Rể Sang Đến Nhà
Chương 262: Thích là phải nhích
Nước mắt rơi xuống như mưa, làm sao cũng không dừng lại được.
Tiêu Thiên hoảng sợ, anh thật sự vô cùng hoảng sợ.
Cho dù phải đối mặt với hàng vạn kẻ địch cực kì hung ác cũng không thể khiến anh hoảng sợ, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Xin lỗi vợ, anh sai rồi!"
Tiêu Thiên liên tục lau nước mắt cho Trần Mộng Dao: "Em đừng khóc nữa, tim anh cũng quặn thắt lại rồi".
"Nếu không em đánh anh hoặc lấy dao đâm anh cũng được, em đừng phớt lờ anh được không?"
"Đồ khốn nạn, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!"
Nắm đấm nhỏ nhắn của Trần Mộng Dao liên tục đập vào ngực Tiêu Thiên: "Tại sao lại nói chuyện này với em vào lúc này, anh không thể chọn lúc khác sao?"
"Giờ anh nói với em chuyện này vì muốn em biết sức hấp dẫn của em không bằng Bạch Ngọc Lan đúng không?"
"Đúng không hả?"
Trần Mộng Dao nghẹn ngào nói: "Em thừa nhận cô ta cao hơn em một chút, ngực ʍôиɠ cũng lớn hơn em, nhưng da cô ta không bằng em, eo không thon chân không dài như em, hơn nữa cô ta còn già hơn em nữa!"
Gì cơ?
Tiêu Thiên nghe thấy câu này thì ngẩn người!
Hai người họ đang nói về cùng một chuyện sao?
Chồng mình ngủ với người phụ nữ khác, tuy là bị ép buộc, nhưng chuyện bọn họ thật sự đã ngủ với nhau là điều không thể chối cãi.
Nhưng những lời Trần Mộng Dao vừa nói khiến anh hoàn toàn choáng váng!
"Sao không nói gì hả, có phải anh thích mấy cô nàng lớn tuổi, trưởng thành chín chắn đầy đặn nở nang không hả?"
Trần Mộng Dao cắn vào vai Tiêu Thiên: "Em cắn chết anh đồ khốn nạn, cắn chết anh!"
Nói là cắn nhưng thật ra giống như như ɭϊếʍ hơn, cô không nỡ dùng sức, không nỡ khiến trêи người Tiêu Thiên thêm một vết thương nào nữa.
Tiêu Thiên cười khổ, giờ anh mới phản ứng lại: "Làm gì có chuyện đó, anh với cô ấy chỉ là ngoài ý muốn thôi, người anh yêu thật lòng là em mà!"
"Thật không?"
Trần Mộng Dao ứa nước mắt nhìn anh.
"Đương…đương nhiên là thật rồi!"
"Anh chần chừ rồi, anh nói dối!"
Trần Mộng Dao khẳng định.
"Làm sao có thể nói dối chứ, lời anh nói đều là thật!"
Ngoài miệng Tiêu Thiên nói thế nhưng trong lòng anh lại tự hỏi, bản thân anh thật sự không có chút cảm giác gì với Bạch Ngọc Lan sao?
Trần Mộng Dao lườm anh rồi lẩm bẩm nói: "Em biết sớm muộn gì hai người cũng có chuyện mà!"
Cô nói xong thì thở dài: "Từ lúc cô ta chắn một phát dao thay anh thì em đã biết cô ta thật lòng với anh! Từ khi đó em đã có cảm giác lo sợ, nhưng em vẫn không dám đối mặt với lòng mình".
"En hối hận rồi, hối hận vì sao không trao bản thân cho anh sớm hơn, nếu như trao bản thân cho anh sớm hơn thì sẽ không bị cô ta nhanh chân cướp mất!"
Tiêu Thiên nghe thấy vậy thì cạn lời!
Gì mà nhanh chân cướp mất, anh là thuyền sao? Là người mà ai muốn lên thì đều lên được sao?
"Vợ à, chuyện này là lỗi của anh, anh sẽ xử lý tốt chuyện này!"
Sau khi Tiêu Thiên nói ra thì cảm thấy như trút gánh nặng, cả người nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Mộng Dao không nói gì, trêи mặt cô tràn đầy vẻ không tin.
"Em tin anh đi, anh nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!"
Tiêu Thiên thề son sắt, nhưng Trần Mộng Dao ngậm chặt miệng chẳng nói câu nào, anh thầm suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ em ấy không định tha thứ cho mình sao? Em ấy định ly hôn với mình sao?
Lòng dạ Tiêu Thiên rối bòng bong, anh nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, chồng mình ngủ với người phụ nữ khác, còn nói cho mình biết trong thời khắc này.
Ai có thể chịu nổi chứ?
Anh hít thở sâu, anh cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.
"Vợ à, anh biết bây giờ anh có nói gì thì em cũng không tin, cho dù em nghĩ thế nào thì anh cũng tôn trọng quyết định của em!"
Tiêu Thiên nghiêm mặt nói: "Cho dù em muốn…ly hôn, anh…anh cũng đồng ý!"
Khi nói câu này lòng anh đau đến nghẹt thở.
"Bốp!"
Tiêu Thiên đột nhiên bị tát một cái, nhưng anh không né tránh, gương mặt anh hứng trọn cái tát này.
Là Trần Mộng Dao tát anh.
Tuy âm thanh rất vang nhưng sức lại không mạnh, tát vào mặt cũng không có cảm giác đau đớn, chắc hẳn cô ấy đã kiềm chế sức rồi.
Tiêu Thiên cúi đầu nhìn xuống Trần Mộng Dao, mặt cô đẫm nước mắt.
"Tiêu Thiên, em nói cho anh biết, trừ khi em chết, nếu không anh đừng hòng ly hôn!"
Giọng nói của Trần Mộng Dao rất kiên định: "Muốn bỏ em để cao chạy xa bay với Bạch Ngọc Lan đúng không, anh đừng có mơ!"
Tiêu Thiên cười khổ một tiếng, anh cay đắng nói: "Ai nói anh muốn cao chạy xa bay với Bạch Ngọc Lan, anh chỉ không muốn thấy em đau khổ như thế, dù sao anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được!"
"Em có đau hay không không phải anh nói là được, việc này do em quyết định!"
Trần Mộng Dao nói: "Cô ta đỡ một nhát dao cho anh, lại bỏ thuốc cưỡng bức anh, coi như đã trả nợ cho nhau, không ai nợ ai nữa".
Tiêu Thiên nghe thấy lời này thì ngẩn ra.
Ý là sao, chuyện này cứ…bỏ qua như vậy sao?
"Vợ…vợ à, vậy ý là em…không giận chuyện này sao?"
"Không giận hả, làm sao lại không giận được chứ?"
Trần Mộng Dao lại tiếp tục tung ra nắm đấm bé xíu: "Đồ khốn nạn này, anh còn chưa trả lời cho em biết, rốt cuộc dáng em đẹp hơn hay dáng cô ta đẹp hơn, anh thích dáng cô ta hơn hay thích dáng em hơn?"
Tiêu Thiên toát mồ hôi lạnh, đây là câu hỏi sống còn đấy!
"Đương nhiên dáng em đẹp hơn rồi, lúc đó anh bị bỏ thuốc, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy!"
"Anh chắc chắn chứ?"
"Anh chắc chắn!"
Tiêu Thiên trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Được, em tin anh!"
Trần Mộng Dao lau nước mắt, cô làm ra vẻ hung dữ: "Vậy em hỏi anh, hai người làm mấy lần rồi?"
Chết tiệt, câu hỏi này…anh biết trả lời thế nào đây?
Tiêu Thiên muốn khóc luôn rồi, bà cô ơi, có thể đừng hỏi mấy câu hỏi khó nhằn như vậy không?
"Cái này, làm sao anh nhớ được!"
"Nói mau!"
Trần Mộng Dao tức giận nói: "Rốt cuộc mấy lần, anh đừng hòng nói mấy câu bị bỏ thuốc không tỉnh táo với em, còn lâu em mới tin".
"Nếu như em không đoán nhầm thì ngày đại thọ của ông cụ Bạch, hai người cũng lăn lộn một trận đúng không?"
Da đầu Tiêu Thiên tê rần, lâu như thế mà em ấy cũng nhớ ra được, đúng thế, hôm đó bọn họ cũng đã làm một số chuyện khó nói.
Lần đó cũng là hiểu lầm.
Nhưng có đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận chuyện này đâu.
"Em nghĩ đi đâu vậy, không có đâu!"
Vẻ mặt Tiêu Thiên bất lực.
"Vậy anh mau nói cho em biết, rốt cuộc hai người làm mấy lần rồi!"
Trần Mộng Dao không nhường chút nào, cô ép sát từng bước.
"Một lần, chỉ một lần thôi!"
Tiêu Thiên nói.
"Gì?"
Trần Mộng Dao cười lạnh lùng: "Nghĩ kỹ rồi nói lại!"
"Tầm…ba…năm lần… "
Tiêu Thiên úp úp mở mở nói: "Ngày đó thật sự anh không tỉnh táo, nên không rõ…"
"Vậy là năm lần!"
Trần Mộng Dao nghiến răng ken két, cô nghĩ đến cảnh chồng mình đã quần quật cày cấy trêи người cô ả khác những 5 lần liền thì vô cùng tức giận.
"Tên khốn kiếp này, còn nói bản thân không có ý với Bạch Ngọc Lan, không có ý gì mà có thể làm 5 lần hả?"
Tuy cô ngây thơ nhưng không phải gà mờ không biết gì cả.
Cô nghĩ đến đây thì xoay mình vùng dậy, cô nằm lên người Tiêu Thiên, hai tay cô chống trêи giường, mái tóc dài mềm mại rơi xuống tản ra trêи mặt Tiêu Thiên, hương thơm sảng kɧօáϊ tươi mát thấm vào lòng người.
Đặc biệt là nhìn từ góc độ của Tiêu Thiên thì áo ngủ rộng rãi tụt xuống eo, không còn thứ gì che chắn nên mọi thứ hiện ra rõ ràng trước mắt.
"Đêm nay không làm mười lần thì anh đừng hòng xuống giường!"
Trần Mộng Dao nói xong thì bắt đầu kéo quần áo Tiêu Thiên với vẻ tức giận.
Tiêu Thiên vô cùng đáng thương, đường đường là chiến thần Bắc Cảnh vậy mà lại cảm thấy mình đang bị giày vò làm nhục.
Bạch Ngọc Lan đã như vậy rồi, mà Trần Mộng Dao cũng như thế nữa.
Nhưng anh không dám chống cự lại nên đành để cho Trần Mộng Dao trút bỏ bất mãn và oán hận trong lòng.
Âm thanh loạt xoạt vang lên không dứt.
Ai ngờ được con thỏ trắng mềm mại hiền lành lúc nổi giận lên cũng đáng sợ như thế.
Hai người nhanh chóng trần như nhộng.
Tối nay em sẽ cho anh xem thử, rốt cuộc sức quyến rũ của ai hơn!"
Cô nói xong thì ngồi xuống, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên nhăn lại, lông mày cô hiện lên vẻ đau đớn.
Nhưng cô nghiến chặt răng, cố không phát ra âm thanh.
Bạch Ngọc Lan có thể thì cô cũng có thể!
Nhưng mà thật sự rất đau, cô cảm thấy cả người giống như bị nứt ra.
"Á…"
Cô vẫn không kìm được mà phát ra tiếng rêи đau đớn.
Tên chết tiệt này, người anh em cũng khá quá cơ, không biết Bạch Ngọc Lan làm sao mà chịu được những năm lần!
Tiêu Thiên vừa sướиɠ lại vừa khổ, anh biết bản thân bự cỡ nào, anh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Mộng Dao thì vô cùng đau lòng: "Vợ à, hay để anh làm đi?"
"Không được!"
Trần Mộng Dao lắc đầu rồi kiên quyết nói: "Em có thể!"
Cô nói xong thì hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi ngồi mạnh xuống.
Hít!
Cả hai người đồng thời hít một hơi thật sâu.
Trần Mộng Dao thở hổn hển vì đau, còn Tiêu Thiên vì sướиɠ!
Lúc này sức lực trêи người cô như bị mất hết, cả người cô mềm nhũn ngả lên người Tiêu Thiên, trêи trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Vừa đau vừa tê lại vừa căng, cả người cô giống như bị điểm huyệt.
Tiêu Thiên không nhịn được xoay người, lông mày Trần Mộng Dao gần như xoắn vào với nhau, nhưng cô ấy bướng bỉnh cứ khăng khăng không chịu thua, không muốn bản thân mình thua Bạch Ngọc Lan.
"Anh chưa ăn cơm sao? Chẳng lẽ nào lúc làm với cô ta cũng chỉ thế này sao?"
"Thật ra em không cần phải như thế đâu".
Tiêu Thiên thở dài một tiếng, anh khẽ vuốt lưng cô: "Em là em, cô ấy là cô ấy, hai người căn bản không giống nhau".
Tiêu Thiên hoảng sợ, anh thật sự vô cùng hoảng sợ.
Cho dù phải đối mặt với hàng vạn kẻ địch cực kì hung ác cũng không thể khiến anh hoảng sợ, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Xin lỗi vợ, anh sai rồi!"
Tiêu Thiên liên tục lau nước mắt cho Trần Mộng Dao: "Em đừng khóc nữa, tim anh cũng quặn thắt lại rồi".
"Nếu không em đánh anh hoặc lấy dao đâm anh cũng được, em đừng phớt lờ anh được không?"
"Đồ khốn nạn, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn!"
Nắm đấm nhỏ nhắn của Trần Mộng Dao liên tục đập vào ngực Tiêu Thiên: "Tại sao lại nói chuyện này với em vào lúc này, anh không thể chọn lúc khác sao?"
"Giờ anh nói với em chuyện này vì muốn em biết sức hấp dẫn của em không bằng Bạch Ngọc Lan đúng không?"
"Đúng không hả?"
Trần Mộng Dao nghẹn ngào nói: "Em thừa nhận cô ta cao hơn em một chút, ngực ʍôиɠ cũng lớn hơn em, nhưng da cô ta không bằng em, eo không thon chân không dài như em, hơn nữa cô ta còn già hơn em nữa!"
Gì cơ?
Tiêu Thiên nghe thấy câu này thì ngẩn người!
Hai người họ đang nói về cùng một chuyện sao?
Chồng mình ngủ với người phụ nữ khác, tuy là bị ép buộc, nhưng chuyện bọn họ thật sự đã ngủ với nhau là điều không thể chối cãi.
Nhưng những lời Trần Mộng Dao vừa nói khiến anh hoàn toàn choáng váng!
"Sao không nói gì hả, có phải anh thích mấy cô nàng lớn tuổi, trưởng thành chín chắn đầy đặn nở nang không hả?"
Trần Mộng Dao cắn vào vai Tiêu Thiên: "Em cắn chết anh đồ khốn nạn, cắn chết anh!"
Nói là cắn nhưng thật ra giống như như ɭϊếʍ hơn, cô không nỡ dùng sức, không nỡ khiến trêи người Tiêu Thiên thêm một vết thương nào nữa.
Tiêu Thiên cười khổ, giờ anh mới phản ứng lại: "Làm gì có chuyện đó, anh với cô ấy chỉ là ngoài ý muốn thôi, người anh yêu thật lòng là em mà!"
"Thật không?"
Trần Mộng Dao ứa nước mắt nhìn anh.
"Đương…đương nhiên là thật rồi!"
"Anh chần chừ rồi, anh nói dối!"
Trần Mộng Dao khẳng định.
"Làm sao có thể nói dối chứ, lời anh nói đều là thật!"
Ngoài miệng Tiêu Thiên nói thế nhưng trong lòng anh lại tự hỏi, bản thân anh thật sự không có chút cảm giác gì với Bạch Ngọc Lan sao?
Trần Mộng Dao lườm anh rồi lẩm bẩm nói: "Em biết sớm muộn gì hai người cũng có chuyện mà!"
Cô nói xong thì thở dài: "Từ lúc cô ta chắn một phát dao thay anh thì em đã biết cô ta thật lòng với anh! Từ khi đó em đã có cảm giác lo sợ, nhưng em vẫn không dám đối mặt với lòng mình".
"En hối hận rồi, hối hận vì sao không trao bản thân cho anh sớm hơn, nếu như trao bản thân cho anh sớm hơn thì sẽ không bị cô ta nhanh chân cướp mất!"
Tiêu Thiên nghe thấy vậy thì cạn lời!
Gì mà nhanh chân cướp mất, anh là thuyền sao? Là người mà ai muốn lên thì đều lên được sao?
"Vợ à, chuyện này là lỗi của anh, anh sẽ xử lý tốt chuyện này!"
Sau khi Tiêu Thiên nói ra thì cảm thấy như trút gánh nặng, cả người nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Mộng Dao không nói gì, trêи mặt cô tràn đầy vẻ không tin.
"Em tin anh đi, anh nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!"
Tiêu Thiên thề son sắt, nhưng Trần Mộng Dao ngậm chặt miệng chẳng nói câu nào, anh thầm suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ em ấy không định tha thứ cho mình sao? Em ấy định ly hôn với mình sao?
Lòng dạ Tiêu Thiên rối bòng bong, anh nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, chồng mình ngủ với người phụ nữ khác, còn nói cho mình biết trong thời khắc này.
Ai có thể chịu nổi chứ?
Anh hít thở sâu, anh cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.
"Vợ à, anh biết bây giờ anh có nói gì thì em cũng không tin, cho dù em nghĩ thế nào thì anh cũng tôn trọng quyết định của em!"
Tiêu Thiên nghiêm mặt nói: "Cho dù em muốn…ly hôn, anh…anh cũng đồng ý!"
Khi nói câu này lòng anh đau đến nghẹt thở.
"Bốp!"
Tiêu Thiên đột nhiên bị tát một cái, nhưng anh không né tránh, gương mặt anh hứng trọn cái tát này.
Là Trần Mộng Dao tát anh.
Tuy âm thanh rất vang nhưng sức lại không mạnh, tát vào mặt cũng không có cảm giác đau đớn, chắc hẳn cô ấy đã kiềm chế sức rồi.
Tiêu Thiên cúi đầu nhìn xuống Trần Mộng Dao, mặt cô đẫm nước mắt.
"Tiêu Thiên, em nói cho anh biết, trừ khi em chết, nếu không anh đừng hòng ly hôn!"
Giọng nói của Trần Mộng Dao rất kiên định: "Muốn bỏ em để cao chạy xa bay với Bạch Ngọc Lan đúng không, anh đừng có mơ!"
Tiêu Thiên cười khổ một tiếng, anh cay đắng nói: "Ai nói anh muốn cao chạy xa bay với Bạch Ngọc Lan, anh chỉ không muốn thấy em đau khổ như thế, dù sao anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ được!"
"Em có đau hay không không phải anh nói là được, việc này do em quyết định!"
Trần Mộng Dao nói: "Cô ta đỡ một nhát dao cho anh, lại bỏ thuốc cưỡng bức anh, coi như đã trả nợ cho nhau, không ai nợ ai nữa".
Tiêu Thiên nghe thấy lời này thì ngẩn ra.
Ý là sao, chuyện này cứ…bỏ qua như vậy sao?
"Vợ…vợ à, vậy ý là em…không giận chuyện này sao?"
"Không giận hả, làm sao lại không giận được chứ?"
Trần Mộng Dao lại tiếp tục tung ra nắm đấm bé xíu: "Đồ khốn nạn này, anh còn chưa trả lời cho em biết, rốt cuộc dáng em đẹp hơn hay dáng cô ta đẹp hơn, anh thích dáng cô ta hơn hay thích dáng em hơn?"
Tiêu Thiên toát mồ hôi lạnh, đây là câu hỏi sống còn đấy!
"Đương nhiên dáng em đẹp hơn rồi, lúc đó anh bị bỏ thuốc, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy!"
"Anh chắc chắn chứ?"
"Anh chắc chắn!"
Tiêu Thiên trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Được, em tin anh!"
Trần Mộng Dao lau nước mắt, cô làm ra vẻ hung dữ: "Vậy em hỏi anh, hai người làm mấy lần rồi?"
Chết tiệt, câu hỏi này…anh biết trả lời thế nào đây?
Tiêu Thiên muốn khóc luôn rồi, bà cô ơi, có thể đừng hỏi mấy câu hỏi khó nhằn như vậy không?
"Cái này, làm sao anh nhớ được!"
"Nói mau!"
Trần Mộng Dao tức giận nói: "Rốt cuộc mấy lần, anh đừng hòng nói mấy câu bị bỏ thuốc không tỉnh táo với em, còn lâu em mới tin".
"Nếu như em không đoán nhầm thì ngày đại thọ của ông cụ Bạch, hai người cũng lăn lộn một trận đúng không?"
Da đầu Tiêu Thiên tê rần, lâu như thế mà em ấy cũng nhớ ra được, đúng thế, hôm đó bọn họ cũng đã làm một số chuyện khó nói.
Lần đó cũng là hiểu lầm.
Nhưng có đánh chết anh cũng sẽ không thừa nhận chuyện này đâu.
"Em nghĩ đi đâu vậy, không có đâu!"
Vẻ mặt Tiêu Thiên bất lực.
"Vậy anh mau nói cho em biết, rốt cuộc hai người làm mấy lần rồi!"
Trần Mộng Dao không nhường chút nào, cô ép sát từng bước.
"Một lần, chỉ một lần thôi!"
Tiêu Thiên nói.
"Gì?"
Trần Mộng Dao cười lạnh lùng: "Nghĩ kỹ rồi nói lại!"
"Tầm…ba…năm lần… "
Tiêu Thiên úp úp mở mở nói: "Ngày đó thật sự anh không tỉnh táo, nên không rõ…"
"Vậy là năm lần!"
Trần Mộng Dao nghiến răng ken két, cô nghĩ đến cảnh chồng mình đã quần quật cày cấy trêи người cô ả khác những 5 lần liền thì vô cùng tức giận.
"Tên khốn kiếp này, còn nói bản thân không có ý với Bạch Ngọc Lan, không có ý gì mà có thể làm 5 lần hả?"
Tuy cô ngây thơ nhưng không phải gà mờ không biết gì cả.
Cô nghĩ đến đây thì xoay mình vùng dậy, cô nằm lên người Tiêu Thiên, hai tay cô chống trêи giường, mái tóc dài mềm mại rơi xuống tản ra trêи mặt Tiêu Thiên, hương thơm sảng kɧօáϊ tươi mát thấm vào lòng người.
Đặc biệt là nhìn từ góc độ của Tiêu Thiên thì áo ngủ rộng rãi tụt xuống eo, không còn thứ gì che chắn nên mọi thứ hiện ra rõ ràng trước mắt.
"Đêm nay không làm mười lần thì anh đừng hòng xuống giường!"
Trần Mộng Dao nói xong thì bắt đầu kéo quần áo Tiêu Thiên với vẻ tức giận.
Tiêu Thiên vô cùng đáng thương, đường đường là chiến thần Bắc Cảnh vậy mà lại cảm thấy mình đang bị giày vò làm nhục.
Bạch Ngọc Lan đã như vậy rồi, mà Trần Mộng Dao cũng như thế nữa.
Nhưng anh không dám chống cự lại nên đành để cho Trần Mộng Dao trút bỏ bất mãn và oán hận trong lòng.
Âm thanh loạt xoạt vang lên không dứt.
Ai ngờ được con thỏ trắng mềm mại hiền lành lúc nổi giận lên cũng đáng sợ như thế.
Hai người nhanh chóng trần như nhộng.
Tối nay em sẽ cho anh xem thử, rốt cuộc sức quyến rũ của ai hơn!"
Cô nói xong thì ngồi xuống, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên nhăn lại, lông mày cô hiện lên vẻ đau đớn.
Nhưng cô nghiến chặt răng, cố không phát ra âm thanh.
Bạch Ngọc Lan có thể thì cô cũng có thể!
Nhưng mà thật sự rất đau, cô cảm thấy cả người giống như bị nứt ra.
"Á…"
Cô vẫn không kìm được mà phát ra tiếng rêи đau đớn.
Tên chết tiệt này, người anh em cũng khá quá cơ, không biết Bạch Ngọc Lan làm sao mà chịu được những năm lần!
Tiêu Thiên vừa sướиɠ lại vừa khổ, anh biết bản thân bự cỡ nào, anh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Mộng Dao thì vô cùng đau lòng: "Vợ à, hay để anh làm đi?"
"Không được!"
Trần Mộng Dao lắc đầu rồi kiên quyết nói: "Em có thể!"
Cô nói xong thì hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi ngồi mạnh xuống.
Hít!
Cả hai người đồng thời hít một hơi thật sâu.
Trần Mộng Dao thở hổn hển vì đau, còn Tiêu Thiên vì sướиɠ!
Lúc này sức lực trêи người cô như bị mất hết, cả người cô mềm nhũn ngả lên người Tiêu Thiên, trêи trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Vừa đau vừa tê lại vừa căng, cả người cô giống như bị điểm huyệt.
Tiêu Thiên không nhịn được xoay người, lông mày Trần Mộng Dao gần như xoắn vào với nhau, nhưng cô ấy bướng bỉnh cứ khăng khăng không chịu thua, không muốn bản thân mình thua Bạch Ngọc Lan.
"Anh chưa ăn cơm sao? Chẳng lẽ nào lúc làm với cô ta cũng chỉ thế này sao?"
"Thật ra em không cần phải như thế đâu".
Tiêu Thiên thở dài một tiếng, anh khẽ vuốt lưng cô: "Em là em, cô ấy là cô ấy, hai người căn bản không giống nhau".
Bình luận truyện