Resident Evil 0 - Giờ Hành Động
Chương 2
Dịch giả: Lioncoeur
Billy ngồi bệt dưới sàn giữa hai hàng ghế, loay hoay mở còng tay bằng cái kẹp giấy vừa tìm được. Khóa tay bên phải đã mở khi chiếc xe jeep bị lật, nhưng anh phải tháo nốt cái còn lại nếu không muốn mang theo một thứ vòng trang sức của tội phạm.
Tháo nó ra rồi biến khỏi chỗ này, anh nghĩ thầm, ấn mạnh vào cái lỗ khóa trên lá thép mỏng. Anh không hề nhìn lên, không muốn tìm hiểu xem mình đang ở đâu; không cần thiết. Không khí ngập ngụa mùi của máu bắn tung tóe khắp nơi, và mặc dù toa xe anh đang ở không có cái xác nào, nhưng anh đoan chắc những toa khác phải đầy những tử thi.
Lũ chó, nhất định là vậy… có điều ai đã thả chúng?
Ắt là cái gã họ đã thấy trong rừng. Cái gã đã chận ngang đường xe jeep, làm nó mất phương hướng. Billy bị hất văng đi nhưng không có chút tổn thương nào ngoài vài vết bầm. Những người áp giải anh ta, Dickson và Elder, bị mắc kẹt dưới chiếc xe lật ngã. Họ vẫn còn sống. Cái tên chặn ngang đường chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Một hoặc hai phút phân vân trôi qua. Anh đứng trong bóng tối nhá nhem, mùi ga nồng nặc phả vào mặt, toàn thân đau nhức, cố gắng cân nhắc – nên bỏ chạy, hay gọi trợ giúp qua bộ đàm? Anh không muốn chết, không đáng phải chết chút nào, trừ khi tin tưởng và ngu ngốc cũng là một tội chết. Nhưng dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc họ, bỏ mặc hai người đàn ông kẹt dưới một tấn kim loại méo mó, bị thương gần như bất tỉnh. Họ đã chọn con đường mòn trong rừng để đến căn cứ, dẫn đến việc sẽ mất không ít thời gian trước khi có người đến trợ giúp. Phải, họ áp giải anh đến nơi hành quyết, nhưng đó chỉ là theo mệnh lệnh; không có chuyện tư lợi gì ở đây, và họ cũng không đáng phải chết hơn anh chút nào.
Anh quyết định chọn cả hai, nghĩa là gọi điện xin trợ giúp, rồi cao chạy xa bay… thế nhưng lũ chó đã đến. Những sinh vật to lớn, ướt át và quái đản; ba con tất cả, và anh đã chạy bán sống bán chết, bởi lẽ có điều gì đó hết sức khác thường về bọn chúng; anh biết vậy trước cả khi chúng tấn công Dickson, giật đứt cổ họng trong lúc lôi anh ta ra khỏi gầm xe.
Billy nghĩ mình vừa nghe một tiếng click và thử lắc còng tay, miệng rít lên khi thấy cái khóa kim loại vẫn không chịu nhúc nhích. Đồ quỷ. Thật may mắn khi tìm được cái kẹp giấy, khi mà có vô khối thứ vung vãi khắp nơi - giấy, túi, áo khoác, đồ dùng cá nhân – và máu dính khắp mọi chỗ. Có thể anh đã tìm được thứ gì đó hữu ích hơn nếu lùng sục kỹ một chút… mặc dù như vậy tức là phải lưu lại trên toa tàu, một điều nghe chẳng hay ho gì mấy. Theo anh đoán, đây chắc là nơi bọn chó cư ngụ, chúng chờ sẵn ở đây để đón tiếp bất cứ kẻ xấu số nào xuất hiện gần đoàn tàu. Anh vốn chỉ muốn vào đây tránh lũ chó, để lấy lại bình tĩnh trước khi tính bước tiếp theo.
Và xem ra đây là một Chuyến Xe Giết Người, anh vừa nghĩ vừa lắc đầu. Cứ như một cái chảo rán trên lửa. Cho dù chuyện gì đang xảy ra trong rừng đi nữa, anh cũng không muốn dính líu vào đó. Anh phải tháo còng, tìm cho mình thứ vũ khí nào đó, có lẽ phải lục lấy một hai cái ví trong đống hành lý đầy máu kia – chủ nhân của chúng chắc hẳn đã đi vào quên lãng rồi – và cuốn xéo trở về thế giới văn minh. Có lẽ đến Canada hoặc Mexico. Truớc giờ anh chưa từng ăn trộm, chưa từng tính chuyện vượt biên, nhưng đã đến lúc phải suy nghĩ như một tên tội phạm, nếu anh còn muốn sống sót.
Anh nghe tiếng sấm, rồi tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ vỡ toang. Tiếng lộp độp dồn dập hơn, không khí ngập mùi máu loãng ra đôi chút bởi một làn gió thổi qua khung cửa. Thật đúng lúc. Có vẻ như anh sẽ được che giấu trong cơn mưa bão.
”Sao cũng được,” anh lầm bầm, và ném cái kẹp giấy vô dụng lên băng ghế đằng trước. Tình hình lúc này là nghiêm trọng không thể tả nổi, và anh ngờ là nó sẽ còn tệ hơn –
Billy cứng người, nín thở lại. Cửa lên xuống tàu đang mở ra. Anh có thể nghe thấy tiếng kim loại trượt đi, cơn mưa nặng hạt hơn, và lại im ắng như cũ. Ai đó đã lên tàu.
Khốn kiếp! Có phải là cái gã điên với lũ chó?
Hay ai đó đã tìm thấy chiếc xe jeep?
Anh cảm thấy bao tử quặn thắt lại. Có thể lắm. Có thể ai đó từ căn cứ đã đi đường tắt vào tối nay, có thể đã gọi thông báo khi phát hiện vụ tai nạn – và nhận ra còn một hành khách thứ ba nữa, một kẻ đi bộ nhất định phải chết.
Có lẽ anh đang bị săn lùng.
Anh không nhúc nhích, tai căng ra lắng nghe âm thanh di chuyển của người vừa tiến vào từ màn mưa. Trong vài giây, không có gì cả - rồi anh nghe thấy bước chân khe khẽ, một tiếng, lại một tiếng nữa. Người đó dịch chuyển ra xa chỗ anh, về phía đầu toa.
Billy rướn người tới trước, cẩn thận chuồi cái còng xuống dưới cổ áo để nó đừng kêu leng keng, di động chầm chậm đến khi có thể thấy được phần rìa của dãy ghế. Ai đó đang bước qua cánh cửa tiếp giáp giữa hai toa, vóc dáng mảnh khảnh thấp bé – có lẽ một cô gái, hoặc một thanh niên trẻ, mặc áo chống đạn Kevlar màu xanh của quân đội. Anh chỉ có thể nhận ra vài ký tự trên lưng áo, một chữ S, một chữ T, một chữ A - trước khi người đó khuất dạng.
S.T.A.R.S. Chẳng lẽ họ đã gởi một đội đến để tìm anh sao? Không thể nào, không thể nhanh như vậy – xe jeep mới lật chừng một giờ trước, và S.T.A.R.S. đâu phải đơn vị trực thuộc quân đội, họ là một cơ quan bên cảnh sát, không lý nào người ta lại gọi đến họ vào cuộc. Chắc là có liên quan đến mấy con chó anh thấy lúc nãy, một bầy thú hoang đột biến; S.T.A.R.S. thường chịu trách nhiệm giải quyết những vấn đề nan giải mà cảnh sát địa phương đã bó tay. Hoặc có thể họ đến để xem cái gì đã làm đoàn tàu bị dừng.
Việc gì phải bận tâm đến lý do chứ? Họ có súng mà, và nếu họ mà phát hiện ra mày là ai thì đừng hòng được tự do nữa. Chuồn khỏi đây ngay.
Với những con chó ăn thịt người chờ trong rừng ư? Còn lâu nếu chưa có vũ khí, không đời nào. Chắc phải có bảo vệ trên tàu, một ai đó được thuê để cầm súng; anh chỉ việc tìm là thế nào cũng gặp. Coi bộ hơi mạo hiểm, nhất là khi một thành viên S.T.A.R.S. đang ở trên tàu – nhưng dù sao cũng có một người thôi. Nếu cần…
Billy lắc lắc đầu. Anh chẳng muốn dính vào mấy vụ chết chóc của Đội Đặc Nhiệm. Nếu lâm vào trường hợp bất khả kháng, tại đây và vào lúc này, anh sẽ chống trả hoặc bỏ chạy. Anh không thể giết người, không một lần nào nữa. Nhất là người tốt.
Billy khom người xuống, cái còng lủng lẳng trên cổ tay. Anh nhìn qua những vật dụng trong toa tàu một lượt, rồi di chuyển ngược hướng với kẻ vừa xâm nhập, quan sát xem có gì hữu dụng không. Tránh được thì cứ tránh. Anh chỉ -
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng vang lên từ toa tàu đằng trước. Ngừng một chốc, rồi ba, bốn phát nữa… và im lặng.
Có vẻ không phải toa nào cũng trống trải. Bao tử anh quặn lên, nhưng anh tuyệt đối không cho phép mình do dự trong lúc chộp lấy cái cặp táp đầu tiên, và bắt đầu lục soát.
..oOo..
Toa đầu tiên không có dấu hiệu nào của sự sống cả - nhưng có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra, không nghi ngờ gì nữa.
Va chạm chăng? Không phải, phần khung đâu có vẻ gì bị hư hại… nhưng máu thì rất nhiều!
Rebecca khép cánh cửa sau lưng, bỏ lại cơn mưa nặng hạt bên ngoài, và quan sát đống hỗn độn xung quanh. Phần nội thất khá là bắt mắt, toàn một màu đen tuyền của gỗ và những tấm thảm đắt tiền, đèn được bố trí theo kiểu cổ điển, giấy dán tường rắc bột vải. Có nhiều tờ báo, cặp táp, áo khoác, túi xách, chúng mở toang vung vãi khắp dưới sàn – có vẻ đã có một vụ va chạm, khung cảnh càng được tô điểm thêm bởi những giọt máu lấm tấm nhỏ giọt khắp các vách buồng. Có điều các hành khách đâu hết rồi?
Cô bước vào trong toa tàu, quét súng lên xuống dọc lối đi giữa. Một vài ngọn đèn còn sáng, đủ để quan sát, nhưng bóng tối vẫn khá dày đặc. Không có thứ gì chuyển động cả.
Phần lưng dãy ghế bên trái của cô lấm tấm vết máu. Cô đưa tay ra sờ vào một vệt lớn, rồi cọ cọ vào quần, mặt nhăn nhó. Nó còn ướt.
Đèn còn sáng, máu còn mới. Dù có chuyện gì thì nó cũng mới vừa xảy ra thôi. Có thể là Trung uý Billy? Hắn ta đang bị truy nã vì tội giết người… tuy nhiên việc này có vẻ không hợp lý lắm, trừ khi hắn có cả một băng đảng; tình trạng có phần quá nghiêm trọng, giống như một thảm họa thiên nhiên hơn là một tai nạn con tin.
Hoặc giống như những vụ án mạng trong rừng.
Cô khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu. Những kẻ giết người ắt đã lại ra tay lần nữa. Những thi thể tìm thấy bị xâu xé, bị cắt xẻo, và hiện trường vụ án có thể nói giống y như đoàn tàu đẫm máu này. Cô nên ra khỏi đây ngay, báo cho đội trưởng và các đồng đội. Nhưng khi dợm quay gót ra cửa thì cô lưỡng lự.
Mình có thể lục soát đoàn tàu trước.
Thật buồn cười. Họa có là điên mới ở lại đây có một mình, quá ngu ngốc và nguy hiểm. Chẳng ai lại muốn cô phải lục soát hiện trường án mạng một mình – ấy là trong trường hợp có ai đó bị giết. Biết đâu đã có chạm súng hoặc xảy ra chuyện gì đó, và cả đoàn tàu đã di tản.
Không đâu. Thật là ngu ngốc. Nếu vậy thì đã phải có cảnh sát ở khắp mọi nơi chứ, rồi bộ phận cứu thương khẩn cấp, trực thăng, phóng viên đưa tin. Dù có chuyện gì đi nữa, chắc chắn mình là người đầu tiên có mặt tại hiện trường... và bảo vệ hiện trường là ưu tiên số một.
Rebecca không khỏi tự hỏi, liệu các đàn anh sẽ nói gì khi thấy cô xoay sở một mình. Một điều chắc chắn là họ sẽ thôi không gọi cô là “nhóc” nữa. Ít ra cái mác tân binh sẽ sớm bị bỏ lại đằng sau. Chỉ nhìn quanh một lượt thôi, có gì nghiêm trọng lắm đâu, và nếu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, cô sẽ gọi ngay cho các đồng đội.
Cô gật gù. Đúng vậy. Gì chứ nhìn qua một cái thì cô làm được, không thành vấn đề. Hít sâu một hơi, cô bắt đầu ở toa trước, cẩn thận bước qua những túi hành lý rải rác. Lúc tiến đến cánh cửa nối liền hai toa, Rebecca tự trấn tĩnh mình rồi nhanh chóng lướt tới, và dũng khí của cô vụt biến mất tiêu khi mở cái thứ hai. Ôi, không.
Toa vừa rồi hết sức lộn xộn nhưng cũng không tệ bằng ở đây. Từ vị trí đang đứng có thể thấy được ba, bốn – năm người, tất cả dường như đã chết, khuôn mặt bị xé nát bởi những vết cắt không rõ nguyên do, toàn thân ướt sũng trong một thứ chất lỏng đen đúa. Vài cái xác thụt sâu trong ghế, chắc là đã bị giết khi đang ngồi. Mùi tử khí phảng phất trong không gian, gần như mùi đồng và mùi phân, hoặc mùi trái cây thối giữa một ngày nóng bức.
Cánh cửa tự động đóng sập lại sau lưng. Rebecca thấy tim đập loạn lên khi nhận ra mình đang bị tách rời khỏi nhóm, có lẽ nên gọi hỗ trợ ngay – và rồi cô phát giác thấy mình không hề đơn độc khi nghe có tiếng làu bàu cất lên.
Cô chĩa súng về lối đi giữa toa, không biết âm thanh đó phát ra từ đâu, tim đập nhanh gấp bội.
”Bước ra ngay!” cô quát lớn, ngữ điệu rắn rỏi và thị uy ngoài mong đợi. Tiếng làu bàu vẫn tiếp tục, trong cái toa tàu vắng vẻ này nghe nó nghèn nghẹn và tắc tị một cách quái đản làm sao, khiến cô tưởng tượng ra cái cảnh một tên giết người điên cuồng đang ngồi đâu đó, lầm thầm tự nhủ sau khi gây án.
Cô định lặp lại mệnh lệnh lần nữa thì phát giác ra, âm thanh đó xuất phát từ sàn tàu phía nửa trên của lối đi. Có một cái radio xách tay cỡ nhỏ, đang phát tin tức trên kênh AM. Cô bước lại gần, không khỏi ngạc nhiên khi cảm thấy thoái mái hẳn ra; rốt cuộc thì cô chỉ có một mình.
Cô đứng trước cái radio, mũi súng hạ thấp. Có một cái xác cạnh cửa sổ bên trái, Rebecca nhìn lướt qua nó rồi quay đi ngay; cổ họng người đó đã bị chém đứt, tròng mắt thụt hẳn vào trong. Khuôn mặt xám ngoét và bộ đồ tả tơi sáng lóng lánh bởi một chất lỏng sền sệt, trông nó y như một con zombie trong phim kinh dị.
Cô cúi xuống nhấc cái radio lên, tự cười thầm vì sự hoảng hốt khi nãy. Cái tên “giết người điên cuồng” của cô chẳng qua là một giọng nữ đang đọc bản tin. Chất lượng thu âm thật là tệ quá cỡ, tiếng rin rít cứ kêu xè xè sau từng đoạn.
Thôi được, cứ coi như cô là con ngốc vậy. Dù thế nào đi nữa, giờ cũng là lúc nên gọi Enrico. Rebecca quay lại, định ra ngoài để tín hiệu cuộc gọi được tốt hơn, thì có một chuyển động chậm chạp ở hàng ghế chỗ cửa sổ. Nó chỉ thoáng qua trong một chốc, đến nỗi cô nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy mưa rơi. Rồi cái di động đó rên lên, phát ra một thứ tiếng thấp trầm đầy khổ sở, và cô hiểu ngay đây không phải là tiếng mưa.
Cái xác trên ghế đang ngóc dậy và di chuyển về phía cô. Cái đầu méo mó của gã ta hầu như lệch sang một bên, để lộ những thớ thịt nơi cổ họng, và tiếng rên kéo dài ra đầy thèm khát, trong lúc gã dang rộng hai tay ra phía trước, bộ mặt hư hại nhễu đầy máu và một thứ chất lỏng ươn ướt.
Cô thả rơi cái radio xuống và lùi lại một bước trong khiếp đảm. Cô đã nhầm, anh ta chưa chết, nhưng hiển nhiên đã mất hẳn lý trí bởi sự đau đớn. Cô cần giúp anh ta. Không có đủ dụng cụ trong túi cứu thương, nhưng cũng có thuốc giảm đau, cần phải đặt anh ta nằm xuống, ôi, Chúa ơi, cái gì xảy ra vậy –
Người đàn ông đã tiến tới gần hơn, đang vói tay về phía cô, hốc mắt toàn một màu trắng bệch, chất lỏng màu đen tuôn ra từ cái miệng tả tơi – và bất chấp những gì đang tự nhủ về trách nhiệm của mình, về những việc cần làm để xoa dịu sự khổ sở cho anh ta, cô vẫn phải lùi thêm một bước nữa theo quán tính. Trách nhiệm là một chuyện, còn bản năng đang thúc giục cô hãy chạy cho mau, chạy thật xa, rằng hắn ta đang muốn tấn công cô.
Cô quay lại, không biết phải làm gì nữa – và có thêm hai người khác đứng giữa lối đi sau lưng cô, cả hai có bộ mặt đờ đẫn và hư hại giống như gã mắt trắng đó. Chúng đang di chuyển đến gần cô một cách đều đều như những con quái vật trong phim kinh dị. Gã đi trước mặc đồng phục, có lẽ người phục vụ trên tàu, bộ mặt hốc hác xương xẩu của hắn phủ một màu xám ngoét. Tên đằng sau có bộ mặt bị toạc mất một phần, để lộ những cái răng ở khóe miệng bên phải.
Rebecca lắc đầu, vũ khí gương cao. Có lẽ là một bệnh dịch hay một vụ nhiễm độc hóa học gì đó. Trông bọn chúng hết sức bệnh hoạn, nhất định là vậy – ngoại trừ một điều, cả ba đang tiến đến cô càng lúc càng gần, giơ ra những ngón tay xương xẩu màu xám, cất tiếng rên rỉ đói khát. Có thể chúng đang bệnh, nhưng chúng cũng đang tấn công cô. Cô chắc chắn điều đó cũng như chắc chắn biết rõ tên mình vậy.
Bắn! Bắn ngay đi!
”Đứng lại!” Cô quát lớn, quay lại gã đàn ông mắt trắng dã. Hắn ta là kẻ đứng gần hơn, rất gần, và không có dấu hiệu gì cho thấy là hắn quan tâm tới khẩu súng đang chĩa thẳng vào người. ”Nếu không tôi bắn!”
”Aaaahh,” con quái vật tru lên và vồ lấy cô, mấy cái răng đen sì nhe ra, và Rebecca nổ súng.
Hai, ba phát, đạn xoáy sâu vào lớp thịt đã đổi màu. Hai phát đầu ghim trúng ngực nó, viên thứ ba khoét thủng một lỗ ngay phía trên mắt phải. Con quái vật rú lên sau phát thứ ba, âm thanh nghe thất vọng nhiều hơn là đau đớn, trước khi đổ sụm xuống sàn.
Cô xoay lại, cầu mong tiếng súng sẽ làm chùn chân hai tên kia, và thấy bọn chúng đang sắp sửa chộp lên mình, những con mắt đờ đẫn, những tiếng rên thèm khát. Phát súng thứ nhất của cô găm thẳng vào cổ họng tên mặc đồng phục, khiến hắn ngã lăn quay, rồi cô ngắm vào chân của tên thứ hai. Có lẽ chỉ nên bắn bị thương thôi, làm hắn ngã –
Gã mặc đồng phục đã lại nhào tới trước, máu tuôn trào từ cổ họng.
”Chúa ơi,” cô cất tiếng thì thào trong choáng váng, nhưng chúng lại đã đến, cô không có thời gian để tự hỏi hay suy nghĩ gì nữa. Cô nhấc súng lên, bắn thêm hai, ba phát nữa, tất cả đều nhắm vào đầu. Máu thịt văng tung tóe. Cả hai đã gục xuống.
Một sự yên tĩnh bao trùm xung quanh, Rebecca quét mắt nhìn khắp toa tàu, toàn thân run lẩy bẩy vì kích động. Còn hai, ba “cái xác” nữa, nhưng chúng không hề nhúc nhích.
Chuyện gì thế này? Mình tưởng họ chết rồi chứ.
Họ đã chết. Họ là những con zombie.
Không, thật vô nghĩa. Rebecca kiểm tra lại băng đạn trong lúc vắt óc ra tìm hiểu. Họ không phải là zombie, đây đâu phải là phim ảnh. Nếu họ thật sự đã chết, đạn không thể nào làm máu văng ra như vậy; máu không thể chảy nếu tim đã ngừng đập.
Nhưng chúng chỉ ngã gục khi bị bắn vào đầu. Đúng vậy. Nhưng điều đó có thể là do một thứ bệnh dịch, một thứ gì đó làm tê liệt cảm giác đau đớn…
Những tên giết người trong rừng. Rebecca tròn xoe hai mắt, xâu chuỗi những sự kiện lại với nhau. Nếu đã có một vụ nhiễm độc hóa học hoặc bệnh dịch, nó ắt sẽ tác động lên một số người trong rừng, khiến họ tấn công người khác. Còn các báo cáo về những con chó hoang man rợ - phải chăng căn bệnh lây lan trên nhiều loài khác nhau? Một số những nạn nhân bị ăn thịt, có ít nhất hai thi thể xuất hiện những vết cắn xé gây ra bởi vết răng của người và động vật.
Cô gần như ngừng thở khi nghe tiếng chuyển động khe khẽ. Đằng sau cánh cửa cô vừa bước qua, hình như một cái thây vừa thụp xuống dưới ghế. Cô dõi theo nó trong chờ đợi, cái gì phải đến rồi sẽ đến thôi, nhưng không có thêm chuyển động nào nữa, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng mưa rơi. Chúng là những thây ma, hay nạn nhân của một tấn thảm kịch? Dù thế nào thì cô cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm nữa.
Rebecca quay gót, bước qua gã đàn ông mắt trắng dã lúc này đã chết thật sự, quyết định hướng tới cánh cửa trước toa. Cô phải rời khỏi đoàn tàu này để báo cho các đồng đội những gì vừa chứng kiến. Đầu cô quay cuồng với những chuyện sẽ đến sau đó – công chúng sẽ được báo động, việc cách ly được tiến hành ngay lập tức. Chính quyền liên bang cũng sẽ nhúng tay vào, các tổ chức như CDC, USAMRID, thậm chí cả EPA, một cơ quan có đủ quyền hành để phong tỏa mọi thứ, sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Sẽ có cả núi công việc, nhưng cô thực sự có thể đóng góp sức lực vào đó, thực sự tạo nên một –
Cái thây đằng cuối toa lại đã nhúc nhích, cái đầu của nó gập xuống ngực, và tất cả những suy tưởng giải cứu Raccoon biến mất tiêu khỏi đầu óc cô. Rebecca quay lưng mà chạy tới cửa nối tiếp, sợ đến hết hồn. Lúc này cô chỉ muốn biến khỏi đây thôi.
..oOo..
Không mất quá lâu để tìm thấy vũ khí. Billy vừa cảm thấy may mắn khi có được nó, vừa cảm nhận một sự thân thiết với khẩu súng lục MP tìm được trong một cái túi xách lèn dưới ghế. Nó cùng một kiểu với thứ mà những người áp tải anh ta sử dụng. Còn có một băng đạn dự phòng và nửa hộp đạn hiệu Parabellum cỡ 9x19mm, cùng với một chiếc bật lửa, khá thuận tiện để mang theo bên mình; ai mà biết được lúc nào cần tới lửa.
Anh nạp đạn, nhét băng đạn dự phòng vào thắt lưng, mấy viên nằm ngoài thì cho vào túi trước, ước gì mình đang mặc quân phục dã chiến thay vì thường phục. Quần jean xanh không phải là thứ thích hợp để nhồi nhét đủ thứ hổ lốn thế này. Anh bắt đầu nhìn quanh để kiếm một chiếc áo khoác, và rồi quyết định bỏ ý nghĩ đó đi; tối nay khá oi bức cho dù trời có mưa, và ì ạch vác theo một mớ vải bông ướt sũng sẽ là tệ hết chỗ nói. Một cái túi nhỏ thì thích hợp hơn.
Anh đứng trước cánh cửa hướng ra khu rừng, vũ khí trong tay, tự nhủ rằng đã tới lúc phải đi – nhưng vẫn chưa cất bước. Anh đã không nghe thấy một tiếng động nào nữa từ tên nhóc S.T.A.R.S., sau bảy phát súng khi nãy. Vài phút đã trôi qua; nếu kẻ đó có gặp rắc rối thì cũng đã quá trễ để anh kịp can thiệp –
Mày điên sao? lý trí của anh đang làm việc. Chuồn mau, đồ ngu!
Đúng vậy, đương nhiên là vậy. Anh phải biến khỏi đây. Nhưng Billy không sao rũ bỏ được những phát súng ấy ra khỏi đầu, và cứ chần chừ đó trong một lúc lâu, đủ lâu để một người tốt quyết định không quay lưng lại khi có kẻ cần giúp đỡ. Với lại, nếu tên nhóc đã chết, anh sẽ kiếm thêm được vũ khí.
”Đúng rồi,” anh lầm bầm, thấy hết sức thoải mái khi kiếm ra được một lý do đúng-kiểu-tội-phạm để thỏa mãn mục tiêu của mình. Chẳng cần giúp ai hết, chỉ ngó qua một cái thôi.
Billy vừa ậm ừ trong họng vừa tránh xa cánh cửa, tránh xa sự tự do, thay vào đó di chuyển đến toa trước. Anh bước qua cửa thứ nhất, ngập ngừng một chốc ở điểm nối hai toa trước khi chạm vào tay cầm của cái thứ hai, mở lối vào toa kế. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng mưa rơi, đang mạnh dần lên trong một cơn giông thực sự. Anh lướt qua cánh cửa thứ hai một cách rón rén hết mức có thể, và tiến vào trong.
Xộc vào mũi anh là một cái mùi nồng nặc. Hàm răng anh nghiến chặt lại trong lúc quan sát toa tàu, đếm số đầu người. Có ba người ở chỗ hàng ghế. Hai trong số đó ở góc xa bên phải, một còn lại ngay bên trái anh, đều ngồi thụp dưới ghế. Tất cả đã chết.
Gã đàn ông trên đường…
Billy nhăn mặt, nhận ra rằng bất cứ ai trong số này cũng đều có thể là cái tên điên khùng đã chắn đường xe jeep, làm nó gặp tai nạn. Anh chỉ nhìn thoáng thấy bóng dáng kẻ đó, nhưng vẫn nhớ là hình như trông hắn có vẻ bệnh hoạn. Có lẽ là một trong số những người này – nhưng mà không đúng, họ đã chết nhiều ngày nay rồi mà?
Vậy tên nhóc kia đã bắn cái gì?
Billy tiến đến cái xác gần nhất, ngồi xổm xuống kế bên, nghiên cứu vết thương bằng con mắt nhà nghề trong lúc miệng đang thở gấp. Người này đã chết được một lúc; một phần má đã biến mất, khiến nó trông như đang cười toe toét với anh, quanh rìa vết thương đang thối rữa thành một màu đen kịt. Còn có một, hai vết đạn ghim trên chân mày, cùng với một vũng máu đỏ lòm còn mới đang loang ra quanh đầu và nửa thân trên. Billy càng thêm lo lắng khi chạm tay vào vũng máu. Nó hãy còn ấm. Cái thây gần đó nhất, của một phục vụ tàu, trông cũng chẳng khác gì, ngoại trừ vết thương nằm trên cổ.
Anh không phải là Enstein, nhưng cũng chưa đến nỗi mất khả năng suy luận. Máu còn tươi chứng tỏ rằng những người này chỉ trông có vẻ đã chết. Việc bị ăn vài viên đạn có nghĩa là họ đã cố tấn công tay S.T.A.R.S. đơn độc đó.
Có nghĩa là mình phải hết sức cẩn thận, anh vừa nghĩ vừa nhổm dậy, ngoái nhìn cái xác trên ghế phía sau lưng, đôi mắt nhíu lại. Hình như gã đó vừa động đậy, hay chỉ là ảo giác do ánh đèn tạo ra? Dù thế nào đi nữa, anh cũng nên đi sang chỗ khác thôi.
Anh di chuyển dọc theo lối đi, bước qua những cái xác, cố gắng quan sát tất cả họ cùng lúc trong lúc nguyền rủa mình vì đã đi tìm tên nhóc S.T.A.R.S.. Phải chi mà vứt béng được cái lương tâm chết bầm đi, thì giờ này anh đã thoát thân rồi.
Anh tiến qua hai cánh cửa, vũ khí sẵn sàng khi bước vào toa kế. Căn cứ theo cách bài trí hoa lệ thì đây không phải là toa cho hành khách; từ vị trí lối vào, anh chỉ có thể thấy được một hành lang ngắn chạy dọc tới trước, với hai cánh cửa đóng kín bên tay phải, vài cái cửa sổ ở phía đối diện. Anh cân nhắc đến việc kiểm tra qua các phòng, tin chắc là nó sẽ nhanh thôi – bởi lẽ sẽ rất mạo hiểm nếu đi quay lưng lại một khu vực không an toàn – có điều lúc này anh bắt đầu cho rằng mình đang bị lương tâm chơi khăm. Billy không có ý định đi rà quét hết cả đoàn tàu, anh chỉ tính xem coi tên nhóc có ổn không trước khi cao chạy xa bay.
Và nếu không thấy tên nhóc đó trong vài phút nữa, mình nhất định sẽ chuồn ngay. Quỷ tha ma bắt.
“Quỷ tha ma bắt” không phải là một từ thích hợp để diễn tả nỗi ghê sợ đang ngấm ngầm bộc phát trong anh – nhưng anh đã không ít lần chứng kiến những người mạnh mẽ bị nỗi sợ hạ gục, nên tốt hơn là phải dừng ngay những tưởng tượng về lũ quái vật hay về bóng tối hắc ám. Cứ coi như chỉ là một giấc mơ tồi tệ và hãy làm tất cả những gì có thể.
Anh len vào hành lang, di chuyển một cách lặng lẽ giữa vách tường và căn phòng lởm chởm vết cắt bên phải. Anh đi qua một cánh cửa mở đang bị chắn bởi những thùng giấy các tông ngổn ngang. Có lẽ là nhà kho. Không có cái xác nào, nhưng mùi thối thì nồng nặc trong không khí. Vài cái cửa sổ còn nguyên vẹn đang phản chiếu bộ dạng tái nhợt của anh, bên ngoài lúc này chỉ có bóng tối và mưa. Anh hoang mang nhận ra một điều, rằng những mảnh thủy tinh văng ra từ các khung cửa vỡ đều nằm dưới sàn gỗ… Có nghĩa là ai đó đã vào đây, chứ không phải đi ra khỏi đây. Đến sởn cả gai ốc.
Dường như cái hành lang lởm chởm này có lối rẽ trái ngay đằng trước, đi ngang qua một cánh cửa có tấm biển “PHÒNG TRƯỞNG TÀU.” Anh gần sắp sửa đến chỗ đầu tàu rồi –
- và thấy có một cái bóng nhợt nhạt khác ngay đằng trước, đang phản chiếu trên cửa sổ, ngay chỗ cua quẹo. Anh dừng bước, giữ im lặng tuyệt đối, quan sát người đó ngồi xổm xuống, lưng quay ra hành lang, hiển nhiên là một mục tiêu ngon ơ cho một đòn tấn công từ phía sau. Nếu đây là một thành viên S.T.A.R.S., anh ta hoặc cô ta coi bộ phải luyện tập thêm.
Billy rón rén tiến tới vài bước và nâng súng lên, di chuyển đằng sau bóng người. Anh nghĩ mình cần tránh đụng độ trực tiếp – tên nhóc hiển nhiên đã an toàn và còn nguyên vẹn, mà anh thì cần biến đi càng nhanh càng tốt - nhưng anh lại cũng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, và đây có thể là đầu mối cung cấp thông tin duy nhất cho anh.
Thành viên S.T.A.R.S. đó quay lại, trông thấy Billy, và từ từ, từ từ đứng lên, đối mặt với anh.
Gọi là “nhóc” cũng không quá phóng đại so với vóc dáng, anh nghĩ thầm trong lúc nhìn xuống cặp mắt mở to ngây thơ của cô thiếu nữ. Lạy Chúa, bộ họ tuyển quân ngay trong trường trung học hay sao vậy? Cô ta khá nhỏ con, thấp hơn anh đến nửa foot, và còn xinh xắn nữa – tóc màu nâu đỏ, vóc dáng thon thả khỏe mạnh, khuôn mặt thanh tú. Anh sẽ rất ngạc nhiên nếu cô ta nặng được hơn một trăm pound.
Cô đang ngồi xổm trước một thi thể ghê rợn của đàn ông, nằm lăn lóc trong góc phòng kế bên cửa ra vào. Không biết cô ta có che dấu không, nhưng rõ ràng là trông cô chẳng hề ngạc nhiên khi thấy anh.
”Billy,” cô lên tiếng, ngữ điệu trong trẻo và du dương, nhưng ngôn từ đã khiến anh phải mím môi lại. ”Trung úy Coen.”
Khốn kiếp. Rốt cuộc thì người ta đã tìm thấy chiếc xe jeep.
Anh nâng súng lên, chĩa thẳng vào mắt phải của cô ta, ra vẻ lãnh đạm. ”Xem ra cô có biết tôi. Chắc là đang nghĩ vẩn vơ đến tôi chứ gì?”
”Anh là tù nhân bị áp giải đến nơi hành quyết,” cô tiếp tục, giọng nói sắc gọn. ”Anh đã đi cùng với những người lính ngoài kia.”
Cô ta nghĩ mình là thủ phạm, rằng mình đã giết họ, anh nghĩ thầm. Điều đó thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của cô. Nếu cô ta đã không thấy mối liên hệ giữa mấy cái thây biết đi với chiếc xe jeep gặp nạn, thì ắt là cũng chẳng biết gì về những chuyện đang xảy ra. Và anh không có lý do gì để làm cô nàng vỡ mộng cả. Cô ta cố ra vẻ cứng cỏi, nhưng anh thì thấy rõ rằng mình đang khiến cô thấy bị đe dọa. Và anh sẽ dựa vào đó để thoát thân.
”Huh, theo tôi thấy,” anh nói. ”Cô là thành viên S.T.A.R.S. Tôi không có ý làm phiền, nhưng xem ra cô chẳng thích thấy tôi xuất hiện ở đây đâu. Có lẽ nên chấm dứt cuộc trò chuyện ngắn ngủi này được rồi.”
Billy hạ súng xuống rồi quay lưng đi thẳng, điệu bộ thoải mái và thong thả. Không phải anh có ý coi thường, nhưng vì cô ta khá non kinh nghiệm và lại đang e ngại anh, nên anh tin chắc rằng cô sẽ không dám hành động. Việc này khá mạo hiểm, nhưng anh nghĩ nó sẽ hiệu nghiệm.
Anh nhét súng vào thắt lưng và đã đi được nửa hành lang thì nghe thấy tiếng chân cô ta bám theo. Chết tiệt thật.
”Đứng yên! Anh đã bị bắt!” cô cất tiếng rắn rỏi.
Anh quay lại phía cô ta, mặt đối mặt, và thấy cô thậm chí còn chưa rút súng ra khỏi bao. Cô đang cố làm ra vẻ khắc nghiệt, nhưng coi bộ không đạt cho lắm.
Tình thế đã bớt phần nghiêm trọng, và anh đã có thể cười.
”Thôi khỏi đi cô bé. Tôi đã mang còng tay sẵn rồi,” anh vừa nói vừa giơ tay trái lên và lắc lắc cho cái còng kêu lanh canh. Rồi lại quay lưng và đi thẳng một mạch.
”Anh nên biết là tôi có thể bắn đấy!” cô gọi với theo, nhưng giọng nói lúc này đã có phần tuyệt vọng; và anh không hề dừng bước. Cô ta không đuổi theo, và vài giây sau, anh đã lách qua cánh cửa đầu tiên tiếp nối hai toa tàu.
Anh mở cánh cửa dẫn vào toa có những hành khách đã chết, miệng cười toe toét khoan khoái. Mọi chuyện đều tiến triển tốt đẹp –
- và anh thấy cái xác ngồi thụp trong ghế giờ đã đứng dậy, lắc lư, con mắt duy nhất còn lại nhìn đăm đăm về phía anh. Với một tiếng rên thèm thuồng, nó lết tới trước, những ngón tay duỗi ra quơ quào như thể muốn dò dẫm tìm đường đi đến chỗ anh đứng.
Billy ngồi bệt dưới sàn giữa hai hàng ghế, loay hoay mở còng tay bằng cái kẹp giấy vừa tìm được. Khóa tay bên phải đã mở khi chiếc xe jeep bị lật, nhưng anh phải tháo nốt cái còn lại nếu không muốn mang theo một thứ vòng trang sức của tội phạm.
Tháo nó ra rồi biến khỏi chỗ này, anh nghĩ thầm, ấn mạnh vào cái lỗ khóa trên lá thép mỏng. Anh không hề nhìn lên, không muốn tìm hiểu xem mình đang ở đâu; không cần thiết. Không khí ngập ngụa mùi của máu bắn tung tóe khắp nơi, và mặc dù toa xe anh đang ở không có cái xác nào, nhưng anh đoan chắc những toa khác phải đầy những tử thi.
Lũ chó, nhất định là vậy… có điều ai đã thả chúng?
Ắt là cái gã họ đã thấy trong rừng. Cái gã đã chận ngang đường xe jeep, làm nó mất phương hướng. Billy bị hất văng đi nhưng không có chút tổn thương nào ngoài vài vết bầm. Những người áp giải anh ta, Dickson và Elder, bị mắc kẹt dưới chiếc xe lật ngã. Họ vẫn còn sống. Cái tên chặn ngang đường chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Một hoặc hai phút phân vân trôi qua. Anh đứng trong bóng tối nhá nhem, mùi ga nồng nặc phả vào mặt, toàn thân đau nhức, cố gắng cân nhắc – nên bỏ chạy, hay gọi trợ giúp qua bộ đàm? Anh không muốn chết, không đáng phải chết chút nào, trừ khi tin tưởng và ngu ngốc cũng là một tội chết. Nhưng dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc họ, bỏ mặc hai người đàn ông kẹt dưới một tấn kim loại méo mó, bị thương gần như bất tỉnh. Họ đã chọn con đường mòn trong rừng để đến căn cứ, dẫn đến việc sẽ mất không ít thời gian trước khi có người đến trợ giúp. Phải, họ áp giải anh đến nơi hành quyết, nhưng đó chỉ là theo mệnh lệnh; không có chuyện tư lợi gì ở đây, và họ cũng không đáng phải chết hơn anh chút nào.
Anh quyết định chọn cả hai, nghĩa là gọi điện xin trợ giúp, rồi cao chạy xa bay… thế nhưng lũ chó đã đến. Những sinh vật to lớn, ướt át và quái đản; ba con tất cả, và anh đã chạy bán sống bán chết, bởi lẽ có điều gì đó hết sức khác thường về bọn chúng; anh biết vậy trước cả khi chúng tấn công Dickson, giật đứt cổ họng trong lúc lôi anh ta ra khỏi gầm xe.
Billy nghĩ mình vừa nghe một tiếng click và thử lắc còng tay, miệng rít lên khi thấy cái khóa kim loại vẫn không chịu nhúc nhích. Đồ quỷ. Thật may mắn khi tìm được cái kẹp giấy, khi mà có vô khối thứ vung vãi khắp nơi - giấy, túi, áo khoác, đồ dùng cá nhân – và máu dính khắp mọi chỗ. Có thể anh đã tìm được thứ gì đó hữu ích hơn nếu lùng sục kỹ một chút… mặc dù như vậy tức là phải lưu lại trên toa tàu, một điều nghe chẳng hay ho gì mấy. Theo anh đoán, đây chắc là nơi bọn chó cư ngụ, chúng chờ sẵn ở đây để đón tiếp bất cứ kẻ xấu số nào xuất hiện gần đoàn tàu. Anh vốn chỉ muốn vào đây tránh lũ chó, để lấy lại bình tĩnh trước khi tính bước tiếp theo.
Và xem ra đây là một Chuyến Xe Giết Người, anh vừa nghĩ vừa lắc đầu. Cứ như một cái chảo rán trên lửa. Cho dù chuyện gì đang xảy ra trong rừng đi nữa, anh cũng không muốn dính líu vào đó. Anh phải tháo còng, tìm cho mình thứ vũ khí nào đó, có lẽ phải lục lấy một hai cái ví trong đống hành lý đầy máu kia – chủ nhân của chúng chắc hẳn đã đi vào quên lãng rồi – và cuốn xéo trở về thế giới văn minh. Có lẽ đến Canada hoặc Mexico. Truớc giờ anh chưa từng ăn trộm, chưa từng tính chuyện vượt biên, nhưng đã đến lúc phải suy nghĩ như một tên tội phạm, nếu anh còn muốn sống sót.
Anh nghe tiếng sấm, rồi tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ vỡ toang. Tiếng lộp độp dồn dập hơn, không khí ngập mùi máu loãng ra đôi chút bởi một làn gió thổi qua khung cửa. Thật đúng lúc. Có vẻ như anh sẽ được che giấu trong cơn mưa bão.
”Sao cũng được,” anh lầm bầm, và ném cái kẹp giấy vô dụng lên băng ghế đằng trước. Tình hình lúc này là nghiêm trọng không thể tả nổi, và anh ngờ là nó sẽ còn tệ hơn –
Billy cứng người, nín thở lại. Cửa lên xuống tàu đang mở ra. Anh có thể nghe thấy tiếng kim loại trượt đi, cơn mưa nặng hạt hơn, và lại im ắng như cũ. Ai đó đã lên tàu.
Khốn kiếp! Có phải là cái gã điên với lũ chó?
Hay ai đó đã tìm thấy chiếc xe jeep?
Anh cảm thấy bao tử quặn thắt lại. Có thể lắm. Có thể ai đó từ căn cứ đã đi đường tắt vào tối nay, có thể đã gọi thông báo khi phát hiện vụ tai nạn – và nhận ra còn một hành khách thứ ba nữa, một kẻ đi bộ nhất định phải chết.
Có lẽ anh đang bị săn lùng.
Anh không nhúc nhích, tai căng ra lắng nghe âm thanh di chuyển của người vừa tiến vào từ màn mưa. Trong vài giây, không có gì cả - rồi anh nghe thấy bước chân khe khẽ, một tiếng, lại một tiếng nữa. Người đó dịch chuyển ra xa chỗ anh, về phía đầu toa.
Billy rướn người tới trước, cẩn thận chuồi cái còng xuống dưới cổ áo để nó đừng kêu leng keng, di động chầm chậm đến khi có thể thấy được phần rìa của dãy ghế. Ai đó đang bước qua cánh cửa tiếp giáp giữa hai toa, vóc dáng mảnh khảnh thấp bé – có lẽ một cô gái, hoặc một thanh niên trẻ, mặc áo chống đạn Kevlar màu xanh của quân đội. Anh chỉ có thể nhận ra vài ký tự trên lưng áo, một chữ S, một chữ T, một chữ A - trước khi người đó khuất dạng.
S.T.A.R.S. Chẳng lẽ họ đã gởi một đội đến để tìm anh sao? Không thể nào, không thể nhanh như vậy – xe jeep mới lật chừng một giờ trước, và S.T.A.R.S. đâu phải đơn vị trực thuộc quân đội, họ là một cơ quan bên cảnh sát, không lý nào người ta lại gọi đến họ vào cuộc. Chắc là có liên quan đến mấy con chó anh thấy lúc nãy, một bầy thú hoang đột biến; S.T.A.R.S. thường chịu trách nhiệm giải quyết những vấn đề nan giải mà cảnh sát địa phương đã bó tay. Hoặc có thể họ đến để xem cái gì đã làm đoàn tàu bị dừng.
Việc gì phải bận tâm đến lý do chứ? Họ có súng mà, và nếu họ mà phát hiện ra mày là ai thì đừng hòng được tự do nữa. Chuồn khỏi đây ngay.
Với những con chó ăn thịt người chờ trong rừng ư? Còn lâu nếu chưa có vũ khí, không đời nào. Chắc phải có bảo vệ trên tàu, một ai đó được thuê để cầm súng; anh chỉ việc tìm là thế nào cũng gặp. Coi bộ hơi mạo hiểm, nhất là khi một thành viên S.T.A.R.S. đang ở trên tàu – nhưng dù sao cũng có một người thôi. Nếu cần…
Billy lắc lắc đầu. Anh chẳng muốn dính vào mấy vụ chết chóc của Đội Đặc Nhiệm. Nếu lâm vào trường hợp bất khả kháng, tại đây và vào lúc này, anh sẽ chống trả hoặc bỏ chạy. Anh không thể giết người, không một lần nào nữa. Nhất là người tốt.
Billy khom người xuống, cái còng lủng lẳng trên cổ tay. Anh nhìn qua những vật dụng trong toa tàu một lượt, rồi di chuyển ngược hướng với kẻ vừa xâm nhập, quan sát xem có gì hữu dụng không. Tránh được thì cứ tránh. Anh chỉ -
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba phát súng vang lên từ toa tàu đằng trước. Ngừng một chốc, rồi ba, bốn phát nữa… và im lặng.
Có vẻ không phải toa nào cũng trống trải. Bao tử anh quặn lên, nhưng anh tuyệt đối không cho phép mình do dự trong lúc chộp lấy cái cặp táp đầu tiên, và bắt đầu lục soát.
..oOo..
Toa đầu tiên không có dấu hiệu nào của sự sống cả - nhưng có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra, không nghi ngờ gì nữa.
Va chạm chăng? Không phải, phần khung đâu có vẻ gì bị hư hại… nhưng máu thì rất nhiều!
Rebecca khép cánh cửa sau lưng, bỏ lại cơn mưa nặng hạt bên ngoài, và quan sát đống hỗn độn xung quanh. Phần nội thất khá là bắt mắt, toàn một màu đen tuyền của gỗ và những tấm thảm đắt tiền, đèn được bố trí theo kiểu cổ điển, giấy dán tường rắc bột vải. Có nhiều tờ báo, cặp táp, áo khoác, túi xách, chúng mở toang vung vãi khắp dưới sàn – có vẻ đã có một vụ va chạm, khung cảnh càng được tô điểm thêm bởi những giọt máu lấm tấm nhỏ giọt khắp các vách buồng. Có điều các hành khách đâu hết rồi?
Cô bước vào trong toa tàu, quét súng lên xuống dọc lối đi giữa. Một vài ngọn đèn còn sáng, đủ để quan sát, nhưng bóng tối vẫn khá dày đặc. Không có thứ gì chuyển động cả.
Phần lưng dãy ghế bên trái của cô lấm tấm vết máu. Cô đưa tay ra sờ vào một vệt lớn, rồi cọ cọ vào quần, mặt nhăn nhó. Nó còn ướt.
Đèn còn sáng, máu còn mới. Dù có chuyện gì thì nó cũng mới vừa xảy ra thôi. Có thể là Trung uý Billy? Hắn ta đang bị truy nã vì tội giết người… tuy nhiên việc này có vẻ không hợp lý lắm, trừ khi hắn có cả một băng đảng; tình trạng có phần quá nghiêm trọng, giống như một thảm họa thiên nhiên hơn là một tai nạn con tin.
Hoặc giống như những vụ án mạng trong rừng.
Cô khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu. Những kẻ giết người ắt đã lại ra tay lần nữa. Những thi thể tìm thấy bị xâu xé, bị cắt xẻo, và hiện trường vụ án có thể nói giống y như đoàn tàu đẫm máu này. Cô nên ra khỏi đây ngay, báo cho đội trưởng và các đồng đội. Nhưng khi dợm quay gót ra cửa thì cô lưỡng lự.
Mình có thể lục soát đoàn tàu trước.
Thật buồn cười. Họa có là điên mới ở lại đây có một mình, quá ngu ngốc và nguy hiểm. Chẳng ai lại muốn cô phải lục soát hiện trường án mạng một mình – ấy là trong trường hợp có ai đó bị giết. Biết đâu đã có chạm súng hoặc xảy ra chuyện gì đó, và cả đoàn tàu đã di tản.
Không đâu. Thật là ngu ngốc. Nếu vậy thì đã phải có cảnh sát ở khắp mọi nơi chứ, rồi bộ phận cứu thương khẩn cấp, trực thăng, phóng viên đưa tin. Dù có chuyện gì đi nữa, chắc chắn mình là người đầu tiên có mặt tại hiện trường... và bảo vệ hiện trường là ưu tiên số một.
Rebecca không khỏi tự hỏi, liệu các đàn anh sẽ nói gì khi thấy cô xoay sở một mình. Một điều chắc chắn là họ sẽ thôi không gọi cô là “nhóc” nữa. Ít ra cái mác tân binh sẽ sớm bị bỏ lại đằng sau. Chỉ nhìn quanh một lượt thôi, có gì nghiêm trọng lắm đâu, và nếu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, cô sẽ gọi ngay cho các đồng đội.
Cô gật gù. Đúng vậy. Gì chứ nhìn qua một cái thì cô làm được, không thành vấn đề. Hít sâu một hơi, cô bắt đầu ở toa trước, cẩn thận bước qua những túi hành lý rải rác. Lúc tiến đến cánh cửa nối liền hai toa, Rebecca tự trấn tĩnh mình rồi nhanh chóng lướt tới, và dũng khí của cô vụt biến mất tiêu khi mở cái thứ hai. Ôi, không.
Toa vừa rồi hết sức lộn xộn nhưng cũng không tệ bằng ở đây. Từ vị trí đang đứng có thể thấy được ba, bốn – năm người, tất cả dường như đã chết, khuôn mặt bị xé nát bởi những vết cắt không rõ nguyên do, toàn thân ướt sũng trong một thứ chất lỏng đen đúa. Vài cái xác thụt sâu trong ghế, chắc là đã bị giết khi đang ngồi. Mùi tử khí phảng phất trong không gian, gần như mùi đồng và mùi phân, hoặc mùi trái cây thối giữa một ngày nóng bức.
Cánh cửa tự động đóng sập lại sau lưng. Rebecca thấy tim đập loạn lên khi nhận ra mình đang bị tách rời khỏi nhóm, có lẽ nên gọi hỗ trợ ngay – và rồi cô phát giác thấy mình không hề đơn độc khi nghe có tiếng làu bàu cất lên.
Cô chĩa súng về lối đi giữa toa, không biết âm thanh đó phát ra từ đâu, tim đập nhanh gấp bội.
”Bước ra ngay!” cô quát lớn, ngữ điệu rắn rỏi và thị uy ngoài mong đợi. Tiếng làu bàu vẫn tiếp tục, trong cái toa tàu vắng vẻ này nghe nó nghèn nghẹn và tắc tị một cách quái đản làm sao, khiến cô tưởng tượng ra cái cảnh một tên giết người điên cuồng đang ngồi đâu đó, lầm thầm tự nhủ sau khi gây án.
Cô định lặp lại mệnh lệnh lần nữa thì phát giác ra, âm thanh đó xuất phát từ sàn tàu phía nửa trên của lối đi. Có một cái radio xách tay cỡ nhỏ, đang phát tin tức trên kênh AM. Cô bước lại gần, không khỏi ngạc nhiên khi cảm thấy thoái mái hẳn ra; rốt cuộc thì cô chỉ có một mình.
Cô đứng trước cái radio, mũi súng hạ thấp. Có một cái xác cạnh cửa sổ bên trái, Rebecca nhìn lướt qua nó rồi quay đi ngay; cổ họng người đó đã bị chém đứt, tròng mắt thụt hẳn vào trong. Khuôn mặt xám ngoét và bộ đồ tả tơi sáng lóng lánh bởi một chất lỏng sền sệt, trông nó y như một con zombie trong phim kinh dị.
Cô cúi xuống nhấc cái radio lên, tự cười thầm vì sự hoảng hốt khi nãy. Cái tên “giết người điên cuồng” của cô chẳng qua là một giọng nữ đang đọc bản tin. Chất lượng thu âm thật là tệ quá cỡ, tiếng rin rít cứ kêu xè xè sau từng đoạn.
Thôi được, cứ coi như cô là con ngốc vậy. Dù thế nào đi nữa, giờ cũng là lúc nên gọi Enrico. Rebecca quay lại, định ra ngoài để tín hiệu cuộc gọi được tốt hơn, thì có một chuyển động chậm chạp ở hàng ghế chỗ cửa sổ. Nó chỉ thoáng qua trong một chốc, đến nỗi cô nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy mưa rơi. Rồi cái di động đó rên lên, phát ra một thứ tiếng thấp trầm đầy khổ sở, và cô hiểu ngay đây không phải là tiếng mưa.
Cái xác trên ghế đang ngóc dậy và di chuyển về phía cô. Cái đầu méo mó của gã ta hầu như lệch sang một bên, để lộ những thớ thịt nơi cổ họng, và tiếng rên kéo dài ra đầy thèm khát, trong lúc gã dang rộng hai tay ra phía trước, bộ mặt hư hại nhễu đầy máu và một thứ chất lỏng ươn ướt.
Cô thả rơi cái radio xuống và lùi lại một bước trong khiếp đảm. Cô đã nhầm, anh ta chưa chết, nhưng hiển nhiên đã mất hẳn lý trí bởi sự đau đớn. Cô cần giúp anh ta. Không có đủ dụng cụ trong túi cứu thương, nhưng cũng có thuốc giảm đau, cần phải đặt anh ta nằm xuống, ôi, Chúa ơi, cái gì xảy ra vậy –
Người đàn ông đã tiến tới gần hơn, đang vói tay về phía cô, hốc mắt toàn một màu trắng bệch, chất lỏng màu đen tuôn ra từ cái miệng tả tơi – và bất chấp những gì đang tự nhủ về trách nhiệm của mình, về những việc cần làm để xoa dịu sự khổ sở cho anh ta, cô vẫn phải lùi thêm một bước nữa theo quán tính. Trách nhiệm là một chuyện, còn bản năng đang thúc giục cô hãy chạy cho mau, chạy thật xa, rằng hắn ta đang muốn tấn công cô.
Cô quay lại, không biết phải làm gì nữa – và có thêm hai người khác đứng giữa lối đi sau lưng cô, cả hai có bộ mặt đờ đẫn và hư hại giống như gã mắt trắng đó. Chúng đang di chuyển đến gần cô một cách đều đều như những con quái vật trong phim kinh dị. Gã đi trước mặc đồng phục, có lẽ người phục vụ trên tàu, bộ mặt hốc hác xương xẩu của hắn phủ một màu xám ngoét. Tên đằng sau có bộ mặt bị toạc mất một phần, để lộ những cái răng ở khóe miệng bên phải.
Rebecca lắc đầu, vũ khí gương cao. Có lẽ là một bệnh dịch hay một vụ nhiễm độc hóa học gì đó. Trông bọn chúng hết sức bệnh hoạn, nhất định là vậy – ngoại trừ một điều, cả ba đang tiến đến cô càng lúc càng gần, giơ ra những ngón tay xương xẩu màu xám, cất tiếng rên rỉ đói khát. Có thể chúng đang bệnh, nhưng chúng cũng đang tấn công cô. Cô chắc chắn điều đó cũng như chắc chắn biết rõ tên mình vậy.
Bắn! Bắn ngay đi!
”Đứng lại!” Cô quát lớn, quay lại gã đàn ông mắt trắng dã. Hắn ta là kẻ đứng gần hơn, rất gần, và không có dấu hiệu gì cho thấy là hắn quan tâm tới khẩu súng đang chĩa thẳng vào người. ”Nếu không tôi bắn!”
”Aaaahh,” con quái vật tru lên và vồ lấy cô, mấy cái răng đen sì nhe ra, và Rebecca nổ súng.
Hai, ba phát, đạn xoáy sâu vào lớp thịt đã đổi màu. Hai phát đầu ghim trúng ngực nó, viên thứ ba khoét thủng một lỗ ngay phía trên mắt phải. Con quái vật rú lên sau phát thứ ba, âm thanh nghe thất vọng nhiều hơn là đau đớn, trước khi đổ sụm xuống sàn.
Cô xoay lại, cầu mong tiếng súng sẽ làm chùn chân hai tên kia, và thấy bọn chúng đang sắp sửa chộp lên mình, những con mắt đờ đẫn, những tiếng rên thèm khát. Phát súng thứ nhất của cô găm thẳng vào cổ họng tên mặc đồng phục, khiến hắn ngã lăn quay, rồi cô ngắm vào chân của tên thứ hai. Có lẽ chỉ nên bắn bị thương thôi, làm hắn ngã –
Gã mặc đồng phục đã lại nhào tới trước, máu tuôn trào từ cổ họng.
”Chúa ơi,” cô cất tiếng thì thào trong choáng váng, nhưng chúng lại đã đến, cô không có thời gian để tự hỏi hay suy nghĩ gì nữa. Cô nhấc súng lên, bắn thêm hai, ba phát nữa, tất cả đều nhắm vào đầu. Máu thịt văng tung tóe. Cả hai đã gục xuống.
Một sự yên tĩnh bao trùm xung quanh, Rebecca quét mắt nhìn khắp toa tàu, toàn thân run lẩy bẩy vì kích động. Còn hai, ba “cái xác” nữa, nhưng chúng không hề nhúc nhích.
Chuyện gì thế này? Mình tưởng họ chết rồi chứ.
Họ đã chết. Họ là những con zombie.
Không, thật vô nghĩa. Rebecca kiểm tra lại băng đạn trong lúc vắt óc ra tìm hiểu. Họ không phải là zombie, đây đâu phải là phim ảnh. Nếu họ thật sự đã chết, đạn không thể nào làm máu văng ra như vậy; máu không thể chảy nếu tim đã ngừng đập.
Nhưng chúng chỉ ngã gục khi bị bắn vào đầu. Đúng vậy. Nhưng điều đó có thể là do một thứ bệnh dịch, một thứ gì đó làm tê liệt cảm giác đau đớn…
Những tên giết người trong rừng. Rebecca tròn xoe hai mắt, xâu chuỗi những sự kiện lại với nhau. Nếu đã có một vụ nhiễm độc hóa học hoặc bệnh dịch, nó ắt sẽ tác động lên một số người trong rừng, khiến họ tấn công người khác. Còn các báo cáo về những con chó hoang man rợ - phải chăng căn bệnh lây lan trên nhiều loài khác nhau? Một số những nạn nhân bị ăn thịt, có ít nhất hai thi thể xuất hiện những vết cắn xé gây ra bởi vết răng của người và động vật.
Cô gần như ngừng thở khi nghe tiếng chuyển động khe khẽ. Đằng sau cánh cửa cô vừa bước qua, hình như một cái thây vừa thụp xuống dưới ghế. Cô dõi theo nó trong chờ đợi, cái gì phải đến rồi sẽ đến thôi, nhưng không có thêm chuyển động nào nữa, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng mưa rơi. Chúng là những thây ma, hay nạn nhân của một tấn thảm kịch? Dù thế nào thì cô cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm nữa.
Rebecca quay gót, bước qua gã đàn ông mắt trắng dã lúc này đã chết thật sự, quyết định hướng tới cánh cửa trước toa. Cô phải rời khỏi đoàn tàu này để báo cho các đồng đội những gì vừa chứng kiến. Đầu cô quay cuồng với những chuyện sẽ đến sau đó – công chúng sẽ được báo động, việc cách ly được tiến hành ngay lập tức. Chính quyền liên bang cũng sẽ nhúng tay vào, các tổ chức như CDC, USAMRID, thậm chí cả EPA, một cơ quan có đủ quyền hành để phong tỏa mọi thứ, sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Sẽ có cả núi công việc, nhưng cô thực sự có thể đóng góp sức lực vào đó, thực sự tạo nên một –
Cái thây đằng cuối toa lại đã nhúc nhích, cái đầu của nó gập xuống ngực, và tất cả những suy tưởng giải cứu Raccoon biến mất tiêu khỏi đầu óc cô. Rebecca quay lưng mà chạy tới cửa nối tiếp, sợ đến hết hồn. Lúc này cô chỉ muốn biến khỏi đây thôi.
..oOo..
Không mất quá lâu để tìm thấy vũ khí. Billy vừa cảm thấy may mắn khi có được nó, vừa cảm nhận một sự thân thiết với khẩu súng lục MP tìm được trong một cái túi xách lèn dưới ghế. Nó cùng một kiểu với thứ mà những người áp tải anh ta sử dụng. Còn có một băng đạn dự phòng và nửa hộp đạn hiệu Parabellum cỡ 9x19mm, cùng với một chiếc bật lửa, khá thuận tiện để mang theo bên mình; ai mà biết được lúc nào cần tới lửa.
Anh nạp đạn, nhét băng đạn dự phòng vào thắt lưng, mấy viên nằm ngoài thì cho vào túi trước, ước gì mình đang mặc quân phục dã chiến thay vì thường phục. Quần jean xanh không phải là thứ thích hợp để nhồi nhét đủ thứ hổ lốn thế này. Anh bắt đầu nhìn quanh để kiếm một chiếc áo khoác, và rồi quyết định bỏ ý nghĩ đó đi; tối nay khá oi bức cho dù trời có mưa, và ì ạch vác theo một mớ vải bông ướt sũng sẽ là tệ hết chỗ nói. Một cái túi nhỏ thì thích hợp hơn.
Anh đứng trước cánh cửa hướng ra khu rừng, vũ khí trong tay, tự nhủ rằng đã tới lúc phải đi – nhưng vẫn chưa cất bước. Anh đã không nghe thấy một tiếng động nào nữa từ tên nhóc S.T.A.R.S., sau bảy phát súng khi nãy. Vài phút đã trôi qua; nếu kẻ đó có gặp rắc rối thì cũng đã quá trễ để anh kịp can thiệp –
Mày điên sao? lý trí của anh đang làm việc. Chuồn mau, đồ ngu!
Đúng vậy, đương nhiên là vậy. Anh phải biến khỏi đây. Nhưng Billy không sao rũ bỏ được những phát súng ấy ra khỏi đầu, và cứ chần chừ đó trong một lúc lâu, đủ lâu để một người tốt quyết định không quay lưng lại khi có kẻ cần giúp đỡ. Với lại, nếu tên nhóc đã chết, anh sẽ kiếm thêm được vũ khí.
”Đúng rồi,” anh lầm bầm, thấy hết sức thoải mái khi kiếm ra được một lý do đúng-kiểu-tội-phạm để thỏa mãn mục tiêu của mình. Chẳng cần giúp ai hết, chỉ ngó qua một cái thôi.
Billy vừa ậm ừ trong họng vừa tránh xa cánh cửa, tránh xa sự tự do, thay vào đó di chuyển đến toa trước. Anh bước qua cửa thứ nhất, ngập ngừng một chốc ở điểm nối hai toa trước khi chạm vào tay cầm của cái thứ hai, mở lối vào toa kế. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng mưa rơi, đang mạnh dần lên trong một cơn giông thực sự. Anh lướt qua cánh cửa thứ hai một cách rón rén hết mức có thể, và tiến vào trong.
Xộc vào mũi anh là một cái mùi nồng nặc. Hàm răng anh nghiến chặt lại trong lúc quan sát toa tàu, đếm số đầu người. Có ba người ở chỗ hàng ghế. Hai trong số đó ở góc xa bên phải, một còn lại ngay bên trái anh, đều ngồi thụp dưới ghế. Tất cả đã chết.
Gã đàn ông trên đường…
Billy nhăn mặt, nhận ra rằng bất cứ ai trong số này cũng đều có thể là cái tên điên khùng đã chắn đường xe jeep, làm nó gặp tai nạn. Anh chỉ nhìn thoáng thấy bóng dáng kẻ đó, nhưng vẫn nhớ là hình như trông hắn có vẻ bệnh hoạn. Có lẽ là một trong số những người này – nhưng mà không đúng, họ đã chết nhiều ngày nay rồi mà?
Vậy tên nhóc kia đã bắn cái gì?
Billy tiến đến cái xác gần nhất, ngồi xổm xuống kế bên, nghiên cứu vết thương bằng con mắt nhà nghề trong lúc miệng đang thở gấp. Người này đã chết được một lúc; một phần má đã biến mất, khiến nó trông như đang cười toe toét với anh, quanh rìa vết thương đang thối rữa thành một màu đen kịt. Còn có một, hai vết đạn ghim trên chân mày, cùng với một vũng máu đỏ lòm còn mới đang loang ra quanh đầu và nửa thân trên. Billy càng thêm lo lắng khi chạm tay vào vũng máu. Nó hãy còn ấm. Cái thây gần đó nhất, của một phục vụ tàu, trông cũng chẳng khác gì, ngoại trừ vết thương nằm trên cổ.
Anh không phải là Enstein, nhưng cũng chưa đến nỗi mất khả năng suy luận. Máu còn tươi chứng tỏ rằng những người này chỉ trông có vẻ đã chết. Việc bị ăn vài viên đạn có nghĩa là họ đã cố tấn công tay S.T.A.R.S. đơn độc đó.
Có nghĩa là mình phải hết sức cẩn thận, anh vừa nghĩ vừa nhổm dậy, ngoái nhìn cái xác trên ghế phía sau lưng, đôi mắt nhíu lại. Hình như gã đó vừa động đậy, hay chỉ là ảo giác do ánh đèn tạo ra? Dù thế nào đi nữa, anh cũng nên đi sang chỗ khác thôi.
Anh di chuyển dọc theo lối đi, bước qua những cái xác, cố gắng quan sát tất cả họ cùng lúc trong lúc nguyền rủa mình vì đã đi tìm tên nhóc S.T.A.R.S.. Phải chi mà vứt béng được cái lương tâm chết bầm đi, thì giờ này anh đã thoát thân rồi.
Anh tiến qua hai cánh cửa, vũ khí sẵn sàng khi bước vào toa kế. Căn cứ theo cách bài trí hoa lệ thì đây không phải là toa cho hành khách; từ vị trí lối vào, anh chỉ có thể thấy được một hành lang ngắn chạy dọc tới trước, với hai cánh cửa đóng kín bên tay phải, vài cái cửa sổ ở phía đối diện. Anh cân nhắc đến việc kiểm tra qua các phòng, tin chắc là nó sẽ nhanh thôi – bởi lẽ sẽ rất mạo hiểm nếu đi quay lưng lại một khu vực không an toàn – có điều lúc này anh bắt đầu cho rằng mình đang bị lương tâm chơi khăm. Billy không có ý định đi rà quét hết cả đoàn tàu, anh chỉ tính xem coi tên nhóc có ổn không trước khi cao chạy xa bay.
Và nếu không thấy tên nhóc đó trong vài phút nữa, mình nhất định sẽ chuồn ngay. Quỷ tha ma bắt.
“Quỷ tha ma bắt” không phải là một từ thích hợp để diễn tả nỗi ghê sợ đang ngấm ngầm bộc phát trong anh – nhưng anh đã không ít lần chứng kiến những người mạnh mẽ bị nỗi sợ hạ gục, nên tốt hơn là phải dừng ngay những tưởng tượng về lũ quái vật hay về bóng tối hắc ám. Cứ coi như chỉ là một giấc mơ tồi tệ và hãy làm tất cả những gì có thể.
Anh len vào hành lang, di chuyển một cách lặng lẽ giữa vách tường và căn phòng lởm chởm vết cắt bên phải. Anh đi qua một cánh cửa mở đang bị chắn bởi những thùng giấy các tông ngổn ngang. Có lẽ là nhà kho. Không có cái xác nào, nhưng mùi thối thì nồng nặc trong không khí. Vài cái cửa sổ còn nguyên vẹn đang phản chiếu bộ dạng tái nhợt của anh, bên ngoài lúc này chỉ có bóng tối và mưa. Anh hoang mang nhận ra một điều, rằng những mảnh thủy tinh văng ra từ các khung cửa vỡ đều nằm dưới sàn gỗ… Có nghĩa là ai đó đã vào đây, chứ không phải đi ra khỏi đây. Đến sởn cả gai ốc.
Dường như cái hành lang lởm chởm này có lối rẽ trái ngay đằng trước, đi ngang qua một cánh cửa có tấm biển “PHÒNG TRƯỞNG TÀU.” Anh gần sắp sửa đến chỗ đầu tàu rồi –
- và thấy có một cái bóng nhợt nhạt khác ngay đằng trước, đang phản chiếu trên cửa sổ, ngay chỗ cua quẹo. Anh dừng bước, giữ im lặng tuyệt đối, quan sát người đó ngồi xổm xuống, lưng quay ra hành lang, hiển nhiên là một mục tiêu ngon ơ cho một đòn tấn công từ phía sau. Nếu đây là một thành viên S.T.A.R.S., anh ta hoặc cô ta coi bộ phải luyện tập thêm.
Billy rón rén tiến tới vài bước và nâng súng lên, di chuyển đằng sau bóng người. Anh nghĩ mình cần tránh đụng độ trực tiếp – tên nhóc hiển nhiên đã an toàn và còn nguyên vẹn, mà anh thì cần biến đi càng nhanh càng tốt - nhưng anh lại cũng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, và đây có thể là đầu mối cung cấp thông tin duy nhất cho anh.
Thành viên S.T.A.R.S. đó quay lại, trông thấy Billy, và từ từ, từ từ đứng lên, đối mặt với anh.
Gọi là “nhóc” cũng không quá phóng đại so với vóc dáng, anh nghĩ thầm trong lúc nhìn xuống cặp mắt mở to ngây thơ của cô thiếu nữ. Lạy Chúa, bộ họ tuyển quân ngay trong trường trung học hay sao vậy? Cô ta khá nhỏ con, thấp hơn anh đến nửa foot, và còn xinh xắn nữa – tóc màu nâu đỏ, vóc dáng thon thả khỏe mạnh, khuôn mặt thanh tú. Anh sẽ rất ngạc nhiên nếu cô ta nặng được hơn một trăm pound.
Cô đang ngồi xổm trước một thi thể ghê rợn của đàn ông, nằm lăn lóc trong góc phòng kế bên cửa ra vào. Không biết cô ta có che dấu không, nhưng rõ ràng là trông cô chẳng hề ngạc nhiên khi thấy anh.
”Billy,” cô lên tiếng, ngữ điệu trong trẻo và du dương, nhưng ngôn từ đã khiến anh phải mím môi lại. ”Trung úy Coen.”
Khốn kiếp. Rốt cuộc thì người ta đã tìm thấy chiếc xe jeep.
Anh nâng súng lên, chĩa thẳng vào mắt phải của cô ta, ra vẻ lãnh đạm. ”Xem ra cô có biết tôi. Chắc là đang nghĩ vẩn vơ đến tôi chứ gì?”
”Anh là tù nhân bị áp giải đến nơi hành quyết,” cô tiếp tục, giọng nói sắc gọn. ”Anh đã đi cùng với những người lính ngoài kia.”
Cô ta nghĩ mình là thủ phạm, rằng mình đã giết họ, anh nghĩ thầm. Điều đó thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của cô. Nếu cô ta đã không thấy mối liên hệ giữa mấy cái thây biết đi với chiếc xe jeep gặp nạn, thì ắt là cũng chẳng biết gì về những chuyện đang xảy ra. Và anh không có lý do gì để làm cô nàng vỡ mộng cả. Cô ta cố ra vẻ cứng cỏi, nhưng anh thì thấy rõ rằng mình đang khiến cô thấy bị đe dọa. Và anh sẽ dựa vào đó để thoát thân.
”Huh, theo tôi thấy,” anh nói. ”Cô là thành viên S.T.A.R.S. Tôi không có ý làm phiền, nhưng xem ra cô chẳng thích thấy tôi xuất hiện ở đây đâu. Có lẽ nên chấm dứt cuộc trò chuyện ngắn ngủi này được rồi.”
Billy hạ súng xuống rồi quay lưng đi thẳng, điệu bộ thoải mái và thong thả. Không phải anh có ý coi thường, nhưng vì cô ta khá non kinh nghiệm và lại đang e ngại anh, nên anh tin chắc rằng cô sẽ không dám hành động. Việc này khá mạo hiểm, nhưng anh nghĩ nó sẽ hiệu nghiệm.
Anh nhét súng vào thắt lưng và đã đi được nửa hành lang thì nghe thấy tiếng chân cô ta bám theo. Chết tiệt thật.
”Đứng yên! Anh đã bị bắt!” cô cất tiếng rắn rỏi.
Anh quay lại phía cô ta, mặt đối mặt, và thấy cô thậm chí còn chưa rút súng ra khỏi bao. Cô đang cố làm ra vẻ khắc nghiệt, nhưng coi bộ không đạt cho lắm.
Tình thế đã bớt phần nghiêm trọng, và anh đã có thể cười.
”Thôi khỏi đi cô bé. Tôi đã mang còng tay sẵn rồi,” anh vừa nói vừa giơ tay trái lên và lắc lắc cho cái còng kêu lanh canh. Rồi lại quay lưng và đi thẳng một mạch.
”Anh nên biết là tôi có thể bắn đấy!” cô gọi với theo, nhưng giọng nói lúc này đã có phần tuyệt vọng; và anh không hề dừng bước. Cô ta không đuổi theo, và vài giây sau, anh đã lách qua cánh cửa đầu tiên tiếp nối hai toa tàu.
Anh mở cánh cửa dẫn vào toa có những hành khách đã chết, miệng cười toe toét khoan khoái. Mọi chuyện đều tiến triển tốt đẹp –
- và anh thấy cái xác ngồi thụp trong ghế giờ đã đứng dậy, lắc lư, con mắt duy nhất còn lại nhìn đăm đăm về phía anh. Với một tiếng rên thèm thuồng, nó lết tới trước, những ngón tay duỗi ra quơ quào như thể muốn dò dẫm tìm đường đi đến chỗ anh đứng.
Bình luận truyện