Quyền Trượng
Quyển 2 - Chương 27
“A!” Bé cưng tinh linh cũng phát hiện con mèo đen nhỏ này, không ngừng quẫy đạp muốn bắt lấy, thiếu chút nữa đã ngã từ trong lòng Yannick xuống, kết quả là khi bé gần bắt được chóp đuôi của mèo con thì mèo ta lại mẫn tiệp xoay người, chóp đuôi nhanh chóng đổi hướng, nhảy qua bên kia tiếp tục cọ chân thần quan.
“Mèo của ai?” Thần quan nhìn xung quanh một chút, không ai đang tìm mèo, nói rõ con vật nhỏ này có thể là từ bên ngoài trốn vào.
Mèo con thoạt nhìn không bẩn, thế nhưng cũng có lẽ là do màu lông quá tối nên không nhìn ra, bất quá lớp lông trên người nó thật sự mượt mà phát sáng, nhìn thế nào cũng không giống lưu lạc đầu đường.
“Bé con, em là từ đâu tới?” Yannick đưa tay xoa xoa đầu mèo, mèo con hưởng thụ meo lên một tiếng, lại nghiêng đầu liếm nhẹ ngón tay của y, cảm giác cái lưỡi gai mềm mại nhẹ nhàng lướt qua da có chút nhột nhạt.
Yannick cầm lấy non nửa bình mật bé tinh linh uống còn thừa rót vào đĩa, đặt xuống đất, mèo nhỏ lại giống như không có hứng thú, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nghiêng đầu nhìn, đôi mắt tròn trịa như hai viên đá quý màu xanh lục, linh động lại mỹ lệ, chọc người triều mến.
Thần quan thấy vậy liền cau mày, đem con mèo nhỏ ngơ ngác đáng yêu kia xốc lên, đặt cạnh bàn cơm.
Trên bàn đầy thức ăn vừa được mang lên, hương thơm bay ra ngào ngạt, thế nhưng mèo con không những không chạy tới ngửi ngửi mà cũng không chạy loạn, chỉ là bước đến cạnh cánh tay Yannick rồi nằm xuống, dùng thân thể mềm mại của mình dán vào tay y, cái bụng không ngừng phập phồng.
Mèo con vừa xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của hai người, pháp sư hắc y nhìn chằm chằm một hồi lâu, trước khi mèo ta kịp chạy trốn liền xách phần thịt mềm trên gáy của nó lên.
Thần quan lúc này mới phát hiện trên người mèo con giống như có vết thương, tốc độ hành động không phải quá nhanh nhẹn.
“Con mèo này có vấn đề gì không?”
Chris: “Cái đuôi của nó không giống mèo thường.”
Con mèo nhỏ bị pháp sư hắc y nhấc lên, lạnh lùng xem xét, bốn cái móng vuốt liều mạng giãy dụa, một bên có vẻ muốn quay đầu tìm thần quan, một bên lại không ngừng meo meo thảm thiếc, kích khởi lòng trắc ẩn đã không còn quá nhiều của đối phương.
“… Đặt nó xuống đi.”
Chris vừa buông lỏng tay, mèo con oạch một tiếng liền lao vào lòng Yannick, lại mượn lực nhảy lên bả vai của y, chọc cho bé cưng tinh linh cũng không ngừng hưng phấn, a a kêu loạn.
Đánh giá gần hơn, Yannick phát hiện đuôi của con mèo này quả thực hơi dài hơn so với mèo thường, cùng thân thể bé nhỏ của nó cực kỳ không tương xứng. Cái đuôi lông dài xõa ra, lắc lư nhẹ nhàng sau mông.
“Lông đuôi mèo mun có thể dùng để chế tác quyển trục cao cấp, đuôi của nó nhiều lông như vậy, có thể làm thêm vài cái.” Ánh mắt của pháp sư hắc y rõ ràng nóng bỏng hơn rất nhiều, thần quan thậm chí có thể cảm giác được, lúc pháp sư nói câu này, con mèo đen nhỏ đang nằm trên bả vai mình hơi run rẩy một chút, móng vuốt cũng ghim càng sâu hơn.
Vì muốn dời đi nhiệt tình nghiêng cứu của đạo sư, thần quan chỉ phải mở miệng đẩy trọng tâm câu chuyện: “Mấy món này rất ngon miệng, cư dân của Đế quốc Garde rất yêu thích mỹ thực sao?”
“Quốc gia am hiểu nấu nướng nhất là Đế quốc Salat, ở Garde, nếu như gặp được thức ăn không tệ lắm, trên cơ bản đều là do đầu bếp có gốc Salat nấu nướng.” Làm một pháp sư sinh trưởng tại nơi này, kiến thức lại rộng rãi, những việc Chris biết rõ ràng nhiều hơn Yannick không ít.
Ánh mắt của thần quan sáng lên: “Nói như vậy, nếu có thể nấu nướng các loại món ăn ngon, mặc kệ ở quốc gia nào đều sẽ rất được hoan nghênh? “
Pháp sư nhìn y một cái: “Cậu biết chế tác mỹ thực?”
