Rơi Vào Mê Luyến - Khương Thâm, Bao Giờ Anh Mới Cưới?
Chương 7: Nói xem lòng hắn có gì? [ hồi 1 ]
Lâm Kiều Ân khẽ mở giọng mời khéo, bước chân cô cũng lùi lại vài bước rồi ngả lưng vào bức tường lạnh. Nụ cười trên môi cô phai dần, rồi cúi xuống nhìn điếu thuốc đang hửng đỏ.
Lục Khương Thâm khẽ cười nhìn, nụ cười của hắn dù ở khía cạnh não cũng trở nên lạnh dần. Cả con người hắn chỉ toát ra sự cô độc khiến điếu thuốc vừa rời khỏi bờ môi thiếu nữ, thì những tiếng cười bật lên vang vọng cả bầu trời.
Âm thanh là tiếng cười nhưng đọng lại chỉ có những cảm xúc thâm trầm, ánh mắt người thiếu nữ trở nên bi phẫn dần. Lòng cô như gặp phải một vở kịch hài nhưng lại gây ức chế cho người xem. Cô nhận ra hắn cũng chỉ cười được như thế thôi. Hắn chẳng hợp với nụ cười hạnh phúc chút nào. Thực sự chả hợp.
Tấm lưng theo chiều hướng đột ngột bị kéo ra khỏi bức tường, rồi va chạm mạnh lại vị trí ban đầu. Nó nhanh đến mức những tiếng sống lưng giòn giã vọng lên khắp không gian nhỏ. Trong phút chốc ấy cả chiếc cằm của Lâm Kiều Ân nằm gọn trong bàn tay thô bạo của người đàn ông, nó bị bóp chặt lấy một cách đau đớn.
Khóe môi thiếu nữ vẫn cong lên nở một nụ cười không mấy hoàn hảo, rồi bắt đầu lặng đi nhìn sâu vào ánh mắt của người đàn ông. Thực tâm cô không thấy gì ngoài sự hoàn mĩ của nó, nhưng dần về sau cô không thoát khỏi cảm giác tấy lên ở sống lưng. Vẻ đẹp trước mắt thêm chút nhẫn tâm, nghe qua chẳng nghĩ nó cùng tồn tại trên một người.
" Ngài làm tôi đau đấy.. " Lâm Kiều Ân khẽ trùng người xuống, sống lưng bắt đầu tấy lên. Cứ như vậy hắn lại bóp chặt cằm cô lại, sự tàn độc không lối thoát cứ tác động lên cô.
" Im lặng nào, tôi sẽ giết cô mất. " Sự đe dọa trở nên mập mờ, cứ lạnh lẽo rồi nhẹ nhàng hùa vào tai thiếu nữ. Hơi thở hắn tiến lại gần hơn, thêm chút mùi hương dịu nhẹ của cơ thể khiến Lâm Kiều Ân khẽ run lên.
Cho đến cùng cô vẫn sợ cách hắn tiếp xúc. Cô nghe được cõi lòng đang run lên, bản thân cô ghét nụ hôn của hắn. Chẳng có một chút tình thương nào, thứ cô trao cho hắn là thỏa mãn nhưng nhận lại là sự dày vò. Cảm giác đó nghĩ đến chẳng khác nào một thứ đồ chơi đợi mùa hạn rồi bị bỏ lại. Cái kết vẫn bi ai rát lòng người.
Lâm Kiều Ân vẫn khẽ nở nụ cười, có những thứ hiện lên hoàn mĩ khiến người nhìn dung túng, mê mẩn. Nhưng chìm sâu vào giấc mộng của họ, khoảng không để lại cho bạn chỉ có những cảm thông. Cô biết, đã biết nên vẫn có thể cười, cười đến hóa dại thành một đóa hoa nở rộ rồi héo tàn.
" Lục Khương Thâm, tôi chết cũng đơn giản... " Âm thanh là tiếng gió lạnh, thoáng chút âm u của đất trời đọng lại là nỗi lòng người thiếu nữ. Cô nhìn hắn với ánh mắt bi phẫn, thứ giọng lạnh nhạt, nhưng câu từ lại trở nên nhỏ bé.
Người đàn ông vẫn mang khí chất khác người, sự cô độc ngự trị cả con người tàn độc trong hắn. Đến cả buông tha cho một thiếu nữ với hắn còn khó hơn cả một con cún ngoài đường. Nghe qua con người hắn cũng tồi đi, nhưng khi ánh mắt người thiếu nữ đuối dần khiến bàn tay hắn lại nới lỏng ra đôi chút.
Tâm người hóa cỏ cây giao động theo tiếng gió, chờ người hái về chẳng biết đến bao lâu.
Cánh cửa thoáng lên tiếng rồi được đẩy vào, sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ không khiến người đàn ông rời bỏ Lâm Kiều Ân. Hắn vẫn ghì chặt lấy chiếc cằm thon gọn với một lực lớn, thậm trí đến ánh mắt cũng không rời đi.
" Anh à... " Cô gái bên cạnh cất chất giọng run rẩy , hai tay đã vội nắm chặt lại nhìn hình ảnh trước mắt.
Lâm Kiều Ân khẽ thu lại sự hài hòa của bản thân, ánh mắt đuối dần nhìn sang phía bên cạnh. Đóa hoa đó thật đẹp, chất giọng nhẹ nhàng run sợ thực sự có thể xoa nhẹ nỗi lòng tức giận của người đàn ông. Cô nhìn thấy được sự nhẹ nhàng trong ánh mắt hắn sau tầng khí lạnh lẽo, tựa như một bốn mùa không có nắng. Rất lạ.
" Lục Khương Thâm... A.. Nh.. " Sự sợ hãi của cô gái giống như một cơn mưa dập tắt hỏa hoạn. Cả người cô ta run lên, đôi mắt ứa lệ, bờ môi đã bị hàm răng cắn chặt lấy. Hành động ấy khiến nụ cười trên môi Lâm Kiều Ân nở rộ trong sự mệt mỏi.
Tâm can mang nhựa độc, vừa thấy sự biến chuyển của yêu thương cô đã không kìm được nóng giận mà khẽ đưa tay lên giữ lấy cánh tay người đàn ông.
Lâm Kiều Ân dồn hết sức lực đẩy mạnh người đàn ông ra, dù lực tác dụng lên hắn không là bao nhưng tấm lưng cô gần như có cảm giác như gẫy đôi. Cô rất mệt khi thấy cảnh người khác được yêu thương, sự ích kỉ trong cô là vậy. Bởi họ cũng chỉ nghĩ cho kẻ đối diện, dù cô có đem hương sắc ngạt ngào cũng chỉ tựa như vật tô điểm.
Trời có trăng đẹp, sao sáng nhưng mắt người cũng nhìn mà mang lòng tương tư kẻ đâu hay.
Bước chân Lâm Kiều Ân trở nên mất cân bằng lao về phía trước rồi chậm dần trước ban công. Cô ngồi xuống ở phía khuất, hình bóng cũng được ánh trăng mờ phản chiếu lại. Thứ còn sót lại với cô vẫn là thiên nhiên. Khoảng không ấy dù có giông bão nhưng lại dịu dần xuống, trở nên em dịu có chút ấm áp hơn.
Hành động vội vã, đau thương tràn ngập như muốn lao thẳng vào khoảng không trung. Nhưng lại chậm dần rồi ngồi xuống khiến mọi thứ lắng lại. Người đàn ông cũng ngỡ ngàng nhìn bóng lưng đơn độc rồi quay đi bỏ lại cô gái còn khóc nấc lên.
Lâm Kiều Ân cũng chẳng hiểu cô ta khóc vì gì. Nghe thực sự rất nhức đầu, tâm hồn người con gái đó hồn như một đứa bé vậy. Âm thanh, xúc cảm ấy chỉ khiến người thương cô ta ôm vào dỗ dành. Một tiểu thư khó dạy.
[... ]
Cánh cửa được mở ra vào khoảng 6 giờ sáng, căn phòng không một bóng người chỉ có ánh sáng yếu của mặt trời trên mái thành.
Bà lão có chút can đảm bước vào căn phòng, đôi mắt đã mang nhiều nết nhăn khẽ nheo lại. Rồi theo cảm tính nhìn ra phía ngoài ban công, ánh mắt cứ dần nhòa đi. Bà không biết thứ xúc cảm ấy từ đâu trào lên nhưng một cô gái luôn đem ánh mắt u ám nhìn lên bầu trời, đôi chân khẽ đung đưa theo nhịp ấy thực sự đáng buồn. Cô ta giống kẻ đơn độc lâm vào nguy cơ trầm cảm nặng vậy!
Cánh cửa đóng lại, không gian vẫn thoáng lạnh cho đến khi người đàn ông đó bước vào.
Lục Khương Thâm nhìn người con gái vẫn giữ nguyên vị trí hôm qua, ánh mắt khẽ lướt nhìn quanh căn phòng hẻo lánh rồi vô tình chạm vào đáy của đau thương.
" Lại là anh sao? " Lâm Kiều Ân khẽ nhìn người đàn ông rồi cúi mặt xuống khẽ cười. Cô chả rõ cô đang nghĩ gì, nhưng cô không thể ngủ được ở chỗ hoang vắng như này. Cô cũng không thích ở trên cao nhìn xuống. Dù có cai trị cả một đất nước, đứng trên cao vẫn cảm thấy lạc lõng đến mức lòng nôn nao thèm mùi người.
" Lục Khương Thâm, ở đây khó ngủ, lạnh lắm. Chẳng có ai nói chuyện, tôi không thích. "
" Tôi biết anh sẽ chạy lên đây, tôi nghe thấy tiếng chân vội vã của anh. Anh quan tâm tôi đúng không? " Cho tôi một chỗ ngủ đi. " Sự thâm hiểm trong đôi mắt bi phẫn hằn rõ lên trước mặt người đàn ông, cô không phải là cầu xin hắn. Gần như chỉ muốn chiếm lấy một chỗ ngồi trong con người đó, nhưng lại quên rằng hắn chỉ là vô tình lo lắng cho cô.
Lục Khương Thâm khẽ dựa lưng vào tường, châm lấy một điếu thuốc. Ánh mắt dành cho cô đến một chút cũng không có, cứ dần lạnh đi. " Lâm Kiều Ân , cô thèm khát sự quan tâm đến thế sao?" Ở đâu đó trong lòng người đàn ông nén lại vài cảm xúc nhói lên, cũng không rõ nó là gì nhưng hiện tại không đáng để tâm.
Lâm Kiều Ân khẽ cười rồi nhìn xuống thảm cỏ đọng lại vài giọt sương trên lá. " Con người cả thôi, tôi đâu ngoại trừ. "
Lục Khương Thâm khẽ cười nhìn, nụ cười của hắn dù ở khía cạnh não cũng trở nên lạnh dần. Cả con người hắn chỉ toát ra sự cô độc khiến điếu thuốc vừa rời khỏi bờ môi thiếu nữ, thì những tiếng cười bật lên vang vọng cả bầu trời.
Âm thanh là tiếng cười nhưng đọng lại chỉ có những cảm xúc thâm trầm, ánh mắt người thiếu nữ trở nên bi phẫn dần. Lòng cô như gặp phải một vở kịch hài nhưng lại gây ức chế cho người xem. Cô nhận ra hắn cũng chỉ cười được như thế thôi. Hắn chẳng hợp với nụ cười hạnh phúc chút nào. Thực sự chả hợp.
Tấm lưng theo chiều hướng đột ngột bị kéo ra khỏi bức tường, rồi va chạm mạnh lại vị trí ban đầu. Nó nhanh đến mức những tiếng sống lưng giòn giã vọng lên khắp không gian nhỏ. Trong phút chốc ấy cả chiếc cằm của Lâm Kiều Ân nằm gọn trong bàn tay thô bạo của người đàn ông, nó bị bóp chặt lấy một cách đau đớn.
Khóe môi thiếu nữ vẫn cong lên nở một nụ cười không mấy hoàn hảo, rồi bắt đầu lặng đi nhìn sâu vào ánh mắt của người đàn ông. Thực tâm cô không thấy gì ngoài sự hoàn mĩ của nó, nhưng dần về sau cô không thoát khỏi cảm giác tấy lên ở sống lưng. Vẻ đẹp trước mắt thêm chút nhẫn tâm, nghe qua chẳng nghĩ nó cùng tồn tại trên một người.
" Ngài làm tôi đau đấy.. " Lâm Kiều Ân khẽ trùng người xuống, sống lưng bắt đầu tấy lên. Cứ như vậy hắn lại bóp chặt cằm cô lại, sự tàn độc không lối thoát cứ tác động lên cô.
" Im lặng nào, tôi sẽ giết cô mất. " Sự đe dọa trở nên mập mờ, cứ lạnh lẽo rồi nhẹ nhàng hùa vào tai thiếu nữ. Hơi thở hắn tiến lại gần hơn, thêm chút mùi hương dịu nhẹ của cơ thể khiến Lâm Kiều Ân khẽ run lên.
Cho đến cùng cô vẫn sợ cách hắn tiếp xúc. Cô nghe được cõi lòng đang run lên, bản thân cô ghét nụ hôn của hắn. Chẳng có một chút tình thương nào, thứ cô trao cho hắn là thỏa mãn nhưng nhận lại là sự dày vò. Cảm giác đó nghĩ đến chẳng khác nào một thứ đồ chơi đợi mùa hạn rồi bị bỏ lại. Cái kết vẫn bi ai rát lòng người.
Lâm Kiều Ân vẫn khẽ nở nụ cười, có những thứ hiện lên hoàn mĩ khiến người nhìn dung túng, mê mẩn. Nhưng chìm sâu vào giấc mộng của họ, khoảng không để lại cho bạn chỉ có những cảm thông. Cô biết, đã biết nên vẫn có thể cười, cười đến hóa dại thành một đóa hoa nở rộ rồi héo tàn.
" Lục Khương Thâm, tôi chết cũng đơn giản... " Âm thanh là tiếng gió lạnh, thoáng chút âm u của đất trời đọng lại là nỗi lòng người thiếu nữ. Cô nhìn hắn với ánh mắt bi phẫn, thứ giọng lạnh nhạt, nhưng câu từ lại trở nên nhỏ bé.
Người đàn ông vẫn mang khí chất khác người, sự cô độc ngự trị cả con người tàn độc trong hắn. Đến cả buông tha cho một thiếu nữ với hắn còn khó hơn cả một con cún ngoài đường. Nghe qua con người hắn cũng tồi đi, nhưng khi ánh mắt người thiếu nữ đuối dần khiến bàn tay hắn lại nới lỏng ra đôi chút.
Tâm người hóa cỏ cây giao động theo tiếng gió, chờ người hái về chẳng biết đến bao lâu.
Cánh cửa thoáng lên tiếng rồi được đẩy vào, sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ không khiến người đàn ông rời bỏ Lâm Kiều Ân. Hắn vẫn ghì chặt lấy chiếc cằm thon gọn với một lực lớn, thậm trí đến ánh mắt cũng không rời đi.
" Anh à... " Cô gái bên cạnh cất chất giọng run rẩy , hai tay đã vội nắm chặt lại nhìn hình ảnh trước mắt.
Lâm Kiều Ân khẽ thu lại sự hài hòa của bản thân, ánh mắt đuối dần nhìn sang phía bên cạnh. Đóa hoa đó thật đẹp, chất giọng nhẹ nhàng run sợ thực sự có thể xoa nhẹ nỗi lòng tức giận của người đàn ông. Cô nhìn thấy được sự nhẹ nhàng trong ánh mắt hắn sau tầng khí lạnh lẽo, tựa như một bốn mùa không có nắng. Rất lạ.
" Lục Khương Thâm... A.. Nh.. " Sự sợ hãi của cô gái giống như một cơn mưa dập tắt hỏa hoạn. Cả người cô ta run lên, đôi mắt ứa lệ, bờ môi đã bị hàm răng cắn chặt lấy. Hành động ấy khiến nụ cười trên môi Lâm Kiều Ân nở rộ trong sự mệt mỏi.
Tâm can mang nhựa độc, vừa thấy sự biến chuyển của yêu thương cô đã không kìm được nóng giận mà khẽ đưa tay lên giữ lấy cánh tay người đàn ông.
Lâm Kiều Ân dồn hết sức lực đẩy mạnh người đàn ông ra, dù lực tác dụng lên hắn không là bao nhưng tấm lưng cô gần như có cảm giác như gẫy đôi. Cô rất mệt khi thấy cảnh người khác được yêu thương, sự ích kỉ trong cô là vậy. Bởi họ cũng chỉ nghĩ cho kẻ đối diện, dù cô có đem hương sắc ngạt ngào cũng chỉ tựa như vật tô điểm.
Trời có trăng đẹp, sao sáng nhưng mắt người cũng nhìn mà mang lòng tương tư kẻ đâu hay.
Bước chân Lâm Kiều Ân trở nên mất cân bằng lao về phía trước rồi chậm dần trước ban công. Cô ngồi xuống ở phía khuất, hình bóng cũng được ánh trăng mờ phản chiếu lại. Thứ còn sót lại với cô vẫn là thiên nhiên. Khoảng không ấy dù có giông bão nhưng lại dịu dần xuống, trở nên em dịu có chút ấm áp hơn.
Hành động vội vã, đau thương tràn ngập như muốn lao thẳng vào khoảng không trung. Nhưng lại chậm dần rồi ngồi xuống khiến mọi thứ lắng lại. Người đàn ông cũng ngỡ ngàng nhìn bóng lưng đơn độc rồi quay đi bỏ lại cô gái còn khóc nấc lên.
Lâm Kiều Ân cũng chẳng hiểu cô ta khóc vì gì. Nghe thực sự rất nhức đầu, tâm hồn người con gái đó hồn như một đứa bé vậy. Âm thanh, xúc cảm ấy chỉ khiến người thương cô ta ôm vào dỗ dành. Một tiểu thư khó dạy.
[... ]
Cánh cửa được mở ra vào khoảng 6 giờ sáng, căn phòng không một bóng người chỉ có ánh sáng yếu của mặt trời trên mái thành.
Bà lão có chút can đảm bước vào căn phòng, đôi mắt đã mang nhiều nết nhăn khẽ nheo lại. Rồi theo cảm tính nhìn ra phía ngoài ban công, ánh mắt cứ dần nhòa đi. Bà không biết thứ xúc cảm ấy từ đâu trào lên nhưng một cô gái luôn đem ánh mắt u ám nhìn lên bầu trời, đôi chân khẽ đung đưa theo nhịp ấy thực sự đáng buồn. Cô ta giống kẻ đơn độc lâm vào nguy cơ trầm cảm nặng vậy!
Cánh cửa đóng lại, không gian vẫn thoáng lạnh cho đến khi người đàn ông đó bước vào.
Lục Khương Thâm nhìn người con gái vẫn giữ nguyên vị trí hôm qua, ánh mắt khẽ lướt nhìn quanh căn phòng hẻo lánh rồi vô tình chạm vào đáy của đau thương.
" Lại là anh sao? " Lâm Kiều Ân khẽ nhìn người đàn ông rồi cúi mặt xuống khẽ cười. Cô chả rõ cô đang nghĩ gì, nhưng cô không thể ngủ được ở chỗ hoang vắng như này. Cô cũng không thích ở trên cao nhìn xuống. Dù có cai trị cả một đất nước, đứng trên cao vẫn cảm thấy lạc lõng đến mức lòng nôn nao thèm mùi người.
" Lục Khương Thâm, ở đây khó ngủ, lạnh lắm. Chẳng có ai nói chuyện, tôi không thích. "
" Tôi biết anh sẽ chạy lên đây, tôi nghe thấy tiếng chân vội vã của anh. Anh quan tâm tôi đúng không? " Cho tôi một chỗ ngủ đi. " Sự thâm hiểm trong đôi mắt bi phẫn hằn rõ lên trước mặt người đàn ông, cô không phải là cầu xin hắn. Gần như chỉ muốn chiếm lấy một chỗ ngồi trong con người đó, nhưng lại quên rằng hắn chỉ là vô tình lo lắng cho cô.
Lục Khương Thâm khẽ dựa lưng vào tường, châm lấy một điếu thuốc. Ánh mắt dành cho cô đến một chút cũng không có, cứ dần lạnh đi. " Lâm Kiều Ân , cô thèm khát sự quan tâm đến thế sao?" Ở đâu đó trong lòng người đàn ông nén lại vài cảm xúc nhói lên, cũng không rõ nó là gì nhưng hiện tại không đáng để tâm.
Lâm Kiều Ân khẽ cười rồi nhìn xuống thảm cỏ đọng lại vài giọt sương trên lá. " Con người cả thôi, tôi đâu ngoại trừ. "
Bình luận truyện