Quyết Tuyệt
Chương 4
Cuộc tấn công cuối cùng vào thành Trường An không có gì trở ngại.
Đường quân đưa ra mười hai điều ước pháp tạm thời, hủy bỏ pháp lệnh hà khắc của triều Tùy trước đó, ổn định lại dân tâm; lập Dương Hựu làm hoàng đế, tôn Dương Quảng làm thái thượng hoàng, Lý Uyên làm đại thừa tướng, tiến phong Đường Vương, ổn định quan lại Trường An, toàn bộ phương thức lợi dụng cùng dụ dỗ đều được Lý Uyên tiến hành hành một cách khôn khéo.
Ngay năm sau, Dương Quảng chết tại Giang Đô, Lý Uyên phế Dương Hựu, tự lập làm hoàng đế, lấy quốc hiệu là Đường, trở thành Đường Cao Tổ, niên hiệu Võ Đức, lập trưởng tử Lý Kiến Thành làm hoàng thái tử, thứ tử Lý Thế Dân làm Tần Vương, tứ tử Lý Nguyên Cát làm Tề Vương. Từ đó, mở ra kỷ nguyên thịnh thế Đường triều hơn ba trăm năm lịch sử.
Sự thay đổi này khiến cho toàn bộ Lý gia đều phấn chấn, bao nhiêu vinh quang rực rỡ nhất, khiến cho bất luận kẻ nào cũng đều khát khao có được, nay đã thuộc về mình, quyền uy của hoàng tộc là vô hạn, cũng rất dễ làm mê lòng người.
Thế nhưng, Đường triều lúc đó cũng chỉ là vương triều non trẻ, thiên hạ vẫn chưa ổn định, cát cứ hỗn loạn khắp nơi, đối mặt với thách thức như vậy, Lý Uyên quyết định lệnh thứ tử Lý Thế Dân làm thống soái, bắt đầu một hồi chinh phạt bình định thiên hạ.
Tần Vương Phủ lúc này vô cùng bộn bề, ba này sau, Lý Thế Dân sẽ xuất chinh rồi, chuẩn bị kỹ trước khi đi là điều cần thiết.
“Mau mau, đem bộ áo giáp màu đen của Vương gia đến đây, đừng để ở bên đó, mang hết sang bên này.” Trưởng Tôn thị* hiền đức đang tất bật chỉ đạo gia nhân chuẩn bị cho chuyến xuất chinh của Tần Vương.
(*Chú thích: Trưởng Tôn thị là chính thất của Lý Thế Dân, tên thật là Trưởng Tôn Vô Cấu, tiểu tự Quan Âm Tỳ, em gái của Trưởng Tôn Vô Kỵ – đại công thần ba đời của triều Đường. Khi Đại Đường thành lập, Lý Thế Dân được phong là Tần Vương, Trưởng Tôn thị được phong làm Tần vương phi, khi Lý Thế Dân lên ngôi thì bà trở thành Hoàng hậu, sau này được con trai là Đường Cao Tông truy tôn là Văn Đức Thuận Thánh Hoàng Thái Hậu).
Nàng xuất thân thế gia, ôn nhu mà hiểu lễ nghĩa, vô luận là tại Thái Nguyên ngày đó, hay là Vương phi ngày hôm nay, nàng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa của nữ tử, chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người khác phật lòng. Chồng sắp đi xa, làm thê tử, nàng vô cùng bất an, bận lòng, nhớ mong, lo lắng, thế nhưng, hắn là chồng của nàng, cũng là Tần Vương của Đại Đường, đây là trách nhiệm của hắn, là hoài bão lớn lao của hắn, cho nên, nàng chưa bao giờ có ý định làm nũng, khiến cho trượng phu phải bận lòng, nàng chỉ lặng lẽ làm những chuyện của nàng, lặng lẽ yêu nam nhân lòng mang thiên hạ này.
Khi nàng vừa chuẩn bị hàng lý xong xuôi, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đứng dưới mái hiên, nàng sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu chào hỏi, “Đại ca tới rồi!”
Nhẹ nhàng gật đầu, Lý Kiến Thành mỉm cười đi tới. Đối với đệ muội này, y luôn có ấn tượng rất tốt, vô cùng tốt, không biết có phải là “yêu nhau yêu cả đường đi” như người ta vẫn nói hay không, mà y cảm thấy nàng chỗ nào cũng tốt. Có đôi khi rảnh rỗi, chính y cũng ngẫm lại, đối mặt với nữ hài tử được đệ đệ yêu thương, tại sao mình không ghen tị chút nào? Kỳ quái! Y đang nghĩ cái gì chứ? Từ sâu trong đáy lòng khẽ giật mình.
“Tiểu tử Thế Dân này thật là, bản thân trốn đi nghỉ ngơi, để cho đệ muội tất bật một mình.” Lời khen ngợi cùng quan tâm của huynh trưởng đều rất đúng mực.
Trưởng Tôn thị đỏ mặt, cúi đầu cười mỹ lệ, “Đại ca chê cười rồi!”
Dù sao cũng không phải muội muội ruột nhà mình, quan tâm cũng có chừng mực, “Thế Dân đâu? Trốn ở chỗ nào rồi?” Y không nói nhiều lời vô ích nữa.
“Chàng đang ở Tố Tâm Các.”
“Tố Tâm Các?” Lý Kiến Thành biết nơi đó, là một tòa lầu nho nhỏ, trơ trọi giữa khoảng đất trống, cho nên càng thêm vẻ thê lãnh tịch liêu, đặt giữa Tần Vương Phủ có điểm không thích hợp.
Y không nói thêm nữa, xoay người đi đến Tố Tâm Các.
Hiện tại y có rất nhiều điều không thể theo ý mình, địa vị Hoàng thái tử khiến y chỉ có thể chôn chân ở Trường An, trọng tránh như núi đè nặng trên vai khiến y mệt mỏi, mà người vẫn luôn giúp y xua đi bao lo lắng lại sắp phải đi xa, con đường phía trước, cỏ dại mọc đầy, làm sao y có thể yên lòng cho được?!
“Thế Dân!” Y đi vào Tố Tâm Các, thân thể hơi run lên một chút, dường như có làn gió lạnh không biết ở đâu thổi tới.
Không có tiếng đáp lại.
“Thế Dân!” Y đã đi vào gian trong của Tố Tâm Các, đưa tay định vén chiếc rèm màu xanh lên.
“Đại ca!” Thanh âm người kia vang lên từ phía sau.
Y thu tay, xoay người, rốt cuộc nhìn thấy người mà y đang lo lắng, mỉm cười, “Đệ trốn ở đâu vậy?”
Trên mặt Lý Thế Dân không có một ý cười, không chỉ không có ý cười, mà trái lại, có một loại mất mát, thất lạc, thất lạc rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Người nhạy cảm như Lý Kiến Thành, thế nào lại không nhìn ra được biểu hiện khác thường của nhị đệ. Y nhẹ nhàng đi qua, ôn nhu nhìn thanh niên so với mình còn cường tráng hơn nhiều lắm, bất giác cau mày.
“Đệ phải đi rồi.” Ánh mắt của Lý Thế Dân rất phức tạp, ngữ khí lại nhẹ nhàng đến kinh ngạc. Một nam nhân cường ngạnh như vậy, một tướng quân bất khả chiến bại trên chiến trường, hôm nay lại làm sao vậy?
Y vươn tay, vô thức vuốt gương mặt hắn, có điểm phiền muộn, “Ba ngày sau, ta biết.” Kỳ thực, Lý Kiến Thành có thể hiểu được ít nhiều tâm trạng Lý Thế Dân lúc này, Nguyên Cát ở lại Thái Nguyên, bản thân định trước phải ở Trường An, mà hắn, con đường phía trước có bao nhiêu hiểm hóc, lại chỉ có thể tự mình độc hành.
“Đệ phải đi rồi.” Hắn lặp lại như cũ, trong ánh mắt có gì đó đã trở nên rõ ràng, mà thứ đó đã định trước sẽ khiến bản thân không thể bình tĩnh.
Nhìn ánh mắt quen thuộc đó, Lý Kiến Thành đột nhiên đọc được thứ gì, đột nhiên, y kinh ngạc phát hiện, ánh mắt đó cực kỳ giống y, thâm trầm, ẩn nhẫn, không dám nói, cũng không thể nói rõ, hết sức áp chế lại vô pháp khống chế, không, lẽ nào tâm trạng y bất ổn, suy nghĩ quá nhiều rồi? Hành trình phía trước rất khó khăn, Thế Dân chỉ là có chút bất an, cho dù nó là Tần Vương không ai địch nổi, cho dù nó một bụng thao lược, nó vẫn sẽ có nỗi sợ! Ta là huynh trưởng của nó, nó ở trước mặt ta không cần phải che đậy tâm tình, đúng vậy, không cần che đậy.
“Đại ca, nếu như đệ không trở về…” Lời Lý Thế Dân nói chính là căn dặn, thế nhưng lọt vào trong tâm Lý Kiến Thành lại giống như hỏa thiêu. Đây đâu phải lời một đại tướng quân thống lĩnh vạn quân nên nói, chỉ là một đứa trẻ cần được bảo vệ mà thôi.
Y thật sự không có thừa sức lực cùng tâm tình để nghĩ ngợi nhiều như vậy, thật sự từ rất sớm trước đây, y đã bắt đầu yêu đệ đệ của mình, vượt qua tình huynh đệ, vượt qua luân lý thông thường, thậm chí vượt qua mọi giới hạn mà y có thể giải thích, y nên đối xử với nó thế nào, vấn đề này y vẫn không cách nào tự trả lời mình, nhưng hiện tại, y không quản được nhiều như vậy nữa, y không khống chế được mình nữa rồi, thầm nghĩ, thầm nghĩ giúp nó vui lòng, thầm nghĩ giúp nó bình tĩnh. Hay là, chuyện y làm ngày hôm nay thực sự không sai, bởi vì y luôn tin tưởng vào năng lực phán đoán của mình, thế nhưng, y vẫn có chút hoài nghi, dù sao, đây đã từng là điều mà y trăm nghìn lần tự nói với chính mình: Chuyện này là sai trái, tuyệt không có khả năng.
Bước gần thêm một bước, có thể cảm nhận được hô hấp của người kia, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, lúc này, trong tâm Lý Kiến Thành, an ủi người mình sở ái, so với cái gì luân lý thế tục, đối nhân xử thế đều cấp bách hơn, quan trọng hơn. Mặc kệ tất cả, cứ như vậy đi, nếu như phải xuống địa ngục, vậy cứ để ta một mình gánh chịu!
Lý Thế Dân không hề phản kháng, nam nhân vĩnh viễn cao ngạo kia thoáng chốc trở nên ôn tồn vô hạn trước mặt Lý Kiến Thành. Hai người đứng nguyên một chỗ, không có kịch liệt, chỉ có ôn nhu, ôn nhu mà hôn, phảng phất tất cả mọi thứ xung quanh đều không còn ý nghĩa.
Nhất định là dọa nó không ít rồi, Lý Kiến Thành thầm nghĩ, không đúng, đệ đệ quật cường ngang bướng này sao có thể lại an tĩnh mặc mình chi phối như vậy, y muốn tiếp tục, nhưng lại sợ tiếp tục sẽ khiến phòng tuyến cố gắng duy trì từ lâu sụp đổ, đến lúc đó, càng không thể vãn hồi, không biết sẽ phải đối mặt với cục diện đó ra sao.
Không muốn, nhưng không thể không ly khai, thế nhưng, ngay trong sát na rời đi, bản thân y lại bị một cổ sức mạnh cường đại khống chế, kéo trở lại trong lòng, không cách nào giãy dụa.
Quả thực, Lý Thế Dân đúng là bị dọa không ít, trong lúc nhất thời hắn không thật sự minh bạch, không biết do quá hưng phấn, hay do kích động quên mất bản thân. Khí tức của đại ca gần như vậy, khiến hắn tham lam mà mút vào, hắn phảng phất thấy được tâm đại ca cũng có áp lực cùng giãy dụa như mình, hắn không cách nào nói rõ tâm tình lúc này của mình ra sao, cho đến khi khí tức ôn nhu này muốn ly khai thì, hắn sao có thể buông tha được. Cánh tay từ bên hông ôm chặt lấy người nọ, gần như dùng đến toàn bộ khí lực bình sinh. Bao nhiêu năm rồi, không có một lúc nào hắn rõ ràng hơn thế này, hắn cần y, cần đại ca, không phải là thủ túc, mà là, mà là tất cả của y.
Tất cả ái hận, quyền mưu trong thiên hạ đều không quan trọng nữa, chỉ cần sự tồn tại này, chỉ cần sự gắn bó này, không biết gió từ nơi nào thổi tới, tấm màn nhẹ lay, che đi ngoại bào hắc sắc, che đi y sam thanh thấu.
Trong Tố Tâm Các, biển cả vô ý, giang sơn vô cầu. Ở đây, không có Thái tử, không có Tần Vương, không có chính trị, không có thủ túc, chỉ có yêu thương cùng giãy dụa.
Nếu như hỏi, ai là người sụp đổ nhanh nhất lúc này, thì câu trả lời chính là Lục Tuấn. Hắn ở ngoài cửa Tần Vương Phủ chờ đợi tròn một đêm. Nếu như không phải vì nỗi lo lắng không cách nào nói ra, nếu như không cần giữ lấy một bí mật ngay cả Tần Vương cũng không biết, hắn nhất định lao ngay vào trong phủ, thế nhưng, vào rồi hắn phải nói thế nào? Huynh đệ hai người tâm sự với nhau, hắn quản sao được nhàn sự? Thế nhưng, thế nhưng, hắn biết, ngày hôm nay tuyệt không chỉ như vậy, gió rất lạnh, khí trời có chút khác thường, ngày như vậy… Trời ạ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Âm thanh cửa lớn mở ra, Lục Tuấn lập tức ló ra ngoài, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
Lý Kiến Thành thản nhiên đi ra khỏi Tần Vương Phủ, quay lại dặn dò vài câu với người bên trong cánh cửa, sau đó xoay người, đi về hướng Thái Tử Phủ.
Chung quanh không có người, Lục Tuấn hầu như nhảy ngay đến trước mặt Lục Tuấn, “Đại công tử.” Thói quen gọi nhất thời không sửa được, “Ngài không có việc gì chứ?”
Lý Kiến Thành mỉm cười nhìn kẻ trước mắt địch bạn khó phân, đơn giản lắc đầu, “Ta cũng không phải do giấy tạo thành, không có việc gì đâu.”
Lục Tuấn hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói, “Lên xe đi, ta đưa ngài trở lại.”
Sự cẩn thận tỉ mỉ của Lục Tuấn khiến y có chút kinh ngạc, thế nhưng, y không còn thời gian cùng thể lực để lo lắng vấn đề này nữa, trong xe mềm mại, khiến toàn thân y trở nên vô lực, một khi ngả lưng xuống sẽ không ngồi dậy được nữa. Đêm qua, ở trong lòng Thế Dân, toàn thân y nhận được sự an ủi chưa bao giờ có được, thế nhưng, cho dù bị kẻ đang ngủ say siết chặt, y vẫn không cách nào áp chế được đau đớn như lửa thiêu trong lòng, cho nên, sáng sớm, khi người kia còn chưa tỉnh, y đã nhanh chóng ly khai, không nên để nó nhìn thấy bản thân mình suy yếu như vậy. Cũng không biết đau đớn này còn có thể chịu được bao lâu, hay là, đến chết mới thôi.
Đường quân đưa ra mười hai điều ước pháp tạm thời, hủy bỏ pháp lệnh hà khắc của triều Tùy trước đó, ổn định lại dân tâm; lập Dương Hựu làm hoàng đế, tôn Dương Quảng làm thái thượng hoàng, Lý Uyên làm đại thừa tướng, tiến phong Đường Vương, ổn định quan lại Trường An, toàn bộ phương thức lợi dụng cùng dụ dỗ đều được Lý Uyên tiến hành hành một cách khôn khéo.
Ngay năm sau, Dương Quảng chết tại Giang Đô, Lý Uyên phế Dương Hựu, tự lập làm hoàng đế, lấy quốc hiệu là Đường, trở thành Đường Cao Tổ, niên hiệu Võ Đức, lập trưởng tử Lý Kiến Thành làm hoàng thái tử, thứ tử Lý Thế Dân làm Tần Vương, tứ tử Lý Nguyên Cát làm Tề Vương. Từ đó, mở ra kỷ nguyên thịnh thế Đường triều hơn ba trăm năm lịch sử.
Sự thay đổi này khiến cho toàn bộ Lý gia đều phấn chấn, bao nhiêu vinh quang rực rỡ nhất, khiến cho bất luận kẻ nào cũng đều khát khao có được, nay đã thuộc về mình, quyền uy của hoàng tộc là vô hạn, cũng rất dễ làm mê lòng người.
Thế nhưng, Đường triều lúc đó cũng chỉ là vương triều non trẻ, thiên hạ vẫn chưa ổn định, cát cứ hỗn loạn khắp nơi, đối mặt với thách thức như vậy, Lý Uyên quyết định lệnh thứ tử Lý Thế Dân làm thống soái, bắt đầu một hồi chinh phạt bình định thiên hạ.
Tần Vương Phủ lúc này vô cùng bộn bề, ba này sau, Lý Thế Dân sẽ xuất chinh rồi, chuẩn bị kỹ trước khi đi là điều cần thiết.
“Mau mau, đem bộ áo giáp màu đen của Vương gia đến đây, đừng để ở bên đó, mang hết sang bên này.” Trưởng Tôn thị* hiền đức đang tất bật chỉ đạo gia nhân chuẩn bị cho chuyến xuất chinh của Tần Vương.
(*Chú thích: Trưởng Tôn thị là chính thất của Lý Thế Dân, tên thật là Trưởng Tôn Vô Cấu, tiểu tự Quan Âm Tỳ, em gái của Trưởng Tôn Vô Kỵ – đại công thần ba đời của triều Đường. Khi Đại Đường thành lập, Lý Thế Dân được phong là Tần Vương, Trưởng Tôn thị được phong làm Tần vương phi, khi Lý Thế Dân lên ngôi thì bà trở thành Hoàng hậu, sau này được con trai là Đường Cao Tông truy tôn là Văn Đức Thuận Thánh Hoàng Thái Hậu).
Nàng xuất thân thế gia, ôn nhu mà hiểu lễ nghĩa, vô luận là tại Thái Nguyên ngày đó, hay là Vương phi ngày hôm nay, nàng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa của nữ tử, chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người khác phật lòng. Chồng sắp đi xa, làm thê tử, nàng vô cùng bất an, bận lòng, nhớ mong, lo lắng, thế nhưng, hắn là chồng của nàng, cũng là Tần Vương của Đại Đường, đây là trách nhiệm của hắn, là hoài bão lớn lao của hắn, cho nên, nàng chưa bao giờ có ý định làm nũng, khiến cho trượng phu phải bận lòng, nàng chỉ lặng lẽ làm những chuyện của nàng, lặng lẽ yêu nam nhân lòng mang thiên hạ này.
Khi nàng vừa chuẩn bị hàng lý xong xuôi, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đứng dưới mái hiên, nàng sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu chào hỏi, “Đại ca tới rồi!”
Nhẹ nhàng gật đầu, Lý Kiến Thành mỉm cười đi tới. Đối với đệ muội này, y luôn có ấn tượng rất tốt, vô cùng tốt, không biết có phải là “yêu nhau yêu cả đường đi” như người ta vẫn nói hay không, mà y cảm thấy nàng chỗ nào cũng tốt. Có đôi khi rảnh rỗi, chính y cũng ngẫm lại, đối mặt với nữ hài tử được đệ đệ yêu thương, tại sao mình không ghen tị chút nào? Kỳ quái! Y đang nghĩ cái gì chứ? Từ sâu trong đáy lòng khẽ giật mình.
“Tiểu tử Thế Dân này thật là, bản thân trốn đi nghỉ ngơi, để cho đệ muội tất bật một mình.” Lời khen ngợi cùng quan tâm của huynh trưởng đều rất đúng mực.
Trưởng Tôn thị đỏ mặt, cúi đầu cười mỹ lệ, “Đại ca chê cười rồi!”
Dù sao cũng không phải muội muội ruột nhà mình, quan tâm cũng có chừng mực, “Thế Dân đâu? Trốn ở chỗ nào rồi?” Y không nói nhiều lời vô ích nữa.
“Chàng đang ở Tố Tâm Các.”
“Tố Tâm Các?” Lý Kiến Thành biết nơi đó, là một tòa lầu nho nhỏ, trơ trọi giữa khoảng đất trống, cho nên càng thêm vẻ thê lãnh tịch liêu, đặt giữa Tần Vương Phủ có điểm không thích hợp.
Y không nói thêm nữa, xoay người đi đến Tố Tâm Các.
Hiện tại y có rất nhiều điều không thể theo ý mình, địa vị Hoàng thái tử khiến y chỉ có thể chôn chân ở Trường An, trọng tránh như núi đè nặng trên vai khiến y mệt mỏi, mà người vẫn luôn giúp y xua đi bao lo lắng lại sắp phải đi xa, con đường phía trước, cỏ dại mọc đầy, làm sao y có thể yên lòng cho được?!
“Thế Dân!” Y đi vào Tố Tâm Các, thân thể hơi run lên một chút, dường như có làn gió lạnh không biết ở đâu thổi tới.
Không có tiếng đáp lại.
“Thế Dân!” Y đã đi vào gian trong của Tố Tâm Các, đưa tay định vén chiếc rèm màu xanh lên.
“Đại ca!” Thanh âm người kia vang lên từ phía sau.
Y thu tay, xoay người, rốt cuộc nhìn thấy người mà y đang lo lắng, mỉm cười, “Đệ trốn ở đâu vậy?”
Trên mặt Lý Thế Dân không có một ý cười, không chỉ không có ý cười, mà trái lại, có một loại mất mát, thất lạc, thất lạc rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Người nhạy cảm như Lý Kiến Thành, thế nào lại không nhìn ra được biểu hiện khác thường của nhị đệ. Y nhẹ nhàng đi qua, ôn nhu nhìn thanh niên so với mình còn cường tráng hơn nhiều lắm, bất giác cau mày.
“Đệ phải đi rồi.” Ánh mắt của Lý Thế Dân rất phức tạp, ngữ khí lại nhẹ nhàng đến kinh ngạc. Một nam nhân cường ngạnh như vậy, một tướng quân bất khả chiến bại trên chiến trường, hôm nay lại làm sao vậy?
Y vươn tay, vô thức vuốt gương mặt hắn, có điểm phiền muộn, “Ba ngày sau, ta biết.” Kỳ thực, Lý Kiến Thành có thể hiểu được ít nhiều tâm trạng Lý Thế Dân lúc này, Nguyên Cát ở lại Thái Nguyên, bản thân định trước phải ở Trường An, mà hắn, con đường phía trước có bao nhiêu hiểm hóc, lại chỉ có thể tự mình độc hành.
“Đệ phải đi rồi.” Hắn lặp lại như cũ, trong ánh mắt có gì đó đã trở nên rõ ràng, mà thứ đó đã định trước sẽ khiến bản thân không thể bình tĩnh.
Nhìn ánh mắt quen thuộc đó, Lý Kiến Thành đột nhiên đọc được thứ gì, đột nhiên, y kinh ngạc phát hiện, ánh mắt đó cực kỳ giống y, thâm trầm, ẩn nhẫn, không dám nói, cũng không thể nói rõ, hết sức áp chế lại vô pháp khống chế, không, lẽ nào tâm trạng y bất ổn, suy nghĩ quá nhiều rồi? Hành trình phía trước rất khó khăn, Thế Dân chỉ là có chút bất an, cho dù nó là Tần Vương không ai địch nổi, cho dù nó một bụng thao lược, nó vẫn sẽ có nỗi sợ! Ta là huynh trưởng của nó, nó ở trước mặt ta không cần phải che đậy tâm tình, đúng vậy, không cần che đậy.
“Đại ca, nếu như đệ không trở về…” Lời Lý Thế Dân nói chính là căn dặn, thế nhưng lọt vào trong tâm Lý Kiến Thành lại giống như hỏa thiêu. Đây đâu phải lời một đại tướng quân thống lĩnh vạn quân nên nói, chỉ là một đứa trẻ cần được bảo vệ mà thôi.
Y thật sự không có thừa sức lực cùng tâm tình để nghĩ ngợi nhiều như vậy, thật sự từ rất sớm trước đây, y đã bắt đầu yêu đệ đệ của mình, vượt qua tình huynh đệ, vượt qua luân lý thông thường, thậm chí vượt qua mọi giới hạn mà y có thể giải thích, y nên đối xử với nó thế nào, vấn đề này y vẫn không cách nào tự trả lời mình, nhưng hiện tại, y không quản được nhiều như vậy nữa, y không khống chế được mình nữa rồi, thầm nghĩ, thầm nghĩ giúp nó vui lòng, thầm nghĩ giúp nó bình tĩnh. Hay là, chuyện y làm ngày hôm nay thực sự không sai, bởi vì y luôn tin tưởng vào năng lực phán đoán của mình, thế nhưng, y vẫn có chút hoài nghi, dù sao, đây đã từng là điều mà y trăm nghìn lần tự nói với chính mình: Chuyện này là sai trái, tuyệt không có khả năng.
Bước gần thêm một bước, có thể cảm nhận được hô hấp của người kia, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, lúc này, trong tâm Lý Kiến Thành, an ủi người mình sở ái, so với cái gì luân lý thế tục, đối nhân xử thế đều cấp bách hơn, quan trọng hơn. Mặc kệ tất cả, cứ như vậy đi, nếu như phải xuống địa ngục, vậy cứ để ta một mình gánh chịu!
Lý Thế Dân không hề phản kháng, nam nhân vĩnh viễn cao ngạo kia thoáng chốc trở nên ôn tồn vô hạn trước mặt Lý Kiến Thành. Hai người đứng nguyên một chỗ, không có kịch liệt, chỉ có ôn nhu, ôn nhu mà hôn, phảng phất tất cả mọi thứ xung quanh đều không còn ý nghĩa.
Nhất định là dọa nó không ít rồi, Lý Kiến Thành thầm nghĩ, không đúng, đệ đệ quật cường ngang bướng này sao có thể lại an tĩnh mặc mình chi phối như vậy, y muốn tiếp tục, nhưng lại sợ tiếp tục sẽ khiến phòng tuyến cố gắng duy trì từ lâu sụp đổ, đến lúc đó, càng không thể vãn hồi, không biết sẽ phải đối mặt với cục diện đó ra sao.
Không muốn, nhưng không thể không ly khai, thế nhưng, ngay trong sát na rời đi, bản thân y lại bị một cổ sức mạnh cường đại khống chế, kéo trở lại trong lòng, không cách nào giãy dụa.
Quả thực, Lý Thế Dân đúng là bị dọa không ít, trong lúc nhất thời hắn không thật sự minh bạch, không biết do quá hưng phấn, hay do kích động quên mất bản thân. Khí tức của đại ca gần như vậy, khiến hắn tham lam mà mút vào, hắn phảng phất thấy được tâm đại ca cũng có áp lực cùng giãy dụa như mình, hắn không cách nào nói rõ tâm tình lúc này của mình ra sao, cho đến khi khí tức ôn nhu này muốn ly khai thì, hắn sao có thể buông tha được. Cánh tay từ bên hông ôm chặt lấy người nọ, gần như dùng đến toàn bộ khí lực bình sinh. Bao nhiêu năm rồi, không có một lúc nào hắn rõ ràng hơn thế này, hắn cần y, cần đại ca, không phải là thủ túc, mà là, mà là tất cả của y.
Tất cả ái hận, quyền mưu trong thiên hạ đều không quan trọng nữa, chỉ cần sự tồn tại này, chỉ cần sự gắn bó này, không biết gió từ nơi nào thổi tới, tấm màn nhẹ lay, che đi ngoại bào hắc sắc, che đi y sam thanh thấu.
Trong Tố Tâm Các, biển cả vô ý, giang sơn vô cầu. Ở đây, không có Thái tử, không có Tần Vương, không có chính trị, không có thủ túc, chỉ có yêu thương cùng giãy dụa.
Nếu như hỏi, ai là người sụp đổ nhanh nhất lúc này, thì câu trả lời chính là Lục Tuấn. Hắn ở ngoài cửa Tần Vương Phủ chờ đợi tròn một đêm. Nếu như không phải vì nỗi lo lắng không cách nào nói ra, nếu như không cần giữ lấy một bí mật ngay cả Tần Vương cũng không biết, hắn nhất định lao ngay vào trong phủ, thế nhưng, vào rồi hắn phải nói thế nào? Huynh đệ hai người tâm sự với nhau, hắn quản sao được nhàn sự? Thế nhưng, thế nhưng, hắn biết, ngày hôm nay tuyệt không chỉ như vậy, gió rất lạnh, khí trời có chút khác thường, ngày như vậy… Trời ạ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Âm thanh cửa lớn mở ra, Lục Tuấn lập tức ló ra ngoài, đột nhiên ánh mắt sáng ngời.
Lý Kiến Thành thản nhiên đi ra khỏi Tần Vương Phủ, quay lại dặn dò vài câu với người bên trong cánh cửa, sau đó xoay người, đi về hướng Thái Tử Phủ.
Chung quanh không có người, Lục Tuấn hầu như nhảy ngay đến trước mặt Lục Tuấn, “Đại công tử.” Thói quen gọi nhất thời không sửa được, “Ngài không có việc gì chứ?”
Lý Kiến Thành mỉm cười nhìn kẻ trước mắt địch bạn khó phân, đơn giản lắc đầu, “Ta cũng không phải do giấy tạo thành, không có việc gì đâu.”
Lục Tuấn hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói, “Lên xe đi, ta đưa ngài trở lại.”
Sự cẩn thận tỉ mỉ của Lục Tuấn khiến y có chút kinh ngạc, thế nhưng, y không còn thời gian cùng thể lực để lo lắng vấn đề này nữa, trong xe mềm mại, khiến toàn thân y trở nên vô lực, một khi ngả lưng xuống sẽ không ngồi dậy được nữa. Đêm qua, ở trong lòng Thế Dân, toàn thân y nhận được sự an ủi chưa bao giờ có được, thế nhưng, cho dù bị kẻ đang ngủ say siết chặt, y vẫn không cách nào áp chế được đau đớn như lửa thiêu trong lòng, cho nên, sáng sớm, khi người kia còn chưa tỉnh, y đã nhanh chóng ly khai, không nên để nó nhìn thấy bản thân mình suy yếu như vậy. Cũng không biết đau đớn này còn có thể chịu được bao lâu, hay là, đến chết mới thôi.
Bình luận truyện