Quyền Thần

Chương 50: Ra biển



Thời tiết mùa Xuân thật là dễ chịu, trời xanh cao vợi ngàn dặm không một gợn mây, bên dưới là Đông Hải mênh mông bát ngát lấp lánh ánh mặt trời, những con sóng nhỏ lăn tăn theo gió đẩy đưa, thật chính là điển hình của một ngày Xuân dịu dàng ấm áp. Ánh dương rực rỡ xuyên qua vô vàn tầng không gian, chiếu xuống Đại Đông Hải, tạo thành hàng hàng lớp lớp những dãy sáng ngọc ngà, ánh vàng lung linh như thủy tinh nhảy múa trên những ngọn sóng lăn tăn trông thật huyễn lệ.

Bờ biển Đông Hải kéo dài trăm dặm, trong đó hải cảng nơi chiến thuyền Trấn phủ quân neo đậu chiếm chừng hai mươi dặm.

Cảng đã trải qua hơn trăm năm được Hàn gia lần lượt tu sửa đến nay có thể nói là thiên hạ đệ nhất quân cảng, mỗi một chiếc chiến thuyền đều có nơi neo đậu riêng. Nơi đây đủ chỗ cho mười mấy chiến thuyền cùng lúc có thể neo đậu để tiếp liệu, tránh gió bão, sửa chữa, cảng hàng hóa và cả bộ phận số 8, trải qua thời gian dài tu bổ mà mở rộng quy mô, ngay cả bến tàu và đê phòng hộ càng ngày càng vô cùng vững chãi, cho dù là sóng to gió lớn của Đại Đông Hải cũng khó mà vượt qua. Nghe đồn, bên trong các con đê chắn sóng còn được rót vào một số đồng nước, cho nên những chiến thuyền của Trấn phủ quân đỗ tại nơi đây đều rất an toàn.

Quân cảng này chỉ có chiến thuyền Trấn phủ quân là có thể neo đậu gần bờ, còn lại tất cả các thuyền khác không được phép neo đậu. Những loại như thuyền câu, tàu cá thuộc sự quản lý của Ngư Ty quan đều phải neo tại cảng cá.

Lần này bốn chiếc chiến thuyền thải châu mặc dù không có trải qua huấn luyện cùng tham gia ra biển diệt trừ phiến loạn, nhưng do thuộc về quyền kiểm soát của Trấn phủ quân nên được đặc cách cho một chỗ ở bến tàu

Trong bốn chiếc chiến thuyền cỡ trung này, trên thực tế chỉ còn lại hai chiếc là có khả năng chiến đấu, hai chiếc còn lại vì mục tiêu phải chưa châu ngọc lúc thải châu đã bị tháo đi máy bắn đá cùng dụng cụ đựng đá chỉ để lại duy nhất dđài cường nỗ (nỏ mạnh), cả không gian trên thuyền cũng to hơn rất nhiều, từ mũi thuyền đến đuôi thuyền đều giống như boong tàu rộng lớn dùng làm nơi chứa trai sống, và đủ chỗ cho người làm việc trên tàu tách vỏ lấy ngọc.

Chiến thuyền cỡ trung so với đại chiến thuyền đồ sộ nguy nga thì nhỏ hơn không ít, số binh lính trên thuyền cũng ít hơn nhiều.

Xét theo bình thường thì một chiến thuyền cỡ trung ngoại trừ Thống lĩnh chưởng thuyền hoặc là Đô úy kết hợp với khoảng hai ba Hiệu uý để truyền lại hiệu lệnh của thuyền trưởng, điều khiển con tàu di chuyển.

Khoang lái, cột buồm, xe bắn đá, dàn nỏ, khoang hậu cần...gần mười vị trí trên chiến thuyền đều có một Hải quản chỉ huy, tức là trên một chiến thuyền cỡ trung ngoài thuyền trưởng cùng Hiệu uý thì còn có hơn mười tên Hải quản và binh lính trên thuyền hơn hai trăm người.

Đại chiến thuyền thì có thể chứa hơn bốn trăm người, còn chiến thuyền cỡ nhỏ thì chỉ có thể chứa được ba bốn mươi người.

... ...

- Khung cảnh mênh mông bát ngát quả thật là hùng tráng...!!!

Xương Đức Hầu Tào Ân đứng ở nơi cao nhất trên bến tàu nhìn ra ngoài khơi, như một giai nhân mềm yếu, thở dài nói, tay che mũi lại, hiển nhiên là không chịu được mùi của biển khơi.

Cùng đứng sau lưng Hàn Huyền Xương là không ít quan lại của Ngư Ty quan. Tiêu Đồng Quang cánh tay băng vải cũng đứng chung ở đó, bên cạnh là Đông Hải Trấn phủ quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh dẫn theo mấy tên võ tướng, trong đó Thành Tư lại nhích tới gần Tào Ân, vẻ mặt cung kính.

Lần này tuyển Thống lĩnh cho bốn chiếc chiến thuyền, Hàn Huyền Linh liên tục suy nghĩ, Thành Tư bên cạnh lại tranh thủ, lấy cớ trước giờ chưa có lập được công mà thỉnh cầu cơ hội, mà Hàn Huyền Linh vì nể mặt Tào Ân nên cũng không có phản đối chuyện này.

Dĩ nhiên, hắn chẳng qua chỉ là để cho Thành Tư đảm nhiệm bảo vệ công việc, còn về phần thái châu thì Thành Tư tự nhiên là không có tư cách tham dự.

- Hầu gia, trên biển sóng to gió lớn, ban đêm lại rét lạnh, lần này ra biển sẽ mất khoảng bốn năm ngày.

Hàn Huyền Linh cung kính nói:

- Mấy ngày vừa qua vô cùng gian khổ, Hầu gia lại rất ít khi ra biển, chỉ sợ không thích ứng, không bằng giao cho Tiêu Thị lang đi giám thị xử lý, Hầu gia ngồi quan sát?

Tào Ân khẽ mỉm cười, nói:

- Chính vì rất ít ra biển khơi nê mới phải đi một chuyến cho biết. Đông Hải rộng lớn mênh mông, nếu như không thể du ngoạn một lần thì quả thật là đáng tiếc. Hơn nữa Thánh thượng khâm mạng muốn bổn hầu hiệp trợ sự việc thái châu, bổn hầu có thể nào phụ hoàng ân!

Hàn Huyền Linh ôm quyền nói:

Nếu ý Hầu gia đã quyết, tại hạ nguyện ý ở bên cạnh hầu hạ, hộ tống Hầu gia ra biển!

Tào Ân lắc đầu, thanh âm nhu hoà:

- Hàn Tổng đốc bận rộn việc quân, không cần làm phiền ngài!

Nhìn Hàn Huyền xương một cái, nói:

- Hàn đại nhân, chuyện nha môn Quận trưởng đã an bài thoả đáng? Ngươi lần này theo ta ra biển, nhất định phải an bài tốt chuyện tình nha môn quận trưởng!

= Hầu gia yên tâm, hết thảy đều đã an bài thoả đáng!

Hàn Huyền Xương cung kính trả lời, quay nhìn Tiêu Đồng Quang vết thương chưa khỏi hẳn đứng bên cạnh, chậm rãi nói:

Thị lang đại nhân, lần này ra biển quả là khổ cực cho đại nhân! Hạ quan trong nhà tiểu tử kia rất là mưu trí, có lẽ nên điều hắn đến làm sai vặt cho đại nhân?

- Cái gì?

Tiêu Đồng Quang không rõ lắm.

- Hàn Mạc!

Hàn Huyền Xương quát gọi. Lập tức, Hàn Mạc trong quân phục Hải quản từ trong đám người đi ra, hướng về Tiêu đồng Quang cung kính thi lễ, khuôn mặt khiến Tiêu Đồng Quang vừa hận vừa giận mỉm cười:

- Hàn Mạc hết thảy phụng lệnh Thị lang đại nhân!

- Ngươi…!

Tiêu Đồng Quang sắc mặt âm trầm, dừng một chút, lạnh lùng thốt:

- Ngươi nguyện ý nghe theo lời bổn quan sai khiến?

- Vô cùng vinh hạnh!

Hàn Mạc cười nói.

Bỗng nhiên Hàn Mạc cảm giác được có hai ánh mắt tĩnh lặng, ẩn chứa lửa nóng quét qua người mình, trong lòng liền nổi lên hàn ý, đó chính là ánh mắt của Tào Ân, tuy ôn nhu nhưng bên trong ẩn chứa lửa tình nóng rực.

- Đáng chết!

Hàn Mạc trong lòng thầm mắng một tiếng:

- Ra biển rồi, xem ngươi còn có thể làm được những gì?

Hắn mặt không đồi sắc lui vào bên trong đám người, không có nhìn đến ánh mắt của Tào Ân. Ánh mắt kia quả là vô cùng ám muội a.

Tiêu Đồng Quang cũng không ngốc, Hàn Huyền Xương an bài Hàn Mạc ở bên cạnh hắn, mục đích mọi người đều rõ ràng, giống như Tiêu thái sư muốn đem chính mình điều đến quận Đông Hải giống nhau, tất cả đều là để giám thị.

Giám thị tầng tầng lớp lớp.

Chẳng qua song phương sẽ không ngu đến mức nói toạc ra!

Tiêu Đồng Quang cũng sẽ không tin rằng một tiểu hài tử lại có thể làm được chuyện gì.

Tâm tư của Hàn Mạc cũng không kém Tiêu Đồng Quang, hắn rất muốn phụng bồi lão già tự cho mình là rất thông minh này, ở trên biển chơi đùa một lần. Hắn biết, nơi này không phải là đại lục, ở đây hắn có đầy đủ điều kiện khiến cho lão gia hoả này sống không thoải mái trong suốt chuyến đi, ít nhất có thể khiến thương thế của Tiêu Đồng Quang nặng hơn chút nữa.

Khoé miệng Hàn Mạc khẽ nhếch.

Tào Ân nhìn lên bờ vẫn còn tiếp tục tiến hành nghi thức, thở dài nói:

- Không nghĩ tới nghi thức ở thái châu lại phức tạp như vậy!

Ở trên bờ biển, chia làm hai nhóm người, một nhóm nam nhân mặc trang phục màu xám tro, làn da màu cổ đồng, cũng chính là dân bản xứ. Họ đều trẻ tuổi, thân thể cường tráng, tinh lực dư thừa, tổng cộng là một trăm sáu mươi người, đều được chọn lựa tỉ mỉ từ nam nhân Đông Hải, khả năng bơi lội vô cùng tốt, có thể ở dưới nước thời gian dài lặn vớt ngọc trai.

Nhóm còn lại là một trăm sáu mươi nữ tử trang phục cả người trắng như tuyết, áo quần đơn giản lộ ra bắp chân trắng nõn, trên đầu đội nón tảo đặc biệt ở Đông Hải. Các nàng chính là phụ trách khâu lấy ngọc từ trai, thủ nghệ tinh xảo, thận trọng , đều có thể lấy ra đầy đủ ngọc trong mình trai.

Trước giờ phụ trách lấy châu cũng đều là công việc của nữ tử, nghe nói nếu để cho nam nhân làm sẽ khiến cho trai không thể ra ngọc được nữa, cho nên đời đời ở Đông Hải cũng đã phân ra nam nhân mò trai, nữ nhân lấy châu.

Những người này đều được ghi lại trong sổ sách ở quan phủ, được quan phủ bảo vệ, một khi muốn bắt trai lấy châu thì sẽ điều động bọn họ. Hàng năm bọn họ đều được hưởng một số lượng quân tệ ít ỏi, hơn nữa được hưởng chế độ giảm nửa thuế, xem như là chút phúc lợi.

Bởi vì trước đây vẫn chưa từng có chuyến đi mò trai nào quy mô lớn thế này, nên trong danh sách đều không vượt qua ba mươi người. Lần này vì lấy châu làm thuế nên đã trải qua sàng lọc một lần nữa, tuyển ra hơn ba trăm người.

Lúc này những châu dân kia (dân khai thác châu) chia làm hai tốp, toàn bộ quỳ gối trên bờ cát, trong miệng lầm rầm càu khấn, bên cạnh là mấy tên Tế sư mặc áo choàng xám, cầm trong tay một bầu gỗ lớn, múc nước biển từ thùng gỗ phía sau, sau đó xối lên trên đầu những châu dân đang quỳ, động tác vô cùng cẩn thận.

Hầu gia, bọn họ đó là đang làm nghi thức cầu khấn Hải Thần. Hàn Huyền Xương giải thích:Chỉ có trải qua gió biển tắm rửa, chứng minh với Hải Thần rằng họ không dơ bẩn thì họ mới có thể ra biển, như vậy Hải Thần mới cho phép bọn họ tiến hành mò trai.

- Hải Thần…!?

Tào Ân nhìn sang Đông Hải mênh mông, gió biển thổi nhẹ lên mái tóc dài của hắn, nếu đứng từ đằng xa nhìn lại quả thật sẽ nghĩ rằng đó là một tuyệt sắc đại mĩ nhân.

Ô ô ô…!!!

Một trận kèn hiệu từ bốn chiếc thuyền thải châu vang lên, tiếng kèn như từ xa xưa vang vọng ra xa, theo gió lan ra khắp mặt biển. Đọc Truyện Online Tại truyenbathu.vn

Những châu dân kia chậm rãi đứng lên, chỉnh tề tổ hợp dưới sự hướng dẫn của Tế sư phân ra thành hai hàng nam nhân nữ nhân đi lên hai chiếc thuyền riêng biệt đã được cải tạo lại.

Đợi đến khi châu dân đã lên thuyền hết, Hàn Huyền Linh và Hàn Huyền Xương mới dẫn đám quan lại quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

- Mời Hầu gia lên thuyền!

Thành Tư quản lý chiếc chiến thuyền Thần Bính, chiếc còn lại tên Thần Đinh do Trấn phủ quân Đô úy Tống Lâm quản lý, là tướng lãnh dòng chính của Hàn gia, mà Hàn Nguyên cũng là đi theo Tống Lâm, trở thành bộ hạ của y, ở trên đó rèn luyện.

Chiến thuyền Trấn phủ quân cũng là dựa theo Thiên can Địa chi mà tiến hành đánh số.

Hai chiếc thuyền thái châu, một chiếc là Ngọ Giáp, một chiếc là Ngọ Ất. Hàn Huyền Xương theo Xương Đức Hầu ở Ngọ Giáp, còn Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang thì ở trên Ngọ Ất.

Nhìn Tiêu Đồng quang lúc lên thuyền đi đứng không vững, Hàn Mạc trong lòng cười lạnh:

- Đợi ra đến ngoài khơi, ngươi sẽ cảm thấy hối hận là đã đi tới quận Đông Hải, đi lên con thuyền này!

Ở chiêng trống cùng tiếng kèn vang lên không ngừng, hai chiếc thuyền thái châu được hộ vệ bởi hai chiếc chiến thuyền từ từ rời khỏi cảng, hướng về trân châu đảo Hải Vực xuất phát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện