Rơi Vào Ngân Hà
Chương 119: NT11: Em bé 2: Mang thai
Sau khi trở về từ ngôi làng sát thủ, tình hình thể chất của Trần Ngân Hà không còn phù hợp để ở lại đội điều tra tội phạm nữa. Trong hai, ba năm trở lại đây, anh liên tục bị thương, hầu hết mỗi lần xử lý xong một vụ án lớn là anh đều bị đưa vào bệnh viện, theo thời gian cơ thể phải chịu đựng sự tàn phá quá lớn và cần được nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian.
Cục trưởng Khương tạm thời chuyển anh về vị trí hậu cần để anh ở lại đó một thời gian, đợi khi nào hồi phục thể lực thì mới quay lại đội điều tra tội phạm.
Sáng sớm, Tô Dao thức giấc, xoa xoa cái eo cùng đôi chân nhức mỏi của mình. Cô hoàn toàn không thể nhìn ra sức khoẻ của Trần Ngân Hà có chỗ nào cần hồi phục, cứ hễ lên giường là anh lại hung bạo như một con dã thú.
Đây là tháng thứ tám sau khi kết hôn, cuộc sống vợ chồng mới cưới vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc ngọt ngào làm chủ đạo, thỉnh thoảng mới gặp một vài mâu thuẫn nhỏ nhặt. Nhưng Trần Ngân Hà không bao giờ để mâu thuẫn giữa hai người họ tồn tại qua một đêm, anh thích trừng phạt hoặc lấy lòng cô khi ở trên giường, anh biết cô sẽ chẳng chịu đựng được điều này.
Ví dụ như chiều hôm qua, Đào Chính An đến Cục Công an thành phố để hợp tác với cô trong một chút công việc và bị anh nhìn thấy, sau đó anh lại lên cơn ghen bừa bãi. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không thể sửa nổi tật hay ghen, nói cô cười với Đào Chính An, còn nói cô nhìn Đào Chính An chằm chằm nữa.
Tô Dao tỏ vẻ rất ấm ức, cô thực sự chỉ giao tiếp bình thường trong công việc với Đào Chính An mà thôi, cũng đâu có thể bảo cô lúc nào cũng xị mặt ra để nói chuyện với anh em đồng nghiệp trong đơn vị. Hơn nữa, Đào Chính An đã có bạn gái, năm tới là kết hôn rồi, nhưng Trần Ngân Hà không để ý tới việc đó, tóm lại là anh không vui, anh ghen.
Tô Dao cảm thấy anh thật vô lý, trong bữa tối, cô tỏ ra khó chịu và không nói một câu nào với anh. Sau bữa cơm cũng chẳng để ý tới anh, cứ thế cho đến khi lên giường đi ngủ, anh tắt đèn dỗ dành cô, lấy lòng cô, nhận sai với cô, còn nhân cơ hội “làm” cô nữa.
Cô hỏi anh lần sau còn ghen tuông bừa bãi nữa không, khi anh dỗ dành cô thì nói rất dễ nghe, nói lần sau sẽ không ghen tuông nữa, sẽ không làm việc gì khiến cô không vui, thế nhưng lần sau vẫn dám làm vậy.
Tô Dao ra khỏi giường, mặc quần áo vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô nghe thấy giọng của Trần Ngân Hà vọng vào: “Vợ ơi.”
Nể tình tối qua anh hầu hạ cô rất thoải mái, nên cô quyết định không giận anh nữa, bèn cao giọng đáp lại: “Đến đây, chồng ơi.”
Tài nghệ nấu nướng của Trần Ngân Hà ngày một nâng cao, hiện tại trình độ nấu nướng của anh có thể sánh ngang với đầu bếp của khách sạn năm sao rồi.
Sau khi ăn sáng, hai người cùng nhau xuống lầu, vừa đi dạo vừa đi làm. Trên đường tình cờ gặp Hứa Gia Hải, người cũng vừa từ trên lầu đi xuống.
Thấy ánh mắt Trần Ngân Hà loé sáng, Tô Dao quay lại nhìn anh: “Tình yêu đích thực của anh là Hứa Gia Hải phải không và thật ra em chỉ là một chiêu bài mà thôi.”
Trần Ngân Hà ôm Tô Dao vào lòng: “Một công cụ như cậu ta thì sao có thể so sánh được với vợ thơm thơm mềm mềm của anh cơ chứ?”
Tô Dao nhìn Hứa Gia Hải có chút ngạc nhiên, trước giờ hễ thấy cô và Trần Ngân Hà đi cùng nhau là anh ta lại sợ bị nhét cơm chó vào miệng, sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, đến chào hỏi cũng không thèm, nhưng hôm nay lại không hề có chút biểu hiện nào của việc chạy trốn.
Hứa Gia Hải đi tới chỗ Trần Ngân Hà, kéo kéo cổ áo của mình, rất “bất cẩn” để lộ ra một chút dấu đỏ bên cạnh yết hầu: “Đã là mùa Đông rồi vậy mà sao vẫn nhiều muỗi thế này, đốt người ta chẳng tài nào ngủ nổi.”
Trần Ngân Hà bĩu môi: “Tiểu nhân đắc chí.”
Dù thế nào đi nữa, thì người độc thân đã lâu là Hứa Gia Hải đã có phụ nữ bên cạnh, được trở về với thân phận một người phóng đãng trên mặt tình trường và không còn cần làm một con chó độc thân hễ trông thấy Trần Ngân Hà là lại muốn trốn nữa.
Ba người cùng nhau đến Cục Công an thành phố, Tô Dao vào văn phòng của đội Cảnh sát hình sự số ba, Hứa Gia Hải đến phòng pháp y còn Trần Ngân Hà thì vào phòng tuyên truyền.
Vốn dĩ là anh được chuyển đến bộ phận hậu cần. Lãnh đạo yêu cầu anh mua đồ văn phòng phẩm và trợ cấp nhân sự, kết quả là anh đã tiêu hết ngân sách trong cả một tháng, khiến Cục trưởng Khương tức đến suýt chút nữa thì lên cơn đau tim.
Trần Ngân Hà: “Cảnh sát nhân dân chúng ta khổ cực là thế, chẳng lẽ không xứng được dùng đồ đạc tốt một chút hay sao?”
Cục trưởng Khương: “Tuy rằng cậu nói rất có lý, nhưng cậu không cần thiết phải đến phòng hậu cần nữa đâu!”
Vì vậy Trần Ngân Hà đã được chuyển sang phòng tuyên truyền, khả năng hành văn và hình ảnh cá nhân của anh đều tốt nên trưởng Phòng Lưu rất hài lòng, ông ấy đào tạo anh làm người kế thừa cho mình, mặc dù là Cục trưởng Khương đã có lời rằng sớm muộn gì Trần Ngân Hà cũng quay lại đội chống tội phạm.
Gần đây Tô Dao đang bận rộn với một vụ án xuyên Tỉnh và cần phải đi công tác sang tỉnh bên cạnh một khoảng thời gian, ít thì một, hai tuần, mà nhiều thì là một, hai tháng, cụ thể ra sao thì cần xem tiến độ của vụ án.
Trong những ngày đầu Tô Dao vắng nhà, Trần Ngân Hà thường xuyên sang nhà Hứa Gia Hải ăn cơm cùng anh ta. Cuối cùng, Hứa Gia Hải cũng có được cơ hội trả thù, suốt ngày anh ta thể hiện tình cảm với người phụ nữ của mình trước mặt Trần Ngân Hà.
Năm ngày sau, Trần Ngân Hà không sang nhà Hứa Gia Hải nữa, không phải là anh sợ Hứa Gia Hải show ân ái, vì cho dù anh ta có thể hiện thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng bằng anh. Mà là do càng ngày anh càng nhớ Tô Dao, nhớ đến mức chẳng chịu nổi, hễ tan làm là sẽ về thẳng nhà, dùng cốc của cô uống nước, dùng bát của cô ăn cơm, đến đi ngủ cũng ôm gối của cô rồi ngủ.
Tô Dao đang điều tra vụ án và phần lớn thời gian đều bận rộn, Trần Ngân Hà không thể lúc nào cũng gọi cho cô, thông thường đều đợi khi nào cô có thời gian rảnh thì sẽ gọi về cho anh. Đang nghĩ thì Tô Dao gọi video tới, Trần Ngân Hà ngồi dậy trên giường, ấn nghe, trước tiên là quan sát qua mặt Tô Dao, thấy cô không gầy, hai má ửng hồng, biết được cơ thể cô khỏe mạnh sau đó mới có thể yên tâm.
Anh nghĩ, mình muốn chuyển về đội Cảnh sát hình sự, làm lại chức đội phó Trần của anh, như vậy mới có thể luôn được ở bên cạnh cô. Mặc dù nhiều chuyên gia về các mối quan hệ cho rằng việc hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau là không tốt, nhưng tình huống của anh không thể áp dụng điều đó. Cô không chỉ là người anh yêu mà còn là gia đình của anh, là linh hồn và không khí của anh, anh sẽ chết nếu rời xa cô.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao trong màn hình cuộc gọi video, cô sống ở nhà khách của đồn Công an địa phương: “Chẳng phải anh đã đặt khách sạn cho em rồi à, tại sao lại vẫn ở cái nơi tồi tàn đó vậy?”
Tô Dao vừa tắm xong, cô đặt điện thoại trước bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Em trả lại phòng rồi, mọi người đều ở nhà khách thì sao em có thể đến khách sạn năm sao được chứ?”
Trần Ngân Hà: “Lần tới anh sẽ đặt thêm vài phòng.”
“Không được, quá lãng phí tiền bạc, hơn nữa, em đến đây vì công việc chứ không phải đi nghỉ dưỡng, ở nơi có điều kiện quá tốt sẽ giết chết tinh thần chiến đấu của mọi người.” Tô Dao lau xong tóc, cô nhìn Trần Ngân Hà: “Sao anh gầy đi thế?”
“Nhớ em.” Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao chằm chằm: “Em cũng đâu có phải là không hiểu anh.”
Ngoài công việc ra thì anh là một người giàu tình yêu thương, hơn nữa còn rất tự hào về việc đó.
Tô Dao mỉm cười, gửi Trần Ngân Hà một nụ hôn gió: “Đợi em về chiều chuộng anh nhé.”
Cô vươn tay ra, để lộ một miếng băng cá nhân chống nước trên mu bàn tay. Vốn dĩ cô không muốn để Trần Ngân Hà nhìn thấy, thấy anh thay đổi sắc mặt, bèn vội vàng giải thích: “Chiều nay đi bắt nghi phạm, mu bàn tay vô tình bị cọ xuống nền đất xi măng, chỉ xước chút da thôi, anh đừng lo.”
Đối với một cảnh sát hình sự thì va quệt là chuyện quá bình thường, Trần Ngân Hà hiểu đạo lý này nhưng vẫn không ngăn cản được sự thương xót.
Sắc mặt anh hơi trầm xuống: “Vụ án điều tra thế nào rồi?”
Tô Dao cầm điện thoại dựa vào đầu giường: “Đã phát hiện rồi, đang lần theo manh mối để tìm ra hang ổ dưới lòng đất của đội quyền anh, hiện tại đang trong giai đoạn thu lưới, ngày mai sẽ chính thức vây bắt, nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì ngày mốt có thể về nhà.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Trần Ngân Hà đặt nguyên liệu cho bữa tối ngày mai, chuẩn bị hầm canh móng heo cho cô để bồi bổ vết thương trên tay.
Ngày hôm sau, cũng như năm ngày trước, buổi sáng Trần Ngân Hà thức giấc một mình, làm bữa sáng một mình, ăn sáng một mình, đi làm một mình, sau đó thì kiểm tra tin tức và tình hình thời tiết tại thành phố nơi Tô Dao đang đi công tác.
Ba giờ chiều, trên ứng dụng tin tức mới xuất hiện một bài báo. Với tiêu đề vô cùng bắt mắt: Cảnh sát đột ngột hành động, đột kích tụ điểm quyền anh ngầm khắp tỉnh, hơn năm mươi người bị bắt.
Trần Ngân Hà lướt qua tiêu đề và thấy một dòng chữ trong bài báo: “Tại hiện trường vụ bắt giữ, một nữ cảnh sát bị thương nặng và đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu”.
Thấy mấy chữ nữ cảnh sát hình sự, đồng tử Trần Ngân Hà đột nhiên co rút, anh cầm điện thoại gọi cho Tô Dao, nhưng không gọi được. Tay chân anh lập tức lạnh ngắt, máu trên toàn thân bắt đầu chảy ngược, sắc mặt tái nhợt, vừa đứng dậy khỏi ghế thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người như mất hồn.
Trưởng phòng Lưu nhìn sắc mặt Trần Ngân Hà, quan tâm hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi à?”
Trưởng phòng Lưu đã làm việc với Trần Ngân Hà được vài tháng, thường ngày anh luôn điềm đạm, lạnh lùng, còn có chút thiếu nghiêm túc, dường như chẳng việc gì có thể khiến anh căng thẳng được vậy. Nhưng cái ông ấy nhìn thấy ở anh lúc này không phải căng thẳng mà là sợ hãi, nỗi sợ hãi tột độ.
Bình thường Trưởng phòng Lưu rất hung dữ, việc mà ông thường làm chính là mắng người, nhận thấy tình trạng của Trần Ngân Hà không đúng, bèn vỗ vỗ vai anh: “Nếu nhà có việc thì cứ đi xử lý trước đi, đơn xin nghỉ lần tới bổ sung cũng được.”
Tai Trần Ngân Hà ù ù, trong đầu anh chỉ có bản tin và âm báo máy bận trong điện thoại của Tô Dao. Anh không khỏi nghĩ đến lần Tô Dao bị bán đến hòn đảo kia, anh không hiểu nổi mình đã cầm cự thế nào trong suốt mấy tháng không có tin tức về cô. Anh không thể trải qua nó lần thứ hai.
Lúc này, điên thoại của Trần Ngân Hà đổ chuông, là Giang Bất Phàm gọi đến. Giang Bất Phàm cũng đi công tác cùng Tô Dao và tham gia vào vụ bắt giữ. Trần Ngân Hà ấn nghe, đáng lẽ anh phải nghĩ ra sớm hơn mới phải, không gọi được cho Tô Dao thì nên gọi cho Giang Bất Phàm. Anh đã quá hoảng sợ rồi.
“Alo.” giọng nói của Tô Dao từ đầu dây bên kia truyền đến: “Điện thoại của em bị vỡ trong lúc hành động, nên đành mượn điện thoại của Giang Bất Phàm để gọi cho anh.”
“Alo, lão Trần, sao lại không lên tiếng, tín hiệu không tốt sao?”
Trần Ngân Hà khó khăn mở miệng, vừa nói mới phát hiện giọng mình có chút run rẩy: “Alo.”
Tô Dao thấy giọng anh hơi khác lạ, nên ngữ khí vô thức nhẹ đi vài phần: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, còn một chút việc cần phải hoàn thành, ngày mai em sẽ về Vân Giang, khoảng sáu giờ chiều đến bến xe, anh đợi em nhé.”
Bảy rưỡi tối Tô Dao ra khỏi đồn cảnh sát, cô đã mệt mỏi cả một ngày, lúc này đang chuẩn bị về nhà khách nghỉ ngơi. Vừa bước ra, lại thấy một bóng người đứng khuất bóng bên đường, người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, như thể muốn nuốt chửng cô luôn vậy. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang bị theo dõi, dám phạm tội tại cổng đồn công an, người này quả thực quá to gan và nguy hiểm.
Tô Dao rẽ vào một góc vừa trốn sau bức tường, vừa nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chỉ cần bóng người kia xuất hiện là có thể khống chế đối phương. Rất nhanh bóng người đó đã xuất hiện, Tô Dao lao nhanh về phía trước, dứt khoát và nhanh nhẹn giơ con dao trong tay lên, đang định chém xuống thì nhìn rõ đối phương, lưỡi dao sắc bén trên tay lại biến thành một cái ôm ấm áp.
Cô vui mừng kinh ngạc: “Anh đến đây từ khi nào thế, sao không gọi cho em?”
Trần Ngân Hà bế Tô Dao lên khỏi mặt đất, cô nhân cơ hội đu lên người anh, hai chân bắt chéo kẹp vào eo anh: “Sao lại không nói gì?”
Người đàn ông ôm chặt cô, một lúc sau cũng không nỡ buông, cứ thế cho đến khi vào phòng trong nhà khách, Tô Dao nhìn căn phòng đơn sơ, cảm thấy Trần Ngân Hà sẽ không quen ở đây, nên đề nghị: “Gần đây có một khách sạn, chúng ta qua bên đó nhé?”
Trần Ngân Hà vẫn không lên tiếng, anh ôm Tô Dao, cúi đầu hôn lên môi cô. Từ khi gặp mặt, anh luôn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt và hành động để biểu đạt nỗi nhớ nhung, tình yêu cũng nỗi sợ hãi của mình. Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như thể muốn dìm chết người ta vậy. Anh nhất định phải ôm cô, dùng lực yêu cô mới cảm thấy cô nguyên vẹn, sẽ không để lại anh một mình như ba mẹ, em trai và ba nuôi của anh.
Sau khi nói chuyện điện thoại vào buổi chiều, Tô Dao cảm nhận ở anh có gì đó không đúng, cô đã tìm thấy và đọc bài báo, biết được là anh đã hiểu lầm, anh tưởng cô bị thương nặng, sắp chết. Cô đau lòng ôm anh thật chặt, ôm lấy gáy anh, những ngón tay luồn vào tóc anh, cùng anh quấn quýt.
Anh đè cô trên giường, nghẹn ngào nói: “Sinh cho anh một em bé nhé.”
Tô Dao có chút sửng sốt, theo kế hoạch ban đầu thì đáng lẽ năm tới bọn họ mới bắt đầu cân nhắc tới vấn đề này, anh luôn nói mình động phòng còn chưa đủ, cũng không muốn chia sẻ tình yêu của cô với ai, kể cả là máu thịt của anh cũng không phải ngoại lệ.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, điệu ngữ trở nên độc đoán, không cho người khác có quyền thắc mắc: “Sinh cho anh một đứa con.”
Nếu có con, thì mối quan tâm về con người của cô sẽ nhiều lên một phần, như vậy bất luận thế nào cô cũng sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Tô Dao như hiểu ra điều gì đó, cô lật người đè lên Trần Ngân Hà, hôn lên mắt anh: “Cho dù là có con rồi, thì anh vẫn là mối quan tâm lớn nhất của em, là người em không thể yên tâm, là người em yêu kiếp này và cả kiếp sau.”
Đêm hôm đó là một đêm gió lớn, lớn chưa từng thấy. Cơn gió mạnh cuốn phăng những cành cây cứng cáp khiến chúng dùng sức đập mạnh vào khung cửa sổ thuỷ tinh rồi vỡ tan, lớp sương giá đậu trên ô cửa run rẩy rơi xuống. Tiếp đến là một trận mưa xối xả, không có áo mưa, cơn mưa hoành hành như thác lũ ùa vào dòng sông chật hẹp, trào dâng và tối mịt, không còn rõ tháng ngày.
Một tháng sau, đèn đỏ luôn không phụ mong đợi của Tô Dao đã không đến, cô chậm kinh đến sáu ngày.
“Không giỏi đến mức vậy chứ, một phát ăn ngay?” Tô Dao đứng trước gương, lúc đánh răng cảm thấy có chút buồn nôn, cô nôn khan mấy lần, liền gọi với ra ngoài cửa phòng vệ sinh: “Chồng ơi, em khó chịu.”
Trần Ngân Hà bước vào, rút khăn giấy lau sạch bọt kem đánh răng trên miệng Tô Dao, rồi đưa cho cô một cốc nước ấm để súc miệng, sau đó bế cô ra khỏi phòng tắm, để cô ngồi trên sofa trong phòng ngủ nghỉ ngơi, đồng thời ngồi xổm xuống sờ sờ bụng cô: “Có rồi sao?”
Tô Dao lắc đầu: “Không biết, có cần thử không?”
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, Trần Ngân Hà cầm chìa khoá xe: “Đến bệnh viện xét nghiệm máu sẽ chính xác hơn.”
Tô Dao đứng dậy khỏi ghế sofa, Trần Ngân Hà một tay đỡ eo cô, tay còn lại bảo vệ trước bụng: “Cẩn thận chút, đứng để rơi mất.”
Tô Dao cảm thấy buồn cười, bụng cô trông không khác gì thường ngày, bằng phẳng, không gồ ghề, vậy mà bảo cẩn thận đừng để rơi, rơi cái gì được chứ? Thế nhưng anh như lâm trận, vừa đỡ eo lại vừa bảo vệ bụng cô, trông cô giống như một thai phụ sắp sinh đến nơi, thậm chí cô còn không chắc chắn mình có mang thai hay không
Trần Ngân Hà dừng lại: “Đợi chút.”
Anh đi đến kho chứa đồ, lôi ra một tấm thảm chống trượt rồi trải từ cửa phòng ngủ đến cửa ra vào.
“Anh chuẩn bị cái này từ khi nào thế?” Tô Dao nhìn tấm thảm dưới sàn, mỉm cười: “Em còn chưa biết có mang thai hay không mà anh đã mất công mất sức vậy rồi hả?”
Trần Ngân Hà đỡ Tô Dao đi trên tấm thảm chống trượt, giọng điệu kiên quyết: “Có thai rồi.”
Tô Dao bật cười: “Sao anh biết là có rồi, lần “em bé trăng mật” trước anh quên rồi hả, chẳng phải cũng không có thai sao?”
Cô đi được nửa đường thì dừng lại, quay người ngó vào kho chứa đồ, mở cửa xem thử. Không chỉ là thảm chống trượt mà còn cả đủ loại đồ dùng trẻ em như tã, bình sữa, chậu tắm, quần áo cùng vật dụng trẻ sơ sinh cần dùng được chất kín nửa phòng, tất cả đều là màu hồng. Cô hoàn toàn không biết anh chuẩn bị chúng từ khi nào, cái gì cần có đều có đủ, cực kỳ đầy đủ.
Tô Dao cầm một chiếc hộp xinh đẹp lên, mở ra thấy bên trong là chiếc váy gấm nhỏ màu hồng xếp gọn gàng, nhỏ xinh rất đáng yêu.
Tô Dao: “Sao anh biết là con gái, có một nửa xác suất là con trai mà.”
Trần Ngân Hà vô cùng chắc chắn: “Không thể nào, nhất định là con gái, “giống” của anh mà anh còn không biết nữa hả?”
Trần Ngân Hà đưa Tô Dao đến một bệnh viện tư nhân, rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm, lần này cô thực sự đã mang thai rồi.
Phản ứng thời kì đầu mang thai của Tô Dao rất mạnh, cô thường xuyên nôn oẹ, không ăn uống được, ăn cái gì là nôn ra cái đó, có lúc không ăn cũng nôn, khiến người gầy đi rất nhiều.
Trần Ngân Hà thương vợ, nên cả ngày nhìn chằm chằm vào bụng cô như nhìn kẻ thù, điều này lại càng khiến anh tin rằng em bé trong bụng cô là con gái. Trần Ngân Hà áp tai vào bụng Tô Dao, rồi đưa ngón tay ấn ấn lên trên, nghi ngờ bên trong có khả năng là con trai, chỉ có tên nhóc thối mới đáng ghét và hành hạ vợ anh như vậy.
Trần Ngân Hà hôn lên môi Tô Dao: “Có thể là do tư thế lần đó không tốt, chúng ta làm lại nhé, mang thai một bé gái thật ngoan.”
Đương nhiên là chẳng thể làm lại được rồi, Trần Ngân Hà chỉ đành ôm Tô Dao hôn hôn, việc muốn làm hoàn toàn chẳng thể làm được.
Sau khi Tô Dao mang thai, Trần Ngân Hà đã nộp đơn xin điều chuyển về đội Cảnh sát hình sự số ba. Sau gần một năm tập luyện, sức khoẻ của anh đã tốt lên rất nhiều, đối phó với công việc bên ngoài không còn vấn đề gì nữa.
Phản ứng trong thời kỳ đầu mang thai của Tô Dao quá nghiêm trọng, trong ba tháng đầu hầu như không thể đi làm, nên công việc của đội số rơi cả lên đầu Trần Ngân Hà. Đầu óc của Trần Ngân Hà rất tốt, chỉ số IQ cao và khả năng giải quyết các vụ án rất hiệu quả. Sau khi hoàn thành công việc mỗi ngày, anh lại nghiên cứu công thức nấu ăn, không thì sẽ nghiên cứu cách nuôi dạy con cái.
Sau bốn tháng mang thai, cơ thể Tô Dao đã cảm thấy tốt hơn nhiều, cơn ốm nghén biến mất, đã có thể ăn cũng có thể ngủ. Cô làm theo kim chỉ nam hướng dẫn nuôi dạy em bé và bắt đầu tương tác với em bé trong bụng, nhẹ nhàng nói chuyện với bé, hát hò, thậm chí là còn đan cả áo len.
Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp cho đến tháng thứ tám của thai kỳ, Tô Dao phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, Trần Ngân Hà ốm rồi. Ông bố tương lai xuất sắc này đã mắc chứng rối loạn lo âu trước sinh, chứng rối loạn lo âu ngày càng rõ rệt hơn, anh thường xuyên cả đêm không ngủ, mỗi lúc không ngủ được lại nhìn chằm chằm vào bụng Tô Dao.
Một đêm Tô Dao tỉnh giấc, thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên giường nhìn mình chằm chằm, cô giật thót: “Sao anh không ngủ thế?”
Cô quá buồn ngủ, lại lo lắng cho sức khoẻ của anh, sợ anh không ngủ sẽ không khỏe, nên giọng điệu có chút gấp gáp.
Người đàn ông cảm thấy lạc lõng, khi nói chuyện với em bé cô không như vậy, cô hung dữ với anh, nhưng lại dịu dàng với em bé đến thế. Rối loạn lo âu trước sinh khiến anh cảm thấy chán nản, cảm thấy mình bị cô bỏ rơi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dao thấy chiếc gối bên cạnh trống không, bèn lên tiếng gọi: “Chồng ơi.”
Không một ai trả lời, điều này không hề bình thường, thông thường thì anh sẽ đến ngay lập tức, ngay cả quần áo cũng giúp cô mặc đâu ra đấy, cơm thì thổi từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.
Tô Dao nhìn thấy một tờ giấy nhớ dán trên cửa, Trần Ngân Hà để lại lời nhắn, bên trên chỉ có sáu ký tự: “Anh đi đây, đừng tìm anh.”
Người đàn ông này, người đàn ông này, thế mà lại… Bỏ nhà ra đi. Anh bỏ nhà ra đi, để cô ở lại tại thời điểm sắp sinh đến nơi.
Cục trưởng Khương tạm thời chuyển anh về vị trí hậu cần để anh ở lại đó một thời gian, đợi khi nào hồi phục thể lực thì mới quay lại đội điều tra tội phạm.
Sáng sớm, Tô Dao thức giấc, xoa xoa cái eo cùng đôi chân nhức mỏi của mình. Cô hoàn toàn không thể nhìn ra sức khoẻ của Trần Ngân Hà có chỗ nào cần hồi phục, cứ hễ lên giường là anh lại hung bạo như một con dã thú.
Đây là tháng thứ tám sau khi kết hôn, cuộc sống vợ chồng mới cưới vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc ngọt ngào làm chủ đạo, thỉnh thoảng mới gặp một vài mâu thuẫn nhỏ nhặt. Nhưng Trần Ngân Hà không bao giờ để mâu thuẫn giữa hai người họ tồn tại qua một đêm, anh thích trừng phạt hoặc lấy lòng cô khi ở trên giường, anh biết cô sẽ chẳng chịu đựng được điều này.
Ví dụ như chiều hôm qua, Đào Chính An đến Cục Công an thành phố để hợp tác với cô trong một chút công việc và bị anh nhìn thấy, sau đó anh lại lên cơn ghen bừa bãi. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không thể sửa nổi tật hay ghen, nói cô cười với Đào Chính An, còn nói cô nhìn Đào Chính An chằm chằm nữa.
Tô Dao tỏ vẻ rất ấm ức, cô thực sự chỉ giao tiếp bình thường trong công việc với Đào Chính An mà thôi, cũng đâu có thể bảo cô lúc nào cũng xị mặt ra để nói chuyện với anh em đồng nghiệp trong đơn vị. Hơn nữa, Đào Chính An đã có bạn gái, năm tới là kết hôn rồi, nhưng Trần Ngân Hà không để ý tới việc đó, tóm lại là anh không vui, anh ghen.
Tô Dao cảm thấy anh thật vô lý, trong bữa tối, cô tỏ ra khó chịu và không nói một câu nào với anh. Sau bữa cơm cũng chẳng để ý tới anh, cứ thế cho đến khi lên giường đi ngủ, anh tắt đèn dỗ dành cô, lấy lòng cô, nhận sai với cô, còn nhân cơ hội “làm” cô nữa.
Cô hỏi anh lần sau còn ghen tuông bừa bãi nữa không, khi anh dỗ dành cô thì nói rất dễ nghe, nói lần sau sẽ không ghen tuông nữa, sẽ không làm việc gì khiến cô không vui, thế nhưng lần sau vẫn dám làm vậy.
Tô Dao ra khỏi giường, mặc quần áo vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô nghe thấy giọng của Trần Ngân Hà vọng vào: “Vợ ơi.”
Nể tình tối qua anh hầu hạ cô rất thoải mái, nên cô quyết định không giận anh nữa, bèn cao giọng đáp lại: “Đến đây, chồng ơi.”
Tài nghệ nấu nướng của Trần Ngân Hà ngày một nâng cao, hiện tại trình độ nấu nướng của anh có thể sánh ngang với đầu bếp của khách sạn năm sao rồi.
Sau khi ăn sáng, hai người cùng nhau xuống lầu, vừa đi dạo vừa đi làm. Trên đường tình cờ gặp Hứa Gia Hải, người cũng vừa từ trên lầu đi xuống.
Thấy ánh mắt Trần Ngân Hà loé sáng, Tô Dao quay lại nhìn anh: “Tình yêu đích thực của anh là Hứa Gia Hải phải không và thật ra em chỉ là một chiêu bài mà thôi.”
Trần Ngân Hà ôm Tô Dao vào lòng: “Một công cụ như cậu ta thì sao có thể so sánh được với vợ thơm thơm mềm mềm của anh cơ chứ?”
Tô Dao nhìn Hứa Gia Hải có chút ngạc nhiên, trước giờ hễ thấy cô và Trần Ngân Hà đi cùng nhau là anh ta lại sợ bị nhét cơm chó vào miệng, sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, đến chào hỏi cũng không thèm, nhưng hôm nay lại không hề có chút biểu hiện nào của việc chạy trốn.
Hứa Gia Hải đi tới chỗ Trần Ngân Hà, kéo kéo cổ áo của mình, rất “bất cẩn” để lộ ra một chút dấu đỏ bên cạnh yết hầu: “Đã là mùa Đông rồi vậy mà sao vẫn nhiều muỗi thế này, đốt người ta chẳng tài nào ngủ nổi.”
Trần Ngân Hà bĩu môi: “Tiểu nhân đắc chí.”
Dù thế nào đi nữa, thì người độc thân đã lâu là Hứa Gia Hải đã có phụ nữ bên cạnh, được trở về với thân phận một người phóng đãng trên mặt tình trường và không còn cần làm một con chó độc thân hễ trông thấy Trần Ngân Hà là lại muốn trốn nữa.
Ba người cùng nhau đến Cục Công an thành phố, Tô Dao vào văn phòng của đội Cảnh sát hình sự số ba, Hứa Gia Hải đến phòng pháp y còn Trần Ngân Hà thì vào phòng tuyên truyền.
Vốn dĩ là anh được chuyển đến bộ phận hậu cần. Lãnh đạo yêu cầu anh mua đồ văn phòng phẩm và trợ cấp nhân sự, kết quả là anh đã tiêu hết ngân sách trong cả một tháng, khiến Cục trưởng Khương tức đến suýt chút nữa thì lên cơn đau tim.
Trần Ngân Hà: “Cảnh sát nhân dân chúng ta khổ cực là thế, chẳng lẽ không xứng được dùng đồ đạc tốt một chút hay sao?”
Cục trưởng Khương: “Tuy rằng cậu nói rất có lý, nhưng cậu không cần thiết phải đến phòng hậu cần nữa đâu!”
Vì vậy Trần Ngân Hà đã được chuyển sang phòng tuyên truyền, khả năng hành văn và hình ảnh cá nhân của anh đều tốt nên trưởng Phòng Lưu rất hài lòng, ông ấy đào tạo anh làm người kế thừa cho mình, mặc dù là Cục trưởng Khương đã có lời rằng sớm muộn gì Trần Ngân Hà cũng quay lại đội chống tội phạm.
Gần đây Tô Dao đang bận rộn với một vụ án xuyên Tỉnh và cần phải đi công tác sang tỉnh bên cạnh một khoảng thời gian, ít thì một, hai tuần, mà nhiều thì là một, hai tháng, cụ thể ra sao thì cần xem tiến độ của vụ án.
Trong những ngày đầu Tô Dao vắng nhà, Trần Ngân Hà thường xuyên sang nhà Hứa Gia Hải ăn cơm cùng anh ta. Cuối cùng, Hứa Gia Hải cũng có được cơ hội trả thù, suốt ngày anh ta thể hiện tình cảm với người phụ nữ của mình trước mặt Trần Ngân Hà.
Năm ngày sau, Trần Ngân Hà không sang nhà Hứa Gia Hải nữa, không phải là anh sợ Hứa Gia Hải show ân ái, vì cho dù anh ta có thể hiện thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng bằng anh. Mà là do càng ngày anh càng nhớ Tô Dao, nhớ đến mức chẳng chịu nổi, hễ tan làm là sẽ về thẳng nhà, dùng cốc của cô uống nước, dùng bát của cô ăn cơm, đến đi ngủ cũng ôm gối của cô rồi ngủ.
Tô Dao đang điều tra vụ án và phần lớn thời gian đều bận rộn, Trần Ngân Hà không thể lúc nào cũng gọi cho cô, thông thường đều đợi khi nào cô có thời gian rảnh thì sẽ gọi về cho anh. Đang nghĩ thì Tô Dao gọi video tới, Trần Ngân Hà ngồi dậy trên giường, ấn nghe, trước tiên là quan sát qua mặt Tô Dao, thấy cô không gầy, hai má ửng hồng, biết được cơ thể cô khỏe mạnh sau đó mới có thể yên tâm.
Anh nghĩ, mình muốn chuyển về đội Cảnh sát hình sự, làm lại chức đội phó Trần của anh, như vậy mới có thể luôn được ở bên cạnh cô. Mặc dù nhiều chuyên gia về các mối quan hệ cho rằng việc hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau là không tốt, nhưng tình huống của anh không thể áp dụng điều đó. Cô không chỉ là người anh yêu mà còn là gia đình của anh, là linh hồn và không khí của anh, anh sẽ chết nếu rời xa cô.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao trong màn hình cuộc gọi video, cô sống ở nhà khách của đồn Công an địa phương: “Chẳng phải anh đã đặt khách sạn cho em rồi à, tại sao lại vẫn ở cái nơi tồi tàn đó vậy?”
Tô Dao vừa tắm xong, cô đặt điện thoại trước bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Em trả lại phòng rồi, mọi người đều ở nhà khách thì sao em có thể đến khách sạn năm sao được chứ?”
Trần Ngân Hà: “Lần tới anh sẽ đặt thêm vài phòng.”
“Không được, quá lãng phí tiền bạc, hơn nữa, em đến đây vì công việc chứ không phải đi nghỉ dưỡng, ở nơi có điều kiện quá tốt sẽ giết chết tinh thần chiến đấu của mọi người.” Tô Dao lau xong tóc, cô nhìn Trần Ngân Hà: “Sao anh gầy đi thế?”
“Nhớ em.” Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao chằm chằm: “Em cũng đâu có phải là không hiểu anh.”
Ngoài công việc ra thì anh là một người giàu tình yêu thương, hơn nữa còn rất tự hào về việc đó.
Tô Dao mỉm cười, gửi Trần Ngân Hà một nụ hôn gió: “Đợi em về chiều chuộng anh nhé.”
Cô vươn tay ra, để lộ một miếng băng cá nhân chống nước trên mu bàn tay. Vốn dĩ cô không muốn để Trần Ngân Hà nhìn thấy, thấy anh thay đổi sắc mặt, bèn vội vàng giải thích: “Chiều nay đi bắt nghi phạm, mu bàn tay vô tình bị cọ xuống nền đất xi măng, chỉ xước chút da thôi, anh đừng lo.”
Đối với một cảnh sát hình sự thì va quệt là chuyện quá bình thường, Trần Ngân Hà hiểu đạo lý này nhưng vẫn không ngăn cản được sự thương xót.
Sắc mặt anh hơi trầm xuống: “Vụ án điều tra thế nào rồi?”
Tô Dao cầm điện thoại dựa vào đầu giường: “Đã phát hiện rồi, đang lần theo manh mối để tìm ra hang ổ dưới lòng đất của đội quyền anh, hiện tại đang trong giai đoạn thu lưới, ngày mai sẽ chính thức vây bắt, nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì ngày mốt có thể về nhà.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Trần Ngân Hà đặt nguyên liệu cho bữa tối ngày mai, chuẩn bị hầm canh móng heo cho cô để bồi bổ vết thương trên tay.
Ngày hôm sau, cũng như năm ngày trước, buổi sáng Trần Ngân Hà thức giấc một mình, làm bữa sáng một mình, ăn sáng một mình, đi làm một mình, sau đó thì kiểm tra tin tức và tình hình thời tiết tại thành phố nơi Tô Dao đang đi công tác.
Ba giờ chiều, trên ứng dụng tin tức mới xuất hiện một bài báo. Với tiêu đề vô cùng bắt mắt: Cảnh sát đột ngột hành động, đột kích tụ điểm quyền anh ngầm khắp tỉnh, hơn năm mươi người bị bắt.
Trần Ngân Hà lướt qua tiêu đề và thấy một dòng chữ trong bài báo: “Tại hiện trường vụ bắt giữ, một nữ cảnh sát bị thương nặng và đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu”.
Thấy mấy chữ nữ cảnh sát hình sự, đồng tử Trần Ngân Hà đột nhiên co rút, anh cầm điện thoại gọi cho Tô Dao, nhưng không gọi được. Tay chân anh lập tức lạnh ngắt, máu trên toàn thân bắt đầu chảy ngược, sắc mặt tái nhợt, vừa đứng dậy khỏi ghế thì cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người như mất hồn.
Trưởng phòng Lưu nhìn sắc mặt Trần Ngân Hà, quan tâm hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi à?”
Trưởng phòng Lưu đã làm việc với Trần Ngân Hà được vài tháng, thường ngày anh luôn điềm đạm, lạnh lùng, còn có chút thiếu nghiêm túc, dường như chẳng việc gì có thể khiến anh căng thẳng được vậy. Nhưng cái ông ấy nhìn thấy ở anh lúc này không phải căng thẳng mà là sợ hãi, nỗi sợ hãi tột độ.
Bình thường Trưởng phòng Lưu rất hung dữ, việc mà ông thường làm chính là mắng người, nhận thấy tình trạng của Trần Ngân Hà không đúng, bèn vỗ vỗ vai anh: “Nếu nhà có việc thì cứ đi xử lý trước đi, đơn xin nghỉ lần tới bổ sung cũng được.”
Tai Trần Ngân Hà ù ù, trong đầu anh chỉ có bản tin và âm báo máy bận trong điện thoại của Tô Dao. Anh không khỏi nghĩ đến lần Tô Dao bị bán đến hòn đảo kia, anh không hiểu nổi mình đã cầm cự thế nào trong suốt mấy tháng không có tin tức về cô. Anh không thể trải qua nó lần thứ hai.
Lúc này, điên thoại của Trần Ngân Hà đổ chuông, là Giang Bất Phàm gọi đến. Giang Bất Phàm cũng đi công tác cùng Tô Dao và tham gia vào vụ bắt giữ. Trần Ngân Hà ấn nghe, đáng lẽ anh phải nghĩ ra sớm hơn mới phải, không gọi được cho Tô Dao thì nên gọi cho Giang Bất Phàm. Anh đã quá hoảng sợ rồi.
“Alo.” giọng nói của Tô Dao từ đầu dây bên kia truyền đến: “Điện thoại của em bị vỡ trong lúc hành động, nên đành mượn điện thoại của Giang Bất Phàm để gọi cho anh.”
“Alo, lão Trần, sao lại không lên tiếng, tín hiệu không tốt sao?”
Trần Ngân Hà khó khăn mở miệng, vừa nói mới phát hiện giọng mình có chút run rẩy: “Alo.”
Tô Dao thấy giọng anh hơi khác lạ, nên ngữ khí vô thức nhẹ đi vài phần: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, còn một chút việc cần phải hoàn thành, ngày mai em sẽ về Vân Giang, khoảng sáu giờ chiều đến bến xe, anh đợi em nhé.”
Bảy rưỡi tối Tô Dao ra khỏi đồn cảnh sát, cô đã mệt mỏi cả một ngày, lúc này đang chuẩn bị về nhà khách nghỉ ngơi. Vừa bước ra, lại thấy một bóng người đứng khuất bóng bên đường, người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, như thể muốn nuốt chửng cô luôn vậy. Cô nhanh chóng nhận ra mình đang bị theo dõi, dám phạm tội tại cổng đồn công an, người này quả thực quá to gan và nguy hiểm.
Tô Dao rẽ vào một góc vừa trốn sau bức tường, vừa nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chỉ cần bóng người kia xuất hiện là có thể khống chế đối phương. Rất nhanh bóng người đó đã xuất hiện, Tô Dao lao nhanh về phía trước, dứt khoát và nhanh nhẹn giơ con dao trong tay lên, đang định chém xuống thì nhìn rõ đối phương, lưỡi dao sắc bén trên tay lại biến thành một cái ôm ấm áp.
Cô vui mừng kinh ngạc: “Anh đến đây từ khi nào thế, sao không gọi cho em?”
Trần Ngân Hà bế Tô Dao lên khỏi mặt đất, cô nhân cơ hội đu lên người anh, hai chân bắt chéo kẹp vào eo anh: “Sao lại không nói gì?”
Người đàn ông ôm chặt cô, một lúc sau cũng không nỡ buông, cứ thế cho đến khi vào phòng trong nhà khách, Tô Dao nhìn căn phòng đơn sơ, cảm thấy Trần Ngân Hà sẽ không quen ở đây, nên đề nghị: “Gần đây có một khách sạn, chúng ta qua bên đó nhé?”
Trần Ngân Hà vẫn không lên tiếng, anh ôm Tô Dao, cúi đầu hôn lên môi cô. Từ khi gặp mặt, anh luôn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt và hành động để biểu đạt nỗi nhớ nhung, tình yêu cũng nỗi sợ hãi của mình. Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như thể muốn dìm chết người ta vậy. Anh nhất định phải ôm cô, dùng lực yêu cô mới cảm thấy cô nguyên vẹn, sẽ không để lại anh một mình như ba mẹ, em trai và ba nuôi của anh.
Sau khi nói chuyện điện thoại vào buổi chiều, Tô Dao cảm nhận ở anh có gì đó không đúng, cô đã tìm thấy và đọc bài báo, biết được là anh đã hiểu lầm, anh tưởng cô bị thương nặng, sắp chết. Cô đau lòng ôm anh thật chặt, ôm lấy gáy anh, những ngón tay luồn vào tóc anh, cùng anh quấn quýt.
Anh đè cô trên giường, nghẹn ngào nói: “Sinh cho anh một em bé nhé.”
Tô Dao có chút sửng sốt, theo kế hoạch ban đầu thì đáng lẽ năm tới bọn họ mới bắt đầu cân nhắc tới vấn đề này, anh luôn nói mình động phòng còn chưa đủ, cũng không muốn chia sẻ tình yêu của cô với ai, kể cả là máu thịt của anh cũng không phải ngoại lệ.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, điệu ngữ trở nên độc đoán, không cho người khác có quyền thắc mắc: “Sinh cho anh một đứa con.”
Nếu có con, thì mối quan tâm về con người của cô sẽ nhiều lên một phần, như vậy bất luận thế nào cô cũng sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Tô Dao như hiểu ra điều gì đó, cô lật người đè lên Trần Ngân Hà, hôn lên mắt anh: “Cho dù là có con rồi, thì anh vẫn là mối quan tâm lớn nhất của em, là người em không thể yên tâm, là người em yêu kiếp này và cả kiếp sau.”
Đêm hôm đó là một đêm gió lớn, lớn chưa từng thấy. Cơn gió mạnh cuốn phăng những cành cây cứng cáp khiến chúng dùng sức đập mạnh vào khung cửa sổ thuỷ tinh rồi vỡ tan, lớp sương giá đậu trên ô cửa run rẩy rơi xuống. Tiếp đến là một trận mưa xối xả, không có áo mưa, cơn mưa hoành hành như thác lũ ùa vào dòng sông chật hẹp, trào dâng và tối mịt, không còn rõ tháng ngày.
Một tháng sau, đèn đỏ luôn không phụ mong đợi của Tô Dao đã không đến, cô chậm kinh đến sáu ngày.
“Không giỏi đến mức vậy chứ, một phát ăn ngay?” Tô Dao đứng trước gương, lúc đánh răng cảm thấy có chút buồn nôn, cô nôn khan mấy lần, liền gọi với ra ngoài cửa phòng vệ sinh: “Chồng ơi, em khó chịu.”
Trần Ngân Hà bước vào, rút khăn giấy lau sạch bọt kem đánh răng trên miệng Tô Dao, rồi đưa cho cô một cốc nước ấm để súc miệng, sau đó bế cô ra khỏi phòng tắm, để cô ngồi trên sofa trong phòng ngủ nghỉ ngơi, đồng thời ngồi xổm xuống sờ sờ bụng cô: “Có rồi sao?”
Tô Dao lắc đầu: “Không biết, có cần thử không?”
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, Trần Ngân Hà cầm chìa khoá xe: “Đến bệnh viện xét nghiệm máu sẽ chính xác hơn.”
Tô Dao đứng dậy khỏi ghế sofa, Trần Ngân Hà một tay đỡ eo cô, tay còn lại bảo vệ trước bụng: “Cẩn thận chút, đứng để rơi mất.”
Tô Dao cảm thấy buồn cười, bụng cô trông không khác gì thường ngày, bằng phẳng, không gồ ghề, vậy mà bảo cẩn thận đừng để rơi, rơi cái gì được chứ? Thế nhưng anh như lâm trận, vừa đỡ eo lại vừa bảo vệ bụng cô, trông cô giống như một thai phụ sắp sinh đến nơi, thậm chí cô còn không chắc chắn mình có mang thai hay không
Trần Ngân Hà dừng lại: “Đợi chút.”
Anh đi đến kho chứa đồ, lôi ra một tấm thảm chống trượt rồi trải từ cửa phòng ngủ đến cửa ra vào.
“Anh chuẩn bị cái này từ khi nào thế?” Tô Dao nhìn tấm thảm dưới sàn, mỉm cười: “Em còn chưa biết có mang thai hay không mà anh đã mất công mất sức vậy rồi hả?”
Trần Ngân Hà đỡ Tô Dao đi trên tấm thảm chống trượt, giọng điệu kiên quyết: “Có thai rồi.”
Tô Dao bật cười: “Sao anh biết là có rồi, lần “em bé trăng mật” trước anh quên rồi hả, chẳng phải cũng không có thai sao?”
Cô đi được nửa đường thì dừng lại, quay người ngó vào kho chứa đồ, mở cửa xem thử. Không chỉ là thảm chống trượt mà còn cả đủ loại đồ dùng trẻ em như tã, bình sữa, chậu tắm, quần áo cùng vật dụng trẻ sơ sinh cần dùng được chất kín nửa phòng, tất cả đều là màu hồng. Cô hoàn toàn không biết anh chuẩn bị chúng từ khi nào, cái gì cần có đều có đủ, cực kỳ đầy đủ.
Tô Dao cầm một chiếc hộp xinh đẹp lên, mở ra thấy bên trong là chiếc váy gấm nhỏ màu hồng xếp gọn gàng, nhỏ xinh rất đáng yêu.
Tô Dao: “Sao anh biết là con gái, có một nửa xác suất là con trai mà.”
Trần Ngân Hà vô cùng chắc chắn: “Không thể nào, nhất định là con gái, “giống” của anh mà anh còn không biết nữa hả?”
Trần Ngân Hà đưa Tô Dao đến một bệnh viện tư nhân, rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm, lần này cô thực sự đã mang thai rồi.
Phản ứng thời kì đầu mang thai của Tô Dao rất mạnh, cô thường xuyên nôn oẹ, không ăn uống được, ăn cái gì là nôn ra cái đó, có lúc không ăn cũng nôn, khiến người gầy đi rất nhiều.
Trần Ngân Hà thương vợ, nên cả ngày nhìn chằm chằm vào bụng cô như nhìn kẻ thù, điều này lại càng khiến anh tin rằng em bé trong bụng cô là con gái. Trần Ngân Hà áp tai vào bụng Tô Dao, rồi đưa ngón tay ấn ấn lên trên, nghi ngờ bên trong có khả năng là con trai, chỉ có tên nhóc thối mới đáng ghét và hành hạ vợ anh như vậy.
Trần Ngân Hà hôn lên môi Tô Dao: “Có thể là do tư thế lần đó không tốt, chúng ta làm lại nhé, mang thai một bé gái thật ngoan.”
Đương nhiên là chẳng thể làm lại được rồi, Trần Ngân Hà chỉ đành ôm Tô Dao hôn hôn, việc muốn làm hoàn toàn chẳng thể làm được.
Sau khi Tô Dao mang thai, Trần Ngân Hà đã nộp đơn xin điều chuyển về đội Cảnh sát hình sự số ba. Sau gần một năm tập luyện, sức khoẻ của anh đã tốt lên rất nhiều, đối phó với công việc bên ngoài không còn vấn đề gì nữa.
Phản ứng trong thời kỳ đầu mang thai của Tô Dao quá nghiêm trọng, trong ba tháng đầu hầu như không thể đi làm, nên công việc của đội số rơi cả lên đầu Trần Ngân Hà. Đầu óc của Trần Ngân Hà rất tốt, chỉ số IQ cao và khả năng giải quyết các vụ án rất hiệu quả. Sau khi hoàn thành công việc mỗi ngày, anh lại nghiên cứu công thức nấu ăn, không thì sẽ nghiên cứu cách nuôi dạy con cái.
Sau bốn tháng mang thai, cơ thể Tô Dao đã cảm thấy tốt hơn nhiều, cơn ốm nghén biến mất, đã có thể ăn cũng có thể ngủ. Cô làm theo kim chỉ nam hướng dẫn nuôi dạy em bé và bắt đầu tương tác với em bé trong bụng, nhẹ nhàng nói chuyện với bé, hát hò, thậm chí là còn đan cả áo len.
Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp cho đến tháng thứ tám của thai kỳ, Tô Dao phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, Trần Ngân Hà ốm rồi. Ông bố tương lai xuất sắc này đã mắc chứng rối loạn lo âu trước sinh, chứng rối loạn lo âu ngày càng rõ rệt hơn, anh thường xuyên cả đêm không ngủ, mỗi lúc không ngủ được lại nhìn chằm chằm vào bụng Tô Dao.
Một đêm Tô Dao tỉnh giấc, thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên giường nhìn mình chằm chằm, cô giật thót: “Sao anh không ngủ thế?”
Cô quá buồn ngủ, lại lo lắng cho sức khoẻ của anh, sợ anh không ngủ sẽ không khỏe, nên giọng điệu có chút gấp gáp.
Người đàn ông cảm thấy lạc lõng, khi nói chuyện với em bé cô không như vậy, cô hung dữ với anh, nhưng lại dịu dàng với em bé đến thế. Rối loạn lo âu trước sinh khiến anh cảm thấy chán nản, cảm thấy mình bị cô bỏ rơi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dao thấy chiếc gối bên cạnh trống không, bèn lên tiếng gọi: “Chồng ơi.”
Không một ai trả lời, điều này không hề bình thường, thông thường thì anh sẽ đến ngay lập tức, ngay cả quần áo cũng giúp cô mặc đâu ra đấy, cơm thì thổi từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.
Tô Dao nhìn thấy một tờ giấy nhớ dán trên cửa, Trần Ngân Hà để lại lời nhắn, bên trên chỉ có sáu ký tự: “Anh đi đây, đừng tìm anh.”
Người đàn ông này, người đàn ông này, thế mà lại… Bỏ nhà ra đi. Anh bỏ nhà ra đi, để cô ở lại tại thời điểm sắp sinh đến nơi.
Bình luận truyện