“…” Quá phức tạp thì không được, nhưng muốn nấu mỳ hoặc hoành thánh gì đó cũng không làm khó được y. Được rồi, kỳ thực Yannick cũng ý thức bản thân không được. Những món ăn theo kiểu tương tự ở nơi này cũng có, đại lục Olin không hoàn toàn tương đồng với Âu Châu trung cổ, trình độ chế tác mỹ thực ở nơi này đã vươn lên rất cao. Ngay cả bản thân y cũng đã từng nhìn thấy cư dân trấn Jed nấu mỳ, bọn họ sẽ cho thêm vào một vài loại hương liệu đặc thù, khiến cho sợi mỳ không cần nước súp phụ trợ cũng có thể tỏa ra hương vị thuần túy.
Y không thể không thừa nhận, cái ý tưởng tâm huyết trào dâng muốn dựa vào con đường ẩm thực để phát tài của mình là không thể thực hiện, có thể thấy, cái lợi thế phát dương quang đại ẩm thực Trung Hoa không phải ai cũng đều áp dụng.
Y sẽ đột nhiên nghĩ ra việc như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Theo việc mọi người tiến nhập lãnh thổ Đế quốc Garde, có một vấn đề trước kia y vẫn luôn gác lại đã phải bày lên mặt bàn.
Thứ nhất, chính là sự an toàn cá nhân của y.
Hiện tại vẫn luôn ở cùng Chris, đương nhiên y sẽ không gặp nguy hiểm gì, thế nhưng y cũng không có khả năng vĩnh viễn sẽ ở cùng người nọ. Huống chi, y là một thần quan, đã nhận ấn ký, không tồn tại khả năng chuyển chức làm nghề khác, vậy nên chỉ có thể cố gắng nghiên cứu quang minh ma pháp cao thâm hơn, lúc tấn chức vẫn phải quay về Giáo đình, không thể cả đời đều trốn đông trốn tây như vậy.
Đương nhiên, y bây giờ không phải tội phạm Giáo đình phát lệnh truy nã, bất quá chỉ là do vấn đề mâu thuẫn quyền lực nội bộ của Giáo hội trong Công quốc Santos nên mới bị âm thầm truy sát mà thôi, trên bề mặt y vẫn là an toàn. Nhưng nếu Yannick hiện thân tại một phân hội nhỏ nào đó, tin tức y còn sống cũng sẽ nhanh chóng truyền đến tai những kẻ đuổi giết y, từ đó nguy hiểm lần nữa phát sinh. Đồng dạng, nếu y không trở về Giáo đình, vĩnh viễn sẽ không có khả năng thu được thành tựu cao hơn, điểm này ngay cả Chris cũng không giúp được.
Đây là hai mệnh đề khó xử lại mâu thuẫn với nhau, nói ngắn gọn, mặc kệ y có nguyện ý hay không, cuối cùng vẫn phải trở về.
Thứ hai, chính là vấn đề tiền tài.
Tựa như y vừa thể nghiệm, một trăm đồng vàng cũng chỉ mua hai quyển trục cao giai không tệ lắm, không hơn, khiến thần quan bức thiết muốn thoát khỏi nghèo khó, vươn lên khá giả có quan ngại sâu sắc. Y chỉ có thể đem phiền não của mình đơn giản nói với pháp sư một lần.
Nhưng mà, pháp sư đối với phiền não thứ hai của y biểu thị khó thể lý giải: “Đợi sau khi theo tôi trở về đế đô, không phải cậu muốn dùng bao nhiêu tiền đều có thể tùy ý sao?”
Thần quan có chút cạn lời, vị đạo sự này của y, nếu nói hắn quá trầm mê học vấn không hiểu thế sự thì có đôi khi lại quá mức ranh ma, thế nhưng nếu nói hắn gian trá giảo hoạt, suy nghĩ của hắn thường thường vẫn trái ngược với kẻ khác..
“Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Anh nghĩ nếu Giáo đình phát hiện một thần quan trường kỳ tiếp thu sự giúp đỡ của pháp sư, kết cục chờ đợi tôi sẽ là như thế nào?”
Làm thần quan kỳ thực cũng không khác mấy với làm chính trị, đồng dạng đều phải lục đục với nhau, nỗ lực bò lên, trong nội bộ chưa chắc có bao nhiêu công chính vô tư. Nói thô tục một chút, ngoại trừ phải lau khô mông đừng để kẻ khác nắm cán, thần quan cùng với những người bình thường cũng chẳng khác gì nhau.
Pháp sư suy nghĩ một hồi, nhún vai: “Như vậy sau khi đến đế đô, cậu đi tìm phân hội của Giáo đình, nhận một phần nhiệm vụ treo thưởng không được sao?”
“Giáo hội cũng có nhiệm vụ treo thưởng?” Thần quân xuất thân công quốc biểu thị kiến thức hạn hẹp.
“Trước đây chỉ có phân hội Giáo đình ở đế quốc mới có, hiện tại cái chết đen tràn làn, nơi nào cũng cần thiết thần quan, ngay cả những thương lữ có chút của cải, lúc đi xa nhà đều sẽ mời một thần quan đồng hành để phòng ngừa vạn nhất. Cậu có thể tìm nhiệm vụ trên phương diện này.”
Ánh mắt Yannick sáng lên, đây là một chiêu thức rất tốt, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể quét danh vọng.
Chris thấy nét mặt của đối phương trong nháy mắt rạng rỡ, khiến dung mạo vốn lấp lánh lại càng thêm chói mắt, liền nói: “Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu trở thành Giáo chủ Đế quốc Garde.”
Giáo chủ của một quốc gia chẳng khác nào lãnh tụ tinh thần của cả đất nước đó, mặc dù hiện tại ma pháp sư quật khởi, quyền uy của Giáo đình gặp phải khiêu chiến rất lớn, thế nhưng ở trong lòng phần lớn mọi người Giáo đình vẫn có địa vị cao cả khó thể xâm phạm. Mặc kệ chính phủ các nơi có nguyện ý hay không, biểu hiện bên ngoài đều là thừa nhận quyền uy của Giáo đình, ngay cả một Hoàng đế muốn đăng cơ, theo lệ thường cũng phải mời Giáo Chủ đến chứng kiến tỏ vẻ địa vị của mình được chính thống thừa nhận.
Vì vậy, cấp bậc của Giáo chủ tuy rằng không lớn bằng Hồng y giáo chủ, thế nhưng quyền lực vẫn đủ để kiêng kỵ. Tất cả thần quan trong quốc gia đều phải nghe theo phân phối của Giáo chủ, quốc gia càng lớn, vị Giáo chủ kia sẽ càng làm được thoải mái.
Yannick rõ ràng không phải loại người tử thủ tôn nghiêm ‘Ta muốn dựa vào bản thân nỗ lực phấn đấu’, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, y vẫn là cự tuyệt đề nghị mê người này.
“Hiện tại cho dù để tôi làm Giáo chủ, tôi cũng không ngồi vững được cái vị trí kia, vẫn là nên cố gắng kinh doanh thêm vài năm, miễn cho không biết đến ngày nào đó sẽ bị kẻ khác ám sát trên giường”
Chris không quá đồng tình, thản nhiên nói: “Chỉ cần ở trên lãnh thổ đế quốc Garde, sẽ không có người có thể tổn thương đến cậu.”
Nói đến phân thượng này, cho dù Yannick không muốn tiếp thu cũng có chút cảm động: “Tôi phải nói, cảm ơn anh đã tính toán vì tôi nhiều như vậy, trên thế giới này, anh là người mà tôi tín nhiệm nhất.”
“Oh.” Chris nói: “Thế nhưng, nếu cậu càng chậm lên làm Giáo chủ, tôi sẽ càng mất nhiều thời gian mới có thể đọc được những thư tịch đặc biệt trong thư viện của Giáo đình.”
Yannick: “…”
Anh để tôi cảm động lâu hơn chút nữa sẽ chết sao!
Bé cưng tinh linh hoàn toàn không nghe hiểu những gì bọn họ đang nói, đã sớm ngáp dài vươn người nằm trên ghế đệm trải thảm mềm mại ngủ mất. Hai người dùng cơm xong, trả tền, Yannick ôm lấy bé tinh linh còn đang say ngủ, cùng Chris rời đi.
Chỗ ở Tyler an bày cho bọn họ, đương nhiên không phải trấn Jed hoặc trấn Tome có thể sánh được, cho dù không phải đẳng cấp của cung điện ít nhất cũng là quy cách phòng tổng thống. Hơn nữa, việc quan trọng nhất chính là, bọn họ rốt cục cũng có thể mỗi người ngủ một phòng, thần quan cũng không cần lo lắng nửa đêm tỉnh lại liền bị vị đạo sư thần bí hề hề của mình dọa cho chết ngất.
Ngay lúc y đóng cửa lại, một bóng đen khéo léo luồn qua chân y, chạy đến bên cạnh sopha đứng vững, lại meo meo hai tiếng. Lúc này Yannick mới phát hiện ra, con mèo đen nhỏ ở nhà hàng lúc nãy không biết đã lén lút đi theo bọn họ từ khi nào, còn lẻn vào được đến tận đây!
“Bé làm sao vào được? Ta không thể thu nhận bé” Thần quan cảm thấy đau đầu.
“Meo meo ~~” Mèo con mềm mại kêu hai tiếng, dùng ánh mắt thuần khiết vô tội nhìn sang.
“Được rồi, ta biết bé có thể nghe hiểu, người phương đông gọi cái này là duyên phận. Bất quá, hiện tại ta không phải người phương đông, bé cũng không phải mèo phương đông, chúng ta không cần quan tâm đến thứ này!” Tiểu tinh linh bị đặt trên salon vẫn tiếp tục ngủ, thần quan ngồi xổm người xuống, nỗ lực nói đạo lý cùng một con mèo. “Bé thấy đấy, ta không có tiền bạc cũng không có tiền đồ, bé không nên theo ta. Hoặc là ta sẽ giao bé lại cho Tyler, làm một thành chủ quyền thế nghiêng trời, ông ta có thể cho bé một cuộc sống tốt hơn, bé không phản đối chứ? Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Yannick vươn tay ra ôm lấy mèo con, mà đối phương cũng không phản kháng kịch liệt như lúc bị Chris bắt, cứ yên lặng để y nắm trong tay, một bên còn mềm mại bán manh, lè lưỡi liếm tay y.
Lúc này Yannick mới phát hiện dưới bụng nó có một đạo vết thương rất sâu, đã kết vảy rồi. Bởi vì vị trí bị thương tương đối khó nhìn, hơn nữa lại bị bộ lông màu đen ngăn trở, thế nên lúc nãy không nhìn ra.
“Thần quan lại dùng thuật trị liệu chữa trị cho một con mèo, cũng coi như quá kỳ lạ rồi!” Yannick tự giễu nói, sau khi giúp mèo con trị liệu xong còn gãi gãi cằm nó, mèo con vui sướng kêu lên một tiếng biểu thị đáp lại.
“Hừ hừ, bé có lấy lòng ta cũng vô ích, ta ngay cả bản thân còn không nuôi sống nổi, có năng lực gì nuôi bé! Được rồi không nên giả đáng thương, ta biết bé nghe hiểu!” Y xốc con mèo nhỏ lên, giơ thăng tay lên cao mà nhìn.
“Meo meo ~~~” Mèo con chuyên chú nhìn y, trong đôi mắt màu lục chỉ phản chiếu hình ảnh của thần quan.
“…”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Được rồi, ” thần quan bĩu môi, “Đừng cho là ta bị bé đả động, ta chỉ để bé ở đây thêm một đêm, hơn nữa bé còn phải tắm rửa.”
“Meo meo ~~~ “
Tyler là một người rất tri kỷ.
Đương nhiên, mục đích sự tri kỷ này của gã rất có thể chỉ là vì lấy lòng Chris, bất quá việc này cũng không trở ngại thần quan hưởng thụ phúc lợi đồng dạng.
Mà một trong những phúc lợi đó thể hiện ở việc, bồn tắm của nơi này đủ lớn, hoặc là nói nơi này đã thuộc về định nghĩa của hồ bơi, tình huống trước mắt khiến vị thần quan khiết phích từ lúc rời khỏi trấn Tome đến giờ vẫn chưa được đứng đắn tắm rửa đã cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Thiết kế phòng tắm có thể nói là vô cùng xa xỉ, nước chảy ra từ giữa bông hoa hồng mạ vàng được chạm nổi trên tường, sau khi đi qua một ma pháp trận nào đó trong nháy mắt nước lạnh liền ấm lên, hóa thành một suối nước nóng nhân tạo, đổ đầy cả mặt hồ. Mà nước trong hồ lại thông qua một miệng thoát nước chảy ra ngoài, tạo thành lưu trình đồng bộ.
Yannick để chân trần dẫm lên nền gạch trắng ấm áp, áo choàng trên người đã cởi ra từ lúc vào phòng, hiện tại y đang chậm rãi cởi áo bào thần quan.
Áo bào thần quan thiết kế rất tinh mỹ, ý định nguyên bản của Giáo đình chính là thông qua những thiết kế này phụ trợ cho khí chất tôn quý của thần quan. Đương nhiên, loại mục đích này đã đạt tới, nhưng những thiết kế rườm rà kia đồng thời cũng khiến quá trình cởi ra, mặc vào áo bào trở nên cực kỳ phiền phức.
Từ cổ áo đến mắt cá chân, áo bào thần quan rộng rãi đem cả cơ thể người mặc che chắn nghiêm cẩn, theo từng khỏa nút buộc được cởi ra, da thịt từng chút hiển lộ, mãi đến một lúc lâu sau, tầng tầng quần áo và đồ dùng hằng ngày rơi xuống bên chân, bức tường bóng loáng đến mức có thể sử dụng như gương phản chiếu ra một thân ảnh cao gầy, lại trắng nõn đến có chút quá phận, mái tóc màu bạc xõa tung, gần như có thể che khuất cả bờ mông.
Có khung xương của người phương tây làm giá, cho dù gương mặt của Yannick có xinh đẹp hơn nữa cũng không khiến cho người khác ngộ nhận thành nữ giới —— mà vị chủ tiệm thương điếm kia thuần túy chính là mắt mờ.
Bất quá chính vì như vậy, ngược lại càng thêm tôn lên mị lực của cỗ thân thể này, nhất là khi nước nóng trong hồ bắt đầu bao phủ da thịt mềm mại, gõ má trắng nõn trong nháy mắt phủ lên một rặng mây đỏ… loại dung mạo này, hơn nữa kết hợp với thân phận thần quan, nụ cười cao thượng xuất trần giả dối… cho dù là đặt ở Đế quốc Charlemagne hoặc ở Đế quốc Garde đều có thể khiến cho cả đám phu nhân quý tộc lâm vào điên cuồng.
Giờ khắc này, thần quan vừa mới thoải mái thở dài một hơi, loại thần tình thích ý trên mặt lại lập tức bị đánh vỡ: “Ai cho bé xuống nước?!”
“Mèo của ai?” Thần quan nhìn xung quanh một chút, không ai đang tìm mèo, nói rõ con vật nhỏ này có thể là từ bên ngoài trốn vào.
Mèo con thoạt nhìn không bẩn, thế nhưng cũng có lẽ là do màu lông quá tối nên không nhìn ra, bất quá lớp lông trên người nó thật sự mượt mà phát sáng, nhìn thế nào cũng không giống lưu lạc đầu đường.
“Bé con, em là từ đâu tới?” Yannick đưa tay xoa xoa đầu mèo, mèo con hưởng thụ meo lên một tiếng, lại nghiêng đầu liếm nhẹ ngón tay của y, cảm giác cái lưỡi gai mềm mại nhẹ nhàng lướt qua da có chút nhột nhạt.
Yannick cầm lấy non nửa bình mật bé tinh linh uống còn thừa rót vào đĩa, đặt xuống đất, mèo nhỏ lại giống như không có hứng thú, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nghiêng đầu nhìn, đôi mắt tròn trịa như hai viên đá quý màu xanh lục, linh động lại mỹ lệ, chọc người triều mến.
Thần quan thấy vậy liền cau mày, đem con mèo nhỏ ngơ ngác đáng yêu kia xốc lên, đặt cạnh bàn cơm.
Trên bàn đầy thức ăn vừa được mang lên, hương thơm bay ra ngào ngạt, thế nhưng mèo con không những không chạy tới ngửi ngửi mà cũng không chạy loạn, chỉ là bước đến cạnh cánh tay Yannick rồi nằm xuống, dùng thân thể mềm mại của mình dán vào tay y, cái bụng không ngừng phập phồng.
Mèo con vừa xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của hai người, pháp sư hắc y nhìn chằm chằm một hồi lâu, trước khi mèo ta kịp chạy trốn liền xách phần thịt mềm trên gáy của nó lên.
Thần quan lúc này mới phát hiện trên người mèo con giống như có vết thương, tốc độ hành động không phải quá nhanh nhẹn.
“Con mèo này có vấn đề gì không?”
Chris: “Cái đuôi của nó không giống mèo thường.”
Con mèo nhỏ bị pháp sư hắc y nhấc lên, lạnh lùng xem xét, bốn cái móng vuốt liều mạng giãy dụa, một bên có vẻ muốn quay đầu tìm thần quan, một bên lại không ngừng meo meo thảm thiếc, kích khởi lòng trắc ẩn đã không còn quá nhiều của đối phương.
“… Đặt nó xuống đi.”
Chris vừa buông lỏng tay, mèo con oạch một tiếng liền lao vào lòng Yannick, lại mượn lực nhảy lên bả vai của y, chọc cho bé cưng tinh linh cũng không ngừng hưng phấn, a a kêu loạn.
Đánh giá gần hơn, Yannick phát hiện đuôi của con mèo này quả thực hơi dài hơn so với mèo thường, cùng thân thể bé nhỏ của nó cực kỳ không tương xứng. Cái đuôi lông dài xõa ra, lắc lư nhẹ nhàng sau mông.
“Lông đuôi mèo mun có thể dùng để chế tác quyển trục cao cấp, đuôi của nó nhiều lông như vậy, có thể làm thêm vài cái.” Ánh mắt của pháp sư hắc y rõ ràng nóng bỏng hơn rất nhiều, thần quan thậm chí có thể cảm giác được, lúc pháp sư nói câu này, con mèo đen nhỏ đang nằm trên bả vai mình hơi run rẩy một chút, móng vuốt cũng ghim càng sâu hơn.
Vì muốn dời đi nhiệt tình nghiêng cứu của đạo sư, thần quan chỉ phải mở miệng đẩy trọng tâm câu chuyện: “Mấy món này rất ngon miệng, cư dân của Đế quốc Garde rất yêu thích mỹ thực sao?”
“Quốc gia am hiểu nấu nướng nhất là Đế quốc Salat, ở Garde, nếu như gặp được thức ăn không tệ lắm, trên cơ bản đều là do đầu bếp có gốc Salat nấu nướng.” Làm một pháp sư sinh trưởng tại nơi này, kiến thức lại rộng rãi, những việc Chris biết rõ ràng nhiều hơn Yannick không ít.
Ánh mắt của thần quan sáng lên: “Nói như vậy, nếu có thể nấu nướng các loại món ăn ngon, mặc kệ ở quốc gia nào đều sẽ rất được hoan nghênh? “
Pháp sư nhìn y một cái: “Cậu biết chế tác mỹ thực?”
“…” Quá phức tạp thì không được, nhưng muốn nấu mỳ hoặc hoành thánh gì đó cũng không làm khó được y. Được rồi, kỳ thực Yannick cũng ý thức bản thân không được. Những món ăn theo kiểu tương tự ở nơi này cũng có, đại lục Olin không hoàn toàn tương đồng với Âu Châu trung cổ, trình độ chế tác mỹ thực ở nơi này đã vươn lên rất cao. Ngay cả bản thân y cũng đã từng nhìn thấy cư dân trấn Jed nấu mỳ, bọn họ sẽ cho thêm vào một vài loại hương liệu đặc thù, khiến cho sợi mỳ không cần nước súp phụ trợ cũng có thể tỏa ra hương vị thuần túy.
Y không thể không thừa nhận, cái ý tưởng tâm huyết trào dâng muốn dựa vào con đường ẩm thực để phát tài của mình là không thể thực hiện, có thể thấy, cái lợi thế phát dương quang đại ẩm thực Trung Hoa không phải ai cũng đều áp dụng.
Y sẽ đột nhiên nghĩ ra việc như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Theo việc mọi người tiến nhập lãnh thổ Đế quốc Garde, có một vấn đề trước kia y vẫn luôn gác lại đã phải bày lên mặt bàn.
Thứ nhất, chính là sự an toàn cá nhân của y.
Hiện tại vẫn luôn ở cùng Chris, đương nhiên y sẽ không gặp nguy hiểm gì, thế nhưng y cũng không có khả năng vĩnh viễn sẽ ở cùng người nọ. Huống chi, y là một thần quan, đã nhận ấn ký, không tồn tại khả năng chuyển chức làm nghề khác, vậy nên chỉ có thể cố gắng nghiên cứu quang minh ma pháp cao thâm hơn, lúc tấn chức vẫn phải quay về Giáo đình, không thể cả đời đều trốn đông trốn tây như vậy.
Đương nhiên, y bây giờ không phải tội phạm Giáo đình phát lệnh truy nã, bất quá chỉ là do vấn đề mâu thuẫn quyền lực nội bộ của Giáo hội trong Công quốc Santos nên mới bị âm thầm truy sát mà thôi, trên bề mặt y vẫn là an toàn. Nhưng nếu Yannick hiện thân tại một phân hội nhỏ nào đó, tin tức y còn sống cũng sẽ nhanh chóng truyền đến tai những kẻ đuổi giết y, từ đó nguy hiểm lần nữa phát sinh. Đồng dạng, nếu y không trở về Giáo đình, vĩnh viễn sẽ không có khả năng thu được thành tựu cao hơn, điểm này ngay cả Chris cũng không giúp được.
Đây là hai mệnh đề khó xử lại mâu thuẫn với nhau, nói ngắn gọn, mặc kệ y có nguyện ý hay không, cuối cùng vẫn phải trở về.
Thứ hai, chính là vấn đề tiền tài.
Tựa như y vừa thể nghiệm, một trăm đồng vàng cũng chỉ mua hai quyển trục cao giai không tệ lắm, không hơn, khiến thần quan bức thiết muốn thoát khỏi nghèo khó, vươn lên khá giả có quan ngại sâu sắc. Y chỉ có thể đem phiền não của mình đơn giản nói với pháp sư một lần.
Nhưng mà, pháp sư đối với phiền não thứ hai của y biểu thị khó thể lý giải: “Đợi sau khi theo tôi trở về đế đô, không phải cậu muốn dùng bao nhiêu tiền đều có thể tùy ý sao?”
Thần quan có chút cạn lời, vị đạo sự này của y, nếu nói hắn quá trầm mê học vấn không hiểu thế sự thì có đôi khi lại quá mức ranh ma, thế nhưng nếu nói hắn gian trá giảo hoạt, suy nghĩ của hắn thường thường vẫn trái ngược với kẻ khác..
“Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Anh nghĩ nếu Giáo đình phát hiện một thần quan trường kỳ tiếp thu sự giúp đỡ của pháp sư, kết cục chờ đợi tôi sẽ là như thế nào?”
Làm thần quan kỳ thực cũng không khác mấy với làm chính trị, đồng dạng đều phải lục đục với nhau, nỗ lực bò lên, trong nội bộ chưa chắc có bao nhiêu công chính vô tư. Nói thô tục một chút, ngoại trừ phải lau khô mông đừng để kẻ khác nắm cán, thần quan cùng với những người bình thường cũng chẳng khác gì nhau.
Pháp sư suy nghĩ một hồi, nhún vai: “Như vậy sau khi đến đế đô, cậu đi tìm phân hội của Giáo đình, nhận một phần nhiệm vụ treo thưởng không được sao?”
“Giáo hội cũng có nhiệm vụ treo thưởng?” Thần quân xuất thân công quốc biểu thị kiến thức hạn hẹp.
“Trước đây chỉ có phân hội Giáo đình ở đế quốc mới có, hiện tại cái chết đen tràn làn, nơi nào cũng cần thiết thần quan, ngay cả những thương lữ có chút của cải, lúc đi xa nhà đều sẽ mời một thần quan đồng hành để phòng ngừa vạn nhất. Cậu có thể tìm nhiệm vụ trên phương diện này.”
Ánh mắt Yannick sáng lên, đây là một chiêu thức rất tốt, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể quét danh vọng.
Chris thấy nét mặt của đối phương trong nháy mắt rạng rỡ, khiến dung mạo vốn lấp lánh lại càng thêm chói mắt, liền nói: “Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu trở thành Giáo chủ Đế quốc Garde.”
Giáo chủ của một quốc gia chẳng khác nào lãnh tụ tinh thần của cả đất nước đó, mặc dù hiện tại ma pháp sư quật khởi, quyền uy của Giáo đình gặp phải khiêu chiến rất lớn, thế nhưng ở trong lòng phần lớn mọi người Giáo đình vẫn có địa vị cao cả khó thể xâm phạm. Mặc kệ chính phủ các nơi có nguyện ý hay không, biểu hiện bên ngoài đều là thừa nhận quyền uy của Giáo đình, ngay cả một Hoàng đế muốn đăng cơ, theo lệ thường cũng phải mời Giáo Chủ đến chứng kiến tỏ vẻ địa vị của mình được chính thống thừa nhận.
Vì vậy, cấp bậc của Giáo chủ tuy rằng không lớn bằng Hồng y giáo chủ, thế nhưng quyền lực vẫn đủ để kiêng kỵ. Tất cả thần quan trong quốc gia đều phải nghe theo phân phối của Giáo chủ, quốc gia càng lớn, vị Giáo chủ kia sẽ càng làm được thoải mái.
Yannick rõ ràng không phải loại người tử thủ tôn nghiêm ‘Ta muốn dựa vào bản thân nỗ lực phấn đấu’, thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, y vẫn là cự tuyệt đề nghị mê người này.
“Hiện tại cho dù để tôi làm Giáo chủ, tôi cũng không ngồi vững được cái vị trí kia, vẫn là nên cố gắng kinh doanh thêm vài năm, miễn cho không biết đến ngày nào đó sẽ bị kẻ khác ám sát trên giường”
Chris không quá đồng tình, thản nhiên nói: “Chỉ cần ở trên lãnh thổ đế quốc Garde, sẽ không có người có thể tổn thương đến cậu.”
Nói đến phân thượng này, cho dù Yannick không muốn tiếp thu cũng có chút cảm động: “Tôi phải nói, cảm ơn anh đã tính toán vì tôi nhiều như vậy, trên thế giới này, anh là người mà tôi tín nhiệm nhất.”
“Oh.” Chris nói: “Thế nhưng, nếu cậu càng chậm lên làm Giáo chủ, tôi sẽ càng mất nhiều thời gian mới có thể đọc được những thư tịch đặc biệt trong thư viện của Giáo đình.”
Yannick: “…”
Anh để tôi cảm động lâu hơn chút nữa sẽ chết sao!
Bé cưng tinh linh hoàn toàn không nghe hiểu những gì bọn họ đang nói, đã sớm ngáp dài vươn người nằm trên ghế đệm trải thảm mềm mại ngủ mất. Hai người dùng cơm xong, trả tền, Yannick ôm lấy bé tinh linh còn đang say ngủ, cùng Chris rời đi.
Chỗ ở Tyler an bày cho bọn họ, đương nhiên không phải trấn Jed hoặc trấn Tome có thể sánh được, cho dù không phải đẳng cấp của cung điện ít nhất cũng là quy cách phòng tổng thống. Hơn nữa, việc quan trọng nhất chính là, bọn họ rốt cục cũng có thể mỗi người ngủ một phòng, thần quan cũng không cần lo lắng nửa đêm tỉnh lại liền bị vị đạo sư thần bí hề hề của mình dọa cho chết ngất.
Ngay lúc y đóng cửa lại, một bóng đen khéo léo luồn qua chân y, chạy đến bên cạnh sopha đứng vững, lại meo meo hai tiếng. Lúc này Yannick mới phát hiện ra, con mèo đen nhỏ ở nhà hàng lúc nãy không biết đã lén lút đi theo bọn họ từ khi nào, còn lẻn vào được đến tận đây!
“Bé làm sao vào được? Ta không thể thu nhận bé” Thần quan cảm thấy đau đầu.
“Meo meo ~~” Mèo con mềm mại kêu hai tiếng, dùng ánh mắt thuần khiết vô tội nhìn sang.
“Được rồi, ta biết bé có thể nghe hiểu, người phương đông gọi cái này là duyên phận. Bất quá, hiện tại ta không phải người phương đông, bé cũng không phải mèo phương đông, chúng ta không cần quan tâm đến thứ này!” Tiểu tinh linh bị đặt trên salon vẫn tiếp tục ngủ, thần quan ngồi xổm người xuống, nỗ lực nói đạo lý cùng một con mèo. “Bé thấy đấy, ta không có tiền bạc cũng không có tiền đồ, bé không nên theo ta. Hoặc là ta sẽ giao bé lại cho Tyler, làm một thành chủ quyền thế nghiêng trời, ông ta có thể cho bé một cuộc sống tốt hơn, bé không phản đối chứ? Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Yannick vươn tay ra ôm lấy mèo con, mà đối phương cũng không phản kháng kịch liệt như lúc bị Chris bắt, cứ yên lặng để y nắm trong tay, một bên còn mềm mại bán manh, lè lưỡi liếm tay y.
Lúc này Yannick mới phát hiện dưới bụng nó có một đạo vết thương rất sâu, đã kết vảy rồi. Bởi vì vị trí bị thương tương đối khó nhìn, hơn nữa lại bị bộ lông màu đen ngăn trở, thế nên lúc nãy không nhìn ra.
“Thần quan lại dùng thuật trị liệu chữa trị cho một con mèo, cũng coi như quá kỳ lạ rồi!” Yannick tự giễu nói, sau khi giúp mèo con trị liệu xong còn gãi gãi cằm nó, mèo con vui sướng kêu lên một tiếng biểu thị đáp lại.
“Hừ hừ, bé có lấy lòng ta cũng vô ích, ta ngay cả bản thân còn không nuôi sống nổi, có năng lực gì nuôi bé! Được rồi không nên giả đáng thương, ta biết bé nghe hiểu!” Y xốc con mèo nhỏ lên, giơ thăng tay lên cao mà nhìn.
“Meo meo ~~~” Mèo con chuyên chú nhìn y, trong đôi mắt màu lục chỉ phản chiếu hình ảnh của thần quan.
“…”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Được rồi, ” thần quan bĩu môi, “Đừng cho là ta bị bé đả động, ta chỉ để bé ở đây thêm một đêm, hơn nữa bé còn phải tắm rửa.”
“Meo meo ~~~ “
Tyler là một người rất tri kỷ.
Đương nhiên, mục đích sự tri kỷ này của gã rất có thể chỉ là vì lấy lòng Chris, bất quá việc này cũng không trở ngại thần quan hưởng thụ phúc lợi đồng dạng.
Mà một trong những phúc lợi đó thể hiện ở việc, bồn tắm của nơi này đủ lớn, hoặc là nói nơi này đã thuộc về định nghĩa của hồ bơi, tình huống trước mắt khiến vị thần quan khiết phích từ lúc rời khỏi trấn Tome đến giờ vẫn chưa được đứng đắn tắm rửa đã cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Thiết kế phòng tắm có thể nói là vô cùng xa xỉ, nước chảy ra từ giữa bông hoa hồng mạ vàng được chạm nổi trên tường, sau khi đi qua một ma pháp trận nào đó trong nháy mắt nước lạnh liền ấm lên, hóa thành một suối nước nóng nhân tạo, đổ đầy cả mặt hồ. Mà nước trong hồ lại thông qua một miệng thoát nước chảy ra ngoài, tạo thành lưu trình đồng bộ.
Yannick để chân trần dẫm lên nền gạch trắng ấm áp, áo choàng trên người đã cởi ra từ lúc vào phòng, hiện tại y đang chậm rãi cởi áo bào thần quan.
Áo bào thần quan thiết kế rất tinh mỹ, ý định nguyên bản của Giáo đình chính là thông qua những thiết kế này phụ trợ cho khí chất tôn quý của thần quan. Đương nhiên, loại mục đích này đã đạt tới, nhưng những thiết kế rườm rà kia đồng thời cũng khiến quá trình cởi ra, mặc vào áo bào trở nên cực kỳ phiền phức.
Từ cổ áo đến mắt cá chân, áo bào thần quan rộng rãi đem cả cơ thể người mặc che chắn nghiêm cẩn, theo từng khỏa nút buộc được cởi ra, da thịt từng chút hiển lộ, mãi đến một lúc lâu sau, tầng tầng quần áo và đồ dùng hằng ngày rơi xuống bên chân, bức tường bóng loáng đến mức có thể sử dụng như gương phản chiếu ra một thân ảnh cao gầy, lại trắng nõn đến có chút quá phận, mái tóc màu bạc xõa tung, gần như có thể che khuất cả bờ mông.
Có khung xương của người phương tây làm giá, cho dù gương mặt của Yannick có xinh đẹp hơn nữa cũng không khiến cho người khác ngộ nhận thành nữ giới —— mà vị chủ tiệm thương điếm kia thuần túy chính là mắt mờ.
Bất quá chính vì như vậy, ngược lại càng thêm tôn lên mị lực của cỗ thân thể này, nhất là khi nước nóng trong hồ bắt đầu bao phủ da thịt mềm mại, gõ má trắng nõn trong nháy mắt phủ lên một rặng mây đỏ… loại dung mạo này, hơn nữa kết hợp với thân phận thần quan, nụ cười cao thượng xuất trần giả dối… cho dù là đặt ở Đế quốc Charlemagne hoặc ở Đế quốc Garde đều có thể khiến cho cả đám phu nhân quý tộc lâm vào điên cuồng.
Giờ khắc này, thần quan vừa mới thoải mái thở dài một hơi, loại thần tình thích ý trên mặt lại lập tức bị đánh vỡ: “Ai cho bé xuống nước?!”
Bình luận truyện