Rơi Vào Ngân Hà

Chương 101: Đi tìm anh



Tô Dao lái xe đến núi Nhã Đàn, cuối Hạ đầu thu, trên ngọn núi hiện ra màu sắc rực rỡ nhất của bốn mùa trong năm, lá màu xanh, màu cam, màu vàng bao phủ cả ngọn núi. Hai bên đường lên dốc có trồng hai hàng cây phong, những chiếc lá phong đỏ rực như lửa trên cây rơi xuống như những đốm lửa nhỏ thắp sáng mọi cảnh vật trên đường.

Những cây Phong dày và cao, có vẻ như đã có từ nhiều năm trước, Tô Dao không khỏi tự hỏi, liệu Trần Ngân Hà đã từng trèo lên những cây phong này trong tám năm sống trên ngọn núi này chưa?

Xa xa thêm một đoạn nữa là những đứa trẻ cùng trang lứa đang trèo cây hái quả dại, lội sông bắt cá, cười đùa vui vẻ trong nắng. Cô biết, anh không trèo lên đó, tuổi thơ nên có của tất cả những đứa trẻ thì anh lại không có, anh bị giam cầm trong ngồi nhà không có ánh nắng mặt trời.

Dù mỗi lần nhắc đến, Trần Ngân Hà đều nói đó là ngôi nhà xinh đẹp, vì đối với anh tất cả những kỉ niệm về mẹ đều ở trong ngôi nhà ấy. Tô Dao không thích ngôi nhà đó, cảm thấy nó thật u ám và đáng sợ, giống như một con quái vật có nanh vuốt ẩn mình trong bóng tối.

Tô Dao liếc mắt nhìn con mèo trong túi đựng thú cưng ở ghế phụ lái, hôm nay cô đến đây để trả con mèo cho Chu Vũ Trần, ngoài ra cô phải xác nhận một điều rằng rốt cuộc có phải Chu Vũ Trần đã giết Dương Tập Văn hay không?

Xe đỗ ở cổng biệt thự, cũng giống như lần trước, cổng lớn được mở từ bên trong và quản gia được đào tạo bài bản dẫn Tô Dao vào. Chu Vũ Trần từ cửa phòng khách đi ra, trên tay cầm điện thoại di động, đang gọi điện với ai đó, trông có vẻ rất bận rộn.

Tô Dao đi tới, Chu Vũ Trần cúp máy, rũ mi nhìn chiếc túi đựng thú cưng trong tay Tô Dao, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, sau đó nở nụ cười: “Sao lại đưa nó về đây?”

Tô Dao thả con mèo ra, rồi ngồi xổm xuống vuốt ve nó, sau đó đứng dậy cầm theo một sợi lông mèo màu hồng: “Nó được nhuộm bằng thuốc nhuộm, con mèo này không phải là mèo Minh Nguyệt nuôi, mà là đồ giả mang về.”

Trần Ngân Hà đã nói rõ với cô rằng quả thực là anh đã cứu con mèo của Minh Nguyệt, rồi để nuôi ở chỗ Chu Vũ Trần. Hiện tại con mèo lại là đồ giả, cũng có nghĩa là con mèo cũ đã chết rồi, còn về việc nó chết thế nào…

Tô Dao ngước mắt lên nhìn Chu Vũ Trần. Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của Chu Vũ Trần trắng như một lớp tuyết lạnh, khiến anh ta trông gầy hơn Trần Ngân Hà và dường như có thể tan chảy khi đứng dưới ánh mắt một lúc vậy. Giống như Trần Ngân Hà, mắt và tóc của anh ta đều có màu đen tuyền, đồng tử của Trần Ngân Hà giống như những vì sao sáng trên bầu trời đêm, còn Chu Vũ Trần thì lạnh lùng hơn, mặc dù nụ cười luôn thường trực trên môi anh ta.

Tô Dao chưa bao giờ nhìn thấy ba ruột của Chu Vũ Trần là Chu Chính Thanh, nhưng cô có thể biết rằng người đàn ông đó là một con ác quỷ. Ông ta đã dùng mạng sống của Trần Ngân Hà để uy hiếp Hạ Nhã Đàn rồi giam cầm bọn họ trong suốt tám năm. Ông ta cưỡng ép Hạ Nhã Đàn sinh ra Chu Vũ Trần. Ông ta thuê sát thủ canh chừng, muốn nếu mình chết thì sát thủ sẽ ra tay với Hạ Nhã Đàn, để bà ấy xuống dưới cùng ông ta. Ông ta giữ tay Trần Ngân Hà ép buộc anh giết hại một con mèo. Mà đã có thể ép buộc Trần Ngân Hà thì cũng có thể ép buộc Chu Vũ Trần, vậy thì con mèo năm đó bị Trần Ngân Hà bóp nhưng không chết rốt cuộc đã đi đâu?

“Bị tôi bóp chết rồi.” Giọng nói của Chu Vũ Trần vang lên bên tai Tô Dao, anh ta cúi đầu nhìn xuống tay mình: “Con mèo mà anh trai đưa cho đã bị tôi bóp chết rồi, tôi sợ anh ấy tức giận sẽ không đến tìm tôi nữa nên mới tìm đồ giả về thay thế.”

Tô Dao cau mày nhìn Chu Vũ Trần: “Nếu đã sợ anh ấy tức giận thì tại sao còn ra tay chứ?”

Chu Vũ Trần đút tay vào túi quần, ngước mắt lên nhìn dãy núi xa xa ngoài tường sân, khẽ mỉm cười, lộ ra vài phần điên loạn: “Không biết, có thể là do bản thân tôi trời sinh ra đã là một con quái vật.”

Tô Dao cảnh giác nhìn Chu Vũ Trần, lén nuốt một ngụm nước miếng: “Vậy, vậy Dương Tập Văn có phải là do anh giết không?”

Lý do cô không chắc chắn là do khả năng bắn súng của hung thủ giết Dương Tập Văn rất giỏi, đại đa số cảnh sát đều rất khó đạt được trình độ đó, càng đừng nói đến người chưa từng qua đào tạo.

Chu Vũ Trần đưa tay mình lên trước mắt, nhẹ nhàng ấn ấn vào huyệt hợp cốc, rồi nhướng mi: “Cô nói phải thì nó là phải.”

Tô Dao đánh giá Chu Vũ Trần, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Việc này rất quan trọng, cái tôi muốn là câu trả lời thật sự, không phải phỏng đoán và không phải tôi nghĩ thế nào thì là thế đó.”

Chu Vũ Trần nhìn Tô Dao, đột nhiên bật cười, âm thanh thoải mái xen lẫn sự ghen tị: “Anh trai thật hạnh phúc, tất cả mọi người xung quanh đều hết lòng yêu thương anh ấy.”

Tô Dao hạ khoé môi: “Vậy nên có thể cho tôi câu trả lời được không?”

Thấy Chu Vũ Trần không có ý định lên tiếng, Tô Dao tiếp tục nói: “Cho dù anh không nói tôi cũng sẽ điều tra ra, ngày Dương Tập Văn bị bắn anh đang ở đâu?”

Chu Vũ Trần chậm rãi bước xuống bậc cửa phòng khách, nhìn về xa xăm: “Nói về việc một phát bắn nổ đầu, để tôi đưa cô đến một nơi.”

Chu Vũ Trần nhìn Tô Dao, ánh mắt rơi trên đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, mỉm cười: “Đừng cảnh giác như vậy, tôi sẽ không làm hại cô đâu, vì cô là người mà anh trai thích.”

“Đi theo tôi.” Chu Vũ Trần đút một tay vào túi, nho nhã đi về phía cổng biệt thự, rồi lại vừa quay người vòng lại vừa nhẹ nhàng đếm số: “Một, hai, ba…”

Anh ta bước từng bước nhỏ, khi đếm đến số hai mươi mốt thì dừng lại: “Đây rồi.”

Tô Dao quay đầu nhìn ngó xung quanh, mặt đất được lát gạch đá màu xanh xám, xung quanh là bãi cỏ xanh, sân vườn, cây cối, xa xa là núi non, chẳng nhìn ra chút gì bất thường.

“Tổng cộng có hai mươi mốt bước, một đứa trẻ bảy tuổi chạy từ cổng biệt thự tới được đây mất hai mươi mốt bước.” Chu Vũ Trần nhấc ngón tay chỉ lên mũi mình rồi quay sang hỏi Tô Dao: “Có ngửi thấy mùi máu không?”

Tô Dao hít một hơi, nhưng không ngửi thấy bất cứ mùi gì ngoài mùi của cỏ xanh và rừng núi.

Chu Vũ Trần nhìn xuống những viên gạch đá được sắp xếp trật tự dưới lòng bàn chân, đôi lông mi dài rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt: “Đây là nơi mà mẹ tôi đã ngã xuống, ngày đó bà mặc chiếc váy màu vàng xếp tầng rực rỡ, trông giống như ánh mặt trời vậy, bà ấy dùng cơ thể mình để che chở cho anh trai.”

Tô Dao nhìn xuống lớp gạch đá dưới mặt đất, dường như cô có thể nghe thấy tiếng súng tàn khốc, mỹ nhân trong truyền thuyết ngã xuống, một bé trai với mái tóc cùng đôi mắt đen nhánh đứng bên cạnh, người mẹ đổ xuống, “đoàng” một tiếng, mọi thứ trong mắt cậu bé dường như hoàn toàn vỡ vụn, tan thành tro bụi và biến mất.

Giọng nói của Chu Vũ Trần lại vang lên: “Hai mươi mốt năm rồi, kể từ ngày anh trai được một viên cảnh sát nhận nuôi thì anh ấy chưa từng quay lại đây, tôi đoán là do anh ấy không dám bước trên con đường này.”

Tô Dao ngồi xổm xuống, đưa bàn tay chạm vào những viên gạch, cô cảm thấy một vũng máu lớn vừa ấm lại vừa lạnh. Trần Ngân Hà chưa bao giờ miêu tả về cái chết của mẹ mình cho cô nghe, khi nhắc đến, anh chỉ nói ngắn gọn trong hai câu, có lẽ là do anh không dám nghĩ lại, vì từng từ từng chữ về sự việc đã phát sinh giống như đang cầm lưỡi dao kề kề bên cổ.

“Vài ngày tới sẽ là ngày giỗ của bà ấy.” Chu Vũ Trần đứng giữa lớp gạch đá, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run, con ngươi dưới mí mắt giật giật, rồi mở mắt ra nói: “Chúng tôi đã đợi hai mươi mốt năm, cuối cùng cũng đến lúc trả thù rồi.”

Chu Vũ Trần cúi đầu nhìn thời gian: “Một tiếng nữa tôi cần phải ra ngoài, không biết đến khi nào mới có thể quay lại, tôi đưa cô đi ăn cơm nhé.”

Tô Dao từ chối: “Không cần đâu, anh chỉ cần nói cho tôi câu trả lời là được, rốt cuộc Dương Tập Văn có phải do anh giết hay không?”

Chu Vũ Trần mím môi, đôi mắt màu lạnh cong cong: “Ăn cơm trước đã, ăn cơm xong tôi nhất định sẽ cho cô câu trả lời.”

Tô Dao đi theo Chu Vũ Trần về phía phòng khách, đối phương rất vui vẻ tự tay mở cửa phòng khách cho cô. 

Tô Dao vừa đi vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi vị trí của mình cho Ngô Thanh Đào.

Chu Vũ Trần nhìn chằm chằm vào điện thoại Tô Dao, giống như đang thấy thứ gì đó thật nực cười, trong mắt hiện lên chút giễu cợt: “Cô cho rằng tôi sẽ hại cô sao?”

Tô Dao không muốn duy trì mối quan hệ cái gì mà chị dâu em chồng với Chu Vũ Trần, ánh mắt cô luôn đầy cảnh giác: “Năm đó con dao màu hồng nạm đá quý mà Tưởng Chân Chân tặng cho Ôn Lương là của anh phải không? Còn cả sau này là Lý Thư Bân nữa, anh vì muốn cứu anh ta ra rồi cho nổ chết anh ta nên mới thuê cho đối phương cả đội Luật sư, cuối cùng là hai lần Jessini suýt chút nữa bị đánh chết trong tù, tất cả đều là do anh làm, đúng chứ?”

Chu Vũ Trần đưa Tô Dao tới phòng khách, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi chỉ tình cờ gặp Tưởng Chân Chân, tôi thích cô bé ấy vì ngoại hình xinh đẹp, cũng giống như mẹ vậy. Tôi xin thề, tôi không ám chỉ, gợi ý bất cứ điều gì cho cô ấy, tất cả mọi thứ đều do cô ấy tự lựa chọn, cô ấy sẵn sàng dùng mạng sống của chính mình để cứu lấy Ôn Lương, người đang ở trong hoàn cảnh giống bản thân, đó là sự dịu dàng và lương thiện của cô ấy.”

Tô Dao nhếch khóe môi, ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt, rõ ràng là không tin: “Vậy Lý Thư Bân và Jessini thì sao, việc này anh chối không nổi nữa phải không?”

Chu Vũ Trần nở nụ cười: “Tôi không muốn chối, tôi cảm thấy hối hận vì không thể tự tay giết chết bọn chúng.”

“Lý Thư Bân xứng đáng bị nổ tung xác, còn Jessini, anh ta đã đánh anh trai tôi thế nào, tôi cho người đánh anh ta là quá nhẹ nhàng rồi đó.” Chu Vũ Trần bĩu môi, ánh mắt lóe lên tia điên dại: “Tất cả những kẻ hại anh trai tôi đều đáng phải chết.”

Tô Dao nhìn Chu Vũ Trần, sắc da anh ta trắng như Trần Ngân Hà nhưng gầy hơn, có thể nhìn thấy gân xanh trên sườn mặt và mu bàn tay, đáy mắt luôn lạnh lùng, khiến anh ta trông thật lạnh lẽo, u ám, không có hơi người.

Thấy sự cảnh giác của Tô Dao không giảm mà còn tăng lên, Chu Vũ Trần mỉm cười xin lỗi: “Tôi luôn như vậy, không biết dỗ dành phụ nữ giống anh trai, bọn họ cứ hễ nhìn thấy tôi là đều cảm thấy sợ hãi.”

Định vị mà Tô Dao gửi cho Ngô Thanh Đào vẫn luôn báo rằng không thể gửi đi được, có lẽ do tín hiệu quá yếu.

Chu Vũ Trần: “Tín hiệu trên núi không tốt.”

Đây là khu biệt thự nửa núi, sống ở đây đều là những người giàu có, nên không thể có chuyện mất tín hiệu ở nơi đây, Tô Dao không tin mấy lời nhảm nhí của Chu Vũ Trần, khả năng cao là anh ta đã cho người chặn tín hiệu rồi.

Tô Dao cất điện thoại đi: “Anh không dám giết tôi, nếu không Trần Ngân Hà sẽ không bỏ qua cho anh. Cùng lắm là tôi cũng chỉ bị nhốt lại, sẽ không mất nhiều thời gian để phía cảnh sát tìm ra tôi.”

Chu Vũ Trần tự tay lấy một đôi dép nữ, cúi người đặt dưới chân Tô Dao: “Tôi đã nói rồi, cô là người phụ nữ anh trai thích, những thứ mà anh trai thích thì tôi đều sẽ thích.”

Tô Dao xỏ dép vào, nhìn căn phòng trước mặt, nơi đây được trang trí theo phong cách của hai mươi năm trước, có thể thấy từ năm đó đến giờ vẫn chưa được sửa sang lại. Sàn đá lớn được chạm khắc hoa văn tinh xảo, dưới bàn trà và ghế sofa đều được trải thảm mềm mại, toàn bộ nội thất làm bằng gỗ gụ, trần nhà có những chiếc đèn pha lê khổng lồ sang trọng, cùng với cầu thang xoắn bán nguyệt khổng lồ uốn lượn hướng lên trên.

Tô Dao quay đầu nhìn sang phòng ăn và phòng bếp, một dì giúp việc đang bê đồ ăn lên bàn, cộng thêm một dì lớn tuổi đứng cạnh cửa sổ phòng bếp. Dì giúp việc đang mổ cá, bụng cá bị rạch một đường, ruột bụng lẫn lộn moi ra ngoài. Dì giúp việc đang mổ cá liếc nhìn Tô Dao một cái, rồi không chút biểu cảm, tiếp tục cúi đầu công việc.

Chu Vũ Trần vừa nói vừa đi về phía ban công: “Kia là người làm cùng bị giam cầm năm đó, tinh thần bà ta có vấn đề, sau khi được giải cứu cũng không muốn rời đi, bà ta không dám ra khỏi căn nhà này, nói ra ngoài sẽ bị giết chết.”

Tô Dao đi theo đến bên cửa sổ ban công, nhìn thấy bên trên có treo một chiếc khoá sắt đã rỉ sét, chẳng cần phải nghĩ cũng biết, nó được lưu lại từ hiện trường giam cầm khi ấy.

Chu Vũ Trần chỉ vào một vết vỡ rất nhỏ trên ổ khoá sắt: “Chỗ này bị anh trai tôi cắn ra, hai chiếc răng cửa cũng vì thế mà gãy mất, cũng may là khi đó anh ấy đang thay răng, nếu không, bị gãy mất thì thật xấu.”

Tô Dao chạm vào vết hở nhỏ do bị cậu bé cắn nham nhở, cảm giác lạnh lẽo tàn nhẫn từ ổ khoá sắt truyền từ đầu ngón tay xuyên qua lục phủ ngũ tạng của cô. Đột nhiên cô có chút hối hận, tại sao năm ấy khi đến gần khu biệt thự này chơi mà trong túi chỉ còn lại một viên kẹo, khiến anh chỉ giật được một viên từ tay cô. Tại sao ngày hôm sau cô không đến, đáng lẽ cô phải đến mới đúng và đáng lẽ phải ngày nào cũng đến. Tại sao lại coi anh như một con quái vật nhỏ, anh nên là một hoàng tử nhỏ mới phải.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào, ổ khoá sắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo, chẳng chút hơi ấm.

Giúp việc đã chuẩn bị xong bữa ăn, Tô Dao đi theo Chu Vũ Trần vào phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Tô Dao không muốn ăn, cô ngoan ngoãn ngồi đây là vì muốn đợi Chu Vũ Trần ăn cơm rồi lấy được câu trả lời từ miệng anh ta.

Có vẻ như Chu Vũ Trần rất ngon miệng, dáng vẻ khi ăn của anh ta rất giống Trần Ngân Hà, trước giờ chưa từng ăn ngấu ăn nghiến, mà nho nhã như một điệu valse, khoé miệng sạch sẽ, đến cả tiếng nhai cũng rất nhẹ nhàng.

Tô Dao rất thích ngắm Trần Ngân Hà ăn, mỗi lần nhìn anh ăn cơm là cô đều cảm thấy có lẽ anh thực sự từ trên trời hạ xuống trần gian, ngay cả thấy anh uống nước cũng nghĩ rằng cốc nước đó có lẽ là sương. Cùng có ngoại hình giống nhau, cùng động tác giống nhau, nhưng Chu Vũ Tần lại đem đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Chu Vũ Trần đặt đũa sang bên cạnh, nhẹ nhàng lau miệng: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Tô Dao đói bụng nên ăn một chút cơm, đồ ăn cô gắp đều giống với Chu Vũ Trần, những món anh ta không ăn thì cô cũng không ăn.

Tô Dao ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống: “Được rồi, cơm đã ăn, có thể nói cho tôi câu trả lời rồi chứ, rốt cuộc có phải anh đã giết Dương Tập Văn hay không?”

Chu Vũ Trần đứng dậy khỏi bàn, vừa đi lên lầu vừa nói: “Đúng là tôi đã ra tay.”

Anh ta đi lên lầu hai, đứng bên cạnh lan can chạm trổ, quay đầu lại nhìn Tô Dao: “Tài bắn tỉa của tôi rất giỏi, cô có muốn bắt tôi đi không?”

Tô Dao sờ sờ chiếc còng sắt trên thắt lưng: “Tôi là cảnh sát, anh thử nói xem?”

Chu Vũ Trần dừng lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Anh trai nói với mấy người rằng Dương Tập Văn là do anh ấy giết phải không?”

Tô Dao gật đầu: “Anh ấy đích thân thừa nhận.”

Ánh mắt Chu Vũ Trần sáng ngời, khóe miệng cong lên, giống như đứa trẻ vừa được ăn kẹo ngon: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết điều này.”

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, cửa mỗi phòng đều đóng chặt, hành lang tuy sáng đèn nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Cô không thể hiểu nổi tại sao lại có người sẵn sàng sống tại đây.

Chu Vũ Trần đẩy mở cửa phòng trước mặt, Tô Dao theo sau, cả căn phòng đều là màu hồng sẫm giống hệt với sở thích của Trần Ngân Hà. Trên giường có một chiếc gối nhỏ màu hồng, nhỏ bằng nửa chiếc gối bình thường, trông giống như cho trẻ năm, sáu tuổi sử dụng. Chất vải đã cũ chuyển sang màu xám, bông hoa cúc hoạ mi vàng thêu bên trên đã sờn một lớp. Chu Vũ trần cầm chiếc gối lên bỏ vào túi hành lý màu hồng xám.

Tô Dao khoá cửa lại, chặn Chu Vũ Trần: “Không được đi!”

Chu Vũ Trần đã đích thân thừa việc mình giết Dương Tập Văn, cô phải đưa anh ta tới trước mặt Cục phó Vương, để nói với bọn họ rằng Trần Ngân Hà không hề mất kiểm soát, anh hoàn toàn trong sạch.

“Cô không ngăn được tôi đâu.” Chu Vũ Trần kéo khoá chiếc túi vải thô của mình, rồi ngước mắt lên mỉm cười: “Tôi sẽ đi một chuyến thật xa, không bao giờ quay lại nữa, tôi đã sớm chịu đựng quá đủ nơi này rồi.”

Anh ta luôn đợi một người có thể đến đón mình rời khỏi đây, nhưng tiếc là chẳng có ai. Hơn hai mươi năm gắn bó với căn nhà này, trong thâm tâm anh ta biết rằng, cho dù có đi đâu, đi bao xa thì cũng chẳng thể thoát khỏi nó. Anh ta không được may mắn như anh trai, không một ai tới đón anh ta đi.

Tô Dao sắc bén hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Chu Vũ Trần khẽ cười: “Cô không cần phải biết.”

Tô Dao túm lấy bả vai Chu Vũ Trần: “Không được đi!” Đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, cơ thể không còn sức lực, cánh tay cũng dần mềm nhũn. 

Tô Dao cảm thấy mí mắt mình trùng xuống, một cơn buồn ngủ ập đến, cô loạng choạng ngã vào bên tủ quần áo. Chu Vũ Trần đánh thuốc mê cô, cô dần dần không chống đỡ được cơ thể mình và ngã xuống, tầm mặt thu hẹp, cô nhìn thấy Chu Vũ Trần bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó dừng lại một chút rồi mới tiếp tục đi ra.

Khi tỉnh lại, Tô Dao phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chưa đầy năm mét vuông, cô vươn tay kéo cánh cửa sắt, cánh cửa rất dày, như một con quái vật, không hề di chuyển. Tô Dao nghĩ đến ổ khoá sắt lớn ở cửa sổ hành lang lầu một, trực giác mách bảo rằng Trần Ngân Hà đã từng bị nhốt trong căn phòng u ám này.

Tô Dao không đạp cửa nữa, cô quay người đánh giá căn phòng trước mặt. Bốn bức tường của căn phòng là một màu đen tuyền, khiến người ta có cảm giác như bị ném vào một địa ngục không đáy. Một chiếc đèn sợi đốt cũ kỹ treo trên trần nhà, ánh sáng mờ ảo nhưng khi nhìn chằm chằm vào nguồn sáng ấy lại thấy vô cùng chói mắt.

Căn phòng này không có cửa sổ, Tô Dao chưa từng thấy bất cứ căn phòng nào lại không có cửa sổ, nó khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, dường như mũi và miệng cô đều đang bị một đôi tay vô hình bóp nghẹt, như thể chỉ một giây tiếp theo sẽ bị chết ngạt. Một nỗi lo lắng bị căn phòng này ép phải xuất hiện, Tô Dao nhíu mày thật chặt, không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ đang dâng trào trong lòng. Cô là người trưởng thành còn cảm thấy bồn chồn bất an, chứ đừng nói đến những tra tấn mà một đứa trẻ phải chịu đựng khi bị nhốt tại đây. 

Đây là phòng giam, đứa trẻ nào không nghe lời, phạm lỗi sai sẽ bị nhốt vào đây. Cạnh tường có một chiếc giường không biết được làm bằng chất liệu gì, nó có màu đen hoàn toàn, sờ vào cảm giác như đang chạm vào kim loại và gỗ, vừa mát vừa lạnh, không giống như dùng để ngủ mà giống cỗ quan tài bằng băng hơn.

Chiếc giường bị chém vô số nhát dao, Tô Dao nhìn thấy chữ “giết” giữa những vết dao lộn xộn ấy, chữ đó bị người ta dùng dao gạch bỏ và một người nào đó đã bổ sung thêm một ngôi sao mềm mại dịu dàng vào bên cạnh. Một người là Trần Ngân Hà còn một người là Hạ Nhã Đàn.

Tô Dao chạm lên từng vết xước trên giường, đầu ngón tay lưu luyến lại một lúc trên chữ “giết”, dường như cô đã nhìn thấy cậu bé cầm con dao, cậu nhóc nhỏ nhắn cuộn tròn cơ thể, khắc từng nét chữ lên giường, trong mắt tràn ngập ý hận và sát khí. Tô Dao không thể ấn xuống nỗi phẫn uất đang dâng lên như Trần Ngân Hà lúc nhỏ.

Nhưng khi ngẩng đầu một lần nữa, khi nhìn thấy ngôi sao như thể đang phát sáng trên đầu giường, thì trái tim cô đã lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tô Dao không nghĩ đến việc trốn chạy nữa, cô leo lên ngồi dựa lưng vào giường, để suy nghĩ trôi đi thật xa, xuyên qua hai mươi mốt năm, để ngắm nhìn đứa trẻ ấy.

Một lúc lâu sau, Tô Dao mới lấy con dao găm mang bên người ra, khắc lại những đống lộn xộn trên giường, phủ lên ngôi sao mà Hạ Nhã Đàn đã để lại. Chẳng bao lâu, chiếc giường đã được cô khắc kín những ngôi sao, từng ngôi từng ngôi, như thể đang chiếu sáng cho cậu bé chất chứa đầy nỗi oán hận trong ánh mắt năm đó.

Tô Dao bước xuống giường, gõ cửa, cô muốn ra ngoài, bất luận là Trần Ngân Hà đang ở đâu thì cô cũng phải tìm được anh. 

Cô không bị nhốt quá lâu, Lục Hải Minh dựa theo vụ án của Dương Tập Văn đã điều tra ra Chu Vũ Trần, khi điều tra camera giám sát quanh khu vực của căn biệt thự thì phát hiện Tô Dao đã xuất hiện gần đây, rồi lần theo manh mối và tìm được căn phòng này.

Lục Hải Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm khi thấy Tô Dao không bị thương, rồi quay người đi tìm kiếm tung tích của Chu Vũ Trần.

Tô Dao uống ngụm nước từ một nữ cảnh sát đưa cho, rồi nói với Lục Hải Minh: “Chu Vũ Trần không quay lại nữa đâu.”

Lục Hải Minh nhíu mày: “Cô có biết anh ta đi đâu không?”

Tô Dao đứng ở cửa phòng khách, nhìn về nơi Hạ Nhã Đàn bị bắn ngã: “Có lẽ anh ta đi tìm Trần Ngân Hà rồi, vài ngày nữa là ngày giỗ của mẹ bọn họ.”

Khám xét trong ngoài căn biệt thự nhưng không có phát hiện gì, Tô Dao ngồi xe cảnh sát quay về Cục, thời điểm sắp tới cổng lớn, từ xa nhìn thấy một người kỳ lạ đang đi về phía mình. Tô Dao xuống xe đứng ở ven đường, đến khi người đó kéo hành lý đến gần, Tô Dao gọi to một tiếng: “Hứa Gia Hải.”

Hứa Gia Hải đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt kín người.

Tô Dao: “Anh đi thực hiện nhiệm vụ bí mật sao?”

“Mọi người đều biết tôi là “bồ” của Trần Ngân Hà, là người đàn ông mà cậu ấy yêu thương nhất.” Hứa Gia Hải kéo khẩu trang lên: “Vì để ngăn tổ chức sát thủ đó bắt cóc tôi và đe dọa cậu ấy nên tôi đã quyết định từ hôm nay sẽ ở lại phòng trực ban, đám người đó có to gan đến đâu thì cũng chẳng dám vào Cục Công an để bắt người.”

Anh ta không muốn bị đưa đến căn cứ giết người kia, anh ta vẫn muốn sống. 

Hứa Gia Hải còn chưa dứt lời thì điện thoại đổ chuông, anh ta lấy ra liếc nhìn một cái, muốn cúp máy ngay tại trận, ngón tay đặt trên nút từ chối muốn ấn cúp máy nhưng lại không dám.

“Sao thế, ai gọi vậy?” Tô Dao liếc nhìn vào màn hình điện thoại của Hứa Gia Hải một cái, trái tim lập tức nhảy dựng: “Cục phó Vương.”

Như cảm thấy bàn tay bị bỏng, Hứa Gia Hải ném điện thoại cho Tô Dao: “Cô muốn nghe thì nghe đi, tôi không nghe đâu.”

Tô Dao ấn kết nối, giọng của Cục phó Vương truyền đến từ ống nghe: “Hứa Gia Hải, đặt ngay vé máy bay, lập tức bay tới Sùng Tả, tôi ở Sùng Tả đợi cậu, đã nói với Cục trưởng Khương của các cậu rồi, hiện tại nhiệm vụ là của tôi.”

Hứa Gia Hải: “Đang yên đang lành bảo tôi đến Sùng Tả làm gì?”

Cục phó Vương nghiêm giọng mà vội vàng: “Không tiện nói trong điện thoại, lập tức đến đây, có nhiệm vụ quan trọng cần tiến hành!”

Hứa Gia Hải sợ mình là mục tiêu của tổ chức sát thủ, hận không thể một ngày, hai mươi tư giờ làm ổ trong nhà: “Một bác sĩ Pháp y như tôi thì có gì hữu dụng chứ, ngài đổi thành một cảnh sát hình sự nào đó có năng lực hơn được không?”

Cục phó Vương: “Không được, việc này cậu bắt buộc phải làm, đây là mệnh lệnh!” Dứt lời liền lập tức cúp máy.

Tô Dao kéo cánh tay Hứa Gia Hải, giọng nói có chút run rẩy: “Đi, bây giờ chúng ta đi mua vé, anh xem, cả hành lý anh cũng chuẩn bị xong rồi này, chúng ta cứ thế đi thôi.”

Nói xong, cô bắt một chiếc taxi, nhét Hứa Gia Hải đang tràn ngập vẻ gượng ép vào trong: “Bác tài, cho tôi đến sân bay.”

Hứa Gia Hải quay sang nhìn Tô Dao rồi tháo kính và mũ lưỡi trai xuống: “Chuyện là thế nào, cho dù phải chết cũng cần cho tôi chết một cách minh bạch chứ?”

Tô Dao liếc nhìn tài xế taxi, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hứa Gia Hải.

“Hoạt động nằm vùng của Trần Ngân Hà không bị đình chỉ, hiện tại anh ấy là đặc vụ ngầm của cảnh sát, căn cứ của tổ chức sát thủ đó là ở Sùng Tả.”

Hứa Gia Hải gõ chữ trả lời: “Vậy thì cậu ấy thực sự là một anh hùng quả cảm, đơn phương độc mã mà cũng dám xông vào đó.”

Tô Dao: “Chẳng phải vẫn còn chúng ta sao, anh ấy không phải chỉ có một mình, phía sau anh ấy là Cục phó Vương chỉ đạo toàn bộ đội đặc nhiệm.”

Hứa Gia Hải: “Vậy nên, tại sao lại cần phải gọi một bác sĩ Pháp y trói gà không chặt là tôi đi theo cơ chứ?”

Tô Dao: “Cục phó Vương đã sắp xếp thì chắc chắn là có lý.”

Hứa Gia Hải nghĩ tới điều gì đó: “Sùng Tả, Hứa Tiểu Uyển và Trần Ngân Hà rời Vân Giang cùng một ngày, cô ta nói nhà mình ở Sùng Tả, còn bảo tôi đến tìm cô ta chơi.”

Tô Dao: “Thực ra Hứa Tiểu Uyển cũng là một sát thủ.”

Hứa Gia Hải: “Không thể nào, như cô ta, người khác nói to một chút cũng khiến cô ta sợ phát khóc, nhìn đâu có giống sát thủ.”

Tô Dao: “Đừng quên Cố Mộng, kỹ năng diễn xuất của cô ta còn tốt hơn cả ảnh đế, ảnh hậu, nói không chừng cái cô Hứa Tiểu Uyển kia cũng là đang diễn.”

Hứa Gia Hải gần như muốn bật khóc: “Rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì mà lại bị kéo vào hang rồng hang cọp, núi đao biển lửa thế này?”

Tô Dao: “Có lẽ là vì anh đẹp trai, khiến cô gái nhỏ thích.”

Hứa Gia Hải không còn gì luyến tiếc cõi đời, dựa lưng vào thế, gọi điện cho mẹ: “Alo, mẹ, con phải đi công tác một chuyến, nếu có chết ở bên ngoài không về được thì mẹ hãy tranh thủ lúc còn đang trẻ rủ ba con đẻ thêm lấy một đứa, cũng coi như là hưởng ứng khẩu hiệu một nhà hai con của nhà nước.”

Hứa Gia Hải bị mẹ mắng té tát cho một trận.

Anh ta còn muốn gọi điện nói lời chia tay với bạn gái cũ, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình có quá nhiều bạn gái cũ, người nào người nấy đều vô cùng xinh đẹp, thực sự chẳng thể đưa ra lựa chọn nên đành cất điện thoại đi.

Tô Dao lấy điện thoại ra, báo lại với Triệu Hân Hoa rồi lại gọi cho Tô Tiến và Tô Tư Ngôn, cuối cùng là gọi cho Đường Chu nhờ anh ta chăm sóc cho Chu Tiểu Nghiên.

Đêm hôm đó, Tô Dao và Hứa Gia Hải có mặt tại Sùng Tả.

Cục phó Vương nhìn thấy Tô Dao thì tỏ rõ thái độ không hoan nghênh: “Tại sao lại là cô?”

Tô Dao: “Giám đốc Hứa sợ chết, nên tôi đi cùng anh ta, sau này tôi sẽ làm vệ sĩ kè kè bên cạnh anh ta, có phải không Giám đốc Hứa?”

Cô nhấn mạnh hai chữ “kè kè”, ý muốn nói rằng mình muốn cùng Hứa Gia Hải trà trộn vào để giúp đỡ Trần Ngân Hà.

Giám đốc Hứa: “Phải.” Nếu để ông vua ghen tuông Trần Ngân Hà nghe thấy câu này, thì anh ta chắc sẽ bị lột sống mất.

Cục phó Vương dẫn Hứa Gia Hải và Tô Dao vào căn phòng bên trong, ngắn gọn miêu tả lại một lượt tình hình hiện tại: “Hứa Tiềm, kẻ cầm đầu tổ chức sát thủ có một người con gái tên là Hứa Tiểu Uyển, cô ta chính là cơ hội để chúng ta lẻn vào tiếp ứng cho Trần Ngân Hà.”

“Bỉ ngạn” nằm sâu trong khu rừng nguyên sinh kia, lợi dụng vị trí đại lý thiên nhiên để ẩn thân vô cùng kín đáo. Ngay cả khi máy theo dõi trên người Trần Ngân Hà gửi vị trí ra ngoài thì phía cảnh sát cũng chẳng có cách nào tìm ra vị trí chính xác của căn cứ, mọi người sẽ bị lạc ngay khi vừa đặt chân vào trong, hơn nữa khắp mọi nơi đều có người của Hứa Tiềm, không cẩn thận sẽ đánh rắn động cỏ. Một khi bị người của Hứa Tiềm phát giác cũng có nghĩa là Trần Ngân Hà đã bị bại lộ và đẩy anh vào con đường chết.

Cục phó Vương châm điếu thuốc, hút hai hơi rồi đặt lên trên gạt tàn, tiếp tục nói: “Tổ chức đó rất lớn, không chỉ có những sát thủ mà còn có rất nhiều con tin bị bắt cóc, trong đó người nhỏ nhất mới chỉ hai, ba tuổi, bọn chúng dùng để huấn luyện từ nhỏ sau này sẽ trở thành sát thủ, cũng như người có tên Cố Mộng ở bên cạnh Hứa Tiềm.”

Tô Dao chợt hiểu ra, những con tin đó chính là nhân tố chủ chốt khiến cảnh sát không thể trực tiếp bao vây và trấn áp nơi này.

Cục phó Vương vỗ vỗ vai Hứa Gia Hải: “Nhiệm vụ chính là bảo đảm an toàn cho con tin và tìm cách tách các con tin ra khỏi đám sát thủ.”

Hứa Gia Hải nghe xong liền lập tức muốn đặt vé máy bay bay về Vân Giang.

Cục phó Vương: “Ai bảo Hứa Tiểu Uyển thích cậu cơ chứ, hiện tại ngoài cậu ra chẳng còn ai có thể trà trộn vào đó nữa rồi.”

Tô Dao vỗ vỗ lên mu bàn tay Hứa Gia Hải: “Đừng sợ Biển lớn, là một vệ sĩ kè kè bên anh, tôi sẽ bảo đảm cho sự an toàn của anh.”

Cục phó Vương liếc nhìn Tô Dao, rồi giận dữ mắng cô: “Liên quan gì đến cô, đừng có làm bậy, mau đặt vé máy bay về đi, nếu không tôi sẽ bảo Cục trưởng Khương phái người đến áp giải cô về.”

“Trước khi xuất phát, Trần Ngân Hà đã liên lạc với tôi, bảo phía cảnh sát buộc phải bảo đảm an toàn cho cô, nếu như để cậu ấy thấy cô cũng lao vào hang rồng hang cọp thì cô nghĩ liệu cậu ấy có còn bình tĩnh được hay không?”

Tô Dao im lặng một lúc, rồi ngước lên nhỏ giọng nói: “Băng nhóm sát thủ bắt buộc phải bị huỷ diệt và con tin cần được giải cứu. Nhưng còn Trần Ngân Hà, cuộc chiến đẫm máu không hoàn toàn có thể để anh ấy thoát ra ngoài.”

Tô Dao cầm bó hoa cúc hoạ mi bên cạnh lên: “Vài ngày nữa là tới ngày giỗ của mẹ anh ấy rồi, tôi muốn đưa bó hoa này cho anh ấy.”

Đó là loài hoa mà mẹ anh yêu thích nhất, cô mang nó từ Vân Giang tới đây.

Cục phó Vương cầm điếu thuốc trên gạt tàn lên, tiếp tục hút: “Hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi đã, ngày mai bắt đầu sắp xếp, Hứa Gia Hải liên lạc với Hứa Tiểu Uyển, nói mình tới đây du lịch, tìm cách để cô ta đưa cậu vào trong.”

Trên núi khi trời tối, vươn tay ra chẳng thể nhìn rõ năm đầu ngón tay, Trần Ngân Hà được Cố Mộng dẫn tới căn nhà xa nhất trong làng. Trên đường đi, anh đã nắm được đại khái tình hình nơi đây. Có khoảng tám mươi hộ gia đình trong làng và tất cả mọi người từ bà cụ tám mươi tuổi rụng sạch răng cho đến trẻ em bảy, tám tuổi đều là sát thủ.

