Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án
Chương 24: Chương 24: Đại thần
Một tiếng sau, Thư Trừng cầm một bản DNA đưa cho Hiểu Đống tới kiểm tra kho gen. Cô nhìn Quý Phạm Thạc: “Khám nghiệm tử thi chi tiết cần phải đợi thêm lúc nữa.”
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Không sao, cô cứ đi làm việc đi, tôi đợi cô.”
Trái tim Thư Trừng bỗng lỡ một nhịp, anh nói ba chữ “tôi đợi cô” là có ý khác hay chỉ đơn giản là đang đợi kết quả khám nghiệm tử thi thôi?
Thư Trừng cũng không nghĩ nhiều, chỉ “ừm” một tiếng rồi quay người đi vào phòng. Ba tiếng sau, trong phòng làm việc của cục công an, lần này người công bố báo cáo khám nghiệm là Tôn Hoàn, dù sao ở cục người ta cũng là nhân viên của phòng khám nghiệm, đương nhiên Thư Trừng không thể cướp chủ quyền được.
Tôn Hoàn lại không nghĩ vậy.
Anh ấy đứng trước bảng trắng, giọng nói như tiếng đàn dương cầm: “Nạn nhân lớn tuổi tên Lưu Lệ, nạn nhân nhỏ tuổi hơn tên Châu Linh, hai người là mẹ con. Qua khám nghiệm tử thi kỹ càng, chúng tôi phát hiện xương đùi của Lưu Lệ có nhiều chỗ bị nứt xương, nguyên nhân gây ra thường có hai khả năng, một là bị đồ nặng đánh vào, hai là bị trượt ngã từ trên cao. Tôi và pháp y Thư phát hiện trên khung xương của con gái Châu Linh, cụ thể là xương đầu gối hơi biến dạng, cũng có hai nguyên nhân gây ra biến dạng xương đầu gối, một là ăn uống không đủ chất, hai là thường xuyên phải quỳ. Kết hợp hai trường hợp lại có thể thấy, mẹ con họ thường bị bạo lực gia đình.”
Tiểu Đặng bày tỏ ý kiến: “Liệu có phải do chồng của Lưu Lệ giết không?”
Tôn Hoàn lắc đầu, mắt nhìn Quý Phạm Thạc: “Chuyện này nên hỏi trưởng phòng Quý.”
“Nếu pháp y Tôn đã đoán cặp mẹ con này thường xuyên bị bạo lực gia đình thì có thể bắt đầu điều tra từ gia đình họ.” Quý Phạm Thạc đứng dậy: “Tiểu Đặng, cậu đi mời người thân của người bị hại tới đây.”
Tiểu Đặng không nhiều lời, lập tức đi làm ngay.
Tiểu Đặng vừa đi, Trần Hàn đã đi tới chỗ Quý Phạm Thạc: “Phạm Thạc, cháu tới văn phòng chú một chuyến, chú có chuyện muốn nói với cháu.”
Cho dù Trần Hàn không nói rõ nhưng Quý Phạm Thạc đã đoán ra ông định nói gì.
Quý Phạm Thạc đi theo Trần Hàn, Tôn Hoàn ngồi xuống cạnh Thư Trừng: “Pháp y Thư, tối mai cô có rảnh không?”
Thư Trừng đáp: “Có.”
“Tối mai ở nhà hát có một buổi biểu diễn âm nhạc của Lý Chí Huy, cô có hứng thú không?”
Vừa nghe tới Lý Chí Huy, hai mắt Thư Trừng lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Tôn Hoàn thấy phản ứng của cô, khóe môi nở nụ cười: “Vừa hay bạn tôi cho tôi hai vé, cô có muốn đi cùng không?”
Thư Trừng không nghĩ nhiều mà đáp luôn: “Đi.”
Tôn Hoàn cười rạng rỡ: “Vậy chốt thế nhé, bảy rưỡi tối mai gặp.”
Thư Trừng vui vẻ gật đầu: “Được.”
Trong văn phòng Trần Hàn, Quý Phạm Thạc thất thần ngồi đối diện, Trần Hàn không kiên nhẫn lắm: “Chú nói này Phạm Thạc, cháu có nghe rõ vừa nãy chú nói gì không?”
Quý Phạm Thạc nhìn chằm chằm ngoài văn phòng, hai người trên sofa đang nói cười vui vẻ, một ngọn lửa nhen nhói lên trong lòng anh.
Anh đáp cho có lệ: “Cháu nghe thấy rồi, chú muốn mở tiệc chúc mừng lúc nào thì mở.”
“Vậy đợi đến khi phá xong vụ án này, thế nào?”
“Được ạ.”
“Cháu cảm thấy khi nào có thể phá được vụ này?”
“Tối nay.”
Trần Hàn sững sờ, ông nhìn theo ánh mắt Quý Phạm Thạc, lập tức hiểu ra kẻ đầu sỏ khiến anh thất thần.
Ông vỗ vai Quý Phạm Thạc: “Chú biết tại sao cháu lại quyết định nhậm chức ngay rồi.”
—
Khi rời khỏi văn phòng Trần Hàn, Quý Phạm Thạc thấy Tôn Hoàn đã rời đi, anh đi tới trước mặt Thư Trừng, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy tôi thấy cô và pháp y Tôn nói chuyện vui lắm, hai người đang quen nhau sao?”
Thư Trừng đang chơi game trí tuệ trong điện thoại liền ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn Quý Phạm Thạc vài giây, sao lại ngửi thấy mùi dấm chua* ở đây nhỉ?
*Ý chỉ ghen tuông.
“Không có, anh ấy mời tôi tối mai đi nghe nhạc.”
“Cô đồng ý rồi sao?”
Thư Trừng gật đầu: “Vừa hay là nhạc sĩ tôi thích.”
Quý Phạm Thạc nín thở một lúc rồi nói: “Cô thích nhạc sĩ nào?”
“Lý Chí Huy.”
Quý Phạm Thạc nảy ra một kế: “Trùng hợp quá, Quý Cẩn cũng hẹn tôi tối mai đi xem cùng, chi bằng tới lúc đó tôi tới nhà đón cô nhé?”
Thư Trừng nghĩ một lúc rồi đáp: “Liệu có phiền anh quá không?”
“Không đâu, đường tới nhà hát vừa hay đi qua nhà cô mà.”
Thư Trừng: “Vậy được, tối mai tôi đợi anh.”
Nghe vậy, Quý Phạm Thạc đi ra khỏi văn phòng, gọi cho ai đó: “Quý Cẩn, mau đặt hai vé xem biểu diễn của Lý Chí Huy ở nhà hát vào tối mai.”
Quý Cẩn không hiểu gì: “Tại sao phải đặt? Không phải anh không thích mấy nơi như vậy sao?”
“Vì chuyện chung thân đại sự của anh em.” Quý Phạm Thạc nói một câu dứt khoát, súc tích.
Quý Cẩn lập tức cảm thấy trọng trách nặng nề: “Được.” Cô ấy cười nói: “Nhưng mà anh này, anh có thể tiết lộ chút tối mai anh hẹn ai đi xem không?”
“Hẹn em.”
—
Khi Tiểu Đặng đưa chồng Lưu Lệ tới phòng thẩm vấn, Quý Phạm Thạc, Thư Trừng và Trần Hàn đã tới.
Trong phòng thẩm vấn, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, suy sụp ngồi tại chỗ, mặt anh ta vô cảm, ánh mắt thẫn thờ, trên quần áo cũ rách dính đầy dấu bột trắng, vừa nhìn đã biết người này là thợ sửa chữa.
Quý Phạm Thạc ngồi đối diện anh ta: “Anh là chồng của Lưu Lệ, Châu Đại Thủy sao?”
Người đàn ông thẫn thờ gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Vợ anh mất tích lâu như vậy, sao anh không báo cảnh sát?”
Giọng người đàn ông rất khàn: “Tôi tưởng, tôi tưởng cô ấy đưa con về nhà mẹ đẻ.” Giọng anh ta dần trở nên nghẹn ngào: “Ai ngờ lại thành ra như vậy, ngay cả cơ hội gặp mặt mẹ con họ lần cuối tôi cũng không có nữa. Anh cảnh sát, anh nhất định phải bắt hung thủ cho tôi.”
Vẻ mặt Quý Phạm Thạc bình thản: “Lần cuối anh gặp hai mẹ con Lưu Lệ là khi nào?”
Người đàn ông vò đầu suy nghĩ: “Hình như là ba tháng trước. Trước đó tôi làm việc ở ngoại tỉnh, thi thoảng về nhà thăm mẹ con họ. Mỗi lần về vợ tôi sẽ nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi, con gái cũng sẽ quấn lấy tôi.”
“Vậy lần này anh quay về lúc nào?”
“Chín ngày trước.”
“Anh nhớ rõ vậy sao?”
“Vì chín ngày trước là sinh nhật anh trai tôi, tôi về đón sinh nhật với anh ấy.”
“Anh về lâu như vậy mà không ai nói cho anh biết vợ anh mất tích lâu rồi sao?”
“Có, tôi vừa về anh trai đã nói với tôi hai mẹ con họ về nhà mẹ đẻ rồi. Tôi nghĩ trước đây họ cũng hay về đó, hơn nữa tôi cũng đã tìm được việc ở thành phố C, sau này có thể ở nhà nhiều hơn, sớm muộn gì cũng gặp lại họ nên cũng không nghĩ nhiều, cũng không gọi điện hỏi. Không ngờ, không ngờ khi đó họ đã…”
“Anh trai anh ở gần nhà anh không?”
“Gần, ngay bên cạnh nhà tôi.”
“Anh trai anh tên gì?”
“Châu Đại Sơn.”
Thẩm vấn Châu Đại Thủy xong, Quý Phạm Thạc đứng dậy rời đi.
Anh nói với Trần Hàn: “Chú Trần, bảo Tiểu Đặng tới mời anh trai Châu Đại Thủy, tức Châu Đại Sơn tới thẩm vấn.”
“Được.” Trần Hàn gọi điện, Tiểu Đặng ở văn phòng lập tức xuất phát.
Trần Hàn khổ sở nói: “Phạm Thạc, vụ án này không có nhân chứng, vật chứng, phá kiểu gì giờ?”
Quý Phạm Thạc mỉm cười: “Vụ án này thuộc kiểu phạm tội hỗn hợp, phạm tội hỗn hợp tức là hành vi phạm tội giữa các tội phạm có tổ chức và không có tổ chức, nói cách khác nó chỉ sự thay đổi tâm lý có chủ đích và không có chủ đích. Cho dù là thay đổi tâm lý có chủ đích hay không, hung thủ của loại phạm tội này đều có một điểm không thể lơ là, đó là chắc chắn anh ta sẽ tiếp xúc với nạn nhân trong cuộc sống.”
Trần Hàn khó hiểu: “Sao cháu lại nhìn ra đây là kiểu phạm tội hỗn hợp?”
Quý Phạm Thạc cười không nói: “Chú Trần, chú đợi xem kịch hay đi.”
Mười phút sau, Tiểu Đặng đưa Châu Đại Sơn tới.
Người đàn ông ăn mặc giản dị, vẻ ngoài trông khá giống người em, lông mày nhíu chặt lại, dáng vẻ bi thương, điểm khác biệt duy nhất với Châu Đại Thủy là quần áo anh ta sạch sẽ hơn nhiều.
Quý Phạm Thạc lạnh lùng hỏi: “Tại sao anh lại nói với Châu Đại Thủy là Lưu Lệ đưa con gái về nhà mẹ đẻ?”
Châu Đại Sơn thở dài: “Tôi… Thật ra tôi không biết em dâu đưa cháu gái đi đâu, tôi chỉ đoán thôi, tôi không muốn em trai lo lắng nên nói vậy.”
“Anh biết rõ Lưu Lệ mất tích, lâu vậy rồi sao anh không báo cảnh sát?”
“Tôi… Tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng tôi nghĩ em dâu về nhà mẹ đẻ, tôi không chắc chắn lắm nên không dám báo cảnh sát.”
“Lần cuối cùng anh gặp Lưu Lệ là khi nào?”
“Chập tối ngày 26 tháng 7, hôm đó tôi mang dưa hấu tới nhà cô ấy, cô ấy và cháu gái đang ăn tối, tôi cũng ăn ở nhà họ một bữa luôn. Bình thường cô ấy rất tốt, một mình nuôi nấng con gái, nhà không trồng rau cỏ gì, dưa nhà tôi lại chín nên mang cho cô ấy ít. Cô ấy nấu ăn cũng ngon, lại cần cù chịu khó, lần nào tôi giúp cô ấy, cô ấy cũng sẽ gọi tôi qua ăn cơm.”
“Anh ở một mình sao?”
“Ừm, mấy năm trước tôi ly hôn rồi. Tôi và vợ, à không, người đó cũng không thể gọi là vợ được, không cả sinh được cho tôi một mụn con, chỉ biết ăn không ngồi rồi.”
Quý Phạm Thạc nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Châu Đại Sơn không hiểu anh rời đi là có ý gì, anh ta hét lên: “Anh cảnh sát, anh không hỏi nữa sao? Tôi có thể về nhà được chưa?”
Quý Phạm Thạc vừa ra ngoài đã thấy mặt Trần Hàn đen hơn đít nồi: “Phạm Thạc, vụ án này ngày càng khó nhằn rồi.”
Quý Phạm Thạc lại không nghĩ vậy: “Chú Trần, cảnh sát thế hệ các chú quá phụ thuộc vào nhân chứng, vật chứng, việc suy luận hình sự của các chú cũng quá ỷ lại vào hai thứ này, vậy nên khi gặp phải vụ án không có nhân chứng, vật chứng, chú không thể suy luận ra được gì, vụ án mới giậm chân tại chỗ. Nhưng với tâm lý tội phạm, vẻ mặt, giọng điệu, lời nói của kẻ tình nghi là thứ đáng để quan tâm.”
Trần Hàn nhíu mày hỏi: “Lẽ nào cháu tìm được manh mối rồi sao?”
Quý Phạm Thạc mỉm cười, gật đầu, anh nhìn Thư Trừng: “Tâm lý tội phạm của FBI thuộc top đầu thế giới, mặc dù Thư Trừng là pháp y nhưng ít nhiều cô cũng bị ảnh hưởng, cô nhìn ra hai người này có vấn đề gì không?”
Thư Trừng nhìn Châu Đại Sơn, không do dự đáp: “Trả lời câu hỏi có vấn đề, thân phận độc thân cũng đáng để bận tâm tới. Còn về Châu Đại Thủy, mặc dù ban đầu anh ta kích động, nhưng về sau khi trả lời câu hỏi lại rất rõ ràng, rành mạch, tốc độ trả lời cũng nhanh.”
Ánh mắt Quý Phạm Thạc lóe lên ý cười, người phụ nữ anh thích quả nhiên rất giỏi.
“Đúng vậy, mặc dù Châu Đại Thủy tỏ ra bi thương, tuyệt vọng, nhưng khi trả lời câu hỏi lại rất logic, giọng điệu bình thường, điều này chứng tỏ anh ta không có tình cảm quá sâu nặng với mẹ con nạn nhân, bi thương chỉ là thái độ bên ngoài của anh ta thôi. Châu Đại Sơn lại như đang che giấu điều gì đó, hai anh em này rất đáng nghi. Chú Trần, chú phái Tiểu Đặng đi lục soát nhà hai người này, đầu tiên là tìm thuốc độc, hai là tìm mấy vật như búa, rìu…”
Trần Hàn luôn làm theo chuyện Quý Phạm Thạc giao cho, cho dù là lúc anh còn là trưởng phòng Quý hay là cảnh giám Quý như hiện giờ, tất cả chỉ vì Quý Phạm Thạc quá giỏi.
Quý Phạm Thạc gật đầu: “Không sao, cô cứ đi làm việc đi, tôi đợi cô.”
Trái tim Thư Trừng bỗng lỡ một nhịp, anh nói ba chữ “tôi đợi cô” là có ý khác hay chỉ đơn giản là đang đợi kết quả khám nghiệm tử thi thôi?
Thư Trừng cũng không nghĩ nhiều, chỉ “ừm” một tiếng rồi quay người đi vào phòng. Ba tiếng sau, trong phòng làm việc của cục công an, lần này người công bố báo cáo khám nghiệm là Tôn Hoàn, dù sao ở cục người ta cũng là nhân viên của phòng khám nghiệm, đương nhiên Thư Trừng không thể cướp chủ quyền được.
Tôn Hoàn lại không nghĩ vậy.
Anh ấy đứng trước bảng trắng, giọng nói như tiếng đàn dương cầm: “Nạn nhân lớn tuổi tên Lưu Lệ, nạn nhân nhỏ tuổi hơn tên Châu Linh, hai người là mẹ con. Qua khám nghiệm tử thi kỹ càng, chúng tôi phát hiện xương đùi của Lưu Lệ có nhiều chỗ bị nứt xương, nguyên nhân gây ra thường có hai khả năng, một là bị đồ nặng đánh vào, hai là bị trượt ngã từ trên cao. Tôi và pháp y Thư phát hiện trên khung xương của con gái Châu Linh, cụ thể là xương đầu gối hơi biến dạng, cũng có hai nguyên nhân gây ra biến dạng xương đầu gối, một là ăn uống không đủ chất, hai là thường xuyên phải quỳ. Kết hợp hai trường hợp lại có thể thấy, mẹ con họ thường bị bạo lực gia đình.”
Tiểu Đặng bày tỏ ý kiến: “Liệu có phải do chồng của Lưu Lệ giết không?”
Tôn Hoàn lắc đầu, mắt nhìn Quý Phạm Thạc: “Chuyện này nên hỏi trưởng phòng Quý.”
“Nếu pháp y Tôn đã đoán cặp mẹ con này thường xuyên bị bạo lực gia đình thì có thể bắt đầu điều tra từ gia đình họ.” Quý Phạm Thạc đứng dậy: “Tiểu Đặng, cậu đi mời người thân của người bị hại tới đây.”
Tiểu Đặng không nhiều lời, lập tức đi làm ngay.
Tiểu Đặng vừa đi, Trần Hàn đã đi tới chỗ Quý Phạm Thạc: “Phạm Thạc, cháu tới văn phòng chú một chuyến, chú có chuyện muốn nói với cháu.”
Cho dù Trần Hàn không nói rõ nhưng Quý Phạm Thạc đã đoán ra ông định nói gì.
Quý Phạm Thạc đi theo Trần Hàn, Tôn Hoàn ngồi xuống cạnh Thư Trừng: “Pháp y Thư, tối mai cô có rảnh không?”
Thư Trừng đáp: “Có.”
“Tối mai ở nhà hát có một buổi biểu diễn âm nhạc của Lý Chí Huy, cô có hứng thú không?”
Vừa nghe tới Lý Chí Huy, hai mắt Thư Trừng lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Tôn Hoàn thấy phản ứng của cô, khóe môi nở nụ cười: “Vừa hay bạn tôi cho tôi hai vé, cô có muốn đi cùng không?”
Thư Trừng không nghĩ nhiều mà đáp luôn: “Đi.”
Tôn Hoàn cười rạng rỡ: “Vậy chốt thế nhé, bảy rưỡi tối mai gặp.”
Thư Trừng vui vẻ gật đầu: “Được.”
Trong văn phòng Trần Hàn, Quý Phạm Thạc thất thần ngồi đối diện, Trần Hàn không kiên nhẫn lắm: “Chú nói này Phạm Thạc, cháu có nghe rõ vừa nãy chú nói gì không?”
Quý Phạm Thạc nhìn chằm chằm ngoài văn phòng, hai người trên sofa đang nói cười vui vẻ, một ngọn lửa nhen nhói lên trong lòng anh.
Anh đáp cho có lệ: “Cháu nghe thấy rồi, chú muốn mở tiệc chúc mừng lúc nào thì mở.”
“Vậy đợi đến khi phá xong vụ án này, thế nào?”
“Được ạ.”
“Cháu cảm thấy khi nào có thể phá được vụ này?”
“Tối nay.”
Trần Hàn sững sờ, ông nhìn theo ánh mắt Quý Phạm Thạc, lập tức hiểu ra kẻ đầu sỏ khiến anh thất thần.
Ông vỗ vai Quý Phạm Thạc: “Chú biết tại sao cháu lại quyết định nhậm chức ngay rồi.”
—
Khi rời khỏi văn phòng Trần Hàn, Quý Phạm Thạc thấy Tôn Hoàn đã rời đi, anh đi tới trước mặt Thư Trừng, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy tôi thấy cô và pháp y Tôn nói chuyện vui lắm, hai người đang quen nhau sao?”
Thư Trừng đang chơi game trí tuệ trong điện thoại liền ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn Quý Phạm Thạc vài giây, sao lại ngửi thấy mùi dấm chua* ở đây nhỉ?
*Ý chỉ ghen tuông.
“Không có, anh ấy mời tôi tối mai đi nghe nhạc.”
“Cô đồng ý rồi sao?”
Thư Trừng gật đầu: “Vừa hay là nhạc sĩ tôi thích.”
Quý Phạm Thạc nín thở một lúc rồi nói: “Cô thích nhạc sĩ nào?”
“Lý Chí Huy.”
Quý Phạm Thạc nảy ra một kế: “Trùng hợp quá, Quý Cẩn cũng hẹn tôi tối mai đi xem cùng, chi bằng tới lúc đó tôi tới nhà đón cô nhé?”
Thư Trừng nghĩ một lúc rồi đáp: “Liệu có phiền anh quá không?”
“Không đâu, đường tới nhà hát vừa hay đi qua nhà cô mà.”
Thư Trừng: “Vậy được, tối mai tôi đợi anh.”
Nghe vậy, Quý Phạm Thạc đi ra khỏi văn phòng, gọi cho ai đó: “Quý Cẩn, mau đặt hai vé xem biểu diễn của Lý Chí Huy ở nhà hát vào tối mai.”
Quý Cẩn không hiểu gì: “Tại sao phải đặt? Không phải anh không thích mấy nơi như vậy sao?”
“Vì chuyện chung thân đại sự của anh em.” Quý Phạm Thạc nói một câu dứt khoát, súc tích.
Quý Cẩn lập tức cảm thấy trọng trách nặng nề: “Được.” Cô ấy cười nói: “Nhưng mà anh này, anh có thể tiết lộ chút tối mai anh hẹn ai đi xem không?”
“Hẹn em.”
—
Khi Tiểu Đặng đưa chồng Lưu Lệ tới phòng thẩm vấn, Quý Phạm Thạc, Thư Trừng và Trần Hàn đã tới.
Trong phòng thẩm vấn, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, suy sụp ngồi tại chỗ, mặt anh ta vô cảm, ánh mắt thẫn thờ, trên quần áo cũ rách dính đầy dấu bột trắng, vừa nhìn đã biết người này là thợ sửa chữa.
Quý Phạm Thạc ngồi đối diện anh ta: “Anh là chồng của Lưu Lệ, Châu Đại Thủy sao?”
Người đàn ông thẫn thờ gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Vợ anh mất tích lâu như vậy, sao anh không báo cảnh sát?”
Giọng người đàn ông rất khàn: “Tôi tưởng, tôi tưởng cô ấy đưa con về nhà mẹ đẻ.” Giọng anh ta dần trở nên nghẹn ngào: “Ai ngờ lại thành ra như vậy, ngay cả cơ hội gặp mặt mẹ con họ lần cuối tôi cũng không có nữa. Anh cảnh sát, anh nhất định phải bắt hung thủ cho tôi.”
Vẻ mặt Quý Phạm Thạc bình thản: “Lần cuối anh gặp hai mẹ con Lưu Lệ là khi nào?”
Người đàn ông vò đầu suy nghĩ: “Hình như là ba tháng trước. Trước đó tôi làm việc ở ngoại tỉnh, thi thoảng về nhà thăm mẹ con họ. Mỗi lần về vợ tôi sẽ nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi, con gái cũng sẽ quấn lấy tôi.”
“Vậy lần này anh quay về lúc nào?”
“Chín ngày trước.”
“Anh nhớ rõ vậy sao?”
“Vì chín ngày trước là sinh nhật anh trai tôi, tôi về đón sinh nhật với anh ấy.”
“Anh về lâu như vậy mà không ai nói cho anh biết vợ anh mất tích lâu rồi sao?”
“Có, tôi vừa về anh trai đã nói với tôi hai mẹ con họ về nhà mẹ đẻ rồi. Tôi nghĩ trước đây họ cũng hay về đó, hơn nữa tôi cũng đã tìm được việc ở thành phố C, sau này có thể ở nhà nhiều hơn, sớm muộn gì cũng gặp lại họ nên cũng không nghĩ nhiều, cũng không gọi điện hỏi. Không ngờ, không ngờ khi đó họ đã…”
“Anh trai anh ở gần nhà anh không?”
“Gần, ngay bên cạnh nhà tôi.”
“Anh trai anh tên gì?”
“Châu Đại Sơn.”
Thẩm vấn Châu Đại Thủy xong, Quý Phạm Thạc đứng dậy rời đi.
Anh nói với Trần Hàn: “Chú Trần, bảo Tiểu Đặng tới mời anh trai Châu Đại Thủy, tức Châu Đại Sơn tới thẩm vấn.”
“Được.” Trần Hàn gọi điện, Tiểu Đặng ở văn phòng lập tức xuất phát.
Trần Hàn khổ sở nói: “Phạm Thạc, vụ án này không có nhân chứng, vật chứng, phá kiểu gì giờ?”
Quý Phạm Thạc mỉm cười: “Vụ án này thuộc kiểu phạm tội hỗn hợp, phạm tội hỗn hợp tức là hành vi phạm tội giữa các tội phạm có tổ chức và không có tổ chức, nói cách khác nó chỉ sự thay đổi tâm lý có chủ đích và không có chủ đích. Cho dù là thay đổi tâm lý có chủ đích hay không, hung thủ của loại phạm tội này đều có một điểm không thể lơ là, đó là chắc chắn anh ta sẽ tiếp xúc với nạn nhân trong cuộc sống.”
Trần Hàn khó hiểu: “Sao cháu lại nhìn ra đây là kiểu phạm tội hỗn hợp?”
Quý Phạm Thạc cười không nói: “Chú Trần, chú đợi xem kịch hay đi.”
Mười phút sau, Tiểu Đặng đưa Châu Đại Sơn tới.
Người đàn ông ăn mặc giản dị, vẻ ngoài trông khá giống người em, lông mày nhíu chặt lại, dáng vẻ bi thương, điểm khác biệt duy nhất với Châu Đại Thủy là quần áo anh ta sạch sẽ hơn nhiều.
Quý Phạm Thạc lạnh lùng hỏi: “Tại sao anh lại nói với Châu Đại Thủy là Lưu Lệ đưa con gái về nhà mẹ đẻ?”
Châu Đại Sơn thở dài: “Tôi… Thật ra tôi không biết em dâu đưa cháu gái đi đâu, tôi chỉ đoán thôi, tôi không muốn em trai lo lắng nên nói vậy.”
“Anh biết rõ Lưu Lệ mất tích, lâu vậy rồi sao anh không báo cảnh sát?”
“Tôi… Tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng tôi nghĩ em dâu về nhà mẹ đẻ, tôi không chắc chắn lắm nên không dám báo cảnh sát.”
“Lần cuối cùng anh gặp Lưu Lệ là khi nào?”
“Chập tối ngày 26 tháng 7, hôm đó tôi mang dưa hấu tới nhà cô ấy, cô ấy và cháu gái đang ăn tối, tôi cũng ăn ở nhà họ một bữa luôn. Bình thường cô ấy rất tốt, một mình nuôi nấng con gái, nhà không trồng rau cỏ gì, dưa nhà tôi lại chín nên mang cho cô ấy ít. Cô ấy nấu ăn cũng ngon, lại cần cù chịu khó, lần nào tôi giúp cô ấy, cô ấy cũng sẽ gọi tôi qua ăn cơm.”
“Anh ở một mình sao?”
“Ừm, mấy năm trước tôi ly hôn rồi. Tôi và vợ, à không, người đó cũng không thể gọi là vợ được, không cả sinh được cho tôi một mụn con, chỉ biết ăn không ngồi rồi.”
Quý Phạm Thạc nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Châu Đại Sơn không hiểu anh rời đi là có ý gì, anh ta hét lên: “Anh cảnh sát, anh không hỏi nữa sao? Tôi có thể về nhà được chưa?”
Quý Phạm Thạc vừa ra ngoài đã thấy mặt Trần Hàn đen hơn đít nồi: “Phạm Thạc, vụ án này ngày càng khó nhằn rồi.”
Quý Phạm Thạc lại không nghĩ vậy: “Chú Trần, cảnh sát thế hệ các chú quá phụ thuộc vào nhân chứng, vật chứng, việc suy luận hình sự của các chú cũng quá ỷ lại vào hai thứ này, vậy nên khi gặp phải vụ án không có nhân chứng, vật chứng, chú không thể suy luận ra được gì, vụ án mới giậm chân tại chỗ. Nhưng với tâm lý tội phạm, vẻ mặt, giọng điệu, lời nói của kẻ tình nghi là thứ đáng để quan tâm.”
Trần Hàn nhíu mày hỏi: “Lẽ nào cháu tìm được manh mối rồi sao?”
Quý Phạm Thạc mỉm cười, gật đầu, anh nhìn Thư Trừng: “Tâm lý tội phạm của FBI thuộc top đầu thế giới, mặc dù Thư Trừng là pháp y nhưng ít nhiều cô cũng bị ảnh hưởng, cô nhìn ra hai người này có vấn đề gì không?”
Thư Trừng nhìn Châu Đại Sơn, không do dự đáp: “Trả lời câu hỏi có vấn đề, thân phận độc thân cũng đáng để bận tâm tới. Còn về Châu Đại Thủy, mặc dù ban đầu anh ta kích động, nhưng về sau khi trả lời câu hỏi lại rất rõ ràng, rành mạch, tốc độ trả lời cũng nhanh.”
Ánh mắt Quý Phạm Thạc lóe lên ý cười, người phụ nữ anh thích quả nhiên rất giỏi.
“Đúng vậy, mặc dù Châu Đại Thủy tỏ ra bi thương, tuyệt vọng, nhưng khi trả lời câu hỏi lại rất logic, giọng điệu bình thường, điều này chứng tỏ anh ta không có tình cảm quá sâu nặng với mẹ con nạn nhân, bi thương chỉ là thái độ bên ngoài của anh ta thôi. Châu Đại Sơn lại như đang che giấu điều gì đó, hai anh em này rất đáng nghi. Chú Trần, chú phái Tiểu Đặng đi lục soát nhà hai người này, đầu tiên là tìm thuốc độc, hai là tìm mấy vật như búa, rìu…”
Trần Hàn luôn làm theo chuyện Quý Phạm Thạc giao cho, cho dù là lúc anh còn là trưởng phòng Quý hay là cảnh giám Quý như hiện giờ, tất cả chỉ vì Quý Phạm Thạc quá giỏi.
Bình luận truyện