Rất Yêu Anh

Chương 8: Đáp án



Trải qua xong một đợt giày vò đã là bảy giờ tối, Lập Hạ giống y như một con mèo con thoả mãn cười toe toét, tay chân mặc dù đã mềm nhũn nhưng vẫn còn giãy dụa muốn kẹp lấy Ngôn Dĩ Luật không cho đi, cũng không biết là bụng đang kêu không ngừng rồi, Ngôn Dĩ Luật mặt không có chút biểu tình, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười.

Vốn định nửa kéo nửa đỡ Lập Hạ mang vào phòng tắm, kết quả cô gái này làm nũng hô hào chân nhuyễn, Ngôn Dĩ Luật trực tiếp ôm ngang người cô đặt vào trong bồn tắm, còn phải giúp cô gái y như con mèo con lười biếng này rửa mặt.

Nhưng Ngôn Dĩ Luật vẫn thấy rất vui vẻ.

Lập Hạ của anh.

Lập Hạ chân thật, không phải ở trong mộng nửa che nửa đậy, cảm nhận không được độ ấm, nghe không được lời nói, chỉ có thể suy đoán, giơ tay muốn đụng đến cái đầu kia nhưng đó chỉ là hư ảnh không đụng tới được.

Bây giờ Lập Hạ ở trước mặt của anh chân thật biết bao, đôi tay ấm áp, dòng nước ấp áp, còn có lời nói không có đạo lý như vậy.

“Mau giúp em kỳ lưng, không được để nước làm ướt đầu em.”

Cô vẫn giống như khi còn bé chính là một tiểu bá vương.

Ngôn Dĩ Luật có bao nhiêu nhớ nhung cô gái như vậy.

Ba năm trước đây Lập Hạ rời khỏi thành phố này, không có lý do gì, không để lại tin tức.

Tuy Lập Hạ không nói gì, nhưng anh lại biết, đó là bởi vì anh đã nói “mẹ của em không cho phép chúng ta ở bên nhau”, đó chính là câu nói cuối cùng trước khi bọn họ gặp lại nhau.

Khi đó Lập Hạ có phải là rất tức giận hay không, anh không biết, đây là lần đầu tiên khi anh còn chưa mở miệng, Lập Hạ liền xoay người ra đi.

Anh không nghĩ tới khi quay người lại đã là ba năm.

Cũng không nghĩ tới có một ngày lúc anh tỉnh ngủ, Lập Hạ đã rời khỏi cái thành phố này.

Lúc ăn cơm mẹ Ngôn nói đến Lập Hạ, Ngôn Dĩ Luật mới biết được, từ giờ trở đi sẽ không có người dùng cục bùn đập phá cửa sổ phòng anh nữa, sẽ không có người ném máy bay giấy về phía bệ cửa sổ phòng anh nữa, cánh cửa sổ đối diện kia sẽ không bao giờ được mở ra nữa.

Ngôn Dĩ Luật rất muốn rất muốn Lập Hạ.

Thời điểm nằm ở trên giường, anh giống như vẫn nghe được giọng nói của Lập Hạ, sau đó ngồi trước bệ cửa sổ, lại đợi không được vội vàng kéo bức rèm che cửa sổ kia ra để nhìn thấy người.

Quá lâu, Ngôn Dĩ Luật mông lung không phân rõ được đây là sự thật hay là nằm mơ.

Về sau có người đến mời anh ra nước ngoài phát triển.

Ngôn Dĩ Luật cự tuyệt, anh rất cố chấp, anh không muốn rời khỏi thành phố này, nếu như Lập Hạ trở về, tìm không thấy anh, vậy phải làm thế nào đây.

“Anh lại ngẩn người rồi.” Lập Hạ giơ tay quơ quơ trước mặt của Ngôn Dĩ Luật:

“Quá đáng, em dễ thương như vậy, một mỹ nữ toàn thân không mặc quần áo ở trước mặt anh, anh còn có thể xuất thần được, đang suy nghĩ cái gì.”

Ngôn Dĩ Luật giơ tay xoa mặt Lập Hạ.

“Nghĩ đến em.”

Có thể là giống như anh vậy, người này sẽ không bao giờ biết suy nghĩ, cứ thế nói hết lời tâm tình của mình ra, mới có thể để cho một người sa vào a.

*****

Lúc đi xuống nhà hàng ăn ở tầng dưới đã là chín giờ, chân thật là nhuyễn, nói thật đi giày cao gót có chút lung lay, Lập Hạ dứt khoát dựa cả cơ thể vào người của Ngôn Dĩ Luật, kéo cánh tay của anh dựa người vào bức tường sắt của thang máy.

“Anh đi mua giày mới.” Ngôn Dĩ Luật nói.

Anh nhìn thấy bước chân của Lập Hạ có chút lung lay, trong đầu tính toán góc độ cô có khả năng sẽ ngã sấp xuống sau đó mới nói ra được kết luận.

Lập Hạ khoát khoát tay: “Không được, người ta thật đói ah.”

Nói xong bụng Lập Hạ rất nể tình kêu lên hai tiếng.

Cuối cùng Ngôn Dĩ Luật vẫn đi cùng Lập Hạ đến nhà hàng, cơ thể của Lập Hạ cứng nhắc hơi có chút lúng túng, nhưng dù sao hạng người nào nhân viên phục vụ cũng đã gặp, tới đây nếu không phải phú thì chắc chắn là quý, cách ăn mặc cùng tướng mạo của Ngôn Dĩ Luật, nhân viên phục vụ mặc dù có một chút suy đoán không tốt, nhưng cũng không dám nói nhiều, rất sảng khoái an bài chỗ ngồi cho hai người.

Trong lòng lại cảm thấy Lập Hạ chính là tình nhân mà Ngôn Dĩ Luật bao dưỡng, ánh mắt nhìn sang cũng thêm vài phần khinh thường.

Lập Hạ dù biết quan sát nét mặt nhưng cũng phải một chút thời gian mới đoán được chuyện gì, nhưng tức giận trước sự xem thường của nhân nhân viên phục vụ này không đáng cũng không có gì để nói.

Sau khi ngồi xuống Lập Hạ không cần mở menu trực tiếp nói tên đồ ăn cho nhân viên phục vụ, còn gọi giúp cho Ngôn Dĩ Luật vài món.

Ngôn Dĩ Luật ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lập Hạ.

“Em đến đây ăn cơm rất nhiều lần, nhưng là….” Lập Hạ cười cười thần bí:

“Thuê phòng với anh lại là lần đầu tiên nha”.

Ngôn Dĩ Luật sững sờ, sau đó lại cúi đầu.

Lập Hạ nghĩ thầm, đã xong, đùa giỡn Ngôn Dĩ Luật thật sự là rất đáng yêu, căn bản muốn dừng lại mà không được.

Thời điểm cô muốn mở miệng tiếp tục đùa giỡn lão công của mình, liền có người kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.

“Trần tiểu thư, trùng hợp như vậy.”

Cái người đàn ông kia trực tiếp bỏ qua Ngôn Dĩ Luật chào hỏi với Trần Lập Hạ.

Trần Lập Hạ liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, là Cố Ngữ Tinh đã từng giới thiệu qua gọi là IT Tân Quý. Cố Ngữ Tinh giới thiệu những người kia đều là những người lãnh đạo làm mấy công việc vặt vãnh trong các công ty nổi tiếng, sách giải trí có thể sánh bằng sách tài chính và sách kinh tế và còn nhiều ngành sản xuất mới khác, điều kiện tốt, nhưng cũng rất nhiều hiếm thấy, lần trước cái người nhanh chóng vẽ ra ABC kia có thể coi là không giống người bình thường rồi.

Cái người này rõ ràng là cũng không giống bình thường.

Trần Lập Hạ thay đổi thái độ lười biếng đối với Ngôn Dĩ Luật, đoan chính thay đổi tư thế ngồi trong một cái chớp mắt.

“Lý tiên sinh anh khỏe.”

Cái người đàn ông họ Lý kia liếc mắt nhìn Ngôn Dĩ Luật:

“Kim chủ mới?”

Trần Lập Hạ nhíu nhíu mày:

“Tôi còn có kim chủ cũ sao?”

Không nói đến vấn đề kim chủ hay không phải kim chủ của cô, người đàn ông mà cô cảm thấy hứng thú, từ đầu tới cuối chỉ có duy nhất một người là Ngôn Dĩ Luật.

Người Lý tiên sinh cứng lại.

“Anh ấy là chồng của tôi.”

Lập Hạ cười tủm tỉm nói:

“Hôm nay chúng tôi kết hôn.”

Nói đến đây Lập Hạ mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng:

“Đã xong, anh Luật, quên mua nhẫn rồi.”

Ngôn Dĩ Luật nhìn thoáng qua ngón tay của Lập Hạ:

“Mua.”

“Vậy thì mua.”

Lập Hạ cười ngọt ngào với Ngôn Dĩ Luật.

Lý tiên sinh hoàn toàn không được để ý.

“Cô kết hôn?”

Lập Hạ cười nói:

“Đúng vậy a, anh muốn cho tôi bao lì xì à.”

“Nhưng mà không phải cô liên tục đi xem mắt à?”

Lý tiên sinh không cam lòng.

“Tôi chỉ muốn chứng minh cho mẹ tôi biết, lý do ở tôi, nhiều người hơn nữa, cũng không có một người nào bì kịp được với anh ấy dù chỉ nửa phần.”

Lập Hạ chống cằm nói:

“Trước kia mẹ của tôi nói với tôi, bởi vì tôi quen biết với người khác giới quá ít, cho nên mới thích anh ấy, tôi xem mắt thật nhiều người, sau đó nói cho mẹ tôi biết, tôi vẫn chỉ thích anh ấy.”

Ánh mắt Lập Hạ rất kiên định, giọng nói hơi trêu đùa, nhưng lại có thể khiến cho người khác không có nửa phần hoài nghi.

“Hiện tại còn lưu hành kết hôn để tìm kim chủ sao?”

Lý tiên sinh bởi vì Lập Hạ giống như đã xem thường mình, giọng nói của hắn khi nói chuyện thể hiện sự mất hứng rất rõ ràng.

Vốn hắn cũng rất thích Lập Hạ, là một nữ cường nhân xử sự đúng mực có phong độ, nhưng đến lúc xem mắt không nói được mấy câu Trần Lập Hạ biểu hiện không thích hợp, chính hắn cũng bởi vì Cố Ngữ Tinh trước mặt mới không trở mặt, hắn là người có điều kiện như vậy, chỉ có hắn mới có thể nói không thích hợp.

Hôm nay tới cái nhà hàng này ăn cơm, rõ ràng lại gặp được người phụ nữ này, còn thân thiết ngồi cùng với người đàn ông khác.

Nhìn tư thế có thể nhìn ra, hai người kia vừa mới mây mưa một phen ở trong phòng nghỉ tầng trên của khách sạn, nghĩ như vậy hắn liền không kiên nhẫn, rõ ràng ở trước mặt hắn ra vẻ thanh cao, sau lại chướng mắt hắn, sau đó là leo lên người đàn ông khác.

“Anh phải cẩn thận, người phụ nữ này, bị rất nhiều người chơi đùa đấy, người thành thật như anh mới bị mắc lừa.”

Lý tiên sinh cười lạnh nói với Ngôn Dĩ Luật.

Ngôn Dĩ Luật căn bản không hiểu, tại sao hắn đột nhiên lại như vậy, dùng lối suy nghĩ không hề Logic làm thấp đi Trần Lập Hạ của anh.

Cau mày, đầu óc lại không thể nghĩ được gì, chỉ có thể nói ra sự thật trong đầu mà anh đang nghĩ:

“Lập Hạ không phải.”

Đối với sự thật, Ngôn Dĩ Luật không cần phải rất cố gắng để nói, lời này nói cũng rất nhanh, Lập Hạ lần đầu tiên thấy anh nói chuyện lưu loát như vậy.

Hôm nay ngược lại anh đã nói rất nhiều câu lưu loát, trong lòng Lập Hạ liền ngọt như mật, căn bản là không thèm để Lý tiên sinh vào mắt.

Lý tiên sinh còn muốn mở miệng phun ra mấy lời ác ngôn gì đấy, hắn không tin, còn có người đàn ông không ngại bạn gái của mình có lời đồn đãi không dễ nghe như vậy.

Dù sao căn bản là hắn không biết, Ngôn Dĩ Luật không thể lý giải chút ít lời nói không hề có Logic kia…, cũng không có biện pháp tiêu hóa chúng.

Lúc này một người phụ nữ có mái tóc uốn thành từng lọn sóng lớn màu nâu nhạt đi tới, một tay chống lên trên mặt bàn, nhìn về phía Lý tiên sinh cười đến âm lãnh.

“Không nghĩ tới xem mắt không thành, còn có thể đến trêu chọc người ta như vậy, tôi xem như là được chứng kiến rồi, nếu không phải trong nhà người ta có điều kiện, thật sự là tôi sẽ không giới thiệu mặt hàng như vậy cho người ta, cũng khó trách người ta chướng mắt, mắt chó coi thường người khác*.”

(Mắt chó coi thường người khác*: Nguyên văn là “cẩu nhãn khán nhân đê”: Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thấy người rất nhỏ, rất thấp. Thế nên chó không sợ người, không coi người ra gì, thấy người là cắn. Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là “cẩu nhãn khán nhân đê”)

Cố Ngữ Tinh.

Bạn tốt của Trần Lập Hạ, thiên kim đại tiểu thư đanh đá, người phụ nữ giới thiệu cho Trần Lập Hạ cả một cái vườn bách thú.

“Cút ra ngoài.” Cố Ngữ Tinh không đợi nam sĩ họ Lý phản bác trực tiếp chỉ ra ngoài cửa.

Lý tiên sinh còn muốn mắng thêm gì đó, lại biết người họ Cố hắn đắc tội không nổi, cũng chỉ có thể quay người đi mất, lúc đi qua còn quay đầu lại trừng mắt với Trần Lập Hạ vài lần.

Cố Ngữ Tinh ngồi vào chỗ Lý tiên sinh vừa ngồi, đặt chiếc túi xách của mình lên trên bàn.

Nhìn thoáng qua Ngôn Dĩ Luật.

Sau đó bắt đầu chất vấn Trần Lập Hạ:

“Cậu kết hôn?”

Trần Lập Hạ dở khóc dở cười nói:

“Vốn dĩ nghe thấy câu này, tớ muốn giơ đôi tay thanh tú của mình lên ngắm chiếc nhẫn một chút, mới nhớ tới là chưa có mua.”

“… Cậu thật sự kết hôn?”

Cố Ngữ Tinh đối với câu trả lời không đúng trọng điểm của Trần Lập Hạ rất không hài lòng, lại tiếp tục truy vấn.

“Kết hôn, lấy giấy chứng nhận rồi.”

Trần Lập Hạ cười nói, cười ngọt ngào như mật.

“Hắn chính là Ngôn Dĩ Luật?”

“Đúng vậy a.”

Lập Hạ duỗi tay nắm chặt lấy tay của Ngôn Dĩ Luật.

“… Thật sự nhịn được tức giận, vừa rồi mới nói chuyện cùng cái tên ngu ngốc kia như vậy.”

Cố Ngữ Tinh nhỏ giọng nói, cảm thấy người đàn ông này quá mức trầm mặc, lúc nãy cũng không thấy tức giận thay cho Lập Hạ.

Lập Hạ nói:

“Không phải nhịn được tức giận, anh ấy nghe không hiểu người nọ nói chuyện không có Logic, trực tiếp nói thẳng.”

“Hắn nghe không hiểu?”

“Ừ.”

Lập Hạ khôi phục động tác chống cằm:

“Thế giới của anh ấy rất tốt đẹp.”

Ngôn Dĩ Luật gật đầu nhìn về phía Cố Ngữ Tinh, sau đó nhìn về phía Lập Hạ.

Những lời này của Lập Hạ anh nghe hiểu, thế giới của anh tốt đẹp, là vì có cô.

“Cậu không phải nói hắn là trạch nam chết bầm ấy ư, người này so với lời cậu nói không giống nhau ah, cái mặt này mang ra ngoài có thể làm người mẫu nha.”

Cố Ngữ Tinh thoáng đánh giá Ngôn Dĩ Luật một chút, nhỏ giọng nói ở bên tai của Lập Hạ.

“Có thể tớ chưa nói anh ấy xấu ah, nhưng hôm nay mới lộ ra mặt ra, bình thường khi nói chuyện với anh ấy người khác đều cảm thấy âm dương quái khí đấy.”

Lập hạ buồn cười nhớ tới trước kia, thời điểm học đại học Ngôn Dĩ Luật vài lần bị cưỡng chế đi cắt tóc, tự nhiên cô biết rõ phía dưới mái tóc che ngang trán kia là khuôn mặt đẹp mắt như thế nào, tư tâm không muốn có người khác đến tiếp cận anh, cho nên Lập Hạ chạy tới làm bác sĩ tâm lý ước định cùng chứng minh cho Ngôn Dĩ Luật, để giữ được mái tóc cắt ngang trán của Ngôn Dĩ Luật quả thật không dễ dàng.

“Kết quả cậu vẫn ở bên hắn, hai người ở bên nhau.”

Cố Ngữ Tinh trừng mắt liếc nhìn Trần Lập Hạ:

“Tớ cũng đoán được, cậu tìm tớ muốn tớ giới thiệu những người này cho mình, một người cậu cũng thấy chướng mắt, cậu đã sớm có đáp án rồi.”

Trần Lập Hạ nhướn mày nói:

“Đúng vậy a, anh ấy chính là đáp án của tớ.”

Khi Lập Hạ về đến nhà liền phát hiện người hai nhà đều ngồi trước bàn cơm ở nhà mình, ngay cả cái người “hình tượng nam lãnh khốc Ngôn Dĩ Khoan” kia cũng đã đến.

Đã hơn mười một giờ, mọi người còn đông đủ như vậy, dọa Lập Hạ vội vàng gọi điện thoại cho Ngôn Dĩ Luật kêu anh đi qua, hai người đứng ở cửa ra vào, bị cái trận thế này hù dọa.

“Hai con chạy đi đăng kí rồi hả?” Giọng nói mẹ Trần rất kỳ quái.

“Đúng vậy a, không phải mọi người đều phê chuẩn rồi nha, muốn tới chúc tân hôn của con hạnh phúc sao.”

Lập Hạ không chút hoang mang nói:

“Tại sao dì cũng tới.”

Mẹ Ngôn muốn nói lại thôi.

Không khí rất kỳ quái, ngược lại Ngôn Dĩ Khoan là người nói chuyện trước.

“Hai người thật sự kết hôn?”

Trần Lập Hạ gật đầu, Ngôn Dĩ Luật cũng gật đầu.

Nhìn thấy Ngôn Dĩ Luật gật đầu, Ngôn Dĩ Khoan liền trầm mặc một lúc.

“Anh, chúc anh tân hôn hạnh phúc.”

Ngôn Dĩ Khoan đã nói như vậy, Ngôn Dĩ Luật ngơ ngác nói hai chữ cám ơn, bốn lão nhân gia kia đã không còn gì để nói nữa rồi.

Cũng không biết Ngôn Dĩ Khoan vừa mới cùng bọn họ làm cái công tác tư tưởng gì, hiện tại nhìn thấy hai người kia lại có thể chấp nhận thản nhiên được như vậy.

“Vụng trộm bỏ đi đăng kí, chuyện hôn lễ con nói phải làm sao bây giờ.”

Mẹ Trần vẫn còn có chút tức giận, nhưng hôm nay xem xét lại, đại Ngôn lớn lên quả thật cũng rất đẹp mắt, thật giống như minh tinh, làm mẹ Trần không ít thì nhiều có chút ham trai đẹp, dù sao cũng liên quan đến tướng mạo của cháu trai mình, nếu chỉ xem xét khí chất cùng tướng mạo, đại Ngôn cũng không có trở ngại, con gái bướng bỉnh như vậy bà cũng không có biện pháp.

Lại có nói lời của tiểu Ngôn —- “Anh trai đã rất không dễ dàng, hi vọng tất cả mọi người có thể tôn trọng quyết định của anh ấy.”

Tôn trọng quyết định của Ngôn Dĩ Luật.

Theo ý tứ của mẹ Trần mà nói kỳ thật bà cũng đã đồng ý.

Cũng thế, Trần Lập Hạ đi tới một bước này, sẽ không lui lại về phía sau, cho dù đối mặt với mấy thứ gì đó.

Cho nên mẹ Trần phản đối hai người, cô cũng không thuận theo, ba năm trước đây mình chia rẽ bọn họ một lần, ba năm sau bọn họ vẫn muốn bên nhau, nhất định bọn họ sẽ ở bên nhau, làm sao bà có thể tiếp tục làm tiểu nhân oan uổng.

Hơn nữa…

Bà cũng chứng kiến quyết tâm của con gái.

Mẹ Ngôn cũng dặn dò rất nhiều, đối với đứa con dâu Lập Hạ này, thật sự bà rất thích, thích đến nối cảm thấy bất công, đứa con của mình có thể liên lụy người ta hay không.

Mà bọn họ đều kiên quyết lựa chọn kết hôn như vậy, đi tới ngày hôm nay, có lẽ nhất định sẽ hạnh phúc.

*****

Ngôn Dĩ Khoan,Trần Lập Hạ cùng Ngôn Dĩ Luật, ba người ngồi ở sân nhỏ bên ngoài cư xá vui vẻ nói chuyện.

“Tôi nghĩ cô đối với anh trai tôi chỉ là chơi đùa mà thôi.”

Ngôn Dĩ Khoan mở một lon bia ngồi bên cạnh Ngôn Dĩ Luật, nói chuyện với Trần Lập Hạ.

“Bởi vì ba năm trước đây tôi chạy trốn à.”

“Ừ.”

Trần Lập Hạ cũng mở một lon bia.

BA~ một tiếng, bọt bia trào ra.

“Ngày đó anh ấy nói với tôi, mẹ tôi không cho phép chúng tôi ở bên nhau, tôi rất muốn đánh anh ấy một quyền.”

Thời điểm nói đến đây Lập Hạ tựa vào người Ngôn Dĩ Luật.”

Tôi nằm ở trên giường đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, nếu như tôi muốn tranh thủ cho tương lai, có tiền vốn mới có thể nói đến chuyện kết hôn, vì thế tôi muốn mình bắt đầu độc lập…, cho nên tôi rời đi.”

“Cậu cũng biết, cho tới bây giờ tôi là người nói cái gì liền làm cái đó.”

“Cô có biết cô để anh ấy lại một mình, anh ấy có bao nhiêu khó chịu không.”

Ngôn Dĩ Khoan nhíu mày.

“Không khó chịu.”

Người nói tiếp là Ngôn Dĩ Luật:

“Muốn Lập Hạ.”

Ngôn Dĩ Khoan ngược lại không có biện pháp nói tiếp.

“Cậu không nợ anh ấy mấy thứ đó, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy.”

Trần Lập Hạ nói:

“Tôi cùng với anh ấy sẽ sống rất tốt.”

Ngôn Dĩ Luật giơ tay ôm chặt Lập Hạ.

Hết chương 8

~HOÀN CHÍNH VĂN~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện