Rồng Bay Phượng Múa
Chương 11: Hết giận lại khóc lóc om sòm
Dây thừng kia bằng sợi bông, nhưng màu sắc lại giống với dây thừng ngày đó nhìn thấy ở trong phòng Long Tam: Phượng Trữ giống như nhìn thấy quỷ, nàng trừng mắt nhìn sợi dây này, tâm cuống cuồng nhảy dựng lên:
Không phải nàng, nàng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhưng một chút này cũng đã rõ ràng, xác thực ngay trước mắt nàng, vài sợi dây thừng thậm chí còn tết thành nút thắt để ghi nhớ cách thức, tựa hồ là kết quả luyện tập lúc trước:
Chân Phượng Trữ mềm nhũn, “Đông” một tiếng ngồi ở trên ghế, làm sao có thể, làm sao nàng có thể bí mật xã giao với người khác? Làm sao nàng có thể giết chồng? Làm sao nàng có thể là nữ nhân âm ngoan ác độc như vậy?
Phượng Trữ chỉ cảm thấy mồ hôi hột rơi xuống dưới, sau lưng từng trận rét run: Dư nương nói đúng, nàng có trực giác của lão nhân gia, cho nên nàng không thích nàng, đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với nàng, tất cả đều có nguyên nhân:
Phượng Trữ cố gắng hồi tưởng lại, Long Tam nói nàng thích mang nha hoàn của hồi môn ra ngoài đi dạo, Tiểu Thanh nói nha hoàn của hồi môn của nàng trước đó vì một trận bệnh mà chết, hoàn toàn trước khi nàng gặp chuyện không may: Nói cách khác, nều là nàng ra ngoài tư thông cùng tình lang, nha đầu của nàng hiển nhiên là biết, trước khi nàng muốn trộm bào tàng trốn đi, đương nhiên trong phủ này chỉ có duy nhất người chết là biết:
Nhưng sao lại khéo như vậy? Khéo đến đáng sợ:
Phượng Trữ hoàn toàn không dám tưởng, không phải là cái chết của nha hoàn kia có liên quan đến nàng đi? Tiểu Thanh nói nàng kia là chết vì bệnh là thật, Trần đại phu từng nghiệm qua, đây là sự thật, sẽ không có liên quan đến nàng đi?
Phượng Trữ bụm mặt, chỉ cảm thấy chuyện này thật là tình thiên phích lịch, rung động so với khi nàng mất kí ức còn mạnh hơn, nàng trừng mắt nhìn sợi dây thừng kia cho đến khi trời sáng:
Hôm nay là lần đầu tiên Long Tam thấy nàng không có hứng ăn cơm, hắn nhìn bàn thức ăn, rõ ràng toàn là những món nàng thích ăn, mấy ngày trước đây không phải thấy ăn mắt còn sáng lên sao,sao hôm nay lại giống như không ngửi được mùi vị, chỉ nhét vào miệng cho có:
“Ngươi làm sao vậy? Lại không thoải mái?” nàng gặp ác mộng, lại oán hận chuyện bái đường cùng hắn, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng khẩu vị, hôm nay sợ là gặp phải chuyện gì, Long Tam suy nghĩ, trên mặt chưa động thanh sắc:
Phượng Trữ thả đũa, hốt hoảng nói, “Long Tam, ngươi nói lần trước đụng vào đầu bị bất tỉnh nhân sự, lại đụng một lần nữa sẽ tốt, ta đây nếu bị đụng một lần nữa có phải tốt lắm hay không?” nàng rất muốn biết trước kia đã trải qua chuyện gì, rất muốn biết trước kia mình không phải nữ nhân xấu xa như vậy:
Long Tam cũng thả đũa, nói, “Ta không ngại ngươi làm thử, nhưng trước đó làm phiền ngươi viết di thư, nói là chính ngươi muốn đánh vào đầu, như vậy nếu ngươi không về, ta cùng nhà ngươi có thể nói lý:”
Phượng Trữ bĩu môi đứng lên, “Ngươi làm người như thế nào vậy, ít nhất ngươi cũng nên khuyên nhủ ta, quan tâm ta một chút:”
“Vậy đừng đi, bị đánh đến choáng váng, ta còn phải nói chuyện trước kia với ngươi một lần nữa, như vậy cũng rất mệt người:”
Phượng Trữ không nói lời nào, dùng sức trừng hắn:
Long Tam thở dài, thả tay, “Vậy ngươi nói đi, đến tột cùng phải làm thế nào?”
Phượng Trữ đương nhiên cũng không nói được gì, sau một lúc lâu chỉ có thể trừng mắt, “Ta nghĩ ra lại đến nói cho ngươi:” Sau đó quay người lại bỏ đi:
Long Tam nhìn đồ ăn thừa trước mặt, phát hiện chính mình thế nhưng lại lo nữ nhân điên này ăn không no:
Trong đầu Phượng Trữ để ý toàn là dây thừng, không chý ý mình ăn rất ít: Nàng vừa thẹn lại vừa kích động, nguyên lai làm chuyện đuối lý là như thế này: Nàng không dám đem chuyện phát hiện dây thừng nói cho Long Tam, thật vất vả mới có người đối xử tốt với nàng, nếu nàng nói ra, chẳng phải là muốn hắn hận nàng?
Nàng càng nghĩ càng khổ sở, nàng vẫn không thể tin chính mình có thể là người xấu xa như vậy: Nhưng biện pháp lại đánh vào đầu này quả thật rất nguy hiểm, dùng không tốt, Dư nương lại kêu cái cao nhân kia: Chỉ là dược nàng cũng đã uống, chỗ cũ cũng đi, cũng chẳng thấy tiến triển gì:
Trong lòng Phượng Trữ đầy buồn bực, đi hết tòa nhà lại thấy hoảng sợ, nhìn thấy cái gì cũng nghi ngờ: Phó dịch né tránh ánh mắt của nàng, có phải bọn họ biết được sự tình gì hay không? Nha hoàn kia vừa thấy nàng là bỏ chạy, có thể biết được bí mật gì hay không?
Phượng Trữ nhíu mắt lại, nha hoàn kia thấy nàng là bỏ chạy, người này nàng chưa từng thấy qua:
“Ngươi đứng lại:” Phượng Trữ rống một tiếng, đem nha hoàn vội vội vàng vàng bỏ chạy kia giữ lại: Phượng Trữ bước nhanh qua, “Ngươi là người ở viện nào?”
“Nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn ở y phòng:”
“Y phòng?” Y phòng là nơi lo liệu vải vóc, may vá, giặt quần áo, trong lòng Phượng Trữ lộp bộp một chút, lớn tiếng nói, “Ngươi vừa thấy ta, sợ cái gì?”
“Nô tỳ, nô tỳ chính là nhớ tới trong viện có việc chưa làm xong, sốt ruột trở về, không phải là nhìn thấy phu nhân liền kích động:”
“Tên ngươi là gì?”
“Hạ nhi:”
Phượng Trữ nhìn chằm chằm nàng không nói gì, hạ nhi kia cũng không dám nâng đầu, hoảng hốt nói, “phu nhân nếu không có việc gì, nô tỳ trở về làm việc:” Phượng Trữ bình tĩnh “Ân:” một tiếng, hạ nhi vội vàng thi lễ rồi xoay người chầm chậm đi:
Phượng Trữ quay lại phòng mình, gọi Tiểu Thanh tới, “Ta muốn làm hai bộ đồ mới, việc này ai sẽ quản?”
“Trước đây đồ mới của phu nhân đều là do bình nhi tìm người bên ngoài may, bẩm Dư nương lấy tiền:”
Lúc trước Tiểu Thanh có nói qua, bình nhi chính là nha hoàn của hồi môn đã chết của nàng: Nàng thở dài, nhà này xem ra thật sự là không bạc đãi nàng: Tiểu Thanh thấy nàng không nói lời nào lại hỏi, “Phu nhân muốn may đồ mới sao?”
“Ân, muốn thay đổi hình thức một chút, ngươi biết trước đây ta may đồ ở đâu sao?”
“Biết, chính là Bích y các ở phía đông thành, nơi đó rất nổi tiếng:”
“Nga:” Phượng Trữ đáp, “Vậy xiêm y của các ngươi thì sao?”
“Xiêm y của bọn hạ nhân tất cả đều do y phòng làm:”
“Bao gồm bình nhi đi?”
Tiểu Thanh không hiểu vì sao lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp, “Đúng vậy, lúc trước xiêm y của bình nhi đều do y phòng làm: Còn có may vá thêu hoa, chuyện tịnh y khiết, tất cả đều là y phòng:”
Phượng Trữ nghĩ, nếu nói như vậy, nha đầu ở y phòng cùng bọn nha đầu trong viện có quan hệ với nhau, ai mà không muốn có xiêm y tốt a, tối thiểu thì các nàng cũng có cơ hội tiếp xúc:
Ngày thứ hai, Phượng Trữ cầm xiêm y làm cho nó bị rách một chút, cầm theo chỉ thêu tự mình đến y phòng một chuyến: Sân ở y phòng không lớn, lộ vẻ đơn sơ mộc mạc, vài nha hoàn đang ngồi trong một gian phòng làm việc, thấy Phượng Trữ đến đều lắp bắp kinh hãi: Phượng Trữ tinh tế nhìn, cái người tên hạ nhi đã ở kia, nàng ta vừa thấy nàng thì trong mắt hiện lên vẻ bối rối:
Phượng Trữ cười, đi thẳng đến chỗ nàng, “Ngươi kêu hạ nhi đi, chúng ta vừa gặp hôm qua, ta có một kiệm xiêm y bị hỏng, Tiểu Thanh lại không ở đây, cho nên tự ta đưa đến, ngươi giúp ta sửa lại được không?”
Hạ nhi lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận xiêm y rồi đáp ứng: Phượng Trữ làm như không có việc gì ở trong phòng nhìn rồi sờ sờ, nói chuyện phiếm với bọn nha hoàn vài câu, quản sự đại nương nghe tiếng vào đến, Phượng Trữ khách sáo hỏi vài câu làm việc có vất vả hay không, tất cả mọi người trong phòng xấu hổ không đáp lời nàng:
Hạ nhi rất nhanh đem xiêm y của Phượng Trữ sửa lại tốt lắm, Phượng Trữ cười tán dương nàng khéo tay, cảm tạ rồi cầm xiêm y rời đi: Đi tới cửa, Phượng Trữ bỗng hốt hoảng xoay người lại nói, “Đúng rồi hạ nhi, ta còn có chuyện:” Rõ ràng nàng nhìn thấy vẻ mặt hạ nhi nhanh chóng phòng bị, nàng nhẹ nhàng cười, “Ta muốn may hai bộ đồ mới, lúc trước đều là bình nhi thay ta chọn, ngươi cùng nàng quen biết, chắc ngươi biết ta thích gì, huống hồ ngươi lại khéo tay, nhìn qua là biết thợ khéo, không bằng ngươi đi theo giúp ta được không?”
Sắc mặt hạ nhi trắng bệch, Phượng Trữ lại nói, “Ngày mai được không?” Nàng nhìn về phía quản sự đại nương, đối phương cuống quít gật đầu đáp ứng, Phượng Trữ thế mới vừa lòng rời khỏi:
Nàng vừa ra y phòng thì sắc mặt trầm xuống: Phi thường tốt, nàng nói hạ nhi cùng bình nhi có quen biết, không ai biểu lộ vẻ kinh ngạc, xem ra thật là như thế: Như vậy, từ trên người hạ nhi có thể đào ra chút bí mật gì:
Nhưng ngày hôm sau, Phượng Trữ không thể lôi hạ nhi ra khỏi cửa, nguyên nhân là hạ nhi ngã bệnh: Nàng bệnh thật đột ngột, hôm qua còn khỏe mạnh, bất quá mới qua nửa ngày liền sốt cao:
Người bị bệnh một mình ở trong phòng dưỡng bệnh, để tránh lây bệnh cho những người khác:Cho nên hạ nhi chuyển tới phòng nhỏ, thân phận của Phượng Trữ không tiện đi vào, nàng chỉ có thể sai Tiểu Thanh đi thăm: Tiểu Thanh báo cáo lại, nói là bệnh rất đáng sợ, uống thảo dược cũng không ngăn chận được, Dư nương đã muốn mời Trần đại phu qua xem bệnh cho nàng:
Phượng Trữ cảm thấy việc này thật cổ quái, chẳng lẽ là hạ nhi cố tình bị bệnh, muốn trốn tránh nàng: Ý nghĩa sau giả thiết này làm Phượng Trữ thực uể oải, chẳng lẽ là nàng hạ độc thủ thật?
Nàng rầu rĩ không vui, vừa nghĩ đến việc này vừa đi cùng Tiểu Thanh đến Bích y các nơi nàng thường may đồ: Bích y các quả nhiên là cửa hàng nổi tiếng, vải dệt cùng các loại xiêm y rực rỡ muôn màu, khăn tay cùng trang sức cũng đầy ngăn tủ, các phu nhân cùng tiểu thư ở cửa hàng chọn qua chọn lại:
Phượng Trữ đứng ở cửa, đối với nơi này một chút cũng không có ấn tượng, nhìn người cùng người ở cửa hàng, nàng cũng không có hứng vào trong dạo, đang định hồi phủ lại nghe một thanh âm của nữ tử, “A, khéo như vậy, sát thủ cô nương đã ở nơi này:”
Phượng Trữ vừa quay đầu thì nhìn thấy Tần Nhã Âm, nàng gật gật đầu tiếp đón, “Tần cô nương hảo:”
Tần Nhã Âm cười đến sáng lạn, nhấc cao cổ tay, “Xem, Long Tam công tử đưa cho ta:” Đó là cái vòng tay bằng ngọc bích, Phượng Trữ cũng không muốn thức, nhưng tư thái thị uy của tần cô nương kia càng làm cho tâm tình nàng tệ thêm: Nàng thô lỗ kéo cổ tay nàng ta lại xem, Tần Nhã Âm cười cười, đang muốn nói chuyện thì bị Phượng Trữ giương mắt đánh gãy, Phượng Trữ gằn từng tiếng một, “Cô nương đeo vật này đẹp lắm, ta thay Tam gia làm, đây là tín vật giết người: Cô nương cứ đứng chờ, đừng sợ, ta sẽ cho ngươi thống khoái:”
Nàng nói xong thì lạnh lùng cười, cũng không nhìn tới biểu tình cứng ngắc của Tần Nhã Âm đã xoay người vênh váo tự đắc rời đi:
Phượng Trữ về tới Long phủ, chuyện đầu tiên muốn làm chính là vọt tới trong viện của Long Tam: Long Tam đang cùng hai thủ hạ nói chuyện, thấy nàng đến tất cả đều ngừng nói chuyện, Phượng Trữ cũng mặc kệ bọn họ phòng bị hay không phòng bị, nàng vọt thẳng tới trước mặt Long Tam, chân liền cho hắn một đá, miệng còn mắng, “Đồ phá sản, phong lưu…:”
Nàng ra tay nhanh chóng, hành động hoàn toàn ngoài dự kiến của Long Tam, bị đá còn không hiểu được tại sao thì Phượng Trữ hành hung xong đã chạy đi: Nàng chạy ra khỏi phòng, đi ngang qua bàn tròn trong viện, lại thuận tay xốc cái bàn một phen, cái bàn ngã xuống đất nổ một tiếng nàng đã biến mất ngoài cửa viện:
Long Tam nghiêm mặt, hét lớn một tiếng, “Phượng Trữ!” Đáng tiếc người ta ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại cho hắn:
Tiểu Thanh chạy chậm, chạy về đã thấy Phượng Trữ hướng tiểu viện của mình đi, nàng lo lắng tiến lên khuyên, “phu nhân…::” Phượng Trữ xoay người lại, tinh thần phấn chấn nắm chặt quyền, “Xả hết giận:”
Sau khi khóc lóc om sòm tâm tình thật tốt a!
Không phải nàng, nàng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhưng một chút này cũng đã rõ ràng, xác thực ngay trước mắt nàng, vài sợi dây thừng thậm chí còn tết thành nút thắt để ghi nhớ cách thức, tựa hồ là kết quả luyện tập lúc trước:
Chân Phượng Trữ mềm nhũn, “Đông” một tiếng ngồi ở trên ghế, làm sao có thể, làm sao nàng có thể bí mật xã giao với người khác? Làm sao nàng có thể giết chồng? Làm sao nàng có thể là nữ nhân âm ngoan ác độc như vậy?
Phượng Trữ chỉ cảm thấy mồ hôi hột rơi xuống dưới, sau lưng từng trận rét run: Dư nương nói đúng, nàng có trực giác của lão nhân gia, cho nên nàng không thích nàng, đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với nàng, tất cả đều có nguyên nhân:
Phượng Trữ cố gắng hồi tưởng lại, Long Tam nói nàng thích mang nha hoàn của hồi môn ra ngoài đi dạo, Tiểu Thanh nói nha hoàn của hồi môn của nàng trước đó vì một trận bệnh mà chết, hoàn toàn trước khi nàng gặp chuyện không may: Nói cách khác, nều là nàng ra ngoài tư thông cùng tình lang, nha đầu của nàng hiển nhiên là biết, trước khi nàng muốn trộm bào tàng trốn đi, đương nhiên trong phủ này chỉ có duy nhất người chết là biết:
Nhưng sao lại khéo như vậy? Khéo đến đáng sợ:
Phượng Trữ hoàn toàn không dám tưởng, không phải là cái chết của nha hoàn kia có liên quan đến nàng đi? Tiểu Thanh nói nàng kia là chết vì bệnh là thật, Trần đại phu từng nghiệm qua, đây là sự thật, sẽ không có liên quan đến nàng đi?
Phượng Trữ bụm mặt, chỉ cảm thấy chuyện này thật là tình thiên phích lịch, rung động so với khi nàng mất kí ức còn mạnh hơn, nàng trừng mắt nhìn sợi dây thừng kia cho đến khi trời sáng:
Hôm nay là lần đầu tiên Long Tam thấy nàng không có hứng ăn cơm, hắn nhìn bàn thức ăn, rõ ràng toàn là những món nàng thích ăn, mấy ngày trước đây không phải thấy ăn mắt còn sáng lên sao,sao hôm nay lại giống như không ngửi được mùi vị, chỉ nhét vào miệng cho có:
“Ngươi làm sao vậy? Lại không thoải mái?” nàng gặp ác mộng, lại oán hận chuyện bái đường cùng hắn, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng khẩu vị, hôm nay sợ là gặp phải chuyện gì, Long Tam suy nghĩ, trên mặt chưa động thanh sắc:
Phượng Trữ thả đũa, hốt hoảng nói, “Long Tam, ngươi nói lần trước đụng vào đầu bị bất tỉnh nhân sự, lại đụng một lần nữa sẽ tốt, ta đây nếu bị đụng một lần nữa có phải tốt lắm hay không?” nàng rất muốn biết trước kia đã trải qua chuyện gì, rất muốn biết trước kia mình không phải nữ nhân xấu xa như vậy:
Long Tam cũng thả đũa, nói, “Ta không ngại ngươi làm thử, nhưng trước đó làm phiền ngươi viết di thư, nói là chính ngươi muốn đánh vào đầu, như vậy nếu ngươi không về, ta cùng nhà ngươi có thể nói lý:”
Phượng Trữ bĩu môi đứng lên, “Ngươi làm người như thế nào vậy, ít nhất ngươi cũng nên khuyên nhủ ta, quan tâm ta một chút:”
“Vậy đừng đi, bị đánh đến choáng váng, ta còn phải nói chuyện trước kia với ngươi một lần nữa, như vậy cũng rất mệt người:”
Phượng Trữ không nói lời nào, dùng sức trừng hắn:
Long Tam thở dài, thả tay, “Vậy ngươi nói đi, đến tột cùng phải làm thế nào?”
Phượng Trữ đương nhiên cũng không nói được gì, sau một lúc lâu chỉ có thể trừng mắt, “Ta nghĩ ra lại đến nói cho ngươi:” Sau đó quay người lại bỏ đi:
Long Tam nhìn đồ ăn thừa trước mặt, phát hiện chính mình thế nhưng lại lo nữ nhân điên này ăn không no:
Trong đầu Phượng Trữ để ý toàn là dây thừng, không chý ý mình ăn rất ít: Nàng vừa thẹn lại vừa kích động, nguyên lai làm chuyện đuối lý là như thế này: Nàng không dám đem chuyện phát hiện dây thừng nói cho Long Tam, thật vất vả mới có người đối xử tốt với nàng, nếu nàng nói ra, chẳng phải là muốn hắn hận nàng?
Nàng càng nghĩ càng khổ sở, nàng vẫn không thể tin chính mình có thể là người xấu xa như vậy: Nhưng biện pháp lại đánh vào đầu này quả thật rất nguy hiểm, dùng không tốt, Dư nương lại kêu cái cao nhân kia: Chỉ là dược nàng cũng đã uống, chỗ cũ cũng đi, cũng chẳng thấy tiến triển gì:
Trong lòng Phượng Trữ đầy buồn bực, đi hết tòa nhà lại thấy hoảng sợ, nhìn thấy cái gì cũng nghi ngờ: Phó dịch né tránh ánh mắt của nàng, có phải bọn họ biết được sự tình gì hay không? Nha hoàn kia vừa thấy nàng là bỏ chạy, có thể biết được bí mật gì hay không?
Phượng Trữ nhíu mắt lại, nha hoàn kia thấy nàng là bỏ chạy, người này nàng chưa từng thấy qua:
“Ngươi đứng lại:” Phượng Trữ rống một tiếng, đem nha hoàn vội vội vàng vàng bỏ chạy kia giữ lại: Phượng Trữ bước nhanh qua, “Ngươi là người ở viện nào?”
“Nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn ở y phòng:”
“Y phòng?” Y phòng là nơi lo liệu vải vóc, may vá, giặt quần áo, trong lòng Phượng Trữ lộp bộp một chút, lớn tiếng nói, “Ngươi vừa thấy ta, sợ cái gì?”
“Nô tỳ, nô tỳ chính là nhớ tới trong viện có việc chưa làm xong, sốt ruột trở về, không phải là nhìn thấy phu nhân liền kích động:”
“Tên ngươi là gì?”
“Hạ nhi:”
Phượng Trữ nhìn chằm chằm nàng không nói gì, hạ nhi kia cũng không dám nâng đầu, hoảng hốt nói, “phu nhân nếu không có việc gì, nô tỳ trở về làm việc:” Phượng Trữ bình tĩnh “Ân:” một tiếng, hạ nhi vội vàng thi lễ rồi xoay người chầm chậm đi:
Phượng Trữ quay lại phòng mình, gọi Tiểu Thanh tới, “Ta muốn làm hai bộ đồ mới, việc này ai sẽ quản?”
“Trước đây đồ mới của phu nhân đều là do bình nhi tìm người bên ngoài may, bẩm Dư nương lấy tiền:”
Lúc trước Tiểu Thanh có nói qua, bình nhi chính là nha hoàn của hồi môn đã chết của nàng: Nàng thở dài, nhà này xem ra thật sự là không bạc đãi nàng: Tiểu Thanh thấy nàng không nói lời nào lại hỏi, “Phu nhân muốn may đồ mới sao?”
“Ân, muốn thay đổi hình thức một chút, ngươi biết trước đây ta may đồ ở đâu sao?”
“Biết, chính là Bích y các ở phía đông thành, nơi đó rất nổi tiếng:”
“Nga:” Phượng Trữ đáp, “Vậy xiêm y của các ngươi thì sao?”
“Xiêm y của bọn hạ nhân tất cả đều do y phòng làm:”
“Bao gồm bình nhi đi?”
Tiểu Thanh không hiểu vì sao lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp, “Đúng vậy, lúc trước xiêm y của bình nhi đều do y phòng làm: Còn có may vá thêu hoa, chuyện tịnh y khiết, tất cả đều là y phòng:”
Phượng Trữ nghĩ, nếu nói như vậy, nha đầu ở y phòng cùng bọn nha đầu trong viện có quan hệ với nhau, ai mà không muốn có xiêm y tốt a, tối thiểu thì các nàng cũng có cơ hội tiếp xúc:
Ngày thứ hai, Phượng Trữ cầm xiêm y làm cho nó bị rách một chút, cầm theo chỉ thêu tự mình đến y phòng một chuyến: Sân ở y phòng không lớn, lộ vẻ đơn sơ mộc mạc, vài nha hoàn đang ngồi trong một gian phòng làm việc, thấy Phượng Trữ đến đều lắp bắp kinh hãi: Phượng Trữ tinh tế nhìn, cái người tên hạ nhi đã ở kia, nàng ta vừa thấy nàng thì trong mắt hiện lên vẻ bối rối:
Phượng Trữ cười, đi thẳng đến chỗ nàng, “Ngươi kêu hạ nhi đi, chúng ta vừa gặp hôm qua, ta có một kiệm xiêm y bị hỏng, Tiểu Thanh lại không ở đây, cho nên tự ta đưa đến, ngươi giúp ta sửa lại được không?”
Hạ nhi lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận xiêm y rồi đáp ứng: Phượng Trữ làm như không có việc gì ở trong phòng nhìn rồi sờ sờ, nói chuyện phiếm với bọn nha hoàn vài câu, quản sự đại nương nghe tiếng vào đến, Phượng Trữ khách sáo hỏi vài câu làm việc có vất vả hay không, tất cả mọi người trong phòng xấu hổ không đáp lời nàng:
Hạ nhi rất nhanh đem xiêm y của Phượng Trữ sửa lại tốt lắm, Phượng Trữ cười tán dương nàng khéo tay, cảm tạ rồi cầm xiêm y rời đi: Đi tới cửa, Phượng Trữ bỗng hốt hoảng xoay người lại nói, “Đúng rồi hạ nhi, ta còn có chuyện:” Rõ ràng nàng nhìn thấy vẻ mặt hạ nhi nhanh chóng phòng bị, nàng nhẹ nhàng cười, “Ta muốn may hai bộ đồ mới, lúc trước đều là bình nhi thay ta chọn, ngươi cùng nàng quen biết, chắc ngươi biết ta thích gì, huống hồ ngươi lại khéo tay, nhìn qua là biết thợ khéo, không bằng ngươi đi theo giúp ta được không?”
Sắc mặt hạ nhi trắng bệch, Phượng Trữ lại nói, “Ngày mai được không?” Nàng nhìn về phía quản sự đại nương, đối phương cuống quít gật đầu đáp ứng, Phượng Trữ thế mới vừa lòng rời khỏi:
Nàng vừa ra y phòng thì sắc mặt trầm xuống: Phi thường tốt, nàng nói hạ nhi cùng bình nhi có quen biết, không ai biểu lộ vẻ kinh ngạc, xem ra thật là như thế: Như vậy, từ trên người hạ nhi có thể đào ra chút bí mật gì:
Nhưng ngày hôm sau, Phượng Trữ không thể lôi hạ nhi ra khỏi cửa, nguyên nhân là hạ nhi ngã bệnh: Nàng bệnh thật đột ngột, hôm qua còn khỏe mạnh, bất quá mới qua nửa ngày liền sốt cao:
Người bị bệnh một mình ở trong phòng dưỡng bệnh, để tránh lây bệnh cho những người khác:Cho nên hạ nhi chuyển tới phòng nhỏ, thân phận của Phượng Trữ không tiện đi vào, nàng chỉ có thể sai Tiểu Thanh đi thăm: Tiểu Thanh báo cáo lại, nói là bệnh rất đáng sợ, uống thảo dược cũng không ngăn chận được, Dư nương đã muốn mời Trần đại phu qua xem bệnh cho nàng:
Phượng Trữ cảm thấy việc này thật cổ quái, chẳng lẽ là hạ nhi cố tình bị bệnh, muốn trốn tránh nàng: Ý nghĩa sau giả thiết này làm Phượng Trữ thực uể oải, chẳng lẽ là nàng hạ độc thủ thật?
Nàng rầu rĩ không vui, vừa nghĩ đến việc này vừa đi cùng Tiểu Thanh đến Bích y các nơi nàng thường may đồ: Bích y các quả nhiên là cửa hàng nổi tiếng, vải dệt cùng các loại xiêm y rực rỡ muôn màu, khăn tay cùng trang sức cũng đầy ngăn tủ, các phu nhân cùng tiểu thư ở cửa hàng chọn qua chọn lại:
Phượng Trữ đứng ở cửa, đối với nơi này một chút cũng không có ấn tượng, nhìn người cùng người ở cửa hàng, nàng cũng không có hứng vào trong dạo, đang định hồi phủ lại nghe một thanh âm của nữ tử, “A, khéo như vậy, sát thủ cô nương đã ở nơi này:”
Phượng Trữ vừa quay đầu thì nhìn thấy Tần Nhã Âm, nàng gật gật đầu tiếp đón, “Tần cô nương hảo:”
Tần Nhã Âm cười đến sáng lạn, nhấc cao cổ tay, “Xem, Long Tam công tử đưa cho ta:” Đó là cái vòng tay bằng ngọc bích, Phượng Trữ cũng không muốn thức, nhưng tư thái thị uy của tần cô nương kia càng làm cho tâm tình nàng tệ thêm: Nàng thô lỗ kéo cổ tay nàng ta lại xem, Tần Nhã Âm cười cười, đang muốn nói chuyện thì bị Phượng Trữ giương mắt đánh gãy, Phượng Trữ gằn từng tiếng một, “Cô nương đeo vật này đẹp lắm, ta thay Tam gia làm, đây là tín vật giết người: Cô nương cứ đứng chờ, đừng sợ, ta sẽ cho ngươi thống khoái:”
Nàng nói xong thì lạnh lùng cười, cũng không nhìn tới biểu tình cứng ngắc của Tần Nhã Âm đã xoay người vênh váo tự đắc rời đi:
Phượng Trữ về tới Long phủ, chuyện đầu tiên muốn làm chính là vọt tới trong viện của Long Tam: Long Tam đang cùng hai thủ hạ nói chuyện, thấy nàng đến tất cả đều ngừng nói chuyện, Phượng Trữ cũng mặc kệ bọn họ phòng bị hay không phòng bị, nàng vọt thẳng tới trước mặt Long Tam, chân liền cho hắn một đá, miệng còn mắng, “Đồ phá sản, phong lưu…:”
Nàng ra tay nhanh chóng, hành động hoàn toàn ngoài dự kiến của Long Tam, bị đá còn không hiểu được tại sao thì Phượng Trữ hành hung xong đã chạy đi: Nàng chạy ra khỏi phòng, đi ngang qua bàn tròn trong viện, lại thuận tay xốc cái bàn một phen, cái bàn ngã xuống đất nổ một tiếng nàng đã biến mất ngoài cửa viện:
Long Tam nghiêm mặt, hét lớn một tiếng, “Phượng Trữ!” Đáng tiếc người ta ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại cho hắn:
Tiểu Thanh chạy chậm, chạy về đã thấy Phượng Trữ hướng tiểu viện của mình đi, nàng lo lắng tiến lên khuyên, “phu nhân…::” Phượng Trữ xoay người lại, tinh thần phấn chấn nắm chặt quyền, “Xả hết giận:”
Sau khi khóc lóc om sòm tâm tình thật tốt a!
Bình luận truyện