Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Chương 91: Đại bảo bối của tôi
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
8 giờ tối, tại khách sạn Tôn Dạ.
Lâm Nhụy đi ở trên hành lang có phô một tấm thảm thật dày, chân dẫm lên mặt thảm, mềm mại, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Chỗ cũ sở dĩ kêu chỗ cũ là bởi vì phòng này đã chứng kiến quá nhiều "Bí mật" chung giữa cô và Hàn Vũ.
Trong khoảng thời gian cô cùng Hàn Vũ dính nhau thì phần lớn thời gian đều vượt qua ở chỗ này, hai người họ cơ hồ đã làm hết mỗi một góc, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần đắm chìm ở trong tình dục mà thôi...
Ký ức của thân thể đối với nơi này thật quen thuộc.
Kỳ thật, cùng Hàn Vũ ở bên nhau cũng rất vui sướng, chỉ là trong lòng cô hiện tại đã có người khác, cần thiết phải đưa ra lựa chọn mới đúng, có những mối quan hệ nên chặt đứt thì phải nhanh chấm dứt.
Lâm Nhụy vốn dĩ không muốn tới, nhưng sau cuộc gọi kia của Hàn Vũ, cô gọi lại thì đầu bên kia điện thoại cũng đã tắt máy.
Không có biện pháp, chỉ có thể giáp mặt nói thẳng.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Nhụy tuân thủ ước định gặp ở "Chỗ cũ". Trong lòng cô đã quyết định chủ ý. Cô định trong chốc lát, khi gặp thì liền nói rõ ràng mọi chuyện, rồi sau đó hoàn toàn kết thúc.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, khi thật sự tới trước cửa phòng, Lâm Nhụy lại không khống chế được mà có một loại xúc động muốn lùi bước.
Giáp mặt chia tay vẫn là cần dũng khí.
Hai người họ rốt cuộc cũng không phải là đã giải trừ quan hệ tình lữ. Hàn Vũ hiện tại cái gì cũng không biết. Chờ lát nữa, nếu cô nói chuyện không cẩn thận chọc giận Hàn Vũ thì phải làm sao bây giờ...
Lâm Nhụy chần chừ đứng ở trước cửa phòng 2521.
Vào hay không vào, đây là một vấn đề.
Cửa phòng đóng chặt, im ắng.
Giống như một con thú lặng yên không một tiếng động ẩn núp trong bóng đêm, trầm mặc chờ đợi con mồi đến.
Đương nhiên, đây cũng có thể chỉ là tác dụng do tâm lý của Lâm Nhụy, chẳng qua là Lâm Nhụy không muốn thừa nhận thôi.
Nếu không thì để hôm nào đó rồi nói?
Cô rối rắm dùng mắt nhìn cửa phòng.
Mà thôi kệ, duỗi đầu một đao mà rụt đầu cũng là một đao, vì tương lai tốt đẹp của cô cùng Phó Duẫn Thừa về sau, liều mạng.
Lâm Nhụy cắn răng, đứng yên, sau đó duỗi tay gõ cửa.
Ai ngờ, tay mới vừa đặt ở trên cửa, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái thì cửa liền mở.
Hóa ra là cửa khép hờ, chỉ vì Lâm Nhụy một lòng một dạ rối rắm có nên vào hay không nên mới không có chú ý.
Lâm Nhụy thấp thỏm bước vào trong.
Vừa vào trong thì liền thấy, Hàn Vũ đang ngồi ở trên sô pha chơi di động, chân dài bắt chéo, tư thái thập phần nhàn nhã.
Lâm Nhụy vừa nhìn, suýt chút nữa liền không nhận ra.
Đây là Hàn Vũ sao?
Không chỉ cắt rớt tóc mái, còn cạo đầu, làn da cũng phơi thành màu mật ong, thoạt nhìn mười phần có vị đàn ông, ngũ quan soái khí tinh xảo cũng có thêm khí chất kiên nghị so với lúc trước.
Thoạt nhìn thành thục không ít.
Nếu nói có gì để hình dung thì chính là từ một mỹ thiếu niên trong truyện tranh Hàn đột nhiên biến thành anh trai binh đoàn thiết huyết.
Đâu chỉ là phong cách đột biến.
Trời cao luôn ưu ái đối với con người, lớn lên đẹp thì cho dù có làm như thế nào cũng đều biến đẹp được.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn mắt Lâm Nhụy, nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng tuyết trắng: "Bảo bối, em đã đến rồi a, chờ một chút, để tôi chơi xong ván này."
Nói xong, anh lại chui đầu vào trong trò chơi.
Lâm Nhụy vừa nghe thì liền biết Hàn Vũ đang chơi Vương Giả Vinh Quang.
Lúc chơi game, phiền nhất là bị người khác quấy rầy cùng có cuộc gọi tới, Lâm Nhụy rất hiểu biết điểm này.
Cô gật đầu, nuốt những lời vốn muốn nói vào trong bụng xong ngồi ở trên chiếc sô pha bên cạnh tĩnh tâm chờ đợi.
Chỉ có điều là, nhìn Hàn Vũ chơi trò chơi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Chẳng phải di động của anh bị ba anh tịch thu rồi sao..."
Lúc ấy, cô chính là cách điện thoại nghe rành mạch.
Hàn Vũ đang thao túng Lý Bạch đánh dã chiến, trùng hợp nhìn thấy pháp sư da giòn cùng xạ thủ của địch quân đi cùng một chỗ, vì thế, anh dùng tuyệt chiêu, sau một loạt thao tác nhanh thuận lợi thu hoạch hai cái đầu người.
Đã lâu không chơi game, thống khoái.
Thừa dịp thu dọn tàn huyết trở về thành, tâm tình anh vui sướng trả lời: "Vừa mới mua."
"..."
Sao không nói sớm, sớm biết vậy thì cô liền không cần tự mình tới đây.
Nhìn sườn mặt nghiêm túc chơi game của Hàn Vũ, Lâm Nhụy bắt đầu suy tư chờ lát nữa nên mở miệng như thế nào.
Nói thẳng là cô đã có người mình yêu?
Không được không được, nếu nói như vậy thì Hàn Vũ nhất định sẽ truy vấn người đàn ông kia là ai, mà quan hệ giữa cô và Phó Duẫn Thừa tạm thời vẫn chưa thể thông báo cho mọi người biết.
Nếu không, hay là đổi cái cớ khác đi?
Lâm Nhụy suy nghĩ phức tạp trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không hề phát hiện cô đã nhìn chằm chằm Hàn Vũ thật lâu.
Hàn Vũ vừa vặn đánh xong một ván thắng lợi, ngẩng đầu lên thì liền thấy bộ dáng Lâm Nhụy nhìn mình ngây ngốc, anh rất vui vẻ.
Anh buông di động rồi nhướng mày hỏi. "Như thế nào, bị vẻ đẹp trai của tôi mê đảo?"
Lâm Nhụy lấy lại tinh thần xong trừng anh một cái. "Tự luyến."
Hàn Vũ cũng không giận, biểu tình đắc ý dào dạt.
"Lời tôi nói là lời nói thật, với diện mạo này của tôi thì dù chỉ tùy tiện đứng ở bên ngoài thôi là cũng có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ."
"Dạ dạ dạ, anh là giáo thảo của trường được chưa?"
Lâm Nhụy bị biểu tình khoa trương của Hàn Vũ chọc cười, cô che miệng cười vui.
Hàn Vũ cũng cười.
Nhờ nụ cười này, khoảng cách giữa hai người ngay lập tức kéo gần lại, không khí trở nên hòa hợp hơn nhiều.
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Nhụy chậm rãi nhẹ nhàng thả lỏng.
"Ừm..."
Cô ấp ủ cảm xúc, trịnh trọng mở miệng: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì a?"
Trên chiếc sô pha mà Lâm Nhụy ngồi hãm xuống một mảng lớn, Hàn Vũ bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ngồi rất gần, cánh tay dài tùy ý dang rộng liền có thể nhẹ nhàng ôm Lâm Nhụy vào trong lòng ngực.
Anh vừa tới gần, không khí liền bắt đầu trở nên mờ ám, sống lưng của Lâm Nhụy dính sát vào cơ ngực Hàn Vũ, thân thể ấm áp cách vải dệt hơi mỏng tiếp xúc với khoảng cách bằng số 0.
"Anh đừng như vậy." Lâm Nhụy như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cô vội vàng dùng tay đẩy Hàn Vũ ra.
"Nghe lời."
Hàn Vũ bắt được tay Lâm Nhụy, anh câu môi, cười xấu xa.
Trong thanh âm mang theo một tia ý vị dụ hống.
"Có muốn sờ sờ cơ bụng tôi rèn luyện được trong khoảng thời gian này không?"
"À đúng rồi, đại bảo bối của tôi còn nhờ tôi chuyển lời cho em."
Anh nháy cặp mắt đào hoa mê người kia, giọng điệu thâm tình chân thành.
"Nó nói nó nhớ em."
8 giờ tối, tại khách sạn Tôn Dạ.
Lâm Nhụy đi ở trên hành lang có phô một tấm thảm thật dày, chân dẫm lên mặt thảm, mềm mại, không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Chỗ cũ sở dĩ kêu chỗ cũ là bởi vì phòng này đã chứng kiến quá nhiều "Bí mật" chung giữa cô và Hàn Vũ.
Trong khoảng thời gian cô cùng Hàn Vũ dính nhau thì phần lớn thời gian đều vượt qua ở chỗ này, hai người họ cơ hồ đã làm hết mỗi một góc, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần đắm chìm ở trong tình dục mà thôi...
Ký ức của thân thể đối với nơi này thật quen thuộc.
Kỳ thật, cùng Hàn Vũ ở bên nhau cũng rất vui sướng, chỉ là trong lòng cô hiện tại đã có người khác, cần thiết phải đưa ra lựa chọn mới đúng, có những mối quan hệ nên chặt đứt thì phải nhanh chấm dứt.
Lâm Nhụy vốn dĩ không muốn tới, nhưng sau cuộc gọi kia của Hàn Vũ, cô gọi lại thì đầu bên kia điện thoại cũng đã tắt máy.
Không có biện pháp, chỉ có thể giáp mặt nói thẳng.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Nhụy tuân thủ ước định gặp ở "Chỗ cũ". Trong lòng cô đã quyết định chủ ý. Cô định trong chốc lát, khi gặp thì liền nói rõ ràng mọi chuyện, rồi sau đó hoàn toàn kết thúc.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, khi thật sự tới trước cửa phòng, Lâm Nhụy lại không khống chế được mà có một loại xúc động muốn lùi bước.
Giáp mặt chia tay vẫn là cần dũng khí.
Hai người họ rốt cuộc cũng không phải là đã giải trừ quan hệ tình lữ. Hàn Vũ hiện tại cái gì cũng không biết. Chờ lát nữa, nếu cô nói chuyện không cẩn thận chọc giận Hàn Vũ thì phải làm sao bây giờ...
Lâm Nhụy chần chừ đứng ở trước cửa phòng 2521.
Vào hay không vào, đây là một vấn đề.
Cửa phòng đóng chặt, im ắng.
Giống như một con thú lặng yên không một tiếng động ẩn núp trong bóng đêm, trầm mặc chờ đợi con mồi đến.
Đương nhiên, đây cũng có thể chỉ là tác dụng do tâm lý của Lâm Nhụy, chẳng qua là Lâm Nhụy không muốn thừa nhận thôi.
Nếu không thì để hôm nào đó rồi nói?
Cô rối rắm dùng mắt nhìn cửa phòng.
Mà thôi kệ, duỗi đầu một đao mà rụt đầu cũng là một đao, vì tương lai tốt đẹp của cô cùng Phó Duẫn Thừa về sau, liều mạng.
Lâm Nhụy cắn răng, đứng yên, sau đó duỗi tay gõ cửa.
Ai ngờ, tay mới vừa đặt ở trên cửa, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái thì cửa liền mở.
Hóa ra là cửa khép hờ, chỉ vì Lâm Nhụy một lòng một dạ rối rắm có nên vào hay không nên mới không có chú ý.
Lâm Nhụy thấp thỏm bước vào trong.
Vừa vào trong thì liền thấy, Hàn Vũ đang ngồi ở trên sô pha chơi di động, chân dài bắt chéo, tư thái thập phần nhàn nhã.
Lâm Nhụy vừa nhìn, suýt chút nữa liền không nhận ra.
Đây là Hàn Vũ sao?
Không chỉ cắt rớt tóc mái, còn cạo đầu, làn da cũng phơi thành màu mật ong, thoạt nhìn mười phần có vị đàn ông, ngũ quan soái khí tinh xảo cũng có thêm khí chất kiên nghị so với lúc trước.
Thoạt nhìn thành thục không ít.
Nếu nói có gì để hình dung thì chính là từ một mỹ thiếu niên trong truyện tranh Hàn đột nhiên biến thành anh trai binh đoàn thiết huyết.
Đâu chỉ là phong cách đột biến.
Trời cao luôn ưu ái đối với con người, lớn lên đẹp thì cho dù có làm như thế nào cũng đều biến đẹp được.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn mắt Lâm Nhụy, nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng tuyết trắng: "Bảo bối, em đã đến rồi a, chờ một chút, để tôi chơi xong ván này."
Nói xong, anh lại chui đầu vào trong trò chơi.
Lâm Nhụy vừa nghe thì liền biết Hàn Vũ đang chơi Vương Giả Vinh Quang.
Lúc chơi game, phiền nhất là bị người khác quấy rầy cùng có cuộc gọi tới, Lâm Nhụy rất hiểu biết điểm này.
Cô gật đầu, nuốt những lời vốn muốn nói vào trong bụng xong ngồi ở trên chiếc sô pha bên cạnh tĩnh tâm chờ đợi.
Chỉ có điều là, nhìn Hàn Vũ chơi trò chơi, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Chẳng phải di động của anh bị ba anh tịch thu rồi sao..."
Lúc ấy, cô chính là cách điện thoại nghe rành mạch.
Hàn Vũ đang thao túng Lý Bạch đánh dã chiến, trùng hợp nhìn thấy pháp sư da giòn cùng xạ thủ của địch quân đi cùng một chỗ, vì thế, anh dùng tuyệt chiêu, sau một loạt thao tác nhanh thuận lợi thu hoạch hai cái đầu người.
Đã lâu không chơi game, thống khoái.
Thừa dịp thu dọn tàn huyết trở về thành, tâm tình anh vui sướng trả lời: "Vừa mới mua."
"..."
Sao không nói sớm, sớm biết vậy thì cô liền không cần tự mình tới đây.
Nhìn sườn mặt nghiêm túc chơi game của Hàn Vũ, Lâm Nhụy bắt đầu suy tư chờ lát nữa nên mở miệng như thế nào.
Nói thẳng là cô đã có người mình yêu?
Không được không được, nếu nói như vậy thì Hàn Vũ nhất định sẽ truy vấn người đàn ông kia là ai, mà quan hệ giữa cô và Phó Duẫn Thừa tạm thời vẫn chưa thể thông báo cho mọi người biết.
Nếu không, hay là đổi cái cớ khác đi?
Lâm Nhụy suy nghĩ phức tạp trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không hề phát hiện cô đã nhìn chằm chằm Hàn Vũ thật lâu.
Hàn Vũ vừa vặn đánh xong một ván thắng lợi, ngẩng đầu lên thì liền thấy bộ dáng Lâm Nhụy nhìn mình ngây ngốc, anh rất vui vẻ.
Anh buông di động rồi nhướng mày hỏi. "Như thế nào, bị vẻ đẹp trai của tôi mê đảo?"
Lâm Nhụy lấy lại tinh thần xong trừng anh một cái. "Tự luyến."
Hàn Vũ cũng không giận, biểu tình đắc ý dào dạt.
"Lời tôi nói là lời nói thật, với diện mạo này của tôi thì dù chỉ tùy tiện đứng ở bên ngoài thôi là cũng có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ."
"Dạ dạ dạ, anh là giáo thảo của trường được chưa?"
Lâm Nhụy bị biểu tình khoa trương của Hàn Vũ chọc cười, cô che miệng cười vui.
Hàn Vũ cũng cười.
Nhờ nụ cười này, khoảng cách giữa hai người ngay lập tức kéo gần lại, không khí trở nên hòa hợp hơn nhiều.
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Nhụy chậm rãi nhẹ nhàng thả lỏng.
"Ừm..."
Cô ấp ủ cảm xúc, trịnh trọng mở miệng: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì a?"
Trên chiếc sô pha mà Lâm Nhụy ngồi hãm xuống một mảng lớn, Hàn Vũ bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ngồi rất gần, cánh tay dài tùy ý dang rộng liền có thể nhẹ nhàng ôm Lâm Nhụy vào trong lòng ngực.
Anh vừa tới gần, không khí liền bắt đầu trở nên mờ ám, sống lưng của Lâm Nhụy dính sát vào cơ ngực Hàn Vũ, thân thể ấm áp cách vải dệt hơi mỏng tiếp xúc với khoảng cách bằng số 0.
"Anh đừng như vậy." Lâm Nhụy như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cô vội vàng dùng tay đẩy Hàn Vũ ra.
"Nghe lời."
Hàn Vũ bắt được tay Lâm Nhụy, anh câu môi, cười xấu xa.
Trong thanh âm mang theo một tia ý vị dụ hống.
"Có muốn sờ sờ cơ bụng tôi rèn luyện được trong khoảng thời gian này không?"
"À đúng rồi, đại bảo bối của tôi còn nhờ tôi chuyển lời cho em."
Anh nháy cặp mắt đào hoa mê người kia, giọng điệu thâm tình chân thành.
"Nó nói nó nhớ em."
Bình luận truyện