Ranh Giới - Hoạt Lịch Sam
Chương 14: Lệ Nhan Quân (1)
Kể qua lời Lưu Ly Hoa Vũ
Nội dung chính: Ha ha ha ha... khụ khụ
***
Trong một khoảnh khắc, khi nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bọn chúng, ta đột nhiên có cảm giác mình thực đáng ghét. Nhưng chung quy ta vẫn chỉ huyễn hoặc mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, còn lại như trước bình thản nhìn. Ta hoàn toàn không có ý định so sánh cái gì mà từng trải của ta với nỗi đau hiện tại của chúng, chẳng thấy liên quan. Vì vậy cứ bình thường mà quan sát như quan sát thí nghiệm, cũng cảm thấy dùng ống tre có chút tàn bạo, có lẽ sau này dùng với mấy tên mình ghét cũng không tệ.
Qua một khoảng thời gian tương đối lâu, ta tách hai kẻ kia, để bọn chúng nằm trần trụi bên đường, dựa người lên tảng đá, còn nhã ý viết thêm mấy dòng trước mặt chúng: "Nhắn cả mấy kẻ khác đừng cản đường ta. Cảm tạ."
Xong xuôi, ta lại ung dung cất bước. Mộ Cửu đi ngay sau ta, hắn nói: "Huynh không phải gấp về sao? Mất thời gian như vậy ổn chứ?"
Ta nhàm chán đáp: "Ta đã muộn năm mươi năm, chậm thêm tẹo cũng được."
Kì thực ta đang muốn phát điên đây!
Năm ấy, giữa hỗn loạn của trận đại chiến tứ tộc, Lệ Nhan Quân giam ta lại trong Lục Sơn. Không phải quân địch giam, là chính y giam ta. Ta dù có mê muội thì bảy trăm năm là quá nhiều để ta có thể nghĩ thông. Tại sao y giam ta lại? Nhớ lại bộ dạng lúc đó có bao nhiêu thảm hại, y giam ta lại ta thực không cầu hơn.
Nhưng phong ấn này chẳng phải phong ấn vĩnh cửu, ta đã phá nó từ năm mươi năm trước. Việc đầu tiên khi ta tỉnh lại đúng ra nên là đi gặp ngài trước. Tất nhiên ta có thể đổ tại đường xá xa xôi, dọc đường gặp nhiều trắc trở. Thế nhưng ta khẳng định y thừa biết trên đường ta làm cái gì. Y còn không hiểu ta sao? Hơn nữa, kể cả đường có xa cách mấy cũng không thể mất đến tận năm mươi năm để hành trang về nhà được.
Động Khổng Tước tọa lạc trên đỉnh Cổn Cổn (cuồn cuộn), tầng tầng sương khói bao cuộn lấy ngọn núi. Biển mây trên trời cũng cuộn xoáy, nhìn như động kì thực là tĩnh. Rừng xanh bạt ngạt dưới chân núi cũng tựa như xoáy tròn. Cả một vùng không gian như vận động xoáy tròn, mịt mù sương lạnh che mờ tầm mắt. Núi Cổn Cổn là một trong những kì quan huyền diệu nhất của Nhị Trùng Lục Địa.
Đứng dưới chân núi lòng ta đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm xúc muốn chạy...
Ta lấy bọc hành lý trong tay Mộ Cửu, ái ngại nói với hắn: "Ngươi không nên lên núi. Tốt nhất là nên về thì hơn, ta cũng không chắc mình còn có thể xuống núi được không nữa. A Cửu tốt a, cảm ơn nhiều lắm."
Mộ Cửu mỉm cười: "Huynh không cần nói vậy. Đi cẩn thận."
"Tạm biệt."
Từ biệt Mộ Cửu, ta hít một hơi thực sâu, nín thở bước lên núi.
Cảnh vật nơi đây cũng không đổi mới nhiều. Vẫn là lối đi ấy, chỉ là hai bên đường có một vài loại kì hoa dị thảo quý hiếm gì đó. Lệ Nhan Quân vẫn giữ thói quen đi thu thập các loại thảo dược quý hiếm kỳ ảo khắp thế gian như cũ.
Ta còn nhớ ta là được Lệ Nhan Quân phục sinh từ một bộ hài cốt đã mọc rêu trên đỉnh Lục Sơn. Đường vào Lục Sơn gấp vạn lần lên trời, trừ phi có sinh vật của Lục Sơn dẫn lối, còn không vĩnh viễn không thể tìm ra. Thực không hiểu Lệ Nhan Quân làm sao tìm được lối vào nữa...
A, loại cây kia chính là một trong những vật phẩm cố định xương cốt ta. Ta cũng không nhớ tên dị vật bao giờ, chỉ nhớ hình dáng và công dụng nó. Đó là một loại cây lá to bất thường, đỉnh cây có một mầm đỏ, phần rễ rất nhiều nhựa, có thể giúp cố định xương cốt. Bên cạnh cái cây đó là một cây cổ thụ, trái cây hồng hồng đỏ đỏ, là thứ hỗ trợ sản sinh máu thịt. Còn rất nhiều loại cây khác nữa, nhưng chủ yếu vẫn chỉ là hỗ trợ, còn máu thịt của ta sản sinh kiểu gì thì ta không rõ, chắc là lấy của ngài chăng?...
Nợ một sinh mệnh, nợ một cơ thể, cũng nợ ân dưỡng thành, vì vậy có thể coi như thân sinh phụ mẫu, gọi ngài một tiếng nghĩa phụ cũng thấy không đủ. Nghĩ lại cho đến bây giờ ta ngoài dạo chơi phá phách gây họa ra chẳng còn việc gì để làm. Chỉ tiếc là bản thân quá bất hiếu, chẳng lẽ bây giờ to gan lớn mật lên nói với ngài, con vốn thế rồi ngài chịu đi? Hay là nói ngài là quá cao, đừng bắt con theo tiêu chuẩn của ngài? Có cho ta được quyền sống lại cả tỷ lần nữa ta cũng không dám nói lời này.
Dọc đường vừa đi vừa ôn lại kỉ niệm vừa nghĩ linh tinh, thoắt cái đã lên đến đỉnh núi. Càng lên cao càng thấy lạnh. Lạnh ngoài không thấm là bao, nhưng lạnh lẽo trong cõi lòng ta rất mãnh liệt. Cho dù là bị băng thiết ngàn năm xiên chết ta cũng cam nguyện. Nhưng không có cái băng băng gì đó, chờ đợi ta là một thân ảnh phiêu động trong gió sương vùng núi.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, đi tới trước mặt người kia.
Lệ Nhân Quân một thân bạch y điểm điểm hoa đỏ nơi vạt áo, mái tóc trắng tuôn dài vương trên vai, trên ghế, chạm xuống tận nền đất. Y đang nhắm mắt dưỡng thần. Khuôn mặt sắc sảo tinh tế tựa như một tuyệt phẩm được một nghệ nhân kì tài vô danh nào đó chạm khắc nên. Trải qua bao nhiêu năm tháng, tuyệt phẩm ấy không hề bị thời gian bào mòn, hơn nữa còn có vẻ ngày càng tinh vi tuyệt diệu hơn. Không thể không thừa nhận, nét yêu nghiệt của y khiến chúng vãn bối không thể không lén cho những suy nghĩ mơ mộng hão huyền. Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam tuyệt đối không còn kẻ nào xứng đáng hơn y.
Ta đã nghĩ sẽ ha ha cười chào hỏi gì đó đại loại vậy. Nhưng dù y không mở mắt, vẫn một bộ dáng thư thái nhàn hạ, ta vẫn bất giác phải đứng thẳng người.
"Nghĩa... nghĩa phụ..."
Y không mở mắt, nhàn nhạt nói: "Hửm? Ngươi còn chưa khí tận thân vong sao? Còn nhớ đường về nhà?"
... Khí tận... thân vong...? Quả nhiên là biết hết mà! "Ha ha... ta chỉ hơi mạnh tay chút, nào có đến mức ấy. Ha ha ha..."
Lệ Nhan Quân vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng độ sát thương với ta không nhẹ: "Dù có là con nhím vô tri lúc nguy hiểm còn biết đường cuộn lại, bản thân ngươi lại đi phơi cái bụng đầy thương tích ra.Tự biết mình thảm hại cỡ nào, lại còn dám ôm vết thương đó chạy quanh làm loạn. Tiểu Lục, ngươi yếu thảm thương, lúc này so với con trùng tùy tiện cũng có thể bị dí chết cũng không sai đâu."
Đối không lại, ta xụ mặt ngồi ôm gối cuộn thành một đống.
Được rồi, ta thừa nhận, trước giờ là ta đang dỗi! Dù thế nào thì việc ở trong cái xó chết bầm ấy một mình cũng chẳng phải việc vui thú gì. Mà ghét nhất cái tên Dạ Mặc gì đó! Tại sao với ta thì y đem nhốt, với hắn y lại thả đi? Không công bằng!
Đang tủi hờn ngồi xó, tai đột nhiên bị người nhéo mạnh. Ngoài la oai oái ra ta không còn biết làm gì khác, động cũng không dám động mạnh.
"Còn dám giận lẫy?"
"A a a... Nghĩa nghĩa nghĩa phụ a... nương, nương tay... Tai ta sắp đứt..."
Nếu là bình thường, trong hoàn cảnh được một đại mỹ nam cận kề gang tấc, ta tuyệt đối có chết cũng không từ nan, nguyện chết về hoàng tuyền làm quỷ phong lưu. Chỉ là người này thì không được, và ta cũng không có ý định đó đâu!
Chờ khi Lệ Nhan Quân buông tay, ta lập tức xoay người ôm chân y, đuôi xun xoe vẫy qua vẫy lại: "Nghĩa phụ thương Tiểu Lục nhất mà. Tiểu Lục sẽ ngoan nha." Nói thật chứ chính ta cũng không nhớ mình đã nói lời này bao nhiêu lần rồi. Ngày thực hiện quả là xa muôn trùng mây...
Lệ Nhan Quân nhướng mày, phũ phàng đáp: "Tại sao ta phải thương ngươi?" Cười khẩy một tiếng: "Ngươi quá đề cao bản thân rồi."
Mặc kệ y nói thật hay không, mà ta nghĩ là thật, ta vẫn bám chân y nũng nịu. Thực lòng mà nói dù là một cái cười khẩy đầy khinh bỉ, ta vẫn cảm thấy giống như được ban phúc lợi vậy. Này không phải ta thích bị hành, thật sự là mỗi một động tác của y đều thấy thật đẹp nha. Một tiếng cười khẩy, đôi mắt phượng khẽ híp lại, đôi con ngươi lưu ly từ trên cao nhìn xuống như hai viên ngọc treo trên trời rằm tháng bảy, vừa đẹp vừa lạnh gáy.
Nghĩ sao cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, thôi thì vừa khóc vừa cười đi.
"..."
Thấy y lần nữa nhướng mày, ta cũng đoán ra mình vừa làm cái vẻ mặt gì. Khụ một tiếng, lại tiếp tục xu nịnh: "Nghĩa phụ nha, Tiểu Lục đang bị thương, người đừng giận nha." Mặc dù bị thương và giận chẳng chút liên quan, ta vẫn lấy ra làm lí do.
"Tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha."
"... Ha ha, nghĩa phụ a..." Ta đoán nếu mình còn dám mở miệng xin xỏ nữa, mức phạt nhất định sẽ tăng lên, vì vậy quyết định im lặng.
Lệ Nhan Quân: "Vào chép phạt. Một bản là được!"
Một bản cái khỉ! Chỉ bằng từng ấy đống kinh thư dù có là một bản ta cũng phải chép mất một năm nếu không tính thời gian nghỉ ngơi hoặc dừng bút. Đau đớn gượng cười, ta lăn vào động chép sách.
"Ngươi nháo loạn quậy phá đến năm mươi năm, mới kêu ngươi chép có một bản, đừng cằn nhằn."
Ta im lặng ủy khuất đi vào chép sách. Vào tới trong động, việc đầu tiên không phải là ôn lại kỉ niệm rồi kiểm tra xem có gì thay đổi không, mà là đi xem kinh thư để đâu. Kinh thư vẫn để ở nơi cũ, bản chép phạt của ta cũng ngay gần đó. Chỉ là hơn bảy trăm năm trôi qua, xem ra Lệ Nhan Quân cũng không nhàn rỗi, lượng kinh thư tăng lên đáng kể.
Đừng nói một năm, chép năm năm cũng chưa chắc xong chỗ này.
Cái gì mà động Khổng Tước, chuyển qua là động Kinh Thư luôn được rồi!
***
Động Khổng Tước về đêm rất lạnh, cực kì chênh lệch so với ban ngày. Cho dù là yêu quái vạn năm tuổi như Lệ Nhan Quân cũng buộc phải khoác thêm một tấm áo nữa. Ta rúc trong ổ rơm thân thuộc, cuộn tròn trong chăn, chỉ tò cái đầu và một cánh tay ra để chép sách.
Lệ Nhan Quân nhàn hạ nằm trên giường, trên tay cầm một cuốn điển tịch viết toàn những cổ ngữ. Ta tò mò nhìn vào, nhìn không ra được nổi một chữ. Ta thở dài, chống cằm nhìn Lệ Nhan Quân: "Lệ Nhan Quân, đêm hôm đó sao ngài thả Dạ Mặc đi?"
"Tại sao ta phải bắt hắn lại?"
Ta nghĩ một chút. Kì thực trong số nạn nhân của Dạ Mặc nam yêu tương đối ít, chủ yếu vẫn là nam thần và nam nhân. So ra cũng không tính là ân oán gì.
"Nhưng Thần tộc săn đuổi hắn." Ta gác cằm lên tay, thở dài. "Ít nhất cũng phải có nguyên do chứ. Mộng Dục Yêu không tính là mạnh, với khả năng của bọn chúng dư sức giết hắn, vì sao lại giam lâu như vậy?"
"Ngươi lo chép phạt đi. Đừng quản chuyện ngoài thân."
Ta xụ mặt tiếp tục đi viết.
Lệ Nhan Quân đột nhiên ngồi dậy, tầm mắt hướng ra cửa.
"Sao vậy?"
Y quay lại nhìn ta, nhướng mày: "Có kẻ bám theo, ngươi hoàn toàn không nhận ra? Hắn tới tận cửa rồi."
Ta chớp mắt kinh ngạc. Ta có yêu cách mấy cũng không có chuyện không nhận ra kẻ đi theo, trừ phi hắn có khả năng qua mắt ta, có khả năng ẩn thân tuyệt phẩm, gì gì đó.
Lệ Nhan Quân lại nói: "Là một ma nữ, ôm theo một đứa trẻ."
Lệ Nhan Quân nhìn ta. Ta lắc đầu, vùi sâu hơn vào trong chăn, chỉ ló hai con mắt ra nhìn y. Y vẫn điềm tĩnh nhìn chằm chằm ta. Ta thở dài, ôm cả chăn lê chân ra ngoài cửa.
Bên ngoài gió thổi mạnh, ta chờ một lúc lâu mới thấy có bóng một người nữ ôm theo một cái bọc lớn xiêu xiêu vẹo vẹo dần tách khỏi cánh rừng đen thẳm, từ từ tiến tới. Trên đời này, còn có thể qua mắt ta còn có một loại nữa, là sinh vật không có nhục thể, ma tộc là một trong những đối tượng này.
"Thì ra là quá yếu, cho nên Lệ Nhan Quân, nàng ta đến gần như vậy ngài mới cảm nhận được là đúng rồi."
Lần đầu ta gặp phải một người thuộc ma tộc yếu đến thảm như vậy. Cho dù là tàn hồn như Dao Dao cô nương cũng còn mạnh chán.
Nữ ma kia như đang gào thét xuyên màn đêm: "Ma tộc Diêu Linh đường đột tới gây phiền, thỉnh cầu Tôn thượng xuất dược tương cứu. Bất kể là trả giá gì tiện nữ cũng bằng lòng, chỉ cầu Tôn thượng rủ lòng từ bi cứu lấy khuyển tử."
Nàng ta gào như xé họng, đến chỗ ta còn thấy khó nghe ra chữ. Nếu không phải ta có nhĩ lực tốt, nói không chừng còn không biết nàng đang nói chuyện. Nói tới trả giá... Lệ Nhan Quân đâu có thiếu gì, cũng chẳng cần gì ở nàng ta, đổi lại là ta nếu nàng đến cầu muốn xin thuốc cũng không dễ vậy.
Lệ Nhan Quân tiếp tục đọc cổ thư: "Không cứu lại nói ta ác. Cứu rồi thì lắm phiền hà, nhiều hệ lụy. Không cứu! Tiểu Lục, đưa nàng về đi."
... Chỉ là một thằng oắt con, hay tiểu cô nương gì đó ta chưa xác định được, nhưng cứu hay không thì ảnh hưởng được gì? Dù có gây ra tinh phong huyết vũ cũng chưa đến lượt nó, ta còn đang ngồi đây...
Khụ!
Nghĩa phụ đã nói không cứu, ta cũng không cần thiết phải xin hộ người lạ như nàng ta. Chưa kể nàng ta còn âm thầm bám theo ta, không biết đã bám từ đoạn nào, nhưng tính ra tội cũng tính một phần lên ta. Ta thở dài, ôm chăn bước ra ngoài.
Đến khi đứng đối diện nàng, ta phát hiện nàng đang nhìn ta với vẻ kiêng kị cùng sợ hãi.
... Được rồi ta biết nàng ta đi từ đoạn nào rồi. Là từ đầu! Thấy hết màn kia rồi chứ gì?
Ta lấy chăn trên người phủ lên nàng, thở dài, nói: "Diêu cô nương, nhỉ? Lệ Nhan Quân nói không cứu, phiền cô quay đi chỗ khác. Ta tính đưa cô ra nhưng giờ thì chắc không nên. Vậy nên hai người bảo trọng nha!"
Nói rồi ta quay người đi luôn. Lạnh kinh người ra chứ đấy mà chuyện trò! Nào ngờ mới đi được mấy bước tay áo đã bị giữ lại: "Lưu Ly công tử, ta biết người là người tốt, người cứu con ta được không? Ta lạy người!" Nói rồi quỳ xuống khấu đầu vái xin.
Chà, có người nói ta tốt kìa!
Ta mỉm cười, nhấc cằm nàng lên: "Cho ta lí do cứu đứa trẻ này xem nào?"
Nội dung chính: Ha ha ha ha... khụ khụ
***
Trong một khoảnh khắc, khi nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bọn chúng, ta đột nhiên có cảm giác mình thực đáng ghét. Nhưng chung quy ta vẫn chỉ huyễn hoặc mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, còn lại như trước bình thản nhìn. Ta hoàn toàn không có ý định so sánh cái gì mà từng trải của ta với nỗi đau hiện tại của chúng, chẳng thấy liên quan. Vì vậy cứ bình thường mà quan sát như quan sát thí nghiệm, cũng cảm thấy dùng ống tre có chút tàn bạo, có lẽ sau này dùng với mấy tên mình ghét cũng không tệ.
Qua một khoảng thời gian tương đối lâu, ta tách hai kẻ kia, để bọn chúng nằm trần trụi bên đường, dựa người lên tảng đá, còn nhã ý viết thêm mấy dòng trước mặt chúng: "Nhắn cả mấy kẻ khác đừng cản đường ta. Cảm tạ."
Xong xuôi, ta lại ung dung cất bước. Mộ Cửu đi ngay sau ta, hắn nói: "Huynh không phải gấp về sao? Mất thời gian như vậy ổn chứ?"
Ta nhàm chán đáp: "Ta đã muộn năm mươi năm, chậm thêm tẹo cũng được."
Kì thực ta đang muốn phát điên đây!
Năm ấy, giữa hỗn loạn của trận đại chiến tứ tộc, Lệ Nhan Quân giam ta lại trong Lục Sơn. Không phải quân địch giam, là chính y giam ta. Ta dù có mê muội thì bảy trăm năm là quá nhiều để ta có thể nghĩ thông. Tại sao y giam ta lại? Nhớ lại bộ dạng lúc đó có bao nhiêu thảm hại, y giam ta lại ta thực không cầu hơn.
Nhưng phong ấn này chẳng phải phong ấn vĩnh cửu, ta đã phá nó từ năm mươi năm trước. Việc đầu tiên khi ta tỉnh lại đúng ra nên là đi gặp ngài trước. Tất nhiên ta có thể đổ tại đường xá xa xôi, dọc đường gặp nhiều trắc trở. Thế nhưng ta khẳng định y thừa biết trên đường ta làm cái gì. Y còn không hiểu ta sao? Hơn nữa, kể cả đường có xa cách mấy cũng không thể mất đến tận năm mươi năm để hành trang về nhà được.
Động Khổng Tước tọa lạc trên đỉnh Cổn Cổn (cuồn cuộn), tầng tầng sương khói bao cuộn lấy ngọn núi. Biển mây trên trời cũng cuộn xoáy, nhìn như động kì thực là tĩnh. Rừng xanh bạt ngạt dưới chân núi cũng tựa như xoáy tròn. Cả một vùng không gian như vận động xoáy tròn, mịt mù sương lạnh che mờ tầm mắt. Núi Cổn Cổn là một trong những kì quan huyền diệu nhất của Nhị Trùng Lục Địa.
Đứng dưới chân núi lòng ta đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm xúc muốn chạy...
Ta lấy bọc hành lý trong tay Mộ Cửu, ái ngại nói với hắn: "Ngươi không nên lên núi. Tốt nhất là nên về thì hơn, ta cũng không chắc mình còn có thể xuống núi được không nữa. A Cửu tốt a, cảm ơn nhiều lắm."
Mộ Cửu mỉm cười: "Huynh không cần nói vậy. Đi cẩn thận."
"Tạm biệt."
Từ biệt Mộ Cửu, ta hít một hơi thực sâu, nín thở bước lên núi.
Cảnh vật nơi đây cũng không đổi mới nhiều. Vẫn là lối đi ấy, chỉ là hai bên đường có một vài loại kì hoa dị thảo quý hiếm gì đó. Lệ Nhan Quân vẫn giữ thói quen đi thu thập các loại thảo dược quý hiếm kỳ ảo khắp thế gian như cũ.
Ta còn nhớ ta là được Lệ Nhan Quân phục sinh từ một bộ hài cốt đã mọc rêu trên đỉnh Lục Sơn. Đường vào Lục Sơn gấp vạn lần lên trời, trừ phi có sinh vật của Lục Sơn dẫn lối, còn không vĩnh viễn không thể tìm ra. Thực không hiểu Lệ Nhan Quân làm sao tìm được lối vào nữa...
A, loại cây kia chính là một trong những vật phẩm cố định xương cốt ta. Ta cũng không nhớ tên dị vật bao giờ, chỉ nhớ hình dáng và công dụng nó. Đó là một loại cây lá to bất thường, đỉnh cây có một mầm đỏ, phần rễ rất nhiều nhựa, có thể giúp cố định xương cốt. Bên cạnh cái cây đó là một cây cổ thụ, trái cây hồng hồng đỏ đỏ, là thứ hỗ trợ sản sinh máu thịt. Còn rất nhiều loại cây khác nữa, nhưng chủ yếu vẫn chỉ là hỗ trợ, còn máu thịt của ta sản sinh kiểu gì thì ta không rõ, chắc là lấy của ngài chăng?...
Nợ một sinh mệnh, nợ một cơ thể, cũng nợ ân dưỡng thành, vì vậy có thể coi như thân sinh phụ mẫu, gọi ngài một tiếng nghĩa phụ cũng thấy không đủ. Nghĩ lại cho đến bây giờ ta ngoài dạo chơi phá phách gây họa ra chẳng còn việc gì để làm. Chỉ tiếc là bản thân quá bất hiếu, chẳng lẽ bây giờ to gan lớn mật lên nói với ngài, con vốn thế rồi ngài chịu đi? Hay là nói ngài là quá cao, đừng bắt con theo tiêu chuẩn của ngài? Có cho ta được quyền sống lại cả tỷ lần nữa ta cũng không dám nói lời này.
Dọc đường vừa đi vừa ôn lại kỉ niệm vừa nghĩ linh tinh, thoắt cái đã lên đến đỉnh núi. Càng lên cao càng thấy lạnh. Lạnh ngoài không thấm là bao, nhưng lạnh lẽo trong cõi lòng ta rất mãnh liệt. Cho dù là bị băng thiết ngàn năm xiên chết ta cũng cam nguyện. Nhưng không có cái băng băng gì đó, chờ đợi ta là một thân ảnh phiêu động trong gió sương vùng núi.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, đi tới trước mặt người kia.
Lệ Nhân Quân một thân bạch y điểm điểm hoa đỏ nơi vạt áo, mái tóc trắng tuôn dài vương trên vai, trên ghế, chạm xuống tận nền đất. Y đang nhắm mắt dưỡng thần. Khuôn mặt sắc sảo tinh tế tựa như một tuyệt phẩm được một nghệ nhân kì tài vô danh nào đó chạm khắc nên. Trải qua bao nhiêu năm tháng, tuyệt phẩm ấy không hề bị thời gian bào mòn, hơn nữa còn có vẻ ngày càng tinh vi tuyệt diệu hơn. Không thể không thừa nhận, nét yêu nghiệt của y khiến chúng vãn bối không thể không lén cho những suy nghĩ mơ mộng hão huyền. Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam tuyệt đối không còn kẻ nào xứng đáng hơn y.
Ta đã nghĩ sẽ ha ha cười chào hỏi gì đó đại loại vậy. Nhưng dù y không mở mắt, vẫn một bộ dáng thư thái nhàn hạ, ta vẫn bất giác phải đứng thẳng người.
"Nghĩa... nghĩa phụ..."
Y không mở mắt, nhàn nhạt nói: "Hửm? Ngươi còn chưa khí tận thân vong sao? Còn nhớ đường về nhà?"
... Khí tận... thân vong...? Quả nhiên là biết hết mà! "Ha ha... ta chỉ hơi mạnh tay chút, nào có đến mức ấy. Ha ha ha..."
Lệ Nhan Quân vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng độ sát thương với ta không nhẹ: "Dù có là con nhím vô tri lúc nguy hiểm còn biết đường cuộn lại, bản thân ngươi lại đi phơi cái bụng đầy thương tích ra.Tự biết mình thảm hại cỡ nào, lại còn dám ôm vết thương đó chạy quanh làm loạn. Tiểu Lục, ngươi yếu thảm thương, lúc này so với con trùng tùy tiện cũng có thể bị dí chết cũng không sai đâu."
Đối không lại, ta xụ mặt ngồi ôm gối cuộn thành một đống.
Được rồi, ta thừa nhận, trước giờ là ta đang dỗi! Dù thế nào thì việc ở trong cái xó chết bầm ấy một mình cũng chẳng phải việc vui thú gì. Mà ghét nhất cái tên Dạ Mặc gì đó! Tại sao với ta thì y đem nhốt, với hắn y lại thả đi? Không công bằng!
Đang tủi hờn ngồi xó, tai đột nhiên bị người nhéo mạnh. Ngoài la oai oái ra ta không còn biết làm gì khác, động cũng không dám động mạnh.
"Còn dám giận lẫy?"
"A a a... Nghĩa nghĩa nghĩa phụ a... nương, nương tay... Tai ta sắp đứt..."
Nếu là bình thường, trong hoàn cảnh được một đại mỹ nam cận kề gang tấc, ta tuyệt đối có chết cũng không từ nan, nguyện chết về hoàng tuyền làm quỷ phong lưu. Chỉ là người này thì không được, và ta cũng không có ý định đó đâu!
Chờ khi Lệ Nhan Quân buông tay, ta lập tức xoay người ôm chân y, đuôi xun xoe vẫy qua vẫy lại: "Nghĩa phụ thương Tiểu Lục nhất mà. Tiểu Lục sẽ ngoan nha." Nói thật chứ chính ta cũng không nhớ mình đã nói lời này bao nhiêu lần rồi. Ngày thực hiện quả là xa muôn trùng mây...
Lệ Nhan Quân nhướng mày, phũ phàng đáp: "Tại sao ta phải thương ngươi?" Cười khẩy một tiếng: "Ngươi quá đề cao bản thân rồi."
Mặc kệ y nói thật hay không, mà ta nghĩ là thật, ta vẫn bám chân y nũng nịu. Thực lòng mà nói dù là một cái cười khẩy đầy khinh bỉ, ta vẫn cảm thấy giống như được ban phúc lợi vậy. Này không phải ta thích bị hành, thật sự là mỗi một động tác của y đều thấy thật đẹp nha. Một tiếng cười khẩy, đôi mắt phượng khẽ híp lại, đôi con ngươi lưu ly từ trên cao nhìn xuống như hai viên ngọc treo trên trời rằm tháng bảy, vừa đẹp vừa lạnh gáy.
Nghĩ sao cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, thôi thì vừa khóc vừa cười đi.
"..."
Thấy y lần nữa nhướng mày, ta cũng đoán ra mình vừa làm cái vẻ mặt gì. Khụ một tiếng, lại tiếp tục xu nịnh: "Nghĩa phụ nha, Tiểu Lục đang bị thương, người đừng giận nha." Mặc dù bị thương và giận chẳng chút liên quan, ta vẫn lấy ra làm lí do.
"Tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha."
"... Ha ha, nghĩa phụ a..." Ta đoán nếu mình còn dám mở miệng xin xỏ nữa, mức phạt nhất định sẽ tăng lên, vì vậy quyết định im lặng.
Lệ Nhan Quân: "Vào chép phạt. Một bản là được!"
Một bản cái khỉ! Chỉ bằng từng ấy đống kinh thư dù có là một bản ta cũng phải chép mất một năm nếu không tính thời gian nghỉ ngơi hoặc dừng bút. Đau đớn gượng cười, ta lăn vào động chép sách.
"Ngươi nháo loạn quậy phá đến năm mươi năm, mới kêu ngươi chép có một bản, đừng cằn nhằn."
Ta im lặng ủy khuất đi vào chép sách. Vào tới trong động, việc đầu tiên không phải là ôn lại kỉ niệm rồi kiểm tra xem có gì thay đổi không, mà là đi xem kinh thư để đâu. Kinh thư vẫn để ở nơi cũ, bản chép phạt của ta cũng ngay gần đó. Chỉ là hơn bảy trăm năm trôi qua, xem ra Lệ Nhan Quân cũng không nhàn rỗi, lượng kinh thư tăng lên đáng kể.
Đừng nói một năm, chép năm năm cũng chưa chắc xong chỗ này.
Cái gì mà động Khổng Tước, chuyển qua là động Kinh Thư luôn được rồi!
***
Động Khổng Tước về đêm rất lạnh, cực kì chênh lệch so với ban ngày. Cho dù là yêu quái vạn năm tuổi như Lệ Nhan Quân cũng buộc phải khoác thêm một tấm áo nữa. Ta rúc trong ổ rơm thân thuộc, cuộn tròn trong chăn, chỉ tò cái đầu và một cánh tay ra để chép sách.
Lệ Nhan Quân nhàn hạ nằm trên giường, trên tay cầm một cuốn điển tịch viết toàn những cổ ngữ. Ta tò mò nhìn vào, nhìn không ra được nổi một chữ. Ta thở dài, chống cằm nhìn Lệ Nhan Quân: "Lệ Nhan Quân, đêm hôm đó sao ngài thả Dạ Mặc đi?"
"Tại sao ta phải bắt hắn lại?"
Ta nghĩ một chút. Kì thực trong số nạn nhân của Dạ Mặc nam yêu tương đối ít, chủ yếu vẫn là nam thần và nam nhân. So ra cũng không tính là ân oán gì.
"Nhưng Thần tộc săn đuổi hắn." Ta gác cằm lên tay, thở dài. "Ít nhất cũng phải có nguyên do chứ. Mộng Dục Yêu không tính là mạnh, với khả năng của bọn chúng dư sức giết hắn, vì sao lại giam lâu như vậy?"
"Ngươi lo chép phạt đi. Đừng quản chuyện ngoài thân."
Ta xụ mặt tiếp tục đi viết.
Lệ Nhan Quân đột nhiên ngồi dậy, tầm mắt hướng ra cửa.
"Sao vậy?"
Y quay lại nhìn ta, nhướng mày: "Có kẻ bám theo, ngươi hoàn toàn không nhận ra? Hắn tới tận cửa rồi."
Ta chớp mắt kinh ngạc. Ta có yêu cách mấy cũng không có chuyện không nhận ra kẻ đi theo, trừ phi hắn có khả năng qua mắt ta, có khả năng ẩn thân tuyệt phẩm, gì gì đó.
Lệ Nhan Quân lại nói: "Là một ma nữ, ôm theo một đứa trẻ."
Lệ Nhan Quân nhìn ta. Ta lắc đầu, vùi sâu hơn vào trong chăn, chỉ ló hai con mắt ra nhìn y. Y vẫn điềm tĩnh nhìn chằm chằm ta. Ta thở dài, ôm cả chăn lê chân ra ngoài cửa.
Bên ngoài gió thổi mạnh, ta chờ một lúc lâu mới thấy có bóng một người nữ ôm theo một cái bọc lớn xiêu xiêu vẹo vẹo dần tách khỏi cánh rừng đen thẳm, từ từ tiến tới. Trên đời này, còn có thể qua mắt ta còn có một loại nữa, là sinh vật không có nhục thể, ma tộc là một trong những đối tượng này.
"Thì ra là quá yếu, cho nên Lệ Nhan Quân, nàng ta đến gần như vậy ngài mới cảm nhận được là đúng rồi."
Lần đầu ta gặp phải một người thuộc ma tộc yếu đến thảm như vậy. Cho dù là tàn hồn như Dao Dao cô nương cũng còn mạnh chán.
Nữ ma kia như đang gào thét xuyên màn đêm: "Ma tộc Diêu Linh đường đột tới gây phiền, thỉnh cầu Tôn thượng xuất dược tương cứu. Bất kể là trả giá gì tiện nữ cũng bằng lòng, chỉ cầu Tôn thượng rủ lòng từ bi cứu lấy khuyển tử."
Nàng ta gào như xé họng, đến chỗ ta còn thấy khó nghe ra chữ. Nếu không phải ta có nhĩ lực tốt, nói không chừng còn không biết nàng đang nói chuyện. Nói tới trả giá... Lệ Nhan Quân đâu có thiếu gì, cũng chẳng cần gì ở nàng ta, đổi lại là ta nếu nàng đến cầu muốn xin thuốc cũng không dễ vậy.
Lệ Nhan Quân tiếp tục đọc cổ thư: "Không cứu lại nói ta ác. Cứu rồi thì lắm phiền hà, nhiều hệ lụy. Không cứu! Tiểu Lục, đưa nàng về đi."
... Chỉ là một thằng oắt con, hay tiểu cô nương gì đó ta chưa xác định được, nhưng cứu hay không thì ảnh hưởng được gì? Dù có gây ra tinh phong huyết vũ cũng chưa đến lượt nó, ta còn đang ngồi đây...
Khụ!
Nghĩa phụ đã nói không cứu, ta cũng không cần thiết phải xin hộ người lạ như nàng ta. Chưa kể nàng ta còn âm thầm bám theo ta, không biết đã bám từ đoạn nào, nhưng tính ra tội cũng tính một phần lên ta. Ta thở dài, ôm chăn bước ra ngoài.
Đến khi đứng đối diện nàng, ta phát hiện nàng đang nhìn ta với vẻ kiêng kị cùng sợ hãi.
... Được rồi ta biết nàng ta đi từ đoạn nào rồi. Là từ đầu! Thấy hết màn kia rồi chứ gì?
Ta lấy chăn trên người phủ lên nàng, thở dài, nói: "Diêu cô nương, nhỉ? Lệ Nhan Quân nói không cứu, phiền cô quay đi chỗ khác. Ta tính đưa cô ra nhưng giờ thì chắc không nên. Vậy nên hai người bảo trọng nha!"
Nói rồi ta quay người đi luôn. Lạnh kinh người ra chứ đấy mà chuyện trò! Nào ngờ mới đi được mấy bước tay áo đã bị giữ lại: "Lưu Ly công tử, ta biết người là người tốt, người cứu con ta được không? Ta lạy người!" Nói rồi quỳ xuống khấu đầu vái xin.
Chà, có người nói ta tốt kìa!
Ta mỉm cười, nhấc cằm nàng lên: "Cho ta lí do cứu đứa trẻ này xem nào?"
Bình luận truyện