Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 3



Giây phút Ôn Uyển Nhu mở gara, mắt Thần Ca thiếu chút nữa hoa lên.

Một hàng mô tô được lau chùi sáng bóng, đặc biệt còn có một chiếc quân sự việt dã, cũng không biết là do hắn tự độ thành kiểu dáng như vậy hay là lấy được từ chỗ nào, cả gara quả thực có thể để người ta đi tham quan.

Thần Ca cảm thấy không khí quá xấu hổ, đành phải tìm chuyện để nói, “Anh thích mô tô à?”

Ôn Uyển Nhu ném mũ bảo hiểm cho cậu, nói, “Mô tô phân khối lớn, xài dầu mazut.”

Cái này Thần Ca biết, hình như cậu đã nghe bạn mình nhắc tới rồi, mô tô phân khối 1000cc trở lên thì được tính là phân khối lớn. Cậu đi quanh xe một vòng, hỏi, “Tất cả số xe này đều là của anh?”

Ôn Uyển Nhu gật đầu, “Cậu thích không?”

Thần Ca lúc đầu định nói ‘Rất nguy hiểm’, nhưng nghĩ nghĩ một lúc thì đổi thành, “Thích lắm.”

“Ừ.” Ôn Uyển Nhu vung chân ngồi lên mô tô, Thần Ca ngoài ý muốn phát hiện ra chân hắn rất dài, sau đó chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia đang nhìn mình, vểnh ngón cái ra hiệu cho cậu ngồi lên phía sau.

Thần Ca đã sớm nhận ra người này rất giống với tiểu thuyết của hắn, đa số đều phải dựa vào hành vi cử chỉ để suy đoán, hắn sẽ không há miệng đi giải thích cho người ta ý của hắn, không biết có phải là tâm ý tương thông hay không, Thần Ca cũng không hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn kiểu như ‘Chúng ta đi xe này sao?’, ‘Đi đâu?’, cậu dứt khoát túm lấy áo hắn, đầu đội mũ trèo lên phía sau Ôn Uyên Nhu.

“Brừm —–”

Ôn Uyển Nhu khởi động mô tô lao đi nhanh như chớp.

Hai người một đường phi tới phố ẩm thực, Ôn Uyển Nhu hình như đã sớm đặt chỗ trước, trực tiếp dắt Thần Ca lên tầng mười một.

Trước khi đi vào Thần Ca cố ý ngửa đầu nhìn tên nhà hàng, cậu đã tới đây một lần rồi, hôm ấy văn phòng tổ chức liên hoan, sếp của bọn họ còn tận tình nhắc nhở hết nửa giờ, cái gì mà đồ ăn ở đây đắt thế nào, bàn ăn khó đặt thế nào, cần phải quý trọng cơ hội được làm việc ở văn phòng, mỗi ngày hướng về tương lai linh tinh các loại, đến khi đồ ăn nguội lạnh ông mới vung tay lên, ban chuẩn ăn cơm.

Đương nhiên, bởi vì kí ức đã quá xa xôi, Thần Ca cơ hồ đã quên hương vị bữa ăn ấy thế nào, chỉ đọng lại thành một từ, ngon.

Nhân viên phục vụ đi tới nhận mũ bảo hiểm của Thần Ca, đưa hai người vào một phòng nhỏ, sau khi sắp xếp xong xuôi, cô mới hơi cúi người hỏi Ôn Uyển Nhu, “Hôm nay ngài ăn món gì?”

Ôn Uyển Nhu không buồn mở thực đơn, nói luôn, “Chọn một vài nguyên liệu tươi mới đi.”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ rót cho hai người một ly nước chanh, mỉm cười rời đi.

Thần Ca đảo mắt, hớp miếng nước hỏi, “Anh hay tới đây à?”

Ôn Uyển Nhu y theo phong cách lời ít ý nhiều, “Ăn ngon.”

“Anh giai cứ đùa.” Thần Ca cười hắc hắc, “Hai chúng ta mới gặp nhau một ngày hôm sau anh đã mời tôi tới đây ăn cơm, nếu không phải vì anh với tôi đều là đàn ông, nhất định tôi sẽ nghĩ là anh đang tán tôi đó.”

Đôi mắt đen thẫm của Ôn Uyển Nhu lướt qua khuôn mặt cậu, khoé môi cong lên, không nói gì.

Thần Ca và Ôn Uyển Nhu ăn một bàn đồ ăn đầy ụ, Ôn Uyển Nhu không có vấn đề gì, Thần Ca thì ăn tới sắp ói ra.

Rời khỏi thang máy, Ôn Uyển Nhu đưa chìa khoá xe cho Thần Ca, đi ra cửa không thấy tăm hơi, Thần Ca nghĩ, người này lại chạy đi đâu, đưa chìa khoá cho cậu cũng vô dụng thôi, cậu có biết lái xe đâu. Thần Ca đứng tại chỗ chờ một lúc, Ôn Uyển Nhu trở về, một tay cầm ba cây kem ốc quế, phía trên còn rắc mấy viên kẹo tròn tròn nho nhỏ màu sắc sặc sỡ, muốn thơ ngây thiếu nữ bao nhiêu có đủ bấy nhiêu, khiến rất nhiều người qua đường ngoái đầu nhìn lại.

u

Thần Ca nhìn Ôn Uyển Nhu từng bước từng bước tiến về phía mình.

Sau đó.

Ôn Uyển Nhu đưa cho cậu một cây, nói, “Ăn đi.”

Trái tim Thần Ca tan nát.

Cậu đỏ bừng hai tai, dưới tiếng bình luận khe khẽ cùng vây xem của mọi người đi theo Ôn Uyển Nhu ra khỏi cổng.

Bởi vì không thể ăn trên xe, hai người liền như kẻ trộm lén lút thở hổn hển ăn xong ba cây kem, nói cũng kì, Thần Ca ăn kem xong, bụng vốn đang khó tiêu tự dưng ổn luôn, Thần Ca quy kết đây là do vấn đề tâm lý.

Khi Thần Ca và Ôn Uyển Nhu về tới nơi đã gần hai giờ chiều.

Ôn Uyển Nhu lúc ẩn lúc hiện không hề có ý định làm việc, Thần Ca có điểm nóng ruột, hỏi, “Hôm nay anh nghỉ à?”

“Ban ngày không có linh cảm.”

Nói thật, Thật Ca thiệt tình không biết Ôn Uyển Nhu cùng cậu ra ngoài chơi thì có linh cảm kiểu gì, nhưng cậu tốt bụng không nói ra, mà bảo, “Tôi sắp phải đi rồi, không thì tối về nhà tôi chỉnh lại cho anh nhé?”

“Ở tạm đây đi.” Ôn Uyển Nhu như thể vô ý hơi nghiêng người, vừa đúng chặn Thần Ca lại.

Thần Ca cũng không để ý mấy vấn đề tăng ca thêm giờ đâu, chẳng qua nhà cậu còn nuôi Con giai cún, hôm nay điều hoà vẫn chưa sửa, cậu mà không về thì nó sẽ phải chịu đói cả đêm, Thần Ca chỉ nghĩ đã thấy đau lòng, nói, “Không được, tôi còn nuôi một con cún, rất dính người, buổi tối nhất định tôi phải về.”

“Cún? Ừm…” Ôn Uyển Nhu vừa lẩm bẩm gì đó vừa gật đầu đi vào phòng sáng tác, Thần Ca lại một lần nữa cảm thấy người này quả không tồi, thuận tay rót một ly nước cho hắn, “Cảm ơn.”

Ôn Uyển Nhu không uống nước cũng không trả lời, nhưng bàn tay nắm chuột lại dùng rất nhiều sức, khớp tay trắng bệch.

Bởi vì ăn nhiều, cho nên bụng Thần Ca cứ kêu òng ọc không ngừng, cậu đặt tài liệu cần sửa qua một bên liền không nhịn được, nói với Ôn Uyển Nhu một câu, “Tôi đi vệ sinh đã.” Rồi đi xuống lầu.

Ôn Uyển Nhu nghe tiếng đóng cửa, đầu ngón tay chầm chậm vuốt ve vành ly, sau đó hắn vươn ba ngón tay cầm lấy ly, uống sạch nước bên trong.

Đến khi Thần Ca ôm bụng đi lên tất cả trong phòng đều trở lại bình thường, cậu phát hiện Ôn Uyển Nhu đã uống hết nước, liền rót thêm cho hắn một ly nữa, nói thầm, “Buổi trưa ăn nhiều quá bị đau bụng rồi, tí về phải mua ít thuốc tiêu hoá mới được.”

Hai tay đánh chữ của Ôn Uyển Nhu đột nhiên ngừng lại một chút, hắn đứng lên định đi ra ngoài, Thần Ca bỗng nhiên như có thiên nhãn đoán trước được hành động của hắn, túm hắn lại, nói, “Anh không cần đi mua đâu, bụng tôi không có vấn đề gì, lát nữa tôi về nhà mua cũng được.”

Cậu vừa nói xong, đột nhiên mông hăng hái ‘bẹt bẹt bẹt’ mấy tiếng, người ta vẫn nói ‘Đánh rắm vang không thối’, nhưng mà xấu hổ a.

Thần Ca chôn mặt xuống đầu gối, chôn nửa ngày cũng không dám ngẩng lên.

Một lúc sau, cậu trộm đưa mắt nhìn, Ôn Uyển Nhu vẫn trưng ra khuôn mặt ngầu bá cháy kia, lần đầu tiên Thần Ca thấy thì ra mặt than cũng rất đẹp trai.

Ôn Uyển Nhu kéo Thần Ca đứng dậy, nói, “Tôi đưa cậu về.”

Bàn tay hắn rất lớn, so ra phải lớn hơn tay của Thần Ca độ non nửa ngón tay cái, bàn tay ấm áp ấy bao lấy tay cậu bỗng khiến cậu an tâm lạ kì.

Thần Ca còn chưa kịp từ chối đã bị kéo ra ngoài.

Trên đường về, Ôn Uyển Nhu mua cho Thần Ca hơn mười loại thuốc tiêu hoá, sau đó mua thêm cháo rồi đưa cậu về nhà.

Trước cửa nhà.

Thần Ca hai tay cầm cháo và thuốc, nói, “Hôm nay thực sự cảm ơn anh, bài viết lát nữa anh gửi cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng chỉnh lại.”

Con giai cún thở hồng hộc vòng vòng quanh Ôn Uyển Nhu cả buổi, Ôn uyển Nhu sờ sờ đầu nó, milu lông vàng lập tức như thể là tình nhân kiếp trước của hắn, quấn qua quấn quýt lấy hắn, làm cho quần hắn dính đầu lông chó.

Thần Ca ho vội một tiếng, “Trong nhà hơi nhỏ, hay anh vào ngồi một chút đi.”

Ôn Uyển Nhu đẩy Con giai cún vào trong nhà, lắc đầu, “Chú ý nghỉ ngơi, phần việc hôm nay để mai làm cũng được.”

Thần Ca đứng ở cửa nhìn hắn rời đi, trong lòng cảm khái, Ôn Uyển Nhu luôn từng bước phá bỏ cách nghĩ của cậu về hắn, điều này làm cho cậu vô cùng xấu hổ vì đã trông mặt mà bắt hình dong, lại càng không biết nên đền đáp hắn thế nào.

Ôn Uyển Nhu một đường vọt tốc độ 90km/h phóng thẳng về nhà.

Hắn mở khoá cửa duy nhất ở tầng một của mình, trước thả ly xuống, sau đó lên lầu, đóng cửa kéo rèm, vùi mặt vào cái đệm hôm nay Thuần Ca ngồi, hít một hơi thật sâu…

Tay hắn chậm rõi vói vào trong quần của mình.

Đây là nguyên tội của hắn.

Là cơn nghiện của hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện