Rừng Hổ Phách
Chương 8
Hồi 8
Bạn có ngửi thấy không?
Hoa quế đang nồng nàn,
Anh hùng của tôi, mừng bạn trở về nhà.
***
Sáng sớm, ba giờ bảy phút.
Tô Hòa sực tỉnh sau giấc mộng, chợt phát hiện ra điện thoại của mình đang
kêu lên.
Khuya thế này, ai còn gọi đến nhỉ? Cô mơ màng chụp lấy điện thoại, mở ra, trên màn hình là một mẩu tin nhắn bằng hình ảnh, hình ảnh trong đó rất mờ, trông như một cánh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một ống đen rất dài và rất cao. Ai mà vô duyên như vậy, sao lại gửi hình ảnh kì quặc đó đến cho mình? Nhưng khi nhìn vào số điện thoại gửi đến, cô thực sự sửng sốt, Tô Ngu! Tất
nhiên đó không phải là tin do Tô Ngu gửi!
Là Diệp Nhất!
Tô Hòa vội nhảy xuống giường, vơ lấy chiếc túi, chạy thẳng xuống dưới. Vì
không được phép ở lại trong trường S.S, nên tối nay cô đã về nhà mình ngủ. Nếu biết rằng Diệp Nhất sẽ gửi tin đến, thì dù cho thế nào đi nữa, cô cũng sẽ nhất quyết ở lại trong trường.
Cô chuyển tin nhắn đến cho Ôn Nhan Khanh, rồi gọi ngay cho anh.
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, cũng là một giọng trong trạng thái
không thật tỉnh táo:
- Tô Hòa?
- Anh đã nhận được tin nhắn tôi chuyển đến cho anh chưa? - Cô nhấn vào
nút thang máy với vẻ vô cùng sốt ruột - Đó là mẩu tin nhắn mà Diệp Nhất đã
dùng máy của Tô Ngu để gửi cho tôi!
Giọng của Ôn Nhan Khanh lập tức tỉnh táo hoàn toàn:
- Chờ một chút - Một lát sau đó anh nói tiếp - Tôi hiểu rồi, tạm biệt! - rồi lập
tức tắt ngay máy.
Tỏ Hòa cầm điện thoại, nói:
- Tắt máy rồi à? Alo! Alo! Thật đáng ghét, đến một lời cảm ơn cũng không
có! - Thôi vậy, trong lúc khẩn cấp, không thèm chấp với kiểu người như vậy. Ra khỏi cầu thang máy, cô vẫy một chiếc taxi để đến S.S.
Khi cô tới nơi thì văn phòng của Ôn Nhan Khanh đã sáng rực đèn, cảnh sát đang tìm kiếm địa điểm trong bức ảnh. Cô vừa bước vào thì Tô Ngu cũng chạy đến, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ, bộ dạng như vừa tỉnh dậy.
- Chị, Diệp Nhất, gửi tin nhắn à? Đúng là, Diệp Nhất chứ? - Tô Ngu túm lấy tay cô.
- Cậu ấy dùng điện thoại của em gửi cho chị. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra, thì có lẽ đó chính là do Diệp Nhất gửi.
Mắt của Tô Ngu chợt đỏ lên:
- Cậu ấy, còn sống... tốt quá rồi...
Hiểu được tâm trạng của Tô Ngu lúc này, Tô Hòa xoa đầu cô.
Đúng lúc ấy, Ôn Nhan Khanh xuất hiện, chiếc sơ mi phẳng phiu, mái tóc dài
gọn gàng. Người đàn ông này dường như không bao giờ để mình trong bộ dạng bù xù.
- Thế nào? Tìm thấy địa điểm chụp ảnh chưa?
- Hiện vẫn chưa tìm ra.
Tô Ngu tiến lại gần máy tính của một người trong bọn họ, nhìn lên tấm hình
trên đó. Có lẽ vì tai của cô không nghe được, nên thị giác của cô đặc biệt nhạy cảm, do đó ngay lập tức cô cảm tháy cái ống đen đen đó rất quen, hình như
đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Ở đâu nhỉ?
Cô cố tập trung suy nghĩ, rồi đột nhiên "A" một tiếng:
- Tòa nhà Thiên Giới!
Đúng là cô đã nhìn thấy tòa nhà đó, có điều lúc đó ở khoảng cách rất gần -
chính vào cái hôm bố cô tới thành phố B, và Hạ Ly đã từng mời hai bố con cô ăn cơm ở đó.
- Sao cơ? - Những người được gợi ý nhanh chóng vây quanh - Ôi, đúng là
rất giống với tòa nhà Thiên Giới!
- Có điều, hình ảnh thu nhỏ lại thế này, có thể thấy khoảng cách chụp rất xa.
- Nếu đúng là rất xa, thì sẽ không thể chụp được, cho nên có thể khẳng định là ở gần đó.
- Mau lấy máy tính mô phỏng lại đi, xem ở vị trí nào thì sẽ chụp được góc độ ấy của Thiên Giới.
Ôn Nhan Khanh nhìn Tô Ngu một cái, khen một câu chưa từng thấy bao
giờ:
- Trực giác của em đối với hình ảnh, quả là hơn hẳn người khác một bậc.
Nhận được lời khen từ người thầy ấy vốn là một việc rất đáng vui mừng,
nhưng vào lúc này, toàn bộ tâm trí của Tô Ngu đang nghĩ đến Diệp Nhất, nên
cô hoàn toàn không hiểu gì.
Còn Tô Hòa ngồi bên cạnh đã nghe thấy, cô đưa mắt nhìn Ôn Nhan Khanh rồi lại nhìn Tô Ngu, và không nén được thoáng nở nụ cười.
Mười lăm phút sau, cảnh sát đã tìm được địa điểm chụp, đó là một nhà kho bên cạnh ga xe lửa. Cảnh sát Ngô lập lức điều động lực lượng. Tô Ngu không thể đi theo, mà chỉ có thể ngồi lại trong phòng, theo dõi quá trình hành động của họ qua máy tính.
Để tránh đánh rắn động cỏ, các cảnh sát đã đổi đi trên những chiếc xe giản dị, nhanh chóng lao mình giữa đêm khuya. Nhìn thấy cái kho mỗi lúc một gần, Tô Ngu cũng mỗi lúc một thêm hồi hộp. Không thể chịu nổi cảm giác đó, cô phải đưa hai tay giữ chặt lấy trái tim mình. Bên trong lồng ngực, trái tim ấy đang đập gấp gáp hơn bao giờ hết.
Rồi dần dần cô cảm thấy rất khó thở.
Nhìn thấy vẻ khác thường của em họ, Tô Hòa vội nắm lấy tay cô, truyền hơi
ấm của mình cho em.
Tô Ngu nhìn chị họ với vẻ cảm kích:
- Em, không, sao đâu, chị.
Trước khi Diệp Nhất được cứu về, cô không được phép gục ngã.
Xe cảnh sát dừng lại bên ngoài nhà kho, những cảnh sát giỏi nhất - đã
được trải qua chương trình huấn luyện chống khủng bố - xuống khỏi xe không một tiếng động, rồi tiến hành bao vây, bố trí, sau đó đạp cửa lớn của nhà kho, tuy nhiên, cảnh tượng hiện ra trước mắt họ là...
Một căn nhà kho trống không.
Không có hàng hóa, càng không có người, thậm chí không có bất cứ manh
mối nào.
Sao lại như thế được?
Ngồi trước máy tính, Tô Ngu gần như bật thành tiếng kêu. Đúng lúc đó thì
cô nhìn thấy một vật.
Đó là một bức tường ở phía ngoài nhà kho, phía trên của bức tường lộ ra một thân cây.
Cây quế.
Đầu Tô Ngu như bị một luồng điện đánh trúng, một ký ức bị quên chợt lóa
lên - sáng thứ hai, trên xe bus, khi bọn bắt cóc đi về phía cô, cô đã ngửi thấy mùi thơm của hoa quế.
Là cây quế!
Chính là cây quế ấy!
- Ở kia! - Cô chỉ lên màn hình kêu to.
San Ni vội chạy tới: "Chuyện gì thế?".
"Diệp Nhất ở kia!" - Tô ngu nói nhanh bằng ngôn ngữ bàn tay, "Là ở cách
vách với kho! Ở chỗ có cây quế!".
San Ni vội truyền đạt câu nói này cho cảnh sát Ngô. Anh gần như không một chút do dự, băng mình vượt qua tường, các cảnh sát khác cũng lần lượt băng theo.
Một phút, hai phút, ba phút...
Thời gian chậm chạp trôi qua, đúng lúc Tô Ngu gần như thất vọng đến nơi
thì cảnh sát Ngô xuất hiện trở lại trước ống kính quan sát. Trong lòng anh ta ôm theo một người, vẻ gầy guộc, yếu ớt mảnh khảnh chỉ có riêng ở tuổi mười bảy. Mái tóc rối bời che kín khuôn mặt của cậu thiếu niên, cho dù ống kính không rõ, và rung rất dữ, nhưng Tô Ngu vẫn nhận ra.
Đó là Diệp Nhất.
Diệp Nhất... được cứu rồi.
- Tình hình lúc đó rất cấp bách, bọn bắt cóc cầm súng đi về phía chúng tôi,
tôi bình tĩnh quan sát xung quanh, nhảy qua cửa kính bỏ chạy rõ ràng là không thể, hơn nữa bên cạnh lại còn có thêm một "cái đuôi" này - Diệp Nhất đưa tay chỉ về phía Tô Ngu bên cạnh - Vì thế, tôi suy nghĩ rất nhanh rồi lấy trộm điện thoại của "cái đuôi" và giấu đi.
- Cậu đã giấu nó ở đâu? - Một cảnh sát hỏi, vẻ tò mò.
Diệp Nhất chớp mắt:
- Ở chỗ quan trọng nhất của đàn ông.
Tất cả cảnh sát có mặt ở đó đều hiểu ý cậu ta nói gì, nhưng không ai nói ra.
Còn Tô Hòa thì "phì" một tiếng rồi quay đầu nói với Tô Ngu:
- Tiểu Ngu, chiếc điện thoại đó không thể dùng được nữa, hãy bảo cậu ấm
kia đền cho em cái khác đi!
- Ô này, chị đừng có ngắt lời tôi, tôi vẫn chưa kể về sự tích vẻ vang nhất. Tôi đã dũng cảm và mưu trí như thế nào để giằng co, cầm cự với bọn bắt cóc và lợi dụng cơ hội duy nhất để lén chụp ảnh rồi gửi cho chị, từ đó được cứu một cách thuận lợi thế này! - Những lời này của cậu khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Mặc dù Tô Ngu không biết mọi người cười gì, nhưng nhìn thấy Diệp Nhất trở về an toàn và vẫn lém lỉnh như trước, mọi cảm giác lo lắng, rối ren, bồn chồn, hụt hẫng... đều tan biến, chỉ còn lại sự bình tĩnh và ấm áp.
- Thôi nào, thôi nào, cậu rất yếu, bác sĩ nói cậu không được nói nhiều, hãy nghỉ ngơi đi đã - Ôn Nhan Khanh đứng dậy - Đợi cậu ấy lấy lại tinh thần rồi hãy lấy khẩu cung.
Ôn đại nhân đã nói như vậy thì ai mà dám không nghe theo? Cảnh sát Ngô
đưa tay ra hiệu, tất cả những người khác đều lui ra.
Diệp Nhất nằm trong phòng ngủ mà trường S.S dành riêng cho Ôn Nhan Khanh, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Theo như lời của bác sĩ kiểm tra cho Diệp Nhất, thì cậu đã phải nhịn đói hai ngày nên rất yếu. Nhưng trên khuôn mặt của cậu vẫn nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt khi bỏ cặp kính ra rất sáng, khiến ai cũng thấy cậu vẫn tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên Tô Ngu phát hiện ra...
Thực ra, Diệp Nhất rất đẹp trai. Các nét trên khuôn mặt cậu cân đối và đẹp
đẽ, nước da màu nâu khỏe mạnh, đôi mày rậm như vẽ.
Từ đó có thể thấy, cách ăn mặc quê mùa của cậu hàng ngày là để che giấu thân phận mà thôi. Đáng tiếc, dù cẩn thận đến vậy, thế mà cuối cùng vẫn bị bắt cóc.
Nhưng, như cậu đã nói, bọn bắt cóc lần này rất lạ, chỉ đem nhốt cậu trong nhà kho, không cho ăn uống gì, dường như chúng đang chờ mệnh lệnh của ai đó, giữa chừng còn đổi sang một kho khác. Nếu như Tô Ngu không nhanh trí và linh hoạt, nhớ đến manh mối hoa quế, thì phía cảnh sát rất có thể sẽ phải quay về tay không sau khi đã tìm kiếm chán chê mà không thấy gì ở nhà kho thứ nhất.
Cũng là các nét trên khuôn mặt ấy, trong mắt của Tô Ngu thì là sự thích thú, còn trong mắt của Tô Hòa thì là...
Ác mộng!
Bởi càng nhìn cô lại càng cảm thấy kì lạ, càng nhìn càng cảm thấy quen
thuộc, rồi đột nhiên cô bước tới lấy tay che lấy mắt Diệp Nhất.
Mọi người đều ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Chị! - Tô Ngu vội kéo vạt áo của Tô Hòa.
Tô Ngu thấy chị họ đưa bàn tay từ trên mặt của Diệp Nhất dịch xuống, để
lộ đôi mắt rất to và linh hoạt của cậu.
Diệp Nhất chớp mắt nhìn Tô Hòa: - Hừ!
Tô Hòa quay người, ưỡn thẳng lưng đi tới trước mặt Ôn Nhan Khanh, tuyên
bố một cách hùng hồn:
- Tôi không còn nợ tiền anh nữa!
Ôn Nhan Khanh nhướn mày.
Tô Hòa chỉ vào Diệp Nhất:
- Những vết giẫm trên xe của anh là do cậu ta gây ra, không phải là tôi.
Ông trời có mắt, nên đã cho tôi đôi mắt tinh tường, cho dù cậu ta đã bỏ kính ra, tôi vẫn nhận ra đồ quỷ ấy!!! Ha ha ha... - Nghĩ tới việc nỗi oan uổng đã được gột sạch, từ nay về sau có thể ngẩng cao đầu lên trước mặt Ôn Nhan Khanh, không cần phải chịu áp lực của cảm giác mắc nợ, trong lòng Tô Hòa vô cùng vui sướng. Càng nghĩ, cô càng thấy vui, càng nghĩ càng thấy đắc ý, cô
ôm lấy Tô Ngu, nói:
- Tô Ngu, đi nào, hôm nay chị sẽ chiêu đãi em một bữa ra trò để chúc mừng.
Mặc dù Tô Ngu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tô Hòa ra ngoài, chưa được mấy bước thì thấy có một vật gì đó ném vào lưng cô. Quay đầu lại, thì ra là một cục giấy vo tròn lại, nhìn vào mắt của những người xung quanh thì có thể hiểu rằng cục giấy ấy là do Diệp Nhất ném, cô bèn nhìn về phía Diệp Nhất.
Diệp Nhất cười tươi với cô và nói:
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Tô Ngu đang định nói đừng khách sáo, thì Diệp Nhất đột nhiên chớp mắt:
- Ơn cứu mạng sẽ trả bằng tấm thân này. Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ trả
ơn cậu!
Tô Hòa đứng bên, phì một tiếng:
- Ai thèm cậu!
Còn Tô Ngu thì đỏ bừng mặt lên, cô ngây người ra nhìn Diệp Nhất mấy giây
rồi quay người bỏ đi, không nói câu nào. Tô Hòa cười và đuổi theo.
Sau khi thấy cửa đóng lại, Quý Doãn Tiên mới quay về phía giường của
Diệp Nhất. Diệp Nhất lập tức thôi cười, khẽ nói:
- Con xin lỗi đã làm cho cha phải lo lắng.
Quý Doãn Tiên lặng lẽ nhìn con.
Diệp Nhất cúi đầu:
- Con biết rồi, lần này là tại con đã bướng bỉnh, tùy tiện.
Quý Doãn Tiên chìa tay ra, Diệp Nhất định tránh theo bản năng, nhưng suy
nghĩ một lát thì cậu lại ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, để mặc cho bàn tay có thể hô gió gọi mưa của cha đặt lên đầu mình.
- Con xin lỗi, cha... - Diệp Nhất lại nói với vẻ áy náy.
Quý Doãn Tiên xoa đầu con, nói với giọng mệt mỏi:
- Có lúc cha sai người đi theo con không phải là để hạn chế tự do của con,
mà là vì con là con trai cha, khi con ra đời đã được hưởng rất nhiều thứ mà những người bình thường khác không thể có, vì thế con cũng phải đổi bằng một số thứ...
- Con biết, con biết. Con sẽ không dám đi lung tung nữa. Con xin thề, được không? Con cũng chưa muốn đi gặp mẹ sớm, chắc mẹ sẽ không tha thứ cho
con đâu.
Quý Doãn Tiên nghiêm mặt:
- Hừ! Con biết là tốt rồi.
Diệp Nhất dụi đầu vào lòng cha:
- Tóm lại, con xin hứa với cha, là đứa con duy nhất còn lại của cha, con
nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh và sống thọ trăm tuổi!
Đôi mắt của ông già tuổi lục tuần chợt sáng bừng lên, rồi lấy lại vẻ bình
thản, ông nói một câu sau cùng với giọng nhẹ nhàng:
- Cho dù thế nào, không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi
Vụ án bắt cóc Diệp Nhất đến đây là kết thúc.
Sau đó, tuy phía cảnh sát có tìm kiếm tung tích những kẻ phạm tội, nhưng
không tìm thêm được manh mối nào.
Khi cảnh sát Ngô báo cáo tình hình này cho Quý Doãn Tiên với vẻ xấu hổ,
Quý Doãn Tiên đã trả lời:
- Thôi. Kẻ thù của tôi rất nhiều. Lần này coi như là một bài học sẽ không có lần sau nữa đâu.
Sau đó, những nhân tài chống khủng bố đều rút đi.
Quý Doãn Tiên cũng đáp chuyến máy bay trở về Pháp ngay ngày hôm sau.
Còn Ôn Nhan Khanh thì thay ông ở lại trong nước, tiếp tục chăm sóc Diệp Nhất, vì cậu ta nói "đầu rất choáng váng, rất khó chịu, không thể ngồi máy bay được và cũng không muốn nhúc nhích đi đâu".
- Em thực sụ không muốn trở về cùng với cậu à? - Ôn Nhan Khanh hỏi.
Diệp Nhất nằm trên giường, mân mê chiếc gạt tàn cổ với vẻ thích thú:
- Em còn phải lên lớp học.
- Xin lỗi, nhưng anh thực sự chẳng thấy chút tình cảm yêu quý nào dành
cho nghề thiết kế ngọc ở em cả! - Ôn Nhan Khanh nói với vẻ chế nhạo.
Diệp Nhất cười:
- Vậy thì phải làm thế nào mới khiến anh cảm thấy là em yêu quý nó? Giống
Quan Tiểu Đông suốt ngày chỉ có vẽ và vẽ? Hay là giống Tạ Thanh Hoan làm cho người khác cảm thấy cô ta sinh ra là vì ngọc, thậm chí ngày ngày ôm ngọc nằm ngủ? Hay là... - Cậu ta dừng lại một chút - Giống như Tô Ngu, một lòng
mong muốn trở thành một Hạ Ly thứ hai?
Ánh mắt của Ôn Nhan Khanh tối lại.
- Thật sự là em rất tò mò, vì sao anh lại không cho bọn họ tham gia cuộc thi
"Viên ngọc hi vọng" ấy? Anh biết không, Tô Ngu luôn khao khát được trở thành người phụ việc cho Hạ Ly, cô ấy mong muốn gần như phát điên lên được.
Ôn Nhan Khanh trầm ngâm một lúc, rồi sau đó nói với giọng hết sức lạnh
lùng:
- Chính vì cô bé ấy muốn như vậy nên anh mới không cho phép dự thi.
Diệp Nhất nhướn mày, vẻ tò mò.
- Tô Ngu là người có tư chất nhất trong số bốn người các cậu... - Nhìn thấy
Diệp Nhất trề môi, Ôn Nhan Khanh cười lạnh lùng - Tất nhiên là chắc chắn cậu không đồng ý với kết luận này, vì cậu cho rằng, cậu thông minh hơn cô bé ấy.
- Em đứng về phía sự thật.
- Thôi được. Có lẽ cậu nổi bật hơn, nhưng anh lại thấy Tô Ngu có khả năng
hơn - Vẻ mặt của Ôn Nhan Khanh bình thản, nhưng ánh mắt thì rất kiên định - Muốn thiết kế ra một mẫu ngọc tuyệt thế, cần phải có đôi mắt trong sáng và
một tâm hồn không nhuốm bụi trần, chứ không phải là với một trái tim đầy
tính toán danh lợi. Đáng tiếc, cả em, anh và Tạ Thanh Hoan đều không có hai thứ dó.
Diệp Nhất ngây người.
- Có thể, Quan Tiểu Đông cũng còn tạm được, nhưng những tư chất khác
của cậu ấy quá kém. Vì thế, tổng kết lại, Tô Ngu là người hơn cả - Ôn Nhan Khanh hít một hơi thật sâu - Thậm chí có thể nói, cô bé ấy là người tốt nhất trong mấy năm qua.
Diệp Nhất không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
- Vì thế, anh không thể để cho cô bé ấy tiếp xúc với Hạ Ly.
- Vì sao?
Ôn Nhan Khanh quay người, đẩy cánh cửa sổ, nhìn ra bầu trời cuối cùng
cũng đã hửng nắng ở bên ngoài, nói rành rọt từng tiếng:
- Vì, Hạ Ly là một kẻ biến thái.
- Phì! - Diệp Nhất cười ha hả - Một người biến thái nổi tiếng nhất của S.S
thế mà cũng có tư cách nói người khác là biến thái ư? Ha ha, em buồn cười đến chết mất thôi. Đây là chuyện đáng cười nhất mà em nghe được trong ngày hôm nay đấy... Ha ha ha...
Ôn Nhan Khanh cứ đợi cho đến khi Diệp Nhất cười chán, thôi cười, mới nói
tiếp:
- Cho dù cậu tin hay không thì Hạ Ly cũng rất nguy hiểm. Nhất là với những người cứ chìm đắm trong thiết kế thì lại càng nguy hiểm.
Diệp Nhất đùa:
- Vì anh ta sẽ khiến cho tập thể của mình phát điên tập thể à?
- Vì, anh ta sẽ dẫn họ xuống địa ngục.
Lần này đến lượt Diệp Nhất trầm ngâm.
Những ngày cuối tuần có vẻ rất yên bình và thư thái.
Ánh nắng buổi chiều lười biếng chiếu lên chiếc ghế, con Giảo Tử nằm phơi
chiếc bụng trắng v à ngắm nhìn hai nữ chủ nhân, chờ mong họ chạm đến mình.
Nhưng tiếc thay, hai nữ chủ nhân đều đang bận.
Tô Hòa đang sửa bản thảo phỏng vấn lần thứ sáu.
Kể từ ngày thứ hai sau khi cô từ Rome trở về mang theo bản thảo cuộc nói
chuyện với Ôn Khanh Nhan, Noãn Dương quả nhiên rất khen ngợi, nhưng đồng thời lại càng yêu cầu nhiều hơn. Nguyên văn lời của Noãn Dương là như thế này: "Nếu đã là của độc của Bách Báo Tương thì phải làm cho tốt. Bài đinh trong mục chuyên đề của số sau sẽ là bài phỏng vấn này, vì thế, tôi cho rằng, trong phần miêu tả nên viết sao để nắm bắt được đúng tâm lý của độc giả. Ví dụ như phần miêu tả ngoại hình của Ôn Nhan Khanh, không nên viết thẳng rằng 'khuôn mặt lạnh như băng', mà cần phải viết một cách tế nhị, mơ màng hơn, tựa như miêu tả người trong mộng vậy, để các độc giả nữ khi đọc bài viết sẽ chốc chốc nhìn lên ảnh của anh ta, sau đó phải thốt lên câu: Đúng là đẹp thật..".
Người trong mộng cái khỉ gì! Đây rõ ràng là bài phỏng vấn nhân vật, chứ có phải là tiểu thuyết tình yêu đâu! Lúc đó Tô Hòa đã phải nghiến răng, chửi thầm trong lòng. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta là Tổng biên tập, còn cô chỉ là một biên tập viên quèn? Thế nên, sau khi về nhà, cô đã sửa lại từng từ, từng câu.
Sửa.
Sửa lần thứ nhất: "Anh bước tới, đôi mắt không cười, nhưng cũng đủ khiến
cho những người có mặt ở đó đều cảm thấy một sức hấp dẫn đặc biệt...".
Lờỉ nhận xét của Noãn Dương là: "Không được, rất lung tung và không có
sức hút".
KAO, con người ấy mà đòi có sức hấp dẫn, thì có mà băng ở Bắc Cực đều
tan chảy hết!
Sửa lần thứ hai: "Anh bước tới, bộ comple Armani trên người - dưới ánh mặt trời - toát lên vẻ lạnh lùng và ung dung, đúng như cảm giác mà anh mang lại cho người khác, lạnh như băng giá. cao quý không chút tầm thường".
Nhận xét của Noãn Dương: "Nếu anh ta không mặc bộ comple Armani thì sao? Chi tiết này lại thường là chi tiết quan trọng nhất đấy".
Có quỷ mà biết rốt cuộc là anh ta mặc gì! Kiểu đàn ông mà đến cả xe cũng mua loại xe Volkswagen Phaeton, thì chắc hẳn sẽ rất kén chọn quần áo hàng
hiệu, chưa biết chừng còn là những mẫu thiết kế riêng ấy chứ!
Lần sửa thứ ba: "Anh bước tới, đôi mi dài in bóng xuống gương mặt có làn da mịn màng, đôi mắt ẩn dưới làn mi, che giấu ánh nhìn. Có thể nói, mỗi một đường nét trên khuôn mặt anh đều hoàn mĩ".
Nhận xét của Noãn Dương: "Tốt, đã có một chút cảm xúc, nhưng chưa đủ, tiếp tục sửa theo hướng này".
Tô Hòa tưởng chừng như sắp ngất đến nơi, đành về nhà, lên mạng, tìm kiếm "những câu miêu tả về dung mạo của các anh chàng đẹp trai", sau đó, tập hợp những câu viết hay của mọi người, viết ra nội dung như sau: "Anh bước tới. Mái tóc dài xõa xuống vai như thác nước, tóc mái xòa xuống trán che khuất đôi mắt. Thân hình anh cao ráo, thanh thoát, bộ comple may thủ công màu nâu nhạt và chiếc sơ mi cổ đứng trắng tinh càng làm tôn thêm vẻ phi phàm của một quý công tứ chốn thị thành. Anh là tổng thể của những mâu thuẫn, khi anh cúi đầu, vẻ mặt bình thản, ung dung, động tác rất tao nhã, giống như một hoàng tử trong bức tranh sơn dầu, thu hút sự ái mộ cuả các cô thiếu nữ và sự yêu quý của tất cả các quý phụ; còn khi anh ngẩng đầu lên, ánh mát sắc sảo như mũi tên có thể xuyên thấu tim của những ai đối diện với anh".
Tô Hòa vưà copy vừa thấy buồn nôn vì những câu chữ này. Đúng lúc đó
điện thoại đổ chuông, cầm lên xem, thì ra đó là một mẩu tin nhắn, gửi từ máy của Tô Ngu: "Chị, em là Diệp Nhất em đang đứng dưới gác khu nhà cùa chị, xin chủ nhân của số điện thoại này xuống đây một chút".
Đồ quỷ này... À, không, cậu ấm này. Đã khỏi bệnh rồi cơ à? Lại đi lung tung rồi, còn chạy đến đây nữa chứ! Tô Hòa vừa lẩm bẩm, vừa đứng dậy ra chỗ của Tô Ngu.
Tô Ngu đang ngồi trước giá vẽ, tập trung tô màu cho bản thiết kế.
Tô Hòa đập vào vai cô, rồi đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt
cô. Lúc đó Tô Ngu mới như người sực tỉnh, đọc tin nhắn xong, đứng dậy mở cửa sổ.
Từ cửa sổ tầng thứ mười hai nhìn xuống thì thấy có một người đang đứng bên dải cây xanh, người ấy mặc một chiếc áo thể thao có mũ, quần bò, hai tay cho vào túi đang đi đi lại lại, dường như cảm thấy được ánh mắt của Tô Ngu, người ấy ngẩng đầu lên, đưa tay vẫy vẫy về phía cô.
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng, đúng là Diệp Nhất. Tô Ngu sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô là...
Sao cậu ta lại có thể tùy tiện rời S.S? Thầy Ôn đã nói, trước khi hồi phục
hoàn toàn sẽ không cho cậu ta rời khỏi trường dù chỉ là nửa bước cơ mà!
Tô Ngu vội đặt bút vẽ vào bảng màu và đi xuống dưới. Tô Hòa đảo mắt một vòng rồi cũng đi xuống theo.
Hai người đi ra khỏi cửa, người đứng bên hàng cây nghe tiếng bước chân thì quay người lại. Tô Hòa và Tô Ngu cùng ngây người: Cậu thiếu niên đứng cách họ chưa đầy mười bước chân kia rõ ràng là Diệp Nhất, nhưng không phải là Diệp Nhất trong ấn tượng của họ nữa.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng với một chút sóng lượn che đôi lông mày tuấn tú, nhưng để lộ đôi mắt đen đặc biệt, với hàng mi dày dù là khi ngước mắt lên hay nheo mắt lại cũng đều rất linh hoạt và sinh động. Chiếc mũi thẳng, đôi môi
đỏ tươi, khi cười, bên má phải còn có cả một lúm đồng tiền nhỏ. Ngoài vẻ đẹp
ra, trông cậu còn rất đáng yêu nữa.
Người này... Đúng là Diệp Nhất cà lơ, nhà quê đó ư? Tô Ngu ngây người đứng nguyên tại chỗ, trong giây lát quên mất cả nhấc chân. Tô Hòa còn sửng sốt hơn nữa, vì cô phát hiện ra, cậu thiếu niên quỷ quái ấy không chỉ có vẻ ngoài của một mọt sách, mà hình như... hình như còn có một vẻ khác... cô càng nhìn lại càng cảm thấy quen, càng nhìn càng cảm thấy như đã từng gặp
ở đâu rồi. Cô cố gắng lục tìm trí nhớ, cuối cùng "à" một tiếng và kêu lên:
- Thần hộ mệnh!
- Gì cơ? - Diệp Nhất nhướn mày - Harry Potter?
Chưa nói hết câu thì đã thấy Tô Hòa xông tới trước, túm ngay lấy cổ áo của
cậu và hỏi dồn:
- Là cậu, là cậu, đúng không? Chính là cậu, chính là cậu. Ôi, ôi, ôi, tìm bao
nhiêu lâu, ấy thế mà gần ngay trong gang tấc! Nói đi, là cậu, phải không?
Diệp Nhất cười hà hà:
- Chị họ, nếu chị chịu buông em ra, để em thở một cái thì em sẽ đồng ý trả
lời bất cứ câu hỏi nào của chị.
Tô Hòa "hừ" một tiếng, buông tay ra, nhưng vẫn không chịu thôi, mắt mở
to nhìn cậu:
- Thì ra cậu chính là anh chàng bí hiểm đóng vai thần hộ mệnh trong hàng
loạt quảng cáo của SEASON!
- Chị họ, chị phải nhìn cho kĩ vào, có đúng là... em không? Diệp Nhất chớp mắt.
Tô Hòa đã chắc chắn rằng Diệp Nhất đích thị là cậu thiếu hiên đẹp trai thần bí trong quảng cáo Thần hộ mệnh, nhưng khi nghe Diệp Nhất nói như vậy, cô nhìn kĩ lại thì cảm thấy cố chút gì đó không giống.
Các nét trên mặt và chiếc cằm thon của Diệp Nhất đúng là rất giống với cậu
thiếu niên trong quảng cáo, nhưng Diệp Nhất có lúm đồng tiền, còn cậu thiếu niên trong quảng cáo thì không; nước da của Diệp Nhất màu nâu, khỏe khoắn, còn nước da của cậu thiếu niên kia thì trắng xanh, nhìn có vẻ yếu ớt hơn và cao quý hơn.
Lông mày của Diệp Nhất là lông mày lưỡi mác, hơi xếch lên, trông cậu vừa rất đàn ông vừa có vẻ anh hùng, còn lông mày của cậu thiếu niên trong quảng cáo thì mềm mại và thanh mảnh... Điều quan trọng là: Dáng người của Diệp Nhất chỉ hơn chiều cao lm7 của Tô Hòa không nhiều, còn cậu thiếu niên trong quảng cáo dù đứng trước người mẫu Sami cao lm78 cũng chẳng hề thua kém gì.
Tô Hòa càng nhìn lại càng thấy có gì đó không đúng và cảm thấy hoang
mang:
- Chuyện, chuyện này là thế nào? Nếu cậu là cậu ta, thì cậu làm thế nào mà
thấp đi được? Còn nếu không phải thì sao hai người lại giống nhau đến thế?
Diệp Nhất ném cho Tô Hòa một cái nhìn:
- Chị họ thật đáng ghét, ai lại đem em ra so sánh với diễn viên trong quảng
cáo hạng ba, rõ ràng là người ta đẹp hơn cậu ta mà!
Tô Hòa làm động tác như buồn nôn, thôi vậy, từ trước tới nay có bao giờ
tranh luận lại được với cậu ta đâu, vì thế cô bèn chuyển chủ đề câu chuyện:
- Cậu tìm Tiểu Ngu có việc gì?
Diệp Nhất cười hì hì, nói:
- Chị họ, thực ra chị không phải là người đầu tiên nói rằng em giống người
mẫu trong quảng cáo ấy. Nếu bọn em đã giống nhau như vậy, hay là ta cứ coi đó là thật đi? Hầu hết các tờ tạp chí thời thượng đều ra sức săn lùng tung tích của anh chàng ấy. Hay là chị cứ coi em là cậu ta, viết một bài gửi trước đi, em không có ý kiến gì đâu...
- Phì! Cậu coi tôi là gì vậy? Tôi là một người làm báo nghiêm chỉnh và trung
thực! - Bị động chạm tới lòng tự trọng nghề nghiệp, Tô Hòa giận dữ quên mất câu hỏi vừa đưa ra cho Diệp Nhất, quay người bỏ đi.
Diệp Nhất nở nụ cười đắc ý, ranh mãnh, cậu tới tìm cô em, không cần sự có mặt của bà chị nóng tính ấy. Quay sang Tô Ngu, Tô Ngu vẫn đứng ngây người nhìn cậu, ánh mắt đầy ngạc nhiên và hoang mang.
Thế là cậu đưa tay lên, ra hiệu vớỉ cô: "Chào bạn, Tô Ngu, tôi là Diệp Nhất.
Bạn có khỏe không? Có vui không? Sáng nay đã ăn gì rồi?"
Những lời nói bằng tay rất chuẩn xác, khiến Tố Ngu lập tức lấy lại tinh thần:
- Ôi!
Diệp Nhất chớp mắt, tiếp tục nói bằng ngôn ngữ bàn tay: "Công chúa thân
yêu, bạn đã thoát khói bùa chú rồi à ? Thế nào? Bạn có vừa lòng với chàng hoàng tử trước mặt mình không? Ngôn ngữ bàn tay của tôi cũng tuyệt đấy chứ?".
- Sao, cậu, cũng biết...
- Một thiên tài như tôi thì đương nhiên là học cái gì cũng nhanh rồi! - Diệp
Nhất nói với giọng coi thường, nhưng lảng tránh ánh mắt của cô một cách thiếu tự tin.
Diệp Nhất... đã học ngôn ngữ bàn tay để nói chuyện với cô cho dễ dàng hơn ư? Nghĩ vậy, trong chốc lát tay chân của Tô Ngu càng trở nên luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào. Một hồi lâu sau, cô mới đỏ bừng
mặt và thốt ra một câu:
- Cậu... tìm tôi... có việc à?
- Tất nhiên rồi. Cậu không quên là còn có một vật đang ở chỗ tôi đấy chứ? -
Diệp Nhất vừa nói vừa lôi từ trong lúi áo ra một chiếc hộp, rồi đưa ra trước mặt Tô Ngu.
Tô Ngu mở chiếc hộp, bên trong là chiếc điện thoại của cô. Cô "ôi" lên một
tiếng, rồi mở khóa màn hình, thấy màn hình đã được cài đặt lại. Lần trước Diệp Nhất đã tự ý đổi ảnh của mẹ Tô Ngu bằng một đóa hoa chuông và viên
pha lê màu vàng, còn lần này thì là một đóa Phong tín tử màu hồng và một [1]
viên đá phù dung , màu sắc hài hòa với những đường nét rất tinh tế, và vô [2]
cùng đẹp mắt.
[1] Có tên khác là Lan dạ hương, là loại hoa mang thông điệp: Ngưỡng mộ, lãng mạn; "Có em, anh cảm thấy rất hạnh phúc".
[2] Một loại đá thạch anh, còn có tôn là pha lê hoa hồng; là loại đá quý nổi tiếng của tình yêu.
Tô Ngu bất giác ngẩng đầu lên nhìn Diệp Nhất, Diệp Nhất cũng lặng lẽ nhìn cô. đôi mắt xa xăm, dường như cậu đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khi đáp lại ánh mắt cô thì đôi mắt đó sáng bừng lên cùng với nụ cười.
Không biết vì sao trái tim cô đập dồn dập hẳn lên. Cô vội cúi đầu xuống, ngón tay vô tình nhấn vào dãy phím trên điện thoại, nhắn mấy lần, Tô Ngu chợt phát hiện ra có điều gì đó khác thường. Mặc dù chiếc điện thoại này giống hệt như chiếc điện thoại cũ của cô, danh bạ bên trong cũng vẫn nguyên xi, nhưng nó không phải là chiếc điện thoại của cô! Chiếc điện thoại cũ vì bị rơi mấy lần nên phím nhấn của chữ "o" không còn nhạy nữa, bình thường phải nhấn tới mấy lần mới được, còn chiếc điện thoại này không chút hề hấn gì.
Chuyện này... là thế nào?
Cô ngạc nhiên nhìn Diệp Nhất, Diệp Nhất nhún vai, cười:
- Ha ha, bị phát hiện mất rồi... À, thực ra, điện thoại của cậu đang ở trong
tay tôi.
Nói rồi Diệp Nhất lôi ra một chiếc điện thoại khác từ túi quần. Cũng là vỏ ngoài màu trắng, các phím nhắn màu đen, mặc dù đã dùng một thời gian rồi, nhưng vì Tô Ngu rất yêu quý, giữ gìn nên nó trông chẳng khác gì đồ mới.
Tô Ngu càng không hiểu, vì sao Diệp Nhất lại giữ chiếc điện thoại ấy và mua
chiếc khác để trả cho cô?
Diệp Nhất chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay, khẽ thở dài, mắt ánh
lên một vẻ xa xăm:
- Đây là chiếc điện thoại đã cứu mạng tôi, tôi thấy rất có tình cảm với nó và không muốn rời xa nó... Nhưng, phải có lời trước với chủ nhân của nó, cậu nói
xem, tôi phải làm gì bây giờ?
Lúc dó, Tô Ngu thực sự không biết nên tức giận hay nên cười, mặc dù biết Diệp Nhất đang đùa, nhưng cô không sao nghĩ ra lý do gì để từ chối, hơn nữa, cậu ta còn đền cho mình một chiếc điện thoại giống hệt như vậy, về lý mà nói cũng chấp nhận được, thế thì... thôi vậy. Cô lặng lẽ để chiếc điện thoại mới vào trong túi áo.
Diệp Nhất nhìn thấy cô cất chiếc điện thoại đi, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên.
Tô Ngu bèn hỏi:
- Cậu, được, cho phép, đi, ra ngoài rồi à? - Hình như thầy Ôn đã nói, trong
thời gian chữa bệnh, Diệp Nhất không được phép ra ngoài cổng trường cơ
mà?
- Tất nhiên là KHÔNG - Câu trả lời của Diệp Nhất vẫn thản nhiên, khinh mạn như cũ.
Tô Ngu ngạc nhiên:
- Sao? Thế, cậu, chạy ra, cũng được à?
- Yên tâm đi! Hai giờ chiều hàng ngày là thời gian uống trà chiều của anh
họ. Trong thời gian anh ấy đọc sách, uống trà, sẽ không đế ý đến những việc khác.
- Nhưng, rất, nguy hiểm! - Nếu bọn bắt cóc ấy lại xuất hiện thì làm thế nào? Vừa nghĩ tới khả năng này, Tô Ngu lập tức cảm thấy căng thẳng.
Diệp Nhất nhìn thấy vẻ mặt ấy của Tô Ngu, bèn cười:
- Này, này, này, tôi chỉ nói là tôi không được phép, chứ đâu có nói là tôi tới
đây một mình, đừng có căng thẳng như vậy.
- Sao cơ?
Diệp Nhất chỉ tay:
- Bọn họ đang chờ tôi ở kia.
Tô Ngu nhìn theo phía tay chỉ của Diệp Nhất, quả nhiên ở phía không xa có
một chiếc xe đang đỗ, trên xe có mấy người mặc comple màu đen, đó chính là những vệ sĩ đã từng gặp Diệp Nhất lần trước. Lúc đó cô mới yên tâm, nhìn lại
Diệp Nhất. Diệp Nhất hỏi:
-Ngày Chủ nhật cậu làm gì vậy?
-Vẽ.
Ánh mắt của Diệp Nhất chợt sáng bừng:
- Cậu quyết định tham gia cuộc thi rồi à?
- Ừ ...
- Vì sao đột nhiên lại thay đổi ý định thế? - Diệp Nhất gặng hỏi.
Tô Ngu đột nhiên cúi đầu, không chịu trả lời.
Ánh mắt của Diệp Nhất nhìn xuống tay của Tô Ngu, đó là những ngón tay
con gái thon dài và trắng nõn đang dính đầy màu vẽ, rõ ràng như vậy là không sạch sẽ, nhưng không hiểu sao nó lại mang lại cảm giác thích thú và rất đẹp. Nhìn lên trên, lúc này Tô Ngu đang khẽ cúi đầu vẻ thẹn thùng và xấu hổ, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt cô, trông như một viên ngọc có nước. Diệp Nhất chợt thấy trong lòng dậy lên một cảm giác rất khác thường.
- Thật sự tôi rất ngưỡng mộ cậu... - Diệp Nhất ngồi xuống bên cạnh bồn
hoa, hai tay đặt lên bệ, người ngả về phía sau.
Tô Ngu hỏi:
- Vì, sao?
Diệp Nhất ngồi thẳng dậy:
- Rất nỗ lực và tập trung làm việc, xác định phương hướng tương lai cũng
rất rõ ràng, tiến dần từng bước lên phía trước... Tóm lại, rất đáng để khiến người ta ngưỡng mộ...
- Diệp Nhất, không có, sao?
Diệp Nhất nhìn lên bầu trời, một hồi lâu sau, lắc đầu.
- Nhưng, cậu cũng học, thiết kế, ngọc, không lẽ, không phải là vì muốn,
làm, người, thiết kế, ngọc?
- Đúng là như vậy! - Diệp Nhất cười, tự chế nhạo - Vì lúc ấy tôi thấy vô vị, đúng lúc đó thì S.S chiêu sinh, tôi chỉ nảy ra ý định bất chợt, tiện thể trêu chọc ông anh họ mà thôi. Nghe nói quanh anh ấy có rất nhiều lời đồn đại.
- Sao cơ? Cậu, chưa từng gặp, thầy Ôn? - Không thể phủ định, đúng là chuyện này nằm ngoài tưởng tượng của Tô Ngu.
- Tôi lớn lên ở nhà bà ngoại ở nhà quê, không giống như quý công tử đó lớn lên ở Rome... - Diệp Nhất nói bằng vẻ thản nhiên - Tôi còn cho rằng hẳn giờ giảng của anh ấy rất thú vị, nhưng vào rồi thì mới biết, không ngờ chương trình học của S.S lại tẻ nhạt thế.
Sao lại thế được? Rõ ràng là cô cảm thấy rất hay. Ngoài việc giữ lại sự chặt chẽ toàn diện của một phần chương trình dạy học truyền thống, S.S còn có những cách thức rất riêng của mình. Cho dù đó là cách thức một tuần thi một lần rất đáng sợ như của thầy Ôn, hay là cách đối thoại với ngọc nghe qua thì có vẻ rất không nghiêm túc của Chung Bài Bài, cũng đều khiến cho cô cảm thấy đó là những phương pháp dạy rất đặc biệt và khiến học sinh tìm được
hứng thú học hành.
Đột nhiên Tô Ngu nghĩ đến một khả năng...
- Diệp Nhất, cậu, có, biết vẽ, không?
Khuôn mặt Diệp Nhất chợt lộ ra vẻ bất an.
Lẽ nào lại như thế? Bị cô đoán trúng rồi... Tô Ngu nhìn chăm chăm vào cậu
thiếu niên trước mắt, người bạn học của cô, thậm chí có thể nói là học sinh xuất sắc nhất trong lớp, thế mà cậu ấy... lại... không biết vẽ! Không chỉ vậy, cậu còn chẳng có mấy hứng thú với việc thiết kế ngọc! Tô Ngu nhớ đến bức ảnh của Diệp Nhất hồi thi đầu vào, nhớ lại việc trong giờ lên lớp của Chung Bài Bài cậu ấy là người duy nhất không nộp bài... Thì ra! Chân tướng của sự thật
là thế này sao???
Cô không nói được câu gì trong lúc đó.
Diệp Nhất sờ lên mũi, rồi cười hà hà:
- Đừng có ngạc nhiên như vậy. Thật ra, vẽ tranh không phải là thứ mà
nghề thiết kế ngọc cần đến.
Tô Ngu tỏ ra nghi ngờ.
- Cậu có biết Hikaru no Go không? - Một câu hỏi chẳng ăn nhập gì.
Đó là gì vậy? Tô Ngu ngây người, lắc đầu.
- Thế còn Bakuman?
- Này, cậu có phải là người của thời đại này không đấy? - Diệp Nhất thở dài,
- Vậy thì nói thế này, Nhật Bản có một người rất giỏi, được mệnh danh là một họa sĩ vẽ truyện tranh hiếm có, lên là Obata Takeshi. Tài nghệ vẽ tranh của ông ấy đạt tới mức siêu đẳng, nhưng khả năng tạo dựng cốt truyện thì lại rất bình thường. Vì thế, sau đó ông ấy hợp tác với người khác, để người chuyên dựng cốt truyện, còn ông ấy thì chuyên vẽ tranh. Và thế là, từ đó đã cho ra
đời hai bộ kinh điển trong lịch sử của truyện tranh, đó là Hikaru no Go và
Bakuman.
Tô Ngu hiểu ra:
- Ý, của, cậu là, cậu là, người, viết, cốt truyện?
- Yes! Hơn nữa, đến cả người để hợp tác tôi cũng đã tìm thấy rồi
- Sao cơ? Nhanh thế cơ à?
Diệp Nhất mỉm cười nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng, ấm áp như dòng
nước ấm khiến cho trái tìm Tô Ngu đập dồn dập. Người mà cậu ấy nói tới không phải là cô đấy chứ? Nếu đúng như lời của Diệp Nhất thì tuy việc hợp tác với cậu ấy chắc chắn sẽ là một việc rất thú vị, vì Diệp Nhất luôn làm cho người khác bất ngờ, có thể dự đoán được rằng sau này sẽ cho ra đời những tác phẩm rất tuyệt, nhưng để mình trở thành công cụ vẽ của người khác thì cô lại cảm thấy có phần không cam lòng... cô đã học vẽ trong nhiều năm như vậy, hoàn toàn không phải để làm một công cụ vẽ tranh đơn giản...
Đúng lúc cô đang thấy khó xử, thì Diệp Nhất mỉm cười xoa đầu cô. Cậu cao hơn cô một cái đầu, khi làm động tác đó, tự nhiên tới mức như thể cậu đã luyện tập nó tới cả trăm, ngàn lần rồi.
Tô Ngu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Nhất nói rõ ràng từng tiếng và rất
nghiêm túc:
- Nhưng đáng tiếc không phải là cậu. Tôi rất hi vọng đó sẽ là cậu, nhưng cũng rất không muốn người đó là cậu.
Mặc dù lời của Diệp Nhất rất mâu thuẫn, nhưng Tô Ngu lập tức hiểu ý của Diệp Nhắt. Hi vọng mà Diệp Nhất nói tới là nếu như họ có thể trở thành cộng sự của nhau, và cùng cố gắng cho mơ ước, thì quá trình tiến lên sẽ trở nên tốt đẹp vì có sự tồn tại của người kia; còn điều cậu không mong muốn là...
Đáp án cứ quay cuồng trong đầu, nhưng Tô Ngu không dám nắm lấy và nghĩ nhiều về nó, vì rằng, vì rằng...
Kết quả, Diệp Nhất nói thẳng ra:
- Vì, như thế sẽ làm lỡ sự phát triển của cậu. Tô Ngu, cậu sinh ra là để
dành cho thiết kế ngọc.
Những đám mây mù trong đầu được xua tan, đáp án bày ra trước mặt. Đôi mắt vô cùng trong sáng của đối phương tựa như ánh sáng xua tan bóng tối, một cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể Tô Ngu.
Bỗng nhiên Tô Ngu muốn khóc. Từ nhỏ tới lớn, vì tại không nghe được nên cô đã phải rất khổ cực khi học chữ và học ngôn ngữ khẩu hình. Lúc đó, mẹ cô đã phải nghỉ công việc trong trường âm nhạc, chuyên tâm ở nhà dạy cô, kiên nhẫn từng li, từng tí. Cô không hiểu điều gì, mẹ dạy cô điều đó; cô chưa biết thì mẹ lại dùng đủ mọi cách để cho cô biết; khi cô khóc vì không thế nào lĩnh hội được, mẹ cũng khóc cùng cô; khi cô cười vì đã học được điều mới, mẹ còn cười vui hơn cô... Tuổi thơ của cô, thật sự là có thể hình dung bằng nước mắt. Tới tuổi mười ba với bao nhiêu nhọc nhằn, sau khi nhìn thấy Treasure, một ý nghĩ bỗng nhiên lóe lên trong cô...
- Mẹ, học cái này, con? - Vì gặp trở ngại trong giao tiếp nên cô ngây thơ hơn hẳn những bạn bè cùng trang lứa, Tô Ngu cầm cuốn tạp chí chạy tới chỗ mẹ đang tập đàn trong phòng. Sau khi xem cuốn tạp chí xong, phản ứng đầu tiên của mẹ không phải là nói với vẻ rất vui mừng: "Con gái ngoan, con muốn học gì cũng được", cũng không phải là câu an ủi: "Tốt lắm, con gái yêu, cuối cùng con đã tìm thấy niềm đam mê của mình rồi", mà là đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng.
Vì không nghe được nên cô không thể tiếp nối gene di truyền của mẹ - đi theo con đường âm nhạc... Đây có phải là điều đau khổ nhất khó nói nên lời
trong lòng mẹ chăng?
Vì không nghe được, nên những công việc cô có thể lựa chọn rất ít, thiết kế ngọc, miễn cưỡng thì cũng có thể coi là một tương lai tương đối tốt... Lúc đó,
có phải mẹ đã nghĩ như thế không nhỉ?
Sau đó, mặc dù rất cố gắng học tập và cũng được nhiều thầy cô khen,
nhưng sau khi đến S.S, cô mới cảm thấy rất rõ khoáng cách giữa mình và những người khác. Đúng lúc Tô Ngu đang xem xét lại bản thân một cách ngờ
vực, phủ định mình thì chợt nhìn thấy Diệp Nhất "nói" với cô:
"Tô Ngu, cậu sinh ra là để dành cho thiết kế ngọc".
Mặc dù cô đón nhận câu nói đó qua khẩu hình, nhưng từ đáy lòng, dường
như cô cũng đã nghe thấy giọng nói của Diệp Nhất một cách rất rõ ràng, đó là... những âm thanh tuyệt nhất của thiên nhiên.
- Tôi... - Tô Ngu từ từ đưa tay ra, lần đầu tiên nắm lấy bàn tay của một cậu con trai một cách chủ động, và thận trọng - Vô vị, cũng được, mịt mù, cũng không sao, muốn, cùng học, với, Diệp Nhất, đến khi, tốt nghiệp. Vì thế, chúng
ta, cùng, tốt nghiệp, được không, Diệp Nhất?
Trong đôi mắt của Diệp Nhất có những xao động.
Tô Ngu ngẩng đầu lên mỉm cười với Diệp Nhất bằng vẻ dịu dàng và thẹn
thùng, thơ ngây cùa riêng tuổi thiếu nữ, nói với cậu:
- Diệp Nhất, cùng, tốt nghiệp, nhé.
Diệp Nhất im lặng rất lâu, rất lâu. Sau cùng, rút tay khỏi bàn tay cô, khẽ
đặt lên vai cô. Đồng thời, khóe miệng hơi cong lên, cậu đáp:
- Được.
Bạn có ngửi thấy không?
Hoa quế đang nồng nàn,
Anh hùng của tôi, mừng bạn trở về nhà.
***
Sáng sớm, ba giờ bảy phút.
Tô Hòa sực tỉnh sau giấc mộng, chợt phát hiện ra điện thoại của mình đang
kêu lên.
Khuya thế này, ai còn gọi đến nhỉ? Cô mơ màng chụp lấy điện thoại, mở ra, trên màn hình là một mẩu tin nhắn bằng hình ảnh, hình ảnh trong đó rất mờ, trông như một cánh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một ống đen rất dài và rất cao. Ai mà vô duyên như vậy, sao lại gửi hình ảnh kì quặc đó đến cho mình? Nhưng khi nhìn vào số điện thoại gửi đến, cô thực sự sửng sốt, Tô Ngu! Tất
nhiên đó không phải là tin do Tô Ngu gửi!
Là Diệp Nhất!
Tô Hòa vội nhảy xuống giường, vơ lấy chiếc túi, chạy thẳng xuống dưới. Vì
không được phép ở lại trong trường S.S, nên tối nay cô đã về nhà mình ngủ. Nếu biết rằng Diệp Nhất sẽ gửi tin đến, thì dù cho thế nào đi nữa, cô cũng sẽ nhất quyết ở lại trong trường.
Cô chuyển tin nhắn đến cho Ôn Nhan Khanh, rồi gọi ngay cho anh.
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, cũng là một giọng trong trạng thái
không thật tỉnh táo:
- Tô Hòa?
- Anh đã nhận được tin nhắn tôi chuyển đến cho anh chưa? - Cô nhấn vào
nút thang máy với vẻ vô cùng sốt ruột - Đó là mẩu tin nhắn mà Diệp Nhất đã
dùng máy của Tô Ngu để gửi cho tôi!
Giọng của Ôn Nhan Khanh lập tức tỉnh táo hoàn toàn:
- Chờ một chút - Một lát sau đó anh nói tiếp - Tôi hiểu rồi, tạm biệt! - rồi lập
tức tắt ngay máy.
Tỏ Hòa cầm điện thoại, nói:
- Tắt máy rồi à? Alo! Alo! Thật đáng ghét, đến một lời cảm ơn cũng không
có! - Thôi vậy, trong lúc khẩn cấp, không thèm chấp với kiểu người như vậy. Ra khỏi cầu thang máy, cô vẫy một chiếc taxi để đến S.S.
Khi cô tới nơi thì văn phòng của Ôn Nhan Khanh đã sáng rực đèn, cảnh sát đang tìm kiếm địa điểm trong bức ảnh. Cô vừa bước vào thì Tô Ngu cũng chạy đến, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ, bộ dạng như vừa tỉnh dậy.
- Chị, Diệp Nhất, gửi tin nhắn à? Đúng là, Diệp Nhất chứ? - Tô Ngu túm lấy tay cô.
- Cậu ấy dùng điện thoại của em gửi cho chị. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra, thì có lẽ đó chính là do Diệp Nhất gửi.
Mắt của Tô Ngu chợt đỏ lên:
- Cậu ấy, còn sống... tốt quá rồi...
Hiểu được tâm trạng của Tô Ngu lúc này, Tô Hòa xoa đầu cô.
Đúng lúc ấy, Ôn Nhan Khanh xuất hiện, chiếc sơ mi phẳng phiu, mái tóc dài
gọn gàng. Người đàn ông này dường như không bao giờ để mình trong bộ dạng bù xù.
- Thế nào? Tìm thấy địa điểm chụp ảnh chưa?
- Hiện vẫn chưa tìm ra.
Tô Ngu tiến lại gần máy tính của một người trong bọn họ, nhìn lên tấm hình
trên đó. Có lẽ vì tai của cô không nghe được, nên thị giác của cô đặc biệt nhạy cảm, do đó ngay lập tức cô cảm tháy cái ống đen đen đó rất quen, hình như
đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Ở đâu nhỉ?
Cô cố tập trung suy nghĩ, rồi đột nhiên "A" một tiếng:
- Tòa nhà Thiên Giới!
Đúng là cô đã nhìn thấy tòa nhà đó, có điều lúc đó ở khoảng cách rất gần -
chính vào cái hôm bố cô tới thành phố B, và Hạ Ly đã từng mời hai bố con cô ăn cơm ở đó.
- Sao cơ? - Những người được gợi ý nhanh chóng vây quanh - Ôi, đúng là
rất giống với tòa nhà Thiên Giới!
- Có điều, hình ảnh thu nhỏ lại thế này, có thể thấy khoảng cách chụp rất xa.
- Nếu đúng là rất xa, thì sẽ không thể chụp được, cho nên có thể khẳng định là ở gần đó.
- Mau lấy máy tính mô phỏng lại đi, xem ở vị trí nào thì sẽ chụp được góc độ ấy của Thiên Giới.
Ôn Nhan Khanh nhìn Tô Ngu một cái, khen một câu chưa từng thấy bao
giờ:
- Trực giác của em đối với hình ảnh, quả là hơn hẳn người khác một bậc.
Nhận được lời khen từ người thầy ấy vốn là một việc rất đáng vui mừng,
nhưng vào lúc này, toàn bộ tâm trí của Tô Ngu đang nghĩ đến Diệp Nhất, nên
cô hoàn toàn không hiểu gì.
Còn Tô Hòa ngồi bên cạnh đã nghe thấy, cô đưa mắt nhìn Ôn Nhan Khanh rồi lại nhìn Tô Ngu, và không nén được thoáng nở nụ cười.
Mười lăm phút sau, cảnh sát đã tìm được địa điểm chụp, đó là một nhà kho bên cạnh ga xe lửa. Cảnh sát Ngô lập lức điều động lực lượng. Tô Ngu không thể đi theo, mà chỉ có thể ngồi lại trong phòng, theo dõi quá trình hành động của họ qua máy tính.
Để tránh đánh rắn động cỏ, các cảnh sát đã đổi đi trên những chiếc xe giản dị, nhanh chóng lao mình giữa đêm khuya. Nhìn thấy cái kho mỗi lúc một gần, Tô Ngu cũng mỗi lúc một thêm hồi hộp. Không thể chịu nổi cảm giác đó, cô phải đưa hai tay giữ chặt lấy trái tim mình. Bên trong lồng ngực, trái tim ấy đang đập gấp gáp hơn bao giờ hết.
Rồi dần dần cô cảm thấy rất khó thở.
Nhìn thấy vẻ khác thường của em họ, Tô Hòa vội nắm lấy tay cô, truyền hơi
ấm của mình cho em.
Tô Ngu nhìn chị họ với vẻ cảm kích:
- Em, không, sao đâu, chị.
Trước khi Diệp Nhất được cứu về, cô không được phép gục ngã.
Xe cảnh sát dừng lại bên ngoài nhà kho, những cảnh sát giỏi nhất - đã
được trải qua chương trình huấn luyện chống khủng bố - xuống khỏi xe không một tiếng động, rồi tiến hành bao vây, bố trí, sau đó đạp cửa lớn của nhà kho, tuy nhiên, cảnh tượng hiện ra trước mắt họ là...
Một căn nhà kho trống không.
Không có hàng hóa, càng không có người, thậm chí không có bất cứ manh
mối nào.
Sao lại như thế được?
Ngồi trước máy tính, Tô Ngu gần như bật thành tiếng kêu. Đúng lúc đó thì
cô nhìn thấy một vật.
Đó là một bức tường ở phía ngoài nhà kho, phía trên của bức tường lộ ra một thân cây.
Cây quế.
Đầu Tô Ngu như bị một luồng điện đánh trúng, một ký ức bị quên chợt lóa
lên - sáng thứ hai, trên xe bus, khi bọn bắt cóc đi về phía cô, cô đã ngửi thấy mùi thơm của hoa quế.
Là cây quế!
Chính là cây quế ấy!
- Ở kia! - Cô chỉ lên màn hình kêu to.
San Ni vội chạy tới: "Chuyện gì thế?".
"Diệp Nhất ở kia!" - Tô ngu nói nhanh bằng ngôn ngữ bàn tay, "Là ở cách
vách với kho! Ở chỗ có cây quế!".
San Ni vội truyền đạt câu nói này cho cảnh sát Ngô. Anh gần như không một chút do dự, băng mình vượt qua tường, các cảnh sát khác cũng lần lượt băng theo.
Một phút, hai phút, ba phút...
Thời gian chậm chạp trôi qua, đúng lúc Tô Ngu gần như thất vọng đến nơi
thì cảnh sát Ngô xuất hiện trở lại trước ống kính quan sát. Trong lòng anh ta ôm theo một người, vẻ gầy guộc, yếu ớt mảnh khảnh chỉ có riêng ở tuổi mười bảy. Mái tóc rối bời che kín khuôn mặt của cậu thiếu niên, cho dù ống kính không rõ, và rung rất dữ, nhưng Tô Ngu vẫn nhận ra.
Đó là Diệp Nhất.
Diệp Nhất... được cứu rồi.
- Tình hình lúc đó rất cấp bách, bọn bắt cóc cầm súng đi về phía chúng tôi,
tôi bình tĩnh quan sát xung quanh, nhảy qua cửa kính bỏ chạy rõ ràng là không thể, hơn nữa bên cạnh lại còn có thêm một "cái đuôi" này - Diệp Nhất đưa tay chỉ về phía Tô Ngu bên cạnh - Vì thế, tôi suy nghĩ rất nhanh rồi lấy trộm điện thoại của "cái đuôi" và giấu đi.
- Cậu đã giấu nó ở đâu? - Một cảnh sát hỏi, vẻ tò mò.
Diệp Nhất chớp mắt:
- Ở chỗ quan trọng nhất của đàn ông.
Tất cả cảnh sát có mặt ở đó đều hiểu ý cậu ta nói gì, nhưng không ai nói ra.
Còn Tô Hòa thì "phì" một tiếng rồi quay đầu nói với Tô Ngu:
- Tiểu Ngu, chiếc điện thoại đó không thể dùng được nữa, hãy bảo cậu ấm
kia đền cho em cái khác đi!
- Ô này, chị đừng có ngắt lời tôi, tôi vẫn chưa kể về sự tích vẻ vang nhất. Tôi đã dũng cảm và mưu trí như thế nào để giằng co, cầm cự với bọn bắt cóc và lợi dụng cơ hội duy nhất để lén chụp ảnh rồi gửi cho chị, từ đó được cứu một cách thuận lợi thế này! - Những lời này của cậu khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Mặc dù Tô Ngu không biết mọi người cười gì, nhưng nhìn thấy Diệp Nhất trở về an toàn và vẫn lém lỉnh như trước, mọi cảm giác lo lắng, rối ren, bồn chồn, hụt hẫng... đều tan biến, chỉ còn lại sự bình tĩnh và ấm áp.
- Thôi nào, thôi nào, cậu rất yếu, bác sĩ nói cậu không được nói nhiều, hãy nghỉ ngơi đi đã - Ôn Nhan Khanh đứng dậy - Đợi cậu ấy lấy lại tinh thần rồi hãy lấy khẩu cung.
Ôn đại nhân đã nói như vậy thì ai mà dám không nghe theo? Cảnh sát Ngô
đưa tay ra hiệu, tất cả những người khác đều lui ra.
Diệp Nhất nằm trong phòng ngủ mà trường S.S dành riêng cho Ôn Nhan Khanh, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Theo như lời của bác sĩ kiểm tra cho Diệp Nhất, thì cậu đã phải nhịn đói hai ngày nên rất yếu. Nhưng trên khuôn mặt của cậu vẫn nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt khi bỏ cặp kính ra rất sáng, khiến ai cũng thấy cậu vẫn tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên Tô Ngu phát hiện ra...
Thực ra, Diệp Nhất rất đẹp trai. Các nét trên khuôn mặt cậu cân đối và đẹp
đẽ, nước da màu nâu khỏe mạnh, đôi mày rậm như vẽ.
Từ đó có thể thấy, cách ăn mặc quê mùa của cậu hàng ngày là để che giấu thân phận mà thôi. Đáng tiếc, dù cẩn thận đến vậy, thế mà cuối cùng vẫn bị bắt cóc.
Nhưng, như cậu đã nói, bọn bắt cóc lần này rất lạ, chỉ đem nhốt cậu trong nhà kho, không cho ăn uống gì, dường như chúng đang chờ mệnh lệnh của ai đó, giữa chừng còn đổi sang một kho khác. Nếu như Tô Ngu không nhanh trí và linh hoạt, nhớ đến manh mối hoa quế, thì phía cảnh sát rất có thể sẽ phải quay về tay không sau khi đã tìm kiếm chán chê mà không thấy gì ở nhà kho thứ nhất.
Cũng là các nét trên khuôn mặt ấy, trong mắt của Tô Ngu thì là sự thích thú, còn trong mắt của Tô Hòa thì là...
Ác mộng!
Bởi càng nhìn cô lại càng cảm thấy kì lạ, càng nhìn càng cảm thấy quen
thuộc, rồi đột nhiên cô bước tới lấy tay che lấy mắt Diệp Nhất.
Mọi người đều ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Chị! - Tô Ngu vội kéo vạt áo của Tô Hòa.
Tô Ngu thấy chị họ đưa bàn tay từ trên mặt của Diệp Nhất dịch xuống, để
lộ đôi mắt rất to và linh hoạt của cậu.
Diệp Nhất chớp mắt nhìn Tô Hòa: - Hừ!
Tô Hòa quay người, ưỡn thẳng lưng đi tới trước mặt Ôn Nhan Khanh, tuyên
bố một cách hùng hồn:
- Tôi không còn nợ tiền anh nữa!
Ôn Nhan Khanh nhướn mày.
Tô Hòa chỉ vào Diệp Nhất:
- Những vết giẫm trên xe của anh là do cậu ta gây ra, không phải là tôi.
Ông trời có mắt, nên đã cho tôi đôi mắt tinh tường, cho dù cậu ta đã bỏ kính ra, tôi vẫn nhận ra đồ quỷ ấy!!! Ha ha ha... - Nghĩ tới việc nỗi oan uổng đã được gột sạch, từ nay về sau có thể ngẩng cao đầu lên trước mặt Ôn Nhan Khanh, không cần phải chịu áp lực của cảm giác mắc nợ, trong lòng Tô Hòa vô cùng vui sướng. Càng nghĩ, cô càng thấy vui, càng nghĩ càng thấy đắc ý, cô
ôm lấy Tô Ngu, nói:
- Tô Ngu, đi nào, hôm nay chị sẽ chiêu đãi em một bữa ra trò để chúc mừng.
Mặc dù Tô Ngu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tô Hòa ra ngoài, chưa được mấy bước thì thấy có một vật gì đó ném vào lưng cô. Quay đầu lại, thì ra là một cục giấy vo tròn lại, nhìn vào mắt của những người xung quanh thì có thể hiểu rằng cục giấy ấy là do Diệp Nhất ném, cô bèn nhìn về phía Diệp Nhất.
Diệp Nhất cười tươi với cô và nói:
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Tô Ngu đang định nói đừng khách sáo, thì Diệp Nhất đột nhiên chớp mắt:
- Ơn cứu mạng sẽ trả bằng tấm thân này. Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ trả
ơn cậu!
Tô Hòa đứng bên, phì một tiếng:
- Ai thèm cậu!
Còn Tô Ngu thì đỏ bừng mặt lên, cô ngây người ra nhìn Diệp Nhất mấy giây
rồi quay người bỏ đi, không nói câu nào. Tô Hòa cười và đuổi theo.
Sau khi thấy cửa đóng lại, Quý Doãn Tiên mới quay về phía giường của
Diệp Nhất. Diệp Nhất lập tức thôi cười, khẽ nói:
- Con xin lỗi đã làm cho cha phải lo lắng.
Quý Doãn Tiên lặng lẽ nhìn con.
Diệp Nhất cúi đầu:
- Con biết rồi, lần này là tại con đã bướng bỉnh, tùy tiện.
Quý Doãn Tiên chìa tay ra, Diệp Nhất định tránh theo bản năng, nhưng suy
nghĩ một lát thì cậu lại ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, để mặc cho bàn tay có thể hô gió gọi mưa của cha đặt lên đầu mình.
- Con xin lỗi, cha... - Diệp Nhất lại nói với vẻ áy náy.
Quý Doãn Tiên xoa đầu con, nói với giọng mệt mỏi:
- Có lúc cha sai người đi theo con không phải là để hạn chế tự do của con,
mà là vì con là con trai cha, khi con ra đời đã được hưởng rất nhiều thứ mà những người bình thường khác không thể có, vì thế con cũng phải đổi bằng một số thứ...
- Con biết, con biết. Con sẽ không dám đi lung tung nữa. Con xin thề, được không? Con cũng chưa muốn đi gặp mẹ sớm, chắc mẹ sẽ không tha thứ cho
con đâu.
Quý Doãn Tiên nghiêm mặt:
- Hừ! Con biết là tốt rồi.
Diệp Nhất dụi đầu vào lòng cha:
- Tóm lại, con xin hứa với cha, là đứa con duy nhất còn lại của cha, con
nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh và sống thọ trăm tuổi!
Đôi mắt của ông già tuổi lục tuần chợt sáng bừng lên, rồi lấy lại vẻ bình
thản, ông nói một câu sau cùng với giọng nhẹ nhàng:
- Cho dù thế nào, không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi
Vụ án bắt cóc Diệp Nhất đến đây là kết thúc.
Sau đó, tuy phía cảnh sát có tìm kiếm tung tích những kẻ phạm tội, nhưng
không tìm thêm được manh mối nào.
Khi cảnh sát Ngô báo cáo tình hình này cho Quý Doãn Tiên với vẻ xấu hổ,
Quý Doãn Tiên đã trả lời:
- Thôi. Kẻ thù của tôi rất nhiều. Lần này coi như là một bài học sẽ không có lần sau nữa đâu.
Sau đó, những nhân tài chống khủng bố đều rút đi.
Quý Doãn Tiên cũng đáp chuyến máy bay trở về Pháp ngay ngày hôm sau.
Còn Ôn Nhan Khanh thì thay ông ở lại trong nước, tiếp tục chăm sóc Diệp Nhất, vì cậu ta nói "đầu rất choáng váng, rất khó chịu, không thể ngồi máy bay được và cũng không muốn nhúc nhích đi đâu".
- Em thực sụ không muốn trở về cùng với cậu à? - Ôn Nhan Khanh hỏi.
Diệp Nhất nằm trên giường, mân mê chiếc gạt tàn cổ với vẻ thích thú:
- Em còn phải lên lớp học.
- Xin lỗi, nhưng anh thực sự chẳng thấy chút tình cảm yêu quý nào dành
cho nghề thiết kế ngọc ở em cả! - Ôn Nhan Khanh nói với vẻ chế nhạo.
Diệp Nhất cười:
- Vậy thì phải làm thế nào mới khiến anh cảm thấy là em yêu quý nó? Giống
Quan Tiểu Đông suốt ngày chỉ có vẽ và vẽ? Hay là giống Tạ Thanh Hoan làm cho người khác cảm thấy cô ta sinh ra là vì ngọc, thậm chí ngày ngày ôm ngọc nằm ngủ? Hay là... - Cậu ta dừng lại một chút - Giống như Tô Ngu, một lòng
mong muốn trở thành một Hạ Ly thứ hai?
Ánh mắt của Ôn Nhan Khanh tối lại.
- Thật sự là em rất tò mò, vì sao anh lại không cho bọn họ tham gia cuộc thi
"Viên ngọc hi vọng" ấy? Anh biết không, Tô Ngu luôn khao khát được trở thành người phụ việc cho Hạ Ly, cô ấy mong muốn gần như phát điên lên được.
Ôn Nhan Khanh trầm ngâm một lúc, rồi sau đó nói với giọng hết sức lạnh
lùng:
- Chính vì cô bé ấy muốn như vậy nên anh mới không cho phép dự thi.
Diệp Nhất nhướn mày, vẻ tò mò.
- Tô Ngu là người có tư chất nhất trong số bốn người các cậu... - Nhìn thấy
Diệp Nhất trề môi, Ôn Nhan Khanh cười lạnh lùng - Tất nhiên là chắc chắn cậu không đồng ý với kết luận này, vì cậu cho rằng, cậu thông minh hơn cô bé ấy.
- Em đứng về phía sự thật.
- Thôi được. Có lẽ cậu nổi bật hơn, nhưng anh lại thấy Tô Ngu có khả năng
hơn - Vẻ mặt của Ôn Nhan Khanh bình thản, nhưng ánh mắt thì rất kiên định - Muốn thiết kế ra một mẫu ngọc tuyệt thế, cần phải có đôi mắt trong sáng và
một tâm hồn không nhuốm bụi trần, chứ không phải là với một trái tim đầy
tính toán danh lợi. Đáng tiếc, cả em, anh và Tạ Thanh Hoan đều không có hai thứ dó.
Diệp Nhất ngây người.
- Có thể, Quan Tiểu Đông cũng còn tạm được, nhưng những tư chất khác
của cậu ấy quá kém. Vì thế, tổng kết lại, Tô Ngu là người hơn cả - Ôn Nhan Khanh hít một hơi thật sâu - Thậm chí có thể nói, cô bé ấy là người tốt nhất trong mấy năm qua.
Diệp Nhất không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
- Vì thế, anh không thể để cho cô bé ấy tiếp xúc với Hạ Ly.
- Vì sao?
Ôn Nhan Khanh quay người, đẩy cánh cửa sổ, nhìn ra bầu trời cuối cùng
cũng đã hửng nắng ở bên ngoài, nói rành rọt từng tiếng:
- Vì, Hạ Ly là một kẻ biến thái.
- Phì! - Diệp Nhất cười ha hả - Một người biến thái nổi tiếng nhất của S.S
thế mà cũng có tư cách nói người khác là biến thái ư? Ha ha, em buồn cười đến chết mất thôi. Đây là chuyện đáng cười nhất mà em nghe được trong ngày hôm nay đấy... Ha ha ha...
Ôn Nhan Khanh cứ đợi cho đến khi Diệp Nhất cười chán, thôi cười, mới nói
tiếp:
- Cho dù cậu tin hay không thì Hạ Ly cũng rất nguy hiểm. Nhất là với những người cứ chìm đắm trong thiết kế thì lại càng nguy hiểm.
Diệp Nhất đùa:
- Vì anh ta sẽ khiến cho tập thể của mình phát điên tập thể à?
- Vì, anh ta sẽ dẫn họ xuống địa ngục.
Lần này đến lượt Diệp Nhất trầm ngâm.
Những ngày cuối tuần có vẻ rất yên bình và thư thái.
Ánh nắng buổi chiều lười biếng chiếu lên chiếc ghế, con Giảo Tử nằm phơi
chiếc bụng trắng v à ngắm nhìn hai nữ chủ nhân, chờ mong họ chạm đến mình.
Nhưng tiếc thay, hai nữ chủ nhân đều đang bận.
Tô Hòa đang sửa bản thảo phỏng vấn lần thứ sáu.
Kể từ ngày thứ hai sau khi cô từ Rome trở về mang theo bản thảo cuộc nói
chuyện với Ôn Khanh Nhan, Noãn Dương quả nhiên rất khen ngợi, nhưng đồng thời lại càng yêu cầu nhiều hơn. Nguyên văn lời của Noãn Dương là như thế này: "Nếu đã là của độc của Bách Báo Tương thì phải làm cho tốt. Bài đinh trong mục chuyên đề của số sau sẽ là bài phỏng vấn này, vì thế, tôi cho rằng, trong phần miêu tả nên viết sao để nắm bắt được đúng tâm lý của độc giả. Ví dụ như phần miêu tả ngoại hình của Ôn Nhan Khanh, không nên viết thẳng rằng 'khuôn mặt lạnh như băng', mà cần phải viết một cách tế nhị, mơ màng hơn, tựa như miêu tả người trong mộng vậy, để các độc giả nữ khi đọc bài viết sẽ chốc chốc nhìn lên ảnh của anh ta, sau đó phải thốt lên câu: Đúng là đẹp thật..".
Người trong mộng cái khỉ gì! Đây rõ ràng là bài phỏng vấn nhân vật, chứ có phải là tiểu thuyết tình yêu đâu! Lúc đó Tô Hòa đã phải nghiến răng, chửi thầm trong lòng. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta là Tổng biên tập, còn cô chỉ là một biên tập viên quèn? Thế nên, sau khi về nhà, cô đã sửa lại từng từ, từng câu.
Sửa.
Sửa lần thứ nhất: "Anh bước tới, đôi mắt không cười, nhưng cũng đủ khiến
cho những người có mặt ở đó đều cảm thấy một sức hấp dẫn đặc biệt...".
Lờỉ nhận xét của Noãn Dương là: "Không được, rất lung tung và không có
sức hút".
KAO, con người ấy mà đòi có sức hấp dẫn, thì có mà băng ở Bắc Cực đều
tan chảy hết!
Sửa lần thứ hai: "Anh bước tới, bộ comple Armani trên người - dưới ánh mặt trời - toát lên vẻ lạnh lùng và ung dung, đúng như cảm giác mà anh mang lại cho người khác, lạnh như băng giá. cao quý không chút tầm thường".
Nhận xét của Noãn Dương: "Nếu anh ta không mặc bộ comple Armani thì sao? Chi tiết này lại thường là chi tiết quan trọng nhất đấy".
Có quỷ mà biết rốt cuộc là anh ta mặc gì! Kiểu đàn ông mà đến cả xe cũng mua loại xe Volkswagen Phaeton, thì chắc hẳn sẽ rất kén chọn quần áo hàng
hiệu, chưa biết chừng còn là những mẫu thiết kế riêng ấy chứ!
Lần sửa thứ ba: "Anh bước tới, đôi mi dài in bóng xuống gương mặt có làn da mịn màng, đôi mắt ẩn dưới làn mi, che giấu ánh nhìn. Có thể nói, mỗi một đường nét trên khuôn mặt anh đều hoàn mĩ".
Nhận xét của Noãn Dương: "Tốt, đã có một chút cảm xúc, nhưng chưa đủ, tiếp tục sửa theo hướng này".
Tô Hòa tưởng chừng như sắp ngất đến nơi, đành về nhà, lên mạng, tìm kiếm "những câu miêu tả về dung mạo của các anh chàng đẹp trai", sau đó, tập hợp những câu viết hay của mọi người, viết ra nội dung như sau: "Anh bước tới. Mái tóc dài xõa xuống vai như thác nước, tóc mái xòa xuống trán che khuất đôi mắt. Thân hình anh cao ráo, thanh thoát, bộ comple may thủ công màu nâu nhạt và chiếc sơ mi cổ đứng trắng tinh càng làm tôn thêm vẻ phi phàm của một quý công tứ chốn thị thành. Anh là tổng thể của những mâu thuẫn, khi anh cúi đầu, vẻ mặt bình thản, ung dung, động tác rất tao nhã, giống như một hoàng tử trong bức tranh sơn dầu, thu hút sự ái mộ cuả các cô thiếu nữ và sự yêu quý của tất cả các quý phụ; còn khi anh ngẩng đầu lên, ánh mát sắc sảo như mũi tên có thể xuyên thấu tim của những ai đối diện với anh".
Tô Hòa vưà copy vừa thấy buồn nôn vì những câu chữ này. Đúng lúc đó
điện thoại đổ chuông, cầm lên xem, thì ra đó là một mẩu tin nhắn, gửi từ máy của Tô Ngu: "Chị, em là Diệp Nhất em đang đứng dưới gác khu nhà cùa chị, xin chủ nhân của số điện thoại này xuống đây một chút".
Đồ quỷ này... À, không, cậu ấm này. Đã khỏi bệnh rồi cơ à? Lại đi lung tung rồi, còn chạy đến đây nữa chứ! Tô Hòa vừa lẩm bẩm, vừa đứng dậy ra chỗ của Tô Ngu.
Tô Ngu đang ngồi trước giá vẽ, tập trung tô màu cho bản thiết kế.
Tô Hòa đập vào vai cô, rồi đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt
cô. Lúc đó Tô Ngu mới như người sực tỉnh, đọc tin nhắn xong, đứng dậy mở cửa sổ.
Từ cửa sổ tầng thứ mười hai nhìn xuống thì thấy có một người đang đứng bên dải cây xanh, người ấy mặc một chiếc áo thể thao có mũ, quần bò, hai tay cho vào túi đang đi đi lại lại, dường như cảm thấy được ánh mắt của Tô Ngu, người ấy ngẩng đầu lên, đưa tay vẫy vẫy về phía cô.
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng, đúng là Diệp Nhất. Tô Ngu sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô là...
Sao cậu ta lại có thể tùy tiện rời S.S? Thầy Ôn đã nói, trước khi hồi phục
hoàn toàn sẽ không cho cậu ta rời khỏi trường dù chỉ là nửa bước cơ mà!
Tô Ngu vội đặt bút vẽ vào bảng màu và đi xuống dưới. Tô Hòa đảo mắt một vòng rồi cũng đi xuống theo.
Hai người đi ra khỏi cửa, người đứng bên hàng cây nghe tiếng bước chân thì quay người lại. Tô Hòa và Tô Ngu cùng ngây người: Cậu thiếu niên đứng cách họ chưa đầy mười bước chân kia rõ ràng là Diệp Nhất, nhưng không phải là Diệp Nhất trong ấn tượng của họ nữa.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng với một chút sóng lượn che đôi lông mày tuấn tú, nhưng để lộ đôi mắt đen đặc biệt, với hàng mi dày dù là khi ngước mắt lên hay nheo mắt lại cũng đều rất linh hoạt và sinh động. Chiếc mũi thẳng, đôi môi
đỏ tươi, khi cười, bên má phải còn có cả một lúm đồng tiền nhỏ. Ngoài vẻ đẹp
ra, trông cậu còn rất đáng yêu nữa.
Người này... Đúng là Diệp Nhất cà lơ, nhà quê đó ư? Tô Ngu ngây người đứng nguyên tại chỗ, trong giây lát quên mất cả nhấc chân. Tô Hòa còn sửng sốt hơn nữa, vì cô phát hiện ra, cậu thiếu niên quỷ quái ấy không chỉ có vẻ ngoài của một mọt sách, mà hình như... hình như còn có một vẻ khác... cô càng nhìn lại càng cảm thấy quen, càng nhìn càng cảm thấy như đã từng gặp
ở đâu rồi. Cô cố gắng lục tìm trí nhớ, cuối cùng "à" một tiếng và kêu lên:
- Thần hộ mệnh!
- Gì cơ? - Diệp Nhất nhướn mày - Harry Potter?
Chưa nói hết câu thì đã thấy Tô Hòa xông tới trước, túm ngay lấy cổ áo của
cậu và hỏi dồn:
- Là cậu, là cậu, đúng không? Chính là cậu, chính là cậu. Ôi, ôi, ôi, tìm bao
nhiêu lâu, ấy thế mà gần ngay trong gang tấc! Nói đi, là cậu, phải không?
Diệp Nhất cười hà hà:
- Chị họ, nếu chị chịu buông em ra, để em thở một cái thì em sẽ đồng ý trả
lời bất cứ câu hỏi nào của chị.
Tô Hòa "hừ" một tiếng, buông tay ra, nhưng vẫn không chịu thôi, mắt mở
to nhìn cậu:
- Thì ra cậu chính là anh chàng bí hiểm đóng vai thần hộ mệnh trong hàng
loạt quảng cáo của SEASON!
- Chị họ, chị phải nhìn cho kĩ vào, có đúng là... em không? Diệp Nhất chớp mắt.
Tô Hòa đã chắc chắn rằng Diệp Nhất đích thị là cậu thiếu hiên đẹp trai thần bí trong quảng cáo Thần hộ mệnh, nhưng khi nghe Diệp Nhất nói như vậy, cô nhìn kĩ lại thì cảm thấy cố chút gì đó không giống.
Các nét trên mặt và chiếc cằm thon của Diệp Nhất đúng là rất giống với cậu
thiếu niên trong quảng cáo, nhưng Diệp Nhất có lúm đồng tiền, còn cậu thiếu niên trong quảng cáo thì không; nước da của Diệp Nhất màu nâu, khỏe khoắn, còn nước da của cậu thiếu niên kia thì trắng xanh, nhìn có vẻ yếu ớt hơn và cao quý hơn.
Lông mày của Diệp Nhất là lông mày lưỡi mác, hơi xếch lên, trông cậu vừa rất đàn ông vừa có vẻ anh hùng, còn lông mày của cậu thiếu niên trong quảng cáo thì mềm mại và thanh mảnh... Điều quan trọng là: Dáng người của Diệp Nhất chỉ hơn chiều cao lm7 của Tô Hòa không nhiều, còn cậu thiếu niên trong quảng cáo dù đứng trước người mẫu Sami cao lm78 cũng chẳng hề thua kém gì.
Tô Hòa càng nhìn lại càng thấy có gì đó không đúng và cảm thấy hoang
mang:
- Chuyện, chuyện này là thế nào? Nếu cậu là cậu ta, thì cậu làm thế nào mà
thấp đi được? Còn nếu không phải thì sao hai người lại giống nhau đến thế?
Diệp Nhất ném cho Tô Hòa một cái nhìn:
- Chị họ thật đáng ghét, ai lại đem em ra so sánh với diễn viên trong quảng
cáo hạng ba, rõ ràng là người ta đẹp hơn cậu ta mà!
Tô Hòa làm động tác như buồn nôn, thôi vậy, từ trước tới nay có bao giờ
tranh luận lại được với cậu ta đâu, vì thế cô bèn chuyển chủ đề câu chuyện:
- Cậu tìm Tiểu Ngu có việc gì?
Diệp Nhất cười hì hì, nói:
- Chị họ, thực ra chị không phải là người đầu tiên nói rằng em giống người
mẫu trong quảng cáo ấy. Nếu bọn em đã giống nhau như vậy, hay là ta cứ coi đó là thật đi? Hầu hết các tờ tạp chí thời thượng đều ra sức săn lùng tung tích của anh chàng ấy. Hay là chị cứ coi em là cậu ta, viết một bài gửi trước đi, em không có ý kiến gì đâu...
- Phì! Cậu coi tôi là gì vậy? Tôi là một người làm báo nghiêm chỉnh và trung
thực! - Bị động chạm tới lòng tự trọng nghề nghiệp, Tô Hòa giận dữ quên mất câu hỏi vừa đưa ra cho Diệp Nhất, quay người bỏ đi.
Diệp Nhất nở nụ cười đắc ý, ranh mãnh, cậu tới tìm cô em, không cần sự có mặt của bà chị nóng tính ấy. Quay sang Tô Ngu, Tô Ngu vẫn đứng ngây người nhìn cậu, ánh mắt đầy ngạc nhiên và hoang mang.
Thế là cậu đưa tay lên, ra hiệu vớỉ cô: "Chào bạn, Tô Ngu, tôi là Diệp Nhất.
Bạn có khỏe không? Có vui không? Sáng nay đã ăn gì rồi?"
Những lời nói bằng tay rất chuẩn xác, khiến Tố Ngu lập tức lấy lại tinh thần:
- Ôi!
Diệp Nhất chớp mắt, tiếp tục nói bằng ngôn ngữ bàn tay: "Công chúa thân
yêu, bạn đã thoát khói bùa chú rồi à ? Thế nào? Bạn có vừa lòng với chàng hoàng tử trước mặt mình không? Ngôn ngữ bàn tay của tôi cũng tuyệt đấy chứ?".
- Sao, cậu, cũng biết...
- Một thiên tài như tôi thì đương nhiên là học cái gì cũng nhanh rồi! - Diệp
Nhất nói với giọng coi thường, nhưng lảng tránh ánh mắt của cô một cách thiếu tự tin.
Diệp Nhất... đã học ngôn ngữ bàn tay để nói chuyện với cô cho dễ dàng hơn ư? Nghĩ vậy, trong chốc lát tay chân của Tô Ngu càng trở nên luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào. Một hồi lâu sau, cô mới đỏ bừng
mặt và thốt ra một câu:
- Cậu... tìm tôi... có việc à?
- Tất nhiên rồi. Cậu không quên là còn có một vật đang ở chỗ tôi đấy chứ? -
Diệp Nhất vừa nói vừa lôi từ trong lúi áo ra một chiếc hộp, rồi đưa ra trước mặt Tô Ngu.
Tô Ngu mở chiếc hộp, bên trong là chiếc điện thoại của cô. Cô "ôi" lên một
tiếng, rồi mở khóa màn hình, thấy màn hình đã được cài đặt lại. Lần trước Diệp Nhất đã tự ý đổi ảnh của mẹ Tô Ngu bằng một đóa hoa chuông và viên
pha lê màu vàng, còn lần này thì là một đóa Phong tín tử màu hồng và một [1]
viên đá phù dung , màu sắc hài hòa với những đường nét rất tinh tế, và vô [2]
cùng đẹp mắt.
[1] Có tên khác là Lan dạ hương, là loại hoa mang thông điệp: Ngưỡng mộ, lãng mạn; "Có em, anh cảm thấy rất hạnh phúc".
[2] Một loại đá thạch anh, còn có tôn là pha lê hoa hồng; là loại đá quý nổi tiếng của tình yêu.
Tô Ngu bất giác ngẩng đầu lên nhìn Diệp Nhất, Diệp Nhất cũng lặng lẽ nhìn cô. đôi mắt xa xăm, dường như cậu đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khi đáp lại ánh mắt cô thì đôi mắt đó sáng bừng lên cùng với nụ cười.
Không biết vì sao trái tim cô đập dồn dập hẳn lên. Cô vội cúi đầu xuống, ngón tay vô tình nhấn vào dãy phím trên điện thoại, nhắn mấy lần, Tô Ngu chợt phát hiện ra có điều gì đó khác thường. Mặc dù chiếc điện thoại này giống hệt như chiếc điện thoại cũ của cô, danh bạ bên trong cũng vẫn nguyên xi, nhưng nó không phải là chiếc điện thoại của cô! Chiếc điện thoại cũ vì bị rơi mấy lần nên phím nhấn của chữ "o" không còn nhạy nữa, bình thường phải nhấn tới mấy lần mới được, còn chiếc điện thoại này không chút hề hấn gì.
Chuyện này... là thế nào?
Cô ngạc nhiên nhìn Diệp Nhất, Diệp Nhất nhún vai, cười:
- Ha ha, bị phát hiện mất rồi... À, thực ra, điện thoại của cậu đang ở trong
tay tôi.
Nói rồi Diệp Nhất lôi ra một chiếc điện thoại khác từ túi quần. Cũng là vỏ ngoài màu trắng, các phím nhắn màu đen, mặc dù đã dùng một thời gian rồi, nhưng vì Tô Ngu rất yêu quý, giữ gìn nên nó trông chẳng khác gì đồ mới.
Tô Ngu càng không hiểu, vì sao Diệp Nhất lại giữ chiếc điện thoại ấy và mua
chiếc khác để trả cho cô?
Diệp Nhất chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay, khẽ thở dài, mắt ánh
lên một vẻ xa xăm:
- Đây là chiếc điện thoại đã cứu mạng tôi, tôi thấy rất có tình cảm với nó và không muốn rời xa nó... Nhưng, phải có lời trước với chủ nhân của nó, cậu nói
xem, tôi phải làm gì bây giờ?
Lúc dó, Tô Ngu thực sự không biết nên tức giận hay nên cười, mặc dù biết Diệp Nhất đang đùa, nhưng cô không sao nghĩ ra lý do gì để từ chối, hơn nữa, cậu ta còn đền cho mình một chiếc điện thoại giống hệt như vậy, về lý mà nói cũng chấp nhận được, thế thì... thôi vậy. Cô lặng lẽ để chiếc điện thoại mới vào trong túi áo.
Diệp Nhất nhìn thấy cô cất chiếc điện thoại đi, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên.
Tô Ngu bèn hỏi:
- Cậu, được, cho phép, đi, ra ngoài rồi à? - Hình như thầy Ôn đã nói, trong
thời gian chữa bệnh, Diệp Nhất không được phép ra ngoài cổng trường cơ
mà?
- Tất nhiên là KHÔNG - Câu trả lời của Diệp Nhất vẫn thản nhiên, khinh mạn như cũ.
Tô Ngu ngạc nhiên:
- Sao? Thế, cậu, chạy ra, cũng được à?
- Yên tâm đi! Hai giờ chiều hàng ngày là thời gian uống trà chiều của anh
họ. Trong thời gian anh ấy đọc sách, uống trà, sẽ không đế ý đến những việc khác.
- Nhưng, rất, nguy hiểm! - Nếu bọn bắt cóc ấy lại xuất hiện thì làm thế nào? Vừa nghĩ tới khả năng này, Tô Ngu lập tức cảm thấy căng thẳng.
Diệp Nhất nhìn thấy vẻ mặt ấy của Tô Ngu, bèn cười:
- Này, này, này, tôi chỉ nói là tôi không được phép, chứ đâu có nói là tôi tới
đây một mình, đừng có căng thẳng như vậy.
- Sao cơ?
Diệp Nhất chỉ tay:
- Bọn họ đang chờ tôi ở kia.
Tô Ngu nhìn theo phía tay chỉ của Diệp Nhất, quả nhiên ở phía không xa có
một chiếc xe đang đỗ, trên xe có mấy người mặc comple màu đen, đó chính là những vệ sĩ đã từng gặp Diệp Nhất lần trước. Lúc đó cô mới yên tâm, nhìn lại
Diệp Nhất. Diệp Nhất hỏi:
-Ngày Chủ nhật cậu làm gì vậy?
-Vẽ.
Ánh mắt của Diệp Nhất chợt sáng bừng:
- Cậu quyết định tham gia cuộc thi rồi à?
- Ừ ...
- Vì sao đột nhiên lại thay đổi ý định thế? - Diệp Nhất gặng hỏi.
Tô Ngu đột nhiên cúi đầu, không chịu trả lời.
Ánh mắt của Diệp Nhất nhìn xuống tay của Tô Ngu, đó là những ngón tay
con gái thon dài và trắng nõn đang dính đầy màu vẽ, rõ ràng như vậy là không sạch sẽ, nhưng không hiểu sao nó lại mang lại cảm giác thích thú và rất đẹp. Nhìn lên trên, lúc này Tô Ngu đang khẽ cúi đầu vẻ thẹn thùng và xấu hổ, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt cô, trông như một viên ngọc có nước. Diệp Nhất chợt thấy trong lòng dậy lên một cảm giác rất khác thường.
- Thật sự tôi rất ngưỡng mộ cậu... - Diệp Nhất ngồi xuống bên cạnh bồn
hoa, hai tay đặt lên bệ, người ngả về phía sau.
Tô Ngu hỏi:
- Vì, sao?
Diệp Nhất ngồi thẳng dậy:
- Rất nỗ lực và tập trung làm việc, xác định phương hướng tương lai cũng
rất rõ ràng, tiến dần từng bước lên phía trước... Tóm lại, rất đáng để khiến người ta ngưỡng mộ...
- Diệp Nhất, không có, sao?
Diệp Nhất nhìn lên bầu trời, một hồi lâu sau, lắc đầu.
- Nhưng, cậu cũng học, thiết kế, ngọc, không lẽ, không phải là vì muốn,
làm, người, thiết kế, ngọc?
- Đúng là như vậy! - Diệp Nhất cười, tự chế nhạo - Vì lúc ấy tôi thấy vô vị, đúng lúc đó thì S.S chiêu sinh, tôi chỉ nảy ra ý định bất chợt, tiện thể trêu chọc ông anh họ mà thôi. Nghe nói quanh anh ấy có rất nhiều lời đồn đại.
- Sao cơ? Cậu, chưa từng gặp, thầy Ôn? - Không thể phủ định, đúng là chuyện này nằm ngoài tưởng tượng của Tô Ngu.
- Tôi lớn lên ở nhà bà ngoại ở nhà quê, không giống như quý công tử đó lớn lên ở Rome... - Diệp Nhất nói bằng vẻ thản nhiên - Tôi còn cho rằng hẳn giờ giảng của anh ấy rất thú vị, nhưng vào rồi thì mới biết, không ngờ chương trình học của S.S lại tẻ nhạt thế.
Sao lại thế được? Rõ ràng là cô cảm thấy rất hay. Ngoài việc giữ lại sự chặt chẽ toàn diện của một phần chương trình dạy học truyền thống, S.S còn có những cách thức rất riêng của mình. Cho dù đó là cách thức một tuần thi một lần rất đáng sợ như của thầy Ôn, hay là cách đối thoại với ngọc nghe qua thì có vẻ rất không nghiêm túc của Chung Bài Bài, cũng đều khiến cho cô cảm thấy đó là những phương pháp dạy rất đặc biệt và khiến học sinh tìm được
hứng thú học hành.
Đột nhiên Tô Ngu nghĩ đến một khả năng...
- Diệp Nhất, cậu, có, biết vẽ, không?
Khuôn mặt Diệp Nhất chợt lộ ra vẻ bất an.
Lẽ nào lại như thế? Bị cô đoán trúng rồi... Tô Ngu nhìn chăm chăm vào cậu
thiếu niên trước mắt, người bạn học của cô, thậm chí có thể nói là học sinh xuất sắc nhất trong lớp, thế mà cậu ấy... lại... không biết vẽ! Không chỉ vậy, cậu còn chẳng có mấy hứng thú với việc thiết kế ngọc! Tô Ngu nhớ đến bức ảnh của Diệp Nhất hồi thi đầu vào, nhớ lại việc trong giờ lên lớp của Chung Bài Bài cậu ấy là người duy nhất không nộp bài... Thì ra! Chân tướng của sự thật
là thế này sao???
Cô không nói được câu gì trong lúc đó.
Diệp Nhất sờ lên mũi, rồi cười hà hà:
- Đừng có ngạc nhiên như vậy. Thật ra, vẽ tranh không phải là thứ mà
nghề thiết kế ngọc cần đến.
Tô Ngu tỏ ra nghi ngờ.
- Cậu có biết Hikaru no Go không? - Một câu hỏi chẳng ăn nhập gì.
Đó là gì vậy? Tô Ngu ngây người, lắc đầu.
- Thế còn Bakuman?
- Này, cậu có phải là người của thời đại này không đấy? - Diệp Nhất thở dài,
- Vậy thì nói thế này, Nhật Bản có một người rất giỏi, được mệnh danh là một họa sĩ vẽ truyện tranh hiếm có, lên là Obata Takeshi. Tài nghệ vẽ tranh của ông ấy đạt tới mức siêu đẳng, nhưng khả năng tạo dựng cốt truyện thì lại rất bình thường. Vì thế, sau đó ông ấy hợp tác với người khác, để người chuyên dựng cốt truyện, còn ông ấy thì chuyên vẽ tranh. Và thế là, từ đó đã cho ra
đời hai bộ kinh điển trong lịch sử của truyện tranh, đó là Hikaru no Go và
Bakuman.
Tô Ngu hiểu ra:
- Ý, của, cậu là, cậu là, người, viết, cốt truyện?
- Yes! Hơn nữa, đến cả người để hợp tác tôi cũng đã tìm thấy rồi
- Sao cơ? Nhanh thế cơ à?
Diệp Nhất mỉm cười nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng, ấm áp như dòng
nước ấm khiến cho trái tìm Tô Ngu đập dồn dập. Người mà cậu ấy nói tới không phải là cô đấy chứ? Nếu đúng như lời của Diệp Nhất thì tuy việc hợp tác với cậu ấy chắc chắn sẽ là một việc rất thú vị, vì Diệp Nhất luôn làm cho người khác bất ngờ, có thể dự đoán được rằng sau này sẽ cho ra đời những tác phẩm rất tuyệt, nhưng để mình trở thành công cụ vẽ của người khác thì cô lại cảm thấy có phần không cam lòng... cô đã học vẽ trong nhiều năm như vậy, hoàn toàn không phải để làm một công cụ vẽ tranh đơn giản...
Đúng lúc cô đang thấy khó xử, thì Diệp Nhất mỉm cười xoa đầu cô. Cậu cao hơn cô một cái đầu, khi làm động tác đó, tự nhiên tới mức như thể cậu đã luyện tập nó tới cả trăm, ngàn lần rồi.
Tô Ngu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Nhất nói rõ ràng từng tiếng và rất
nghiêm túc:
- Nhưng đáng tiếc không phải là cậu. Tôi rất hi vọng đó sẽ là cậu, nhưng cũng rất không muốn người đó là cậu.
Mặc dù lời của Diệp Nhất rất mâu thuẫn, nhưng Tô Ngu lập tức hiểu ý của Diệp Nhắt. Hi vọng mà Diệp Nhất nói tới là nếu như họ có thể trở thành cộng sự của nhau, và cùng cố gắng cho mơ ước, thì quá trình tiến lên sẽ trở nên tốt đẹp vì có sự tồn tại của người kia; còn điều cậu không mong muốn là...
Đáp án cứ quay cuồng trong đầu, nhưng Tô Ngu không dám nắm lấy và nghĩ nhiều về nó, vì rằng, vì rằng...
Kết quả, Diệp Nhất nói thẳng ra:
- Vì, như thế sẽ làm lỡ sự phát triển của cậu. Tô Ngu, cậu sinh ra là để
dành cho thiết kế ngọc.
Những đám mây mù trong đầu được xua tan, đáp án bày ra trước mặt. Đôi mắt vô cùng trong sáng của đối phương tựa như ánh sáng xua tan bóng tối, một cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể Tô Ngu.
Bỗng nhiên Tô Ngu muốn khóc. Từ nhỏ tới lớn, vì tại không nghe được nên cô đã phải rất khổ cực khi học chữ và học ngôn ngữ khẩu hình. Lúc đó, mẹ cô đã phải nghỉ công việc trong trường âm nhạc, chuyên tâm ở nhà dạy cô, kiên nhẫn từng li, từng tí. Cô không hiểu điều gì, mẹ dạy cô điều đó; cô chưa biết thì mẹ lại dùng đủ mọi cách để cho cô biết; khi cô khóc vì không thế nào lĩnh hội được, mẹ cũng khóc cùng cô; khi cô cười vì đã học được điều mới, mẹ còn cười vui hơn cô... Tuổi thơ của cô, thật sự là có thể hình dung bằng nước mắt. Tới tuổi mười ba với bao nhiêu nhọc nhằn, sau khi nhìn thấy Treasure, một ý nghĩ bỗng nhiên lóe lên trong cô...
- Mẹ, học cái này, con? - Vì gặp trở ngại trong giao tiếp nên cô ngây thơ hơn hẳn những bạn bè cùng trang lứa, Tô Ngu cầm cuốn tạp chí chạy tới chỗ mẹ đang tập đàn trong phòng. Sau khi xem cuốn tạp chí xong, phản ứng đầu tiên của mẹ không phải là nói với vẻ rất vui mừng: "Con gái ngoan, con muốn học gì cũng được", cũng không phải là câu an ủi: "Tốt lắm, con gái yêu, cuối cùng con đã tìm thấy niềm đam mê của mình rồi", mà là đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng.
Vì không nghe được nên cô không thể tiếp nối gene di truyền của mẹ - đi theo con đường âm nhạc... Đây có phải là điều đau khổ nhất khó nói nên lời
trong lòng mẹ chăng?
Vì không nghe được, nên những công việc cô có thể lựa chọn rất ít, thiết kế ngọc, miễn cưỡng thì cũng có thể coi là một tương lai tương đối tốt... Lúc đó,
có phải mẹ đã nghĩ như thế không nhỉ?
Sau đó, mặc dù rất cố gắng học tập và cũng được nhiều thầy cô khen,
nhưng sau khi đến S.S, cô mới cảm thấy rất rõ khoáng cách giữa mình và những người khác. Đúng lúc Tô Ngu đang xem xét lại bản thân một cách ngờ
vực, phủ định mình thì chợt nhìn thấy Diệp Nhất "nói" với cô:
"Tô Ngu, cậu sinh ra là để dành cho thiết kế ngọc".
Mặc dù cô đón nhận câu nói đó qua khẩu hình, nhưng từ đáy lòng, dường
như cô cũng đã nghe thấy giọng nói của Diệp Nhất một cách rất rõ ràng, đó là... những âm thanh tuyệt nhất của thiên nhiên.
- Tôi... - Tô Ngu từ từ đưa tay ra, lần đầu tiên nắm lấy bàn tay của một cậu con trai một cách chủ động, và thận trọng - Vô vị, cũng được, mịt mù, cũng không sao, muốn, cùng học, với, Diệp Nhất, đến khi, tốt nghiệp. Vì thế, chúng
ta, cùng, tốt nghiệp, được không, Diệp Nhất?
Trong đôi mắt của Diệp Nhất có những xao động.
Tô Ngu ngẩng đầu lên mỉm cười với Diệp Nhất bằng vẻ dịu dàng và thẹn
thùng, thơ ngây cùa riêng tuổi thiếu nữ, nói với cậu:
- Diệp Nhất, cùng, tốt nghiệp, nhé.
Diệp Nhất im lặng rất lâu, rất lâu. Sau cùng, rút tay khỏi bàn tay cô, khẽ
đặt lên vai cô. Đồng thời, khóe miệng hơi cong lên, cậu đáp:
- Được.
Bình luận truyện