Rể Sang Đến Nhà
Chương 280: Tiêu diệt sát thủ
King là sát thủ xếp thứ 10 trêи bảng xếp hạng sát thủ quốc tế, là cựu lính bắn tỉa của đội đột kϊƈɦ nổi tiếng thế giới. Gã có thể bắn trúng mục tiêu bằng một phát bắn từ cách xa 3 km. Gã phục trêи nóc một chung cư hai ngày, cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp nhất. Nhưng chết tiệt là cửa sổ của đối phương cứ đóng rất chặt, kể cả là ban ngày cũng không kéo rèm ra nên gã không thể ra tay được. Thậm chí gã còn định gửi bom chuyển phát nhanh đến tận cửa nhưng thấy nguy hiểm quá nên gã không làm.
Gã cầm kính viễn vọng rồi chăm chú quan sát cửa sổ ở cự ly một km, đành phải đợi đến ngày mai. Nghĩ đến đây, gã bắt đầu quan sát kỹ những nơi khác.
King biết rằng có rất nhiều người cũng nhận nhiệm vụ này, ai nấy đều là những sát thủ đỉnh cao trêи thế giới. Gã nhất định phải thành công trước họ và cũng nhất định phải giấu kín vị trí ẩn nấp của mình. Những người cùng nghề với mình cũng là kẻ địch nên việc dùng thủ đoạn xấu sau lưng nhau là bình thường.
Mỗi sát thủ nổi tiếng trêи bảng xếp hạng sát thủ đều là những đại gia ngầm, bọn họ có vô số thẻ ngân hàng không tên, có những sát thủ nhận nhiệm vụ chỉ vì kɧօáϊ cảm giết người mà thôi và King cũng vậy. Tài sản của gã đủ để gã tiêu dao hết đời nhưng gã vẫn thích cảm giác nổ súng đó. Chứng kiến đối tượng bị ám sát với vẻ mặt kinh hãi trước khi chết khiến gã thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng đột nhiên gã từ kính viễn vọng nhìn thấy một bóng đen. Trong lòng gã thấy chấn động, lúc này mới nhìn rõ đối phương đang mỉm cười vẫy tay với mình.
Không xong rồi, vị trí của mình bị lộ rồi, trong lúc gã định đặt kính viễn vọng rời ra chỗ khác thì ‘bụp’ một cái. Một viên đạn bay qua không trung rồi bay qua kính viễn vọng rồi bắn tới. Lúc này đầu của King bị nổ tung như quả dưa hấu, máu đỏ và dịch vàng rơi đầy trêи đất. Thậm chí gã còn giữ được tư thế nằm nghiêng với một khẩu súng bắn tỉa L115A3 bên cạnh.
“Báo cáo, đã bắn trúng”.
“Đi tìm người dọn sạch đi”, Trương Thu Bạch nói với vẻ mặt vô tình.
Tối nay đã tiêu diệt được ba tên, cộng với những tên tiêu diệt được hai ngày trước, tổng cộng đã diệt được mười tên rồi. Nhưng anh ta nhận được tin có tổng cộng hai mươi sát thủ, vậy thì vẫn còn mười tên nữa ẩn nấp ở nơi mà họ chưa phát hiện ra được.
Khu chung cư Thế Gia Vân Đỉnh đã được lục soát rất kỹ, chỉ sợ những phần tử cực đoan lại gài mìn ở đâu thôi. Đừng tưởng rằng chúng không dám làm chuyện này, đây là những kẻ ác độc vì tiền mà sẵn sàng bán rẻ linh hồn mình cho quỷ xứ.
Chung Sơn là một lập trình viên, anh ta vẫn như ngày thường là sau khi tan làm là về khu chung cư của mình. Vì mệt mỏi nên anh ta căn bản không biết có một người lạ đi theo sau lưng mình, cứ tưởng cũng là người ở cùng chung cư này.
“Hey người anh em, có thể quẹt giúp tôi được không, tôi quên mang thẻ rồi”, người đàn ông đi cùng lộ ra nụ cười, thoạt nhìn rất dễ gần nên thoáng chốc đã có được thiện cảm của Chung Sơn. Vốn có suy nghĩ giúp người là niềm vui nên Chung Sơn gật đầu nói: “Anh vào đi”.
“Cảm ơn anh”, người đàn ông cảm ơn một tiếng, cứ tự nhiên đi sánh vai cùng Chung Sơn rồi nói: “May mà gặp được anh, nếu không thì tôi không vào được đây rồi”.
“Ha ha, nhân tiện thôi mà”, Chung Sơn cười khoát tay nói. Khu chung cư này có điểm khá lý tưởng, đó là bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, không có thẻ thì không ai được vào. Thật không ngờ mình tan làm muộn mà vẫn làm được việc tốt, Chung Sơn thấy thế nên tâm trạng vô cùng tốt.
“Phải rồi người anh em, anh sống ở tòa nào thế. Hai ngày này tôi mới chuyển đến đây nên chưa có người quen nào, tôi thấy anh khá nhiệt tình, hay là chúng ta trao đổi cách thức liên lạc đi, kết bạn nhé”, người đàn ông lấy điện thoại ra add nick wechat của Chung Sơn.
Chung Sơn cũng không nghĩ gì nhiều, người trong khu chung cư kết bạn với nhau cũng là chuyện bình thường, hơn nữa nói chuyện với người đàn ông này một lát thì cảm thấy cũng được: “Tôi sống ở tòa số 8, còn anh?”
“Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng ở đó”, người đàn ông vỗ đét một cái vào đùi mình nói: “Chẳng trách mà tôi bảo là sao nhìn anh quen thế, chắc chắn là gặp ở đâu đó rồi”.
“Ha ha, duyên phận”, Chung Sơn thấy gã và mình sống cùng một tòa nhà nên sự cảnh giác trong lòng cũng giảm đi, nói: “Đi nào, cùng nhau về nhà thôi, tôi ở tầng 10, còn anh?”
Tầng 10 ư? Lúc này mắt người đàn ông như sáng lên nói: “Tôi ở trêи tầng cao nhất”.
“Tầng cao nhất thích chứ, nó còn có gác xép. Lúc đầu tôi cũng muốn mua nó”, Chung Sơn vừa nói vừa mở cửa cấm ra.
Rất nhanh, thang máy đã đến tầng 10: “Vậy tôi về trước nhé, có chuyện gì thì liên lạc wechat”, nói xong Chung Sơn đi ra thang máy. Người đàn ông kia cũng nhiệt tình vẫy tay lại, trong lúc thang máy đóng thì gã giơ tay ra rồi khẽ bước ra khỏi thang máy.
Chung Sơn vừa mở cửa ra đang định thay giày thì nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Vẫn chưa kịp quay đầu lại thì trước mặt đã tối om và anh ta ngất lịm đi. Người đàn ông kéo Chung Sơn vào trong phòng rồi cởi hết quần áo của anh ta ra sau đó mặc lên người mình. Tiếp đó là đeo kính của Chung Sơn lên mặt mình, đeo ba lô lên vai, sau đó lấy thẻ quẹt của anh ta, tiếp đó nhìn vào gương rồi bóp mặt mình lại chút. Chỉ qua một màn hóa trang nhanh, lúc này mặt của gã đã dần thành bộ dạng của Chung Sơn rồi. Sau đó gã rẽ ngôi tóc rồi nhìn vào gương thấy mình giống Chung Sơn được tám phần, lúc này không kìm nổi mà bật cười.
Gã tên là Hàn Lạc, biệt danh là ác ma nghìn mặt. Gã chầm chậm đẩy cửa rồi xuống tầng, trêи đường đi gã gặp phải bảo vệ tuần tra. Rõ ràng là bảo vệ cũng nhận ra Chung Sơn nên lúc này cũng cười vẫy tay chào hỏi với gã. Và tất nhiên gã cũng tươi cười gật đầu đáp lại.
Rất nhanh gã đã đến tòa nhà số 10, từ trong túi lấy ra một dây sắt rồi khẽ cắm vào chốt cài cửa và kéo ra ngoài.
“Cách” một cái, cửa được mở ra. Rất nhẹ nhàng, còn dễ dàng hơn gã tưởng tượng. Gã tiện tay ném dây sắt vào trong thùng rác ở bên cạnh rồi khẽ ấn thang máy.
“Ting”, lúc này thang máy ở kế bên cũng hạ xuống rồi dừng ở tầng một. Từ trong đó có một người đầu trọc bước ra, người đàn ông tên Hàn Lạc kia chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi đi qua người hắn luôn.
“Bịch”, trong lúc gã lướt qua thì hai người như đấu quyền với nhau. Một quyền lớn đánh tới dường như muốn đấm nát xương tay của gã. Trong lúc giao đấu, gã biết mình không phải là đối thủ của đối phương. Đồng thời, trong đầu gã lúc này xuất hiện rất nhiều nghi hoặc, tại sao mình lại bị bại lộ được?
“Chạy thôi”, không kịp nghĩ nhiều, gã trực tiếp lao ra cửa kính ở bên cạnh định xông ra ngoài.
“Muốn chạy ư? Đừng mơ”, tốc độ của gã rất nhanh nhưng tốc độ của Đầu Trọc còn nhanh hơn.
“Nộp mạng đi”, mang theo tiếng hét lớn, Đầu Trọc cũng đánh một quyền lại. Hàn Lạc cảm thấy mình như bị một máy khí nào đó khóa chặt lại, toàn thân nổi da gà. Không chạy thoát rồi, nếu đối phương không dừng lại thì có thể mình sẽ chết bởi một quyền của hắn mất.
“Bốp”, trong chớp mắt hai tay chặn trước ngực và trong lúc nắm đấm chạm vào tay thì sức mạnh kinh hoàng đó như đánh nát xương tay của gã.
“Rắc, rắc”, lực lớn liên tục đánh lên người gã. Đồng tử của gã giãn ra và ánh sáng trắng trêи nắm đấm của đối phương khiến gã kinh ngạc. Đó là… Đó là cao thủ phá được xích sắt thứ hai, còn là người tài giỏi trong số đó nữa.
Chết tiệt! Gã đang chọc vào kẻ nào thế này. Bên trêи giải thưởng kia chẳng phải nói là đối phương chỉ là một thằng ở rể thôi sao? Rất nhanh gã đã nghĩ đến một khả năng, người giao nhiệm vụ lần này đã không nói thật. Vốn tưởng rằng lần này mình quay về để nghỉ dưỡng, ai ngờ rằng đây lại là chuyến đi tiễn gã xuống suối vàng.
“Tha… Tha mạng cho tôi đi…”, vẫn chưa nói dứt lời thì quyền kia đã đập nát tim gã. Gã mở to hai mắt, quả nhiên là chết không nhắm mắt. Ác ma nghìn mặt xếp thứ 5 trêи bảng xếp hạng sát thủ quốc tế đã bị người ta đánh chết ở đây.
“Xời, đúng là rác rưởi, vậy mà cũng dám đến đây ám sát anh Thiên ư?”, Đầu Trọc khinh bỉ nhổ ra một ngụm nước bọt.
Những cảnh như này vẫn đang diễn ra ở những nơi khác. Đợi lúc mọi người tập hợp thì mười chín sát thủ đã bị giết. Họ đều là những người đã phá được xích sắt thứ nhất và thứ hai, ai nấy đều hai tay nhuốm đầy máu tươi, giao đấu với bọn họ cũng là sự trưởng thành đối với các thành viên của đội Thiên Lang.
“Anh Bạch, vẫn còn tên cuối cùng nữa. Tôi thấy hôm nay thằng ranh đó chắc chắn sẽ không đến đâu”, Đầu Trọc bĩu môi nói.
“Ranh con nhà cậu, đừng đắc ý sớm thế”, Trương Thu Bạch với vẻ mặt nghiêm túc. Thủ đoạn của đám sát thủ này nhiều vô kể, để đạt được mục đích chắc chắn chúng sẽ không từ bỏ. Giờ là bốn giờ sáng, đúng là thời điểm con người mệt mỏi nhất, tên sát thủ số một kia chắc chắn đang ẩn nấp ở một góc nào đó không có người. Gã tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu.
Trong lúc nói thì một xe rác từ cổng lái vào, đó là xe đến thu rác của khu chung cư Thế Gia Vân Đỉnh. An ninh và vệ sinh ở Thế Gia Vân Đỉnh thuộc top đầu ở Vân Thành rồi. Trương Thu Bạch vẫn vô cùng chuyên tâm tập trung vào nơi mà mình đã phát triển và xây dựng lên.
Khi xe rác dừng lại thì rác bắt đầu được đổ vào xe, sau đó thùng rác mới lại được đặt xuống. Mùi nhức mũi truyền lại nên đám người Đầu Trọc không kìm nổi mà bịt mũi, nói: “Mùi khó ngửi chết đi được”.
Bọn họ trốn trong bóng tối, nhân viên vệ sinh đẩy rác cũng không biết trong bóng tối có một đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Nhanh lên nhanh lên, còn mấy khu nữa cơ, đến lúc không thu xong rác thì sẽ bị quở trách đấy”, thật ra bọn họ là vận chuyển rác riêng cho các khu đó thôi, kiếm ngoài vẫn nhanh hơn. Cấp trêи có biết thì cũng lơ đi coi như không biết, chỉ cần không làm lỡ công việc là được. Nghe thấy lái xe thúc giục nên hai nhân viên vội bước lại nói: “Đây rồi đây rồi”, nói xong hai người lên xe. Một nhóm người cứ đứng đó mà nhìn xe rác rời đi.
“Anh Bạch, trời sắp sáng rồi, tôi nghĩ tên sát thủ kia chắc chắn sẽ không đến đâu”, Đầu Trọc ngáp một cái, nói có chút lười biếng. Họ đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, kể cả người sắt cũng không chịu nổi.
Trương Thu Bạch không nói gì, thầm nghĩ, lẽ nào đối phương thật sự không quay lại nữa? Nghĩ cũng phải, liên tiếp mười mấy tên đã chết, gã ta có ngu ngốc đến mấy cũng biết ở đây có người canh gác nên sẽ không ngu gì mà đến tận đây đâu. Nghĩ đến đây, anh ta gật đầu, đang định nói gì thì lúc này trong đầu anh ta như lóe lên tia suy nghĩ: “Không xong rồi, thùng rác vừa chuyển đến có vấn đề”.
Vừa dứt lời thì mọi người như bừng tỉnh. Phải rồi, sao họ lại sơ suất như thế được, nếu như đối phương nấp trong thùng rác, lúc thay thùng rác mà gã lẻn vào thùng rác mới thì chẳng phải sẽ dễ dàng vào được đây sao?
Lúc này Trương Thu Bạch toàn thân toát hết mồ hôi, sơ suất quá, sơ suất quá rồi.
“Mau, huy động tất cả mọi người đi kiểm tra tất cả thùng rác”, anh ta vừa hạ lệnh thì liền nghe thấy bên ngoài truyền lại tiếng hét chói tai.
“A….”.
“Phịch”, tiếp đó là tiếng của vật nặng rơi xuống đất, tiếng hét chói tai mà thê thảm.
Gã cầm kính viễn vọng rồi chăm chú quan sát cửa sổ ở cự ly một km, đành phải đợi đến ngày mai. Nghĩ đến đây, gã bắt đầu quan sát kỹ những nơi khác.
King biết rằng có rất nhiều người cũng nhận nhiệm vụ này, ai nấy đều là những sát thủ đỉnh cao trêи thế giới. Gã nhất định phải thành công trước họ và cũng nhất định phải giấu kín vị trí ẩn nấp của mình. Những người cùng nghề với mình cũng là kẻ địch nên việc dùng thủ đoạn xấu sau lưng nhau là bình thường.
Mỗi sát thủ nổi tiếng trêи bảng xếp hạng sát thủ đều là những đại gia ngầm, bọn họ có vô số thẻ ngân hàng không tên, có những sát thủ nhận nhiệm vụ chỉ vì kɧօáϊ cảm giết người mà thôi và King cũng vậy. Tài sản của gã đủ để gã tiêu dao hết đời nhưng gã vẫn thích cảm giác nổ súng đó. Chứng kiến đối tượng bị ám sát với vẻ mặt kinh hãi trước khi chết khiến gã thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng đột nhiên gã từ kính viễn vọng nhìn thấy một bóng đen. Trong lòng gã thấy chấn động, lúc này mới nhìn rõ đối phương đang mỉm cười vẫy tay với mình.
Không xong rồi, vị trí của mình bị lộ rồi, trong lúc gã định đặt kính viễn vọng rời ra chỗ khác thì ‘bụp’ một cái. Một viên đạn bay qua không trung rồi bay qua kính viễn vọng rồi bắn tới. Lúc này đầu của King bị nổ tung như quả dưa hấu, máu đỏ và dịch vàng rơi đầy trêи đất. Thậm chí gã còn giữ được tư thế nằm nghiêng với một khẩu súng bắn tỉa L115A3 bên cạnh.
“Báo cáo, đã bắn trúng”.
“Đi tìm người dọn sạch đi”, Trương Thu Bạch nói với vẻ mặt vô tình.
Tối nay đã tiêu diệt được ba tên, cộng với những tên tiêu diệt được hai ngày trước, tổng cộng đã diệt được mười tên rồi. Nhưng anh ta nhận được tin có tổng cộng hai mươi sát thủ, vậy thì vẫn còn mười tên nữa ẩn nấp ở nơi mà họ chưa phát hiện ra được.
Khu chung cư Thế Gia Vân Đỉnh đã được lục soát rất kỹ, chỉ sợ những phần tử cực đoan lại gài mìn ở đâu thôi. Đừng tưởng rằng chúng không dám làm chuyện này, đây là những kẻ ác độc vì tiền mà sẵn sàng bán rẻ linh hồn mình cho quỷ xứ.
Chung Sơn là một lập trình viên, anh ta vẫn như ngày thường là sau khi tan làm là về khu chung cư của mình. Vì mệt mỏi nên anh ta căn bản không biết có một người lạ đi theo sau lưng mình, cứ tưởng cũng là người ở cùng chung cư này.
“Hey người anh em, có thể quẹt giúp tôi được không, tôi quên mang thẻ rồi”, người đàn ông đi cùng lộ ra nụ cười, thoạt nhìn rất dễ gần nên thoáng chốc đã có được thiện cảm của Chung Sơn. Vốn có suy nghĩ giúp người là niềm vui nên Chung Sơn gật đầu nói: “Anh vào đi”.
“Cảm ơn anh”, người đàn ông cảm ơn một tiếng, cứ tự nhiên đi sánh vai cùng Chung Sơn rồi nói: “May mà gặp được anh, nếu không thì tôi không vào được đây rồi”.
“Ha ha, nhân tiện thôi mà”, Chung Sơn cười khoát tay nói. Khu chung cư này có điểm khá lý tưởng, đó là bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, không có thẻ thì không ai được vào. Thật không ngờ mình tan làm muộn mà vẫn làm được việc tốt, Chung Sơn thấy thế nên tâm trạng vô cùng tốt.
“Phải rồi người anh em, anh sống ở tòa nào thế. Hai ngày này tôi mới chuyển đến đây nên chưa có người quen nào, tôi thấy anh khá nhiệt tình, hay là chúng ta trao đổi cách thức liên lạc đi, kết bạn nhé”, người đàn ông lấy điện thoại ra add nick wechat của Chung Sơn.
Chung Sơn cũng không nghĩ gì nhiều, người trong khu chung cư kết bạn với nhau cũng là chuyện bình thường, hơn nữa nói chuyện với người đàn ông này một lát thì cảm thấy cũng được: “Tôi sống ở tòa số 8, còn anh?”
“Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng ở đó”, người đàn ông vỗ đét một cái vào đùi mình nói: “Chẳng trách mà tôi bảo là sao nhìn anh quen thế, chắc chắn là gặp ở đâu đó rồi”.
“Ha ha, duyên phận”, Chung Sơn thấy gã và mình sống cùng một tòa nhà nên sự cảnh giác trong lòng cũng giảm đi, nói: “Đi nào, cùng nhau về nhà thôi, tôi ở tầng 10, còn anh?”
Tầng 10 ư? Lúc này mắt người đàn ông như sáng lên nói: “Tôi ở trêи tầng cao nhất”.
“Tầng cao nhất thích chứ, nó còn có gác xép. Lúc đầu tôi cũng muốn mua nó”, Chung Sơn vừa nói vừa mở cửa cấm ra.
Rất nhanh, thang máy đã đến tầng 10: “Vậy tôi về trước nhé, có chuyện gì thì liên lạc wechat”, nói xong Chung Sơn đi ra thang máy. Người đàn ông kia cũng nhiệt tình vẫy tay lại, trong lúc thang máy đóng thì gã giơ tay ra rồi khẽ bước ra khỏi thang máy.
Chung Sơn vừa mở cửa ra đang định thay giày thì nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Vẫn chưa kịp quay đầu lại thì trước mặt đã tối om và anh ta ngất lịm đi. Người đàn ông kéo Chung Sơn vào trong phòng rồi cởi hết quần áo của anh ta ra sau đó mặc lên người mình. Tiếp đó là đeo kính của Chung Sơn lên mặt mình, đeo ba lô lên vai, sau đó lấy thẻ quẹt của anh ta, tiếp đó nhìn vào gương rồi bóp mặt mình lại chút. Chỉ qua một màn hóa trang nhanh, lúc này mặt của gã đã dần thành bộ dạng của Chung Sơn rồi. Sau đó gã rẽ ngôi tóc rồi nhìn vào gương thấy mình giống Chung Sơn được tám phần, lúc này không kìm nổi mà bật cười.
Gã tên là Hàn Lạc, biệt danh là ác ma nghìn mặt. Gã chầm chậm đẩy cửa rồi xuống tầng, trêи đường đi gã gặp phải bảo vệ tuần tra. Rõ ràng là bảo vệ cũng nhận ra Chung Sơn nên lúc này cũng cười vẫy tay chào hỏi với gã. Và tất nhiên gã cũng tươi cười gật đầu đáp lại.
Rất nhanh gã đã đến tòa nhà số 10, từ trong túi lấy ra một dây sắt rồi khẽ cắm vào chốt cài cửa và kéo ra ngoài.
“Cách” một cái, cửa được mở ra. Rất nhẹ nhàng, còn dễ dàng hơn gã tưởng tượng. Gã tiện tay ném dây sắt vào trong thùng rác ở bên cạnh rồi khẽ ấn thang máy.
“Ting”, lúc này thang máy ở kế bên cũng hạ xuống rồi dừng ở tầng một. Từ trong đó có một người đầu trọc bước ra, người đàn ông tên Hàn Lạc kia chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi đi qua người hắn luôn.
“Bịch”, trong lúc gã lướt qua thì hai người như đấu quyền với nhau. Một quyền lớn đánh tới dường như muốn đấm nát xương tay của gã. Trong lúc giao đấu, gã biết mình không phải là đối thủ của đối phương. Đồng thời, trong đầu gã lúc này xuất hiện rất nhiều nghi hoặc, tại sao mình lại bị bại lộ được?
“Chạy thôi”, không kịp nghĩ nhiều, gã trực tiếp lao ra cửa kính ở bên cạnh định xông ra ngoài.
“Muốn chạy ư? Đừng mơ”, tốc độ của gã rất nhanh nhưng tốc độ của Đầu Trọc còn nhanh hơn.
“Nộp mạng đi”, mang theo tiếng hét lớn, Đầu Trọc cũng đánh một quyền lại. Hàn Lạc cảm thấy mình như bị một máy khí nào đó khóa chặt lại, toàn thân nổi da gà. Không chạy thoát rồi, nếu đối phương không dừng lại thì có thể mình sẽ chết bởi một quyền của hắn mất.
“Bốp”, trong chớp mắt hai tay chặn trước ngực và trong lúc nắm đấm chạm vào tay thì sức mạnh kinh hoàng đó như đánh nát xương tay của gã.
“Rắc, rắc”, lực lớn liên tục đánh lên người gã. Đồng tử của gã giãn ra và ánh sáng trắng trêи nắm đấm của đối phương khiến gã kinh ngạc. Đó là… Đó là cao thủ phá được xích sắt thứ hai, còn là người tài giỏi trong số đó nữa.
Chết tiệt! Gã đang chọc vào kẻ nào thế này. Bên trêи giải thưởng kia chẳng phải nói là đối phương chỉ là một thằng ở rể thôi sao? Rất nhanh gã đã nghĩ đến một khả năng, người giao nhiệm vụ lần này đã không nói thật. Vốn tưởng rằng lần này mình quay về để nghỉ dưỡng, ai ngờ rằng đây lại là chuyến đi tiễn gã xuống suối vàng.
“Tha… Tha mạng cho tôi đi…”, vẫn chưa nói dứt lời thì quyền kia đã đập nát tim gã. Gã mở to hai mắt, quả nhiên là chết không nhắm mắt. Ác ma nghìn mặt xếp thứ 5 trêи bảng xếp hạng sát thủ quốc tế đã bị người ta đánh chết ở đây.
“Xời, đúng là rác rưởi, vậy mà cũng dám đến đây ám sát anh Thiên ư?”, Đầu Trọc khinh bỉ nhổ ra một ngụm nước bọt.
Những cảnh như này vẫn đang diễn ra ở những nơi khác. Đợi lúc mọi người tập hợp thì mười chín sát thủ đã bị giết. Họ đều là những người đã phá được xích sắt thứ nhất và thứ hai, ai nấy đều hai tay nhuốm đầy máu tươi, giao đấu với bọn họ cũng là sự trưởng thành đối với các thành viên của đội Thiên Lang.
“Anh Bạch, vẫn còn tên cuối cùng nữa. Tôi thấy hôm nay thằng ranh đó chắc chắn sẽ không đến đâu”, Đầu Trọc bĩu môi nói.
“Ranh con nhà cậu, đừng đắc ý sớm thế”, Trương Thu Bạch với vẻ mặt nghiêm túc. Thủ đoạn của đám sát thủ này nhiều vô kể, để đạt được mục đích chắc chắn chúng sẽ không từ bỏ. Giờ là bốn giờ sáng, đúng là thời điểm con người mệt mỏi nhất, tên sát thủ số một kia chắc chắn đang ẩn nấp ở một góc nào đó không có người. Gã tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu.
Trong lúc nói thì một xe rác từ cổng lái vào, đó là xe đến thu rác của khu chung cư Thế Gia Vân Đỉnh. An ninh và vệ sinh ở Thế Gia Vân Đỉnh thuộc top đầu ở Vân Thành rồi. Trương Thu Bạch vẫn vô cùng chuyên tâm tập trung vào nơi mà mình đã phát triển và xây dựng lên.
Khi xe rác dừng lại thì rác bắt đầu được đổ vào xe, sau đó thùng rác mới lại được đặt xuống. Mùi nhức mũi truyền lại nên đám người Đầu Trọc không kìm nổi mà bịt mũi, nói: “Mùi khó ngửi chết đi được”.
Bọn họ trốn trong bóng tối, nhân viên vệ sinh đẩy rác cũng không biết trong bóng tối có một đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Nhanh lên nhanh lên, còn mấy khu nữa cơ, đến lúc không thu xong rác thì sẽ bị quở trách đấy”, thật ra bọn họ là vận chuyển rác riêng cho các khu đó thôi, kiếm ngoài vẫn nhanh hơn. Cấp trêи có biết thì cũng lơ đi coi như không biết, chỉ cần không làm lỡ công việc là được. Nghe thấy lái xe thúc giục nên hai nhân viên vội bước lại nói: “Đây rồi đây rồi”, nói xong hai người lên xe. Một nhóm người cứ đứng đó mà nhìn xe rác rời đi.
“Anh Bạch, trời sắp sáng rồi, tôi nghĩ tên sát thủ kia chắc chắn sẽ không đến đâu”, Đầu Trọc ngáp một cái, nói có chút lười biếng. Họ đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, kể cả người sắt cũng không chịu nổi.
Trương Thu Bạch không nói gì, thầm nghĩ, lẽ nào đối phương thật sự không quay lại nữa? Nghĩ cũng phải, liên tiếp mười mấy tên đã chết, gã ta có ngu ngốc đến mấy cũng biết ở đây có người canh gác nên sẽ không ngu gì mà đến tận đây đâu. Nghĩ đến đây, anh ta gật đầu, đang định nói gì thì lúc này trong đầu anh ta như lóe lên tia suy nghĩ: “Không xong rồi, thùng rác vừa chuyển đến có vấn đề”.
Vừa dứt lời thì mọi người như bừng tỉnh. Phải rồi, sao họ lại sơ suất như thế được, nếu như đối phương nấp trong thùng rác, lúc thay thùng rác mà gã lẻn vào thùng rác mới thì chẳng phải sẽ dễ dàng vào được đây sao?
Lúc này Trương Thu Bạch toàn thân toát hết mồ hôi, sơ suất quá, sơ suất quá rồi.
“Mau, huy động tất cả mọi người đi kiểm tra tất cả thùng rác”, anh ta vừa hạ lệnh thì liền nghe thấy bên ngoài truyền lại tiếng hét chói tai.
“A….”.
“Phịch”, tiếp đó là tiếng của vật nặng rơi xuống đất, tiếng hét chói tai mà thê thảm.
Bình luận truyện