Quyến Rũ Mị Hoặc

Chương 3: H



Ba chiếc du thuyền nhỏ lướt sóng phi nhanh ra tàu lớn đang chở hàng. Vừa đến nơi, đã thấy trên bầu trời trực thăng của Thiên Huyền đang lượn đi lượn lại, xung quanh thuyền mẹ chở lô vũ khí bị bao vây bởi nhiều ca nô nhỏ. Lãnh Như Tuyết phát ra hơi thở lạnh lẽo chết chóc. Đôi mắt là một mảnh sát khí vô cảm khiến người ta rét run, mẹ kiếp, lũ người ngu ngốc kia lại dám ngang nhiên cướp hàng của cô! Thực sự là không muốn sống tử tế nữa rồi.

Mấy thủ hạ dưới trướng nhìn thấy Lãnh Như Tuyết phát ra ngạo khí lãnh khốc như vậy càng thêm sùng bái, máu trong người bọn họ đều sôi sục, có cảm giác muốn thành kính quỳ lạy dưới chân cô. Lão đại của bọn họ thật quá tuyệt, nếu không phải tảng băng nghìn năm là anh Lôi đang ngồi đó, bọn họ thật muốn chạy đến thể hiện tín ngưỡng cuồng nhiệt của mình.

Lôi quét mắt sắc lạnh nhìn mấy người đang dùng ánh mắt si mê nóng bỏng nhìn Lãnh Như Tuyết khiến bọn họ giật mình hoặc cúi đầu hoặc nhìn đi nơi khác. Trong lòng Lôi ngũ vị tạp trần, hắn biết cô có bao nhiêu sức quyến rũ, ngay cả thuộc hạ là nữ cũng nhịn không được mà bị cô mê hoặc đến ngốc người, nhưng là hắn.. thực CMN khó chịu. Chỉ muốn ôm cô tới một nơi nào đó giấu kín, không một ai có thể chia rời hai người bọn họ. Bất quá, hắn nào dám chứ... Lôi cười khổ. Sau đó ngẩng đầu, đối diện với cô, cất giọng bình thản, “Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Trực tiếp giao chiến, tôi muốn xem lũ ngu đó chết thảm như thế nào !” Lãnh Như Tuyết hừ lạnh, ánh mắt chết chóc lãnh khốc. Đừng tưởng cô không đoán được bọn họ muốn làm gì, mục đích của chúng là cướp lô hàng lợi nhuận lên tới cả chục tỷ đô la này, nhưng, ra tay lộ liễu như thế này thì chúng còn có một mục đích khác là --- giết cô! Chậc, có vẻ như Thiên Huyền cùng Hoàng Vũ đã bắt tay hợp tác. Gài bẫy buộc cô phải đích thân lộ diện đi bảo vệ chuyến hàng này, bởi vì chúng biết chuyến hàng lần này rất quan trọng. Ha ha, lũ ngu ngốc đó hình như đã quên mất một điều, cô là Lãnh Như Tuyết, là Lãnh Huyết Ma Nữ! Bọn chúng có nằm mơ cũng không đoán được, lô vũ khí lần này đi bằng đường bộ mà không phải đường thủy! Thuyền lớn này chỉ là ngụy trang. Lần này cô sẽ ra tay diệt sạch Thiên Huyền và Hoàng Vũ!

Lôi si mê cuồng nhiệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà kiều diễm như yêu tinh đang nở nụ cười thị huyết kia. Hắn thầm cười lạnh trong lòng, lũ đầu óc tàn tạ Thiên Huyền và Hoàng Vũ lần này sẽ chết không có chỗ chôn. Một lũ ngu tự cho mình thông minh, tưởng rằng có thể giết được cô sao? Mơ tưởng! Tuyết nhi của hắn, sinh mạng của hắn, hắn càng ngày càng lún sâu vào thứ tình cảm điên cuồng kia, biết cô sẽ không thể đáp lại hắn nhưng hắn vẫn cố chấp muốn yêu cô, yêu tới chết đi sống lại, thiên trường địa cửu.

Rốt cục lên được thuyền mẹ, nhóm người Lãnh Như Tuyết vừa đặt chân lên thuyền, tiếng súng lập tức vang lên. Tất cả bảo vệ, sát thủ lẫn anh vệ có trên thuyền nhanh chóng cầm súng chién đấu. Lãnh Như Tuyết mỉm cười, nụ cười mị hoặc như đóa anh túc mĩ lệ, còn phảng phất mùi huyết tinh ngạo thị thiên địa. Xem ra bọn chúng thật sự muốn cái mạng nhỏ này của cô rồi, xuất ra nhiều người như vậy. Không sao, đến bao nhiêu cô liền tiếp bấy nhiêu.

Cuộc chiến nổ ra ngay trên thuyền, tiếng súng hai bên vang lên chói tai liên tục, bên Thiên Huyền cùng Hoàng Vũ đã chết vô số, máu nhuộm đỏ cả một vùng biển rộng lớn. Lãnh Như Tuyết thân hình dẻo dai uốn người tránh đạn. Một phát súng nếu không phải trúng giữa mi tâm thì là ghim thẳng vào tim. 'Đoàng!' Một viên đạn từ họng súng đen ngòm chính thức kết liễu tên xấu số, máu tươi bắn lên khuôn mặt tuyệt sắc của cô. Máu đỏ trên nền trắng, diễm lệ như vậy, quyến rũ như vậy.

Sau khoảng một giờ, người của Lãnh Như Tuyết đã tiêu diệt hết kẻ thù, bên cô cũng có nhiều người mất mạng, bù lại, dư đảng của lũ khốn kia đã bị diệt sạch. Tần Hổ của Thiên Huyền cùng Trầm Kiện của Hoàng Vũ. Hai lão già đó nên nhường lại giang sơn cho cô rồi.

--- ------ ------ --------

Lãnh Như Tuyết bước vào một phòng trống trong thuyền, cô cần đi tắm để rửa sạch máu bẩn trên người. Chốc lát sau, tiếng nước chảy vang lên.

'Cạch' cửa phòng cô mở ra, một đôi giày da đen của đàn ông bước vào. Lôi nghe tiếng nước phát ra trong phòng tắm liền biết cô đang ở trong đó. Trong đầu lập tức hiện ra cơ thể trắng mịn như thiên chi bạch ngọc, đường cong lả lướt quyến rũ, bộ cực căng tròn no đủ xuống nữa là bụng phẳng eo thon tinh tế đến vùng đất kì bí mê người của cô. Càng nghĩ, trong người hắng càng khó chịu, lửa nóng căng cứng dưới thân đã ngóc đầu dậy, hô hấp trở nên hỗn loạn. Ánh mắt Lôi chợt tối sầm lại, ngọn lửa dục vọng bùng lên mạnh mẽ.

Lôi nhanh chóng cởi quần áo của mình, tiến vào trong nhà tắm. Bên trong là thân thể làm hắn phát nghiện, vòi hoa sen phun lên người cô, cô đứng quay lưng về phía hắn, từng giọt nước lăn tăn chảy dọc theo tấm lưng trắng trẻo, cặp mông tròn vểnh cao, hai chân thon dài cân xứng quyến rũ. Cậu em nhỏ của hắn đã ngẩng đầu hùng vĩ, gân xanh tím cũng nổi cuộn lên khiến vật nam tính khổng lồ kia càng thêm ghê người.

Lôi ôm lấy cô, xoay người cô lại, cuồng dã hôn lên đôi môi đỏ au như máu, lưỡi to cuồng loạn cướp đoạt mật ngọt trong khoang miệng ngọt ngào của cô. Tiếng mút mát 'chậc chậc...” vang lên cùng tiếng nước chảy róc rách.

Lôi đè cô lên vách tường, một tay nâng chân trái của cô lên quấn lấy hông của mình. Không thông báo gì đã động thân, nhục bổng thô to như thanh sắt nóng lập tức đâm vào hoa huy*t chật hẹp mà sâu hun hút.

“A...” tiếng rên rỉ thỏa mãn tràn ra khắp miệng hai người. Lôi điên cuồng luật động, phân thân cứng rắn rút ra chọc vào thật nhanh, thật kịch liệt. Bối thịt kiều nộn mút chặt lấy cự long như muốn ép hắn bắn ra, đỉnh quy đầu rỉ ra từng giọt từng giọt tinh dịch trắng đục. Nhục bổng mãnh liệt thúc mạnh, đâm tới nơi sâu nhất khiến Lãnh Như Tuyết rên rỉ sung sướng, “Ư... ân.. a... “

Cô uốn éo thắt lưng đong đưa theo tiết tấu ra vào cuồng dã của Lôi. Mật đạo chật hẹp bị dị vật khổng lồ của hắn nông ra, căng như muốn rách. Lửa nóng chen vào thúc tới tử cung thật nhanh thật mạnh. Miệng trên miệng dưới của Lãnh Như Tuyết đều bị lấp đầy một cách điên cuồng. Cô ôm chặt lấy Lôi, để mặc hắn cuồng loạn trạc tới trạc lui kịch liệt trên thân thể cô.

“A.. bảo bối... thật thoải mái... ưm... âm huyệt đừng cắn nhục bổng của của anh như vậy...” Lôi gầm lên sung sướng, miệng huyệt nhỏ chật hẹp của cô như đưa hắn bay lên chín tầng mây. Khoái cảm hoan lạc dưới thân vọt lên tới óc khiến Lôi mất đi lí trí, chỉ biết cuồng nhiệt luật động, nhục bổng rút ra đâm vào. Lôi thúc một cái thật mạnh khiến cả cơ thể Lãnh Như Tuyết vốn đã chịu xóc nảy liên tục bây giờ như muốn bay khỏi mặt đất. Cự long vùi mình thật sâu vào trong hoa huy*t thấm đẫm ái dịch, hai viên tinh hoàn như muốn chen cả vào trong, nơi kết hợp giao hoan của hai người mật dịch tuôn ra như suối, nhục bổng khổng lồ to dài xoay xoay trong u cốc. Lãnh Như Tuyết ưỡn người, biết hắn đang tìm điểm nhạy cảm bên trong mình, quả nhiên, đầu quy long chạm đếm âm hạch khiến Lãnh Như Tuyết rên rỉ to hơn như muốn hét lên, “A... đừng.. khó chịu quá.. a.. ư.. A!!”

hoa huy*t dưới hạ thể co rút thật nhanh, sau đó ái dịch sóng sánh tuôn ra mãnh liệt. Lôi rút cự vật căng cứng ra, cúi đầu chui vào giữa hai chân cô miệng lưỡi điên cuồng mút lấy mật ngọt đang chảy ra ồ ạt, phát ra tiếng 'chậc chậc...' dâm mĩ ái muội. Lôi mút lấy hoa hạch, sau đó chen lưỡi vào bên trong, cuồng loạn chiếm đoạt.

Lãnh Như Tuyết xụi lơ rơi xuống sàn, hai tay như muốn đẩy đầu hắn ra, lại như muốn hắn tiếp tục liếm cắn mật đạo của mình, hai chân cô co gập lại, cảm giác dục vọng cưỡng chế cùng thao túng khiến cô điên cuồng. Lãnh Như Tuyết ưỡn cong người khiến Lôi đang vùi đầu vào liếm mút trêu chọc hoa huy*t của cô càng thêm ra vào trơn tru. Lưỡi hắn như rắn nước linh hoạt luồn lách vào mật huyệt, hai bối thịt non mềm co dãn, ái dịch phun vào miệng hắn ngọt như vậy. Hắn cố nhịn dục vọng căng cứng dưới thân, trêu chọc khiến cô thở gấp run rẩy.

Quả nhiên Lãnh Như Tuyết khó nhịn, lập tức đẩy Lôi ra, cô ngồi lên người hắn, bàn tay trắng mịn tinh tế cầm lấy nhục bổng đỏ tím nhét vào miệng huyệt, sau đó chậm rãi ngồi xuống nuốt trọn cây gậy th*t vào trong dũng đạo. Cô nhổm người dậy rồi lại ngồi xuống thật chậm, nhìn vào có thể thấy rõ được miệng huyệt phun ra nuốt vào gậy th*t khổng lồ, âm đ*o của cô xoắn chặt nam căn khiến Lôi thở dốc, “Ôi... a.. tiểu yêu tinh.. nha..”

Lôi ngồi dậy đối diện với cô, hai tay tách mông cô ra, nhục bổng lập tức cuồng dã đâm vào lại đâm vào, tần suất nhanh mạnh vô cùng. Lãnh Như Tuyết ôm lấy Lôi, miệng hắn thay phiên bú mút đôi thỏ ngọc căng tròn no đủ. Trong phòng tắm vang lên tiếng hai cỗ thân thể va chạm hoan ái, tiếng ngâm nga rên rỉ cùng tiếng nước chảy. Cảnh tưởng dâm mĩ tuyệt vời. Chốc lát sau lại vọng đến tiếng hét lên đỉnh dục vọng của phụ nữ cùng tiếng gầm thỏa mãn của đàn ông.

Lôi phóng tinh dịch ồ ạt vào trong nơi sâu nhất, sau đó rút phân thân ra, tinh dịch trắng đục cùng mật dịch đặc sánh từ trong u cốc của Lãnh Như Tuyết tuôn ra. Hai người tắm rửa lại thân thể, mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài. Một lần như vậy làm sao có thể khiến Lôi thỏa mãn, nhưng tàu đã về đến cảng Thiên Hải, hắn buộc phải nhịn. Nếu không phải lúc trên biển thuyền mẹ dừng lại để xử lũ người kia thì hắn căn bản không có thời gian cùng cô ân ái mây mưa.

Hai người vừa bước xuống khỏi thuyền, lập tức nghe được giọng nói tà mị của một người đàn ông, “Bảo bối của tôi, tôi tới đón em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện