẫn kiên nhẫn chờ, đến gần 9 giờ tối thì cô sốt ruột, gọi điện về Bộ tư lệnh hỏi anh đang ở đâu.
Vào giờ này thư ký vẫn đang làm việc, nhận điện thoại, nói tối nay anh tiếp đãi đặc phái viên Ngô xong mới vừa quay về Bộ tư lệnh, hiện giờ đang xử lý nốt một số việc còn sót lại của ban ngày, hỏi cô có muốn gặp anh không.
Bạch Cẩm Tú bảo anh ta không cần chuyển, cúp máy.
Cô đi đi lại lại vài bước trong phòng khách, bỗng không muốn ở nhà chờ anh về nữa. Cô muốn nhìn thấy anh ngay tức khắc.
Cô ra ngoài, bảo tài xế lái xe đưa mình đi Bộ tư lệnh, tới cổng lớn rồi hỏi vệ binh anh có ở trong không thì được báo lại trước đó nửa giờ anh đã đi rồi, đi một mình.
Bạch Cẩm Tú cho rằng anh đã về nhà, chắc trên đường về không nhìn thấy mình đến, lập tức quay xe để về. Nhưng khi về đến nhà, người gác cổng lại nói anh vẫn chưa về nhà.
Anh đã đi đâu?
Bạch Cẩm Tú đứng nguyên tại chỗ ở ngoài cổng lớn.
– Tiểu thư, cô không vào à?
Người gác cổng chờ, thấy cô vẫn không nhúc nhích, thì lên tiếng hỏi.
Bạch Cẩm Tú bỗng xoay người, mở cửa xe lại lần nữa ngồi vào, dặn tài xế lái xe đi Tây doanh.
Cô không biết có phải anh đến đó không, nhưng cô có linh cảm, có lẽ anh đến đó, đó là nơi anh từng xông pha đi tới được ngày hôm nay.
……
Giáo trường phía đông Tây Doanh, Trần Lập giờ đã thăng chức làm Đoàn trưởng đích thân mang theo nhóm quan binh huấn luyện đêm, bất giác thấy một bóng dáng đứng ở lối vào giáo trường. Người kia như đang nhìn binh lính nơi giáo trường, trong bóng đêm, bóng dáng kia trông ảm đạm nặng nề.
Bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa lối vào ánh sáng rất mờ, anh ta tưởng có binh lính nào lười biếng thì quát lên:
– Ở doanh nào? Đứng đó làm gì, còn không đi huấn luyện đi?
Bóng dáng kia nhúc nhích, đi về phía anh ta.
– Nhiếp tư lệnh!
– Là Nhiếp tư lệnh tới!
Khi người kia đến gần, mấy binh lính gần đó đã nhận ra, vội hô to, những người khác nghe thấy đều kích động, ngừng huấn luyện, đồng loạt nhìn sang anh.
Trần Lập ngỡ ngàng vội vàng chạy ra đón, đứng nghiêm chào xong thì hỏi:
– Tư lệnh, sao tối nay anh lại đến đây thế, có gì dặn dò phải không?
Nhiếp Tái Trầm gật đầu với những binh lính cúi chào mình, bảo họ tiếp tục huấn luyện, nói:
– Không có việc gì. Chỉ là tối nay làm việc xong, thấy còn sớm nên tới đây thôi.
Bình thường anh rất bận rộn, đã có một thời gian không về Tây doanh, Trần Lập vô cùng phấn khởi”
– Được ạ, Tư lệnh cứ xem đi.
Anh ta dẫn Nhiếp Tái Trầm thị sát một vòng, chỉ vào một đám binh lính ở phía đông giáo trường đang huấn luyện:
– Bên kia là tân binh của trường quân đội đảo Trường Châu đến đây tham gia huấn luyện ngắn hạn, là nghé con mới sinh không sợ cọp, ganh đua ghê lắm. Hôm qua luận võ, có một học sinh làm liều, thế mà lại thắng một lão binh là tay đánh đấm giỏi đấy.
Quan quân dẫn dắt binh lính trường quân đội huấn luyện bỗng thấy Trần Lập đưa Nhiếp Tái Trầm đi tới thì cho dừng lại, đang tính tập hợp đội ngũ để nghe dạy bảo, Nhiếp Tái Trầm lại xua tay bảo đừng ngừng.
Nhóm binh lính trường quân đội thấy Nhiếp Tái Trầm đột nhiên tới đây xem mình huấn luyện đêm thì cả đám hăng hái, anh dũng gấp đôi, tiếng hô vang dội hết đợt này đến đợt khác.
– Thế nào ạ, Nhiếp tư lệnh đã lâu rồi không ra sân rồi đúng không? Mọi người hiện giờ vẫn truyền tai nhau sự tích Tư lệnh anh trước kia từng là vô địch thủ toàn danh đó. Nếu ai ngứa tay, tự lên xin chỉ dạy đi?
– Mong được Tư lệnh chỉ dạy! – Mấy binh lính gan to hô lớn.
Nhiếp Tái Trầm nhìn những gương mặt dính bùn đấy tràn đầy ý chí chiến đấu kia, cười, cởi áo khoác ra đi qua, gọi binh lính hôm qua đã thắng lão binh ra, đích thân dạy cậu ta lúc vật lộn cận chiến làm thế nào lấy động chế động, mượn lực khéo thắng, cùng với các động tác vật, ném, đánh, chỉ điểm cho binh lính còn lại.
Huấn luyện đêm kết thúc, đám binh lính vẫn chưa đã thèm phải xếp hàng giải tán. Nhiếp Tái Trầm cũng ra một thân mồ hôi.
– Nhiếp tư lệnh, ti chức đưa anh ra ngoài. – Trần Lập tới nói.
Nhiếp Tái Trầm lau mồ hôi trên trán, bảo anh ta có việc cứ làm, anh ở đây một lát rồi sẽ tự về.
Trần Lập nghe lời mà đi.
Quan binh tan hết, trên giáo trường trở nên vắng vẻ, ánh sáng chiếu bốn phía cũng tắt, cuối cùng chỉ để lại một ngọn đèn đêm nhỏ, chiếu lên sân rộng và trống vắng này.
Nhiếp Tái Trầm đứng một lát trong một góc tối tăm ở giáo trường, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lên, rít một hơi thật sâu.
Anh cần một chút kích thích từ thuốc lá để anh có thể sử dụng đầu óc tỉnh táo mà đưa ra một quyết định quan trọng nhất.
Phần điện báo tư kia là của lão Phùng gửi, theo sau đó đặc phái viên đã đến và hứa hẹn trong cuộc trò chuyện riêng với anh, chỉ cần anh đồng ý hiệu lực, đích thân tham gia chính phủ phía Bắc, bày tỏ sự trung thành dốc sức cho đại thế, tạo tấm gương đi đầu cho các tỉnh, nội các mới chẳng những dành cho anh một vị trí xứng đáng, còn bổ nhiệm anh lên làm Đô đốc quân sự Lưỡng Quảng. Đến lúc đó, anh chính là vua phương nam danh xứng với thực.
Một bên là quyền thế to lớn dễ như trở bàn tay. Bên kia, không có gì.
Không cần nhắc Nhiếp Tái Trầm cũng biết là cái gì.
Đấu đá tàn khốc, không phải người thân tín cùng chung phú quý vậy thì chỉ còn kẻ có dị tâm. Ngày đao kiếm chĩa vào nhau chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Dù vấn đề này đã được anh cân nhắc suy nghĩ, nhưng tới hiện tại, anh vẫn chưa thể đưa ra quyết định được.
Để đưa ra quyết định này lẽ ra với anh cũng không hề khó khăn gì. Nhưng giờ đây, lại không giống thế nữa. Anh đã cưới tiểu thư Bạch gia, một đóa hoa quý nhân gian như vậy, mỗi một quyết định của anh không chỉ liên quan đến sinh tử vinh nhục của anh, mà anh còn cần phải suy xét cho cô và người nhà của cô nữa.
Tương lai có thể thấy trước được, nhưng không ai có thể thấy rõ là phúc hay họa.
Anh do dự, băn khoăn cho lựa chọn hôm nay của mình biết đâu trong tương lai lại mang tai ương tai họa đến cho cô và cho người nhà cô.
Bạch Cẩm Tú đuổi tới Tây doanh, cuối cùng cùng tìm được người mà cô muốn gặp tại giáo trường mờ tối.
Tàn thuốc bị nhiệt độ cao đốt cháy, đốm lửa đỏ lóe lên đỏ rực. Một mình anh, đứng yên lặng trong bóng đêm, nặng nề, cô độc.
Cô đứng phía sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cất bước đi đến chỗ anh.
Nhiếp Tái Trầm mau chóng nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn, ngay sau đó vội lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhanh chóng dụi tắt nó, xoay người, bước nhanh về phía cô.
– Tú Tú, sao em lại tới đây? – Anh hỏi.
Bạch Cẩm Tú đứng trước mặt anh, hơi ngửa mặt lên nhìn anh, không nói gì.
Nhiếp Tái Trầm ho nhẹ một tiếng:
– …Là anh không tốt, lại hút thuốc…Anh hứa với em, đây là lần cuối cùng…
Cô vẫn lặng thinh không nói, chỉ thò tay vào túi áo anh, lấy ra thuốc lá và bật lửa, châm lên, đặt vào tay anh, giúp anh kẹp vào giữa ngón tay.
– Không sao đâu. – Cô nói, – Anh cứ hút đi. Em biết anh có tâm sự.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, mở miệng một cách khó khăn:
– Tú Tú, anh…
– Anh nghe em nói trước đã. – Bạch Cẩm Tú ngắt lời anh.
Nhiếp Tái Trầm lặng im.
– Nhiếp Tái Trầm, em biết giờ anh đang gặp phải lựa chọn rất khó khăn. Em muốn nói cho anh biết, lúc anh đưa ra quyết định, đừng băn khoăn về em, về người nhà em, hoặc là bất cứ điều gì có liên quan đến em. Anh hãy quyết định theo đúng bản tâm của chính anh. Mặc kệ tương lai thế nào, là phúc, em hưởng, là họa, em sẽ chịu trách nhiệm.
Cô dừng một chút.
– Ai bảo lúc trước em ép anh cưới em chứ? Em tình nguyện.
Điếu thuốc lá từ kẽ ngón tay Nhiếp Tái Trầm rơi xuống chân anh.
Anh đứng yên, vẫn không nhúc nhích.
– Tối nay em tìm anh, là để nói với anh điều đó. Giờ em nói xong rồi, em không còn việc gì nữa. Nếu anh còn chưa nghĩ xong thì cứ từ từ suy nghĩ. Em không làm phiền anh nữa.
Cô xoay người, đi ra phía cổng giáo trường.
Lúc này Nhiếp Tái Trầm mới phục hồi tinh thần đuổi theo, với tay ra, từ phía sau ôm chặt lấy cô, không chịu buông.
Bạch Cẩm Tú đứng yên, cảm nhận trái tim đang đập mạnh của người đàn ông đang dán lên lưng mình, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô cứ bị anh ôm từ phía sau như vậy, lưng dán vào ngực anh, đứng nơi giáo trường rộng lớn trống vắng, rất lâu mới mở mắt ra, gỡ bàn tay đang ôm chặt ở eo mình, cầm tay anh, quay lại mỉm cười:
– Đi thôi, đi về nhà thôi!
Đối phương mặc chế phục quan quân cao cấp chính phủ phía Bắc mới tinh tươm, thắt lưng, giày da sáng bóng, tư thế hiên ngang, từ đầu đến chân toát lên phong độ hăng hái khí thế. Ánh mắt anh ta rơi vào Bạch Cẩm Tú đang vùi đầu ở bàn làm việc, nở nụ cười, gật đầu với cô.
– Lâu rồi không gặp, Cẩm Tú!
Bạch Cẩm Tú ra hiệu thư ký đi theo anh lui ra, cúi xuống tiếp tục viết nốt cho xong, cũng không đứng lên, sau đó ngón tay đặt lên nắp bút, buông xuống, ngồi thẳng lên.
– Cứ gọi tôi là Nhiếp phu nhân là được rồi. Anh tới có chuyện gì không?
Cố Cảnh Hồng không để ý tới thái độ lạnh nhạt của cô, chỉ chăm chú nhìn cô một lát mới chậm rãi bước vào, cười nói đùa:
– Em vẫn không khác gì hồi trước, chẳng thay đổi chút nào cả, cách nói chuyện cũng y như thế, khiến cho anh có cảm giác rất thân thiết khi về chốn quê cũ.
Bạch Cẩm Tú nhìn anh ta, không đáp lại.
Cố Cảnh Hồng đưa mắt đánh giá văn phòng của cô một lượt.
– Con mắt thẩm mỹ của em xưa nay vẫn tốt, nếu không phải đi qua nhà máy phía dưới thì anh không tin đây là văn phòng của nhà xưởng đấy.
Bạch Cẩm Tú nói:
– Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi. Tôi rất bận, không có thời gian ôn chuyện với anh đâu.
– Được.
Anh ta lấy trong túi áo ra một danh thiếp mạ vàng, đưa lên.
– Lần này anh đi theo đặc phái viên Ngô xuống phía nam.
Bạch Cẩm Tú nhìn thoáng qua, nhướng mày:
– Cố Công tử, à không phải, giờ phải gọi anh là chuyên viên Cố mới đúng. Nói vậy sự tích lúc trước anh định đánh lén Quảng Châu nã pháo vào Tướng Quân phủ giờ đã trở thành hành động vĩ đại chí sĩ phản Thanh, và đã biến thành giấy thông hành cho anh rồi phải không hở? Thất kính!
Cố Cảnh Hồng như không hề phật lòng về ý châm biếm trong lời nói của cô, hoặc là cũng không để ý, anh ta thần sắc vẫn bình thường, nói:
– Được làm vua thua làm giặc mà thôi. Hiện giờ, người nào người nấy mở miệng dân chủ ngậm miệng cộng hòa, đủ hành động phía sau, ai trong sạch, ai vẩn đục đây? Làm việc lớn, cần gì phải câu nệ tiểu tiết.
Bạch Cẩm Tú lạnh lùng nói:
– Chỗ tôi chỉ là công xưởng nhỏ bé, anh hạ mình đích thân tới đây, có gì chỉ giáo cứ nói, tôi xin rửa tai lắng nghe.
Cố Cảnh Hồng nhìn vào gương mặt lạnh nhạt của cô, thu nụ cười lại, nói:
– Đúng là có việc. Giờ chính lệnh sắp di dời sang phương bắc, Nhiếp phu nhân chắc cũng biết rồi. Đặc phái viên Ngô lần này xuống phía nam đến Quảng Châu ngoài việc công ra thì cũng mang theo trọng trách, là chân thành mời Nhiếp Tư lệnh đại diện cho Quảng Đông lên phía bắc, cùng bàn bạc việc lớn. Đây là việc chung quốc gia mà lòng dân đều hướng về. Nhưng không rõ vì sao, có lẽ là Nhiếp Tư lệnh có cái nhìn khác về việc này mà vẫn chưa chịu trả lời. Tôi biết anh ta có quan hệ sâu xa với chính phủ phía nam, nhưng cá nhân thuộc về cá nhân, mọi việc nên lấy quốc gia làm đầu, trả lời cho sớm để thúc đẩy các sự kiến lớn. Đặc phái viên Ngô đặt kỳ vọng rất cao vào anh ta.
– Tôi thì hôm nay không mời tự đến, đơn thuần chỉ xuất phát từ giao tình cũ, mong em có thể khuyên bảo anh ta. Theo tôi thấy, vì nhiều chuyện trước đây mà giữa tôi với anh ta có chút ngăn trở, nhưng nếu sau này mọi người có thể cùng nhau làm việc cho đất nước, tôi sẽ hoàn toàn bỏ qua chuyện trước kia, chân thành hợp tác với anh ta, hiệu lực cho chính phủ phía bắc.
– Nhiếp phu nhân, em nghĩ sao?
Nói xong, anh ta nhìn cô chăm chú, không chớp mắt.
– Thì ra là vậy, vậy thì tôi lại phải cảm ơn ý tốt của anh rồi. Nhưng tôi chỉ là phụ nữ, bình thường chỉ biết mấy trò giải trí cỏn con, nhàn rỗi đến nhàm chán, cùng lắm là lấy nhà máy nhỏ của gia đình để giải buồn thôi. Chuyện của đàn ông, tôi cũng không hiểu cũng không quan tâm. Mà chuyện quan trọng như vậy, tốt nhất tự anh đến nói với anh ấy đi.
Cô mỉm cười,
– Xin lỗi, đây là nhà xưởng, không có trà để mời anh. Tôi tiễn anh, anh đi thong thả.
Cô cầm bút lên, vặn nắp bút, tiếp tục làm việc.
Cố Cảnh Hồng đứng trước mặt cô, nhìn cô cắm cúi làm việc phớt lờ mình hoàn toàn, sau một lát mới xoay người rời đi.
Tiếng bước chân của anh ta vừa biến mất, Bạch Cẩm Tú dừng bút.
Cô nhớ đến tối muộn hôm qua Nhiếp Tái Trầm không ngủ được còn giấu mình gạt mình, hiển nhiên không muốn ảnh hưởng đến cô thì chợt thấy không yên lòng, cuối cùng thì không còn tâm trạng đâu mà làm việc nữa.
Màn đêm dần dần buông xuống, tới thời gian giao ban, nữ công nhân trong ca trực ban ngày rời khỏi máy, để ca trực ban đêm tiếp nhận.
Thư ký đến gõ cửa, hỏi cô còn việc gì cần mình làm nữa không.
Bạch Cẩm Tú lấy lại tinh thần, bảo thư ký đi về, cô thì ngồi một lát nữa, nhìn thời gian.
Đã hơn 6 giờ tối rồi.
Cô đứng lên, rời văn phòng, tính về nhà.
Cổng lớn nằm ở phía đông nhà xưởng, Nhiếp Tái Trầm ngày ngày đều tới đón cô, hôm nay tài xế đã đổi, là một cấp dưới của anh, biết lái xe, có huấn luyện có tố chất, súng mang theo người, giờ phút này đang chờ ở chỗ bảo vệ, thấy cô ra thì lập tức chạy tới gara lấy xe.
Bạch Cẩm Tú đi ra cổng lớn, đứng bên đường chờ, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại thấy rõ người trong ánh chiều tà đang đi tới thì giật mình.
Thật sự là giật mình.
– Cố Cảnh Hồng?
– Sao anh còn chưa đi?
Cố Cảnh Hồng bước ra từ sau cây đại thụ bên hàng rào nhà xưởng, đứng trước mặt cô.
Có lẽ là ánh chiều tà quá dày đặc, phủ lên toàn bộ gương mặt anh ta, làm đôi mắt anh ta ánh lên tia sáng quái dị, sáng quắc.
– Anh muốn làm gì?
Bạch Cẩm Tú khó chịu kiểu ánh mắt của anh ta nhìn mình, nhíu mày chất vấn.
Tài xế đã đánh xe tới, thấy cảnh tượng này thì lập tức xuống xe đi tới:
– Phu nhân, có chuyện gì à?
Cố Cảnh Hồng nói:
– Cẩm Tú em đừng sợ, anh không có ác ý với em, bảo người của Nhiếp Tái Trầm không cần căng thẳng. Anh ở đây chờ em là có chuyện muốn nói với em.
Bạch Cẩm Tú bảo với lái xe không có chuyện gì cả. Lái xe lui về sau một chút, đứng chờ ở bên xe.
– Có gì thì nói mau đi.
– Anh biết em vẫn hận anh từ vụ bắt cóc trước đây. Anh có làm anh thừa nhận, mọi chuyện là có liên quan đến anh. Nhưng khi ấy mục tiêu không phải là em, cũng tuyệt đối không có ý làm tổn thương em. Khi đó anh khao khát có được trái tim em, đến mức bị như ma quỷ ám ảnh mà làm chuyện hơi quá. Anh định mượn cơ hội để cứu người trở về, giành được sự cảm kích của em. Đến khi biết bắt nhầm em thì đã muộn rồi. Sự việc liên tiếp xảy ra về sau cũng không nằm trong phạm vi khống chế của anh…
– Lẽ ra là muốn bắt cháu tôi phải không? Nhưng có gì khác nhau? Anh làm nhiều chuyện đen tối như vậy, đến cuối cùng thì bỏ chạy. Giờ thì đổi thân phận trở về coi như anh gặp may. Tôi không có hứng thú nghe anh nói này nói nọ.
Bạch Cẩm Tú tính bỏ đi thì bị anh ta đưa tay ngăn lại.
Bạch Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ngăn trước mặt mình.
Cố Cảnh Hồng vội vàng thu về.
– Cẩm Tú, em đừng như vậy. Mặc kệ thế nào, ở trong lòng anh, em mãi là người một nhà. Anh thật sự thích em mới nói thật với em. Nhiếp Tái Trầm là kẻ không thức thời, nếu anh ta không quy thuận chính phủ phía Bắc chính là châu chấu đá xe, tuyệt đối không có kết cục tốt, còn liên luỵ đến em và Bạch gia các em. Anh xin thề, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ Bạch gia, chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội.
Cơn giận, giống như cỏ dại bị đốm lửa dấy lên, bùng cháy dữ dội.
– Cẩm Tú?
Anh ta đợi một lát, thử thăm dò gọi cô.
Bạch Cẩm Tú chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt rơi lên mặt gã đàn ông này.
– Cố Cảnh Hồng, từ trước đến nay điều kiện anh cũng không tệ, nhưng anh biết vì sao tôi không ưa anh không?
– Bởi vì anh quá thức thời.
Cô gằn từng chữ một.
– Trên đời quá nhiều kẻ đầu cơ giống như anh vậy mà chẳng sợ lợi nhuận cao bao nhiêu. Bạch gia tôi lại không muốn kinh doanh đầu cơ. Cho nên cái thích của anh không đủ để đánh động chính anh, với tôi thì chẳng đáng một đồng.
– Ở trong lòng tôi, chồng tôi là người tốt nhất trên đời này.
– Nếu có một ngày, tôi và Bạch gia tôi thật sự cần được bảo vệ, thì người bảo vệ chúng tôi cũng chỉ có anh ấy mà không phải là anh, hoặc là bất kỳ người nào khác.
Bạch Cẩm Tú không buồn nhìn đối phương lấy một cái, đi đến bên ô tô.
Tài xế mở cửa xe cho cô. Cô lên xe, nói muốn về nhà.
Ô tô chở cô đi, lướt qua Cố Cảnh Hồng hãy còn đứng bên vệ đường.
Cô trở lại Bạch gia, Nhiếp Tái Trầm còn chưa về, nghe người làm nói lúc nãy anh có gọi điện về nhà, báo rằng tối nay anh bận việc, muộn mới về được, bảo cô đừng chờ anh, cứ đi ngủ trước đi.
Người phía bắc vừa đến, anh rất bận. Bạch Cẩm Tú vẫn kiên nhẫn chờ, đến gần 9 giờ tối thì cô sốt ruột, gọi điện về Bộ tư lệnh hỏi anh đang ở đâu.
Vào giờ này thư ký vẫn đang làm việc, nhận điện thoại, nói tối nay anh tiếp đãi đặc phái viên Ngô xong mới vừa quay về Bộ tư lệnh, hiện giờ đang xử lý nốt một số việc còn sót lại của ban ngày, hỏi cô có muốn gặp anh không.
Bạch Cẩm Tú bảo anh ta không cần chuyển, cúp máy.
Cô đi đi lại lại vài bước trong phòng khách, bỗng không muốn ở nhà chờ anh về nữa. Cô muốn nhìn thấy anh ngay tức khắc.
Cô ra ngoài, bảo tài xế lái xe đưa mình đi Bộ tư lệnh, tới cổng lớn rồi hỏi vệ binh anh có ở trong không thì được báo lại trước đó nửa giờ anh đã đi rồi, đi một mình.
Bạch Cẩm Tú cho rằng anh đã về nhà, chắc trên đường về không nhìn thấy mình đến, lập tức quay xe để về. Nhưng khi về đến nhà, người gác cổng lại nói anh vẫn chưa về nhà.
Anh đã đi đâu?
Bạch Cẩm Tú đứng nguyên tại chỗ ở ngoài cổng lớn.
– Tiểu thư, cô không vào à?
Người gác cổng chờ, thấy cô vẫn không nhúc nhích, thì lên tiếng hỏi.
Bạch Cẩm Tú bỗng xoay người, mở cửa xe lại lần nữa ngồi vào, dặn tài xế lái xe đi Tây doanh.
Cô không biết có phải anh đến đó không, nhưng cô có linh cảm, có lẽ anh đến đó, đó là nơi anh từng xông pha đi tới được ngày hôm nay.
……
Giáo trường phía đông Tây Doanh, Trần Lập giờ đã thăng chức làm Đoàn trưởng đích thân mang theo nhóm quan binh huấn luyện đêm, bất giác thấy một bóng dáng đứng ở lối vào giáo trường. Người kia như đang nhìn binh lính nơi giáo trường, trong bóng đêm, bóng dáng kia trông ảm đạm nặng nề.
Bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa lối vào ánh sáng rất mờ, anh ta tưởng có binh lính nào lười biếng thì quát lên:
– Ở doanh nào? Đứng đó làm gì, còn không đi huấn luyện đi?
Bóng dáng kia nhúc nhích, đi về phía anh ta.
– Nhiếp tư lệnh!
– Là Nhiếp tư lệnh tới!
Khi người kia đến gần, mấy binh lính gần đó đã nhận ra, vội hô to, những người khác nghe thấy đều kích động, ngừng huấn luyện, đồng loạt nhìn sang anh.
Trần Lập ngỡ ngàng vội vàng chạy ra đón, đứng nghiêm chào xong thì hỏi:
– Tư lệnh, sao tối nay anh lại đến đây thế, có gì dặn dò phải không?
Nhiếp Tái Trầm gật đầu với những binh lính cúi chào mình, bảo họ tiếp tục huấn luyện, nói:
– Không có việc gì. Chỉ là tối nay làm việc xong, thấy còn sớm nên tới đây thôi.
Bình thường anh rất bận rộn, đã có một thời gian không về Tây doanh, Trần Lập vô cùng phấn khởi”
– Được ạ, Tư lệnh cứ xem đi.
Anh ta dẫn Nhiếp Tái Trầm thị sát một vòng, chỉ vào một đám binh lính ở phía đông giáo trường đang huấn luyện:
– Bên kia là tân binh của trường quân đội đảo Trường Châu đến đây tham gia huấn luyện ngắn hạn, là nghé con mới sinh không sợ cọp, ganh đua ghê lắm. Hôm qua luận võ, có một học sinh làm liều, thế mà lại thắng một lão binh là tay đánh đấm giỏi đấy.
Quan quân dẫn dắt binh lính trường quân đội huấn luyện bỗng thấy Trần Lập đưa Nhiếp Tái Trầm đi tới thì cho dừng lại, đang tính tập hợp đội ngũ để nghe dạy bảo, Nhiếp Tái Trầm lại xua tay bảo đừng ngừng.
Nhóm binh lính trường quân đội thấy Nhiếp Tái Trầm đột nhiên tới đây xem mình huấn luyện đêm thì cả đám hăng hái, anh dũng gấp đôi, tiếng hô vang dội hết đợt này đến đợt khác.
– Thế nào ạ, Nhiếp tư lệnh đã lâu rồi không ra sân rồi đúng không? Mọi người hiện giờ vẫn truyền tai nhau sự tích Tư lệnh anh trước kia từng là vô địch thủ toàn danh đó. Nếu ai ngứa tay, tự lên xin chỉ dạy đi?
– Mong được Tư lệnh chỉ dạy! – Mấy binh lính gan to hô lớn.
Nhiếp Tái Trầm nhìn những gương mặt dính bùn đấy tràn đầy ý chí chiến đấu kia, cười, cởi áo khoác ra đi qua, gọi binh lính hôm qua đã thắng lão binh ra, đích thân dạy cậu ta lúc vật lộn cận chiến làm thế nào lấy động chế động, mượn lực khéo thắng, cùng với các động tác vật, ném, đánh, chỉ điểm cho binh lính còn lại.
Huấn luyện đêm kết thúc, đám binh lính vẫn chưa đã thèm phải xếp hàng giải tán. Nhiếp Tái Trầm cũng ra một thân mồ hôi.
– Nhiếp tư lệnh, ti chức đưa anh ra ngoài. – Trần Lập tới nói.
Nhiếp Tái Trầm lau mồ hôi trên trán, bảo anh ta có việc cứ làm, anh ở đây một lát rồi sẽ tự về.
Trần Lập nghe lời mà đi.
Quan binh tan hết, trên giáo trường trở nên vắng vẻ, ánh sáng chiếu bốn phía cũng tắt, cuối cùng chỉ để lại một ngọn đèn đêm nhỏ, chiếu lên sân rộng và trống vắng này.
Nhiếp Tái Trầm đứng một lát trong một góc tối tăm ở giáo trường, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lên, rít một hơi thật sâu.
Anh cần một chút kích thích từ thuốc lá để anh có thể sử dụng đầu óc tỉnh táo mà đưa ra một quyết định quan trọng nhất.
Phần điện báo tư kia là của lão Phùng gửi, theo sau đó đặc phái viên đã đến và hứa hẹn trong cuộc trò chuyện riêng với anh, chỉ cần anh đồng ý hiệu lực, đích thân tham gia chính phủ phía Bắc, bày tỏ sự trung thành dốc sức cho đại thế, tạo tấm gương đi đầu cho các tỉnh, nội các mới chẳng những dành cho anh một vị trí xứng đáng, còn bổ nhiệm anh lên làm Đô đốc quân sự Lưỡng Quảng. Đến lúc đó, anh chính là vua phương nam danh xứng với thực.
Một bên là quyền thế to lớn dễ như trở bàn tay. Bên kia, không có gì.
Không cần nhắc Nhiếp Tái Trầm cũng biết là cái gì.
Đấu đá tàn khốc, không phải người thân tín cùng chung phú quý vậy thì chỉ còn kẻ có dị tâm. Ngày đao kiếm chĩa vào nhau chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi.
Dù vấn đề này đã được anh cân nhắc suy nghĩ, nhưng tới hiện tại, anh vẫn chưa thể đưa ra quyết định được.
Để đưa ra quyết định này lẽ ra với anh cũng không hề khó khăn gì. Nhưng giờ đây, lại không giống thế nữa. Anh đã cưới tiểu thư Bạch gia, một đóa hoa quý nhân gian như vậy, mỗi một quyết định của anh không chỉ liên quan đến sinh tử vinh nhục của anh, mà anh còn cần phải suy xét cho cô và người nhà của cô nữa.
Tương lai có thể thấy trước được, nhưng không ai có thể thấy rõ là phúc hay họa.
Anh do dự, băn khoăn cho lựa chọn hôm nay của mình biết đâu trong tương lai lại mang tai ương tai họa đến cho cô và cho người nhà cô.
Bạch Cẩm Tú đuổi tới Tây doanh, cuối cùng cùng tìm được người mà cô muốn gặp tại giáo trường mờ tối.
Tàn thuốc bị nhiệt độ cao đốt cháy, đốm lửa đỏ lóe lên đỏ rực. Một mình anh, đứng yên lặng trong bóng đêm, nặng nề, cô độc.
Cô đứng phía sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cất bước đi đến chỗ anh.
Nhiếp Tái Trầm mau chóng nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn, ngay sau đó vội lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, nhanh chóng dụi tắt nó, xoay người, bước nhanh về phía cô.
– Tú Tú, sao em lại tới đây? – Anh hỏi.
Bạch Cẩm Tú đứng trước mặt anh, hơi ngửa mặt lên nhìn anh, không nói gì.
Nhiếp Tái Trầm ho nhẹ một tiếng:
– …Là anh không tốt, lại hút thuốc…Anh hứa với em, đây là lần cuối cùng…
Cô vẫn lặng thinh không nói, chỉ thò tay vào túi áo anh, lấy ra thuốc lá và bật lửa, châm lên, đặt vào tay anh, giúp anh kẹp vào giữa ngón tay.
– Không sao đâu. – Cô nói, – Anh cứ hút đi. Em biết anh có tâm sự.
Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, mở miệng một cách khó khăn:
– Tú Tú, anh…
– Anh nghe em nói trước đã. – Bạch Cẩm Tú ngắt lời anh.
Nhiếp Tái Trầm lặng im.
– Nhiếp Tái Trầm, em biết giờ anh đang gặp phải lựa chọn rất khó khăn. Em muốn nói cho anh biết, lúc anh đưa ra quyết định, đừng băn khoăn về em, về người nhà em, hoặc là bất cứ điều gì có liên quan đến em. Anh hãy quyết định theo đúng bản tâm của chính anh. Mặc kệ tương lai thế nào, là phúc, em hưởng, là họa, em sẽ chịu trách nhiệm.
Cô dừng một chút.
– Ai bảo lúc trước em ép anh cưới em chứ? Em tình nguyện.
Điếu thuốc lá từ kẽ ngón tay Nhiếp Tái Trầm rơi xuống chân anh.
Anh đứng yên, vẫn không nhúc nhích.
– Tối nay em tìm anh, là để nói với anh điều đó. Giờ em nói xong rồi, em không còn việc gì nữa. Nếu anh còn chưa nghĩ xong thì cứ từ từ suy nghĩ. Em không làm phiền anh nữa.
Cô xoay người, đi ra phía cổng giáo trường.
Lúc này Nhiếp Tái Trầm mới phục hồi tinh thần đuổi theo, với tay ra, từ phía sau ôm chặt lấy cô, không chịu buông.
Bạch Cẩm Tú đứng yên, cảm nhận trái tim đang đập mạnh của người đàn ông đang dán lên lưng mình, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô cứ bị anh ôm từ phía sau như vậy, lưng dán vào ngực anh, đứng nơi giáo trường rộng lớn trống vắng, rất lâu mới mở mắt ra, gỡ bàn tay đang ôm chặt ở eo mình, cầm tay anh, quay lại mỉm cười:
– Đi thôi, đi về nhà thôi!
Bình luận truyện