Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 62: Nam xướng nữ trộm
Edit: Va
Beta: Va + Su
Thứ bảy là thời gian nhàn hạ khó có được.
Thẩm Nguyệt vội vàng bận rộn ở trong phòng bếp.
Động tác của cô nhanh nhẹn xắt và xào rau, nhìn một ít khói thơm nghi ngút mê người tràn ra từ trong nồi.
Vừa lúc đó, ánh mặt trời bên ngoài cũng xuất hiện, gió xuân tươi đẹp giống như tâm tình bây giờ của cô.
Ngày thường, chồng cô bận rộn làm việc, một tháng khó có được vài ngày nghỉ, thứ bảy là ngày làm cô vui sướng nhất, bởi vì chỉ có ngày hôm nay là chồng cô có thể ở nhà, một nhà ba người hạnh phúc ở chung cả ngày.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đang nóng hầm hập có đầy đủ bốn loại sắc hương được dọn ra khỏi nồi.
Bày biện đồ ăn và chén đũa lên bàn cơm xong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra rồi ôn nhu kêu hai người một lớn một nhỏ ở bên trong: “Ông xã, Hạo Hạo, chúng ta ăn cơm thôi.”
Lục Trạch đang giúp con trai làm bài tập, anh kiên nhẫn dạy dỗ con trai, bé trai nhỏ rất ngoan, tràn ngập cảm xúc yêu mến với cha mình, đúng thực là nói gì nghe nấy, bởi vậy rất khung cảnh hài hòa yên bình.
Nghe được tiếng kêu của mẹ, bé trai nhảy từ trong lòng ngực của Lục Trạch xuống rồi vui sướng chạy như bay ra khỏi phòng sách: “Mẹ, con đến liền đây!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười ôm Lục Hạo lên xong bế Lục Hạo đi rửa tay.
Chờ hai mẹ con cô trở lại bàn ăn từ buồng vệ sinh thì Lục Trạch đã sớm ngồi ở bàn ăn.
Người Lục Hạo nhỏ nên Thẩm Nguyệt muốn đút con ăn cơm, vui vẻ vô cùng.
Lục Trạch bên này đang không nhanh không chậm ăn cơm thì điện thoại đặt ở trên bàn lại truyền đến tiếng chuông báo.
Thẩm Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái. “Ông xã, là tin nhắn của ai vậy?”
Còn có thể là của ai?
Trong lòng Lục Trạch đã có đáp án, anh bình tĩnh mở giao diện WeChat trên điện thoại ra, quả nhiên là Lâm Nhụy nhắn tin cho anh.
“Làm sao bây giờ, tối hôm qua tôi mơ thấy một trận mộng xuân, mơ thấy anh…”
Còn kèm theo một tấm ảnh.
Khăn trải giường màu lam là nền, có một chiếc quần lót ren nhỏ màu trắng hỗn độn nằm ở trên, còn có nếp nhăn cuốn khúc, rõ ràng là vừa mới được cởi ra.
Làm người chú ý nhất chính là ở giữa quần lót - chỗ bao vây lấy khu vực nữ tính mềm mại mẫn cảm nhất hiện ra dấu vết đậm màu vì vải dệt bị thấm ướt, nhìn thoáng qua thì thấy vừa mờ ám lại vừa dâm đãng. Cho dù là chỉ nhìn qua ảnh chụp nhưng Lục Trạch cũng có thể cảm nhận được nơi đó của cô ướt át như đầm nước.
Lục Trạch nhìn thoáng qua, sắc mặt vẫn như thường thoát khỏi giao diện.
“Không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi.”
Thẩm Nguyệt cũng không hề nghĩ nhiều mà chỉ đơn giản “Nga” một tiếng xong rồi lại tiếp tục đặt sự chú ý lên trên người con trai.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nguyệt vừa dọn chén đũa vừa hỏi: “Ông xã, em muốn đăng ký lớp năng khiếu mỹ thuật mới cho Hạo Hạo, buổi chiều anh có thời gian đi chung không?”
Hành động đứng dậy của Lục Trạch dừng lại.
Thực nhanh, trên gương mặt anh xuất hiện biểu tình ôn nhu xin lỗi.
“Bà xã, ngày mai công ty có một hạng mục quan trọng cần họp gấp, hôm nay anh phải ở nhà chuẩn bị, chỉ sợ không thể đi cùng với em và Hạo Hạo.”
“Được thôi.”
Thẩm Nguyệt có chút thất vọng, nhưng vẫn như cũ nói: “Không sao, công việc quan trọng hơn! Một mình em đưa Hạo Hạo đi cũng được.”
“Bà xã vất vả rồi.”
Lục Trạch mỉm cười đi lên phía trước rồi nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô.
Vốn dĩ một chút không vui ở trong lòng Thẩm Nguyệt cũng lập tức tan thành mây khói, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười tươi.
“Đừng, Hạo Hạo sẽ nhìn thấy.”
Cô nhu tình mật ý liếc anh một cái, sau đó bưng chén đũa vào trong phòng bếp.
Lục Trạch không hề động đậy, mắt đen bình tĩnh nhìn bóng dáng vợ mình trong phòng bếp, sau đó không chút để ý mà cầm điện thoại lên.
Nhấn vào giao diện WeChat của Lâm Nhuỵ xong anh hơi trầm ngâm, cuối cùng ngón tay nhấn xuống, gõ nhanh một hàng chữ rồi gửi đi.
Làm xong tất cả, anh mới cất di động vào trong túi quần tây rồi xoay người bế con trai ở bên cạnh lên, sau đó cố gắng đi nhanh đến thư phòng.
“Còn vài bài chưa làm xong, chúng ta tiếp tục…”
……
Lâm Nhụy cảm giác tối hôm qua giấc ngủ rất tốt.
Có thể là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó. Ban ngày, sau khi Lục Trạch nhắn tin cho cô xong, đến buổi tối cô lại nằm mơ thấy cảnh xuân tình nhộn nhạo với anh.
Trong mơ, Lục Trạch đè nặng cô, dùng các loại tư thế làm cô cả đêm, khiến cho cao trào thay nhau nổi lên, sướng đến không chịu nổi.
Có thể là trong mơ tiêu hao tinh lực quá mức, ngày hôm sau Lâm Nhuỵ ngủ một giấc đến gần giữa trưa mới dậy, quần lót ở dưới thân ẩm ướt dính trên da, rất khó chịu.
Lúc thay quần lót, Lâm Nhụy đột nhiên có một ý tưởng, chụp ảnh cái quần lót bị d*m thủy của cô làm cho ướt sũng kia gửi cho Lục Trạch.
Hừ, ai biểu ngày hôm qua, khi cô đưa ra ý kiến muốn đến nhà Lục Trạch thì Lục Trạch lại cự tuyệt?
Lâm Nhụy khịt mũi coi thường, đối với trình độ làm tình thuần thục của Lục Trạch thì không biết anh đã ngủ qua với biết bao nhiêu người phụ nữ, vậy mà còn sợ cô đến nhà anh sao?
Hôn nhân đối với đàn ông mà nói là một bức tường cao, khống chế được lời nói và hành động của đàn ông không vượt rào. Mà đối với một người như Lục Trạch, anh giống như không hề có trói buộc, muốn vượt như thế nào thì vượt như thế đó, điển hình như lá cờ trong nhà không ngã mà cờ màu bên ngoài đã bay phấp phới.
Lâm Nhụy có chút đồng tình với vợ của Lục Trạch kia.
Chẳng qua, thân phận hiện tại của cô cũng chỉ là một trong số những chiếc “Cờ màu” bên ngoài kia thôi!
Cô có thể cảm giác được, Lục Trạch rất có hứng thú với cô, hai người ở trên giường cũng rất hợp nhau, một người bạn giường tốt như Lục Trạch, tạm thời Lâm Nhụy còn luyến tiếc chưa muốn buông.
Thật sự thì chính cô cũng không kém, người đẹp tuổi trẻ tiểu huyệt lại chặt.
Như vậy, thì dùng ảnh chụp làm anh thèm chết mới được.
Gửi ảnh xong, Lâm Nhụy không tiếp tục quan tâm đến điện thoại nữa mà là rời giường rửa mặt để chuẩn bị mọi thứ.
Cô có dự cảm, Lục Trạch sẽ cắn câu.
Quả nhiên, đến lúc Lâm Nhụy trang điểm xong hết thì điện thoại của cô cũng vang lên.
Lục Trạch đã gửi một chuỗi địa chỉ đến.
Là địa chỉ nhà của anh.
Beta: Va + Su
Thứ bảy là thời gian nhàn hạ khó có được.
Thẩm Nguyệt vội vàng bận rộn ở trong phòng bếp.
Động tác của cô nhanh nhẹn xắt và xào rau, nhìn một ít khói thơm nghi ngút mê người tràn ra từ trong nồi.
Vừa lúc đó, ánh mặt trời bên ngoài cũng xuất hiện, gió xuân tươi đẹp giống như tâm tình bây giờ của cô.
Ngày thường, chồng cô bận rộn làm việc, một tháng khó có được vài ngày nghỉ, thứ bảy là ngày làm cô vui sướng nhất, bởi vì chỉ có ngày hôm nay là chồng cô có thể ở nhà, một nhà ba người hạnh phúc ở chung cả ngày.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đang nóng hầm hập có đầy đủ bốn loại sắc hương được dọn ra khỏi nồi.
Bày biện đồ ăn và chén đũa lên bàn cơm xong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra rồi ôn nhu kêu hai người một lớn một nhỏ ở bên trong: “Ông xã, Hạo Hạo, chúng ta ăn cơm thôi.”
Lục Trạch đang giúp con trai làm bài tập, anh kiên nhẫn dạy dỗ con trai, bé trai nhỏ rất ngoan, tràn ngập cảm xúc yêu mến với cha mình, đúng thực là nói gì nghe nấy, bởi vậy rất khung cảnh hài hòa yên bình.
Nghe được tiếng kêu của mẹ, bé trai nhảy từ trong lòng ngực của Lục Trạch xuống rồi vui sướng chạy như bay ra khỏi phòng sách: “Mẹ, con đến liền đây!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười ôm Lục Hạo lên xong bế Lục Hạo đi rửa tay.
Chờ hai mẹ con cô trở lại bàn ăn từ buồng vệ sinh thì Lục Trạch đã sớm ngồi ở bàn ăn.
Người Lục Hạo nhỏ nên Thẩm Nguyệt muốn đút con ăn cơm, vui vẻ vô cùng.
Lục Trạch bên này đang không nhanh không chậm ăn cơm thì điện thoại đặt ở trên bàn lại truyền đến tiếng chuông báo.
Thẩm Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái. “Ông xã, là tin nhắn của ai vậy?”
Còn có thể là của ai?
Trong lòng Lục Trạch đã có đáp án, anh bình tĩnh mở giao diện WeChat trên điện thoại ra, quả nhiên là Lâm Nhụy nhắn tin cho anh.
“Làm sao bây giờ, tối hôm qua tôi mơ thấy một trận mộng xuân, mơ thấy anh…”
Còn kèm theo một tấm ảnh.
Khăn trải giường màu lam là nền, có một chiếc quần lót ren nhỏ màu trắng hỗn độn nằm ở trên, còn có nếp nhăn cuốn khúc, rõ ràng là vừa mới được cởi ra.
Làm người chú ý nhất chính là ở giữa quần lót - chỗ bao vây lấy khu vực nữ tính mềm mại mẫn cảm nhất hiện ra dấu vết đậm màu vì vải dệt bị thấm ướt, nhìn thoáng qua thì thấy vừa mờ ám lại vừa dâm đãng. Cho dù là chỉ nhìn qua ảnh chụp nhưng Lục Trạch cũng có thể cảm nhận được nơi đó của cô ướt át như đầm nước.
Lục Trạch nhìn thoáng qua, sắc mặt vẫn như thường thoát khỏi giao diện.
“Không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi.”
Thẩm Nguyệt cũng không hề nghĩ nhiều mà chỉ đơn giản “Nga” một tiếng xong rồi lại tiếp tục đặt sự chú ý lên trên người con trai.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nguyệt vừa dọn chén đũa vừa hỏi: “Ông xã, em muốn đăng ký lớp năng khiếu mỹ thuật mới cho Hạo Hạo, buổi chiều anh có thời gian đi chung không?”
Hành động đứng dậy của Lục Trạch dừng lại.
Thực nhanh, trên gương mặt anh xuất hiện biểu tình ôn nhu xin lỗi.
“Bà xã, ngày mai công ty có một hạng mục quan trọng cần họp gấp, hôm nay anh phải ở nhà chuẩn bị, chỉ sợ không thể đi cùng với em và Hạo Hạo.”
“Được thôi.”
Thẩm Nguyệt có chút thất vọng, nhưng vẫn như cũ nói: “Không sao, công việc quan trọng hơn! Một mình em đưa Hạo Hạo đi cũng được.”
“Bà xã vất vả rồi.”
Lục Trạch mỉm cười đi lên phía trước rồi nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô.
Vốn dĩ một chút không vui ở trong lòng Thẩm Nguyệt cũng lập tức tan thành mây khói, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười tươi.
“Đừng, Hạo Hạo sẽ nhìn thấy.”
Cô nhu tình mật ý liếc anh một cái, sau đó bưng chén đũa vào trong phòng bếp.
Lục Trạch không hề động đậy, mắt đen bình tĩnh nhìn bóng dáng vợ mình trong phòng bếp, sau đó không chút để ý mà cầm điện thoại lên.
Nhấn vào giao diện WeChat của Lâm Nhuỵ xong anh hơi trầm ngâm, cuối cùng ngón tay nhấn xuống, gõ nhanh một hàng chữ rồi gửi đi.
Làm xong tất cả, anh mới cất di động vào trong túi quần tây rồi xoay người bế con trai ở bên cạnh lên, sau đó cố gắng đi nhanh đến thư phòng.
“Còn vài bài chưa làm xong, chúng ta tiếp tục…”
……
Lâm Nhụy cảm giác tối hôm qua giấc ngủ rất tốt.
Có thể là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó. Ban ngày, sau khi Lục Trạch nhắn tin cho cô xong, đến buổi tối cô lại nằm mơ thấy cảnh xuân tình nhộn nhạo với anh.
Trong mơ, Lục Trạch đè nặng cô, dùng các loại tư thế làm cô cả đêm, khiến cho cao trào thay nhau nổi lên, sướng đến không chịu nổi.
Có thể là trong mơ tiêu hao tinh lực quá mức, ngày hôm sau Lâm Nhuỵ ngủ một giấc đến gần giữa trưa mới dậy, quần lót ở dưới thân ẩm ướt dính trên da, rất khó chịu.
Lúc thay quần lót, Lâm Nhụy đột nhiên có một ý tưởng, chụp ảnh cái quần lót bị d*m thủy của cô làm cho ướt sũng kia gửi cho Lục Trạch.
Hừ, ai biểu ngày hôm qua, khi cô đưa ra ý kiến muốn đến nhà Lục Trạch thì Lục Trạch lại cự tuyệt?
Lâm Nhụy khịt mũi coi thường, đối với trình độ làm tình thuần thục của Lục Trạch thì không biết anh đã ngủ qua với biết bao nhiêu người phụ nữ, vậy mà còn sợ cô đến nhà anh sao?
Hôn nhân đối với đàn ông mà nói là một bức tường cao, khống chế được lời nói và hành động của đàn ông không vượt rào. Mà đối với một người như Lục Trạch, anh giống như không hề có trói buộc, muốn vượt như thế nào thì vượt như thế đó, điển hình như lá cờ trong nhà không ngã mà cờ màu bên ngoài đã bay phấp phới.
Lâm Nhụy có chút đồng tình với vợ của Lục Trạch kia.
Chẳng qua, thân phận hiện tại của cô cũng chỉ là một trong số những chiếc “Cờ màu” bên ngoài kia thôi!
Cô có thể cảm giác được, Lục Trạch rất có hứng thú với cô, hai người ở trên giường cũng rất hợp nhau, một người bạn giường tốt như Lục Trạch, tạm thời Lâm Nhụy còn luyến tiếc chưa muốn buông.
Thật sự thì chính cô cũng không kém, người đẹp tuổi trẻ tiểu huyệt lại chặt.
Như vậy, thì dùng ảnh chụp làm anh thèm chết mới được.
Gửi ảnh xong, Lâm Nhụy không tiếp tục quan tâm đến điện thoại nữa mà là rời giường rửa mặt để chuẩn bị mọi thứ.
Cô có dự cảm, Lục Trạch sẽ cắn câu.
Quả nhiên, đến lúc Lâm Nhụy trang điểm xong hết thì điện thoại của cô cũng vang lên.
Lục Trạch đã gửi một chuỗi địa chỉ đến.
Là địa chỉ nhà của anh.
Bình luận truyện