Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 8: Chương 8: Manh mối



Mọi người nghe thấy cũng có lý nên gật đầu lia lịa. Bỗng nhiên văn phòng vang lên hai giọng nói đồng thanh.

“Không được.”

“Không được.”

Quý Phạm Thạc nhịn cười, ánh mắt nhìn Thư Trừng, ra hiệu cho cô nói trước.

Thư Trừng nói: “Vừa nãy khi kiểm tra lại thi thể, tôi nhận ra nạn nhân không có bệnh lý hay dấu hiệu mang thai nào.”

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Đúng vậy. Tôi cũng từng điều tra, gần nửa năm nay nạn nhân không hề tới bệnh viện.”

Thư Trừng như hiểu ra điều Quý Phạm Thạc nghi ngờ trước đó. Chắc chắn anh đã từng nghi ngờ hung thủ là bác sĩ, từ đó điều tra lịch trình di chuyển của Dương Linh trong khoảng thời gian gần đây, phát hiện Dương Linh chưa từng tới bệnh viện, anh lại không chắc chắn liệu cô ta có tới bệnh viện tư hay có bác sĩ riêng tới khám hay không, do vậy anh đã để cô khám nghiệm tử thi lại lần nữa, bởi lẽ đây là cách dễ nhất để xác nhận Dương Linh có tiếp xúc với bác sĩ hay không. 

Người đàn ông này không chỉ suy nghĩ chu toàn mà còn rất cẩn thận. 

Trần Hàn hỏi: “Phạm Thạc, cháu cảm thấy hung thủ nam làm nghề gì?”

“Chỉ có một khả năng, đó là nhân viên giao hàng.” Quý Phạm Thạc đáp: “Nhân viên giao hàng quen biết nhiều người, thời gian làm việc cũng rất bình thường, bảy giờ đi làm sáu giờ tan làm. Sau khi tan làm hắn có đủ thời gian để theo dõi nạn nhân, hơn nữa buổi tối cũng không dễ bị phát hiện. Nếu hắn đã quá quen với cuộc sống riêng của nạn nhân, lại có thể liên thủ với hung thủ nữ gây án, chứng tỏ nơi nạn nhân và hung thủ nữ ở nằm trong khu vực giao hàng của hắn. Chỉ có nhân viên giao hàng lâu năm cho nạn nhân và hung thủ nữ mới có thể hiểu rõ cuộc sống của hai người họ.”

Mọi người đều bửng tỉnh, suy luận này rất hợp lí.

Trần Hàn hỏi: “Vậy hung thủ nữ thì sao?”

“Huấn luyện viên võ thuật.” Trong văn phòng vang lên giọng nói lạnh nhạt của Thư Trừng: “Tối qua trưởng phòng Quý có nói, hung thủ nữ có khả năng là nữ giới tập gym hoặc tập võ lâu năm. Tối qua khi khám nghiệm tử thi, tôi không có dụng cụ đo lường cụ thể, ánh sáng cũng không tốt lắm, tôi chỉ có thể dùng tay ước lượng độ sâu của vết thương, kiểm tra vết dao bên dưới vết thương, từ đó đưa ra phán đoán sơ bộ là hung thủ có hai người. Vừa nãy khi kiểm tra lại, tôi phát hiện vết thương trên mặt nạn nhân sâu gấp ba lần vết thương ở cổ, một người phụ nữ lại khỏe hơn đàn ông nhiều thế, cho dù là người thường xuyên tập gym hay luyện võ cũng không thể làm được, vậy chỉ có một khả năng, đó là hung thủ nữ là huấn luyện viên võ thuật.”

Quý Phạm Thạc nhìn Thư Trừng, nụ cười càng ẩn ý hơn. Anh quay bút đen trên tay, sau đó viết lên bảng hai dòng.

Một, hung thủ nam có độ tuổi từ 25-30, gần đây từng thất tình, nhân viên giao hàng, địa điểm làm việc: khu Vân Phong.

Hai, hung thủ nữ có độ tuổi từ 28-35, gần đây từng thất tình, huấn luyện viên võ thuật, võ quán nằm ở khu Vân Phong.

Sau khi đặt bút xuống, Quý Phạm Thạc nói: “Có lẽ hai hung thủ chia nhau ra tìm mục tiêu, Dương Linh là người đầu tiên chúng giết. Lần đầu tiên ra tay đã thuận lợi thế, rất có thể chúng sẽ gây án trong khoảng thời gian ngắn, vậy nên mọi người phải nhanh chóng tìm ra người phù hợp với phác họa hung thủ nhất trong 147 người tình nghi, lập tức đi bắt về.”

Trần Hàn nhanh chóng phân công nhiệm vụ.

Hai nữ cảnh sát kỹ thuật là Hoàng Tử Khâm và Hoàng Tử Bội điều tra 147 kẻ tình nghi, cảnh sát giỏi võ được chia làm hai nhóm tới khu Vân Phong, trong đó Tiểu Đặng đưa một nhóm nhỏ đi tới các đơn vị vận chuyển điều tra hung thủ nam, một nhóm khác do Cát Vân chỉ đạo tới các võ quán trong khu Vân Phong điều tra hung thủ nữ.

Nhiệm vụ vừa được giao xong, trong phòng vốn có hơn mười người giờ chỉ còn lại năm người. 

Trần Hàn rót nước cho Quý Phạm Thạc, tận tình khuyên bảo: “Phạm Thạc, cháu xem cháu giỏi thế, sao lại kiên quyết không làm cảnh giám cấp 1*? Đội Hình sự của chú mời văn phòng thám tử của cháu tới phá án, có trả tiền, cháu tới làm cảnh giám cấp 1 cho bọn chú cũng nhận được tiền, vậy không phải đều như nhau sao?”

*Một trong những cấp bậc cao của Cảnh sát Nhân dân Trung Quốc, được Thủ tướng Quốc vụ viện cấp cho.

Quý Phạm Thạc cười: “Chú Trần, chú biết tính cháu mà, sợ rắc rối lại ngại gò bó. Trước đây làm ở Anh đã khiến cháu hãi lắm rồi, giờ cháu chỉ muốn sống thoải mái, dồn hết sức lực phá án thôi.”

Chú Trần thở dài: “Cháu đúng là cứng đầu y như bố cháu. Khi đó chú gọi bố cháu về cùng phá án, ông ấy kiên quyết đi Canada, nhưng bố cháu cũng có mắt nhìn đấy, giờ là doanh nhân thành đạt rồi.”

“Chú Trần cũng đâu có kém, từ công an ở thị trấn lên tới tận công an thành phố, phục vụ cho nhân dân mới là điều vinh quang nhất.”

Thư Trừng lặng lẽ ngồi một bên nghe hai người đàn ông nói chuyện, ánh mắt phiêu lãng ra ngoài cửa sổ.

Khi nói được một lúc, Trần Hàn nhìn Thư Trừng: “Phạm Thạc, cháu được đấy, lại mời được đại thần FBI tới văn phòng thám tử của mình.”

Quý Phạm Thạc cũng nhìn Thư Trưng, lúc này cô đang quay lưng vào anh, nghiêng mặt nhìn cửa sổ, dáng vẻ thất thần, không biết đang nghĩ gì. Ánh nắng chiếu lên người cô, khiến cô tựa như thần tiên hạ phàm.

“Bọn cháu có cùng chí hướng với nhau thôi.”

“Vậy sao.” Trần Hàn híp mắt, ẩn ý nhìn Quý Phạm Thạc: “Phạm Thạc này, cháu cũng sắp đầu ba rồi, tới lúc tìm vợ rồi.”

“Không vội, nếu như tìm một người không hiểu mình sống qua ngày, vậy chi bằng cứ như bây giờ.”

Trần Hàn bày ra vẻ mặt biết trước mọi chuyện: “Khó lắm, theo tiêu chuẩn tìm bạn gái của cháu thì chắc chắn cả đời này cháu vẫn độc thân thôi.”

“Tại sao?”

Trần Hàn cười: “Với IQ của cháu, bọn chú có cưỡi Cân Đẩu Vân cũng không đuổi kịp.”

Thời gian dần trôi, khoảng nửa tiếng sau, Tử Khâm thò đầu ra: “Đội trưởng Trần, tìm được thông tin hung thủ nữ rồi.”

Ba người Quý Phạm Thạc lập tức đi tới bên máy tính.

Tử Khâm nói: “Khu Vân Phong có tổng cộng tám võ quán, có hai võ quán có chủ là nữ giới, trong đó một người 42 tuổi, đã kết hôn, người còn lại 32 tuổi, chưa kết hôn.”

Quý Phạm Thạc: “Xem người 32 trước.”

Tử Khâm mở giao diện máy tính lên, toàn bộ thông tin về hung thủ nữ đều hiện ra trước mắt mọi người.

Lý Lôi, 32 tuổi, chưa kết hôn, người thành phố C, có đai đen tám đẳng Taekwondo, từng đạt quán quân cuộc thi Taekwondo do thành phố C tổ chức. Bên cạnh một chuỗi thông tin của hung thủ còn có một bức ảnh, người phụ nữ trên ảnh để tóc dài, xoăn, trông rất bình thường.

Trần Hàn lập tức gọi điện cho Cát Vân, hạ lệnh: “Đã xác định được kẻ tình nghi là hung thủ nữ, chủ võ quán Taekwondo Đằng Long, đường Phong Bắc. Vì hung thủ là cao thủ võ thuật nên các cậu phải chú ý an toàn đấy.”

Trần Hàn vừa tắt máy, Tử Bội phụ trách điều tra hung thủ nam cũng có manh mối mới: “Tôi đã điều tra đối tượng tình nghi là hung thủ nam, giờ còn 12 người.”

Trần Hàn căn dặn: “Gửi thông tin của 12 người này cho Tiểu Đặng, bảo họ điều tra kỹ 12 người này.”

Thấy sắp bắt được hung thủ về quy án, Trần Hàn lại vô cùng căng thẳng.

Không phải ông không tin Quý Phạm Thạc, trước đó ông đã hợp tác với anh mấy lần, ông vô cùng khâm phục khả năng phác họa tội phạm của anh. Nhưng lần này tốc độ phá án quá nhanh, dường như chỉ cần phân tích thi thể một lượt, mọi hiềm nghi đều được Quý Phạm Thạc phá giải hết.

Không chỉ Trần Hàn, ngay cả Quý Phạm Thạc cũng thấy lần phá án này rất thuận lợi. Nhưng anh không thấy bất an như Trần Hàn, là người trong cuộc, anh biết rõ tại sao lần này chỉ mất chưa tới một ngày đã xác định được hung thủ.

Anh đột nhiên nhớ tới lời Tiêu Sính nói trong điện thoại: “Cậu cần một nhân tài như vậy, tôi tin hai người chắc chắn sẽ hợp nhau.” Là nhân tài thật, nhưng sẽ hợp nhau sao? Anh quay đầu nhìn Thư Trừng đứng bên cạnh.

Do đặc thù nghề nghiệp nên Thư Trừng nhạy cảm hơn người bình thường nhiều, lúc này cô cũng chú ý tới ánh mắt của Quý Phạm Thạc. Cô quay đầu lại, không hề có vẻ ngại ngùng như bao cô gái khác, ngược lại còn vô cùng điềm tĩnh nói: “Cất cái ánh mắt đó của anh đi, tôi không thích người khác nhìn tôi như vậy.”

Giọng của Thư Trừng không to cũng không nhỏ, văn phòng chỉ có năm người nên vô cùng yên tĩnh, ba người còn lại hiển nhiên cũng nghe được câu nói vô tình này của cô.

Tử Khâm và Tử Bội ngồi trước máy tính lén trao đổi ánh mắt với nhau, mặt không hiểu gì. Trần Hàn đã lớn tuổi, lại thân với Quý Phạm Thạc, do đó ông gan dạ hơn, quay đầu nhìn hai người, sau đó vừa lén cười vừa nhìn chằm chằm máy tính.

Quý Phạm Thạc phản ứng cực nhanh: “Tôi vừa nhớ tới chuyện nói với cô lúc sáng, không phải vẫn còn thiếu một đáp án xác thực sao?”

Thư Trừng vốn dĩ đang cúi đầu nhìn máy tính, lập tức đứng thẳng dậy nhìn anh: “Anh nghĩ kỹ chưa?”

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Rồi.” Sau đó anh đưa tay trái ra: “Hợp tác vui vẻ.”

Thư Trừng cũng đưa tay ra, gương mặt lạnh lùng đã vương chút ý cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Hôm nay Trần Hàn đã hoàn toàn bị họ làm cho chẳng hiểu gì, người cứ như đi vào cõi mơ. Giờ thấy hai người như vậy, ông càng khó hiểu hơn, chuyện gì mà còn thiếu đáp án xác thực? Lẽ nào cô gái này chủ động theo đuổi Phạm Thạc sao? Hay là cầu hôn? Nếu không sao có thể hợp tác vui vẻ được? Mẹ ơi, thế mà tên nhóc Phạm Thạc này còn nói không vội, xí, thì ra đang đợi con gái nhà người ta lên tiếng trước, người có IQ cao đúng là yêu nghiệt. 

Mười phút sau, điện thoại Trần Hàn vang lên, người gọi tới là Tiểu Đặng.

“Đội trưởng Trần, chúng tôi đã điều tra 12 người đó, họ là nhân viên giao hàng của bốn công ty chuyển phát nhanh khác nhau, đều phụ trách giao hàng ở khu vực Vân Phong. Chúng tôi đã đến cả bốn công ty đó, trong số 12 người có 6 người đã ra ngoài giao hàng, 3 người đang được thẩm vấn, 3 người nữa đã nghỉ phép luân phiên.”

Lúc này, điện thoại  bên cạnh Tử Khâm cũng vang lên, Quý Phạm Thạc lập tức cầm lên nghe máy.  

Người gọi tới là đội trưởng nhóm đi tìm hung thủ nữ, Cát Vân.

“Đội trưởng Trần, hôm nay võ quán Đằng Long đóng cửa, tới thứ bảy họ mới mở lại. Nhà Lý Lôi cạnh võ quán, vừa nãy chúng tôi có gõ cửa nhưng hình như không ai ở nhà.”

Nghe vậy, Quý Phạm Thạc đã quay đầu nói với Trần Hàn: “Chú hỏi Tiểu Đặng xem có phải ba người kia đều là nhân viên của cùng một công ty không.”

Trần Hàn định hỏi, Tiểu Đặng đã nghe thấy tiếng Quý Phạm Thạc trong điện thoại, anh ấy lập tức đáp: “Không phải, họ tới từ ba công ty chuyển phát nhanh khác nhau.”

Quý Phạm Thạc nói với Cát Vân: “Anh hỏi người dân xung quanh xem Lý Lôi đã đi đâu.” Sau đó anh nói với Trần Hàn: “Chú bảo Tiểu Đặng đưa người tới nhà ba nhân viên giao hàng đó.”

Sau khi kết thúc hai cuộc điện thoại, vẻ mặt Quý Phạm Thạc trở nên nghiêm trọng: “Rất có thể tối nay hung thủ sẽ gây án lần nữa.”

Trần Hàn nắm chặt tay, đấm mạnh xuống bàn: “Nhất định phải nhanh chóng bắt được chúng trước khi án mạng lại xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện