Rồi Sau Đó... (Afterwards...)

Chương 30



Đừng bao giờ nói về bất cứ chuyện gì: Tôi đã mất người ấy mà nói: Tôi đã trả lại người ấy. Con bạn chết ư? Nó đã được trả lại. Vợ của bạn chết ư? Cô ấy đã được trả lại.

Épictète

Ngày 25 tháng Chạp

Thoạt tiên anh chỉ cảm thấy một luồng nóng phả trên mặt nhưng nó không buộc anh phải mở mắt ngay lập tức. Anh đã quá sợ hãi điều mà mình có thể sắp nhìn thấy.

Rồi anh nghe thấy có tiếng nhạc từ xa vọng lại. Anh biết đoạn nhạc này. Nó có thể là gì được nhỉ? Có thể là nhạc của Mozart. Phải rồi, bản Concerto số 20 cho piano, bản nhạc anh yêu thích nhất.

Cuối cùng anh như ngửi thấy mùi bánh pancake lan tỏa trong không trung. Tất cả chỉ có vậy nhưng cũng đủ để Nathan quyết định mở mắt: chắc chắn người ta không thể được thưởng thức món bánh pancake ở thế giới bên kia.

Thực vậy, anh vẫn đang ở nhà mình, mặc áo phông quần cộc, trong căn phòng tối qua anh đã thiếp đi. Khó khăn lắm anh mới có thể tin vào điều đó nhưng anh vẫn sống. Anh chống tay ngồi thẳng dậy. Phần giường bên cạnh anh trống trơn. Anh quay ra phía cửa sổ: trời đẹp vào đúng ngày chính lễ Giáng sinh. Một vầng mặt trời ngạo nghễ tràn ngập phòng anh bằng ánh nắng chói chang.

Bonnie đẩy bật cửa phòng và thò đầu qua khe cửa mở hé.

- Qué tal[1]?

- Chào con, sóc nhỏ, mọi chuyện ổn chứ?

- Rất ổn! Con bé hét toáng lên, chụm chân lấy đà rồi nhảy phóc lên giường.

Anh đỡ con bé và ôm ghì nó vào lòng.

- Mẹ đâu rồi?

- Mẹ đang rán bánh xèo. Cả nhà mình sẽ dùng bữa sáng ngay tại giường!

Để thể hiện niềm hân hoan của mình, Bonnie nhảy tưng tưng trên giường của bố mẹ không khác nào trên một tấm ván nhún, với vô vàn những cú nhún, nảy và xoay vòng tròn.

Nathan căng tai ra nghe. Những nốt nhạc cổ điển đang phát ra từ tầng trệt, lẫn với tiếng xoang chảo và dụng cụ làm bếp. Mallory có sở thích vừa làm việc vừa nghe đài.

Anh đứng trước tấm gương đặt phía cuối phòng, chăm chú quan sát hình ảnh phản chiếu trong gương, mu bàn tay quệt lên bộ râu vừa chớm mọc như thể anh không tin vào mắt mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, là chính anh bằng xương bằng thịt. Thế mà ngày hôm trước, anh đã tin rằng anh sẽ chết ngay trong đêm. Nhưng giờ đây, anh không còn cảm thấy gì nữa, không sốt, không đau đớn, như thể mối nguy hiểm đang chực đổ xuống đầu anh đã bốc hơi đâu mất.

Làm sao để giải thích chuyện này? Tất nhiên là anh không thể tưởng tượng ra mọi chuyện.

Giọng của Mallory từ trong bếp vọng ra:

- Có ai tới giúp mẹ một tay không?

- Con tới đây! Bonnie hét lên, thực hiện một cú hạ cánh trong tầm kiểm soát xuống sàn nhà.

Anh cùng vợ và con gái cuối cùng cũng được sum hợp, không còn mối đe dọa nào lơ lửng trên đầu họ nữa. Mọi chuyện hâu như quá sức tốt đẹp. Quá nhiều hạnh phúc cùng lúc.

Tuy nhiên, anh vẫn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Anh cần phải nói chuyện với vợ. Anh đề nghị giúp cô:

- Có cần anh phụ một tay không, em yêu?

- Mọi chuyện ổn cả, anh yêu, bữa sáng xong ngay đây, Mallory trả lời anh.

Anh đứng trước khung cửa kính rộng thênh ngắm nhìn công viên trung tâm đang thức giấc. Làn sương mù buổi sáng đã hoàn toàn tan hẳn.

Bonnie leo lên gác, bưng theo một đĩa đầy những chiếc bánh xèo nhỏ xíu.

Con bé đặt chiếc đĩa xuống giường, thò một ngón tay vào lọ xirô vị cây thích rồi vừa đưa tay lên miệng mút vừa nháy mắt với anh.

- Nhem nhem, con bé vừa nói vừa xoa bụng.

Anh nghe thấy những bậc thang cựa mình keo kẽo kẹt. Anh quay lại để chờ giây phút Mallory xuất hiện.

Thoạt tiên anh không nhận ra điều gì đặc biệt. Vẻ mặt hồ hởi, cô đứng trước cửa kính, ngập trong làn nắng sớm mai, bê trên tay một chiếc khay lớn đựng bữa sáng gồm có cà phê, hoa quả và bánh vừng vòng.

Nhưng lúc này, khi cô tiến hẳn vào phòng để dọn giường, Nathan thốt rùng mình và cảm thấy mặt đất nứt toác dưới chân: một quầng sáng màu trắng bám quanh tóc Mallory.

[1] Tiếng Tây Ban Nha: Ba khỏe chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện