Rất Khó Không Yêu
Quyển 1 - Chương 8-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ thể Vu Giai Thần cứng đờ! Tiếng kêu vừa nãy khẳng định bị nghe thấy!
Gương mặt ửng đỏ nhanh chóng trắng bệch, cô ngây ngốc nhìn Vu Tống Hãn, mất đi phản ứng.
"Con đang ở bên ngoài sao?" câu hỏi nghi ngờ vang lên, không xác định được có phải tiếng nói kia phát ra sau cánh cửa không, Vương Diệu Mạn chậm rãi tiến gần.
Vu Giai Thần ngây người, máu toàn thân như bị đông lạnh, người đàn ông kia lại không thèm để tâm hết lần này tới lần khác sáp nhập!
"anh... Á... Dừng lại." Vu Giai Thần giùng giằng muốn từ trên người hắn xuống, nhưng sức lực của cô làm sao là đối thủ của hắn.
"Thực sự muốn tôi ngừng, hả?" Vu Tống Hãn thì thầm bên tai cô, giọng nói kèm theo hơi thở ấm áp, cô vừa nghe dưới thân không tự chủ được co lại.
"Đừng..."
"Vậy sao cô còn mút chặt như vậy?" cô bất động, hắn lại tiến tới, động tác dưới thân Vu Tống Hãn càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ đâm sâu, mỗi mộtcái đều đâm vào chỗ sâu nhất của cô, khiến cô vừa lo lắng lại vừa thoải mái, quả thật bị dày vò đến phát điên.
Đôi mắt Vu Giai Thần mở lớn, cảm thấy tuyệt vọng khi nghe âm thanh của tiếng giày cao gót càng lúc càng tới gần, một chút một chút, giống nhưđang từng bước dẫm nát trái tim cô, nếu như bị mẹ nhìn thấy..."
"Vu phu nhân, bữa tiệc đêm nay quả thật rất thành công."
một tiếng nói khách sáo vang lên, tạm thời ngưng lại nỗi sợ hãi của Vu Giai Thần.
"Cám ơn giám đốc Vương."
Câu chuyện quen thuộc thuần thục, có lễ, Vương Diệu Mạn sẽ chỉ trò chuyện trong vài phút, vì vậy cô cần phải nhanh chóng giải quyết tình trạng xấu hổ này.
"Tôi van anh, ngừng lại." Vu Giai Thần ôm cổ hắn, nhỏ giọng cầu xin.
Ở cạnh hắn nhiều năm như vậy, cô biết phải làm thế nào để đạt được mục đích của mình, tỏ ra yếu đuối có thể thành công, nếu không tỏ ra yếu đuối, nhất định sẽ không xong.
Vu Tống Hãn quá biến thái, lại đáng sợ, việc hắn làm, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của cô, cô thật sự không phải là đối thủ của hắn.
"Tại sao tôi phải ngừng, hả?" Vu Tống Hãn nâng cằm cô lên hôn thật sâu, nụ hôn của hắn, khiến thân thể cô mềm nhũn như nước, không còn chút khí lực.
"Để bà ấy nhìn thấy thì sao?" Nụ cười trên môi Vu Tống Hãn đầy vẻ giễu cợt, "Chuyện như vậy, bà ấy chắc đã..."
Vu Gia Thần nhướn mình dùng sức hôn hắn, ngăn chặn câu nói của hắn, dù sao, cô không muốn nghe, không cần nghe! Đầu lưỡi dò xét vào trong miệng hắn, cuốn lấy lưỡi hắn, sau đó... cắn mạnh một cái!
rõ ràng là đau nhưng hắn không đẩy ra, trái lại chủ động cuốn lấy lưỡi cô, kéo vào bên trong miệng hắn bừa bãi dây dưa.
cô luôn luôn sợ hắn hôn như vậy, kích động tới mức không thể thở nổi, nhưng sau nụ hôn cô lại cảm thấy trống rỗng, ánh mắt ngoại trừ chua xót, cũng chỉ là chua xót.
Vu Giai Thần đưa tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào, nước mắt lạnh lẽo thấm ướt da hắn, " Tôi van anh, van xin anh, đừng để mẹ nhìn thấy..."
yêu cầu của cô, cũng chỉ có như vậy mà thôi, Vu Giai Thần hiểu rất rõ tính cách của mẹ, nếu có một ngày bà nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, lúc này chỉ có thể cố gắng che dấu.
Vu Tống Hãn dừng động tác, nhìn cô.
Khi thì kiêu ngạo, khi thì quyến rũ, khi thì quật cường, thoáng cái lại nhu nhược, trước mặt mọi người Vu Giai Thần là một tiểu thư cao ngạo bốc đồng, nhưng trước mặt hắn, cô không có một con bài tẩy nào.
Vu Tống Hãn vẫn nói câu kia: "Tại sao tôi phải ngừng?"
"Cầu xin anh..." cô có thể không cần tự tôn, cái gì cũng không cần, chỉ mong hắn đừng quá đáng như vậy.
"Ừm?"
Tiếng nói chuyện ở bên kia cánh cửa đã gần kết thúc, Vu Giai Thần gấp không ngừng được, "Tôi sẽ nghe lời." Nhướn mình hôn lung tung trên gương mặt hắn, "Tôi xin anh..."
Nước mắt của cô, mằn mặn, chan chát, mùi vị như vậy, từ trên môi thâm nhập vào trong lòng của hắn.
cô sẽ nghe lờ? Mới là lạ, nhưng mà....
hắn ôm Vu Giai Thần, để cho cô từ trên người hắn trượt xuống, lúc thân thể hai người tách rời nhau, cô khẽ run một cái, cảm giác tê dại khi tiếp xúc thế này, khiến nơi mẫn cảm của cô co rút lại.
"Giai Thần, con có ở bên ngoài không?" Vương Diệu Mạn chờ đối phương đi xa, mới lên tiếng hỏi lần nữa.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" cô gấp đến mức không đứng vững, ở đây trống rỗng như thế, muốn trốn cũng không được, nếu mẹ nhìn thấy, phải giải thích thế nào.
Vu Tống Hãn chống tay vào ban công, thong thả nhảy xuống...
"Á... anh..." Vu Giai Thần lo lắng, chạy thật nhanh tới, thấy hắn đứng trên mặt đất an toàn, lúc này mới thở nhẹ.
May mắn, đây mới là tầng hai.
Vu Tống Hãn vươn tay, "Nhảy xuống."
Đêm nay ánh trăng không được coi là sáng, nhưng vì sao cô lại thấy rõ bàn tay đang đưa về phía mình như vậy? cô nhỡ kĩ độ ấm của lòng bàn tay, nhỡ kĩ sức lực của hắn khi cầm tay cô.
Cho dù cô sợ, rất sợ, nhưng bàn tay này đã dẫn dắt cô từ khi cô còn nhỏ, làm bạn khi cô trưởng thành.
cô...
Kéo váy lên, không thuần thục trèo lên, thả người nhảy xuống.
Bóng dáng của Vu Giai Thần vừ biến mất, cửa sổ sát đất bị đẩy ra, Vương Diệu Mạn không nhìn thấy bóng dáng ai trên sân thượng, hơi nhíu mày, "không có ai? Đứa nhỏ này rốt cuộc chạy đi đâu?"
Rơi vào vòng tay của Vu Tống Hãn, không có một chút sợ hãi nào, không bao giờ lo lắng hắn không đón được cô, để cô bị thương.
Từ không trung rơi xuống trong ba giây, Vu Giai Thần đột nhiên phát hiện, một mặt nào đó cô vẫn tín nhiệm hắn.
Đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, trước giờ chưa từng tuyệt vọng như vậy, dù xảy ra chuyện gì, cũng phải cố gắng quên, tự nói với bản thân không có khả năng, nhưng nó vẫn xảy ra. không có tương lai, không có tia hi vọng, cảm giác bất lực tận sau đáy lòng tuôn trào, giống như bầu trời sao ban đêmkhông trăng, cuồn cuộn ra...
cô ở trong ngực của hắn, run rẩy như lá rụng trong gió.
"Sợ hả?" Tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai.
"Sợ." trên đời này còn có người nào đáng sợ hơn Vu Tống Hãn ư? Trốn không không kịp, chạy cũng không thoát.
Vu Tống Hãn đưa tay, chạm nhẹ vào đầu cô, "Hận tôi?"
"Hận." cô rất hận hắn từ lâu, bắt đầu từ năm chín tuổi, không ngừng nghỉ, càng ngày càng tăng.
"Cứ tiếp tục hận." Có mấy lời, ở trong bóng tối có thể nói dễ dàng hơn bình thường.
"Tôi sẽ." Vu Giai Thần ngẩng đầu ôm cổ hắn, hôn hắn, tuyệt vọng, giống như không có ngày mai.
Cơ thể Vu Giai Thần cứng đờ! Tiếng kêu vừa nãy khẳng định bị nghe thấy!
Gương mặt ửng đỏ nhanh chóng trắng bệch, cô ngây ngốc nhìn Vu Tống Hãn, mất đi phản ứng.
"Con đang ở bên ngoài sao?" câu hỏi nghi ngờ vang lên, không xác định được có phải tiếng nói kia phát ra sau cánh cửa không, Vương Diệu Mạn chậm rãi tiến gần.
Vu Giai Thần ngây người, máu toàn thân như bị đông lạnh, người đàn ông kia lại không thèm để tâm hết lần này tới lần khác sáp nhập!
"anh... Á... Dừng lại." Vu Giai Thần giùng giằng muốn từ trên người hắn xuống, nhưng sức lực của cô làm sao là đối thủ của hắn.
"Thực sự muốn tôi ngừng, hả?" Vu Tống Hãn thì thầm bên tai cô, giọng nói kèm theo hơi thở ấm áp, cô vừa nghe dưới thân không tự chủ được co lại.
"Đừng..."
"Vậy sao cô còn mút chặt như vậy?" cô bất động, hắn lại tiến tới, động tác dưới thân Vu Tống Hãn càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ đâm sâu, mỗi mộtcái đều đâm vào chỗ sâu nhất của cô, khiến cô vừa lo lắng lại vừa thoải mái, quả thật bị dày vò đến phát điên.
Đôi mắt Vu Giai Thần mở lớn, cảm thấy tuyệt vọng khi nghe âm thanh của tiếng giày cao gót càng lúc càng tới gần, một chút một chút, giống nhưđang từng bước dẫm nát trái tim cô, nếu như bị mẹ nhìn thấy..."
"Vu phu nhân, bữa tiệc đêm nay quả thật rất thành công."
một tiếng nói khách sáo vang lên, tạm thời ngưng lại nỗi sợ hãi của Vu Giai Thần.
"Cám ơn giám đốc Vương."
Câu chuyện quen thuộc thuần thục, có lễ, Vương Diệu Mạn sẽ chỉ trò chuyện trong vài phút, vì vậy cô cần phải nhanh chóng giải quyết tình trạng xấu hổ này.
"Tôi van anh, ngừng lại." Vu Giai Thần ôm cổ hắn, nhỏ giọng cầu xin.
Ở cạnh hắn nhiều năm như vậy, cô biết phải làm thế nào để đạt được mục đích của mình, tỏ ra yếu đuối có thể thành công, nếu không tỏ ra yếu đuối, nhất định sẽ không xong.
Vu Tống Hãn quá biến thái, lại đáng sợ, việc hắn làm, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của cô, cô thật sự không phải là đối thủ của hắn.
"Tại sao tôi phải ngừng, hả?" Vu Tống Hãn nâng cằm cô lên hôn thật sâu, nụ hôn của hắn, khiến thân thể cô mềm nhũn như nước, không còn chút khí lực.
"Để bà ấy nhìn thấy thì sao?" Nụ cười trên môi Vu Tống Hãn đầy vẻ giễu cợt, "Chuyện như vậy, bà ấy chắc đã..."
Vu Gia Thần nhướn mình dùng sức hôn hắn, ngăn chặn câu nói của hắn, dù sao, cô không muốn nghe, không cần nghe! Đầu lưỡi dò xét vào trong miệng hắn, cuốn lấy lưỡi hắn, sau đó... cắn mạnh một cái!
rõ ràng là đau nhưng hắn không đẩy ra, trái lại chủ động cuốn lấy lưỡi cô, kéo vào bên trong miệng hắn bừa bãi dây dưa.
cô luôn luôn sợ hắn hôn như vậy, kích động tới mức không thể thở nổi, nhưng sau nụ hôn cô lại cảm thấy trống rỗng, ánh mắt ngoại trừ chua xót, cũng chỉ là chua xót.
Vu Giai Thần đưa tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào, nước mắt lạnh lẽo thấm ướt da hắn, " Tôi van anh, van xin anh, đừng để mẹ nhìn thấy..."
yêu cầu của cô, cũng chỉ có như vậy mà thôi, Vu Giai Thần hiểu rất rõ tính cách của mẹ, nếu có một ngày bà nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, lúc này chỉ có thể cố gắng che dấu.
Vu Tống Hãn dừng động tác, nhìn cô.
Khi thì kiêu ngạo, khi thì quyến rũ, khi thì quật cường, thoáng cái lại nhu nhược, trước mặt mọi người Vu Giai Thần là một tiểu thư cao ngạo bốc đồng, nhưng trước mặt hắn, cô không có một con bài tẩy nào.
Vu Tống Hãn vẫn nói câu kia: "Tại sao tôi phải ngừng?"
"Cầu xin anh..." cô có thể không cần tự tôn, cái gì cũng không cần, chỉ mong hắn đừng quá đáng như vậy.
"Ừm?"
Tiếng nói chuyện ở bên kia cánh cửa đã gần kết thúc, Vu Giai Thần gấp không ngừng được, "Tôi sẽ nghe lời." Nhướn mình hôn lung tung trên gương mặt hắn, "Tôi xin anh..."
Nước mắt của cô, mằn mặn, chan chát, mùi vị như vậy, từ trên môi thâm nhập vào trong lòng của hắn.
cô sẽ nghe lờ? Mới là lạ, nhưng mà....
hắn ôm Vu Giai Thần, để cho cô từ trên người hắn trượt xuống, lúc thân thể hai người tách rời nhau, cô khẽ run một cái, cảm giác tê dại khi tiếp xúc thế này, khiến nơi mẫn cảm của cô co rút lại.
"Giai Thần, con có ở bên ngoài không?" Vương Diệu Mạn chờ đối phương đi xa, mới lên tiếng hỏi lần nữa.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" cô gấp đến mức không đứng vững, ở đây trống rỗng như thế, muốn trốn cũng không được, nếu mẹ nhìn thấy, phải giải thích thế nào.
Vu Tống Hãn chống tay vào ban công, thong thả nhảy xuống...
"Á... anh..." Vu Giai Thần lo lắng, chạy thật nhanh tới, thấy hắn đứng trên mặt đất an toàn, lúc này mới thở nhẹ.
May mắn, đây mới là tầng hai.
Vu Tống Hãn vươn tay, "Nhảy xuống."
Đêm nay ánh trăng không được coi là sáng, nhưng vì sao cô lại thấy rõ bàn tay đang đưa về phía mình như vậy? cô nhỡ kĩ độ ấm của lòng bàn tay, nhỡ kĩ sức lực của hắn khi cầm tay cô.
Cho dù cô sợ, rất sợ, nhưng bàn tay này đã dẫn dắt cô từ khi cô còn nhỏ, làm bạn khi cô trưởng thành.
cô...
Kéo váy lên, không thuần thục trèo lên, thả người nhảy xuống.
Bóng dáng của Vu Giai Thần vừ biến mất, cửa sổ sát đất bị đẩy ra, Vương Diệu Mạn không nhìn thấy bóng dáng ai trên sân thượng, hơi nhíu mày, "không có ai? Đứa nhỏ này rốt cuộc chạy đi đâu?"
Rơi vào vòng tay của Vu Tống Hãn, không có một chút sợ hãi nào, không bao giờ lo lắng hắn không đón được cô, để cô bị thương.
Từ không trung rơi xuống trong ba giây, Vu Giai Thần đột nhiên phát hiện, một mặt nào đó cô vẫn tín nhiệm hắn.
Đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, trước giờ chưa từng tuyệt vọng như vậy, dù xảy ra chuyện gì, cũng phải cố gắng quên, tự nói với bản thân không có khả năng, nhưng nó vẫn xảy ra. không có tương lai, không có tia hi vọng, cảm giác bất lực tận sau đáy lòng tuôn trào, giống như bầu trời sao ban đêmkhông trăng, cuồn cuộn ra...
cô ở trong ngực của hắn, run rẩy như lá rụng trong gió.
"Sợ hả?" Tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai.
"Sợ." trên đời này còn có người nào đáng sợ hơn Vu Tống Hãn ư? Trốn không không kịp, chạy cũng không thoát.
Vu Tống Hãn đưa tay, chạm nhẹ vào đầu cô, "Hận tôi?"
"Hận." cô rất hận hắn từ lâu, bắt đầu từ năm chín tuổi, không ngừng nghỉ, càng ngày càng tăng.
"Cứ tiếp tục hận." Có mấy lời, ở trong bóng tối có thể nói dễ dàng hơn bình thường.
"Tôi sẽ." Vu Giai Thần ngẩng đầu ôm cổ hắn, hôn hắn, tuyệt vọng, giống như không có ngày mai.
Bình luận truyện