Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 18
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Cố không hít thở mạnh, Leon với lấy thanh ngang của cái cầu thang sắt và nhanh chóng xoay người lại, chĩa khẩu Magnum hướng xuống màn đêm dày đặc. Nước cống đen kịt văng cả lên giầy của anh, và khi đôi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ thì anh nhận ra căn nguyên của cái mùi kinh khủng đó.
“Nói đúng ra là những căn nguyên …”
Đường hầm dưới tầng nền trải rộng phía trước anh bị phủ đầy những bộ phận cơ thể, những tử thi bị xé toạc thành nhiều mảnh. Tứ chi cùng với đầu và mình vương vãi khắp lối đi bằng đá, nổi dập dềnh theo làn nước đen kịt dày vài inch ngập dưới nền.
“Leon? Sao rồi”. Giọng Ada truyền xuống từ quầng sáng phía trên cái thang, âm thanh dội lại xung quanh. Leon không trả lời, anh bị sốc và ghê tởm với những gì diễn ra trước mắt. Đầu óc anh như bị nổ tung và những thay vào đó là những con số.
“Bao nhiêu? Có bao nhiêu người?”
Quá nhiều để mà đếm. Anh thấy những cái đầu vô danh, những mái tóc dài xung quanh trên đám hỗn độn đó. Một cái xác phụ nữ bị chặt đầu, một cái xác nằm ngửa với mái tóc ngắn ngang vai, cánh tay thọc vào túi váy áo đồng phục nữ cảnh sát rách rưới. Cái chân trần, chân kia vẫn còn mang chiếc giầy. Cánh tay cong lại, những ngón tay trắng hếu.
“Mười hai? Hay là hai mươi?”
“Leon?”. Giọng của Ada trở nên lo lắng.
“Ổn… ổn cả thôi”, anh đáp lại, cố giữ cho giọng ổn định. “Không có chuyện gì hết.”
“Tôi đang xuống đây.”
Anh bước khỏi cầu thang tránh đường cho cô xuống, và chợt nhớ rằng hình như cô ta đã nói gì trước đó, cái gì như là những cái xác bị vất đi…
Ada bước khỏi bậc thang cuối cùng, tiếng nước vang khắp trong đường hầm tối tăm. Mắt anh đã tự điều tiết đủ để nhìn thấy cô lộ rõ vẻ ghê tởm của cô - ghê tởm và hình như là sự buồn rầu.
“Đã có cuộc tấn công ở gara”, giọng cô nhỏ nhẹ. ”Mười bốn hoặc mười lăm người đã chết.”
Cô lần tới trước, nhăn mặt, rồi bước qua Leon để nhìn rõ hơn những gì còn lại. Khi Ada nói tiếp, giọng cô có vẻ lo lắng.
“Tôi không chứng kiến cuộc tấn công đó, nhưng tôi không ngờ là họ lại bị xé xác như thế này.”
Cô nhìn lên, xem xét trần của đường cống và mân mê khẩu chín ly, Leon nhìn theo nhưng chỉ thấy những lớp cặn bám dày trên đó. Ada lắc đầu rồi nhìn xuống mặt nước dưới chân.
“Bọn zombie không làm điều đó. Thứ gì đó đã tấn công những cái xác này sau khi họ bị giết.”
Leon cảm thấy lạnh cả xương sống. Đó là điều tệ hại nhất mà anh có thể nghe ở một nơi ẩm ướt, bóng tối bao trùm với những cái xác tơi tả xung quanh.
“Như vậy thì không an toàn khi ở dưới đây. Chúng ta nên quay trở lên và …”
Nhưng Ada đã tiến tới trước, bước qua đống lộn xộn bên dưới, mặc dù cô di chuyển rất thận trọng nhưng tiếng lội nước bì bõm vẫn trở nên rất lớn trong đường ống vốn đang tĩnh lặng.
“Khỉ thật, có phải cô ấy phớt lờ tất cả mọi người hay chỉ riêng mình tôi?”
Leon theo sau, với tay đặt lên vai Ada: “Ít ra là để tôi đi trước, được chứ?”
“Được thôi”, Ada đáp, giọng điệu gần như phát bực nhưng không rõ ràng lắm, “anh dẫn đường đi.”
Anh bước lên trước, và họ lại bắt đầu tiến tới. Leon cố chia sự chú ý ra cả khoảng tối trước mặt lẫn những phần thịt xương bên dưới chân. Đường hầm rẽ phải ở đằng trước, ánh đèn phản chiếu xuống làm mặt nước bóng lên, lối đi cũng rõ hơn và không còn nhiều xác chết nữa.
Leon ngừng lại hơi lâu để kiểm tra cho chắc rằng khẩu Remington đã thông nòng. Cái thứ đã tấn công những cái xác chết cỏ vẻ không còn ở đây, nhưng anh thì không muốn mất cảnh giác trong trường hợp chúng quay lại.
Ada đứng chờ mà không nói gì, Leon có thể thấy sự nóng vội trong cô ấy – đây không phải là lần đầu anh tự hỏi phải chăng cô ta còn nhiều chuyện chưa kể hết với anh. Anh đang vừa sợ vừa lạnh và mệt lữ, đồng thời còn lo lắng cho Claire, có lẽ cô cũng lang thang đâu đó trong trụ sở.
…anh thậm chí còn không biết Claire có còn sống hay không; nhưng anh cảm thấy không ổn khi để cho Ada đi một mình ở cái nơi tồi tệ này.
Ada, trái lại... vẫn điềm tĩnh chẳng khác nào một quân nhân kỳ cựu, có vẻ đang háo hức muốn khám phá mọi thứ, và cô ta hẳn phải rất khó khăn để kìm nén bộc lộ điều đó trước sự hiện diện của anh. Không phải là anh cần hay muốn cô ta phải thể hiện lòng biết ơn...
“… Nhưng đa phần mọi người đều không thoải mái khi có cảnh sát bên cạnh thì phải, cho dù chỉ là tân binh?...”
Có lẽ là không, và bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi. Leon dừng suy nghĩ và lại bắt đầu di chuyển, bước rón rén qua một đống thịt tơi tả không biết của ai.
“Dừng lại”, Giọng Ada gắt nhỏ lên. “Nghe kìa.”
Leon trở nên thận trọng, một tay nắm chặt khẩu Remingtonm, khẩu Magnum trong tay kia. Anh nghiêng đầu cố gắng để nghe, nhưng ở khoảng không phía trước chỉ có tiếng nước nhỏ giọt.
… và một tiếng động nhỏ. Một âm thanh ngẫu nhiên, giống như là tiếng một cái bịch bông bị rơi xuống đất. Cho dù là gì đi nữa thì nó cũng đang đến rất gần, đang hướng về họ từ phía trên đường cống trước mặt.
“Tại sao không có động tĩnh gì, tại sao chúng ta không nghe thấy tiếng nước?”
Leon lùi lại một bước, nhẹ nhàng đưa cả hai món vũ khí lên, nhớ ra Ada lúc nãy có nhìn lên trần của đường cống…
… và khi thấy nó, tim anh dường như ngừng đập. Một con nhện bự cỡ một con bò mộng, đang lao tới từ những khối đá ẩm ướt phía bên trong bức tường, những cái chân tua tủa những cái lông cứng của nó mở ra
“Không thể nào”
Và sau đó là một chuỗi những tiếng nổ làm chói cả tai phải anh, Pằng-pằng-pằng-pằng, ánh lửa phát ra từ họng khẩu Beretta của Ada làm loé sáng cả đường cống tối tăm. Tiếng nổ vang dội như xé tan màn đêm cùng lúc con nhện khổng lồ văng khỏi tường, làm bắn tung toé cả làn nước đen kịt lên. Nó hướng về phía họ, bò lê hai trong số những cái chân lúc nhúc khuất trong màn đêm phía sau, chất lỏng đen kịt tràn xuống từ tấm thân kệch cỡm của nó. Nó chất trên lưng hàng đống cái đầu người, cái sọ bên dưới bụng nó phình ra rồi co lại. Và Leon có thể thấy cặp mắt đen láy bự như trái bóng bàn…
… rồi anh siết chặt cò khẩu Remington, tiếng súng vang ầm lên như sấm, toàn bộ tiêu điểm của anh đều nhằm vào con vật họ nhện kỳ quái kia. Con nhện bị lật ngược làm văng toé cả nước, những cái chân lông lá của nó run lên và thân mình nó cuộn lại.
Đôi tai anh rung lên, tim đập thình thịch, Leon nạp lại đạn, đầu óc tự nhủ rằng mình không thể hạ một con nhện quá bự như thế, rằng vật lý học đã sai, rằng điều này không thể xảy ra và nó rơi xuống bởi chính sức nặng của nó….
…Ada chạy vượt qua anh về phía trước và quay lại hét to.
“Mau lên, có thể sẽ còn nhiều con đến nữa đó!”
Leon chạy theo sau, hành động táo bạo của Ada đã giúp anh chế ngự được cú sốc. Anh chạy nhanh vào bóng đêm, nhảy qua những thớ thịt đang nổi lềnh bềnh, vượt qua xác con nhện kỳ quái, thứ mà thật sự không hề tồn tại trong nhận thức của anh trước khi đến Raccoon.
“Bỏ vũ khí xuống”, Irons ra lệnh, và cô gái phải làm theo sau khi lưỡng lự vài giây. Khẩu Browning rơi xuống nền và Irons đã không nhịn cười được vì hành động ngu ngốc của cô. Sát thủ của Umbrella quả thật là kiêu ngạo, đi thẳng vào lãnh địa của lão ta như chốn không người - sự thiển cận đầy tự mãn của cô đã phải trả giá.
“Quay lại, chậm thôi và đặt tay của cô ở nơi ta có thể thấy”. Lão ta nói khi cười nhếch mép. Oh, một sự chiến thắng quá dễ dàng! Lẽ ra Umbrella nên lường trước khả năng của lão ta cho đến phút cuối.
Một lần nữa cô gái buộc phải làm theo, chầm chậm xoay người lại, bàn tay trống không và xoè ra. Trông mặt cô rất buồn cười, dáng vẻ của cô khoằm xuống với một bộ mặt sợ hãi và sốc. Đây rõ ràng không phải là điều cô ta mong đợi, cô ta những tưởng nhiệm vụ chỉ đơn giản là xóa sổ Brian Irons, người mà giờ đây là một kẻ thất bại và chì còn là cái bóng của chính mình; thành phố của lão, cuộc sống của lão đã bị lấy mất…
“Sơ suất quá phải không?”, Irons nói, cảm thấy tức cười pha lẫn giận dữ. Lão ta cầm khẩu VP70 chĩa thẳng vào gương mặt buồn cuời của cô; thật ngông cuồng, bọn chúng phái một con nhóc để làm công việc dơ bẩn của chúng sao. Thậm chí là một gương mặt dễ thương…
“Bình tĩnh nào ông Irons”. Cô lên tiếng, và mặc dù đang giận dữ nhưng lão vẫn cảm thấy hài lòng trước sự căng thẳng trong giọng nói của cô. Lão rất khoái điều đó, thậm chí còn hơn những gì lão tưởng tượng.
“… Nhưng trước hết có vài thứ cần trả lời.”
“Ai đã phái cô đến đây? Có phải là tổng hành dinh? Hay là cô nhận lệnh từ cấp cao hơn... Ai đó trong ban quản trị phải không? Nói dối chẳng ích gì đâu.”
Cô gái nhìn thẳng vào lão ta, mắt tròn xoe giả vờ như bối rối. “Tôi… Tôi không biết ông đang nói về cái gì. Làm ơn đi, có sự nhầm lẫn nào đó.”
“Oh, có sự nhầm lẫn, được thôi”, Irons vặt lại, “chính cô nhầm lẫn thì có. Umbrella đã theo dõi ta bao lâu rồi? Vậy nhiệm vụ của cô là gì, chính xác là để giết ta, hay là Umbrella muốn trông thấy sự đau đớn của ta từng chút một trước?”
Cô gái im lặng trong chốc lát, hiển nhiên là cố quyết định nên nói cái quái gì với lão. Cô ấy quá giỏi trong việc không làm lộ ra cảm xúc bên trong mà chỉ biểu hiện ra ngoài mặt sự ngơ ngác và sợ hãi, nhưng lão thì đã nhìn thấu được bên trong.
Cô ta đã vào tròng, cô ta biết rằng ta sẽ không tha nên đang cố gắng che giấu sự thật. Còn trẻ, nhưng được huấn luyện bài bản đấy.
“Tôi đến Raccoon để tìm anh trai”. Cô nói chậm rãi, con mắt vẫn mở to nhìn vào cây súng. “Anh ấy đã từng làm việc cho S.T.A.R.S., và tôi chỉ …”
“S.T.A.R.S.? Đó là điều hay nhất cô có thể nói hả?”, Irons lắc đầu cười cay đắng. Biệt đội S.T.A.R.S. Raccoon đã tẩu thoát hết trước khi những chuyện Chết Tiệt này xảy ra – và theo những gì lão nghe ngóng được, Umbrella đã “cải tạo” lại tổ chức này cho các kế hoạch của họ đồng thời loại trừ những ai từ chối thỏa hiệp. Giống như bìa truyện vậy, nó không dùng để đọc.
“Nhưng có điều gì đó…”
Lão nheo mắt lại thăm dò trên gương mặt tái nhợt vì lo âu của cô. “Và ai là anh trai cô thế?”
“Chris Redfield, ông biết anh ta mà – tôi là Claire, em gái anh ấy, và tôi không biết bất cứ gì về việc làm của Umbrella, tôi không được phái đến để giết ông”. Cô nói vội vàng, và sai lầm đó đã làm cô nói toạc hết mọi chuyện.
Cô ta quả là giống Redfleld, Ít Ra là đôi mắt… nhưng vậy thì sao, sao cô ta nghĩ là có thể nấp mình sau mối liên hệ đó chứ. Tóm lại Chris Redfield là người đã công khai thách thức lão rất nhiều lần, là một kẻ vênh váo, tự phụ, thiếu tôn trọng và luôn ra vẻ ta đây.
“Redfield đã làm việc cho Umbrella, đúng không?”, Irons quát lớn, lão vẫn khắc cốt ghi tâm điều này lâu nay, và giờ là lúc cơn giận của lão bùng lên dữ dội, như thể có một luồng axít nóng bỏng chảy rần rật trong huyết quản làm lão muốn phát ốm.
“Thậm chí những người của ta cũng đã trở mặt. Một lũ bù nhìn phản bội của Umbrella.”
“Biệt thự Spencer, những lời cáo buộc đối với Umbrella… tất cả đã được sắp đặt, bọn họ đã nhờ anh cô tạo ra rắc rối để … để đánh lạc hướng của ta và cuỗm đi virus mới của Birkin…”
Irons tiến về phía cô gái, đảm bảo một khoảng cách vửa đủ để tránh những bất trắc ngoài ý muốn. Cô gái, Claire, lùi lại đằng sau với hai tay nắm chặt, chừng như để né tránh cơn giận của lão.
“Đó là tại sao đội S.T.A.R.S biết rằng phải rời khỏi thành phố”. Hắn ta giận dữ. “Chúng đã được cảnh báo nên rời thành phố trước khi T-virus lan tràn!”
Hắn ta tiến tới một bước nữa, nhưng Claire vẫn đứng im, mắt cô càng mở to hơn:
“Ý ông là Chris không có ở đây?”
Tiếng thì thầm khe khẽ đầy hy vọng của cô càng khiến cho cơn điên loạn trong lão bùng phát dữ dội hơn, khiến cho hành động của lão càng thêm thú tính. Bị phản bội bới Umbrella và S.T.A.R.S. còn chưa đủ sao; bị chèn ép, bị dằn vặt, bị săn đuổi vẫn chưa đủ sao.
“Không. Không, ta không thể bị lừa bởi một con nhóc, một tên gián điệp và một tay sát thủ đến từ hàng ngũ những kẻ phản bội, Cả cuộc đời bỏ ra để phục vụ, cả cuộc đời đã từng nếm đủ mùi gian khổ thậm chí là hy sinh cả bản thân, và đây là phần thưởng cho ta ư.”
“Láo xược”, giọng lão lạnh tanh y như cái ác đang ngập tràn trong lòng lão, đang biến lão thành một kẻ săn mồi. “Tưởng ta là thằng ngốc hả. Mi sẽ phải hối tiếc vì đã không bịa ra một câu chuyện đáng tin hơn.”
Lão chĩa khẩu chín ly và bước về phía Claire từng bước nhịp nhàng, bây giờ cô đã thấy sợ hãi thật sự, lão có thể nhận thấy điều đó khi cô loạng choạng bước lùi lại, môi cô run lên và bộ ngực phập phồng một cách hấp dẫn. Cô thấy kinh hãi, vừa cố tìm vũ khí vừa quan sát lão ta đồng thời tìm một lối thoát, nhưng không có bất cứ hy vọng gì trong khi lão đang bước tới.
“Quyền lực trong tay ta”.Lão cất tiếng, “Đây là thánh địa của ta, lãnh địa của ta. Mi là một kẻ không mời mà đến. Mi là kẻ nói láo, là ác quỷ, và ta sẽ lột da mi. Ta sẽ khiến cho mi phải kêu la trong đau đớn, đồ chó cái, ta sẽ làm cho mi phải ước gì đừng được sinh ra. Chúng trả cho mày bao nhiêu cũng không bù đắp đủ đâu.”
Claire chạm lưng vào một cái kệ và vấp phải cái chân bàn, suýt nữa thì rơi xuống cái bẫy sập trong góc. Irons bước theo, cảm thấy sự thích thú và hưng phấn đang tuôn chảy trong người, một cảm giác đầy kích thích trước sự bất lực của cô.
“Làm ơn đi, ông không muốn làm thế mà, tôi không phải là người như ông nghĩ.”
Lời van xin thống thiết của cô khiến lão dừng lại và cười, lão muốn làm cho cô thêm sợ hãi, muốn cho cô biết rằng quyền lực của lão là tuyệt đối. Cô bị chẹn giữa cái kệ đựng đồ và cái nắp hố, còn Irons giữ một khoảng cách an toàn, thích thú nhìn ánh mắt long lanh đến tội nghiệp của cô - trông giống như sự hoảng sợ của một con vật sập bẫy, một con vật yếu ớt, bất lực, ẻo lả.
Iron liếm môi, ánh mắt sói đói của hắn lướt khắp thân thể mềm mại, co rúm vì sợ của cô. Một chiến lợi phẩm nữa đây, một cái xác nữa biến dạng…. và đã đến lúc vào việc, để…
"Graaagh!"
“Cái gì …”
Tấm ván dùng che phủ cái lối đi bên dưới văng lên trên, gãy đôi bởi một sức mạnh khủng khiếp, một cái vòi thịt đầy gai quấn quanh hông của Irons. Lão ta choáng váng, không hiểu nổi – lão đã ở thế thượng phong và rồi chuyện khủng khiếp gì đó xuất hiện, một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Thứ gì đó quấn quanh mắt cá chân lão, thứ gì đó siết rất chặt và lão nghe thấy tiếng xương bị nghiền nát, một cảm giác đau điếng như bị đóng đinh đang di chuyển khắp chân lão…
..Và lão nhìn thẳng vào cô gái, mắt cô xuất hiện một nỗi kinh hoàng, trong khoảnh khắc ấy lão muốn nói với cô rất nhiều, muốn nói rằng lão đã từng là một người tốt, một người mà không bao giờ đáng nhận bất cứ những gì đang xảy ra…
…và thình lình một cú giật mạnh làm Irons té ngã, rớt lại khẩu súng, lão bị lôi tuột xuống bên dưới nơi con quái thú đang chờ sẵn cùng với tiếng gào thét trong đau đớn.
Cố không hít thở mạnh, Leon với lấy thanh ngang của cái cầu thang sắt và nhanh chóng xoay người lại, chĩa khẩu Magnum hướng xuống màn đêm dày đặc. Nước cống đen kịt văng cả lên giầy của anh, và khi đôi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ thì anh nhận ra căn nguyên của cái mùi kinh khủng đó.
“Nói đúng ra là những căn nguyên …”
Đường hầm dưới tầng nền trải rộng phía trước anh bị phủ đầy những bộ phận cơ thể, những tử thi bị xé toạc thành nhiều mảnh. Tứ chi cùng với đầu và mình vương vãi khắp lối đi bằng đá, nổi dập dềnh theo làn nước đen kịt dày vài inch ngập dưới nền.
“Leon? Sao rồi”. Giọng Ada truyền xuống từ quầng sáng phía trên cái thang, âm thanh dội lại xung quanh. Leon không trả lời, anh bị sốc và ghê tởm với những gì diễn ra trước mắt. Đầu óc anh như bị nổ tung và những thay vào đó là những con số.
“Bao nhiêu? Có bao nhiêu người?”
Quá nhiều để mà đếm. Anh thấy những cái đầu vô danh, những mái tóc dài xung quanh trên đám hỗn độn đó. Một cái xác phụ nữ bị chặt đầu, một cái xác nằm ngửa với mái tóc ngắn ngang vai, cánh tay thọc vào túi váy áo đồng phục nữ cảnh sát rách rưới. Cái chân trần, chân kia vẫn còn mang chiếc giầy. Cánh tay cong lại, những ngón tay trắng hếu.
“Mười hai? Hay là hai mươi?”
“Leon?”. Giọng của Ada trở nên lo lắng.
“Ổn… ổn cả thôi”, anh đáp lại, cố giữ cho giọng ổn định. “Không có chuyện gì hết.”
“Tôi đang xuống đây.”
Anh bước khỏi cầu thang tránh đường cho cô xuống, và chợt nhớ rằng hình như cô ta đã nói gì trước đó, cái gì như là những cái xác bị vất đi…
Ada bước khỏi bậc thang cuối cùng, tiếng nước vang khắp trong đường hầm tối tăm. Mắt anh đã tự điều tiết đủ để nhìn thấy cô lộ rõ vẻ ghê tởm của cô - ghê tởm và hình như là sự buồn rầu.
“Đã có cuộc tấn công ở gara”, giọng cô nhỏ nhẹ. ”Mười bốn hoặc mười lăm người đã chết.”
Cô lần tới trước, nhăn mặt, rồi bước qua Leon để nhìn rõ hơn những gì còn lại. Khi Ada nói tiếp, giọng cô có vẻ lo lắng.
“Tôi không chứng kiến cuộc tấn công đó, nhưng tôi không ngờ là họ lại bị xé xác như thế này.”
Cô nhìn lên, xem xét trần của đường cống và mân mê khẩu chín ly, Leon nhìn theo nhưng chỉ thấy những lớp cặn bám dày trên đó. Ada lắc đầu rồi nhìn xuống mặt nước dưới chân.
“Bọn zombie không làm điều đó. Thứ gì đó đã tấn công những cái xác này sau khi họ bị giết.”
Leon cảm thấy lạnh cả xương sống. Đó là điều tệ hại nhất mà anh có thể nghe ở một nơi ẩm ướt, bóng tối bao trùm với những cái xác tơi tả xung quanh.
“Như vậy thì không an toàn khi ở dưới đây. Chúng ta nên quay trở lên và …”
Nhưng Ada đã tiến tới trước, bước qua đống lộn xộn bên dưới, mặc dù cô di chuyển rất thận trọng nhưng tiếng lội nước bì bõm vẫn trở nên rất lớn trong đường ống vốn đang tĩnh lặng.
“Khỉ thật, có phải cô ấy phớt lờ tất cả mọi người hay chỉ riêng mình tôi?”
Leon theo sau, với tay đặt lên vai Ada: “Ít ra là để tôi đi trước, được chứ?”
“Được thôi”, Ada đáp, giọng điệu gần như phát bực nhưng không rõ ràng lắm, “anh dẫn đường đi.”
Anh bước lên trước, và họ lại bắt đầu tiến tới. Leon cố chia sự chú ý ra cả khoảng tối trước mặt lẫn những phần thịt xương bên dưới chân. Đường hầm rẽ phải ở đằng trước, ánh đèn phản chiếu xuống làm mặt nước bóng lên, lối đi cũng rõ hơn và không còn nhiều xác chết nữa.
Leon ngừng lại hơi lâu để kiểm tra cho chắc rằng khẩu Remington đã thông nòng. Cái thứ đã tấn công những cái xác chết cỏ vẻ không còn ở đây, nhưng anh thì không muốn mất cảnh giác trong trường hợp chúng quay lại.
Ada đứng chờ mà không nói gì, Leon có thể thấy sự nóng vội trong cô ấy – đây không phải là lần đầu anh tự hỏi phải chăng cô ta còn nhiều chuyện chưa kể hết với anh. Anh đang vừa sợ vừa lạnh và mệt lữ, đồng thời còn lo lắng cho Claire, có lẽ cô cũng lang thang đâu đó trong trụ sở.
…anh thậm chí còn không biết Claire có còn sống hay không; nhưng anh cảm thấy không ổn khi để cho Ada đi một mình ở cái nơi tồi tệ này.
Ada, trái lại... vẫn điềm tĩnh chẳng khác nào một quân nhân kỳ cựu, có vẻ đang háo hức muốn khám phá mọi thứ, và cô ta hẳn phải rất khó khăn để kìm nén bộc lộ điều đó trước sự hiện diện của anh. Không phải là anh cần hay muốn cô ta phải thể hiện lòng biết ơn...
“… Nhưng đa phần mọi người đều không thoải mái khi có cảnh sát bên cạnh thì phải, cho dù chỉ là tân binh?...”
Có lẽ là không, và bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi. Leon dừng suy nghĩ và lại bắt đầu di chuyển, bước rón rén qua một đống thịt tơi tả không biết của ai.
“Dừng lại”, Giọng Ada gắt nhỏ lên. “Nghe kìa.”
Leon trở nên thận trọng, một tay nắm chặt khẩu Remingtonm, khẩu Magnum trong tay kia. Anh nghiêng đầu cố gắng để nghe, nhưng ở khoảng không phía trước chỉ có tiếng nước nhỏ giọt.
… và một tiếng động nhỏ. Một âm thanh ngẫu nhiên, giống như là tiếng một cái bịch bông bị rơi xuống đất. Cho dù là gì đi nữa thì nó cũng đang đến rất gần, đang hướng về họ từ phía trên đường cống trước mặt.
“Tại sao không có động tĩnh gì, tại sao chúng ta không nghe thấy tiếng nước?”
Leon lùi lại một bước, nhẹ nhàng đưa cả hai món vũ khí lên, nhớ ra Ada lúc nãy có nhìn lên trần của đường cống…
… và khi thấy nó, tim anh dường như ngừng đập. Một con nhện bự cỡ một con bò mộng, đang lao tới từ những khối đá ẩm ướt phía bên trong bức tường, những cái chân tua tủa những cái lông cứng của nó mở ra
“Không thể nào”
Và sau đó là một chuỗi những tiếng nổ làm chói cả tai phải anh, Pằng-pằng-pằng-pằng, ánh lửa phát ra từ họng khẩu Beretta của Ada làm loé sáng cả đường cống tối tăm. Tiếng nổ vang dội như xé tan màn đêm cùng lúc con nhện khổng lồ văng khỏi tường, làm bắn tung toé cả làn nước đen kịt lên. Nó hướng về phía họ, bò lê hai trong số những cái chân lúc nhúc khuất trong màn đêm phía sau, chất lỏng đen kịt tràn xuống từ tấm thân kệch cỡm của nó. Nó chất trên lưng hàng đống cái đầu người, cái sọ bên dưới bụng nó phình ra rồi co lại. Và Leon có thể thấy cặp mắt đen láy bự như trái bóng bàn…
… rồi anh siết chặt cò khẩu Remington, tiếng súng vang ầm lên như sấm, toàn bộ tiêu điểm của anh đều nhằm vào con vật họ nhện kỳ quái kia. Con nhện bị lật ngược làm văng toé cả nước, những cái chân lông lá của nó run lên và thân mình nó cuộn lại.
Đôi tai anh rung lên, tim đập thình thịch, Leon nạp lại đạn, đầu óc tự nhủ rằng mình không thể hạ một con nhện quá bự như thế, rằng vật lý học đã sai, rằng điều này không thể xảy ra và nó rơi xuống bởi chính sức nặng của nó….
…Ada chạy vượt qua anh về phía trước và quay lại hét to.
“Mau lên, có thể sẽ còn nhiều con đến nữa đó!”
Leon chạy theo sau, hành động táo bạo của Ada đã giúp anh chế ngự được cú sốc. Anh chạy nhanh vào bóng đêm, nhảy qua những thớ thịt đang nổi lềnh bềnh, vượt qua xác con nhện kỳ quái, thứ mà thật sự không hề tồn tại trong nhận thức của anh trước khi đến Raccoon.
“Bỏ vũ khí xuống”, Irons ra lệnh, và cô gái phải làm theo sau khi lưỡng lự vài giây. Khẩu Browning rơi xuống nền và Irons đã không nhịn cười được vì hành động ngu ngốc của cô. Sát thủ của Umbrella quả thật là kiêu ngạo, đi thẳng vào lãnh địa của lão ta như chốn không người - sự thiển cận đầy tự mãn của cô đã phải trả giá.
“Quay lại, chậm thôi và đặt tay của cô ở nơi ta có thể thấy”. Lão ta nói khi cười nhếch mép. Oh, một sự chiến thắng quá dễ dàng! Lẽ ra Umbrella nên lường trước khả năng của lão ta cho đến phút cuối.
Một lần nữa cô gái buộc phải làm theo, chầm chậm xoay người lại, bàn tay trống không và xoè ra. Trông mặt cô rất buồn cười, dáng vẻ của cô khoằm xuống với một bộ mặt sợ hãi và sốc. Đây rõ ràng không phải là điều cô ta mong đợi, cô ta những tưởng nhiệm vụ chỉ đơn giản là xóa sổ Brian Irons, người mà giờ đây là một kẻ thất bại và chì còn là cái bóng của chính mình; thành phố của lão, cuộc sống của lão đã bị lấy mất…
“Sơ suất quá phải không?”, Irons nói, cảm thấy tức cười pha lẫn giận dữ. Lão ta cầm khẩu VP70 chĩa thẳng vào gương mặt buồn cuời của cô; thật ngông cuồng, bọn chúng phái một con nhóc để làm công việc dơ bẩn của chúng sao. Thậm chí là một gương mặt dễ thương…
“Bình tĩnh nào ông Irons”. Cô lên tiếng, và mặc dù đang giận dữ nhưng lão vẫn cảm thấy hài lòng trước sự căng thẳng trong giọng nói của cô. Lão rất khoái điều đó, thậm chí còn hơn những gì lão tưởng tượng.
“… Nhưng trước hết có vài thứ cần trả lời.”
“Ai đã phái cô đến đây? Có phải là tổng hành dinh? Hay là cô nhận lệnh từ cấp cao hơn... Ai đó trong ban quản trị phải không? Nói dối chẳng ích gì đâu.”
Cô gái nhìn thẳng vào lão ta, mắt tròn xoe giả vờ như bối rối. “Tôi… Tôi không biết ông đang nói về cái gì. Làm ơn đi, có sự nhầm lẫn nào đó.”
“Oh, có sự nhầm lẫn, được thôi”, Irons vặt lại, “chính cô nhầm lẫn thì có. Umbrella đã theo dõi ta bao lâu rồi? Vậy nhiệm vụ của cô là gì, chính xác là để giết ta, hay là Umbrella muốn trông thấy sự đau đớn của ta từng chút một trước?”
Cô gái im lặng trong chốc lát, hiển nhiên là cố quyết định nên nói cái quái gì với lão. Cô ấy quá giỏi trong việc không làm lộ ra cảm xúc bên trong mà chỉ biểu hiện ra ngoài mặt sự ngơ ngác và sợ hãi, nhưng lão thì đã nhìn thấu được bên trong.
Cô ta đã vào tròng, cô ta biết rằng ta sẽ không tha nên đang cố gắng che giấu sự thật. Còn trẻ, nhưng được huấn luyện bài bản đấy.
“Tôi đến Raccoon để tìm anh trai”. Cô nói chậm rãi, con mắt vẫn mở to nhìn vào cây súng. “Anh ấy đã từng làm việc cho S.T.A.R.S., và tôi chỉ …”
“S.T.A.R.S.? Đó là điều hay nhất cô có thể nói hả?”, Irons lắc đầu cười cay đắng. Biệt đội S.T.A.R.S. Raccoon đã tẩu thoát hết trước khi những chuyện Chết Tiệt này xảy ra – và theo những gì lão nghe ngóng được, Umbrella đã “cải tạo” lại tổ chức này cho các kế hoạch của họ đồng thời loại trừ những ai từ chối thỏa hiệp. Giống như bìa truyện vậy, nó không dùng để đọc.
“Nhưng có điều gì đó…”
Lão nheo mắt lại thăm dò trên gương mặt tái nhợt vì lo âu của cô. “Và ai là anh trai cô thế?”
“Chris Redfield, ông biết anh ta mà – tôi là Claire, em gái anh ấy, và tôi không biết bất cứ gì về việc làm của Umbrella, tôi không được phái đến để giết ông”. Cô nói vội vàng, và sai lầm đó đã làm cô nói toạc hết mọi chuyện.
Cô ta quả là giống Redfleld, Ít Ra là đôi mắt… nhưng vậy thì sao, sao cô ta nghĩ là có thể nấp mình sau mối liên hệ đó chứ. Tóm lại Chris Redfield là người đã công khai thách thức lão rất nhiều lần, là một kẻ vênh váo, tự phụ, thiếu tôn trọng và luôn ra vẻ ta đây.
“Redfield đã làm việc cho Umbrella, đúng không?”, Irons quát lớn, lão vẫn khắc cốt ghi tâm điều này lâu nay, và giờ là lúc cơn giận của lão bùng lên dữ dội, như thể có một luồng axít nóng bỏng chảy rần rật trong huyết quản làm lão muốn phát ốm.
“Thậm chí những người của ta cũng đã trở mặt. Một lũ bù nhìn phản bội của Umbrella.”
“Biệt thự Spencer, những lời cáo buộc đối với Umbrella… tất cả đã được sắp đặt, bọn họ đã nhờ anh cô tạo ra rắc rối để … để đánh lạc hướng của ta và cuỗm đi virus mới của Birkin…”
Irons tiến về phía cô gái, đảm bảo một khoảng cách vửa đủ để tránh những bất trắc ngoài ý muốn. Cô gái, Claire, lùi lại đằng sau với hai tay nắm chặt, chừng như để né tránh cơn giận của lão.
“Đó là tại sao đội S.T.A.R.S biết rằng phải rời khỏi thành phố”. Hắn ta giận dữ. “Chúng đã được cảnh báo nên rời thành phố trước khi T-virus lan tràn!”
Hắn ta tiến tới một bước nữa, nhưng Claire vẫn đứng im, mắt cô càng mở to hơn:
“Ý ông là Chris không có ở đây?”
Tiếng thì thầm khe khẽ đầy hy vọng của cô càng khiến cho cơn điên loạn trong lão bùng phát dữ dội hơn, khiến cho hành động của lão càng thêm thú tính. Bị phản bội bới Umbrella và S.T.A.R.S. còn chưa đủ sao; bị chèn ép, bị dằn vặt, bị săn đuổi vẫn chưa đủ sao.
“Không. Không, ta không thể bị lừa bởi một con nhóc, một tên gián điệp và một tay sát thủ đến từ hàng ngũ những kẻ phản bội, Cả cuộc đời bỏ ra để phục vụ, cả cuộc đời đã từng nếm đủ mùi gian khổ thậm chí là hy sinh cả bản thân, và đây là phần thưởng cho ta ư.”
“Láo xược”, giọng lão lạnh tanh y như cái ác đang ngập tràn trong lòng lão, đang biến lão thành một kẻ săn mồi. “Tưởng ta là thằng ngốc hả. Mi sẽ phải hối tiếc vì đã không bịa ra một câu chuyện đáng tin hơn.”
Lão chĩa khẩu chín ly và bước về phía Claire từng bước nhịp nhàng, bây giờ cô đã thấy sợ hãi thật sự, lão có thể nhận thấy điều đó khi cô loạng choạng bước lùi lại, môi cô run lên và bộ ngực phập phồng một cách hấp dẫn. Cô thấy kinh hãi, vừa cố tìm vũ khí vừa quan sát lão ta đồng thời tìm một lối thoát, nhưng không có bất cứ hy vọng gì trong khi lão đang bước tới.
“Quyền lực trong tay ta”.Lão cất tiếng, “Đây là thánh địa của ta, lãnh địa của ta. Mi là một kẻ không mời mà đến. Mi là kẻ nói láo, là ác quỷ, và ta sẽ lột da mi. Ta sẽ khiến cho mi phải kêu la trong đau đớn, đồ chó cái, ta sẽ làm cho mi phải ước gì đừng được sinh ra. Chúng trả cho mày bao nhiêu cũng không bù đắp đủ đâu.”
Claire chạm lưng vào một cái kệ và vấp phải cái chân bàn, suýt nữa thì rơi xuống cái bẫy sập trong góc. Irons bước theo, cảm thấy sự thích thú và hưng phấn đang tuôn chảy trong người, một cảm giác đầy kích thích trước sự bất lực của cô.
“Làm ơn đi, ông không muốn làm thế mà, tôi không phải là người như ông nghĩ.”
Lời van xin thống thiết của cô khiến lão dừng lại và cười, lão muốn làm cho cô thêm sợ hãi, muốn cho cô biết rằng quyền lực của lão là tuyệt đối. Cô bị chẹn giữa cái kệ đựng đồ và cái nắp hố, còn Irons giữ một khoảng cách an toàn, thích thú nhìn ánh mắt long lanh đến tội nghiệp của cô - trông giống như sự hoảng sợ của một con vật sập bẫy, một con vật yếu ớt, bất lực, ẻo lả.
Iron liếm môi, ánh mắt sói đói của hắn lướt khắp thân thể mềm mại, co rúm vì sợ của cô. Một chiến lợi phẩm nữa đây, một cái xác nữa biến dạng…. và đã đến lúc vào việc, để…
"Graaagh!"
“Cái gì …”
Tấm ván dùng che phủ cái lối đi bên dưới văng lên trên, gãy đôi bởi một sức mạnh khủng khiếp, một cái vòi thịt đầy gai quấn quanh hông của Irons. Lão ta choáng váng, không hiểu nổi – lão đã ở thế thượng phong và rồi chuyện khủng khiếp gì đó xuất hiện, một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Thứ gì đó quấn quanh mắt cá chân lão, thứ gì đó siết rất chặt và lão nghe thấy tiếng xương bị nghiền nát, một cảm giác đau điếng như bị đóng đinh đang di chuyển khắp chân lão…
..Và lão nhìn thẳng vào cô gái, mắt cô xuất hiện một nỗi kinh hoàng, trong khoảnh khắc ấy lão muốn nói với cô rất nhiều, muốn nói rằng lão đã từng là một người tốt, một người mà không bao giờ đáng nhận bất cứ những gì đang xảy ra…
…và thình lình một cú giật mạnh làm Irons té ngã, rớt lại khẩu súng, lão bị lôi tuột xuống bên dưới nơi con quái thú đang chờ sẵn cùng với tiếng gào thét trong đau đớn.
Bình luận truyện