Quỳnh Thương
Quyển 2 - Chương 30: Hồng đậu tương tư
Minh Thần giáo ban đêm, đèn đuốc huy hoàng. Cả đình viện truyền khắp tiếng bước chân nhẹ nhàng của nha hoàn đồng tử. Ta ngồi trong khách phòng, nhìn chậu than dưới đất, lại vẫn cảm thấy gió ngoài cửa sổ lùa vào cửa phòng, lạnh băng thấu xương.
Thái độ ái muội không rõ đó của Lộng Ngọc với ta, ngẫu nhiên một ánh mắt trao đổi lại làm cho ta cảm thấy y thích ta. Có lẽ đây chỉ là tâm lý tự phụ giấu dưới bề ngoài tự ti đó của ta đang gây chuyện thôi. Khóc cũng khóc đủ rồi, ồn cũng ồn đủ rồi, ta thật sự nên rời khỏi rồi.
Thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ còn lại từng vòng hồng quang của chậu than. Cởi quần áo nằm trên giường, lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Ngoài cửa đèn lồng giấy lắc lư, chiếu trong phòng một phiến vàng nhàn nhạt.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe biết ngay là người không có võ công, trong Minh Thần giáo, thậm chí ngay cả nha hoàn, đều biết chút võ công, cho nên người này không có khả năng là người khác, chỉ có thể là Bạch công tử.
Quả nhiên, rất nhanh chóng nghe thấy thanh âm có chút lỗ mãng gây hấn của y: “Ôi, muộn như vậy, làm gì thế.” Ta thoáng giật mình, biết y không phải đang nói với mình, liền trở mình cẩn thận lắng nghe.
Không ai đáp. Chỉ nghe thấy Bạch công tử lại tiếp tục nói: “Có bản lĩnh thì vào đi, nhìn lén có ích cái rắm gì, nhìn y ý dâm còn không bằng trực tiếp đi vào thượng y cho thống khoái, dù sao y cũng sẽ cho ngươi thượng.” Ta nghe mà mặt thoắt hồng thoắt trắng, thầm nghĩ rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, nửa đêm lại chạy tới nhìn lén người khác. Liệu có phải là Lộng Ngọc… Nghĩ đến đây, vội vàng lắc lắc đầu, tự mình bảo với mình không thể nghĩ ngợi lung tung nữa.
Bạch công tử lại đi vài bước, nói: “Thiếu gia ta đêm nay phải đi rồi, tính toán đi vào nói mấy câu với tiểu vương bát đản không hiểu chuyện kia… Chờ đã, ngươi bay cao như vậy làm gì, ta còn chưa nói xong, đừng chạy!…”
Sau một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cửa bị đẩy ra. Dưới ánh trăng, Bạch công tử nguyên bản đã mặc một thân xiêm y trắng như tuyết nhìn càng thuần khiết như trăng, chỉ là khẩu khí y nói chuyện với người ta lại rất phá cảnh: “Thì ra ngươi chưa ngủ, làm bộ cái gì. Lời vừa nãy ta nói với Mai Ảnh giáo chủ ngươi cũng nghe thấy rồi?” Ta ngạc nhiên nói: “Người kia thật là Lộng Ngọc?”
Bạch công tử xì một tiếng, thoáng cái ngồi bên cạnh ta: “Ngươi cho ngươi là ai, trừ y ra còn ai nhìn ngươi, chỉ bằng ngươi.” Nói xong còn dùng tay chọc chọc má ta. Ta đã không khống chế được ý cười trên mặt, cúi gằm đầu trộm vui. Lại nghe thấy Bạch công tử khe khẽ thở dài. Y cũng thở dài, thật sự là chuyện rất khó. Ta cười nói: “Bạch công tử phiền não vì chuyện gì?”
“Nhìn ngươi cười vui vẻ như vậy, ta thật sự không muốn đả kích ngươi.” Y nhìn ta một cái, lắc đầu, nói, “Sang năm. Tối đa đầu xuân sang năm.” Ta nghi hoặc nhìn y: “Ý tứ gì?”
“Đại nạn của Mai Ảnh giáo chủ.”
Nghe thấy câu này, đầu ta tựa như bị người nện một phát, ong một tiếng rồi không nghe thấy gì nữa. Cách một lúc, ta mới hồi phục tinh thần, miễn cưỡng cười mà khẽ đẩy y một cái: “Bạch công tử thật thích nói giỡn.” Bạch công tử nói: “Không ai nói giỡn với ngươi. Có phải ngươi tính toán ngày mai sẽ rời khỏi nơi này.”
Ta bỗng nhiên túm chặt lấy tay y, có chút bất an nói: “Ngươi đừng đùa giỡn kiểu này với ta… Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bạch công tử lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Có phải y từng nói phải cùng ngươi đi Bích Hoa trạch? Tính cách y cao ngạo như thế, sao có thể cúi đầu trước đệ đệ vào thời điểm mình yếu nhất… Chẳng qua là muốn giao ngươi cho Hoàn Nhã Văn mà thôi.”
Bất an trong lòng càng lúc càng nhiều, trong phút chốc, nhớ tới rất nhiều chuyện. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua mà biện giải: “Nhưng y đổi ý rồi.” Bạch công tử cười khẩy nói: “Đổi ý. Hừ, ngươi nói một chút xem, trước khi đổi ý, các ngươi đã gặp chuyện gì.” Ta nghĩ một chút, đem chuyện phát sinh mấy ngày đó nói hết cho y, vừa nói, vừa nghĩ lời Lộng Ngọc từng đáp ta, càng cảm thấy khủng hoảng, suy tư qua lại, đáy lòng đã lạnh quá nửa.
Bạch công tử nghe ta nói xong, chỉ cười khẽ một tiếng, thở dài: “Thật không biết y đang nghĩ gì. Nếu là người ta thích nói ta chết rồi sẽ đi theo ta, ta cao hứng còn không kịp, y lại ném ngươi như củ khoai lang phỏng tay. Bất quá ngươi cũng lợi hại thật, lời ‘ngươi chết ta cũng không sống’ kiểu này mà cũng nói ra miệng được.”
Ta ngơ ngẩn nhìn y: “Vì sao ta vừa nói như vậy là y không cần ta…” Y lặp lại một lần: “Bởi vì y sẽ không sống lâu trên nhân thế.”
Suy tư tới lui hồi lâu, ta nhắm mắt lại, kiên định nói: “Xin lỗi, ta không tin.” Bạch công tử nói: “Mặc kệ ngươi tin hay không. Mai Ảnh giáo chủ là người thông minh, ngươi cho rằng y sẽ vì giết một lão già mà đi luyện loại tà công này sao.” Ta nói: “Cho nên ta không tin ngươi.” Bạch công tử nói: “Ngươi vẫn ngốc như vậy. Mỗi người y giết chết, đều là có uy hiếp với tính mạng của ngươi.”
Tim ta bỗng nhiên treo lơ lửng, miễn cưỡng cười nói: “Nếu ngươi tìm vài cớ khác, khả năng ta đều tin. Ngươi nói y là bởi vì ta? Ha ha, quá giả.” Bạch công tử như là căn bản không nghe thấy mà tiếp tục nói: “Rất nhiều môn phái ngoài mặt phụ thuộc y thực tế đều âm thầm muốn diệt trừ y, nhưng bởi vì không có năng lực, cho nên chỉ kết oán trong lòng. Nếu có một ngày y chết rồi, ngươi sẽ bị những người đó đại tá bát khối.”
“Y luyện thành ‘Phù Dung tâm kinh’, không giết chết bất cứ ai. Ngươi cho rằng y bắt ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ y thích ta, phải giết ta mới có thể luyện thành sao. Ta tới nơi này, chẳng qua là đả thông các đại kinh mạch toàn thân cho y thôi, mà cái giá của đả thông kinh mạch chính là thọ mệnh cấp tốc ngắn lại. Y nguyên bản chỉ có thọ mệnh một năm, có thể sống đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi.”
Ta vội vàng nói: “Khoan đã, y bắt đầu luyện ‘Phù Dung tâm kinh’ đến bây giờ chẳng qua mới hơn một tháng sao?” Bạch công tử nói: “Hơn một tháng? Ngươi xem y khi ở trên võ đạo đoạt tiêu đánh ngã Tu Mi thoải mái biết mấy, Tu Mi là nhân vật như thế nào, chưởng môn Võ Đang! Lão có thể yếu đến trình độ để y một chưởng đã đánh bay kiếm sao?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ y trước đó đã luyện rồi…” Thân thể phảng phất không phải của mình, hoàn toàn chết lặng. Bạch công tử nói: “Không sai. Từ thời điểm ngươi cùng Hoàn Nhã Văn trở lại Minh Thần giáo, y đã bắt đầu luyện ‘Phù Dung tâm kinh’. Chỉ là ngươi mỗi ngày đều ở bên y, không phát hiện được biến hóa của y.”
Ta thở hổn hển dồn dập, đầu óc choáng váng: “Vì… vì sao…” Bạch công tử cười cười, gằn từng tiếng nói: “Bởi vì y hận ngươi.”
“Y… hận ta?”
“Phải, lúc ấy y nghe nói chuyện ngươi cùng Hoàn Nhã Văn lên giường, vốn định đưa người về rồi giết ngươi.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc đó khi ở thủy lao, y từng nói nếu ta chết có lẽ y sẽ sống vui vẻ một chút, nhấn ta xuống đáy nước, làm cho ta cơ hồ mất tính mạng. Thì ra thời điểm đó, y đã…
Không dám nghĩ tiếp nữa.
“Mai Ảnh giáo chủ cái gì cũng tốt, dù cho luôn thích đánh giá cao năng lực khống chế tình cảm của mình. Y từng nhiều lần muốn động thủ giết ngươi, nhưng đều không nhẫn tâm, hiểu chứ, không hạ thủ được.” Bạch công tử khinh miệt nở nụ cười, lại nhìn lên trên, vắt óc nghĩ một hồi, nói: “Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ, ừm… nếu ta nhớ không lầm, hai ngươi trao đổi tâm ý là trên hòn đảo nát kia của ta nhỉ? Lần này thì hay rồi, ngươi tùy tiện khóc một chút, cọ người y một chút, để y hôn một chút, y liền vui đến quên sạch tất cả. Ngay cả lúc trước ngươi phản bội y như thế nào, ngươi tổn thương y như thế nào, tất cả đều quên sạch sành sanh.”
Ta mặt không biểu cảm nhìn bóng cây um tùm ngoài cửa sổ, trời lạnh đất đông, lại không làm sao ngăn cản được lời nói sắc như dao của Bạch công tử một lần lại một lần đâm vào lòng: “Mai Ảnh giáo chủ trong đồn đại giang hồ là người đáng sợ cỡ nào, sát phụ mẫu, thí huynh đệ, lãnh huyết vô tình, coi mạng người như cỏ rác, nhưng ai lại biết, chỉ một sự tỏ rõ không tính là tỏ rõ của một nam sủng, đã khiến y vứt bỏ cơ hội duy nhất vãn hồi tính mạng mình. Loại sự tình này truyền ra… sợ là phải cười chết cả đống người thôi.”
Bạch công tử dừng một chút, lại nói: “A, để ta nghĩ xem, sau đó đã xảy ra chuyện gì… Đúng rồi, ngươi bắt đầu hoài nghi y là cừu nhân của ngươi, đúng không? Ngươi nói ngươi nửa năm phải về, thực tế thời điểm đó y đã sống không nổi nửa năm. Y biết ngươi vì sao phải đi, nhưng y vẫn thả ngươi. Y vốn muốn giải thích với ngươi. Chỉ là, nếu y không thả ngươi, chờ y chết rồi, ngươi chính là một bao cỏ. Y nghĩ chi bằng lúc mình còn sống để ngươi học được đặt chân trên giang hồ, sau đó y chết cũng an tâm. Điều này ngươi hiểu chứ, ban đầu y một mực đi theo ngươi.
Nhưng dần dần, y phát hiện mình lực bất tòng tâm, bởi vì trong lòng y có người vướng bận, tác dụng ngược của ‘Phù Dung tâm kinh’ bắt đầu có hiệu ứng, người trở nên cảm tính lại yếu ớt, võ công tan đi từng chút một. Quay về Minh Thần giáo vài ngày, thân thể hoàn toàn nằm bên bờ sụp đổ, tinh thần lại càng không gánh nổi, nhưng y chẳng những không ở lại Minh Thần giáo dưỡng bệnh, ngược lại không để ý thuộc hạ khuyên giải chạy ra tìm ngươi… Kết quả ngươi đoán y đã gặp phải ai?”
Vừa nghĩ đến người kia, ta liền cảm thấy ghê tởm, ngay cả tên lão cũng không muốn nhắc lại: “Cẩu tặc kia.”
Bạch công tử dường như cũng không muốn nhắc tới chuyện đó, nhảy qua nói thẳng: “Sau chuyện đó, y bảo ta đả thông kinh mạch giúp y, coi như là triệt để hướng đến con đường bất quy. Ngươi đừng nhìn y ban ngày giết thoải mái như vậy, trên thực tế thân thể y hiện tại giống như một bình thủy tinh đã nứt, đụng khẽ một cái là vỡ nát. Tà công kia sẽ biến người ta thành yếu ớt bất kham, hơn nữa cấp bậc càng cao tình huống càng nghiêm trọng. Y hiện tại đã luyện tầng đỉnh, cho nên, ngươi không thể đi kích thích y nữa, nếu không ngươi cứ chờ nhặt xác y đi.”
Mắt ta đã đau đến mức chực nứt ra, nức nở nói: “Thế y hôm nay vì sao phải giữ ta lại, y không sợ ngươi đến cho ta biết những điều này sao.”
Bạch công tử nói: “Y đương nhiên không sợ ta cho ngươi biết, bởi vì y cho rằng việc này dù cả Thiên Nhai chạy tới nói với ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi biết. Nhưng chuyện này, ta cố tình quản chắc rồi. Y giữ ngươi lại, cũng chỉ là hy vọng có thể nhìn ngươi nhiều hơn, ôi, vô luận Mai Ảnh giáo chủ y cao cao tại thượng cỡ nào, lãnh nhược băng sương cỡ nào, vẫn phải sợ hãi tử vong nhỉ, nhất là thời điểm phải vứt bỏ hạnh phúc chìa tay là được. Quả nhiên là không chịu nổi nữa rồi. Chỉ là bản thân y cũng biết y ở trong lòng ngươi cơ hồ đã thần hóa, sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ ngay được? Cho nên y sẽ vĩnh viễn không cho ngươi biết chuyện này. Nhìn ngươi một chút là nên thỏa mãn rồi, đúng không?”
Ta cố gắng bình ổn tâm tình, hô hấp thật sâu vài lần: “Hiện tại ta cái gì cũng không muốn nghe nữa, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta có thể cứu y hay không, vô luận dùng phương pháp kiểu gì, ta đều nguyện ý thử.” Bạch công tử khẽ cười nói: “Ồ? Nếu ta nói… muốn mạng của ngươi thì sao.” Ta cơ hồ là rống ra: “Nguyện ý, ta làm sao không nguyện ý?!”
Bạch công tử nói: “Thế nếu muốn Tu Mi Vệ Hồng Liên luân bạo ngươi thì sao?” Trong đầu ta lập tức hiện ra gương mặt xấu xí vặn vẹo của hai người kia, nhẫn hồi lâu, nói: “Nguyện ý… chỉ cần có thể cứu y.” Bạch công tử ngoắc ngón trỏ cạo cạo cằm ta, ngả ngớn nhìn ta: “Không nhìn ra ngươi cũng là một tình chủng. Chỉ là, rất đáng tiếc, hiện tại sợ rằng thần tiên cũng chẳng cách nào cứu y.” Ta thoáng cái đánh văng tay y, khóc không ra nước mắt mà trèo xuống giường: “Ta mặc kệ, ta phải đi thăm y!!”
Bạch công tử không giữ ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta phải đi đây, ngươi hôm nay dù có nói cho y biết ngươi đã biết rồi cũng chẳng hề gì.” Ta nói: “Ngươi muốn đi nơi nào?” Y cười đến có chút mệt mỏi: “Trở lại nơi bắt đầu.” Ta chắp tay nói: “Bạch công tử, ta sẽ ghi nhớ bằng hữu ngươi đây.” Bạch công tử sửng sốt một chút, cười nói: “Đúng vậy, bằng hữu… ngươi mau đi tìm y đi, không nói nhiều nữa.” Ta gật gật đầu, nhanh chóng lao ra cửa.
Đêm đã khuya, trong Minh Thần giáo mùa đông đã là yên tĩnh không một tiếng động. Khe khẽ giẫm lên lá cây, cũng sẽ phát ra tiếng sột soạt. Hơi lạnh, hai tay đông đến hơi đỏ lên, đau đớn, dường như đã nứt nẻ, lại không lòng dạ nào để ý tới.
Ta đã không biết mình là ôm tâm tình như thế nào đi tìm y. Trước nay đều chưa từng sợ hãi như vậy. Đẩy cánh cửa gỗ lim, lại nhìn thấy Lộng Ngọc đang ngồi trước giường, tay cầm quần áo, dịu dàng dán chúng lên mặt mà vuốt ve.
Tiếng két cửa đã kinh động y. Y ngẩng phắt đầu, có chút quẫn bách mà giấu tay ra phía sau, chưa đến một lúc lại đỏ mặt.
Tim lại bắt đầu quặn đau giống như có cái gì đó chắn ngay ngực, cả nói chuyện cũng như là đang khóc: “Ngươi không cần giấu nữa, ta đã nhìn thấy, đó là quần áo của ta.” Lộng Ngọc lại chỉ quay mặt đi, lặng lẽ nhìn nơi khác, không trả lời ta.
Ta tiến tới hai bước, y lại quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi đừng qua đây, ta không muốn thấy ngươi.”
Ánh nến chập chờn, bóng tối di động, mùi sáp nến nhàn nhạt phiêu tán trong không khí. Bỗng nhiên cảm thấy thời gian giữa ta và y như nước suối dùng hai tay vốc lên, muốn lưu lại, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn nó chảy xuống theo kẽ ngón tay.
Muốn lưu lại, chỉ có thể bất lực nhìn Lộng Ngọc từ trong sinh mệnh của ta lặng lẽ chảy đi.
Ta lại không để ý tới lời y nói, thoáng chốc lao đến trước mặt, ôm chặt lấy y. Lộng Ngọc không giãy giụa, chỉ mặc cho ta ôm như vậy, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực ta. Mùi thơm cơ thể quen thuộc thay thế mùi sáp nến, lẳng lặng dập dờn chung quanh hai người.
Ta cẩn thận vuốt ve mái tóc dài xõa trên tấm lưng mềm nhẵn của y: “Ngọc… chúng ta lâu như vậy không gặp, ngươi không có điều gì muốn nói với ta?”
“Không có.” Thanh âm lạnh thấu xương như băng, rồi lại dễ vỡ như miếng băng mỏng.
“Ngươi có nhớ ta không?”
“Không nhớ.”
“Nhưng ta mỗi ngày đều đang nhớ ngươi, phải làm thế nào đây.”
Lộng Ngọc trong lòng toàn thân hơi chấn động, giãy khỏi lòng ta, đứng dậy, trong mắt dập dờn gợn sóng giây lát đã mất: “Ngươi muốn ta nói mấy lần, đừng lại gần ta nữa…” Còn chưa nói xong, đã ôm ta vào lòng, thô bạo hôn môi ta.
Ta có chút kinh ngạc mở to mắt, lại rất mau chóng chìm đắm trong nụ hôn dài triền miên tiêu hồn thị cốt…
Đầu đông se lạnh, ngoài cửa sổ mưa tí tách. Trời không già, tình khó tuyệt, lòng như tấm lưới, trong có ngàn ngàn mối. Lộng Ngọc ôm ta lên giường, trong mắt chảy xuôi nhu tình vô tận, đè lên người ta. Khẽ tháo màn, như cách tuyệt với đời.
Từng kiện y phục trượt xuống tay y, ta có chút khẩn trương nắm lấy tay y. Y kề đến nhẹ nhàng liếm vành tai của ta, ta theo bản năng rụt cổ, buông lỏng bàn tay đang nắm y.
Ta hơi híp đôi mắt đã gần say mê, nhìn Lộng Ngọc trong bóng đêm không thấu một chút ánh nến cởi xiêm y của mình, nhất thời tình khó kiềm chế, y còn chưa cởi xong đã ngồi dậy đè y lên tường, dán trên người y, một mặt hôn y sâu sâu cạn cạn, một mặt đưa tay cởi dây lưng của y.
Lộng Ngọc chìa tay vuốt ve tóc ta, xuôi theo trượt xuống, luồn vào áo, ngón tay hơi lạnh giá chậm rãi dao động trên hông ta, ta đứng dậy, tách hai chân, ngồi thẳng trên đùi y. Y cúi đầu ngậm nhũ tiêm của ta, nhẹ nhàng mút, cắn. Ta liên tục hít thở, rên rỉ không thôi. Vừa nghĩ đến thân thể Lộng Ngọc đã không bằng trước kia, quyết định không thể để y quá vất vả, lập tức ưỡn người dậy, vươn hai tay chủ động tách cánh mông mình, nhắm mắt lại, đối với thứ thẳng cứng của y mà ngồi xuống.
“Ô…” Bởi vì không hề làm trơn, lần giao hảo này phải đau đớn hơn trước kia nhiều lắm, toàn thân ta đều bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, nước mắt lại không khống chế rơi xuống. Ta vội vàng cúi đầu, không muốn y nhìn thấy mình rơi lệ, thử di động thân thể mình trên người y, lại có càng nhiều nước mắt trào ra hốc mắt.
Các đốt ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng quệt nước mắt trên mặt ta. Đóa mai màu tím đen trên ngón áp út của y phát ra ánh sáng nhu hòa thanh đạm yêu dị.
“Thái nhi… đừng khóc.”
Ta ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt cơ hồ hòa tan ta của Lộng Ngọc. Nước mắt lóng lánh giống như một viên trân châu lóa mắt, từ trên lệ chí màu chu sa dưới khóe mắt y lặng lẽ trượt qua.
Đau lòng nâng mặt y lên, nhẹ nhàng hôn nước mắt của y. Lộng Ngọc nín khóc mỉm cười, đỡ lấy eo ta, dùng sức đẩy một cái, tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể ta. Người ta hơi run rẩy, ôm lấy lưng y, thở gấp gáp hưởng thụ một lần lại một lần va chạm, cơ hồ đã hoàn toàn mất đi khí lực, dán vào thân thể y, ra sức hít lấy hương vị tràn lan ra trên người y…
Mộng lý bất tri thân thị khách, nhất thưởng tham hoan.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Không cần biết ngươi từ đâu tới đây, muốn đi nơi nào, ta đều sẽ bên ngươi, song túc song phi.
Thái độ ái muội không rõ đó của Lộng Ngọc với ta, ngẫu nhiên một ánh mắt trao đổi lại làm cho ta cảm thấy y thích ta. Có lẽ đây chỉ là tâm lý tự phụ giấu dưới bề ngoài tự ti đó của ta đang gây chuyện thôi. Khóc cũng khóc đủ rồi, ồn cũng ồn đủ rồi, ta thật sự nên rời khỏi rồi.
Thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ còn lại từng vòng hồng quang của chậu than. Cởi quần áo nằm trên giường, lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Ngoài cửa đèn lồng giấy lắc lư, chiếu trong phòng một phiến vàng nhàn nhạt.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, vừa nghe biết ngay là người không có võ công, trong Minh Thần giáo, thậm chí ngay cả nha hoàn, đều biết chút võ công, cho nên người này không có khả năng là người khác, chỉ có thể là Bạch công tử.
Quả nhiên, rất nhanh chóng nghe thấy thanh âm có chút lỗ mãng gây hấn của y: “Ôi, muộn như vậy, làm gì thế.” Ta thoáng giật mình, biết y không phải đang nói với mình, liền trở mình cẩn thận lắng nghe.
Không ai đáp. Chỉ nghe thấy Bạch công tử lại tiếp tục nói: “Có bản lĩnh thì vào đi, nhìn lén có ích cái rắm gì, nhìn y ý dâm còn không bằng trực tiếp đi vào thượng y cho thống khoái, dù sao y cũng sẽ cho ngươi thượng.” Ta nghe mà mặt thoắt hồng thoắt trắng, thầm nghĩ rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, nửa đêm lại chạy tới nhìn lén người khác. Liệu có phải là Lộng Ngọc… Nghĩ đến đây, vội vàng lắc lắc đầu, tự mình bảo với mình không thể nghĩ ngợi lung tung nữa.
Bạch công tử lại đi vài bước, nói: “Thiếu gia ta đêm nay phải đi rồi, tính toán đi vào nói mấy câu với tiểu vương bát đản không hiểu chuyện kia… Chờ đã, ngươi bay cao như vậy làm gì, ta còn chưa nói xong, đừng chạy!…”
Sau một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cửa bị đẩy ra. Dưới ánh trăng, Bạch công tử nguyên bản đã mặc một thân xiêm y trắng như tuyết nhìn càng thuần khiết như trăng, chỉ là khẩu khí y nói chuyện với người ta lại rất phá cảnh: “Thì ra ngươi chưa ngủ, làm bộ cái gì. Lời vừa nãy ta nói với Mai Ảnh giáo chủ ngươi cũng nghe thấy rồi?” Ta ngạc nhiên nói: “Người kia thật là Lộng Ngọc?”
Bạch công tử xì một tiếng, thoáng cái ngồi bên cạnh ta: “Ngươi cho ngươi là ai, trừ y ra còn ai nhìn ngươi, chỉ bằng ngươi.” Nói xong còn dùng tay chọc chọc má ta. Ta đã không khống chế được ý cười trên mặt, cúi gằm đầu trộm vui. Lại nghe thấy Bạch công tử khe khẽ thở dài. Y cũng thở dài, thật sự là chuyện rất khó. Ta cười nói: “Bạch công tử phiền não vì chuyện gì?”
“Nhìn ngươi cười vui vẻ như vậy, ta thật sự không muốn đả kích ngươi.” Y nhìn ta một cái, lắc đầu, nói, “Sang năm. Tối đa đầu xuân sang năm.” Ta nghi hoặc nhìn y: “Ý tứ gì?”
“Đại nạn của Mai Ảnh giáo chủ.”
Nghe thấy câu này, đầu ta tựa như bị người nện một phát, ong một tiếng rồi không nghe thấy gì nữa. Cách một lúc, ta mới hồi phục tinh thần, miễn cưỡng cười mà khẽ đẩy y một cái: “Bạch công tử thật thích nói giỡn.” Bạch công tử nói: “Không ai nói giỡn với ngươi. Có phải ngươi tính toán ngày mai sẽ rời khỏi nơi này.”
Ta bỗng nhiên túm chặt lấy tay y, có chút bất an nói: “Ngươi đừng đùa giỡn kiểu này với ta… Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Bạch công tử lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Có phải y từng nói phải cùng ngươi đi Bích Hoa trạch? Tính cách y cao ngạo như thế, sao có thể cúi đầu trước đệ đệ vào thời điểm mình yếu nhất… Chẳng qua là muốn giao ngươi cho Hoàn Nhã Văn mà thôi.”
Bất an trong lòng càng lúc càng nhiều, trong phút chốc, nhớ tới rất nhiều chuyện. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua mà biện giải: “Nhưng y đổi ý rồi.” Bạch công tử cười khẩy nói: “Đổi ý. Hừ, ngươi nói một chút xem, trước khi đổi ý, các ngươi đã gặp chuyện gì.” Ta nghĩ một chút, đem chuyện phát sinh mấy ngày đó nói hết cho y, vừa nói, vừa nghĩ lời Lộng Ngọc từng đáp ta, càng cảm thấy khủng hoảng, suy tư qua lại, đáy lòng đã lạnh quá nửa.
Bạch công tử nghe ta nói xong, chỉ cười khẽ một tiếng, thở dài: “Thật không biết y đang nghĩ gì. Nếu là người ta thích nói ta chết rồi sẽ đi theo ta, ta cao hứng còn không kịp, y lại ném ngươi như củ khoai lang phỏng tay. Bất quá ngươi cũng lợi hại thật, lời ‘ngươi chết ta cũng không sống’ kiểu này mà cũng nói ra miệng được.”
Ta ngơ ngẩn nhìn y: “Vì sao ta vừa nói như vậy là y không cần ta…” Y lặp lại một lần: “Bởi vì y sẽ không sống lâu trên nhân thế.”
Suy tư tới lui hồi lâu, ta nhắm mắt lại, kiên định nói: “Xin lỗi, ta không tin.” Bạch công tử nói: “Mặc kệ ngươi tin hay không. Mai Ảnh giáo chủ là người thông minh, ngươi cho rằng y sẽ vì giết một lão già mà đi luyện loại tà công này sao.” Ta nói: “Cho nên ta không tin ngươi.” Bạch công tử nói: “Ngươi vẫn ngốc như vậy. Mỗi người y giết chết, đều là có uy hiếp với tính mạng của ngươi.”
Tim ta bỗng nhiên treo lơ lửng, miễn cưỡng cười nói: “Nếu ngươi tìm vài cớ khác, khả năng ta đều tin. Ngươi nói y là bởi vì ta? Ha ha, quá giả.” Bạch công tử như là căn bản không nghe thấy mà tiếp tục nói: “Rất nhiều môn phái ngoài mặt phụ thuộc y thực tế đều âm thầm muốn diệt trừ y, nhưng bởi vì không có năng lực, cho nên chỉ kết oán trong lòng. Nếu có một ngày y chết rồi, ngươi sẽ bị những người đó đại tá bát khối.”
“Y luyện thành ‘Phù Dung tâm kinh’, không giết chết bất cứ ai. Ngươi cho rằng y bắt ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ y thích ta, phải giết ta mới có thể luyện thành sao. Ta tới nơi này, chẳng qua là đả thông các đại kinh mạch toàn thân cho y thôi, mà cái giá của đả thông kinh mạch chính là thọ mệnh cấp tốc ngắn lại. Y nguyên bản chỉ có thọ mệnh một năm, có thể sống đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi.”
Ta vội vàng nói: “Khoan đã, y bắt đầu luyện ‘Phù Dung tâm kinh’ đến bây giờ chẳng qua mới hơn một tháng sao?” Bạch công tử nói: “Hơn một tháng? Ngươi xem y khi ở trên võ đạo đoạt tiêu đánh ngã Tu Mi thoải mái biết mấy, Tu Mi là nhân vật như thế nào, chưởng môn Võ Đang! Lão có thể yếu đến trình độ để y một chưởng đã đánh bay kiếm sao?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ y trước đó đã luyện rồi…” Thân thể phảng phất không phải của mình, hoàn toàn chết lặng. Bạch công tử nói: “Không sai. Từ thời điểm ngươi cùng Hoàn Nhã Văn trở lại Minh Thần giáo, y đã bắt đầu luyện ‘Phù Dung tâm kinh’. Chỉ là ngươi mỗi ngày đều ở bên y, không phát hiện được biến hóa của y.”
Ta thở hổn hển dồn dập, đầu óc choáng váng: “Vì… vì sao…” Bạch công tử cười cười, gằn từng tiếng nói: “Bởi vì y hận ngươi.”
“Y… hận ta?”
“Phải, lúc ấy y nghe nói chuyện ngươi cùng Hoàn Nhã Văn lên giường, vốn định đưa người về rồi giết ngươi.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc đó khi ở thủy lao, y từng nói nếu ta chết có lẽ y sẽ sống vui vẻ một chút, nhấn ta xuống đáy nước, làm cho ta cơ hồ mất tính mạng. Thì ra thời điểm đó, y đã…
Không dám nghĩ tiếp nữa.
“Mai Ảnh giáo chủ cái gì cũng tốt, dù cho luôn thích đánh giá cao năng lực khống chế tình cảm của mình. Y từng nhiều lần muốn động thủ giết ngươi, nhưng đều không nhẫn tâm, hiểu chứ, không hạ thủ được.” Bạch công tử khinh miệt nở nụ cười, lại nhìn lên trên, vắt óc nghĩ một hồi, nói: “Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ, ừm… nếu ta nhớ không lầm, hai ngươi trao đổi tâm ý là trên hòn đảo nát kia của ta nhỉ? Lần này thì hay rồi, ngươi tùy tiện khóc một chút, cọ người y một chút, để y hôn một chút, y liền vui đến quên sạch tất cả. Ngay cả lúc trước ngươi phản bội y như thế nào, ngươi tổn thương y như thế nào, tất cả đều quên sạch sành sanh.”
Ta mặt không biểu cảm nhìn bóng cây um tùm ngoài cửa sổ, trời lạnh đất đông, lại không làm sao ngăn cản được lời nói sắc như dao của Bạch công tử một lần lại một lần đâm vào lòng: “Mai Ảnh giáo chủ trong đồn đại giang hồ là người đáng sợ cỡ nào, sát phụ mẫu, thí huynh đệ, lãnh huyết vô tình, coi mạng người như cỏ rác, nhưng ai lại biết, chỉ một sự tỏ rõ không tính là tỏ rõ của một nam sủng, đã khiến y vứt bỏ cơ hội duy nhất vãn hồi tính mạng mình. Loại sự tình này truyền ra… sợ là phải cười chết cả đống người thôi.”
Bạch công tử dừng một chút, lại nói: “A, để ta nghĩ xem, sau đó đã xảy ra chuyện gì… Đúng rồi, ngươi bắt đầu hoài nghi y là cừu nhân của ngươi, đúng không? Ngươi nói ngươi nửa năm phải về, thực tế thời điểm đó y đã sống không nổi nửa năm. Y biết ngươi vì sao phải đi, nhưng y vẫn thả ngươi. Y vốn muốn giải thích với ngươi. Chỉ là, nếu y không thả ngươi, chờ y chết rồi, ngươi chính là một bao cỏ. Y nghĩ chi bằng lúc mình còn sống để ngươi học được đặt chân trên giang hồ, sau đó y chết cũng an tâm. Điều này ngươi hiểu chứ, ban đầu y một mực đi theo ngươi.
Nhưng dần dần, y phát hiện mình lực bất tòng tâm, bởi vì trong lòng y có người vướng bận, tác dụng ngược của ‘Phù Dung tâm kinh’ bắt đầu có hiệu ứng, người trở nên cảm tính lại yếu ớt, võ công tan đi từng chút một. Quay về Minh Thần giáo vài ngày, thân thể hoàn toàn nằm bên bờ sụp đổ, tinh thần lại càng không gánh nổi, nhưng y chẳng những không ở lại Minh Thần giáo dưỡng bệnh, ngược lại không để ý thuộc hạ khuyên giải chạy ra tìm ngươi… Kết quả ngươi đoán y đã gặp phải ai?”
Vừa nghĩ đến người kia, ta liền cảm thấy ghê tởm, ngay cả tên lão cũng không muốn nhắc lại: “Cẩu tặc kia.”
Bạch công tử dường như cũng không muốn nhắc tới chuyện đó, nhảy qua nói thẳng: “Sau chuyện đó, y bảo ta đả thông kinh mạch giúp y, coi như là triệt để hướng đến con đường bất quy. Ngươi đừng nhìn y ban ngày giết thoải mái như vậy, trên thực tế thân thể y hiện tại giống như một bình thủy tinh đã nứt, đụng khẽ một cái là vỡ nát. Tà công kia sẽ biến người ta thành yếu ớt bất kham, hơn nữa cấp bậc càng cao tình huống càng nghiêm trọng. Y hiện tại đã luyện tầng đỉnh, cho nên, ngươi không thể đi kích thích y nữa, nếu không ngươi cứ chờ nhặt xác y đi.”
Mắt ta đã đau đến mức chực nứt ra, nức nở nói: “Thế y hôm nay vì sao phải giữ ta lại, y không sợ ngươi đến cho ta biết những điều này sao.”
Bạch công tử nói: “Y đương nhiên không sợ ta cho ngươi biết, bởi vì y cho rằng việc này dù cả Thiên Nhai chạy tới nói với ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi biết. Nhưng chuyện này, ta cố tình quản chắc rồi. Y giữ ngươi lại, cũng chỉ là hy vọng có thể nhìn ngươi nhiều hơn, ôi, vô luận Mai Ảnh giáo chủ y cao cao tại thượng cỡ nào, lãnh nhược băng sương cỡ nào, vẫn phải sợ hãi tử vong nhỉ, nhất là thời điểm phải vứt bỏ hạnh phúc chìa tay là được. Quả nhiên là không chịu nổi nữa rồi. Chỉ là bản thân y cũng biết y ở trong lòng ngươi cơ hồ đã thần hóa, sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ ngay được? Cho nên y sẽ vĩnh viễn không cho ngươi biết chuyện này. Nhìn ngươi một chút là nên thỏa mãn rồi, đúng không?”
Ta cố gắng bình ổn tâm tình, hô hấp thật sâu vài lần: “Hiện tại ta cái gì cũng không muốn nghe nữa, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta có thể cứu y hay không, vô luận dùng phương pháp kiểu gì, ta đều nguyện ý thử.” Bạch công tử khẽ cười nói: “Ồ? Nếu ta nói… muốn mạng của ngươi thì sao.” Ta cơ hồ là rống ra: “Nguyện ý, ta làm sao không nguyện ý?!”
Bạch công tử nói: “Thế nếu muốn Tu Mi Vệ Hồng Liên luân bạo ngươi thì sao?” Trong đầu ta lập tức hiện ra gương mặt xấu xí vặn vẹo của hai người kia, nhẫn hồi lâu, nói: “Nguyện ý… chỉ cần có thể cứu y.” Bạch công tử ngoắc ngón trỏ cạo cạo cằm ta, ngả ngớn nhìn ta: “Không nhìn ra ngươi cũng là một tình chủng. Chỉ là, rất đáng tiếc, hiện tại sợ rằng thần tiên cũng chẳng cách nào cứu y.” Ta thoáng cái đánh văng tay y, khóc không ra nước mắt mà trèo xuống giường: “Ta mặc kệ, ta phải đi thăm y!!”
Bạch công tử không giữ ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta phải đi đây, ngươi hôm nay dù có nói cho y biết ngươi đã biết rồi cũng chẳng hề gì.” Ta nói: “Ngươi muốn đi nơi nào?” Y cười đến có chút mệt mỏi: “Trở lại nơi bắt đầu.” Ta chắp tay nói: “Bạch công tử, ta sẽ ghi nhớ bằng hữu ngươi đây.” Bạch công tử sửng sốt một chút, cười nói: “Đúng vậy, bằng hữu… ngươi mau đi tìm y đi, không nói nhiều nữa.” Ta gật gật đầu, nhanh chóng lao ra cửa.
Đêm đã khuya, trong Minh Thần giáo mùa đông đã là yên tĩnh không một tiếng động. Khe khẽ giẫm lên lá cây, cũng sẽ phát ra tiếng sột soạt. Hơi lạnh, hai tay đông đến hơi đỏ lên, đau đớn, dường như đã nứt nẻ, lại không lòng dạ nào để ý tới.
Ta đã không biết mình là ôm tâm tình như thế nào đi tìm y. Trước nay đều chưa từng sợ hãi như vậy. Đẩy cánh cửa gỗ lim, lại nhìn thấy Lộng Ngọc đang ngồi trước giường, tay cầm quần áo, dịu dàng dán chúng lên mặt mà vuốt ve.
Tiếng két cửa đã kinh động y. Y ngẩng phắt đầu, có chút quẫn bách mà giấu tay ra phía sau, chưa đến một lúc lại đỏ mặt.
Tim lại bắt đầu quặn đau giống như có cái gì đó chắn ngay ngực, cả nói chuyện cũng như là đang khóc: “Ngươi không cần giấu nữa, ta đã nhìn thấy, đó là quần áo của ta.” Lộng Ngọc lại chỉ quay mặt đi, lặng lẽ nhìn nơi khác, không trả lời ta.
Ta tiến tới hai bước, y lại quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi đừng qua đây, ta không muốn thấy ngươi.”
Ánh nến chập chờn, bóng tối di động, mùi sáp nến nhàn nhạt phiêu tán trong không khí. Bỗng nhiên cảm thấy thời gian giữa ta và y như nước suối dùng hai tay vốc lên, muốn lưu lại, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn nó chảy xuống theo kẽ ngón tay.
Muốn lưu lại, chỉ có thể bất lực nhìn Lộng Ngọc từ trong sinh mệnh của ta lặng lẽ chảy đi.
Ta lại không để ý tới lời y nói, thoáng chốc lao đến trước mặt, ôm chặt lấy y. Lộng Ngọc không giãy giụa, chỉ mặc cho ta ôm như vậy, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực ta. Mùi thơm cơ thể quen thuộc thay thế mùi sáp nến, lẳng lặng dập dờn chung quanh hai người.
Ta cẩn thận vuốt ve mái tóc dài xõa trên tấm lưng mềm nhẵn của y: “Ngọc… chúng ta lâu như vậy không gặp, ngươi không có điều gì muốn nói với ta?”
“Không có.” Thanh âm lạnh thấu xương như băng, rồi lại dễ vỡ như miếng băng mỏng.
“Ngươi có nhớ ta không?”
“Không nhớ.”
“Nhưng ta mỗi ngày đều đang nhớ ngươi, phải làm thế nào đây.”
Lộng Ngọc trong lòng toàn thân hơi chấn động, giãy khỏi lòng ta, đứng dậy, trong mắt dập dờn gợn sóng giây lát đã mất: “Ngươi muốn ta nói mấy lần, đừng lại gần ta nữa…” Còn chưa nói xong, đã ôm ta vào lòng, thô bạo hôn môi ta.
Ta có chút kinh ngạc mở to mắt, lại rất mau chóng chìm đắm trong nụ hôn dài triền miên tiêu hồn thị cốt…
Đầu đông se lạnh, ngoài cửa sổ mưa tí tách. Trời không già, tình khó tuyệt, lòng như tấm lưới, trong có ngàn ngàn mối. Lộng Ngọc ôm ta lên giường, trong mắt chảy xuôi nhu tình vô tận, đè lên người ta. Khẽ tháo màn, như cách tuyệt với đời.
Từng kiện y phục trượt xuống tay y, ta có chút khẩn trương nắm lấy tay y. Y kề đến nhẹ nhàng liếm vành tai của ta, ta theo bản năng rụt cổ, buông lỏng bàn tay đang nắm y.
Ta hơi híp đôi mắt đã gần say mê, nhìn Lộng Ngọc trong bóng đêm không thấu một chút ánh nến cởi xiêm y của mình, nhất thời tình khó kiềm chế, y còn chưa cởi xong đã ngồi dậy đè y lên tường, dán trên người y, một mặt hôn y sâu sâu cạn cạn, một mặt đưa tay cởi dây lưng của y.
Lộng Ngọc chìa tay vuốt ve tóc ta, xuôi theo trượt xuống, luồn vào áo, ngón tay hơi lạnh giá chậm rãi dao động trên hông ta, ta đứng dậy, tách hai chân, ngồi thẳng trên đùi y. Y cúi đầu ngậm nhũ tiêm của ta, nhẹ nhàng mút, cắn. Ta liên tục hít thở, rên rỉ không thôi. Vừa nghĩ đến thân thể Lộng Ngọc đã không bằng trước kia, quyết định không thể để y quá vất vả, lập tức ưỡn người dậy, vươn hai tay chủ động tách cánh mông mình, nhắm mắt lại, đối với thứ thẳng cứng của y mà ngồi xuống.
“Ô…” Bởi vì không hề làm trơn, lần giao hảo này phải đau đớn hơn trước kia nhiều lắm, toàn thân ta đều bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, nước mắt lại không khống chế rơi xuống. Ta vội vàng cúi đầu, không muốn y nhìn thấy mình rơi lệ, thử di động thân thể mình trên người y, lại có càng nhiều nước mắt trào ra hốc mắt.
Các đốt ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng quệt nước mắt trên mặt ta. Đóa mai màu tím đen trên ngón áp út của y phát ra ánh sáng nhu hòa thanh đạm yêu dị.
“Thái nhi… đừng khóc.”
Ta ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt cơ hồ hòa tan ta của Lộng Ngọc. Nước mắt lóng lánh giống như một viên trân châu lóa mắt, từ trên lệ chí màu chu sa dưới khóe mắt y lặng lẽ trượt qua.
Đau lòng nâng mặt y lên, nhẹ nhàng hôn nước mắt của y. Lộng Ngọc nín khóc mỉm cười, đỡ lấy eo ta, dùng sức đẩy một cái, tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể ta. Người ta hơi run rẩy, ôm lấy lưng y, thở gấp gáp hưởng thụ một lần lại một lần va chạm, cơ hồ đã hoàn toàn mất đi khí lực, dán vào thân thể y, ra sức hít lấy hương vị tràn lan ra trên người y…
Mộng lý bất tri thân thị khách, nhất thưởng tham hoan.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Không cần biết ngươi từ đâu tới đây, muốn đi nơi nào, ta đều sẽ bên ngươi, song túc song phi.
Bình luận truyện