Resident Evil 0 - Giờ Hành Động

Chương 16



Dịch giả: Lioncoeur

Cơn đau đớn dữ dội đến mức không sao tả xiết, nó đang giết ả bằng một cường độ mãnh liệt chưa từng thấy. Đám con bị đốt đã bám vào ả, mong sao được giải thoát, và khi tiếp xúc với ả, với đồng loại, cơn đau của chúng lan truyền như những đợt sóng vô phương kháng cự. Cơn đau gia tăng không ngừng, đến khi các bộ phận của bầy đàn nhận thấy vấn đề và nhảy ra ngoài, giãy chết, tan chảy, hy sinh bản thân cho ả được sống. Cơn đau giảm đi từng chút, từng chút một, nỗi đau thể xác chuyển dần thành nỗi thống khổ vô hạn trước sự mất mất.

Khi sự tổn thương đã chấm dứt, những cánh tay của ả rũ ra, những đứa con còn sống cùng tụ lại, hát líu lo, thì thầm nho nhỏ với ả, cố gắng hết sức làm dịu đi nỗi đau của ả. Chùng nhấn chìm và dỗ dành ả bằng những nụ hôn ướt át – và rồi tràn ngập lên ả bởi lượng cá thể đông đúc. Chỉ trong phúc chốc. Nữ chúa mất đi hình dáng của ả như Marcus đã mất khi nãy, và hòa nhập vào với bầy đàn, trở thành nhiều hơn. Trở thành tất cả.

Tập họp những sinh vật mới đã thành hình và đầy sức mạnh, thành một thứ vĩ đại khác hẳn trước kia. Mạnh mẽ hơn. Nó nghe tiếng động cơ khí vang lên gần đó. Nó lục tìm trong ý thức, đọc trí óc để tìm kiếm thông tin, rồi hiểu ngay - bọn hung thủ đang cố gắng tẩu thoát.

Bọn nó đừng hòng trốn được. Bầy đàn lập tức kết hợp lại thành hàng ngàn cái vòi uốn éo, và đuổi theo sát gót.

oOo

Không ai muốn nghĩ tới chuyện gặp thêm rắc rối nào nữa, nhưng vẫn phải đề phòng tình huống xấu nhất. Rebecca kiểm tra súng lục còn Billy nạp đạn cho súng săn, cả hai cùng xướng đếm những con số ảm đạm – tổng cộng chỉ còn mười lăm viên đạn cỡ 9 ly. Bốn viên súng săn. Hai viên đạn Magnum.

”Chắc chúng ta không cần nó nữa đâu,” Rebecca nói đầy hy vọng, mắt nhìn lên vòng tròn sáng đang lớn dần. Cái thang máy khá chậm nhưng rất vững; họ đã đi được nửa đuờng lên mặt đất, chắc sẽ tới nơi trong một hai phút nữa.

Billy gật đầu, lấy bàn tay lem luốc đè lên ngực trái. ”Con quỷ cái đó dám làm tôi gãy mất một cái xương sườn,” anh chàng hậm hực, nhưng lại hơi cười cười, trong lúc nhìn lên quầng sáng.

Rebecca lo lắng bước sang, đưa tay ra rờ vào ngực trái của anh – nhưng cô chưa kịp chạm vào thì có tiếng còi báo động kêu inh ỏi cả trục hầm. Mọi ô cửa họ đi ngang bây giờ đều nhấp nháy đèn đỏ, rọi những vệt màu chói lọi lên sàn thang máy.

”Cái gì –“ Billy thốt lên, nhưng bị ngắt lời bởi một giọng nữ điềm tĩnh lặp đi lặp lại.

”Hệ thống tự hủy đã được kích hoạt. Tất cả nhân sự lập tức di tản. Nhắc lại. Hệ thống tự hủy -“

”Ai kích hoạt?” Rebecca hỏi. Billy nín lặng, tay giơ lên, lắng nghe.

”…lập tức. Quy trình sẽ bắt đầu trong - mười phút.”

Ánh đèn không ngừng nhấp nháy, còi báo động réo vang, nhưng giọng nói đã ngừng bặt. Billy và Rebecca nhìn nhau lo lắng, nhưng lúc này họ còn có thể làm được gì… và ơn trời, họ sẽ cao chạy xa bay sau mười phút nữa.

”Có lẽ con chúa –“ Rebecca bỏ lửng câu nói. Có vẻ không giống, nhưng cô chẳng nghĩ được lý do nào khác khiến hệ thống được kích hoạt.

”Có lẽ,” Billy nói, mặc dù trông cũng ngờ vực chẳng kém. ”Thậy kệ nó, dù gì mình cũng sẽ thoát ra trước khi nó tự hủy.”

Cô gật đầu – và cả hai nghe thấy âm thanh va chạm bên dưới, tiếng kim loại xé toạc kêu ken két khi bãi đáp thang máy phía dưới bị hủy hoại không tin nổi.

Hai người nhìn qua những lỗ hở dưới mặt sàn dạng lưới, trông thấy cái thứ đang đến. Chính là con chúa – mà cũng không hẳn. Thứ này lớn hơn rất, rất nhiều, và nhanh hơn bội phần, một khối thịt khổng lồ đang bám sát theo họ.

Rebecca nhìn lên, thấy họ đã đến rất gần. Chỉ một phút nữa là thoát rồi –

Cô nhìn xuống, hơi thở đông cứng lại khi thấy nó đã đến rất gần. Trước mắt cô xuất hiện một hình ảnh dợn sóng tràn tới, màu đen và sống động, nó xòe ra trong lúc tăng tốc, hé lộ thêm nhiều khoảng đen bên trong –

”Ôi, chết tiệt” Billy nói –

- và sàn thang máy lật lên, đâm vào một vách tường, hất hai người tung lên.

Rebecca té nghiêng một bên, đau điếng, nhưng nhanh chóng bật dậy, tay vẫn nắm chặt khẩu súng săn. Billy bị văng khỏi sàn cách đó vài mét, chân anh đang đạp trên những đường kẻ màu vàng đồng tâm –

Bãi đáp trực thăng ngầm.

Họ đang ở trong một phòng rộng rãi, không thấy chiếc trực thăng nào trong tầm mắt, chỉ có những thiết bị cơ khí linh tinh nằm rải rác, phần tiểu đảo bằng kim loại chẳng khác nào nhấn mạnh thêm sự vắng vẻ của nơi này. Ánh sáng mặt trời đang rọi lên cái mái di động qua những lỗ thông hơi. Rebecca thót tim một cái khi nhận ra nơi họ đang đặt chân, và thót thêm lần nữa khi định vị con chúa. Chính xác là cái thứ mà nó vừa biến thành.

Nó đang đục một cái lỗ toang hoác qua vách tường chỗ thang máy vừa dừng, hàng loạt xúc tu chui ra giữa một đống vụn kim loại và gạch. Thật là một ảo giác kinh hoàng, khi chứng kiến nó trườn ra từ hầm trục, cái hình hài khổng lồ từ từ xuất hiện. Cuối cùng nó đã lọt hẳn ra ngoài sàn bê tông, nhìn vừa đồ sộ, vừa dài lại vừa thấp. Nó loay hoay với những cái tua xoắn làm bằng lũ đỉa.

Rebecca chỉ biết đứng nhìn – và gần như hổng chân lên khi Billy nắm tay cô kéo đi.

”Có một cầu thang đằng kia!” anh hướng về cái dấu hiệu LỐI THOÁT HIỂM bên kia phòng, một khoảng cách xa vời vợi –

- và dường như nó nghe được họ nói, hiểu được. Con quái vật chúa đã di chuyển, lê cái khối thịt vĩ đại trên sàn với tốc độ kinh ngạc, chặn ngang lối thoát của họ. Nó quay về phía hai người, những xúc tu vung vẩy quanh cái đầu dị dạng, từng vũng nước dày đặc màu đen tuôn ra bên dưới cái thân gớm ghiếc, rồi nó ngóc dậy -

- và ré lên, lắc lư từ sau ra trước, một tiếng rít chói tai phát ra từ cái thân hình xấu xí. Khói bốc lên từ sau lưng nó, từ -

Ánh mặt trời. Một tia nắng mặt trời, tuy mảnh mai nhưng sáng chói, đã chiếu lên cái lưng con quái vật. Nó trượt sang một bên, tránh xa tia nắng, và lại hương về phía họ.

Billy lại chộp lấy tay cô, đẩy ra đằng sau. Tiếng còi báo động tự hủy vẫn reo inh ỏi, vang dội khắp khắp bãi đáp – và giọng nữ đó điềm tĩnh thông báo, rằng họ còn tám phút trước khi tiến trình tự hủy bắt đầu.

”Nó sợ ánh nắng!” cô hét lên, đồng thời cả hai cùng quay lưng bỏ chạy. Họ nhắm tới góc phía tây bắc căn phòng, nơi cách xa con quái vật nhất. Nó nhún nhảy rượt theo họ, lạng lách giữa những ánh nắng rọi xuống. Lúc này nó không nhanh như lúc còn trong hầm trục thang máy, bởi lẽ còn phải chỏi người lên, nhưng vẫn dư sức rượt họ tới cùng.

”Có cách nào hạ mái xuống không?” Billy hỏi trong lúc nhìn xéo qua vai, lạng người về hướng bắc.

”Không có điện,” cô thở hổn hển. ”Nhưng thể nào cũng phải có chốt mở thủ công, có thể chạy bằng hơi nước. Nếu phần mái nằm đổ dốc, nó sẽ trượt ra một khi chúng ta mở khóa. Hy vọng vậy.”

”Làm đi,” Billy nói, nghe như muốn đứt hơi. ”Tôi sẽ cố đánh lạc hướng nó.”

Rebecca gật đầu, nhìn lại con quái vật. Nó bị bỏ lại phía sau, nhưng không hề mệt mỏi, không hề thở hào hển như họ.

Cô hướng tới chỗ có tấm bảng ở bức tường gần đó, trong lúc Billy quay lại đằng sau, bắt đầu nã đạn.

oOo

Bầy đàn theo sát bọn chúng, tách bỏ những phần cơ thể lại phía sau mỗi khi bị tiếp xúc ánh nắng. Ý thức của nó không hoàn toàn giống như động vật hay người, mà là kết hợp của cả hai. Nó hiểu rằng tổ của nó đang bị đe dọa, rằng một thế lực khác sẽ sớm hủy diệt hang ổ của nó. Nó biết ánh nắng gây đau đớn, thậm chí có thể làm nó chết. Và nó còn biết rằng hai con người chạy đằng trước là nguyên nhân tất cả mọi chuyện, là nguồn gốc dẫn đến sự hủy diệt.

Một đứa đã dừng chân, nổ súng. Đạn khoét lỗ trên thịt của nó, gây thương tích, nhưng không thể xuyên tới phần nội thể. Cũng như khi bị đốt bởi ánh nắng, nó mặc kệ những tổn thương và tiếp tục tiến nhanh tới trước, đủ gần để ngửi thấy mùi sợ hãi của con người. Nó chồm lên, quật gã đó xuống.

oOo

Khốn kiếp!

Billy té nhào khi con quái vật chúa nhảy xổ vào anh, một cái xúc tu quấn lấy chân và nhấc lên. Anh cố lăn ra, nhưng nó đã siết chặt lấy cổ chân phải. Billy nguyền rủa trong lúc đẩy người tới gần con quái vật, nện gót chân kia xuống cái xúc tu mạnh hết mức có thể, rồi nện nữa. Cái dây thịt đó co rút lại, và con quái vật buông tha anh trong một chốc.

Billy chồm dậy, nhìn sang phía Rebecca ở vách tường phía tây, đang loay hoay với bảng điếu khiển. Anh rẽ sang hướng đông, vừa chạy vừa nhìn lại để bảo đảm là nó có bị dụ chạy theo.

”Tiến trình sẽ bắt đầu trong - bảy phút.”

Tuyệt. Đúng là họa vô đơn chí. Billy chạy vắt giò lên cổ, con quái vật rượt theo bén gót.

Lúc đã tạo được một khoảng cách tương đối an toàn, anh quay lại, thấy Rebecca đang đứng bên một bảng điều khiển khác bên kia phòng. Con quái vật chồm tới, nhung nó chưa đến đủ gần, cái vòi kéo dài của nó vẫn còn cách anh cả mét. Billy quan sát nhanh bộ mặt của nó, trước khi quay lưng chạy tiếp, hai chân loạng choạng. Con vật vẫn đuổi theo, dường như không biết mệt mỏi.

Nhanh lên nào, Rebecca, anh thầm van vỉ, trong lúc nỗ lực chạy thật nhanh.

oOo

Rebecca lao đến cái chốt thứ tư, cũng là cái cuối cùng, trong lúc giọng nữ vang lên cho biết họ còn sáu phút. Cô chộp lấy cái bánh xe nhỏ điều khiển chốt thủ công, vặn mạnh –

- và bị kẹt. Không hoàn toàn, nhưng cô dốc hết sức cũng chỉ khiến nó xoay được một nửa. Cô gồng mình, cảm thấy cơ bắp như muốn tét ra trong lúc xoay thêm nửa vòng, sắp rồi –

”Rebecca, chạy đi!”

Cô ngó ngoái lại xem có chuyện gì, thấy con quái vật chúa đang tới gần, rất gần; nó sẽ bắt kịp cô trong ba mươi giây nữa – nhưng cô không thể, không thể chạy, vì biết rằng họ không đủ thời gian để đánh một vòng rồi thử lại.

Billy đang bắn, tiếng đạn xuyên vào da thịt con quái vật nghe thật kinh khủng. Cô thậm chí còn không nhìn tới, vì biết mình sẽ mất hết dũng khí nếu trông thấy nó đến sát bên.

”Coi nào!” cô hét lên, kéo cái bánh xe ngoan cố với tất cả sức lực –

- và nó không còn kẹt nữa, cùng lúc một cái vòi mập mạp ướt nhẹp quấn quanh cổ chân Rebecca, còn sống hẳn hoi với những cử động uốn éo -

- rồi có tiếng kim loại cọ sát rất lớn, bầu trời mở toang trên đầu, ánh nắng phủ trùm lên tất cả.

oOo

Nắng! Nắng!

Bầy đàn gào thét trước cái chết đang bao trùm xung quanh, đầu tiên là lột đi lớp da, rồi làm sôi lên, hàng ngàn con đỉa lăn ra giãy chết, văng ra ngoài, sự thiêu đốt còn ác liệt hơn lửa, bởi nó cháy khắp mọi chỗ cùng lúc. Nó cố bỏ chạy, cố tìm kiếm hang ổ trong đau đớn, nhưng không tìm thấy gì cả, không có nơi nào để chạy cả.

Hai con người đang chạy, biến mất sau cái lỗ hổng trên tường, nhưng sinh vật đó không hề nhận ra, không hề quan tâm. Nó uốn éo vặn vẹo, từng mảng thịt bong ra, từng lớp thân thể chảy xuống sàn bê tông, lộ ra phần lõi màu hồng đang co thắt dưới ánh nắng ác nghiệt, ánh nắng tẩy rửa của một ngày mới.

Khi toà nhà nổ tung sau đó vài phút, không có nhiều thứ còn sót lại – ngoài vài con đỉa lẻ tẻ lạc lõng, đang bơi trong cái hồ chết chóc đã từng là cha của chúng, từng là James Marcus.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện