Rể Sang Đến Nhà

Chương 243: Nhận lỗi



Tuy nói như thế nhưng Tiêu Thiên vẫn cảm thấy ảo não.

Anh vừa đột phá nên sức mạnh tăng nhanh, nhưng anh vẫn chưa thích ứng được với nó.

Anh đã dùng sức mạnh tối thiếu nhất, nhưng không ngờ đòn đánh này vẫn kinh khủng như thế.

Một đấm vừa rồi đã khiến cho gân mạch toàn thân Chúc Chi Sơn vỡ nát, chắc hẳn gã cũng không sống được nữa.

“Mày...có phải đã đột phá đến đến…cảnh giới cao nhất…rồi không…”

Tiêu Thiên cười nhưng không nói gì.

“Tên…tên đó thật sự đã đột phá…”

Hai mắt Chúc Chi Sơn trợn lên, gã phun ra một ngụm máu rồi tắt thở.

Tiêu Thiên dùng một đấm đánh chết Chúc Chi Sơn, lại dùng một đấm khác giải quyết mười mấy người, sức mạnh của Tiêu Thiên đã khiến tất cả mọi người ngơ ngác.

Trêи mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Bọn họ không dám tin đây là sự thật, nhưng bọn họ đã tai nghe mắt thấy, không thể không tin được.

Đám Đầu Trọc kϊƈɦ động tới mức cả người run rẩy.

Đây là chiến lực mạnh nhất sao?

Thật sự mạnh mẽ như nhân vật thần thoại trong truyền thuyết vậy, dù gọi Tiêu Thiên là vị thần của đại lục thì cũng không nói quá chút nào?

Đây thật sự là sức mạnh mà con người có thể có được sao?

Nếu không phải bọn họ hiểu rõ Tiêu Thiên, thì thậm chí Đầu Trọc còn cho rằng Tiêu Thiên là thần tiên hạ phàm đấy!

Ánh mắt bọn họ sáng rực, bọn họ nhìn Tiêu Thiên một cách sùng bái, hận không thể lập tức quỳ xuống đất bái lạy.

Sức mạnh của rồng, vô cùng dũng mãnh.

Sức mạnh như biển lớn, cuồn cuộn không dứt, sức mạnh của anh ít nhất phải tăng gấp mười lần so với trước kia.

Một khi sức mạnh bộc phát toàn bộ thì ngay cả Tiêu Thiên cũng không biết sức phá hủy của bản thân sẽ đến mức nào.

Nếu như tin tức anh đột phá cảnh giới cao nhất truyền về Bắc Cảnh, thì chắc hẳn cha nuôi phải vui lắm nhỉ.

Nhưng mà trước mắt vẫn phải xử lý sạch sẽ cái đám này đã.

Tiêu Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, không ai dám dám đối mặt với anh.

“Trước đó tao đã nói rồi, ngoại trừ thế lực ở tỉnh Quảng thì tất cả thế lực khác không được phép đặt chân vào tỉnh Quảng, chúng mày nghĩ tao đang nói giỡn hả?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng âm thanh truyền vào tai mỗi người lại vô cùng rõ ràng.

Không ai dám lên tiếng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, có vài người nhát gan đến nỗi cả người run cầm cập.

Chúc Chi Sơn và mười mấy cao thủ đều bị anh dùng hai đấm giải quyết sạch, chiêu vòi rồng lốc xoáy kia không phải thứ con người có thể chống đỡ được.

Khi đối mặt Tiêu Thiên, bọn họ cảm thấy bản thân chẳng khác gì loài sâu bọ nhỏ bé, bọn họ không dám xuất hiện ý nghĩ phản kháng.

“Hay chúng mày nghĩ tao không dám giết người?”

Bộp bộp!

Anh vừa dứt lời thì một phần ba số người ở đây không chịu nổi áp lực đã quỳ sụp xuống đất: “Tiêu tiên sinh, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi đáng chết, xin anh tha chúng tôi!”

Không ai dám bỏ chạy, chỉ cần Tiêu Thiên dùng chiêu “vòi rồng lốc xoáy” kia, thì không ai có thể thoát được, tất cả đều phải bỏ mạng ở chỗ này.

“Chúng tôi chỉ là đám tôm tép làm việc cho người khác thôi, xin anh hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi thề sau này sẽ không bao giờ bước chân vào tỉnh Quảng nữa”.

Bóng dáng của tử thần đang thấp thoáng trong lòng mỗi người, bọn họ vô cùng sợ hãi.

“Đúng thế, Tiêu tiên sinh, chúng tôi chỉ là đám chạy vặt quèn thôi, chúng tôi thật sự không thể làm trái mệnh lệnh của cấp trên!”

“Tất cả là do Chúc Chi Sơn và nhà Thượng Quan, bọn họ mới là đầu sỏ gây rối ở tỉnh Quảng!”



Cái đám tới đây đều là bia đỡ đạn cả, Tiêu Thiên hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

Nhưng nếu bọn chúng đã đến Vân Thành mà anh không hung hăng vơ vét một trận để góp phần cống hiến cho Vân Thành, thì thật sự không ổn chút nào.

“Muốn sống rất đơn giản, một mạng năm triệu tệ, thiếu một đồng thì cắt đứt chân tay!”

Tiêu Thiên nói: “Đầu Trọc, gọi Đinh Lập tới đây lấy tiền!”

“Vâng!”

Đầu Trọc vội vàng sai người đến chân núi gọi Đinh Lập.

Ban đầu bọn họ cảm thấy vé vào cửa một triệu tệ là giá đắt cắt cổ, nhưng hiện giờ dùng năm triệu tệ đổi lấy mạng sống của mình thì bọn họ lại cảm thấy vô cùng đáng giá.

Đinh Lập cầm máy quẹt thẻ, hắn chạy không kịp thở, hắn nhìn đám người cầm thẻ tranh nhau trả tiền thì cảm thấy chịu hẳn.

Mỗi người một quẹt được năm triệu tệ, nhoáng cái đã có một tỷ trong tài khoản, cộng thêm cả vé vào cửa nữa thì không tới một giờ bọn họ đã kiếm được mười tỷ!

Cho dù in tiền cũng không nhanh được như vậy nhỉ?

“Tiêu tiên sinh đúng là người khoan dung độ lượng, trước kia tôi thật sự có mắt như mù nên mới chống đối anh!”

“Tôi thề rằng sau này chỉ cần chỗ nào có bóng dáng Tiêu tiên sinh, thì tôi nhất định sẽ tự động nhường đường”.

Trêи đời đúng là hiếm có việc đã cho không tiền người ta rồi lại còn phải rối rít cảm ơn nữa.

Tiêu Thiên cũng chả buồn nhìn bọn họ, anh trực tiếp rời đi.

Nhưng mà sơn trang nghỉ dưỡng lại có thêm mười mấy ngôi mộ không tên!

Tin tức toàn bộ đám người Chúc Chi Sơn đã bị tiêu diệt được đám người này nhanh chóng truyền ra ngoài.

Những người còn sống rời khỏi sơn trang nghỉ dưỡng kia đều bị dọa mất mật, trước khi cuốn gói vẫn không quên khuếch đại độ đáng sợ của Tiêu Thiên lên.

Những người không đi cho rằng đám người đó nói xạo phóng đại, nhưng một người có thể là nói dối, chứ không thể tất cả mọi người đều nói dối được.

Bọn họ còn tưởng rằng việc một đấm đánh nát da thịt tường đồng vách sắt của Chúc Đao và Chúc Chi Sơn đã là phóng đại rồi, nhưng sau đó lại còn xuất hiện tin một chiêu vòi rồng lốc xoáy đã quét sạch mười mấy người, khiến cho mười mấy người này bay lên không trung mấy chục mét rồi sau đó ngã xuống chết!

Con mẹ nó, có chắc anh là người phàm chứ không phải là thần tiên không vậy?

Một truyền mười mười truyền một trăm, cảm xúc sợ hãi bao trùm lấy cả đám, bọn họ bị dọa sợ xanh mặt, ai nấy đều thu dọn đồ đạc suốt đêm rồi chán nản chạy trốn.

Đám người này vừa đi vừa phao tin, khiến cho từ Nam đến Bắc đều chấn động.

Sức mạnh của Tiêu Thiên càng ngày càng được lan rộng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Khương Càn Khôn đã chết, Triệu Vô Địch thì bỏ trốn, Vân Thành còn ẩn giấu một cao thủ chính hiệu, chỉ cần một đấm đã giết chết Chúc Chi Sơn, đây là loại sức mạnh gì vậy?

Bọn họ cũng không dám suy nghĩ thêm nữa, cao thủ như vậy là người mà bọn họ có thể động vào sao?

Vết xe đổ của nhà Thượng Quan còn rõ mồn một trước mắt, trong gia tộc bọn họ cũng không có cao thủ như Chúc Chi Sơn đâu.

Thậm chí có người còn đắn đo có nên sai người đi tặng quà xin lỗi cho Tiêu Thiên không nữa.

Thay vì chống lại cao thủ như vậy, thì chẳng bằng kết bạn với người đó, như vậy mới có lợi cho bọn họ.

Cùng lúc đó, ở nhà Thượng Quan!

Thượng Quan Chấn Thiên ngồi ở vị trí đầu, đại thiếu gia Thượng Quan Tường và nhị thiếu gia Thượng Quan Thụy của nhà Thượng Quan đứng ở hai bên.

Phía dưới đứng đầy con cháu dòng chính của nhà Thượng Quan, phòng tiếp khách rộng lớn lại vô cùng yên ắng, bọn họ có thể nghe được cả tiếng kim rơi, thậm chí chẳng có ai dám thở mạnh.

Chúc Chi Sơn chết rồi, cả mười mấy cao thủ gã mang theo cũng chết sạch.

Thượng Quan Chấn Thiên không thể tin được tin tức này.

Ông ta đang nghi ngờ không biết đây có phải là tin tức giả mà Tiêu Thiên truyền ra hay không, mục đích là để làm lung lay ý chí chiến đấu của nhà Thượng Quan.

Dù sao bọn họ chính là lực lượng trụ cột của nhà Thượng Quan, ông ta không thể không cẩn thận.

Đúng lúc này người làm của nhà Thượng Quan vội vã dẫn theo một người đi tới.

Người này là tai mắt ngầm của nhà Thượng Quan ở tỉnh Quảng, gã theo dõi tình hình ở thế giới ngầm của tỉnh Quảng mọi lúc.

“Lão gia…”

“Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Thượng Quan Chấn Thiên sốt ruột nói.

Tên đó nói: “Lão gia, Chúc...quản gia và hơn mười cao thủ của gia tộc đều...đều chết hết rồi, Tiêu Thiên dùng một đấm đánh chết Chúc quản gia, sau đó lại dùng một đấm nữa diệt sạch mười mấy cao thủ còn lại!”

Rì rầm!

Gã vừa dứt lời thì tất cả mọi người bắt đầu xôn xao.

Trêи mặt tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ không thể tin được.

“Con mẹ nó, con mẹ nó mày tưởng bọn tao ngu hết cả lũ à?”

Thượng Quan Thụy đá một phát vào người gã kia: “Quản gia Chúc chính là cao thủ giỏi nhất phía Bắc, người mà ông ta mang theo đều là cao thủ võ nghệ cao cường cả, mày thử nói tao nghe một đấm của Tiêu Thiên như thế nào mà giết chết được nhiều người như thế!”

Tên đó bị đạp ngã lăn ra mặt đất, gã ta mếu máo: “Nhị thiếu gia, tôi...tôi thật sự không lừa anh, tôi có chứng cứ!”

Gã nói xong thì lấy điện thoại di động ra mở một đoạn video.

Trong video Tiêu Thiên tung một cú đấm làm thanh đao của Chúc Chi Sơn vỡ tan, sau đó mười cao thủ cùng nhau lao tới, Tiêu Thiên vẫn chỉ dùng một đấm, nhưng mà phần sau của video rất mờ, cát vàng bao phủ đầy trời, đợi đến lúc nhìn thấy rõ ràng thì mười mấy tên đó đã nằm rạp trêи mặt đất cả rồi.

“Lão gia, tôi đã phải chi ra một khoản cắt cổ để mua video này của bọn họ đấy”.

Thượng Quan Chấn Thiên ngồi trêи ghế, ánh mắt ông ta đờ đẫn.

Còn vẻ mặt Thượng Quan Thụy thì tràn đầy hoảng sợ: “Không thể như thế được, chắc chắn không thể như thế được! Con mẹ nó không phải bọn nó đang quay phim đấy chứ?”

Thượng Quan Tường nói: “Mày chắc chắn video này là thật chứ?”

Gã ta gật đầu như băm tỏi: “Thật, sao tôi dám lừa anh chứ, hiện giờ video đã bị gỡ xuống hết rồi, nếu như dám lan truyền thì bọn họ nhất định sẽ điều tra đấy”.

Hít!

Thượng Quan Tường không khỏi hít một hơi dài, đám người trong gia tộc đứng phía dưới thì liếc nhìn nhau!

Hắn vội vàng tiến lên: “Bố...không thể đánh lại Tiêu Thiên được, chúng ta vẫn nên...”

Thượng Quan Chấn Thiên vẫy tay, giọng nói ông ta khàn đặc: “Rút tất cả mọi người về đây!”

Đây là tai mắt ngầm đã làm việc cho nhà Thượng Quan lâu năm, về độ trung thành thì không phải bàn cãi, hơn nữa đoạn video này cũng không thể làm giả được.

Nhà Thượng Quan họ không thể trêu chọc được một cao thủ như thế, hiện giờ Chúc Chi Sơn đã chết rồi, ông ta không những không dám trả thù, thậm chí còn phải nhận lỗi với Tiêu Thiên.

Mấy kẻ âm thầm núp trong bóng tối như các gia tộc lớn, và một tên Triệu Vô Địch vẫn chưa xuất hiện.

Hiện giờ không còn Chúc Chi Sơn giúp ông ta ngăn cản mấy kẻ địch mạnh nữa rồi.

Nhà Tư Mã và nhà Độc Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, ông ta đã thấy được hình ảnh bọn chúng dồn sức tấn công rồi xơi tái nhà họ Thượng Quan ngay trước mắt.

Hai đấm của Tiêu Thiên đã đập vỡ dã tâm của Thượng Quan Chấn Thiên, cũng chặn đứt con đường phát triển của nhà Thượng Quan.

“Bố, không thể tha tội cho thằng Tiêu Thiên chết tiệt này được, chúng ta tuyệt đối không thể...”

Bốp!

Thượng Quan Chấn Thiên tát thẳng vào mặt hắn ta một cái.

Gương mặt Thượng Quan Thụy lập tức sưng lên, hắn ta bụm mặt không thể tin được nhìn bố mình: “Bố, sao bố đánh con!”

Vẻ mặt Thượng Quan Tường thất vọng, hắn ta nhìn đứa em trai của mình, đầu nó chỉ để mọc tóc hả?

Tiêu Thiên mạnh như thế, nhà Thượng Quan bọn họ còn có khả năng đắc tội với anh ta sao?

Ngay cả Chúc Chi Sơn cũng không đỡ nổi một đấm của Tiêu Thiên, thì nhà Thượng Quan chịu được sao?

Nếu chọc giận anh ta, khiến anh ta chạy đến Yên Kinh thì ai trong nhà Thượng Quan có thể ngăn được đây?

“Bốp!”

Hắn ta vừa dứt lời thì lại bị Thượng Quan Chấn Thiên tát cho một cái nữa: “Thằng ngu xuẩn này, mày muốn cả nhà Thượng Quan ta sụp đổ mãi mãi sao?”

“Tao nói cho mày biết, nếu mày dám trêu chọc tên đó, thì không cần nó ra tay, tự tao sẽ đánh chết mày!”

Giọng nói của Thượng Quan Chấn Thiên ẩn chứa sát khí, giờ ông ta thật sự rất tức giận, Thượng Quan Thụy sợ tới mức cả người run rẩy, hắn ta vội vàng quỳ xuống đất: “Bố, con sai rồi, con tuyệt đối không đi trêu chọc tên đó đâu”.

Thượng Quan Tường tiến lên một bước nói: “Bố, hiện giờ tình cảnh nhà chúng ta rất nguy hiểm, có lẽ chúng ta nên chi ra khoản lớn chiêu mộ cao thủ bảo vệ gia tộc, ngoài ra còn phải sai người đi Vân Thành nhận lỗi với Tiêu Thiên, mặc dù chúng ta đã gây thù với tên đó, nhưng không có nghĩa không thể hóa giải”.

“Thậm chí chúng ta có thể ra một cái giá khiến Tiêu Thiên hứng thú, để anh ta làm việc cho chúng ta!”

Thượng Quan Chấn Thiên nghe thấy thế thì đột nhiên được khai sáng.

Đúng thế, có thể hóa giải thù hận thì nên hóa giải, ý tưởng này rất được.

Nếu như Tiêu Thiên nhận lời xin lỗi của bọn họ, cho dù anh ta không chịu làm việc cho bọn họ thì cũng không mất mát gì, ít nhất cũng ít đi một kẻ thù tiềm tàng.

Nhưng nếu như Tiêu Thiên đồng ý làm việc cho gia tộc, thì không chỉ có thể phục hưng lại gia tộc, mà còn có thể khiến những người khác phải sợ hãi e ngại.

Khi đó không ai có thể ngăn cản nhà Thượng Quan vùng dậy, nhà Tư Mã và Độc Cô cũng không thể!

Cái chết của Chúc Chi Sơn có thể đổi lại Tiêu Thiên thì tuyệt đối không lỗ!

“Tốt, rất tốt”.

Thượng Quan Chấn Thiên nói: “Chuyện này sẽ giao cho con đảm nhận”.

“Bố, với thực lực của Tiêu Thiên thì chắc hẳn những người khác cũng đã có ý định với anh ta, điều kiện của chúng ta cần phải hậu hĩnh hơn những nhà khác”.

Thượng Quan Chấn Thiên trầm ngâm một lát, sau đó nặng nề nói: “Nếu như Tiêu Thiên đồng ý làm việc cho nhà Thượng Quan chúng ta, thì chúng ta bằng lòng dốc sức cụng phụng anh ta, anh ta muốn gì cũng được”.

Xì xào!

Tất cả mọi người đều bị câu nói này khiến cho sợ ngây người.

“Lão gia, không thể được!”

“Đúng vậy lão gia, nếu như việc này truyền ra ngoài thì không phải sẽ bị người khác cười cho thối mũi sao!”

“Lão gia, xin nghĩ lại!”

Tất cả mọi người nhao nhao mở miệng khuyên can.

Thượng Quan Thụy trợn to mắt, dốc sức cung phụng, anh ta muốn gì cũng được, như thế không phải bọn họ sẽ thành kẻ hầu cho Tiêu Thiên sao?

Hiện giờ hắn ta thật sự rất muốn hỏi một câu, rằng có phải bố hắn đã lầm rồi không.

Thượng Quan Tường quát lớn: “Im lặng ngay!”

“Tôi ủng hộ quyết định của bố!”

Cho dù ngoài mặt hay trong lòng thì hắn cũng nghĩ thế thật, chỉ có như vậy mới có thể khiến Tiêu Thiên hứng thú.

Chúc Chi Sơn đã chết, nhà Thượng Quan chẳng bao lâu sẽ bị kẻ địch bao vây tứ phía, nếu gặp phải kẻ địch mạnh mà không có cao thủ bảo vệ, vậy thì nhà Thượng Quan sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Hiện giờ cần thể diện hay cần bảo vệ gia tộc, suy nghĩ của hắn rất rõ ràng, Thượng Quan Chấn Thiên cũng như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện