Rể Sang Đến Nhà
Chương 5: Chủ tịch Trương đến chưa vậy?
"Đứa con gái ngốc nghếch của ta, mẹ không tin bà nội con lại tàn nhẫn đến vậy, mẹ phải đến gặp bà ấy tranh luận !"
Tần Ngọc Liên dậm chân, mắng chửi giận dữ: "Nói không chừng chuyện này lại do bác cả và con trai dùng chiêu trò ly gián, muốn hất nước bẩn vào người con trước mặt bà nội đây mà!"
Nhìn thấy Tần Ngọc Liên muốn lao ra khỏi nhà, Trần Cường ngồi nghe nãy giờ nhanh chóng giữ vợ lại, nói: "Ngọc Liên, chuyện này do mẹ quyết định, bây giờ bà có đến tận cửa làm loạn cũng có tác dụng gì chứ?”
"Có tác dụng gì sao? Lần nào cũng phải nhân nhượng sao? Gia đình chúng ta lẽ nào cứ để bọn họ đè đầu cưỡi cổ mãi sao? Trần Cường, dù sao ông cũng là đàn ông, ông thực sự muốn làm kẻ vô dụng đến khi nào!", Tần Ngọc Liên hét đến mức lạc cả giọng.
Trần Cường bắt đầu thấy kinh sợ, không dám thốt ra lời nào.
Trần Mộng Dao chỉ biết nói: “Mẹ, bố nói đúng đấy, cho dù mẹ có làm loạn đi nữa thì cũng chẳng có ích gì đâu!”
Trần Mộng Dao sao có thể cam tâm chứ?
Thế nhưng việc bố trí nhân sự ở Bất động sản Phú Hoa đều là sắp xếp của bà nội như đã nói, cho dù không cam tâm cũng chỉ biết nén cục tức vào trong lòng.
Đột nhiên vào ngay lúc này.
Tiêu Thiên đứng dậy mặc quần áo.
“Nha đầu, yên tâm đi, ngoài em ra, không ai có thể phụ trách được dự án lần này đâu.”
Tần Ngọc Liên nghe những lời của Tiêu Thiên, lập tức nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: “ Đây là chuyện nhà tôi, có liên quan gì đến đồ bỏ đi như cậu chứ, không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu!”
Nhìn thấy mẹ mình đối xử như vậy với Tiêu Thiên lại còn nói ra những lời cay độc, Trần Mộng Dao nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói như vậy với chú được không ! Chú ấy là người tốt, không có ý gì xấu đâu, chú ấy nói vậy vì muốn tốt cho con thôi. Mọi người không cần phải tranh luận gì nữa, con sẽ tự mình nghĩ cách.”
Tần Ngọc Liên trong lòng tức giận không nguôi, vẫn muốn trách mắng Tiêu Thiên nhưng bị Trần Cường lôi vào trong phòng.
Trần Mộng Dao bước đến đóng cửa lại, tiến đến trước mặt Tiêu Thiên, nói: “Chú, cháu xin lỗi, mẹ cháu ngoài miệng thì nói vậy chứ không để trong lòng đâu…..”
“Em yên tâm đi, nếu như tôi để bụng thì đã không bước vào nhà rồi.”
Nhà?
Chữ này đối với Trần Mộng Dao mà nói đã đánh thẳng vào trái tim cô.
Cuối cùng chú cũng coi đây là nhà của mình rồi sao?
“Ngày nào cũng bị châm chọc khiêu khích, chú thật sự không để tâm chút nào ư?” Trần Mộng Dao hỏi.
“So với những uất ức mà em phải chịu thì tôi có tư cách gì chứ?”
Nghe xong câu nói này, Trần Mộng Dao ngây người, nước mắt giàn giụa.
Chú, chú là vì mình nên mới chịu tất cả những chuyện này sao?
Ngày hôm sau, bất động sản Phú Hoa.
Trần Văn Siêu mặc một bộ vest phiên bản giới hạn của Gucci, đứng đợi trước cửa công ty giống như một con chó, chờ đợi sự xuất hiện của Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn Tử Kim.
Mặc dù hợp đồng đã được đàm phán xong, nhưng vẫn chưa ký kết, mục đích của cuộc gặp mặt hôm nay chính là có thể chính thức ký kết hợp đồng. Quan trọng hơn nữa là để Trương Thu Bạch có thể tiếp nhận công việc với người phụ trách mới.
Trần Văn Siêu rất có lòng tin vào bản thân mình, bản thân lại là cháu trai trưởng nhà Trần gia, tương lai sẽ là người kế thừa của Bất động sản Phú Hoa, thân phận như vậy Trần Mộng Dao sao có thể so sánh được.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đang tiến đến.
Trần Văn Siêu rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn Tử Kim, hắn ta hớt ha hớt hải chạy tới, ra vẻ lịch sự nói một cách trang trọng: “ Anh Thu Bạch, chào anh, tôi là Trần Văn Siêu, là người phụ trách dự án lần này của Trần Gia.”
Trương Thu Bạch đưa tay ra bắt.
Trần Văn Siêu vui như bắt được vàng, xem ra khởi đầu thuận lợi coi như là thành công một nửa, Trương Thu Bạch chắc chắn đã chấp nhận chuyện đổi người phụ trách. Xem ra cuộc hợp tác đàm phán lần này, Trần Mộng Dao chỉ ăn may thôi, không khó khăn lắm.
“Trần tiểu thư thì sao?” Trương Thu Bạch hỏi một cách thờ ơ.
Trần Văn Siêu vốn dĩ cho rằng Trương Thu Bạch chỉ là thuận miệng nhắc tới, nên đã tìm đại lý do: “Sức khỏe cô ấy dạo này không tốt, sau này chuyện hợp tác với công ty sẽ do tôi tiếp nhận.”
Trương Thu Bạch nghe xong liền gật đầu: “ Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đợi sức khỏe của Trần tiểu thư khỏe rồi nói chuyện sau nhé.”
Nói xong, Trương Thu Bạch quay người định lái xe rời đi.
Trần Văn Siêu vẫn chưa kịp hoàn hồn, vừa nhìn thấy Trương Thu Bạch định rời đi, hắn đã nhanh chóng đuổi theo: “Anh Thu Bạch, chuyện này tôi phụ trách cũng vậy thôi, anh yên tâm, năng lực của tôi chắc chắn cao hơn Trần Mộng Dao, hợp tác với công ty anh….”
Còn chưa nói hết câu đã bị Trương Thu Bạch đứng bên cạnh xe ngắt lời hắn: “Ở Giang Châu này có rất nhiều công ty muốn hợp tác với tập đoàn Tử Kim, nếu như nhà họ Trần đã không có thành ý như vậy, có lẽ tôi phải xem xét lại cuộc hợp tác lần này rồi.”
Trần Văn Siêu nhìn theo chiếc xe của Trương Thu Bạch rời đi, hắn đứng ngẩn người ra, vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ không để ý chuyện này, nhưng không ngờ thái độ của anh ta lại cương quyết như vậy.
Hợp tác lần này cần phải xem xét lại!
Chỉ một câu nói ngắn gọn đó cũng khiến Trần Văn Siêu ngứa ngáy da đầu.
Nhà họ Trần vốn dĩ chỉ là một gia tộc hạng hai ở Giang Châu, tài sản mới chỉ với hàng trăm triệu nhân dân tệ, nhưng cũng được coi là doanh nghiệp có thế lực vừa phải. Được hợp tác cùng tập đoàn có khối tài sản lên tới hàng chục tỷ nhân dân tệ vốn dĩ là chuyện vô cùng khó khăn, nếu hợp tác lần này bị hủy trong tay hắn, bà nội chắc chắn sẽ giết hắn.
Hắn phải làm sao đây ?
Quân lệnh đã được lập rồi!
Nếu để bà cụ Trần biết được, với tính khí của bà, hậu quả thật sự không dám nghĩ tới.
Lẽ nào thật sự phải để con khốn Trần Mộng Dao ra mặt giải quyết sao?
Hắn không cam tâm, tối hôm qua hắn ta đã diễu võ dương oai với cô và đuổi cô ra khỏi công việc kinh doanh của gia đình. Nếu như bây giờ yêu cầu cô quay trở lại dọn dẹp mớ hỗn độn này, chẳng phải mất mặt gia đình sao?
Đúng lúc này điện thoại reo lên. Là Trần Dũng, bố hắn gọi đến.
“Văn Siêu, bà nội con bây giờ đang đang ở phòng họp tầng ba. Trương Thu Bạch - chủ tịch tập đoàn Tử Kim vẫn chưa đến công ty sao?” Trần Dũng hỏi một cách đắc ý.
Ông già này vô cùng mưu mô, ông ta đã sa thải Trần Mộng Dao ra khỏi công ty và để con trai mình tiếp nhận hợp đồng với tập đoàn Tử Kim, xếp sẵn vị trí cho hắn trong công ty, chỉ cần làm tốt việc này, cái ghế người thừa kế bất động sản Phú Hoa không thể nào thoát khỏi tay hắn.
Nghe xong lời của bố, Trần Văn Siêu vô cùng chột dạ, hắn run rẩy nói: “Bố, con lên ngay đây”
Bất động sản Phú Hoa, phòng họp tầng 3.
Các giám đốc điều hành thân cận đều có mặt không thiếu một ai, dẫu sao thì đây cũng là cuộc hợp tác quan trọng với tập đoàn Tử Kim - doanh nghiệp dẫn đầu ở Giang Châu, sự góp mặt của nhiều người như vậy cũng thể hiện thành ý của nhà họ Trần.
Bà Trần ngồi ở ghế chủ tịch hội đồng quản trị, thấy Trần Văn Siêu chỉ đến một mình liền hỏi: “Văn Siêu, chủ tịch Trương đến chưa ?”
Tần Ngọc Liên dậm chân, mắng chửi giận dữ: "Nói không chừng chuyện này lại do bác cả và con trai dùng chiêu trò ly gián, muốn hất nước bẩn vào người con trước mặt bà nội đây mà!"
Nhìn thấy Tần Ngọc Liên muốn lao ra khỏi nhà, Trần Cường ngồi nghe nãy giờ nhanh chóng giữ vợ lại, nói: "Ngọc Liên, chuyện này do mẹ quyết định, bây giờ bà có đến tận cửa làm loạn cũng có tác dụng gì chứ?”
"Có tác dụng gì sao? Lần nào cũng phải nhân nhượng sao? Gia đình chúng ta lẽ nào cứ để bọn họ đè đầu cưỡi cổ mãi sao? Trần Cường, dù sao ông cũng là đàn ông, ông thực sự muốn làm kẻ vô dụng đến khi nào!", Tần Ngọc Liên hét đến mức lạc cả giọng.
Trần Cường bắt đầu thấy kinh sợ, không dám thốt ra lời nào.
Trần Mộng Dao chỉ biết nói: “Mẹ, bố nói đúng đấy, cho dù mẹ có làm loạn đi nữa thì cũng chẳng có ích gì đâu!”
Trần Mộng Dao sao có thể cam tâm chứ?
Thế nhưng việc bố trí nhân sự ở Bất động sản Phú Hoa đều là sắp xếp của bà nội như đã nói, cho dù không cam tâm cũng chỉ biết nén cục tức vào trong lòng.
Đột nhiên vào ngay lúc này.
Tiêu Thiên đứng dậy mặc quần áo.
“Nha đầu, yên tâm đi, ngoài em ra, không ai có thể phụ trách được dự án lần này đâu.”
Tần Ngọc Liên nghe những lời của Tiêu Thiên, lập tức nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: “ Đây là chuyện nhà tôi, có liên quan gì đến đồ bỏ đi như cậu chứ, không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu!”
Nhìn thấy mẹ mình đối xử như vậy với Tiêu Thiên lại còn nói ra những lời cay độc, Trần Mộng Dao nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói như vậy với chú được không ! Chú ấy là người tốt, không có ý gì xấu đâu, chú ấy nói vậy vì muốn tốt cho con thôi. Mọi người không cần phải tranh luận gì nữa, con sẽ tự mình nghĩ cách.”
Tần Ngọc Liên trong lòng tức giận không nguôi, vẫn muốn trách mắng Tiêu Thiên nhưng bị Trần Cường lôi vào trong phòng.
Trần Mộng Dao bước đến đóng cửa lại, tiến đến trước mặt Tiêu Thiên, nói: “Chú, cháu xin lỗi, mẹ cháu ngoài miệng thì nói vậy chứ không để trong lòng đâu…..”
“Em yên tâm đi, nếu như tôi để bụng thì đã không bước vào nhà rồi.”
Nhà?
Chữ này đối với Trần Mộng Dao mà nói đã đánh thẳng vào trái tim cô.
Cuối cùng chú cũng coi đây là nhà của mình rồi sao?
“Ngày nào cũng bị châm chọc khiêu khích, chú thật sự không để tâm chút nào ư?” Trần Mộng Dao hỏi.
“So với những uất ức mà em phải chịu thì tôi có tư cách gì chứ?”
Nghe xong câu nói này, Trần Mộng Dao ngây người, nước mắt giàn giụa.
Chú, chú là vì mình nên mới chịu tất cả những chuyện này sao?
Ngày hôm sau, bất động sản Phú Hoa.
Trần Văn Siêu mặc một bộ vest phiên bản giới hạn của Gucci, đứng đợi trước cửa công ty giống như một con chó, chờ đợi sự xuất hiện của Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn Tử Kim.
Mặc dù hợp đồng đã được đàm phán xong, nhưng vẫn chưa ký kết, mục đích của cuộc gặp mặt hôm nay chính là có thể chính thức ký kết hợp đồng. Quan trọng hơn nữa là để Trương Thu Bạch có thể tiếp nhận công việc với người phụ trách mới.
Trần Văn Siêu rất có lòng tin vào bản thân mình, bản thân lại là cháu trai trưởng nhà Trần gia, tương lai sẽ là người kế thừa của Bất động sản Phú Hoa, thân phận như vậy Trần Mộng Dao sao có thể so sánh được.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đang tiến đến.
Trần Văn Siêu rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Trương Thu Bạch, chủ tịch tập đoàn Tử Kim, hắn ta hớt ha hớt hải chạy tới, ra vẻ lịch sự nói một cách trang trọng: “ Anh Thu Bạch, chào anh, tôi là Trần Văn Siêu, là người phụ trách dự án lần này của Trần Gia.”
Trương Thu Bạch đưa tay ra bắt.
Trần Văn Siêu vui như bắt được vàng, xem ra khởi đầu thuận lợi coi như là thành công một nửa, Trương Thu Bạch chắc chắn đã chấp nhận chuyện đổi người phụ trách. Xem ra cuộc hợp tác đàm phán lần này, Trần Mộng Dao chỉ ăn may thôi, không khó khăn lắm.
“Trần tiểu thư thì sao?” Trương Thu Bạch hỏi một cách thờ ơ.
Trần Văn Siêu vốn dĩ cho rằng Trương Thu Bạch chỉ là thuận miệng nhắc tới, nên đã tìm đại lý do: “Sức khỏe cô ấy dạo này không tốt, sau này chuyện hợp tác với công ty sẽ do tôi tiếp nhận.”
Trương Thu Bạch nghe xong liền gật đầu: “ Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đợi sức khỏe của Trần tiểu thư khỏe rồi nói chuyện sau nhé.”
Nói xong, Trương Thu Bạch quay người định lái xe rời đi.
Trần Văn Siêu vẫn chưa kịp hoàn hồn, vừa nhìn thấy Trương Thu Bạch định rời đi, hắn đã nhanh chóng đuổi theo: “Anh Thu Bạch, chuyện này tôi phụ trách cũng vậy thôi, anh yên tâm, năng lực của tôi chắc chắn cao hơn Trần Mộng Dao, hợp tác với công ty anh….”
Còn chưa nói hết câu đã bị Trương Thu Bạch đứng bên cạnh xe ngắt lời hắn: “Ở Giang Châu này có rất nhiều công ty muốn hợp tác với tập đoàn Tử Kim, nếu như nhà họ Trần đã không có thành ý như vậy, có lẽ tôi phải xem xét lại cuộc hợp tác lần này rồi.”
Trần Văn Siêu nhìn theo chiếc xe của Trương Thu Bạch rời đi, hắn đứng ngẩn người ra, vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ không để ý chuyện này, nhưng không ngờ thái độ của anh ta lại cương quyết như vậy.
Hợp tác lần này cần phải xem xét lại!
Chỉ một câu nói ngắn gọn đó cũng khiến Trần Văn Siêu ngứa ngáy da đầu.
Nhà họ Trần vốn dĩ chỉ là một gia tộc hạng hai ở Giang Châu, tài sản mới chỉ với hàng trăm triệu nhân dân tệ, nhưng cũng được coi là doanh nghiệp có thế lực vừa phải. Được hợp tác cùng tập đoàn có khối tài sản lên tới hàng chục tỷ nhân dân tệ vốn dĩ là chuyện vô cùng khó khăn, nếu hợp tác lần này bị hủy trong tay hắn, bà nội chắc chắn sẽ giết hắn.
Hắn phải làm sao đây ?
Quân lệnh đã được lập rồi!
Nếu để bà cụ Trần biết được, với tính khí của bà, hậu quả thật sự không dám nghĩ tới.
Lẽ nào thật sự phải để con khốn Trần Mộng Dao ra mặt giải quyết sao?
Hắn không cam tâm, tối hôm qua hắn ta đã diễu võ dương oai với cô và đuổi cô ra khỏi công việc kinh doanh của gia đình. Nếu như bây giờ yêu cầu cô quay trở lại dọn dẹp mớ hỗn độn này, chẳng phải mất mặt gia đình sao?
Đúng lúc này điện thoại reo lên. Là Trần Dũng, bố hắn gọi đến.
“Văn Siêu, bà nội con bây giờ đang đang ở phòng họp tầng ba. Trương Thu Bạch - chủ tịch tập đoàn Tử Kim vẫn chưa đến công ty sao?” Trần Dũng hỏi một cách đắc ý.
Ông già này vô cùng mưu mô, ông ta đã sa thải Trần Mộng Dao ra khỏi công ty và để con trai mình tiếp nhận hợp đồng với tập đoàn Tử Kim, xếp sẵn vị trí cho hắn trong công ty, chỉ cần làm tốt việc này, cái ghế người thừa kế bất động sản Phú Hoa không thể nào thoát khỏi tay hắn.
Nghe xong lời của bố, Trần Văn Siêu vô cùng chột dạ, hắn run rẩy nói: “Bố, con lên ngay đây”
Bất động sản Phú Hoa, phòng họp tầng 3.
Các giám đốc điều hành thân cận đều có mặt không thiếu một ai, dẫu sao thì đây cũng là cuộc hợp tác quan trọng với tập đoàn Tử Kim - doanh nghiệp dẫn đầu ở Giang Châu, sự góp mặt của nhiều người như vậy cũng thể hiện thành ý của nhà họ Trần.
Bà Trần ngồi ở ghế chủ tịch hội đồng quản trị, thấy Trần Văn Siêu chỉ đến một mình liền hỏi: “Văn Siêu, chủ tịch Trương đến chưa ?”
Bình luận truyện