Trần Ngân Hà đẩy cửa phòng trước mặt, một chiếc phi tiêu bay về phía cổ họng anh, anh nghiêng người, chiếc phi tiêu sượt qua tai cắm vào bức tường phía sau, ghim sâu đến năm, sáu centimet.

Một người mặc áo Đối Khâm [1] đứng giữa căn phòng, khẽ nhếch khóe môi: “Không hổ là người tôi lựa chọn.”

Người đàn ông trạc ngoài năm mươi, dáng người gầy khô, hốc mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt lại loé sáng.

Trần Ngân Hà quay người rút chiếc phi tiêu, anh đi đến trước mặt người đàn ông, chĩa phi tiêu vào giữa trán ông ta, giọng nói vừa trầm vừa lạnh: “Lão già điên, để ông sống thêm hai mươi mốt năm là lỗi của tôi.”

Hứa Tiềm nhìn người thanh niên trước mặt, hai mắt mịt mờ, âm thanh phát ra từ cổ họng: “Tôi biết là cậu sẽ đến.”

Cổ họng ông ta bị thương, dây thanh quản tổn thương nên giọng nói khàn khàn hơn người bình thường, giống như một con quái vật đã sống cả nghìn năm. 

Hứa Tiềm còn chưa dứt lời, thì Trần Ngân Hà đã bóp cổ ông ta, đầu ngón tay anh chạm vào làn da đầy sẹo lồi lõm.

Hứa Tiềm giơ tay lên, dùng cánh tay khô khốc như cành cây hất tay Trần Ngân Hà, rồi khàn giọng bật cười một tiếng: “Cậu không dám giết tôi.”

Trần Ngân Hà tăng lực, ngón tay bóp chặt cổ Hứa Tiềm, trong mắt tràn ngập luồng sát khí lạnh đến thấu xương: “Nếu ông đã chọn tôi, thì ắt hẳn phải biết tôi là một người thế nào. Chẳng phải chỉ là giết người thôi sao, có gì mà tôi lại không dám.”

Hai má Hứa Tiềm lập tức chuyển sang màu xanh tím, cùng với đôi mắt xám xịt, như thể sẽ chết ngay trong giây tiếp theo: “Vì cậu là cảnh sát ngầm, trong tay tôi lại có con tin, giải cứu con tin luôn là mục đích của những tên cảnh sát ngu ngốc các người.”

“Không hổ danh là sát thủ mạnh nhất tổ chức, nói toẹt ra cũng tốt, tôi chẳng cần phải lén la lén lút nữa.” Trần Ngân Hà thả tay ra, lấy một tờ giấy khử trùng lau tay: “Ông quả là tự cao tự đại, đã biết tôi là đặc vụ ngầm rồi còn dám để tôi vào đây.”

Hứa Tiềm sờ sờ lên cổ mình, mỉm cười với đôi môi nứt nẻ: “Không phải để cậu vào mà là đưa cậu về nhà, tin tôi đi, trên thế giới này chẳng còn nơi nào thích hợp với cậu hơn nơi này đâu.”

“À phải rồi, nhanh thôi, cậu sẽ không còn là đặc vụ ngầm nữa, đám cảnh sát bên ngoài đều chết cả rồi, hahaha.” Hứa Tiềm tự phụ cười lớn, khiến cổ họng từng bị thương không chịu nổi phải ho khan liền vài tiếng.

Trần Ngân Hà cong môi chế nhạo: “Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng roi quất, cùng với đó là tiếng khóc của Hứa Tiểu Uyển: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Trần Ngân Hà mở cửa, thấy Cố Mộng quỳ giữa sân, một người đàn ông vạm vỡ đang cầm roi quất từng cái lên lưng cô ta. Mặt mũi Cố Mộng tái mét, mồ hôi túa ra từ chóp mũi và trán, nhưng một câu rên rỉ vì đau đớn cũng không dám thốt.

Hứa Tiểu Uyển đến ôm lấy cánh tay người hành hình, vừa khóc vừa hét lớn vào phòng: “Ba, đừng trách chị Mộng Mộng, là do con tự trốn lên xe chị ấy rồi lẻn ra ngoài!”

Giọng Hứa Tiềm lạnh như băng: “Phạt đánh gấp đôi, ai dám động lòng thương sẽ phạt tăng lên gấp đôi.”

Hứa Tiểu Uyển không dám cầu xin, cũng không dám vồ lấy người Cố Mộng nữa và bị một người phụ nữ kéo đi. Cố Mộng bị đánh đến ngất lịm nhưng người hành hình vẫn không dừng lại, tiếng da thịt vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu me u ám. Trần Ngân Hà ngửi thấy mùi máu thì cau mày chê bôi rồi quay người rời đi.

Người hành hình dội một chậu nước lạnh vào mặt Cố Mộng, cô ta tỉnh lại rồi bị kéo lê vào trong phòng.

Hứa Tiềm ngồi xổm xuống, giọng nói khàn khàn vang lên trong đêm: “Đi đưa người phụ nữ có tên Tô Dao đến đây, chỉ có mình cô từng nhìn thấy người phụ nữ đó, đưa cô ấy tới đây.”[1] Đối Khâm (對襟) Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước. Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng. Tuỳ vào thời đại, đối khâm còn có những tên như bối tử 褙子 (thời Tống), phi phong (thời Minh), và nhật bình (thời Nguyễn). Mỗi thời đại, kiểu dáng sẽ thay đổi đôi chút. Không như giao lĩnh và viên lĩnh (có 6 thân), hay thụ lĩnh triều Nguyễn (có 5 thân – còn được gọi là ngũ thân), đối khâm chỉ có 4 thân nên dân gian còn gọi là tứ thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện