Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 247: Phiên ngoại chương 7: Cửu Dạ thức tỉnh
Thời gian ngày ngày trôi qua, mà Mộc Tịch Bắc cũng từng ngày chết lặng trong cảm giác đau đớn khoan tim thấu xương.
Lại là một ngày từ trong nhà tranh đi ra, Thanh Từ nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch không có một chút biểu tình nào trước mặt, tựa ở trong ngực Sơ Nhất, che miệng không dám phát ra âm thanh.
Mộc Tịch Bắc lẳng lặng đứng ở trước mặt mấy người, con người đen nhánh có chút u ám, không giống dĩ vãng có hào quang, nhưng khi nhìn thấy mấy người vẫn xẹt qua một tia sáng.
Bạch Trúc nhìn nữ tử càng ngày càng gầy yếu trước mặt, trái tim co rút đau đớn, thời điểm nàng sắp đi qua bên cạnh mấy người, rốt cục nhịn không được một tay kéo nàng trở về, ôm chặt vào trong lồng ngực của mình.
" Bắc Bắc."
Mộc Tịch Bắc chậm rãi nhếch miệng, nhưng không có lên tiếng, nước mắt của nam nhân nhỏ xuống đầu vai của nàng, nóng rực đau đớn, Mộc Tịch Bắc chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong mắt cho hắn.
Sau đó yên lặng xoay người rời đi, Bạch Trúc nhìn bóng lưng tựa như một ngọn gió liền có thể thổi bay của nữ tử, phát ra một tiếng gào thét, lại nhìn thấy Dược vương, trong mắt đầy sát ý.
Không đợi Dược vương đi ra, liền vọt lên một đao gác ở trên cổ Dược vương: " Ta muốn giết ngươi ta muốn giết ngươi!"
Dược vương cũng không kinh hoảng, hắn thân là Dược vương, trên thế gian này người nóng lòng cầu y xưa nay không ít hơn nữa số, tất nhiên đã gặp được vô số loại tình cảnh này.
" Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên bỏ đao xuống đi, ngươi phải biết, bây giờ Mộc Tịch Bắc đang làm thí nghiệm thuốc cho ta, nếu như ta xảy ra chuyện gì, ta tin nàng ta tuyệt đối không sống tới bình minh thứ hai." Dược vương nhẹ nhàng đẩy ra đao trên cần cổ, không thèm để ý chút nào.
Bạch Trúc tức giận nhìn mặt đất, đao trong tay dần dần nắm chặt, lại chỉ có thể mặc cho Dược vương nghiêng thân mà qua, cứ như vậy bình yên vô sự rời đi.
" A! "
Nam nhân phát ra một tiếng gào thét thống khổ, Bắc Bắc.... Nàng có từng nghĩ tới cảm thụ của ta không, nàng có từng nghĩ tới cảm thụ của ta không!
Trơ mắt nhìn nàng ngày qua ngày chịu đủ tra tấn, nhưng cái gì ta cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những đau đớn kia từng chút một chồng chất lên trên thân thể của nàng, loại bất lực ấy, khiến cho ta thống hận chính mình có thể tuỳ tiện nói ra chữ yêu này.
Bắc Bắc, nàng thật sự là nữ tử nhẫn tâm nhất trên thế giới này, lúc trước là với Ân Cửu Dạ, bây giờ lại là với ta.
Bạch Trúc tự giễu cười cười, nhưng mà hắn nghĩ, chí ít Ân Cửu Dạ hạnh phúc hơn so với hắn, bởi vì nàng luôn một lòng yêu hắn, cũng bởi vì hắn vẫn luôn ngủ say...
Thanh Từ đẩy ra Sơ Nhất, lảo đảo đuổi theo Dược vương, Sơ Nhất vội vàng đi theo sau lưng.
Nhưng đến lúc đuổi kịp Thanh Từ thì hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, đỏ mắt đứng nhìn ở xa xa, cuối cùng không có tiến lên.
Sau khi Thanh Từ đuổi kịp Dược vương, ngăn cản đường đi của hắn, quỳ trước mặt hắn, nắm thật chặt áo của hắn: " Van cầu ngươi... Buông tha tiểu thư của chúng ta đi. Ta thay tiểu thư thí nghiệm thuốc. Ngươi hãy để ta thay tiểu thư thí nghiệm thuốc đi."
Ai ngờ Dược vương lại nhíu mày nói:" Mặc dù các ngươi chủ tớ tình thâm khiến ta rất cảm động, chỉ tiếc... Ngươi không được..."
Lời của Dược vương giống như một chậu nước lạnh thấu tim hắt mạnh vào khuôn mặt đầy nước mắt của Thanh Từ: " Van cầu ngươi. Ta thật sự có thể thay tiểu thư chúng ta thí nghiệm thuốc..."
Trái tim Sơ Nhất mơ hồ đau đớn,một Thanh Từ luôn luôn lãnh đạm bây giờ lại hèn mọn cầu xin như thế, nhưng Thanh Từ à, nàng muốn vứt bỏ ta mà đi sao.
Dược vương muốn bứt ra rời đi, hôm nay phản ứng của Mộc Tịch Bắc khiến hắn bức thiết muốn đi thăm dò chút tư liệu.
Nhìn nữ tử trên đất, trong mắt lóe lên một sự mất kiên nhẫn, do dự có nên giải quyết hết mấy thứ phiền phức này hay không.
Sơ Nhất nhìn thấu ý nghĩ của hắn, đi lên phía trước đỡ Thanh Từ lên, vòng ở trong lồng ngực của mình, nói với Dược vương: " Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn đừng nên đánh chủ ý tới trên người chúng ta, nếu không vô luận là hải đảo hay là Đại Nguyên trăm vạn hùng binh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, đương nhiên, ta biết, ngươi không sợ, thế nhưng ngươi phải biết lợi hại của hỏa cầu, chỉ sợ Dược Vương đảo mà ngươi khổ tâm kinh doanh cũng sẽ lụi tàn trong một mồi lửa thôi."
Sắc mặt Dược vương có chút khó coi, hắn còn chưa bao giờ bị người ta áp chế như vậy đâu, có điều nghĩ đến thảo dược cùng những dược nhân mà mình dốc lòng bồi dưỡng ở trên đảo, hắn cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ này, dù sao lời Sơ Nhất nói là thật, hắn muốn chạy thoát cũng không phải việc khó gì, thế nhưng trên đảo này có rất nhiều thảo dược, chỉ sợ là rất khó tìm.
Dược vương rút ra vạt áo của mình từ trong tay Thanh Từ, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Trong chớp mắt Thanh Từ giống như dùng hết tất cả khí lực, tựa ở trong ngực nam nhân lệ rơi đầy mặt.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước giường, lẳng lặng nhìn nam nhân trên giường.
Trải qua gần hai tháng, trên người Ân Cửu Dạ rõ ràng đã có khởi sắc, mà điều này, cũng là động lực để nàng có thể tiếp tục chống đỡ.
Trên người Ân Cửu Dạ xuất hiện rất nhiều nốt màu xanh đen to bằng nắm đấm trẻ con, cách làn da, nhìn giống như là bị người ta đánh sưng lên, Dược vương nói, những cái kia đều là độc tố, từng chút xíu chảy ra từ trong cơ thể của hắn, tụ tập ở lớp da bên ngoài.
Đợi cho toàn bộ độc tố trong cơ thể dùng hình thức này dẫn xuất, hắn sẽ lại đem những độc tố phân tán lung tung tụ tập cùng một chỗ, tiếp theo triệt để dẫn ra khỏi cơ thể Ân Cửu Dạ.
Mộc Tịch Bắc cứ như vậy lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, trầm mặc.
Nàng đã không còn khí lực nói nữa, gần hai tháng, giống như đã vét sạch tất cả sinh mệnh của nàng.
Lại là một ngày, ánh sáng mặt trời phủ đầu, ngoài cửa sổ lại bắt đầu bay xuống Thanh Tuyết.
Mấy người Bạch Trúc ngày ngày không thay đổi chờ ở bên ngoài nhà tranh, từng ngày từng giờ chờ nàng người đầy mỏi mệt đi ra.
"A!" Trong nhà gỗ phát ra một tiếng tiếng hét chói tai, mang theo một loại đau đớn tê tâm liệt phế.
Bạch Trúc nhấc chân liền muốn xông vào, nhưng bây giờ canh giữ trước cửa cũng không chỉ có dược đồng ban đầu, mà còn có những dược nhân biến thái mà Dược Vương đã bồi dưỡng ra.
Bạch Trúc vừa mới đi lên, đã cùng hai người giao thủ với nhau, mấy hiệp qua đi, lại dần dần rơi xuống hạ phong.
Hắn biết, nàng giờ phút này nhất định là đau đến cực hạn, bởi vì từ trước đến nay nàng luôn ẩn nhẫn, bao nhiêu lần bọn họ chỉ nghe được nàng đang kêu rên, chưa từng hét lên tê tâm liệt vào như ngày hôm nay.
Mấy người còn lại vẫn luôn ẩn nhẫn tức giận, rốt cục tại thời khắc này bộc phát, cũng rút kiếm gia nhập chiến đấu.
Trải qua một hồi giao thủ, một dược nhân bị Bạch Trúc đá bay ra ngoài, ngã mạnh vào trên cửa nhà tranh, cửa trong nháy mắt mở ra, Bạch Trúc một kiếm bay ra, cắm mạnh ở trên cửa gỗ, lập tức vọt vào.
Trong thùng gỗ nữ tử sắc mặt trắng bệch, đôi môi đã bị cắn đến đầy máu, đôi mắt có chút óng ánh ướt át, bởi vì đau đớn kịch liệt mà đột nhiên phóng đại, dần dần thu nhỏ lại, sau đó hai mắt nhẹ đóng.
Sự đau đớn này, tựa như muốn rút luôn linh hồn của nàng.
Bạch Trúc ôm ngang Mộc Tịch bắc ra ngoài, chỉ cảm thấy nàng nhẹ giống như một sợi lông vũ.
Dược vương nhìn thấy mấy người xông vào sắc mặt không tốt, nhưng nghĩ đến hôm nay có lẽ cũng không chiếm được kết quả khác nữa, nên cũng không mở miệng ngăn cản.
Nữ tử người đầy mùi thuốc, nằm ở trên giường, mấy người lẳng lặng đứng ở trước mặt của nàng, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người nữ tử, khiến cả người nàng đều trở nên trong suốt, buổi chiều đầu đông, trở nên dài dằng dặc.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy chính mình như lâm vào một vùng tăm tối, trong bóng tối nàng giống như đang bị người ta từng chút một bóp nát từng đốt xương.
Chạng vạng tối, lông mi run rẩy, Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn từng khuôn mặt lo lắng trước mặt mình, có chút lạ lẫm, sau đó mới dần dần lấy lại tinh thần, dần dần nhớ ra bọn họ là ai.
Ăn chút thức ăn, Mộc Tịch Bắc liền trở lại bên người Ân Cửu Dạ, ánh mắt ôn nhu.
Có lẽ bởi vì buổi chiều ngủ đã lâu, nên Mộc Tịch Bắc liền ngồi suốt ở bên giường, lẳng lặng trông coi nam tử ngủ say trên giường.
Dược vương nói, ngày mai lại là một cái mười ngày, hắn sẽ đem độc tố trên người Ân Cửu Dạ tập hợp lại một chỗ, mười ngày kế tiếp, sẽ bắt đầu dẫn hết độc tố Ân Cửu Dạ ra khỏi cơ thể.
Ngón tay hơi khô gầy nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nam nhân, mang theo vài phần quyến luyến.
Cuối cùng, Mộc Tịch Bắc tựa ở bên giường chìm vào giấc ngủ.
Sơ Nhất đạp trên ánh trăng mà đến, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong tay cầm một thanh kiếm.
Nhìn nữ tử bên giường cùng nam nhân an tĩnh trên giường, có chút gian nan đi đến trước giường.
Chủ tử, ta nghĩ, ngài nhất định không hi vọng mình chỉ có thể như vậy an ổn nằm ở trên giường, lại càng không muốn người nữ tử ngài yêu nhất chịu đủ tra tấn vì ngài đúng không.
Lúc trước, Ân Cửu Dạ cũng không phải tự nhiên hôn mê, mà là Mộc Tịch Bắc dùng thuốc của Dược vương, mới khiến cho hắn mê man sớm, nếu không, hắn chí ít còn có thể thanh tỉnh được chút thời gian, cho dù là càng ngày càng suy yếu.
Sơ Nhất chậm rãi rút kiếm ra, ở dưới ánh nến tối tăm hiện lên một vòng hàn quang.
Rút kiếm ra, nhìn nam tử trên giường, Sơ Nhất không động thủ được, thế nhưng không có người nào rõ ràng hơn so với hắn, giờ phút này nam nhân an nhàn kia, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là ở bên Mộc Tịch Bắc, thế nhưng nếu như biết được nàng ngày qua ngày phải chịu tra tấn như vậy, hắn nhất định tình nguyện bản thân mình chết đi như thế.
Hắn bỏ thêm chút dược liệu khiến cho người ta hôn mê vào trong cơm canh của Mộc Tịch Bắc, đây cũng là lý do vì sao Mộc Tịch Bắc rõ ràng chưa buồn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn mê man ở bên giường.
Sơ Nhất bỗng nhiên giơ tay, đâm xuống vị trí trái tim Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc đang ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Sơ Nhất muốn giết Ân Cửu Dạ, lập tức nhào tới, dùng thân mình che chắn nam tử trên giường.
Kiếm Sơ Nhất xuyên qua y phục tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc, chảy ra từng giọt máu.
Sơ Nhất kinh hãi, Mộc Tịch Bắc lại phẫn hận nhìn hắn: " Cút."
Sơ Nhất dừng tay, cuối cùng cụp mắt đi ra ngoài.
Hắn chỉ là nghĩ, thay chủ tử thủ hộ nữ tử này mà thôi.
Nhưng cũng may kiếm của hắn cũng không dùng nội lực, bởi vì Ân Cửu Dạ không nhúc nhích, cũng bởi vì cũng không muốn ra tay, cho nên kiếm của hắn không có một chút sát khí.
Nghĩ đến vết thương của Mộc Tịch Bắc hẳn không đáng ngại, Sơ Nhất một thân một mình đi trong rừng cây dược cốc, nhìn những cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, trong lòng phiền muộn.
Mộc Tịch Bắc bất an nhìn nam tử trên giường, chậm rãi mở miệng nói: " Hắn tại sao lại muốn giết chàng chứ..."
Một tháng sau, thần trí Mộc Tịch Bắc đã có chút mơ hồ, thần sắc nhìn về phía mấy người Bạch Trúc Thanh Từ đều rất đờ đẫn, tựa như không quen biết, con ngươi đen nhánh không có một chút sức sống.
Tựa như... Tựa như những dược nhân không có tư tưởng kia. Một cái xác không hồn.
Bạch Trúc từng cầm bờ vai của nàng hô to gọi nàng, xem nàng còn nhớ hắn là ai không...
Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không có, cho đến hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi phun ra hai chữ: " Bạch Trúc."
Mộc Tịch Bắc biết, chính mình đang từng chút một biến thành như những dược nhân kia, dần dần, lãng quên tất cả, không có tư duy, không có linh hồn, không có nhân sinh.
Nhìn nam tử trên giường sắc mặt không còn trắng bệch, Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi nói khẽ: " May mắn, may mắn..."
May mắn ta vẫn nhớ rõ chàng, Ân Cửu Dạ, nam nhân ta yêu nhất.
Thanh Từ bắt đầu như hình với bóng đi theo bên người Mộc Tịch Bắc, nhưng dù là như thế, ký ức của Mộc Tịch Bắc với bọn họ cuối cùng cũng dần dần bị xóa mờ.
Độc tố trên người Ân Cửu Dạ đã hoàn toàn được loại bỏ, từng giọt máu đen nhỏ giọt tách tách chảy ra từ trên người nam nhân, nhỏ xuống mặt đất, tụ thành một dòng máu đen.
Bởi vì độc tố trường kỳ ăn mòn, rất nhiều bộ phận trong cơ thể đều đã bị nguy hại không nhẹ, nên Dược vương không còn dùng ngân châm với Ân Cửu Dạ nữa, mà là bắt đầu sử dụng tắm thuốc, giúp đỡ hắn điều dưỡng thân thể.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nam nhân sắc mặt hồng nhuận, nhếch miệng, nở nụ cười.
Bởi vì nàng biết, còn một tháng nữa, hắn sẽ tỉnh lại, vô cùng cường tráng, cho dù bây giờ từng phần quá khứ đã từng tồn tại trong trí nhớ của nàng đang càng ngày càng mơ hồ.
Đối với tra tấn của Dược vương, thân thể của nữ tử đã chết lặng, tựa như linh hồn của nàng, cả người đều trở nên thật an tĩnh.
Mấy người Bạch Trúc, rốt cuộc không còn nghe thấy trong gian phòng truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế của nữ tử, cũng không nghe thấy nữ tử ẩn nhẫn kêu rên nữa rồi.
Tuyết lớn đầy trời, tuyết đọng dày có thể qua mắt cá chân, làm Dược vương đảo dát lên một tầng màu trắng thánh khiết, mái hiên thấp bé, bông tuyết bay tán loạn đánh vào trên khuôn mặt khô gầy của nữ tử.
Nữ tử ngày đó phong hoa tuyệt đại, bây giờ gương mặt đã lõm sâu, gầy như que củi, bình tĩnh giống như một vũng nước đọng.
Mấy người Bạch Trúc mỗi ngày chỉ có thể lẳng lặng nhìn nữ tử qua lại giữa nơi ở cùng nhà tranh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng từng chút từng chút, quên mất bọn họ.
Ánh nắng xuyên thấu gian phòng, Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở hai mắt ra, quan sát tỉ mỉ nam nhân đẹp mắt ngủ ở bên người mình.
Hao tâm tốn sức suy nghĩ hồi lâu, nàng cuối cùng nhớ ra hắn là ai, trong mắt chảy qua một vệt sáng tinh tế.
Nàng lặp đi lặp lại nói với mình, nơi này là Dược vương đảo, hắn là Ân Cửu Dạ, hắn là nam nhân mình yêu nhất, còn có không tới thời gian nửa tháng nữa, hắn sẽ tỉnh lại.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trên ngực nam nhân, liên miên lặp đi lặp lại những lời này, dường như sợ mình quên mất.
Thanh Từ bưng nước đứng ở trước cửa, lại làm đổ nước xuống mặt đất, nhịn không được nghẹn ngào khóc rống.
Qua nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn sắc trời, có chút kỳ quái vị cô nương xinh đẹp mỗi ngày đều đưa nước nóng cùng cơm canh cho mình vì sao hôm nay vẫn chưa đến.
Sau khi mở cửa đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa, chậm rãi nháy mắt, quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân nằm ở trong nhà gỗ, tự hỏi mình, hắn là ai?
Lắc đầu, không có ý định suy nghĩ tiếp, thế nhưng đi được mấy bước, lại cảm thấy giống như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, nàng lại quay trở về.
Lần nữa đánh giá nam tử trên giường, cẩn thận miêu tả hình dáng của hắn, cuối cùng chậm rãi thì thầm: " Ân Cửu Dạ...
Ân Cửu Dạ. Ân Cửu Dạ... Chàng tin tưởng ta.... Cho dù quên toàn thế giới, ta cũng sẽ không quên chàng...
Rủ xuống con ngươi, nữ tử đối với sự lãng quên ngắn ngủi của mình có chút ảo não, trầm mặc hồi lâu, mới lần nữa đi ra ngoài.
Từ một tháng trước, mỗi lần trước khi Mộc Tịch Bắc đi làm thí nghiệm thuốc cho Dược Vương, đều sẽ cẩn thận nhìn nam nhân trên giường, sau khi xác định mình không quên hắn, mới an tâm rời đi.
Tuyết đọng ở trên đảo Dược Vương bắt đầu dần dần hòa tan, lá liễu xanh nhạt cũng bắt đầu đâm chồi, màu xanh nhàn nhạt làm cho người ta yêu thích, khiến cho người ta cảm thấy một loại sức sống mạnh mẽ đập vào mặt.
Mộc Tịch Bắc đứng ở dưới một cây liễu, một thân váy dài tuyết trắng, Thanh Từ khoác lên cho nàng một cái mũ che màu trắng, đưa tay nhẹ nhàng lấy được một chồi liễu xanh nhạt.
Dược vương đứng ở xa xa nhìn nữ tử dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, thoáng nhăn đầu lông mày, kỳ thật độc của Ân Cửu Dạ hắn đã sớm giải từ hai tháng trước, chỉ là vì muốn lưu lại Mộc Tịch Bắc, nên hắn vẫn luôn làm cho Ân Cửu Dạ hôn mê.
Thân thể Ân Cửu Dạ vô cùng tốt, là một người cực kỳ thích hợp luyện nội công, cực kì hiếm thấy, hắn xưa nay thích hoàn mỹ, liền nhịn không được trong lúc nam nhân hôn mê, giúp hắn tẩy tủy phạt gân, giúp hắn điều chỉnh thân thể đến tốt nhất, sau đó lại dùng phương pháp nghiên cứu lúc trước, ngày đêm để hắn ngâm ở trong nước thuốc, liên tục không ngừng cung cấp nuôi dưỡng nội lực cho hắn.
Nhưng hắn biết, sau mười ngày nữa Ân Cửu Dạ nhất định sẽ tỉnh lại, chẳng lẽ thật sự phải để Mộc Tịch Bắc rời đi dễ dàng vậy sao?
Trong mắt Dược vương lóe lên một tia âm tàn, hắn vốn muốn làm cho ý thức của Mộc Tịch Bắc dần dần mơ hồ, sau đó trở nên giống như những dược nhân trong tay hắn, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể lưu lại nơi này của hắn, nếu không, không có hắn điều dưỡng, nàng sẽ chết.
Chỉ là hắn không nghĩ đến, hắn bỏ ra thời gian lâu như vậy, Mộc Tịch Bắc mặc dù không nhớ rõ rất nhiều chuyện, thế nhưng thần trí của nàng vẫn rất rõ ràng, thậm chí từ đầu đến cuối nhớ rõ nam nhân kia.
Xem ra phải nghĩ biện pháp lưu nàng lại thôi.
Bảy ngày sau, cả người Mộc Tịch Bắc ngâm ở trong thùng thuốc, chỉ cảm thấy đau đớn lần này so với dĩ vãng còn kịch liệt hơn, đối với thân thể chết lặng của nàng mà nói, giống như đã rất lâu không nếm qua loại cảm giác này, nếu như nói đau đớn trước đó là như hút đi linh hồn của nàng, như vậy lần này, chính là sinh sinh xé nát linh hồn của nàng.
Móng tay của nữ tử sớm đã bị gãy đoạn trong ngày qua ngày tra tấn, lần này, nàng không hét to, ý thức có chút mơ hồ, giống như những đau đớn kia cũng không còn là của nàng nữa, ở trên khuôn mặt chết lặng kia, dần dần lộ ra nụ cười, mấy ngày nữa thôi, hắn sẽ tỉnh lại.
Cho dù hắn không tỉnh lại, nàng rốt cục cũng có thể được giải thoát, chôn cùng một chỗ với hắn, ở trên đỉnh núi phồn hoa nở rộ kia.
Nam tử trên giường lông mi run rẩy, chậm rãi mở ra hai con ngươi, đưa tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, Vân Khải đang nghiêng dựa vào trên lan can ngoài cửa, xuyên thấu qua cửa sổ trông thấy thân ảnh kia chậm rãi đứng dậy, bầu rượu trong tay nháy mắt rơi xuống mặt đất.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Cửu Dạ tỉnh lại rồi~ La la la, a a đát
Lại là một ngày từ trong nhà tranh đi ra, Thanh Từ nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch không có một chút biểu tình nào trước mặt, tựa ở trong ngực Sơ Nhất, che miệng không dám phát ra âm thanh.
Mộc Tịch Bắc lẳng lặng đứng ở trước mặt mấy người, con người đen nhánh có chút u ám, không giống dĩ vãng có hào quang, nhưng khi nhìn thấy mấy người vẫn xẹt qua một tia sáng.
Bạch Trúc nhìn nữ tử càng ngày càng gầy yếu trước mặt, trái tim co rút đau đớn, thời điểm nàng sắp đi qua bên cạnh mấy người, rốt cục nhịn không được một tay kéo nàng trở về, ôm chặt vào trong lồng ngực của mình.
" Bắc Bắc."
Mộc Tịch Bắc chậm rãi nhếch miệng, nhưng không có lên tiếng, nước mắt của nam nhân nhỏ xuống đầu vai của nàng, nóng rực đau đớn, Mộc Tịch Bắc chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong mắt cho hắn.
Sau đó yên lặng xoay người rời đi, Bạch Trúc nhìn bóng lưng tựa như một ngọn gió liền có thể thổi bay của nữ tử, phát ra một tiếng gào thét, lại nhìn thấy Dược vương, trong mắt đầy sát ý.
Không đợi Dược vương đi ra, liền vọt lên một đao gác ở trên cổ Dược vương: " Ta muốn giết ngươi ta muốn giết ngươi!"
Dược vương cũng không kinh hoảng, hắn thân là Dược vương, trên thế gian này người nóng lòng cầu y xưa nay không ít hơn nữa số, tất nhiên đã gặp được vô số loại tình cảnh này.
" Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên bỏ đao xuống đi, ngươi phải biết, bây giờ Mộc Tịch Bắc đang làm thí nghiệm thuốc cho ta, nếu như ta xảy ra chuyện gì, ta tin nàng ta tuyệt đối không sống tới bình minh thứ hai." Dược vương nhẹ nhàng đẩy ra đao trên cần cổ, không thèm để ý chút nào.
Bạch Trúc tức giận nhìn mặt đất, đao trong tay dần dần nắm chặt, lại chỉ có thể mặc cho Dược vương nghiêng thân mà qua, cứ như vậy bình yên vô sự rời đi.
" A! "
Nam nhân phát ra một tiếng gào thét thống khổ, Bắc Bắc.... Nàng có từng nghĩ tới cảm thụ của ta không, nàng có từng nghĩ tới cảm thụ của ta không!
Trơ mắt nhìn nàng ngày qua ngày chịu đủ tra tấn, nhưng cái gì ta cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những đau đớn kia từng chút một chồng chất lên trên thân thể của nàng, loại bất lực ấy, khiến cho ta thống hận chính mình có thể tuỳ tiện nói ra chữ yêu này.
Bắc Bắc, nàng thật sự là nữ tử nhẫn tâm nhất trên thế giới này, lúc trước là với Ân Cửu Dạ, bây giờ lại là với ta.
Bạch Trúc tự giễu cười cười, nhưng mà hắn nghĩ, chí ít Ân Cửu Dạ hạnh phúc hơn so với hắn, bởi vì nàng luôn một lòng yêu hắn, cũng bởi vì hắn vẫn luôn ngủ say...
Thanh Từ đẩy ra Sơ Nhất, lảo đảo đuổi theo Dược vương, Sơ Nhất vội vàng đi theo sau lưng.
Nhưng đến lúc đuổi kịp Thanh Từ thì hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, đỏ mắt đứng nhìn ở xa xa, cuối cùng không có tiến lên.
Sau khi Thanh Từ đuổi kịp Dược vương, ngăn cản đường đi của hắn, quỳ trước mặt hắn, nắm thật chặt áo của hắn: " Van cầu ngươi... Buông tha tiểu thư của chúng ta đi. Ta thay tiểu thư thí nghiệm thuốc. Ngươi hãy để ta thay tiểu thư thí nghiệm thuốc đi."
Ai ngờ Dược vương lại nhíu mày nói:" Mặc dù các ngươi chủ tớ tình thâm khiến ta rất cảm động, chỉ tiếc... Ngươi không được..."
Lời của Dược vương giống như một chậu nước lạnh thấu tim hắt mạnh vào khuôn mặt đầy nước mắt của Thanh Từ: " Van cầu ngươi. Ta thật sự có thể thay tiểu thư chúng ta thí nghiệm thuốc..."
Trái tim Sơ Nhất mơ hồ đau đớn,một Thanh Từ luôn luôn lãnh đạm bây giờ lại hèn mọn cầu xin như thế, nhưng Thanh Từ à, nàng muốn vứt bỏ ta mà đi sao.
Dược vương muốn bứt ra rời đi, hôm nay phản ứng của Mộc Tịch Bắc khiến hắn bức thiết muốn đi thăm dò chút tư liệu.
Nhìn nữ tử trên đất, trong mắt lóe lên một sự mất kiên nhẫn, do dự có nên giải quyết hết mấy thứ phiền phức này hay không.
Sơ Nhất nhìn thấu ý nghĩ của hắn, đi lên phía trước đỡ Thanh Từ lên, vòng ở trong lồng ngực của mình, nói với Dược vương: " Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn đừng nên đánh chủ ý tới trên người chúng ta, nếu không vô luận là hải đảo hay là Đại Nguyên trăm vạn hùng binh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, đương nhiên, ta biết, ngươi không sợ, thế nhưng ngươi phải biết lợi hại của hỏa cầu, chỉ sợ Dược Vương đảo mà ngươi khổ tâm kinh doanh cũng sẽ lụi tàn trong một mồi lửa thôi."
Sắc mặt Dược vương có chút khó coi, hắn còn chưa bao giờ bị người ta áp chế như vậy đâu, có điều nghĩ đến thảo dược cùng những dược nhân mà mình dốc lòng bồi dưỡng ở trên đảo, hắn cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ này, dù sao lời Sơ Nhất nói là thật, hắn muốn chạy thoát cũng không phải việc khó gì, thế nhưng trên đảo này có rất nhiều thảo dược, chỉ sợ là rất khó tìm.
Dược vương rút ra vạt áo của mình từ trong tay Thanh Từ, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Trong chớp mắt Thanh Từ giống như dùng hết tất cả khí lực, tựa ở trong ngực nam nhân lệ rơi đầy mặt.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước giường, lẳng lặng nhìn nam nhân trên giường.
Trải qua gần hai tháng, trên người Ân Cửu Dạ rõ ràng đã có khởi sắc, mà điều này, cũng là động lực để nàng có thể tiếp tục chống đỡ.
Trên người Ân Cửu Dạ xuất hiện rất nhiều nốt màu xanh đen to bằng nắm đấm trẻ con, cách làn da, nhìn giống như là bị người ta đánh sưng lên, Dược vương nói, những cái kia đều là độc tố, từng chút xíu chảy ra từ trong cơ thể của hắn, tụ tập ở lớp da bên ngoài.
Đợi cho toàn bộ độc tố trong cơ thể dùng hình thức này dẫn xuất, hắn sẽ lại đem những độc tố phân tán lung tung tụ tập cùng một chỗ, tiếp theo triệt để dẫn ra khỏi cơ thể Ân Cửu Dạ.
Mộc Tịch Bắc cứ như vậy lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, trầm mặc.
Nàng đã không còn khí lực nói nữa, gần hai tháng, giống như đã vét sạch tất cả sinh mệnh của nàng.
Lại là một ngày, ánh sáng mặt trời phủ đầu, ngoài cửa sổ lại bắt đầu bay xuống Thanh Tuyết.
Mấy người Bạch Trúc ngày ngày không thay đổi chờ ở bên ngoài nhà tranh, từng ngày từng giờ chờ nàng người đầy mỏi mệt đi ra.
"A!" Trong nhà gỗ phát ra một tiếng tiếng hét chói tai, mang theo một loại đau đớn tê tâm liệt phế.
Bạch Trúc nhấc chân liền muốn xông vào, nhưng bây giờ canh giữ trước cửa cũng không chỉ có dược đồng ban đầu, mà còn có những dược nhân biến thái mà Dược Vương đã bồi dưỡng ra.
Bạch Trúc vừa mới đi lên, đã cùng hai người giao thủ với nhau, mấy hiệp qua đi, lại dần dần rơi xuống hạ phong.
Hắn biết, nàng giờ phút này nhất định là đau đến cực hạn, bởi vì từ trước đến nay nàng luôn ẩn nhẫn, bao nhiêu lần bọn họ chỉ nghe được nàng đang kêu rên, chưa từng hét lên tê tâm liệt vào như ngày hôm nay.
Mấy người còn lại vẫn luôn ẩn nhẫn tức giận, rốt cục tại thời khắc này bộc phát, cũng rút kiếm gia nhập chiến đấu.
Trải qua một hồi giao thủ, một dược nhân bị Bạch Trúc đá bay ra ngoài, ngã mạnh vào trên cửa nhà tranh, cửa trong nháy mắt mở ra, Bạch Trúc một kiếm bay ra, cắm mạnh ở trên cửa gỗ, lập tức vọt vào.
Trong thùng gỗ nữ tử sắc mặt trắng bệch, đôi môi đã bị cắn đến đầy máu, đôi mắt có chút óng ánh ướt át, bởi vì đau đớn kịch liệt mà đột nhiên phóng đại, dần dần thu nhỏ lại, sau đó hai mắt nhẹ đóng.
Sự đau đớn này, tựa như muốn rút luôn linh hồn của nàng.
Bạch Trúc ôm ngang Mộc Tịch bắc ra ngoài, chỉ cảm thấy nàng nhẹ giống như một sợi lông vũ.
Dược vương nhìn thấy mấy người xông vào sắc mặt không tốt, nhưng nghĩ đến hôm nay có lẽ cũng không chiếm được kết quả khác nữa, nên cũng không mở miệng ngăn cản.
Nữ tử người đầy mùi thuốc, nằm ở trên giường, mấy người lẳng lặng đứng ở trước mặt của nàng, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người nữ tử, khiến cả người nàng đều trở nên trong suốt, buổi chiều đầu đông, trở nên dài dằng dặc.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy chính mình như lâm vào một vùng tăm tối, trong bóng tối nàng giống như đang bị người ta từng chút một bóp nát từng đốt xương.
Chạng vạng tối, lông mi run rẩy, Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn từng khuôn mặt lo lắng trước mặt mình, có chút lạ lẫm, sau đó mới dần dần lấy lại tinh thần, dần dần nhớ ra bọn họ là ai.
Ăn chút thức ăn, Mộc Tịch Bắc liền trở lại bên người Ân Cửu Dạ, ánh mắt ôn nhu.
Có lẽ bởi vì buổi chiều ngủ đã lâu, nên Mộc Tịch Bắc liền ngồi suốt ở bên giường, lẳng lặng trông coi nam tử ngủ say trên giường.
Dược vương nói, ngày mai lại là một cái mười ngày, hắn sẽ đem độc tố trên người Ân Cửu Dạ tập hợp lại một chỗ, mười ngày kế tiếp, sẽ bắt đầu dẫn hết độc tố Ân Cửu Dạ ra khỏi cơ thể.
Ngón tay hơi khô gầy nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nam nhân, mang theo vài phần quyến luyến.
Cuối cùng, Mộc Tịch Bắc tựa ở bên giường chìm vào giấc ngủ.
Sơ Nhất đạp trên ánh trăng mà đến, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, trong tay cầm một thanh kiếm.
Nhìn nữ tử bên giường cùng nam nhân an tĩnh trên giường, có chút gian nan đi đến trước giường.
Chủ tử, ta nghĩ, ngài nhất định không hi vọng mình chỉ có thể như vậy an ổn nằm ở trên giường, lại càng không muốn người nữ tử ngài yêu nhất chịu đủ tra tấn vì ngài đúng không.
Lúc trước, Ân Cửu Dạ cũng không phải tự nhiên hôn mê, mà là Mộc Tịch Bắc dùng thuốc của Dược vương, mới khiến cho hắn mê man sớm, nếu không, hắn chí ít còn có thể thanh tỉnh được chút thời gian, cho dù là càng ngày càng suy yếu.
Sơ Nhất chậm rãi rút kiếm ra, ở dưới ánh nến tối tăm hiện lên một vòng hàn quang.
Rút kiếm ra, nhìn nam tử trên giường, Sơ Nhất không động thủ được, thế nhưng không có người nào rõ ràng hơn so với hắn, giờ phút này nam nhân an nhàn kia, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là ở bên Mộc Tịch Bắc, thế nhưng nếu như biết được nàng ngày qua ngày phải chịu tra tấn như vậy, hắn nhất định tình nguyện bản thân mình chết đi như thế.
Hắn bỏ thêm chút dược liệu khiến cho người ta hôn mê vào trong cơm canh của Mộc Tịch Bắc, đây cũng là lý do vì sao Mộc Tịch Bắc rõ ràng chưa buồn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn mê man ở bên giường.
Sơ Nhất bỗng nhiên giơ tay, đâm xuống vị trí trái tim Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc đang ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy Sơ Nhất muốn giết Ân Cửu Dạ, lập tức nhào tới, dùng thân mình che chắn nam tử trên giường.
Kiếm Sơ Nhất xuyên qua y phục tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc, chảy ra từng giọt máu.
Sơ Nhất kinh hãi, Mộc Tịch Bắc lại phẫn hận nhìn hắn: " Cút."
Sơ Nhất dừng tay, cuối cùng cụp mắt đi ra ngoài.
Hắn chỉ là nghĩ, thay chủ tử thủ hộ nữ tử này mà thôi.
Nhưng cũng may kiếm của hắn cũng không dùng nội lực, bởi vì Ân Cửu Dạ không nhúc nhích, cũng bởi vì cũng không muốn ra tay, cho nên kiếm của hắn không có một chút sát khí.
Nghĩ đến vết thương của Mộc Tịch Bắc hẳn không đáng ngại, Sơ Nhất một thân một mình đi trong rừng cây dược cốc, nhìn những cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, trong lòng phiền muộn.
Mộc Tịch Bắc bất an nhìn nam tử trên giường, chậm rãi mở miệng nói: " Hắn tại sao lại muốn giết chàng chứ..."
Một tháng sau, thần trí Mộc Tịch Bắc đã có chút mơ hồ, thần sắc nhìn về phía mấy người Bạch Trúc Thanh Từ đều rất đờ đẫn, tựa như không quen biết, con ngươi đen nhánh không có một chút sức sống.
Tựa như... Tựa như những dược nhân không có tư tưởng kia. Một cái xác không hồn.
Bạch Trúc từng cầm bờ vai của nàng hô to gọi nàng, xem nàng còn nhớ hắn là ai không...
Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không có, cho đến hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi phun ra hai chữ: " Bạch Trúc."
Mộc Tịch Bắc biết, chính mình đang từng chút một biến thành như những dược nhân kia, dần dần, lãng quên tất cả, không có tư duy, không có linh hồn, không có nhân sinh.
Nhìn nam tử trên giường sắc mặt không còn trắng bệch, Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi nói khẽ: " May mắn, may mắn..."
May mắn ta vẫn nhớ rõ chàng, Ân Cửu Dạ, nam nhân ta yêu nhất.
Thanh Từ bắt đầu như hình với bóng đi theo bên người Mộc Tịch Bắc, nhưng dù là như thế, ký ức của Mộc Tịch Bắc với bọn họ cuối cùng cũng dần dần bị xóa mờ.
Độc tố trên người Ân Cửu Dạ đã hoàn toàn được loại bỏ, từng giọt máu đen nhỏ giọt tách tách chảy ra từ trên người nam nhân, nhỏ xuống mặt đất, tụ thành một dòng máu đen.
Bởi vì độc tố trường kỳ ăn mòn, rất nhiều bộ phận trong cơ thể đều đã bị nguy hại không nhẹ, nên Dược vương không còn dùng ngân châm với Ân Cửu Dạ nữa, mà là bắt đầu sử dụng tắm thuốc, giúp đỡ hắn điều dưỡng thân thể.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nam nhân sắc mặt hồng nhuận, nhếch miệng, nở nụ cười.
Bởi vì nàng biết, còn một tháng nữa, hắn sẽ tỉnh lại, vô cùng cường tráng, cho dù bây giờ từng phần quá khứ đã từng tồn tại trong trí nhớ của nàng đang càng ngày càng mơ hồ.
Đối với tra tấn của Dược vương, thân thể của nữ tử đã chết lặng, tựa như linh hồn của nàng, cả người đều trở nên thật an tĩnh.
Mấy người Bạch Trúc, rốt cuộc không còn nghe thấy trong gian phòng truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế của nữ tử, cũng không nghe thấy nữ tử ẩn nhẫn kêu rên nữa rồi.
Tuyết lớn đầy trời, tuyết đọng dày có thể qua mắt cá chân, làm Dược vương đảo dát lên một tầng màu trắng thánh khiết, mái hiên thấp bé, bông tuyết bay tán loạn đánh vào trên khuôn mặt khô gầy của nữ tử.
Nữ tử ngày đó phong hoa tuyệt đại, bây giờ gương mặt đã lõm sâu, gầy như que củi, bình tĩnh giống như một vũng nước đọng.
Mấy người Bạch Trúc mỗi ngày chỉ có thể lẳng lặng nhìn nữ tử qua lại giữa nơi ở cùng nhà tranh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng từng chút từng chút, quên mất bọn họ.
Ánh nắng xuyên thấu gian phòng, Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở hai mắt ra, quan sát tỉ mỉ nam nhân đẹp mắt ngủ ở bên người mình.
Hao tâm tốn sức suy nghĩ hồi lâu, nàng cuối cùng nhớ ra hắn là ai, trong mắt chảy qua một vệt sáng tinh tế.
Nàng lặp đi lặp lại nói với mình, nơi này là Dược vương đảo, hắn là Ân Cửu Dạ, hắn là nam nhân mình yêu nhất, còn có không tới thời gian nửa tháng nữa, hắn sẽ tỉnh lại.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trên ngực nam nhân, liên miên lặp đi lặp lại những lời này, dường như sợ mình quên mất.
Thanh Từ bưng nước đứng ở trước cửa, lại làm đổ nước xuống mặt đất, nhịn không được nghẹn ngào khóc rống.
Qua nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn sắc trời, có chút kỳ quái vị cô nương xinh đẹp mỗi ngày đều đưa nước nóng cùng cơm canh cho mình vì sao hôm nay vẫn chưa đến.
Sau khi mở cửa đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa, chậm rãi nháy mắt, quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân nằm ở trong nhà gỗ, tự hỏi mình, hắn là ai?
Lắc đầu, không có ý định suy nghĩ tiếp, thế nhưng đi được mấy bước, lại cảm thấy giống như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, nàng lại quay trở về.
Lần nữa đánh giá nam tử trên giường, cẩn thận miêu tả hình dáng của hắn, cuối cùng chậm rãi thì thầm: " Ân Cửu Dạ...
Ân Cửu Dạ. Ân Cửu Dạ... Chàng tin tưởng ta.... Cho dù quên toàn thế giới, ta cũng sẽ không quên chàng...
Rủ xuống con ngươi, nữ tử đối với sự lãng quên ngắn ngủi của mình có chút ảo não, trầm mặc hồi lâu, mới lần nữa đi ra ngoài.
Từ một tháng trước, mỗi lần trước khi Mộc Tịch Bắc đi làm thí nghiệm thuốc cho Dược Vương, đều sẽ cẩn thận nhìn nam nhân trên giường, sau khi xác định mình không quên hắn, mới an tâm rời đi.
Tuyết đọng ở trên đảo Dược Vương bắt đầu dần dần hòa tan, lá liễu xanh nhạt cũng bắt đầu đâm chồi, màu xanh nhàn nhạt làm cho người ta yêu thích, khiến cho người ta cảm thấy một loại sức sống mạnh mẽ đập vào mặt.
Mộc Tịch Bắc đứng ở dưới một cây liễu, một thân váy dài tuyết trắng, Thanh Từ khoác lên cho nàng một cái mũ che màu trắng, đưa tay nhẹ nhàng lấy được một chồi liễu xanh nhạt.
Dược vương đứng ở xa xa nhìn nữ tử dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, thoáng nhăn đầu lông mày, kỳ thật độc của Ân Cửu Dạ hắn đã sớm giải từ hai tháng trước, chỉ là vì muốn lưu lại Mộc Tịch Bắc, nên hắn vẫn luôn làm cho Ân Cửu Dạ hôn mê.
Thân thể Ân Cửu Dạ vô cùng tốt, là một người cực kỳ thích hợp luyện nội công, cực kì hiếm thấy, hắn xưa nay thích hoàn mỹ, liền nhịn không được trong lúc nam nhân hôn mê, giúp hắn tẩy tủy phạt gân, giúp hắn điều chỉnh thân thể đến tốt nhất, sau đó lại dùng phương pháp nghiên cứu lúc trước, ngày đêm để hắn ngâm ở trong nước thuốc, liên tục không ngừng cung cấp nuôi dưỡng nội lực cho hắn.
Nhưng hắn biết, sau mười ngày nữa Ân Cửu Dạ nhất định sẽ tỉnh lại, chẳng lẽ thật sự phải để Mộc Tịch Bắc rời đi dễ dàng vậy sao?
Trong mắt Dược vương lóe lên một tia âm tàn, hắn vốn muốn làm cho ý thức của Mộc Tịch Bắc dần dần mơ hồ, sau đó trở nên giống như những dược nhân trong tay hắn, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể lưu lại nơi này của hắn, nếu không, không có hắn điều dưỡng, nàng sẽ chết.
Chỉ là hắn không nghĩ đến, hắn bỏ ra thời gian lâu như vậy, Mộc Tịch Bắc mặc dù không nhớ rõ rất nhiều chuyện, thế nhưng thần trí của nàng vẫn rất rõ ràng, thậm chí từ đầu đến cuối nhớ rõ nam nhân kia.
Xem ra phải nghĩ biện pháp lưu nàng lại thôi.
Bảy ngày sau, cả người Mộc Tịch Bắc ngâm ở trong thùng thuốc, chỉ cảm thấy đau đớn lần này so với dĩ vãng còn kịch liệt hơn, đối với thân thể chết lặng của nàng mà nói, giống như đã rất lâu không nếm qua loại cảm giác này, nếu như nói đau đớn trước đó là như hút đi linh hồn của nàng, như vậy lần này, chính là sinh sinh xé nát linh hồn của nàng.
Móng tay của nữ tử sớm đã bị gãy đoạn trong ngày qua ngày tra tấn, lần này, nàng không hét to, ý thức có chút mơ hồ, giống như những đau đớn kia cũng không còn là của nàng nữa, ở trên khuôn mặt chết lặng kia, dần dần lộ ra nụ cười, mấy ngày nữa thôi, hắn sẽ tỉnh lại.
Cho dù hắn không tỉnh lại, nàng rốt cục cũng có thể được giải thoát, chôn cùng một chỗ với hắn, ở trên đỉnh núi phồn hoa nở rộ kia.
Nam tử trên giường lông mi run rẩy, chậm rãi mở ra hai con ngươi, đưa tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, Vân Khải đang nghiêng dựa vào trên lan can ngoài cửa, xuyên thấu qua cửa sổ trông thấy thân ảnh kia chậm rãi đứng dậy, bầu rượu trong tay nháy mắt rơi xuống mặt đất.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Cửu Dạ tỉnh lại rồi~ La la la, a a đát
Bình luận truyện