Resident Evil 5 – Nemesis
Chương 1-1: Mở đầu
Carlos vừa bước ra khỏi buồng tắm thì chuông điện thoại reo vang. Quấn vội chiếc khăn rồi đi ra phòng khách bừa bộn, suýt vấp phải cái thùng sách chưa mở; kể từ khi đến thành phố anh vẫn chưa có thời gian để mua một máy trả lời diện thoại và chỉ vài sĩ quan biết số của anh. Nhất là khi Umbrella đang thanh toán hóa đơn cho anh, đễ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào cũng không thể được.
Chụp lấy ống nghe bằng cánh tay ướt đẫm anh cố không lộ vẻ hết hơi.
“Chào?”
“Carlos, Mitch Hirami đây. ”
Trong vô thức, Carlos đứng thẳng dậy, tay vẫn nắm chặt cái khăn: “Vâng, thưa ngài. ”
Hirami là đội trưởng của anh. Carlos chỉ gặp anh ta có hai lần, chưa đủ để biết được anh ta là người thế nào, nhưng anh ta có trình độ-cũng như những người khác trong dội.
Trình độ, nếu không nói là hạng top…Cũng như Carlos, không ai kể nhiều về quá khứ của họ, dù anh biết là Hirami có liên quan đến vụ buôn lậu súng qua miền nam Mỹ vài năm trước khi anh ta bắt đầu làm việc cho Umbrella. Hầu như mọi người anh gặp tại U. B. C. S đều có một hay hai bí mật – đa số là những hoạt động không hoàn toàn hợp pháp.
“Có lệnh khẩn. Chúng ta tập trung mọi người càng nhanh càng tốt. Anh có một tiếng để trình diện, chúng ta khởi hành hai tiếng sau, tức là 1500, rõ chứ?”
“Si-uh, vâng, thưa ngài”. Carlos đã nói rành tiếng Anh trong nhiều năm nhưng anh vẫn đang tập để sử dụng nó trong bất kỳ hoàn cảnh nào. “Có thông tin gì về tình hình hiện nay không?”
“Đừng hỏi. Anh và những người còn lại sẽ được thông báo khi tập hợp đầy đủ. ”
Cách Hirami nói làm Carlos biết rằng anh ta còn nhiều điều để nói. Carlos vẫn đợi, bắt đầu thấy ớn lạnh khi những giọt nước trên người khô đi.
“Cấp trên nói là một vụ rò rỉ hóa chất”, Hirami nói thế, Carlos có thể cảm thấy sự băn khoăn của viên đội trưởng. “Có cái gì đó đang làm người ta…đang làm người ta hành động kỳ cục. ”
Carlos nhíu mày: “Kỳ cục như thế nào?”
Hirami thở dài: “Oliveira, họ đâu có trả tiền để chúng ta đặt ra những câu hỏi, phải không? Giờ thì cậu và tôi cũng biết nhiêu đó thôi. Cứ tới đây đi. ”
“Vâng thưa ngài”. Carlos trả lời nhưng Hirami đã cúp máy.
Carlos đặt ống nghe lại chỗ cũ, không biết anh nên cảm thấy hồi hộp hay hứng thú về nhiệm vụ đầu tiên làm cho U. B. C. S. Umbrella Biohazard Countermeasure Service (Đội phản ứng hiểm họa sinh học Umbrella):một danh hiệu ấn tượng cho một nhóm người là cựu lính đánh thuê và cựu quân nhân, đa số với kinh nghiệm chiến đấu và lý lịch không sáng sủa lắm. Người tuyển quân ở Honduras nói họ được thuê để “đối phó” với những tình huống Umbrella cần giải quyết nhanh chóng, gọn gàng – và hợp pháp. Sau ba năm chiến đấu giữa những băng nhóm và những cuộc cách mạng, sống trong căn lều lấm đầy bùn, ăn những thức ăn đóng hộp thì lời hứa hẹn một việc làm thật sự - mức lương khá cao – cứ như một lời cầu nguyện được Chúa đáp ứng vậy.
“Quá tốt để có thực, đó là điều mình nghĩ …và sẽ ra sao nếu điều mình nghĩ là sự thật?”
Carlos lắc mạnh đầu. Chừng nào còn đứng quấn khăn thì anh còn chưa biết được điều đó. Dù sao đi nữa không gì có thể tệ hơn là hạ những lũ du kích trong một khu rừng vô danh nào đó, lo lắng không biết khi nào một viên đạn sẽ kết thúc đời mình. Anh có một giờ, từ đây đến văn phòng hết 20 phút. Anh quay về phòng tắm, quyết định sẽ tới sớm thử xem có khai thác được thêm gì từ Hirami không. Anh đã cảm nhận được sự phấn khích, cảm giác anh đã lớn lên cùng nó, đã biết quá rõ hơn bất cứ ai – phần kích động, phần dề phòng, và phần lo sợ…
Carlos mỉm cười, bỏ tấm khăn xuống. Anh đã dành quá nhiều thời gian trong rừng. Bây giờ thì ở nước Mỹ, làm việc cho một công ty dược thẩm hợp pháp – còn gì để sợ chứ?
“Nada”, vẫn mỉm cười, anh cất bước đi đến văn phòng.
Một ngày nắng cuối tháng chín ở ngoại ô thành phố nhưng Carlos có thể nghe thấy cơn gió mùa thu thoảng qua trong sự vội vàng đến văn phòng, một cái gì đó mỏng manh trong không gian, lá trên những cành cây bắt đầu rụng. Không phải là quanh đó có nhiều cây; chẳng là căn hộ của Carlos ở rìa khu công nghiệp – vài cái cây xám xit giả tạo, bao quanh khu đất um tùm có dại, trông cứ như cả khu nhà kho xuống cấp vậy. Văn phòng U. B. C. S được nâng cấp từ một cái nhà kho thuộc quyền sở hữu của Umbrella, bao quanh bởi một hệ thống vận chuyển phức tạp khá hiện đại với sân đáp cho máy bay trực thăng, bến tàu chở hàng – một cơ cấu khá hợp lý, Carlos thắc mắc tại sao họ lại xây dựng nó ở khu vực nhếch nhác thế này. Họ hoàn toàn có khả năng xây dựng ở nơi tốt hơn.
Carlos kiểm tra đồng hồ vừa nhanh bước hướng về đường Everett. Anh muốn tới sớm trước cuộc họp để biết những người khác đang nói gì. Hirami đã nói họ tập trung mọi người – bốn trung đội, ba tiểu đội mười người trong mỗi trung đội, tổng cộng 120 người. Carlos là hạ sĩ trong tiểu đội A trung đội D; thật buồn cười, cách mọi việc được sắp đặt, nhưng anh nghĩ phải giữ liên lạc với mọi người.
“Ai đó phải biết điều gì đó…”
Anh quẹo phải khi số nhà trên đường Everett tới 374, tâm trí anh đang ở nơi khác, tò mò không biết họ sẽ được gửi đến đâu…
…khi một người đàn ông bước ra từ con hẻm đứng trước mặt anh vài mét, một người ăn vận sang trọng với nục cười nở rộng trên môi. Ông ta đứng đó, tay đút trong áo khoác đợi cho Carlos đến gần.
Carlos vẫn cẩn thận giữ vẻ mặt tự nhiên, dò xét người đàn ông thận trọng. Cao, gầy, tóc đen, cặp mắt đích thị của người Caucasian, gần trung tứ tuần – đang mỉm cười như thể ngụ ý ông ta muốn cho anh biết một trò đùa đặc biệt. Carlos chuẩn bị bước qua ông ta, tự nhủ mình là có biết bao kẻ vô công rỗi nghề sống trong những thành phố cỡ trung, một mối nguy hại không tránh khỏi của cuộc sống thành thị.
Có lẽ ông ta muốn cho mình biết người ngoài hành tinh đo điện não của ông ta, hoặc nói nhảm về vài giả thuyết về âm mưu gì đó…
“Carlos Oliveira?”, người đàn ông hỏi, nhưng nó giống một lời khẳng định hơn là câu hỏi.
Carlos ngừng lại, cảm thấy căng thẳng, tay phải tự động đưa tới chỗ anh mang súng – trừ việc hiện giờ anh không mang nó kể từ khi anh qua khỏi biên giới, …
Như thể cảm thấy sự bực dọc ông ta gây nên, người lạ mặt lùi lại, giơ tay lên. Ông ta có vẻ thích thú, nhưng đặc biệt không phải đang đe dọa.
“Ai đang hỏi chứ hả?”, Carlos gắt. “Và làm cách nào ông biết tên tôi?”
“Tôi tên Trent, cậu Oliveira”, ông ta nói, ánh nhìn tối vẫn lấp lánh sự đùa cợt. “Và tôi có vài thông tin cho cậu đây. ”
Chụp lấy ống nghe bằng cánh tay ướt đẫm anh cố không lộ vẻ hết hơi.
“Chào?”
“Carlos, Mitch Hirami đây. ”
Trong vô thức, Carlos đứng thẳng dậy, tay vẫn nắm chặt cái khăn: “Vâng, thưa ngài. ”
Hirami là đội trưởng của anh. Carlos chỉ gặp anh ta có hai lần, chưa đủ để biết được anh ta là người thế nào, nhưng anh ta có trình độ-cũng như những người khác trong dội.
Trình độ, nếu không nói là hạng top…Cũng như Carlos, không ai kể nhiều về quá khứ của họ, dù anh biết là Hirami có liên quan đến vụ buôn lậu súng qua miền nam Mỹ vài năm trước khi anh ta bắt đầu làm việc cho Umbrella. Hầu như mọi người anh gặp tại U. B. C. S đều có một hay hai bí mật – đa số là những hoạt động không hoàn toàn hợp pháp.
“Có lệnh khẩn. Chúng ta tập trung mọi người càng nhanh càng tốt. Anh có một tiếng để trình diện, chúng ta khởi hành hai tiếng sau, tức là 1500, rõ chứ?”
“Si-uh, vâng, thưa ngài”. Carlos đã nói rành tiếng Anh trong nhiều năm nhưng anh vẫn đang tập để sử dụng nó trong bất kỳ hoàn cảnh nào. “Có thông tin gì về tình hình hiện nay không?”
“Đừng hỏi. Anh và những người còn lại sẽ được thông báo khi tập hợp đầy đủ. ”
Cách Hirami nói làm Carlos biết rằng anh ta còn nhiều điều để nói. Carlos vẫn đợi, bắt đầu thấy ớn lạnh khi những giọt nước trên người khô đi.
“Cấp trên nói là một vụ rò rỉ hóa chất”, Hirami nói thế, Carlos có thể cảm thấy sự băn khoăn của viên đội trưởng. “Có cái gì đó đang làm người ta…đang làm người ta hành động kỳ cục. ”
Carlos nhíu mày: “Kỳ cục như thế nào?”
Hirami thở dài: “Oliveira, họ đâu có trả tiền để chúng ta đặt ra những câu hỏi, phải không? Giờ thì cậu và tôi cũng biết nhiêu đó thôi. Cứ tới đây đi. ”
“Vâng thưa ngài”. Carlos trả lời nhưng Hirami đã cúp máy.
Carlos đặt ống nghe lại chỗ cũ, không biết anh nên cảm thấy hồi hộp hay hứng thú về nhiệm vụ đầu tiên làm cho U. B. C. S. Umbrella Biohazard Countermeasure Service (Đội phản ứng hiểm họa sinh học Umbrella):một danh hiệu ấn tượng cho một nhóm người là cựu lính đánh thuê và cựu quân nhân, đa số với kinh nghiệm chiến đấu và lý lịch không sáng sủa lắm. Người tuyển quân ở Honduras nói họ được thuê để “đối phó” với những tình huống Umbrella cần giải quyết nhanh chóng, gọn gàng – và hợp pháp. Sau ba năm chiến đấu giữa những băng nhóm và những cuộc cách mạng, sống trong căn lều lấm đầy bùn, ăn những thức ăn đóng hộp thì lời hứa hẹn một việc làm thật sự - mức lương khá cao – cứ như một lời cầu nguyện được Chúa đáp ứng vậy.
“Quá tốt để có thực, đó là điều mình nghĩ …và sẽ ra sao nếu điều mình nghĩ là sự thật?”
Carlos lắc mạnh đầu. Chừng nào còn đứng quấn khăn thì anh còn chưa biết được điều đó. Dù sao đi nữa không gì có thể tệ hơn là hạ những lũ du kích trong một khu rừng vô danh nào đó, lo lắng không biết khi nào một viên đạn sẽ kết thúc đời mình. Anh có một giờ, từ đây đến văn phòng hết 20 phút. Anh quay về phòng tắm, quyết định sẽ tới sớm thử xem có khai thác được thêm gì từ Hirami không. Anh đã cảm nhận được sự phấn khích, cảm giác anh đã lớn lên cùng nó, đã biết quá rõ hơn bất cứ ai – phần kích động, phần dề phòng, và phần lo sợ…
Carlos mỉm cười, bỏ tấm khăn xuống. Anh đã dành quá nhiều thời gian trong rừng. Bây giờ thì ở nước Mỹ, làm việc cho một công ty dược thẩm hợp pháp – còn gì để sợ chứ?
“Nada”, vẫn mỉm cười, anh cất bước đi đến văn phòng.
Một ngày nắng cuối tháng chín ở ngoại ô thành phố nhưng Carlos có thể nghe thấy cơn gió mùa thu thoảng qua trong sự vội vàng đến văn phòng, một cái gì đó mỏng manh trong không gian, lá trên những cành cây bắt đầu rụng. Không phải là quanh đó có nhiều cây; chẳng là căn hộ của Carlos ở rìa khu công nghiệp – vài cái cây xám xit giả tạo, bao quanh khu đất um tùm có dại, trông cứ như cả khu nhà kho xuống cấp vậy. Văn phòng U. B. C. S được nâng cấp từ một cái nhà kho thuộc quyền sở hữu của Umbrella, bao quanh bởi một hệ thống vận chuyển phức tạp khá hiện đại với sân đáp cho máy bay trực thăng, bến tàu chở hàng – một cơ cấu khá hợp lý, Carlos thắc mắc tại sao họ lại xây dựng nó ở khu vực nhếch nhác thế này. Họ hoàn toàn có khả năng xây dựng ở nơi tốt hơn.
Carlos kiểm tra đồng hồ vừa nhanh bước hướng về đường Everett. Anh muốn tới sớm trước cuộc họp để biết những người khác đang nói gì. Hirami đã nói họ tập trung mọi người – bốn trung đội, ba tiểu đội mười người trong mỗi trung đội, tổng cộng 120 người. Carlos là hạ sĩ trong tiểu đội A trung đội D; thật buồn cười, cách mọi việc được sắp đặt, nhưng anh nghĩ phải giữ liên lạc với mọi người.
“Ai đó phải biết điều gì đó…”
Anh quẹo phải khi số nhà trên đường Everett tới 374, tâm trí anh đang ở nơi khác, tò mò không biết họ sẽ được gửi đến đâu…
…khi một người đàn ông bước ra từ con hẻm đứng trước mặt anh vài mét, một người ăn vận sang trọng với nục cười nở rộng trên môi. Ông ta đứng đó, tay đút trong áo khoác đợi cho Carlos đến gần.
Carlos vẫn cẩn thận giữ vẻ mặt tự nhiên, dò xét người đàn ông thận trọng. Cao, gầy, tóc đen, cặp mắt đích thị của người Caucasian, gần trung tứ tuần – đang mỉm cười như thể ngụ ý ông ta muốn cho anh biết một trò đùa đặc biệt. Carlos chuẩn bị bước qua ông ta, tự nhủ mình là có biết bao kẻ vô công rỗi nghề sống trong những thành phố cỡ trung, một mối nguy hại không tránh khỏi của cuộc sống thành thị.
Có lẽ ông ta muốn cho mình biết người ngoài hành tinh đo điện não của ông ta, hoặc nói nhảm về vài giả thuyết về âm mưu gì đó…
“Carlos Oliveira?”, người đàn ông hỏi, nhưng nó giống một lời khẳng định hơn là câu hỏi.
Carlos ngừng lại, cảm thấy căng thẳng, tay phải tự động đưa tới chỗ anh mang súng – trừ việc hiện giờ anh không mang nó kể từ khi anh qua khỏi biên giới, …
Như thể cảm thấy sự bực dọc ông ta gây nên, người lạ mặt lùi lại, giơ tay lên. Ông ta có vẻ thích thú, nhưng đặc biệt không phải đang đe dọa.
“Ai đang hỏi chứ hả?”, Carlos gắt. “Và làm cách nào ông biết tên tôi?”
“Tôi tên Trent, cậu Oliveira”, ông ta nói, ánh nhìn tối vẫn lấp lánh sự đùa cợt. “Và tôi có vài thông tin cho cậu đây. ”
Bình luận truyện