Rể Sang Đến Nhà
Chương 270: Cuộc càn quét Tân Đô
Chỉ thấy mấy trăm người đàn ông mặc đồ âu màu đen bước lại, khí thế chấn động đất trời. Bọn họ đều là lính giải ngũ mới được thu nhận về tập đoàn bảo vệ Thiên Dao. Cùng với việc tập đoàn Trần Thị ngày càng mở rộng thì những người này cũng sẽ được cử đến phía bắc.
Tất cả mọi người đều thấy đầu óc tê dại, chỉ thấy trêи đỉnh đầu của mình dường như bị bao trùm bởi vầng mây đen. Đứng sau đám đàn ông mặc áo đen này là mấy trăm người xăm trổ, vừa nhìn đã biết là người trong xã hội. Bọn họ đều là thuộc hạ cũ trước đây của Khương Càn Khôn, bây giờ được Mục Thôi thu nhận làm thuộc hạ.
Bình thường, nhiệm vụ của họ là duy trì trật tự của thế giới ngầm, ngoài ra họ còn đóng vai trò làʍ ȶìиɦ báo nữa. Nói một chính xác thì hiện giờ tỉnh Quảng không còn thế giới ngầm nữa thì họ giống như nhân viên mà Mục Thôi thuê làm thì đúng hơn.
Ai nấy đều khí thế ngút trời, sát khí trong ánh mắt dường như một con sói đói. Mấy sếp tổng đứng ở đó nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức trợn mắt há mồm, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Những… Những người này… Lẽ nào là của tập đoàn Trần Thị?”, sếp Hồ đờ người ra, căn bản không dám tin vào mắt mình, sếp Trương cũng vô cùng kinh hãi.
Sếp tổng mà ban nãy có ý đồ gọi điện cho truyền thông thì lúc này sợ đến nỗi hai chân run rẩy. Nhưng cảnh tượng chấn động nhất là chiếc xe màu đen phía sau đám đông. Chiếc xe trông rất bình thường nhưng biển xe mới khiến người ta đờ người ra.
A.00001 tỉnh Quảng, đây… Đây chẳng phải là xe của vị đó sao? Tất cả đều nín thở, dường như nhấn nút tạm dừng trong giây lát.
Xe chầm chầm lái đến gần rồi dừng ở trước cổng công ty. Lái xe vội dừng xe, mở chỗ ngồi ghế phụ ra thì một người đàn ông mặc đồ âu với dáng vẻ uy nghi từ trong xe bước xuống. Trong lúc mọi người nhìn rõ mặt của anh ta thì mọi người mới không kìm nổi mà run lẩy bẩy.
“Lãnh… Lãnh đạo Vương”, có người không kìm nổi mà kinh hãi hô lên. Lúc này mọi người đều quay người lại, trừng mắt phẫn nộ với ông ta.
Vương Liên Thắng khẽ liếc nhìn người đó, ánh mắt đầy uy nghiêm khiến tim người đó đập nhanh vô cùng. Anh ta quét nhìn một lượt, lúc này không có ai dám nhìn thẳng vào mình.
Lúc này, một cô gái đẹp mặc đồng phục OL từ trong phòng khách nhanh bước chạy xuống, đó là Tiểu Nhã- trợ lý của Trần Mộng Dao. Cô ta đi đến trước mặt Vương Liên Thắng, cung kính nói: “Thưa sếp, Tổng giám đốc Trần đã đợi anh một lúc rồi, mời anh ạ”.
Vương Liên Thắng lộ ra nụ cười hiền từ, nói: “Làm phiền rồi, lần này tôi chỉ đến hỏi thăm một chút, nhân tiện xem gần đây tập đoàn Trần Thị có gặp phải phiền phức gì không?”, anh ta nói giọng rất nhẹ nhưng mọi người đều nghe rõ từng chữ một. Bọn họ đều biết, những lời này là nói cho bọn họ nghe. Lúc này, hơi thở của ai nấy đều vô cùng gấp gáp, đặc biệt là sếp Hồ và sếp Trương, sắc mặt đều là sự hoang mang và hoảng loạn.
Bên ngoài đều đồn đại, tập đoàn Trần Thị có bối cảnh lớn nhưng không biết được cụ thể là ai? Hiện giờ mọi người đều biết người đứng phía sau tập đoàn Trần Thị chính là vị này. Chẳng trách nhà họ Ngụy bị bại không thương tiếc, chẳng trách trong buổi giao lưu đó, Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao căn bản không coi Ngụy Vô Danh ra gì. Lần này mọi thứ đều được giải thích hết rồi. Lúc này mọi người không hề giả vờ mà cảm xúc của họ đều là thật. Hối hận, phiền não, trêи mặt ai nấy đều lộ ra biểu cảm phức tạp.
“Xin mời đi hướng này”, Tiểu Nhã lộ ra nụ cười ngọt ngào. Vương Liên Thắng gật đầu rồi lớn bước đi vào trong.
“Các người còn đứng ở đây làm gì? Hay là tôi giúp các người để các người vào trong ngồi nhé?”, đội trưởng bảo vệ nheo mắt, cười lạnh nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt các sếp tổng lập tức trở nên tái nhợt. Lúc này ai nấy đều lắc đầu khoát tay nói: “Không cần đâu, không cần đâu…”, nói xong họ rời đi luôn.
Mẹ kiếp! Lúc này thì ai còn dám vào nữa, vậy có khác nào tự tìm cái chết. Nhìn bóng dáng của họ, đám bảo vệ đều bật cười không ngừng.
Ở trêи tầng, Trần Mộng Dao dẫn theo tất cả nhân viên của công ty con của tập đoàn Trần Thị đứng ở đó đợi sẵn. Lúc Vương Liên Thắng vừa vào thang máy liền nhìn thấy. Trong lòng anh ta kinh ngạc, vội lên trước nói: “Tổng giám đốc Trần khách khí quá, bảo mọi người quay về đi, đừng làm lỡ việc của mọi người”.
Trần Mộng Dao có gặp Vương Liên Thắng mấy lần nên biết được tính tình của anh ta, lúc này bảo mọi người quay về làm việc. Cô nói: “Sếp à, lần này không biết anh đến nên công ty không chuẩn bị được nghi thức chào đón, thật sự xin lỗi anh”.
“Lần này em cũng chỉ là tiện đường đến đây thôi”.
“Anh đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đi tham quan công ty một chút”.
“Làm phiền chị rồi”, Vương Liên Thắng nói vô cùng cung kính. Người này là vợ của anh Thiên, thân phận địa vị cao hơn anh ta nhiều, vì thế mà được Trần Mộng Dao dẫn đi tham quan, anh ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Vương Liên Thắng vừa tham quan vừa hỏi về tình hình gần đây của công ty. Trước khi rời đi Vương Liên Thắng nói: “Tổng giám đốc Trần, chuyện xảy ra lần này em cũng nghe qua rồi, các chị phải chịu ấm ức rồi”.
Trần Mộng Dao cảm thấy may mắn khi được hỏi han, liền nói: “Nếu không phải có anh luôn ủng hộ chúng tôi thì tập đoàn Trần Thị cũng đâu được phát triển như hôm nay, phải nói lời cảm ơn là tôi mới đúng”.
Vương Liên Thắng cười, nói: “Chị cứ yên tâm, sau này những chuyện như này sẽ không xảy ra nữa đâu”.
“Tổng giám đốc Trần, ở cơ quan em vẫn còn chút việc, em không làm phiền nữa nha”.
“Sếp à, để tôi tiễn…”.
“Tổng giám đốc Trần xin dừng bước, em tự đi cũng được”. Đùa chứ, anh ta đâu dám để Trần Mộng Dao tiễn mình, vì thế mà vội bảo Trần Mộng Dao dừng bước. Nhưng Trần Mộng Dao vẫn kiên quyết đưa anh ta đến cửa thang máy, tận mắt nhìn thấy anh ta vào thang máy mới thôi. Vương Liên Thắng đến nhanh mà đi cũng nhanh, vội vội vàng vàng nhưng lại giải quyết được hết mấy vấn đề trước mắt của tập đoàn Trần Thị.
“Đúng là lãnh đạo tốt, tỉnh Quảng có lãnh đạo như này đúng là phúc của người dân”, Trần Mộng Dao cảm động nói.
Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Tiêu Thiên nhận được điện thoại mà Vương Liên Thắng gọi đến: “Anh Thiên! Lần này là sơ suất của em, xin anh cứ trách phạt”.
Trong điện thoại, thái độ nhận lỗi của Vương Liên Thắng vô cùng thành khẩn. Tiêu Thiên chỉ nhẹ nhàng nói: “Lưới có dày đến đâu thì cũng có cá lọt lưới mà, chuyện này không trách anh được”.
“Nhưng, anh cũng phải nắm bắt lấy cơ hội, hiện giờ thế giới ngầm tỉnh Quảng trong sạch rồi, là lúc mở rộng phát triển hơn nữa, có thể xây dựng tỉnh Quảng thành viên ngọc của phương đông hay không thì đều phải dựa vào anh đấy”.
Tiêu Thiên không trách mắng khiến Vương Liên Thắng như thở phào nhẹ nhõm, anh ta lau mồ hôi trêи trán nói: “Vâng anh Thiên, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh”.
Anh Thiên đúng là anh Thiên, ra tay một cái là làm trong sạch cả thế giới ngầm tỉnh Quảng. Nếu như Vương Liên Thắng này không thể phát triển kinh tế tỉnh Quảng thì vô dụng quá rồi.
Lúc Tiêu Thiên cúp điện thoại thì đúng lúc Trần Mộng Dao bước vào: “Anh đang gọi điện với ai vậy?”
“Một người bạn ý mà”.
Trần Mộng Dao gật đầu rồi ngồi bên cạnh Tiêu Thiên, ánh mắt có chút phức tạp hỏi: “Em làm thế có đúng không?”
Tiêu Thiên cười nói: “Đứa trẻ cũng biết khi phạm lỗi sẽ bị phạt, huống chi là người lớn”.
“Mở cửa làm kinh doanh, đóng cửa làm người. Đến đạo lý cơ bản nhất mà bọn họ cũng không hiểu, vậy thì dựa vào cái gì để mong tha thứ chứ?”
Trần Mộng Dao tâm quá lương thiện, phải biết rằng nhân lực cũng có lúc thiếu hụt, cô ấy cũng không thể làm tất cả mọi việc được. Con người ai cũng phải trưởng thành, có lúc lương thiện là việc tốt nhưng cũng có thể trở thành điểm yếu.
Lúc này, Trần Mộng Dao gật đầu, trong lòng như được mở mang tầm nhìn. Cô ấy đã quen với việc đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề nhưng lại quên đi lập trường và cảm nhận của bản thân mình. Nếu như lần này dễ dàng tha thứ cho đám người kia, tha cho bọn họ thì những đối tác và nhà phân phối khác sẽ nhìn nhận thế nào đây?
“Chồng à, cảm ơn anh”, Trần Mộng Dao nghĩ thông suốt được nên tâm trạng cũng tốt hơn. Cô tiến lại rồi hôn nhẹ một cái lên mặt Tiêu Thiên.
“Vậy đâu đủ được”, Tiêu Thiên một tay ôm chặt eo của cô, khẽ nhấc một cái, Trần Mộng Dao liền ngồi trêи đùi của anh.
“Anh… Anh buông em ra, ngộ nhỡ có người vào thì làm sao?”, Trần Mộng Dao đẩy anh ra, lúc này mặt cô đã đỏ ửng lên. Cô là người rất dễ xấu hổ, kể cả là hai người đã làm đến ‘những việc nên làm’ rồi.
“Sợ cái gì chứ, khóa trái cửa là được mà”.
Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao cắn chặt môi nói: “Đồ tồi, hôm nay không được… Không được ấy ấy nữa…”.
“Ấy ấy là cái gì?”, Tiêu Thiên nhếch lông mày, nói với điệu trêu đùa.
“Anh…”, Tiêu Thiên vội áp sát lại, dùng môi bịt miệng cô lại. Những lời muốn nói thì đều được hòa quyện trong nụ hôn rồi.
Lúc này ở Tân Đô phía bắc, nhà họ Ngụy trong một đêm bị lật đổ, điều này như gây nên địa chấn mười hai độ, làm chấn động tất cả mọi người.
Nhà họ Vương gia tộc lớn số một Yến Kinh liên kết với mười mấy gia tộc hạng hai tấn công nhà họ Ngụy, còn có một lực lượng thần bí nên nhà họ Ngụy không có sức phản kháng, cứ vậy mà lụi bại. Nhất thời, ai nấy ở Tân Đô đều vô cùng hoang mang.
Vô số thám tử được cử đi từ những gia tộc lớn, tất cả đều ra ngoài thăm dò tin tức. Có người nói, nhà họ Ngụy đắc tội với thế gia ngàn năm, cũng có người nói nhà họ Ngụy đắc tội với cao thủ giang hồ. Cuối cùng mọi người có được tin tức từ một người già sống lâu năm trong nhà họ Ngụy. Đó chính là, Ngụy Vô Danh- người thừa kế của nhà họ Ngụy đã đắc tội với một người không nên đắc tội ở Giang Nam, cuối cùng dẫn đến họa diệt gia tộc.
Tất nhiên ở trong chuyện này cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhà họ Vương và nhà họ Ngụy đều là gia tộc số một, mặc dù nói là hơn nhà họ Ngụy được chút nhưng nếu muốn trong một đêm mà tiêu diệt cả gia tộc nhà họ Ngụy là điều vô cùng khó khăn, thậm chí là không thể. Điều thật sự khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ đó là thế lực thần bí đứng phía sau nhà họ Vương.
Ngày thứ hai khi nhà họ Ngụy phá sản đóng cửa thì cảnh sát đã đến dẫn hết người nhà họ Ngụy đi, nguyên nhân bị bắt đi rất nhiều. Cảnh sát liệt kê ra một loạt tội danh: Bắt cóc, buôn bán trẻ em và phụ nữ, ép buộc mại ɖâʍ, kinh doanh bất hợp pháp, buôn bán ma túy. Những tội này đều có chứng cứ đầy đủ, không phải chỉ có một chứng cứ mà có đến mấy chục mấy trăm.
Có không ít gia tộc có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Ngụy cũng bị điều tra và có không ít người bị bắt đi. Các gia tộc lớn ở Tân Đô có mối quan hệ mật thiết với nhau, và ít nhiều có những mối liên hệ lợi ích và thường có rất ít mối quan hệ trong sạch.
Tất cả mọi người đều thấy đầu óc tê dại, chỉ thấy trêи đỉnh đầu của mình dường như bị bao trùm bởi vầng mây đen. Đứng sau đám đàn ông mặc áo đen này là mấy trăm người xăm trổ, vừa nhìn đã biết là người trong xã hội. Bọn họ đều là thuộc hạ cũ trước đây của Khương Càn Khôn, bây giờ được Mục Thôi thu nhận làm thuộc hạ.
Bình thường, nhiệm vụ của họ là duy trì trật tự của thế giới ngầm, ngoài ra họ còn đóng vai trò làʍ ȶìиɦ báo nữa. Nói một chính xác thì hiện giờ tỉnh Quảng không còn thế giới ngầm nữa thì họ giống như nhân viên mà Mục Thôi thuê làm thì đúng hơn.
Ai nấy đều khí thế ngút trời, sát khí trong ánh mắt dường như một con sói đói. Mấy sếp tổng đứng ở đó nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức trợn mắt há mồm, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Những… Những người này… Lẽ nào là của tập đoàn Trần Thị?”, sếp Hồ đờ người ra, căn bản không dám tin vào mắt mình, sếp Trương cũng vô cùng kinh hãi.
Sếp tổng mà ban nãy có ý đồ gọi điện cho truyền thông thì lúc này sợ đến nỗi hai chân run rẩy. Nhưng cảnh tượng chấn động nhất là chiếc xe màu đen phía sau đám đông. Chiếc xe trông rất bình thường nhưng biển xe mới khiến người ta đờ người ra.
A.00001 tỉnh Quảng, đây… Đây chẳng phải là xe của vị đó sao? Tất cả đều nín thở, dường như nhấn nút tạm dừng trong giây lát.
Xe chầm chầm lái đến gần rồi dừng ở trước cổng công ty. Lái xe vội dừng xe, mở chỗ ngồi ghế phụ ra thì một người đàn ông mặc đồ âu với dáng vẻ uy nghi từ trong xe bước xuống. Trong lúc mọi người nhìn rõ mặt của anh ta thì mọi người mới không kìm nổi mà run lẩy bẩy.
“Lãnh… Lãnh đạo Vương”, có người không kìm nổi mà kinh hãi hô lên. Lúc này mọi người đều quay người lại, trừng mắt phẫn nộ với ông ta.
Vương Liên Thắng khẽ liếc nhìn người đó, ánh mắt đầy uy nghiêm khiến tim người đó đập nhanh vô cùng. Anh ta quét nhìn một lượt, lúc này không có ai dám nhìn thẳng vào mình.
Lúc này, một cô gái đẹp mặc đồng phục OL từ trong phòng khách nhanh bước chạy xuống, đó là Tiểu Nhã- trợ lý của Trần Mộng Dao. Cô ta đi đến trước mặt Vương Liên Thắng, cung kính nói: “Thưa sếp, Tổng giám đốc Trần đã đợi anh một lúc rồi, mời anh ạ”.
Vương Liên Thắng lộ ra nụ cười hiền từ, nói: “Làm phiền rồi, lần này tôi chỉ đến hỏi thăm một chút, nhân tiện xem gần đây tập đoàn Trần Thị có gặp phải phiền phức gì không?”, anh ta nói giọng rất nhẹ nhưng mọi người đều nghe rõ từng chữ một. Bọn họ đều biết, những lời này là nói cho bọn họ nghe. Lúc này, hơi thở của ai nấy đều vô cùng gấp gáp, đặc biệt là sếp Hồ và sếp Trương, sắc mặt đều là sự hoang mang và hoảng loạn.
Bên ngoài đều đồn đại, tập đoàn Trần Thị có bối cảnh lớn nhưng không biết được cụ thể là ai? Hiện giờ mọi người đều biết người đứng phía sau tập đoàn Trần Thị chính là vị này. Chẳng trách nhà họ Ngụy bị bại không thương tiếc, chẳng trách trong buổi giao lưu đó, Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao căn bản không coi Ngụy Vô Danh ra gì. Lần này mọi thứ đều được giải thích hết rồi. Lúc này mọi người không hề giả vờ mà cảm xúc của họ đều là thật. Hối hận, phiền não, trêи mặt ai nấy đều lộ ra biểu cảm phức tạp.
“Xin mời đi hướng này”, Tiểu Nhã lộ ra nụ cười ngọt ngào. Vương Liên Thắng gật đầu rồi lớn bước đi vào trong.
“Các người còn đứng ở đây làm gì? Hay là tôi giúp các người để các người vào trong ngồi nhé?”, đội trưởng bảo vệ nheo mắt, cười lạnh nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt các sếp tổng lập tức trở nên tái nhợt. Lúc này ai nấy đều lắc đầu khoát tay nói: “Không cần đâu, không cần đâu…”, nói xong họ rời đi luôn.
Mẹ kiếp! Lúc này thì ai còn dám vào nữa, vậy có khác nào tự tìm cái chết. Nhìn bóng dáng của họ, đám bảo vệ đều bật cười không ngừng.
Ở trêи tầng, Trần Mộng Dao dẫn theo tất cả nhân viên của công ty con của tập đoàn Trần Thị đứng ở đó đợi sẵn. Lúc Vương Liên Thắng vừa vào thang máy liền nhìn thấy. Trong lòng anh ta kinh ngạc, vội lên trước nói: “Tổng giám đốc Trần khách khí quá, bảo mọi người quay về đi, đừng làm lỡ việc của mọi người”.
Trần Mộng Dao có gặp Vương Liên Thắng mấy lần nên biết được tính tình của anh ta, lúc này bảo mọi người quay về làm việc. Cô nói: “Sếp à, lần này không biết anh đến nên công ty không chuẩn bị được nghi thức chào đón, thật sự xin lỗi anh”.
“Lần này em cũng chỉ là tiện đường đến đây thôi”.
“Anh đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh đi tham quan công ty một chút”.
“Làm phiền chị rồi”, Vương Liên Thắng nói vô cùng cung kính. Người này là vợ của anh Thiên, thân phận địa vị cao hơn anh ta nhiều, vì thế mà được Trần Mộng Dao dẫn đi tham quan, anh ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Vương Liên Thắng vừa tham quan vừa hỏi về tình hình gần đây của công ty. Trước khi rời đi Vương Liên Thắng nói: “Tổng giám đốc Trần, chuyện xảy ra lần này em cũng nghe qua rồi, các chị phải chịu ấm ức rồi”.
Trần Mộng Dao cảm thấy may mắn khi được hỏi han, liền nói: “Nếu không phải có anh luôn ủng hộ chúng tôi thì tập đoàn Trần Thị cũng đâu được phát triển như hôm nay, phải nói lời cảm ơn là tôi mới đúng”.
Vương Liên Thắng cười, nói: “Chị cứ yên tâm, sau này những chuyện như này sẽ không xảy ra nữa đâu”.
“Tổng giám đốc Trần, ở cơ quan em vẫn còn chút việc, em không làm phiền nữa nha”.
“Sếp à, để tôi tiễn…”.
“Tổng giám đốc Trần xin dừng bước, em tự đi cũng được”. Đùa chứ, anh ta đâu dám để Trần Mộng Dao tiễn mình, vì thế mà vội bảo Trần Mộng Dao dừng bước. Nhưng Trần Mộng Dao vẫn kiên quyết đưa anh ta đến cửa thang máy, tận mắt nhìn thấy anh ta vào thang máy mới thôi. Vương Liên Thắng đến nhanh mà đi cũng nhanh, vội vội vàng vàng nhưng lại giải quyết được hết mấy vấn đề trước mắt của tập đoàn Trần Thị.
“Đúng là lãnh đạo tốt, tỉnh Quảng có lãnh đạo như này đúng là phúc của người dân”, Trần Mộng Dao cảm động nói.
Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Tiêu Thiên nhận được điện thoại mà Vương Liên Thắng gọi đến: “Anh Thiên! Lần này là sơ suất của em, xin anh cứ trách phạt”.
Trong điện thoại, thái độ nhận lỗi của Vương Liên Thắng vô cùng thành khẩn. Tiêu Thiên chỉ nhẹ nhàng nói: “Lưới có dày đến đâu thì cũng có cá lọt lưới mà, chuyện này không trách anh được”.
“Nhưng, anh cũng phải nắm bắt lấy cơ hội, hiện giờ thế giới ngầm tỉnh Quảng trong sạch rồi, là lúc mở rộng phát triển hơn nữa, có thể xây dựng tỉnh Quảng thành viên ngọc của phương đông hay không thì đều phải dựa vào anh đấy”.
Tiêu Thiên không trách mắng khiến Vương Liên Thắng như thở phào nhẹ nhõm, anh ta lau mồ hôi trêи trán nói: “Vâng anh Thiên, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh”.
Anh Thiên đúng là anh Thiên, ra tay một cái là làm trong sạch cả thế giới ngầm tỉnh Quảng. Nếu như Vương Liên Thắng này không thể phát triển kinh tế tỉnh Quảng thì vô dụng quá rồi.
Lúc Tiêu Thiên cúp điện thoại thì đúng lúc Trần Mộng Dao bước vào: “Anh đang gọi điện với ai vậy?”
“Một người bạn ý mà”.
Trần Mộng Dao gật đầu rồi ngồi bên cạnh Tiêu Thiên, ánh mắt có chút phức tạp hỏi: “Em làm thế có đúng không?”
Tiêu Thiên cười nói: “Đứa trẻ cũng biết khi phạm lỗi sẽ bị phạt, huống chi là người lớn”.
“Mở cửa làm kinh doanh, đóng cửa làm người. Đến đạo lý cơ bản nhất mà bọn họ cũng không hiểu, vậy thì dựa vào cái gì để mong tha thứ chứ?”
Trần Mộng Dao tâm quá lương thiện, phải biết rằng nhân lực cũng có lúc thiếu hụt, cô ấy cũng không thể làm tất cả mọi việc được. Con người ai cũng phải trưởng thành, có lúc lương thiện là việc tốt nhưng cũng có thể trở thành điểm yếu.
Lúc này, Trần Mộng Dao gật đầu, trong lòng như được mở mang tầm nhìn. Cô ấy đã quen với việc đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề nhưng lại quên đi lập trường và cảm nhận của bản thân mình. Nếu như lần này dễ dàng tha thứ cho đám người kia, tha cho bọn họ thì những đối tác và nhà phân phối khác sẽ nhìn nhận thế nào đây?
“Chồng à, cảm ơn anh”, Trần Mộng Dao nghĩ thông suốt được nên tâm trạng cũng tốt hơn. Cô tiến lại rồi hôn nhẹ một cái lên mặt Tiêu Thiên.
“Vậy đâu đủ được”, Tiêu Thiên một tay ôm chặt eo của cô, khẽ nhấc một cái, Trần Mộng Dao liền ngồi trêи đùi của anh.
“Anh… Anh buông em ra, ngộ nhỡ có người vào thì làm sao?”, Trần Mộng Dao đẩy anh ra, lúc này mặt cô đã đỏ ửng lên. Cô là người rất dễ xấu hổ, kể cả là hai người đã làm đến ‘những việc nên làm’ rồi.
“Sợ cái gì chứ, khóa trái cửa là được mà”.
Nghe thấy vậy, Trần Mộng Dao cắn chặt môi nói: “Đồ tồi, hôm nay không được… Không được ấy ấy nữa…”.
“Ấy ấy là cái gì?”, Tiêu Thiên nhếch lông mày, nói với điệu trêu đùa.
“Anh…”, Tiêu Thiên vội áp sát lại, dùng môi bịt miệng cô lại. Những lời muốn nói thì đều được hòa quyện trong nụ hôn rồi.
Lúc này ở Tân Đô phía bắc, nhà họ Ngụy trong một đêm bị lật đổ, điều này như gây nên địa chấn mười hai độ, làm chấn động tất cả mọi người.
Nhà họ Vương gia tộc lớn số một Yến Kinh liên kết với mười mấy gia tộc hạng hai tấn công nhà họ Ngụy, còn có một lực lượng thần bí nên nhà họ Ngụy không có sức phản kháng, cứ vậy mà lụi bại. Nhất thời, ai nấy ở Tân Đô đều vô cùng hoang mang.
Vô số thám tử được cử đi từ những gia tộc lớn, tất cả đều ra ngoài thăm dò tin tức. Có người nói, nhà họ Ngụy đắc tội với thế gia ngàn năm, cũng có người nói nhà họ Ngụy đắc tội với cao thủ giang hồ. Cuối cùng mọi người có được tin tức từ một người già sống lâu năm trong nhà họ Ngụy. Đó chính là, Ngụy Vô Danh- người thừa kế của nhà họ Ngụy đã đắc tội với một người không nên đắc tội ở Giang Nam, cuối cùng dẫn đến họa diệt gia tộc.
Tất nhiên ở trong chuyện này cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhà họ Vương và nhà họ Ngụy đều là gia tộc số một, mặc dù nói là hơn nhà họ Ngụy được chút nhưng nếu muốn trong một đêm mà tiêu diệt cả gia tộc nhà họ Ngụy là điều vô cùng khó khăn, thậm chí là không thể. Điều thật sự khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ đó là thế lực thần bí đứng phía sau nhà họ Vương.
Ngày thứ hai khi nhà họ Ngụy phá sản đóng cửa thì cảnh sát đã đến dẫn hết người nhà họ Ngụy đi, nguyên nhân bị bắt đi rất nhiều. Cảnh sát liệt kê ra một loạt tội danh: Bắt cóc, buôn bán trẻ em và phụ nữ, ép buộc mại ɖâʍ, kinh doanh bất hợp pháp, buôn bán ma túy. Những tội này đều có chứng cứ đầy đủ, không phải chỉ có một chứng cứ mà có đến mấy chục mấy trăm.
Có không ít gia tộc có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Ngụy cũng bị điều tra và có không ít người bị bắt đi. Các gia tộc lớn ở Tân Đô có mối quan hệ mật thiết với nhau, và ít nhiều có những mối liên hệ lợi ích và thường có rất ít mối quan hệ trong sạch.
Bình luận truyện