Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 24



Kiều Lộc còn chưa kịp ổn định hô hấp liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trêu ghẹo của Thẩm Tùng Lam.

Thấy cả người cô đỏ hồng, Thẩm Tùng Lam lui về phía sau một bước.

Anh nhìn thoáng qua tên trên sổ ghi chép, tò mò hỏi: “Em viết tên này khi nào vậy?”

Kiều Lộc nhẹ giọng trả lời: “Lớp 12.”

Cô đối nghịch với Thẩm Tùng Lam một chút cơ hội thắng cũng không có, lòng quân tan rã.

Thẩm Tùng Lam sờ sờ trên mặt chữ, tiếc nuối thở dài: “Như vậy mà anh không sớm một chút phát hiện.”

Cuốn sổ ở trên tay anh mười năm, anh chỉ lật xem nội dung phía trước, thế mà không nghĩ tới ở giữa lại cất giấu bí mật lớn như vậy.

Nếu anh biết sớm một chút, vậy thì ngày đầu tiên gặp lại anh chắc chắc sẽ thổ lộ lòng mình.

“Em viết ở bên trong chính là không muốn cho người khác nhìn thấy, nào có dễ dàng bị anh phát hiện như vậy.” Kiều Lộc hừ một tiếng, “Nếu không phải anh trộm đi cuốn sổ của em, em khẳng định sẽ không để cho anh biết.”

“Cho nên vừa rồi em muốn xé nó xuống?” Thẩm Tùng Lam lập tức hiểu rõ.

Kiều Lộc cắn răng nhìn anh, “Này vốn dĩ là đồ vật của em, lúc trước em ở trong lớp tìm vất vả như vậy, thế nhưng không hề nghĩ tới là anh lấy.”

Thẩm Tùng Lam sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng, anh đem cuốn sổ khép lại, sau đó bỏ vào ngăn kéo, “Cái này vẫn là để anh giữ đi.”

Kiều Lộc bất đắc dĩ nói: “Anh thật đúng là cố chấp mà.”

Thẩm Tùng Lam đứng ở bên cạnh cô, một tay chống trên bàn, cười như không cười hỏi: “Vì sao lại viết tên anh lên sổ? Em cũng thích anh đúng không?”

Kiều Lộc còn chưa trả lời đã bị Thẩm Tùng Lam kéo vào trong lòng ngực, sau đó lặp lại một lần ở bên tai cô.

“Là vì thích anh đúng không?”

“Bởi vì thích mới làm như vậy đúng không?”

Kiều Lộc cong môi, cằm nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của anh, “Đúng vậy, thích.”

***

Việc Kiều Lộc yêu đương đã truyền khắp bệnh viện, Đổng Ngữ Tình tự nhiên cũng biết đến.

Cô ta lần này ngược lại mặt mang ý cười đi tới, “Nghe nói cô yêu đương rồi?”

Kiều Lộc kinh ngạc nhìn cô: “Tôi yêu đương mà cô vui vẻ như vậy làm gì.”

“Cô có bạn trai thì sẽ không tranh giành bác sĩ Chu với tôi nữa, tôi đương nhiên vui vẻ.” Đổng Ngữ Tình cười tủm tỉm trả lời.

Kiều Lộc có chút bất đắc dĩ, thế nhưng còn có thể liên hệ tới vấn đề này, cô buông tay: “Nếu cô đã xác định rồi, thì có thể đi rồi đi, về sau lại không cần lại đến khoa Nhi tìm tôi.”

Ai ngờ Đổng Ngữ Tình trực tiếp lôi kép cánh tay của Kiều Lộc, sau đó liền hướng cửa thang máy đi đến, “Vì chúc mừng cô yêu đương, tôi quyết định mời cô đi ăn.”

“......” Kiều Lộc cạn lời, “Tôi có thể từ chối sao?”

Cô giãy giụa, không ngờ sức lực của Đổng Ngữ Tìngh lại lớn như vậy, bỏ cũng không bỏ ra được.

Đổng Ngữ Tình nhìn cô lắc đầu: “Không thể.”

Ngoài vào ghế dài bên ngoài, Kiều Lộc một bên uống sữa canxi AD mà Đổng Ngữ Tình mua, một bên nói: “Không phải theo như cô nói, nếu cô thích học......Bác sĩ Chu, cô hẳn là đem lực chú ý đặt lên người anh ấy, đi theo tôi không có ý gì.”

“Hai ngày nay tâm tình anh ấy không tốt, một chút phản ứng cũng không cho tôi, khẳng định là bởi vì cô.” Đổng Ngữ Tình trừng mắt cô.

Trong lòng Kiều Lộc có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, “Không phải tôi.”

Đổng Ngữ Tình không hề rối rắm vấn đề này, ngược lại hỏi: “Mọi người đều nói bạn trai cuả cô rất đẹp trai có phải sự thật hay không?”

Kiều Lộc có chút nghi hoặc: “Cô hỏi cái này để làm gì?”

“Nếu không đẹp, vậy cô chẳng phải rất nhanh liền chia tay, đến lúc đó bác sĩ Chu khẳng định lại tới tìm cô.” Đổng Ngữ Tình tuy rằng thích Chu Hoài Thời, nhưng cô rất rõ ràng người Chu Hoài Thời thích là ai.

Kiều Lộc một đầu hắc tuyến: “Nào có ai lại đi chù người khác chia tay. Bạn trai của tôi siêu cấp đẹp, tôi thích anh ấy rất nhiều năm, anh ấy cũng thích tôi rất nhiều năm, chúng tôi sẽ không chia tay.”

Đổng Ngữ Tình hoài nghi mà nhìn cô: “Thật sự?”

Kiều Lộc đem bình sữa rỗng đặt vào trong tay của Đổng Ngữ Tình, sau đó bĩu môi. “Tôi lừa cô làm cái gì, sữa bò đã uống rồi, về sau đừng tới tìm tôi.”

Chờ Kiều Lộc đi rồi, Đổng Ngữ Tình mới hậu tri hậu giác phát hiện Kiều Lộc đem rác ném cho mình, tức giận tới mức dậm chân.

***

Tan tầm Kiều Lộc tự mình ngồi xe buýt về nhà, đã lâu chưa ngồi, lần này đi lại có chút không quen.

Thẩm Tùng Lam đã trở về An Giang thăm ông nội, lần này đi đã thông báo trước cho cô, thậm chí còn muốn dẫn cô cùng nhau trở về.

Bất quá Kiều Lộc vẫn từ chối, hai người bọn họ mới xác định quan hệ không bao lâu, lúc này trực tiếp đi nhà anh có chút không thích hợp.

Cùng Thẩm Tùng Lam nói như vậy, anh cũng đồng tình, nhưng mà nói lần này về sẽ đem việc mình yêu đương nói cho cha mẹ cùng ông nội.

Kiều Lộc tưởng tượng, chính mình cũng nên về nhà một chuyến, vừa lúc hôm sau cô được nghỉ, có thời gian để trở về.

Tuỳ tiện lấy ai bộ quần áo, Kiều Lộc đổi hai chuyến xe buýt liền trở về nhà.

Ba Kiều đi làm không có nhà, mẹ Kiều đang ở trong nhà xem TV, thấy Kiều Lộc về cũng có chút kinh ngạc, “Như thế nào hôm nay đã trở lại? Cũng không gọi điện nói một tiếng.”

Kiều Lộc cười hì hì nói: “Con muốn cho mọi người một kinh hỉ a, vui vẻ không.”

Nói xong, cô giang hai tay muốn ôm mẹ Kiều.

Ai ngờ mẹ Kiều lại tránh qua bên cạnh, né tránh cái ôm này, “Con đừng hòng dùng trò này, lần trước vội vàng đi tới rồi rời đi, mẹ còn chưa hỏi chuyện con, lần này lại trở về lấy đồ vật gì!”

“Con nghỉ ngơi hai ngày, về nhà thăm hai người cũng không được sao.” Kiều Lộc hừ một tiếng.

Mẹ Kiều đem điều khiển từ xa trong tay thả xuống, sau đó đi vào phòng ngủ.

“Mẹ, mẹ đi làm gì vậy?”

“Dọn phòng cho con.”

“Con phụ mẹ làm!”

Hai người cùng nhau trải giường chiếu, mẹ Kiều lại không tránh được lải nhải, “Con gái dì Lý dưới lầu năm nay 22 tuổi, thời gian trước mới mang bạn trai về nhà, đoán chừng không bao lâu nữa liền định chuyện cưới hỏi. Còn con......”

“Con đã 28, lại không thèm lo lắng.” Kiều Lộc thường xuyên nghe được những lời này từ mẹ Kiều, đã đoán trước được câu tiếo theo.

Mẹ Kiều trừng mắt liếc cô một cái, “Biết như vậy còn không nắm chặt thời gian.”

Kiều Lộc cười nói, “Mẹ lo lắng cái gì, con khẳng định có thể tìm được.”

“Mẹ đã nói rồi, Tết Âm Lịch năm nay nếu không mang người về nhà, không cho con vào cửa.” Mẹ Kiều hừ một tiếng nói.

Kiều Lộc nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, “Con đã bàn bạc chuyện này với đồng nghiệp, Tết Âm Lịch trực tiếp ở bệnh viện trực bạn, nghe nói tiền lương được nhân ba.”

Mẹ Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Con dám.”

Kiều Lộc vội vàng giơ tay lên: “Con chỉ đùa một chút thôi, bất quá nếu chia lịch đến con thì cũng không có biện pháp khác a.” Năm trước cô liền trúng chiêu.

Không phải Kiều Lộc không muốn đem chuyện yêu đương nói cho ba mẹ, chỉ là hai người vừa mới xác định quan hệ, còn chưa muốn nói ra, Một khi nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ yêu cầu gặp Thẩm Tùng Lam. Sau đó sẽ cảm thấy anh rất thích hợp, cuối cùng khẳng định sẽ giục kết hôn.

Cô còn không muốn nhanh như vậy, yêu đương còn chưa đủ, trực tiếp kết hôn cô không thích.

***

Thẩm Văn Sơn đã xuất viện, nhưng mà đi lại vẫn chưa được, rốt cuộc phẫu thuật vẫn không dễ dàng hồi phục như cũ, nhưng là xuống dưới đi lại vài vòng cũng có ích cho sức khoẻ.

Sau khi Thẩm Tùng Lam về nhà, liền đỡ Thẩm Văn Sơn đi qua một hồi.

Ước chừng mới vừa vòng qua quỷ môn, Thẩm Văn Sơn đối với việc cố chấp muốn Thẩm Tùng Lam học y cũng thay đổi.

“Con về nhà thăm ông hai ngày, không cần trở lại công tác sao, công ty bên kia không vội?” Thẩm Văn Sơn dò hỏi.

Làm giải phẫu không lâu, Thẩm Văn Sơn chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, Thẩm Tùng Lam liền pha sữa bột, đút cho ông: “Công ty còn có nhân viên cho nên không cần quá lo lắng, chỉ là có một người muốn gặp.”

Rõ ràng anh và Kiều Lộc đã cách nhau mười năm, theo lý thuyết việc nhớ nhung không quá dày vò, cũng dễ dàng thích ứng mới tốt. Nhưng không nghĩ tới mới xa cô hai ngày, anh liền cấp bách muốn gặp cô, muốn đem cô ôm vào lòng.

“Người nào?” Thẩm Văn Sơn một bên uống một bên cảm thấy hứng thú hỏi.

Thẩm Tùng Lam hơi hơi mỉm cười: “Bạn gái của con.”

Thẩm Văn Sơn uống xong ngụm cuối cùng, cầm khăn tay xoa xoa miệng, sau đó kinh ngạc nói: “Con yêu đương rồi, chừng nào thì dẫn về cho ông xem.”

Thẩm Tùng Lam đem chén muỗng đặt trên tủ đầu giường, sau đó cong môi nói: “Có cơ hội con sẽ dẫn về.”

“Ông cũng đã lớn tuổi, lần này còn làm phẫu thuật lớn, cũng không biết có thể sống được bao lâu, con cần phải sớm chút đem người ta dẫn về, thuận tiện sớm một chút kết hôn.” Thẩm Văn Sơn thở dài nói.

Thẩm Tùng Lam sắc mặt hơi trầm xuống, “Bã đã kiểm tra qua cho ông nội, khôi phục rất tốt, ông nội đừng nói bừa.”

“Đã biết, đã biết.” Thẩm Văn Sơn hơi nhắm mắt lại, lúc này đã buồn ngủ, Thẩm Tùng Lam vội vàng đỡ ông nằm xuống, giúp ông đắp chăn cẩn thận.

Nhìn Thẩm Văn Sơn tóc đã rụng không ít, Thẩm Tùng Lam đáy lòng thở dài, cuối cùng bưng chén đi ra ngoài.

Mới vừa mở cửa, liền đụng phải mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm có chút xấu hổ lui về phía sau, “Ông nội con ngủ rồi?”

Thẩm Tùng Lam đi xuống phòng bếp, miệng dạ một tiếng.

Mẹ Thẩm đi theo ở phía sau, ngữ khí có chút vội vàng hỏi: “Vừa rồi mẹ ở cửa nghe được con nói với ông con có bạn gái, không phải là cố ý an ủi ông đi.”

Thẩm Tùng Lam cầm chén muỗng bỏ vào bồn, thuận tya rửa sạch sẽ đặt ở một bên.

Anh xoa xoa tay, cười nhìn mẹ Thẩm: “Mẹ vừa rồi ở bên ngoài nghe lén?”

“Mẹ chính là vừa đi tới liền nghe được, cho nên dừng lại một chút.” Mẹ Thẩm xấu hổ cười, ngay sau đó lại: “Việc này có phải sự thật không a?”

“Là sự thật.” Vẻ mặt Thẩm Tùng Lam tự nhiên, chỉ là trong đáy mắt mang theo ý cười.

Mẹ Thẩm trong lòng vui vẻ, lại hỏi: “Là cô gái lần trước con nói sao?”

Thẩm Tùng Lam gật đầu nhẹ: “Là cô ấy.”

“Vậy con khi nào thì đem người về nhà cho chúng ta xem.” Mẹ Thẩm có chút vội vàng hỏi.

Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ cong môi: “Đừng doạ cô ấy, con thật vất vả mới theo đuổi được.”

Mẹ Thẩm nhanh chóng đảm bảo: “Như thế nào sẽ, con người của mẹ luôn hoà ái dễ gần, sẽ không doạ đến con bé.”

Thẩm Tùng Lam trầm ngâm một lát sau nói: “Lần sau có cơ hội con sẽ dẫn cô ấy về.”

Mẹ Thẩm vui vẻ gật đầu: “Phải nắm chặt a.”

***

Buổi tối, Thẩm Tùng Lam ăn cơm xong liền trở về phòng ngủ của mình, thừa dịp không có ai, anh gọi điện thoại cho Kiều Lộc.

Đã nhiều ngày chỉ nhắn tin với nhau, bây giờ anh muốn nghe giọng của cô.

“Thân thể ông nội anh thế nào rồi?” Câu đầu tiên Kiều Lộc nói là như vậy.

Thẩm Tùng Lam lại mỉm cười hỏi: “Chỉ hỏi ông nội, không hỏi xem anh thế nào sao?”

Kiều Lộc hơi kinh ngạc, sau đó mở miệng nói: “Anh về nhà giống như đi nghỉ ngơi, hẳn là cũng không tệ lắm......”

Thẩm Tùng Lam cắt đứt lời cô, thấp giọng nói: “Anh rất nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện