Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 47



Lúc đầu bọn họ tính sau bữa tối sẽ đi dạo một vòng quanh phố cổ, kết quả ăn xong lại ngồi ở bậc tam cấp bên bờ sông, gió thổi hiu hiu, hai người ngồi nhìn người tới người lui nơi ngã tư đường, vô thức nói chuyện đến khi trời đầy sao.

Tới khi con đường nhỏ đã chật ních người, Ôn Uyển Nhu mới dắt Thần Ca vòng qua đường lớn đi vào lối sau của quán.

Quán nhỏ dựng bằng gỗ, không biết cấu tạo bên trong thế nào, rõ ràng dưới lầu đang ồn ào ầm ĩ, cách cánh cửa lại yên tĩnh không một tiếng động.

Thần Ca tìm mãi không thấy chốt cửa, tay mò mẫm trên tường, đầu ngón tay vô tình chạm đến da thịt ấm áp của Ôn Uyển Nhu.

Ôn Uyển Nhu chống hai tay lên tường, trán kề sát trán Thần Ca, hơi thở phả lên mặt cậu.

Thần Ca ngửa đầu, rõ ràng trước mắt tối đen, nhưng cậu vẫn mơ hồ mường tượng được hình dáng Ôn Uyển Nhu, hắn giống như con quái vật đói khát đang ẩn núp nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần một động tác là có thể nuốt Thần Ca vào bụng.

Tim Thần Ca bộp một tiếng, cậu không biết mình đã làm gì khiến Ôn Uyển Nhu trở nên khác thường như vậy, nhưng thực hiển nhiên, hắn khiến Thần Ca cảm thấy nguy hiểm.

“Anh…” Thần Ca nghiêng mặt đi, “Gần em vậy làm chi?”

“A…” Ôn Uyển Nhu cười khẽ, ***g ngực dán sát của hai người truyền đến rung động, giọng nói hắn trầm thấp, mang theo si mê không thể lý giải, “Vừa rồi anh đã muốn làm vậy, em có biết không, khi em lẳng lặng ngồi bên cạnh anh, em thực sự rất đẹp…”

Thần Ca nổi da gà, “Ai lại nói một tên đàn ông là đẹp, anh có bệnh đúng không.”

Ôn Uyển Nhu không để ý Thần Ca khiêu khích, hắn cúi đầu, mơn trớn men theo đường gáy tinh xảo của Thần Ca, trong không khí đầy ắp hơi thở ám muội, Thần Ca nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, cậu có ảo giác như người đàn ông này có thể sẽ cắn vào cổ cậu bất cứ lúc nào, sau đó hút máu cậu.

“Buông ra đi, muốn làm cũng không được đè em lên cửa.” Thần Ca đẩy nhẹ hắn ra, dùng chút lý trí cuối cùng kháng cự hành động ngày càng vội vàng của hắn.

Ôn Uyển Nhu vuốt ve dọc sống lưng Thần Ca, hắn xoè tay, túm chặt mông Thần Ca dùng sức nhấc lên một cái, Thần Ca lảo đảo, đành phải chống mũi chân, hắn liền nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cậu, chầm chậm ma sát.

Thần Ca cắn chặt môi, cậu sợ chỉ cần hơi hé miệng là sẽ bật thốt lên từng tiếng rên rỉ đáng thẹn, cánh tay cậu bám lên vai Ôn Uyển Nhu, trong lòng thầm lo nếu hắn buông tay, cậu sẽ ngã luôn xuống đất.

“Em thơm quá…Ôm thật thoải mái.” Mũi Ôn Uyển Nhu len vào mái tóc Thần Ca dùng sức hít hà, dường như càng ngửi càng nghiện, còn há miệng cắn lên đầu Thần Ca, cảm giác răng nanh cọ sát da đầu thực quá kinh khủng!

“Mợ! Anh làm gì thế hả!?” Thần Ca bị hắn doạ cho nhũn cả chân, đá hắn một cái để hắn buông mình ra.

“Thần Thần không được hư.” Ôn Uyển Nhu nghiêng đầu hôn lên nơi mình vừa cắn, Thần Ca sẽ không vì hành động này của hắn mà mềm lòng, cậu hô lên, “Cút qua một bên đi, hôm nay không làm nữa, chúng ta ngủ riêng!”

“Thần Thần.” Trong bóng đem, giọng điệu của Ôn Uyển Nhu đầy vẻ mất kiên nhẫn, hắn dùng sực cọ cọ vài cái, để Thần Ca có thể cảm nhận được bức bối của hắn.

“Cút đi.” Thần Ca ác ý cách lớp áo nhéo hắn một cái, “Giờ mới biết dỗ dành à? Dám cắn đầu em, anh là động vật chắc?!”

Có lẽ là sợ Thần Ca thấy phiền, Ôn Uyển Nhu buông cậu ra, rút thắt lưng túm mạnh Thần Ca tới. Thần Ca còn chưa kịp kinh hô đã bị đè lên cánh cửa, hai tay bị thắt lưng cuốn vài vòng buộc chặt vào nhau, sau đó bị người ta bế lên.

“Thần Thần phải ngoan ngoãn nha, nếu không Nhu Nhu sẽ không kìm được làm gì em đó.” Ôn Uyển Nhu nói đầy hưng phấn, dường như trời sinh hắn đã có hứng thú với hành động mang tính cưỡng chế bắt ép thế này.

Bình thường Thần Ca vẫn hay dễ dàng tha thứ mấy việc hắn làm khi lên giường, chủ yếu là do lần đó cậu muốn nằm trên được hắn đồng ý quá dễ dàng thoải mái, khiến cậu thấy vô cùng cảm động, nhưng mà đêm nay…Có phải đã hơi quá đáng rồi không?

Cậu có chút sợ hãi, song khi bỗng nhớ tới đơn chuẩn đoán bệnh kia.

Vẫn là.

Dung túng thêm một lần nữa đi.

Đêm nay Thần Ca ngủ không được ngon.

Cậu mơ hồ nghe được hình như có ai vẫn luôn nói chuyện với mình, cậu mờ mịt mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy Ôn Uyển Nhu vẻ mặt dịu dàng vuốt ve sườn mặt cậu, liền an tâm cọ cọ vào lòng hắn ngủ tiếp.

Cửa sổ rộng mở đón gió mát ùa vào phòng, tấm rèm lụa màu trắng hơi lay động, Thần Ca thoải mái mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt đang say ngủ của Ôn Uyển Nhu, hắn nằm nghiêng về phía cậu, tay đặt lên lưng cậu, như thể dù có ngủ cũng muốn ôm chặt cậu vào lòng.

Thần Ca không động đậy, lẳng lặng nhìn Ôn Uyển Nhu, cậu rất ít khi được thấy dáng vẻ hắn nhắm mắt ngủ nằm bên cạnh mình như vậy. Mỗi sáng tỉnh dậy, bên giường đã cẩn thận đặt dép lê của cậu, người đàn ông này luôn cố ý dậy sớm làm bữa sáng trước khi cậu thức giấc, bôi sẵn kem lên bàn chải đánh răng, biết cậu ngủ hay đạp chăn, hắn còn luôn chỉnh cho điều hoà trong nhà ổn định ở mức 26 độ.

Từng hành động của Ôn Uyển Nhu khiến sự bất an, không chắc chắn vì đã tuỳ tiện quyết định ở bên một người đàn ông cả đời của Thần Ca chầm chậm tan biến.

Chờ lần này trở về thành phố H, Thần Ca nghĩ mình vẫn là nên cùng Ôn Uyển Nhu đến bệnh viện, cho dù kết quả có không như mong muốn, ít ra cậu vẫn có một người mình có thể dựa vào bên cạnh.

“Ong ong…”

Điện thoại rung rung, Thần Ca nhẹ tay nâng cánh tay Ôn Uyển Nhu đặt trên người mình ra, cầm di động ra khỏi phòng, sợ đánh thức Ôn Uyển Nhu, cậu còn cố ý đi đến chỗ ngoặt mới nghe điện.

Màn hình hiện số lạ, Thần Ca hỏi, “Xin chào, ai ở đầu dây bên kia vậy?”

“Xin hỏi đó có phải là Thần tiên sinh không?” Bên kia truyền đến tiếng phụ nữ trẻ tuổi, “Xin chào, tôi là người của bệnh viện Thị Nhị, đã có kết quả chụp CT của ngài, xin hỏi khi nào ngài có thể đến lấy kết quả?”

Thần Ca nghi hoặc hỏi, “Không phải đã nói cuối tuần mới có kết quả sao?”

“À, có thể ngài nghe lầm, trong vòng một tuần là đã có kết quả rồi.” Cô nói.

Thần Ca có chút buồn rầu, hôm qua cậu và Ôn Uyển Nhu mới đến đây, hôm nay đã về luôn sao? Cậu hỏi, “Có thể để kết quả CT lại vài hôm nữa được không? Tôi đang đi du lịch.”

Bên kia ngừng một lát mới nói, “Thực ra thông báo luôn qua điện thoại cũng được, chúng tôi dự đoán ngài mắc bệnh u màng não nội sọ, trên cơ bản đã xác định bệnh, tốt hơn hết ngài nên mau chóng đến bệnh viện điều trị, tránh cho bệnh tình chuyển biến xấu.”

Thần Ca nghe cô nói, vội vàng hỏi, “U màng não nội sọ là bệnh gì? Có phải là u ác tính không?”

“Còn chưa xác định cụ thể.” Cô đáp, “Chúng tôi chỉ có thể dựa theo kết quả chụp CT để chẩn đoán, vị trí chính xác của khối u phải chờ đến khi ngài đến bệnh viện mới kiểm tra được, bác sĩ sẽ trực tiếp nói chuyện với ngài.”

Thần Ca cúp máy, giờ mới nhớ ra mình vẫn còn mặc áo ngủ, tay chân đã lạnh ngắt từ khi nào.

………….

Làm sao bây giờ.

………..Thực sự……Là u não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện